Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 103: Quý Dĩ Hân bị bại lộ
"Không đòi nhiều hơn sao ?".
Lâm Tiểu Thanh hỏi lại hắn nhưng hắn bật cười nói: "Sẽ có nhiều hơn nếu tôi muốn".
Lâm Tiều Thanh khẽ cười rồi không nói gì thêm nữa, mắt hướng ra cửa kính xe nhìn vạt nắng chiều yên ả thanh bình. Dòng người vẫn qua lại không thưa, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thả hồn mình trôi theo khoảng lặng yên bình ấy.
Long Mặc ngồi bên cạnh cô, hắn tuy mưu kế quỷ quyệt nhìn thấu tâm tư của kẻ khác nhưng riêng với cô hắn chưa thấu được. Bên ngoài kia đầu có gì cuốn hút sao lại thu hút mọi sự tập trung của cô khiến cô không dứt nhìn?
"Bên ngoài đó có gì quyến rũ cô sao ?".
"Anh không thấy à ?".
Hắn khinh khỉnh nói: "Tôi thấy vô vị".
Lâm Tiểu Thanh nhếch cười nói: "Đúng là vô vị. Vô vị đến bình yên".
Người phụ nữ bên cạnh hắn ta chẳng có lúc nào là bình thường, đối với hắn như người khờ khạo nói điều vu vơ.
Còn đối với cô, thì điều đó bình yên đến lạ.
Lưu Tân gia...
Lưu Tần gia...
Lưu Đình Quân đặt chân về tới nơi sau vụ cược mà anh mất cả một khoản khổng lồ. Tuy đã giành được Thiên Mộc Chi Viên nhưng trong lòng Lưu Đình Quân vẫn rất khó chịu. Khó chịu không biết con cáo già như hắn định bày trò gì. Khó chịu thêm điều nữa là anh biết người phụ nữ bên cạnh mình là kẻ hạ tiện, lăng loàng.
Anh bước vào trong, cởi chiếc khoác vest bên ngoài vứt xuống sofa. Lưu Đình Quân cẩm điện thoại định nháy cuộc gọi cho ả không ngờ chẳng cần tốn tiền điện thoại ả đã tới ngay.
Trên người ả vẫn còn đang mặc chiếc đầm đẹp đẽ, trang điểm, nước hoa thơm nức. Mặt mày ả vẫn tươi cười hớn hở, trên tay cầm một bó hoa tặng Lưu Đình Quân khi hay tin Thiên Mộc Chi Viên thuộc về anh. Á vẫn không hề biết chuyện xảy ra tiếp theo với mình là gì.
"Tặng anh. Chúc mừng anh đã dành được Thiên Mộc Chi Viên".
Lưu Đình Quân ném điện thoại xuống sofa, tay nhận lấy bó hoa từ tay Quý Dĩ Hân. Anh nở một nụ cười nham hiểm rồi quật mạnh bó hoa mà ả vừa tặng vào mặt ả. Quý Dĩ Hân ngã xuống đất chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ôm lấy mặt mình, la toáng lên: "Lưu Đình Quân, anh làm cái gì thế ?".
"Tôi làm cái gì ? Tiện nhân bẩn thỉu".
Quý Dĩ Hân ngơ người: "Anh nói tôi là cái gì ? Tiện nhân ? Tôi đã làm gì sai ?".
Lưu Đình Quân trừng mắt chỉ thẳng vào mặt ả: "Im mồm. Không làm gì sai sao ?".
Ngạn cầm ra vô số bức ảnh lần trước, Lưu Đình Quân cẩm lấy đáp thẳng vào mặt Quý Dĩ Hân: "Giải thích đi. Cái mớ gì đây ? Cô cho tôi bao nhiêu cái sừng rồi ? Ngủ với bao nhiêu thẳng rồi ?"
Quý Dĩ Hân nhìn từng tấm ảnh mà mình ân ái hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, đều là những cấp cao trong Long Dương. Trong đó đặc biệt là có bức ảnh người chồng cũ của mình - Jayce. Ả hoảng loạn, hoang mang tột độ: "Anh lấy đâu ra mấy cái này ? Chỉ là ngụy tạo, làm gì có thật".
"Ngụy tạo? Cô nghĩ tôi ngu sao ?".
"Anh theo dõi tôi ?".
"Phải, tôi vốn rất muốn tin nhưng giờ đây thì không thể tin nổi nữa".
Quý Dĩ Hân nhớ tới lời Lâm Tiểu Thanh đã cảnh cáo mình: "Cô có nghĩ có thẳng đàn ông thành công nào ngu ngốc tới mức đánh đổi sự nghiệp vì gái không ?".
"Cần trọng khi chơi với thú dữ, mất mạng lúc nào không hay đâu".
Thì ra là những lời này. Quý Dĩ Hân đã quá tự tin về nhan sắc và trình độ mồi chài đàn ông của mình mà quên mất rằng Lưu Đình Quân là kẻ tỉ mỉ, thận trọng.
Nhưng điều ả không thể hiểu đó là tại sao Lâm Tiểu Thanh lại biết và cảnh cáo ả ?
Anh ta vừa nói vốn dĩ đã muốn tin ả kia mà ?
"Sao anh lại biết mà điều tra tôi ?".
Lưu Đình Quân chì chiết, sỉ nhục ả đay nghiến: "Quan trọng à ? Chồng cũ của cô bị cô lừa cho tán gia bại sản đến hết giá trị lợi dụng. Giờ con kí sinh trùng như cô đang trầy trật hết thằng đàn ông này đến thằng đàn ông khác để kiếm sống cho đến khi gặp tôi à ? Tôi là con cá tiếp theo của cô để tôi chim mồi phải không ? Tiện nhân, cút khỏi tầm mắt tôi".
Quý Dĩ Hân bật cười, chửi anh: "Được, nếu anh biết rồi tôi chơi bài ngửa với anh luôn. Phải, tôi lợi dụng anh đấy.
Vài phần sắc hơn người mà nghĩ mình là rồng là phượng sao? So với Long Mặc anh giống như con chó vậy. Cun cút chạy phía sau".
Lưu Đình Quân tức tối tát mạnh Quý Dĩ Hân, bên khóe môi ả liền bật máu đỏ. Quý Dĩ Hân ôm lấy má mình cười mỉa mai: "Thật thảm thương. Chắc bị chơi vỗ đau rổi".
Quý Dĩ Hần xoay người đi khuất khỏi tàm mắt anh.
Lâm Tiểu Thanh hỏi lại hắn nhưng hắn bật cười nói: "Sẽ có nhiều hơn nếu tôi muốn".
Lâm Tiều Thanh khẽ cười rồi không nói gì thêm nữa, mắt hướng ra cửa kính xe nhìn vạt nắng chiều yên ả thanh bình. Dòng người vẫn qua lại không thưa, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thả hồn mình trôi theo khoảng lặng yên bình ấy.
Long Mặc ngồi bên cạnh cô, hắn tuy mưu kế quỷ quyệt nhìn thấu tâm tư của kẻ khác nhưng riêng với cô hắn chưa thấu được. Bên ngoài kia đầu có gì cuốn hút sao lại thu hút mọi sự tập trung của cô khiến cô không dứt nhìn?
"Bên ngoài đó có gì quyến rũ cô sao ?".
"Anh không thấy à ?".
Hắn khinh khỉnh nói: "Tôi thấy vô vị".
Lâm Tiểu Thanh nhếch cười nói: "Đúng là vô vị. Vô vị đến bình yên".
Người phụ nữ bên cạnh hắn ta chẳng có lúc nào là bình thường, đối với hắn như người khờ khạo nói điều vu vơ.
Còn đối với cô, thì điều đó bình yên đến lạ.
Lưu Tân gia...
Lưu Tần gia...
Lưu Đình Quân đặt chân về tới nơi sau vụ cược mà anh mất cả một khoản khổng lồ. Tuy đã giành được Thiên Mộc Chi Viên nhưng trong lòng Lưu Đình Quân vẫn rất khó chịu. Khó chịu không biết con cáo già như hắn định bày trò gì. Khó chịu thêm điều nữa là anh biết người phụ nữ bên cạnh mình là kẻ hạ tiện, lăng loàng.
Anh bước vào trong, cởi chiếc khoác vest bên ngoài vứt xuống sofa. Lưu Đình Quân cẩm điện thoại định nháy cuộc gọi cho ả không ngờ chẳng cần tốn tiền điện thoại ả đã tới ngay.
Trên người ả vẫn còn đang mặc chiếc đầm đẹp đẽ, trang điểm, nước hoa thơm nức. Mặt mày ả vẫn tươi cười hớn hở, trên tay cầm một bó hoa tặng Lưu Đình Quân khi hay tin Thiên Mộc Chi Viên thuộc về anh. Á vẫn không hề biết chuyện xảy ra tiếp theo với mình là gì.
"Tặng anh. Chúc mừng anh đã dành được Thiên Mộc Chi Viên".
Lưu Đình Quân ném điện thoại xuống sofa, tay nhận lấy bó hoa từ tay Quý Dĩ Hân. Anh nở một nụ cười nham hiểm rồi quật mạnh bó hoa mà ả vừa tặng vào mặt ả. Quý Dĩ Hân ngã xuống đất chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ôm lấy mặt mình, la toáng lên: "Lưu Đình Quân, anh làm cái gì thế ?".
"Tôi làm cái gì ? Tiện nhân bẩn thỉu".
Quý Dĩ Hân ngơ người: "Anh nói tôi là cái gì ? Tiện nhân ? Tôi đã làm gì sai ?".
Lưu Đình Quân trừng mắt chỉ thẳng vào mặt ả: "Im mồm. Không làm gì sai sao ?".
Ngạn cầm ra vô số bức ảnh lần trước, Lưu Đình Quân cẩm lấy đáp thẳng vào mặt Quý Dĩ Hân: "Giải thích đi. Cái mớ gì đây ? Cô cho tôi bao nhiêu cái sừng rồi ? Ngủ với bao nhiêu thẳng rồi ?"
Quý Dĩ Hân nhìn từng tấm ảnh mà mình ân ái hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, đều là những cấp cao trong Long Dương. Trong đó đặc biệt là có bức ảnh người chồng cũ của mình - Jayce. Ả hoảng loạn, hoang mang tột độ: "Anh lấy đâu ra mấy cái này ? Chỉ là ngụy tạo, làm gì có thật".
"Ngụy tạo? Cô nghĩ tôi ngu sao ?".
"Anh theo dõi tôi ?".
"Phải, tôi vốn rất muốn tin nhưng giờ đây thì không thể tin nổi nữa".
Quý Dĩ Hân nhớ tới lời Lâm Tiểu Thanh đã cảnh cáo mình: "Cô có nghĩ có thẳng đàn ông thành công nào ngu ngốc tới mức đánh đổi sự nghiệp vì gái không ?".
"Cần trọng khi chơi với thú dữ, mất mạng lúc nào không hay đâu".
Thì ra là những lời này. Quý Dĩ Hân đã quá tự tin về nhan sắc và trình độ mồi chài đàn ông của mình mà quên mất rằng Lưu Đình Quân là kẻ tỉ mỉ, thận trọng.
Nhưng điều ả không thể hiểu đó là tại sao Lâm Tiểu Thanh lại biết và cảnh cáo ả ?
Anh ta vừa nói vốn dĩ đã muốn tin ả kia mà ?
"Sao anh lại biết mà điều tra tôi ?".
Lưu Đình Quân chì chiết, sỉ nhục ả đay nghiến: "Quan trọng à ? Chồng cũ của cô bị cô lừa cho tán gia bại sản đến hết giá trị lợi dụng. Giờ con kí sinh trùng như cô đang trầy trật hết thằng đàn ông này đến thằng đàn ông khác để kiếm sống cho đến khi gặp tôi à ? Tôi là con cá tiếp theo của cô để tôi chim mồi phải không ? Tiện nhân, cút khỏi tầm mắt tôi".
Quý Dĩ Hân bật cười, chửi anh: "Được, nếu anh biết rồi tôi chơi bài ngửa với anh luôn. Phải, tôi lợi dụng anh đấy.
Vài phần sắc hơn người mà nghĩ mình là rồng là phượng sao? So với Long Mặc anh giống như con chó vậy. Cun cút chạy phía sau".
Lưu Đình Quân tức tối tát mạnh Quý Dĩ Hân, bên khóe môi ả liền bật máu đỏ. Quý Dĩ Hân ôm lấy má mình cười mỉa mai: "Thật thảm thương. Chắc bị chơi vỗ đau rổi".
Quý Dĩ Hần xoay người đi khuất khỏi tàm mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất