Chương 17
STA - Chương 17
Edit: luna - Beta: Sun
__________
Minh Hoài nói xong, Kỷ Đình Khiêm cũng không nhiều lời nữa, nhưng tin tức anh vừa nghe được càng làm lòng anh hoang mang, vì trong lời nói của Minh Hoài có quá nhiều chỗ không hợp lý. Thấy Kỷ Đình Khiêm không truy hỏi nữa, Minh Hoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu không giỏi nói dối, thế nhưng có rất nhiều chuyện không phải muốn là có thể giải thích được.
Trời đã về khuya, trăng khuyết giữa trời, ve sầu kêu râm ran, gió có chút lớn, tiếng xào xạc của lá cây vang vọng vào phòng.
Trong bóng tối, Kỷ Đình Khiêm đã say giấc, tư thế ngủ của anh vô cùng ngay ngắn, quy củ, tiếng hít thở đều đều, đôi lông mày sắc bén thường ngày dường như lộ ra chút ôn hòa mềm mại. Minh Hoài vẫn chưa ngủ, cậu hơi nghiêng người nhìn Kỷ Đình Khiêm đang nằm bên cạnh.
Một lúc lâu sau, cậu nâng tay lên, đầu ngón tay phác hoạ từng đường nét của Kỷ Đình Khiêm, mắt cậu híp lại, ánh sáng trong mắt tối dần, đây từng là của cậu, về sau cũng chỉ có thể là của cậu, thế nhưng ẩn sau sự cố chấp ấy lại le lói một cảm xúc sợ hãi cứng đầu.
Kim đồng hồ đã điểm đúng 2 giờ, nhưng Minh Hoài vẫn chưa có ý định đi ngủ, cậu vẫn duy trì tư thế cũ, con ngươi xinh đẹp tham lam nhìn Kỷ Đình Khiêm, giống như dù nhìn bao lâu cũng không đủ, thời gian mấy ngày qua cứ như là trộm được, qua đêm nay thì tất cả đều trở về như cũ, không biết khi nào mới lại được thân mật chung giường chung gối như lúc này đây?
Khi nào đây?
Minh Hoài vùi người xuống, sau đó kéo chăn bông lên, nửa khuôn mặt bị chăn bông che khuất, nằm yên không khỏi suy nghĩ liên miên, Minh Hoài luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ, không dám nhắm mắt lại, sợ ngủ rồi, sáng mai tỉnh dậy, giấc mơ này sẽ biến mất. Khi con người ta bắt đầu sợ hãi, thì nỗi sợ ấy sẽ lấn át tất cả niềm vui, chỉ để lại mất mát và bồi hồi.
"Kỷ Đình Khiêm..." Minh Hoài nhỏ giọng gọi, biết đối phương không nghe thấy, nên hết sức không kiêng dè gì mà hỏi: "Anh có thích em không?"
Đương nhiên không có lời đáp lại, thế nhưng Minh Hoài lại vô cùng thỏa mãn, cậu khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Em yêu anh." Anh nhất định cũng sẽ yêu em.
Một lát sau, một bóng người từ trên giường nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ rồi đi vào phòng tắm, Minh Hoài uống nước nuốt 2 viên thuốc xuống bụng, sau đó cậu cẩn thận nhẹ nhàng trở lại giường.
Không lâu sau, tiếng thở đều đều của Minh Hoài từ trong phòng truyền ra, như thể cậu đã ngủ say.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm tổ chương trình đã đánh thức mọi người dậy.
Tối qua Minh Hoài ngủ muộn, khi tỉnh dậy thì uể oải như người mất hồn, hai mắt đều có quầng thâm, đầu thì đau đến nỗi câu đau muốn nứt ra cũng không đủ để hình dung, thậm chí lúc Kỷ Đình Khiêm đến gần, Minh Hoài không biết thả hồn đi đâu, thiếu chút nữa đã ở trước mọi người cho Kỷ Đình Khiêm một cái hôn chào buổi sáng.
Ngay khi vừa tới gần Kỷ Đình Khiêm, Minh Hoài đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng đã quá muộn để thu tay lại, cậu chỉ có thể thiên hạ thủ vi cường vươn tay ôm lấy Kỷ Đình Khiêm, sau đó vỗ nhẹ vào lưng Kỷ Đình Khiêm, dùng giọng mũi có chút cảm động nói: "Anh Kỉ, hôm nay phải tạm biệt nhau rồi."
Biểu cảm trên mặt Kỷ Đình Khiêm có chút khó tả, nhưng dù sao đây cũng không phải lần đầu Minh Hoài có cử chỉ kỳ quái ở trước mặt anh, cho nên anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là Minh Hoài nhất thời hứng khởi muốn diễn một vở tình anh em thắm thiết.
Vì thế, Kỷ Đình Khiêm quay người lại, ôm Minh Hoài một lúc, nói: "Hẹn gặp lại."
Thành thật mà nói, nếu trừ việc Kỷ Đình Khiêm ở đây, thì Minh Hoài cũng vô cùng thích thôn tảo hoa, nơi này có phong cảnh đẹp, không khí thoáng đãng, người trong thôn cũng tốt tính, ở chỗ này rất thoải mái, thỉnh thoảng đi câu cá, hái rau cũng không tệ.
Sau khi mọi người ăn sáng xong liền sắp xếp hành lý lên xe mà tổ chương trình đã chuẩn bị, tổ chương trình dùng tới 8 chiếc xe để tới đón nghệ sĩ đến trung tâm thành phố, ở đây ngoại trừ Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm, còn lại đều là người bận rộn, chương trình quay xong vẫn còn việc phải làm.
Trong xe, Vu Phương Lam cùng Minh Hoài bàn về lịch trình của tháng sáu tới, còn về phần tháng năm thì Minh Hoài được nghỉ ngơi, vừa vặn lúc này cậu có thể chơi cùng Đô Đô.
"Mà này, cậu với Kỷ Đình Khiêm hai người thân nhau lắm à?" Vu Phương Lam hỏi.
"Sao vậy?" Vu Phương Lam đột nhiên hỏi vấn đề này làm Minh Hoài cảm thấy có chút kì lạ.
Vu Phương Lam nhấp vài cái trên ipad, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tôi đang nghĩ, nếu cậu có quan hệ tốt với Kỷ Đình Khiêm, thì có thể thử nhờ anh ta lăng xê một chút."
Minh Hoài chợt cảm thấy bất đắc dĩ: "Chị Lam à, em không cần đâu."
Vu Phương Lam khựng lại, trong mắt cô chứa ẩn chút ý trêu chọc: "Biết cậu sau lưng có chỗ dựa rồi, vào giới giải trí này cũng chỉ vì thích thú, không cần chút lăng xê này làm gì."
"Chị Lam, chị lại cười em." Minh Hoài nhịn không được cười lên.
Chợt sắc mặt Vu Phương Lam trở nên nghiêm túc: "Tuy nhiên điều chị sắp nói em phải nhớ, nếu được thì tốt nhất nên kết bạn với Kỷ Đình Khiêm, còn nếu không kết bạn được thì cũng không được đắc tội người ta."
Minh Hoài "Vâng" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Tổ chương trình đưa mọi người đến chỗ tập trung, hành lý đã có trợ lý trông giữ, Minh Hoài thì đi chầm chậm đến gần chỗ Kỷ Đình Khiêm, bên này Kỷ Đình Khiêm đang nói chuyện cùng với Hứa Hán Triều, Minh Hoài đứng cạnh một lát, đợi hai người nói xong mới đi qua.
Cậu cùng Kỷ Đình Khiêm nói lời tạm biệt Hứa Hán Triều, sau đó hỏi Kỷ Đình Khiêm: "Anh Kỷ, anh định trở về thành phố S à?"
Kỷ Đình Khiêm lắc đầu nói: "Tôi sẽ bay qua Mỹ một chuyến, không trở về thành phố S".
Minh Hoài như bị cái gì đó đâm đau nhói, lập tức khẩn trương lên, bày ra tư thế phòng bị, cậu kiềm chế tâm trạng cuồn cuộn trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Khi nào thì trở về? "
Kỷ Đình Khiêm nghĩ ngợi rồi nói: "Nửa tháng sau".
Minh Hoài đột nhiên thở phào, cậu cười cười nói: "Anh Kỷ, thượng lộ bình an".
Khi trở về thành phố S trời đã xế chiều, Minh Hoài kéo hành lý vừa mới bước vào thì Đô Đô liền lon ton chạy đến ôm lấy đùi của cậu, phấn khích gọi ba.
"Ngoan lắm, con buông ba ra đã, ba muốn đi cất hành lý." Minh Hoài xoa đầu Đô Đô nói.
Đô Đô buông Minh Hoài ra, nhưng vẫn đi theo sau hắn một tấc không rời.
Dì Trần đã sớm nấu xong bữa, soạn cả bàn đầy đồ ăn, chỉ chờ Minh Hoài trở về cùng ăn.
Dì Trần múc cho Minh Hoài một bát canh bồ câu, nói: "Cái này bổ lắm, con uống nhiều thêm một chút."
Dì Trần cảm thấy đồ ăn Minh Hoài ăn ở ngoài không tốt chút nào, nên đợi khi Minh Hoài công tác xong trở về nhà, bà đều sẽ tìm nhiều món ngon bồi bổ cho cậu.
Sau khi ăn xong, Minh Hoài vào phòng bếp giúp dì Trần dọn dẹp, dì Trần thấy bộ dáng cậu muốn nói lại thôi, bà đặt cái bát cuối cùng vào máy rửa bát, nhẹ giọng nói: "Người hôm đó là Kỉ tiên sinh hả con?"
"Vâng." Minh Hoài rũ mắt đáp.
"Vậy sao không đưa cậu ấy về đây?" dì Trần hỏi, Minh Hoài trầm mặc hồi lâu.
Thật lâu sau, Minh Hoài nhếch khóe môi, trong mắt lóe lên ánh sáng, nói: "Xảy ra một số chuyện, hiện tại anh ấy không thể cùng con trở về, nhưng sau này sẽ."
________
Hì, mai mà rảnh thì up tiếp nha
Edit: luna - Beta: Sun
__________
Minh Hoài nói xong, Kỷ Đình Khiêm cũng không nhiều lời nữa, nhưng tin tức anh vừa nghe được càng làm lòng anh hoang mang, vì trong lời nói của Minh Hoài có quá nhiều chỗ không hợp lý. Thấy Kỷ Đình Khiêm không truy hỏi nữa, Minh Hoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu không giỏi nói dối, thế nhưng có rất nhiều chuyện không phải muốn là có thể giải thích được.
Trời đã về khuya, trăng khuyết giữa trời, ve sầu kêu râm ran, gió có chút lớn, tiếng xào xạc của lá cây vang vọng vào phòng.
Trong bóng tối, Kỷ Đình Khiêm đã say giấc, tư thế ngủ của anh vô cùng ngay ngắn, quy củ, tiếng hít thở đều đều, đôi lông mày sắc bén thường ngày dường như lộ ra chút ôn hòa mềm mại. Minh Hoài vẫn chưa ngủ, cậu hơi nghiêng người nhìn Kỷ Đình Khiêm đang nằm bên cạnh.
Một lúc lâu sau, cậu nâng tay lên, đầu ngón tay phác hoạ từng đường nét của Kỷ Đình Khiêm, mắt cậu híp lại, ánh sáng trong mắt tối dần, đây từng là của cậu, về sau cũng chỉ có thể là của cậu, thế nhưng ẩn sau sự cố chấp ấy lại le lói một cảm xúc sợ hãi cứng đầu.
Kim đồng hồ đã điểm đúng 2 giờ, nhưng Minh Hoài vẫn chưa có ý định đi ngủ, cậu vẫn duy trì tư thế cũ, con ngươi xinh đẹp tham lam nhìn Kỷ Đình Khiêm, giống như dù nhìn bao lâu cũng không đủ, thời gian mấy ngày qua cứ như là trộm được, qua đêm nay thì tất cả đều trở về như cũ, không biết khi nào mới lại được thân mật chung giường chung gối như lúc này đây?
Khi nào đây?
Minh Hoài vùi người xuống, sau đó kéo chăn bông lên, nửa khuôn mặt bị chăn bông che khuất, nằm yên không khỏi suy nghĩ liên miên, Minh Hoài luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ, không dám nhắm mắt lại, sợ ngủ rồi, sáng mai tỉnh dậy, giấc mơ này sẽ biến mất. Khi con người ta bắt đầu sợ hãi, thì nỗi sợ ấy sẽ lấn át tất cả niềm vui, chỉ để lại mất mát và bồi hồi.
"Kỷ Đình Khiêm..." Minh Hoài nhỏ giọng gọi, biết đối phương không nghe thấy, nên hết sức không kiêng dè gì mà hỏi: "Anh có thích em không?"
Đương nhiên không có lời đáp lại, thế nhưng Minh Hoài lại vô cùng thỏa mãn, cậu khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Em yêu anh." Anh nhất định cũng sẽ yêu em.
Một lát sau, một bóng người từ trên giường nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ rồi đi vào phòng tắm, Minh Hoài uống nước nuốt 2 viên thuốc xuống bụng, sau đó cậu cẩn thận nhẹ nhàng trở lại giường.
Không lâu sau, tiếng thở đều đều của Minh Hoài từ trong phòng truyền ra, như thể cậu đã ngủ say.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm tổ chương trình đã đánh thức mọi người dậy.
Tối qua Minh Hoài ngủ muộn, khi tỉnh dậy thì uể oải như người mất hồn, hai mắt đều có quầng thâm, đầu thì đau đến nỗi câu đau muốn nứt ra cũng không đủ để hình dung, thậm chí lúc Kỷ Đình Khiêm đến gần, Minh Hoài không biết thả hồn đi đâu, thiếu chút nữa đã ở trước mọi người cho Kỷ Đình Khiêm một cái hôn chào buổi sáng.
Ngay khi vừa tới gần Kỷ Đình Khiêm, Minh Hoài đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng đã quá muộn để thu tay lại, cậu chỉ có thể thiên hạ thủ vi cường vươn tay ôm lấy Kỷ Đình Khiêm, sau đó vỗ nhẹ vào lưng Kỷ Đình Khiêm, dùng giọng mũi có chút cảm động nói: "Anh Kỉ, hôm nay phải tạm biệt nhau rồi."
Biểu cảm trên mặt Kỷ Đình Khiêm có chút khó tả, nhưng dù sao đây cũng không phải lần đầu Minh Hoài có cử chỉ kỳ quái ở trước mặt anh, cho nên anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là Minh Hoài nhất thời hứng khởi muốn diễn một vở tình anh em thắm thiết.
Vì thế, Kỷ Đình Khiêm quay người lại, ôm Minh Hoài một lúc, nói: "Hẹn gặp lại."
Thành thật mà nói, nếu trừ việc Kỷ Đình Khiêm ở đây, thì Minh Hoài cũng vô cùng thích thôn tảo hoa, nơi này có phong cảnh đẹp, không khí thoáng đãng, người trong thôn cũng tốt tính, ở chỗ này rất thoải mái, thỉnh thoảng đi câu cá, hái rau cũng không tệ.
Sau khi mọi người ăn sáng xong liền sắp xếp hành lý lên xe mà tổ chương trình đã chuẩn bị, tổ chương trình dùng tới 8 chiếc xe để tới đón nghệ sĩ đến trung tâm thành phố, ở đây ngoại trừ Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm, còn lại đều là người bận rộn, chương trình quay xong vẫn còn việc phải làm.
Trong xe, Vu Phương Lam cùng Minh Hoài bàn về lịch trình của tháng sáu tới, còn về phần tháng năm thì Minh Hoài được nghỉ ngơi, vừa vặn lúc này cậu có thể chơi cùng Đô Đô.
"Mà này, cậu với Kỷ Đình Khiêm hai người thân nhau lắm à?" Vu Phương Lam hỏi.
"Sao vậy?" Vu Phương Lam đột nhiên hỏi vấn đề này làm Minh Hoài cảm thấy có chút kì lạ.
Vu Phương Lam nhấp vài cái trên ipad, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tôi đang nghĩ, nếu cậu có quan hệ tốt với Kỷ Đình Khiêm, thì có thể thử nhờ anh ta lăng xê một chút."
Minh Hoài chợt cảm thấy bất đắc dĩ: "Chị Lam à, em không cần đâu."
Vu Phương Lam khựng lại, trong mắt cô chứa ẩn chút ý trêu chọc: "Biết cậu sau lưng có chỗ dựa rồi, vào giới giải trí này cũng chỉ vì thích thú, không cần chút lăng xê này làm gì."
"Chị Lam, chị lại cười em." Minh Hoài nhịn không được cười lên.
Chợt sắc mặt Vu Phương Lam trở nên nghiêm túc: "Tuy nhiên điều chị sắp nói em phải nhớ, nếu được thì tốt nhất nên kết bạn với Kỷ Đình Khiêm, còn nếu không kết bạn được thì cũng không được đắc tội người ta."
Minh Hoài "Vâng" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Tổ chương trình đưa mọi người đến chỗ tập trung, hành lý đã có trợ lý trông giữ, Minh Hoài thì đi chầm chậm đến gần chỗ Kỷ Đình Khiêm, bên này Kỷ Đình Khiêm đang nói chuyện cùng với Hứa Hán Triều, Minh Hoài đứng cạnh một lát, đợi hai người nói xong mới đi qua.
Cậu cùng Kỷ Đình Khiêm nói lời tạm biệt Hứa Hán Triều, sau đó hỏi Kỷ Đình Khiêm: "Anh Kỷ, anh định trở về thành phố S à?"
Kỷ Đình Khiêm lắc đầu nói: "Tôi sẽ bay qua Mỹ một chuyến, không trở về thành phố S".
Minh Hoài như bị cái gì đó đâm đau nhói, lập tức khẩn trương lên, bày ra tư thế phòng bị, cậu kiềm chế tâm trạng cuồn cuộn trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Khi nào thì trở về? "
Kỷ Đình Khiêm nghĩ ngợi rồi nói: "Nửa tháng sau".
Minh Hoài đột nhiên thở phào, cậu cười cười nói: "Anh Kỷ, thượng lộ bình an".
Khi trở về thành phố S trời đã xế chiều, Minh Hoài kéo hành lý vừa mới bước vào thì Đô Đô liền lon ton chạy đến ôm lấy đùi của cậu, phấn khích gọi ba.
"Ngoan lắm, con buông ba ra đã, ba muốn đi cất hành lý." Minh Hoài xoa đầu Đô Đô nói.
Đô Đô buông Minh Hoài ra, nhưng vẫn đi theo sau hắn một tấc không rời.
Dì Trần đã sớm nấu xong bữa, soạn cả bàn đầy đồ ăn, chỉ chờ Minh Hoài trở về cùng ăn.
Dì Trần múc cho Minh Hoài một bát canh bồ câu, nói: "Cái này bổ lắm, con uống nhiều thêm một chút."
Dì Trần cảm thấy đồ ăn Minh Hoài ăn ở ngoài không tốt chút nào, nên đợi khi Minh Hoài công tác xong trở về nhà, bà đều sẽ tìm nhiều món ngon bồi bổ cho cậu.
Sau khi ăn xong, Minh Hoài vào phòng bếp giúp dì Trần dọn dẹp, dì Trần thấy bộ dáng cậu muốn nói lại thôi, bà đặt cái bát cuối cùng vào máy rửa bát, nhẹ giọng nói: "Người hôm đó là Kỉ tiên sinh hả con?"
"Vâng." Minh Hoài rũ mắt đáp.
"Vậy sao không đưa cậu ấy về đây?" dì Trần hỏi, Minh Hoài trầm mặc hồi lâu.
Thật lâu sau, Minh Hoài nhếch khóe môi, trong mắt lóe lên ánh sáng, nói: "Xảy ra một số chuyện, hiện tại anh ấy không thể cùng con trở về, nhưng sau này sẽ."
________
Hì, mai mà rảnh thì up tiếp nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất