Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 88: Hoàng tử của tôi

Trước Sau
“Dù cố gắng thế nào, thì ta bất quá cũng chỉ là khách qua đường của ngươi mà thôi.” Thiếu niên lục y tựa người lên cửa gỗ bên cạnh, trên mặt là nỗi chua xót, tuyệt vọng cùng cực, bàn tay nắm tiêu ngọc cũng run lên nhè nhẹ “Ta đã cứ tưởng mình có thể cầm tiêu cùng ngươi hòa chung khúc nhạc. Nhưng ta sai rồi, điều ngươi muốn không phải là cầm tiêu cùng tấu nhạc, mà là muốn người có thể xứng với cầm của ngươi.”

Nước mắt, theo gương mặt trượt xuống. Hóa ra không phải không rơi được lệ, mà chỉ là chưa chạm tới được nơi sâu thẳm nhất thôi.

Lạc Viêm Kiềm nhìn thiếu niên hồng y, trong lòng đau đớn. Cậu cũng chẳng biết mình có phải đang nói lời thoại hay đó chính là những lời từ trong lòng phát ra nữa, cứ tự nhiên mà nhập vai Nhiễm Trúc, đóng vai chính cậu.

Bàn tay thiếu niên hồng y đặt trên đàn có chút dừng lại. Y nghiêng mặt, mỉm cười, nhưng không có nhìn thiếu niên lục y, giọng y thật nhẹ “Kỳ thật, ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ là làm theo chính mình thôi.”

Thiếu niên lục y ngẩn ngơ, đột nhiên lảo đảo một cái, cậu vịn vào cánh cửa, lộ ra nụ cười sầu thảm, cười đến chảy ra cả nước mắt. Hóa ra là thua ở đây, là thua ở chỗ này sao?

Thiếu niên lục y điên cuồng cười, điên cuồng khóc, ngón tay thiếu niên hồng y bị dây cầm cắt đứt, máu đỏ tươi trên đầu ngón tay trắng nõn, trong nháy mắt có vẻ rất đẹp. Y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cây đào tắm mình dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ, than nhẹ giống như lời nỉ non “Hoa đào, xin lỗi.”

“OK” Lý Nam đứng dậy “Kết thúc công việc.” Hắn không nhìn lại máy giám thị, vì cảnh này khiến hắn thấy sợ hãi, mà làm một đạo diễn lại bị cảnh quay của diễn viên ảnh hưởng đến tâm trạng, cũng không phải là chuyện tốt.

Lạc Viêm Kiềm yếu ớt ngồi xuống cạnh cửa, cậu nhìn Đan Á Đồng, rõ ràng là vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của vai diễn.

Đan Á Đồng đứng dậy, liếc nhìn Lạc Viêm Kiềm, rồi xoay người đi đến phòng hóa trang. Tốc độ nhanh hơn so với trước kia một chút.

Lạc Viêm Kiềm cười khổ, cậu biết rõ đó không phải là vì mình, mà là vì có một người đang chờ anh ấy ở bệnh viện, là toàn tâm toàn ý chờ anh ấy.

Liêu Nhiễm vốn luôn đứng đó quan sát cảnh quay, giờ nhìn bóng lưng Đan Á Đồng, lại nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang ngồi dưới đất, thở dài một hơi, thật hiếm có được một vở lại xúc động như vậy. (?)

Đan Á Đồng đã hoàn thành hết các cảnh quay, giờ chỉ còn lại hai cảnh chung với Tiếu Kỳ Thậm nữa là có thể kết thúc. Cậu thay xong đồ cũng là hơn mười giờ tối, cậu mệt mỏi ngồi lên chiếc xe van.

“Về nhà à?” Lộ Phàm có chút không xác định hỏi.

Đan Á Đồng cố mở con mắt chỉ muốn nhíu lại ra “Không, đi bệnh viện.” Ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển.

Lộ Phàm hiểu rõ gật nhẹ đầu, lái xe ngồi đằng trước đương nhiên cũng nghe theo lời của cậu, không nói hai lời, liền quay đầu xe hướng bệnh viện thẳng tiến. Lộ Phàm đẩy kính mắt, ánh mắt nhìn về phía Đan Á Đồng như có điều gì đó suy nghĩ, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, tay hơi chậm lại, nhưng không nói gì, cũng không hỏi lại.



Lúc này đã qua giờ thăm bệnh, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói, mấy chuyện này là không khí, nhìn không thấy mà có thấy thì cũng tìm không ra (?). Đan Á Đồng xuống xe cùng Lộ Phàm đi từ cửa sau, vào thang máy xong thì sắc mặt cậu lộ rõ vẻ mỏi mệt đến cực điểm, dựa vào thang máy nghỉ ngơi chút.

“Dương Quân đã gọi điện thoại rồi, nói xương chỉ bị lệch vị trí một chút, điều trị vài ngày xong là sẽ không có vấn đề gì.” Lộ Phàm thấy bộ dạng này của cậu, nhịn không được mở miệng nói.

Đan Á Đồng mở mắt ra, tầm mắt rơi lên trên người Lộ Phàm, cười xong mới nói “Tôi biết rồi.” Cho dù là người đại diện hàng đầu, người này cũng chẳng thực sự là máu lạnh. Anh ta như vậy thật chẳng có tí phong cách Chu Vát Bì [1] mà một người đại diện nên có.

Lộ Phàm không được tự nhiên đẩy mắt kính lên, nghĩ bản thân đã là một gã đàn ông 30 tuổi đầu rồi còn bị thằng nít ranh dùng ánh mắt đó mà nhìn, nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Tại phòng bệnh VIP, Tiếu Kỳ Thậm nhìn chằm chằm cái đồng hồ treo tường, đã sắp mười một giờ rồi, giờ Á Đồng chắc đã quay xong rồi ha. Hay là em ấy mệt quá nên đã về nhà nghỉ ngơi, vậy nên mới chưa tới thăm hắn?

“Ông Tạ, Á Đồng… Thật không có gọi điện thoại tới hỏi thăm à?” Tiếu Đại Thiên vương có chút chán ngán thất vọng hỏi. Quả nhiên, hôm nay Á Đồng nói quay xong sẽ đến thăm hắn chỉ là lời an ủi thôi mà. Càng nghĩ càng khổ sở, Tiếu Đại Thiên Vương trên người như trước oán giận ngất trời, đủ để quay một bộ phim kinh dị.

Tạ Huân thông cảm liếc mắt nhìn Tiếu Đại Thiên Vương “Hôm nay tôi có gọi qua đó, Lộ Phàm nói Đan Á Đồng bận lắm, hôm nay phải quay gấp vài cảnh lận. Chỉ sợ tận khuya mới có thể quay xong.” Hôm nay hắn giúp Tiếu Kỳ Thậm chặn lại một loạt nghệ sĩ đến thăm, bởi hắn biết rõ tên này chỉ muốn đợi có một người, mà người này lại trời sinh lạnh lùng mới chết chứ. Con đường này rốt cuộc sẽ vất vả như thế nào đây? Hắn thật không muốn lại thấy một Đường Nguyễn Khanh thứ hai. Lúc Cảnh An Tước mất, trạng thái của Đường Nguyễn Khanh làm hắn sợ lắm.

Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ vẻ thờ thẫn, trống rỗng khi nói chuyện của Đường Nguyễn Khanh. Thậm chí lúc đó Đường Nguyễn Khanh còn cứ cho rằng có người đứng trên hành lang, mà cũng là khi đó hắn mới biết được Đường Nguyễn Khanh yêu Cảnh An Tước, yêu một người đàn ông.

Đường Nguyễn Khanh không giống Tiếu Kỳ Thậm, nhưng Đan Á Đồng và Cảnh An Tước lại giống nhau, giống nhau ở cái tính máu lạnh, thờ ơ với mọi việc. Nhưng hắn thật sự không muốn kết cục của hai người đó cuối cùng lại trở thành những vết thương lòng.

“Kỳ Thậm, nếu như…” Nếu như Đan Á Đồng hôm nay không tới, cậu hãy buông tay đi, bởi trong lòng cậu ta không có cậu đâu. Đối diện với đôi mắt hoa đào dài nhỏ phủ sương mù của Tiếu Kỳ Thậm, Tạ Huân lại nói không nên lời, bởi trong đôi mắt này dường như tràn ngập vẻ chờ mong.

“Nếu như cái gì?” Tiếu Kỳ Thậm thắc mắc nhìn Tạ Huân một bộ dạng muốn nói lại thôi, nhướng mày “Không nói coi như xong.” Nói xong, hắn tiếp tục liếc mắt lên cái đồng hồ treo tường, đã là mười một giờ mười phút.

Tạ Huân thấy dáng vẻ này của hắn, cuối cùng cái gì cũng không nói, ngồi ở sofa cạnh đó bắt đầu gọt hoa quả. Hắn có thể làm cái gì chứ, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một người đại diện, không thể thọc sâu như vậy, mà cũng không cần phải biết.

Tạ Huân còn chưa gọt xong một trái, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Tạ Huân nhìn hai mắt tỏa sáng của Tiếu Kỳ Thậm mà trong lòng thở dài. Cái này mà là người đến thăm phòng bệnh, thì cậu ta phải thất vọng rồi.

Mở cửa, nhìn qua đúng là bác sĩ. Nhưng làm cho hắn cảm thấy bất ngờ, sau lưng bác sĩ còn có hai người, gương mặt tiều tụy của Đan Á Đồng, và gương mặt không cảm xúc của Lộ Phàm. Tạ Huân vội vàng nghiêng người để hai người kia vào phòng, chỉ là như cũ có chút phản ứng không kịp.

Đan Á Đồng chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết là đã mệt mỏi tới cực điểm, dù cho như vậy cũng tới thăm Tiếu Kỳ Thậm sao? Hắn đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Đan Á Đồng đối Tiếu Kỳ Thậm cũng không phải là vô tình nhỉ.

Bác sĩ hỏi thăm Tiếu Kỳ Thậm một vài câu xong, thấy tình huống đã ổn, trạng thái tinh thần tốt đến độ có chút không bình thường, nhưng cũng không có gì là bất ổn, liền tinh ý rời khỏi phòng bệnh. Đừng giỡn chứ, thấy ánh mắt của cậu hai nhìn nghệ sĩ kia là có thể biết nội tình, y còn ở chỗ này không phải là tự làm mất mặt sao?



Lộ Phàm nhìn sắc mặt Tiếu Kỳ Thậm còn tốt hơn Đan Á Đồng nhiều lần, ngồi xuống một cái sofa gần đó “Tôi đã nói là cậu ta không có gì mà, nhìn trạng thái giờ của cậu ta còn tốt hơn cậu đấy.” Anh biết rõ lượng công việc ngày mai của Đan Á Đồng nhiều như thế nào, mà cứ tới tới lui lui thế này, với cái thân thể đó, sớm muộn gì cũng ngã quỵ mất.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn thân thể Đan Á Đồng, từ trạng thái kích động đã hóa thành lo lắng, hắn ngồi dậy kéo Đan Á Đồng ngồi xuống giường “Sắc mặt em sao trắng thế này, rốt cuộc hôm nay Lý Nam cho quay nhiêu cảnh hả?”

“Không có việc gì.” Đan Á Đồng xoa xoa cái trán, nằm xuống cái giường mềm mại của Tiếu Kỳ Thậm, cũng chẳng có tí nào xấu hổ vì đi chiếm “tổ” của người bệnh, đương nhiên “con chim bị chiếm tổ” vẫn là hết sức vui vẻ, người tình kẻ nguyện, không thèm để ý đến sắc mặt quái dị của hai người đại diện đứng cạnh đó.

Cọ cọ lên cái giường mềm mại, không có mùi thuốc đáng ghét, rất tốt, cậu ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói “Vết thương của anh không có vấn đề, em cũng thấy yên tâm.”

Đồng chí Thiên vương đang đặt một tay trên cổ thấy dáng vẻ này của cậu, vội xoay người, cúi xuống cởi giày cho cậu, vỗ vỗ lên người cậu nói “Cứ ngủ đi.” Tranh thủ ném một ánh mắt cho Tạ Huân và Lộ Phàm, ý là bọn họ có thể biến được rồi đấy.

Tạ Huân sờ sờ cái mũi, dưới đáy lòng khinh bỉ Tiếu Đại Thiên Vương, cởi giày cho người ta còn sung sướng đến ngu ngốc như vậy, hừ hừ. Có bản lĩnh cậu cởi bỏ quần áo của người kia xem? Có giỏi thì cậu dùng ánh mắt đó nhìn người kia xem?

Lộ Phàm hiển nhiên bình tĩnh hơn Tạ Huân, anh chỉ nhìn Tiếu Đại Thiên Vương cười đến YD, cười lạnh trong lòng, thân tàn tật, giờ dù có muốn ăn cũng ăn không vô.

Cửa được khẽ đóng lại, Đan Á Đồng quấn chăn thêm một vòng, giọng nói mơ mơ hồ hồ “Mình sắp mệt chết đi được, tên khốn #@% Lý Nam kia” Cho nên nói bây giờ mới là thật, vừa rồi bộ dạng bình tĩnh kia cũng không biết là cho Lộ Phàm xem, hay là cho Dương Quân xem nữa.

Khóe môi Tiếu Kỳ Thậm khẽ nhếch, Đan Á Đồng ở trước mặt mình càng ngày càng thả lỏng, cậu ấy như vậy làm cho hắn có cảm giác thật gần gũi, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Tiếng mắng bên tai nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng hít thở đều có quy luật. Tiếu Kỳ Thậm biết người đang say ngủ giờ sẽ nằm chung một cái giường với hắn.

Động tác nhẹ nhàng từ từ đắp kín mền lên cho Đan Á Đồng, xong lại chỉnh nhiệt độ của máy lạnh cho vừa, Tiếu Kỳ Thậm mới đánh giá đến dáng vẻ lúc ngủ của Đan Á Đồng, cảm giác… thật an bình. Hắn nhớ lại bản thân khi biết được những chuyện cũ của Cảnh An Tước, trong lòng không khỏi có chút vì người ấy mà cảm thấy đau lòng. Tận mắt chứng kiến người mẹ vì yêu điên cuồng mà nhảy lầu tự sát, người cha đã vứt đỏ mẹ con họ, cuộc sống nghèo khổ ở viện mồ côi, còn thằng anh khốn nạn của hắn đã lợi dụng hai chữ bạn bè, rồi người đó đã phải vẫy vùng trong giới giải trí biết bao tháng năm, tuy cuối cùng đã trở thành Thiên vương, nhưng lại bị một người đàn bà hại chết. Cuộc đời của người ấy, kỳ thật rất ít may mắn.

So với những gì Đan Á Đồng gặp phải, Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy bản thân trước kia từng cho rằng đã là bất hạnh, thì trong mắt Đan Á Đồng những chuyện đó có lẽ chỉ là trò cười. Hắn vì người này mà đau lòng, có lẽ bởi vì đã yêu nên mới cảm thấy đau lòng. Hắn biết mình không phải Chúa Cha, cũng không dư thừa lòng thông cảm, nhưng khi nhìn thiếu niên đang ngủ yên bình bên cạnh, hắn không cách nào ngăn chặn cảm giác yêu thương. Hắn không dám nghĩ đến Đan Á Đồng đã vượt qua những kia như thế nào, cũng không dám nghĩ đến khi cậu là Cảnh An Tước, để trở thành một siêu sao Thiên vương, đã phải trả biết bao mồ hôi và máu.

Không dám suy nghĩ, chỉ sợ những tưởng tượng của bản thân sẽ khiến hắn hối hận vì sao năm đó hắn không gặp được người này, không bảo vệ được người này.

Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán thiếu niên. Ngủ ngon, hoàng tử của anh. Từ nay về sau, anh sẽ nhường em sinh mệnh tràn ngập may mắn này.

Chú thích:

[1] Châu Vát Bì là địa chủ ác bá trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của nhà văn Cao Ngọc Bảo, một nhân vật phản diện điển hình

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau