Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 105: Long Bắc Yến còn sống
Đảo Viễn Bắc...
Đoàng, đoàng.
Một trận đấu súng, loạt đạn mưa bom khói lửa xảy ra trên đảo hai thế lực Tuyết Vũ và Hắc Vương Giả. Hắc Vương Giả lúc này cầm đầu ra quân là bộ đôi song kiếm Sầm Vũ và Thượng Bình.
Viễn Bắc vốn là hòn đảo nằm cách xa đất liền nên những tên trùm buôn lậu chọn nơi đây là nơi thích hợp giao dịch "hàng". Cũng chính bởi cách xa đất liền, bởi nó cũng là đảo hoang nhiều truyền thuyết về những bóng ma của quân độc tài Phill, hễ ai đến đây cũng đều mất tích một cách bí ẩn rợn người. Khô lâu trôi dạt đầy biển, dù có là hải quân hay cảnh sát biển cũng e ngại đến hòn đảo chết chóc này.
Nhưng độc lạ thay, trên Viễn Bắc này đồn thổi tiếng xa gần đây có kho báu bảo vật thời Chiến Thu, Chiến Thu sụp đổ, thành hoang đầy rẫy, báu vật rơi xuống biển thất lạc trôi dạt lênh đênh trên đại hải dạt về Viễn Bắc nên những tên trùm khét tiếng hay bọn tham lam đều khao khát chơi trò "truy tìm kho báu".
Dư Thương Hải cũng không ngoại lệ.
Làm con chó lâu năm dưới trướng Lưu Đình Quân cũng khiến gã phát điên muốn tạo phản. Nếu như lần này đi có thể hốt được kho báu lớn cái gọi là bảo vật truyền thuyết, mất mạng thì gã cũng phải tìm. Tìm được nó, gã sẽ không phải làm tên sai vặt quèn hèn hạ, không phải tiếp tục cun cút theo sau Lưu Đình Quân nữa.
Nhưng không ngờ Hắc Vương Giả tới trước một bước mai phục gã cho nên mới có trận mưa bom bão đạn thế này.
Bên Tuyết Vũ bang, Dư Thương Hải một mình cùng với năm mươi tên chống trả. Nhưng không ngờ Hắc Vương Giả áp đảo về nhân lực, vũ khí khiến lực công phá của Dư Thương Hải gần như là vỡ vụn.
Dư Thương Hải lại chơi mưu kế ba mươi sáu, chuồn là thượng sách. Nhân lúc khói lửa, để hai bên tiếp tục bắn nhau nhân cơ hội mà đánh bài chuồn. Chiêu này với gã chưa bao giờ lỗi thời.
Gã không hề quan tâm sống chết của đàn em ra sao, cái mà gã quan tâm là món bảo vật truyền thuyết thời Chiến Thu kia. Gã tẩu thoát thành công chạy về hướng núi bắc.
Đi trong rừng sâu, bầu trời một màu đục không biết giờ đã là mấy giờ. Dư Thương Hải cứ lết cái thân xác đi về hướng bắc. Rừng bắc rậm rạp ngay cả ngọn núi bắc kia cũng khuất trong tán cây khó phân biệt hướng. Gã mò mẫm tìm đường ai ngờ lại đạp trúng bẩy gấu.
Lẫy bẫy sắt với những chiếc răng bẫy sắc nhọn cắn phập vào chân gã. Dư Thương Hải thét lên thảm thiết nằm vật ra đất. Máu rỉ ra đỏ lòm cả một khoảng đất, răng bẫy cắm sâu vào thịt đâm sâu vào xương cốt như muốn cắt lĩa bàn chân gã.
Tiếng sột soạt trong bụi rậm, bóng người con gái bước ra tay đút túi quần, ý cười mỉa mai: "Giẩm trúng bấy rồi ?
Chắc đau lắm".
Là Ngạn.
Dư Thương Hải lập tức mếu máo kêu cứu, trán lấm tấm đổ mồ hôi từng đợt, càng nhúc nhích càng đau đớn. Gã gào thét: "Ngạn, cứu tao. Cứu tao mau lên. Con khốn".
Ngạn bật cười thích thú như phát điên. Cô ta bước tới, nhìn gã quẵn quại thế này thật vui biết bao. Cô không chút thương tiếc mà giấm lên chiếc bấy gấu kẹp chân gã rồi nghiễn răng ghì mạnh, ánh mắt đẳng đằng sát khí. Răng bẫy kẹp chân gã như muốn đứt lìa, gã gào thét thảm thiết hơn vang vọng cả chỗ hoang vu rừng núi.
"Con khốn...".
Nghe Dư Thương Hải sỉ nhục mình trong tình cảnh này, không còn gì cô vui hơn. Cô giơ chân tung một vào mặt gã, máu miệng chảy ra không ngừng. Gã dùng hơi tàn hồn hền vùng vẫy: "Con khốn, mày là ai ? Mày không phải Ngạn".
Cô liền bật cười: "Mày đoán đúng rồi, nhưng tiếc rằng mày biết hơi muộn. Con điếm đó bị tao tiễn vong lâu rồi".
"Mày...mày là ai ?".
Cô liền cởi bỏ lớp da mặt kia ra, Dư Thương Hải một phen khiếp hồn bạt vía trợn tròn mắt không tin: "Mày...sao mày chưa chết ?".
Lớp mặt nạ cởi bỏ, người đứng trước mặt gã lúc này là Long Bắc Yến, cô chưa chết.
Long Bắc Yến ngồi xuống trước mặt gã, nhếch miệng quỷ quyệt: "Mạng tao lớn lắm, không chết được. Ngược lại là mày, con chó Dư Thương Hải mày hôm này phải chết rồi. Tao sẽ đào một cái lỗ thật lớn, thật lớn để chôn Tuyết Vũ bang chúng mày xuống".
Dư Thương Hải bật cười: "Mày đừng mơ, mày không làm được đâu, Lưu Đình Quân không tha cho mày đâu".
Long Bắc Yến mỉa mai chế giễu: "Thật à ? Sợ quá đấy. Tao nghe nói hắn đầu tư mất trắng cả rồi, không cứu được mày đâu. Mày yên tâm, tao sẽ tiễn hắn theo mày, chúng mày sẽ tiếp tục làm chủ tớ dưới Cửu Tuyền".
Dư Thương Hải gào thét không tin: "Mày nói dối, tao không tin".
"Tin hay không thì cũng muộn rồi. Mày biết tại sao mày có mặt ở đây không thằng ngu ?".
Đoàng, đoàng.
Một trận đấu súng, loạt đạn mưa bom khói lửa xảy ra trên đảo hai thế lực Tuyết Vũ và Hắc Vương Giả. Hắc Vương Giả lúc này cầm đầu ra quân là bộ đôi song kiếm Sầm Vũ và Thượng Bình.
Viễn Bắc vốn là hòn đảo nằm cách xa đất liền nên những tên trùm buôn lậu chọn nơi đây là nơi thích hợp giao dịch "hàng". Cũng chính bởi cách xa đất liền, bởi nó cũng là đảo hoang nhiều truyền thuyết về những bóng ma của quân độc tài Phill, hễ ai đến đây cũng đều mất tích một cách bí ẩn rợn người. Khô lâu trôi dạt đầy biển, dù có là hải quân hay cảnh sát biển cũng e ngại đến hòn đảo chết chóc này.
Nhưng độc lạ thay, trên Viễn Bắc này đồn thổi tiếng xa gần đây có kho báu bảo vật thời Chiến Thu, Chiến Thu sụp đổ, thành hoang đầy rẫy, báu vật rơi xuống biển thất lạc trôi dạt lênh đênh trên đại hải dạt về Viễn Bắc nên những tên trùm khét tiếng hay bọn tham lam đều khao khát chơi trò "truy tìm kho báu".
Dư Thương Hải cũng không ngoại lệ.
Làm con chó lâu năm dưới trướng Lưu Đình Quân cũng khiến gã phát điên muốn tạo phản. Nếu như lần này đi có thể hốt được kho báu lớn cái gọi là bảo vật truyền thuyết, mất mạng thì gã cũng phải tìm. Tìm được nó, gã sẽ không phải làm tên sai vặt quèn hèn hạ, không phải tiếp tục cun cút theo sau Lưu Đình Quân nữa.
Nhưng không ngờ Hắc Vương Giả tới trước một bước mai phục gã cho nên mới có trận mưa bom bão đạn thế này.
Bên Tuyết Vũ bang, Dư Thương Hải một mình cùng với năm mươi tên chống trả. Nhưng không ngờ Hắc Vương Giả áp đảo về nhân lực, vũ khí khiến lực công phá của Dư Thương Hải gần như là vỡ vụn.
Dư Thương Hải lại chơi mưu kế ba mươi sáu, chuồn là thượng sách. Nhân lúc khói lửa, để hai bên tiếp tục bắn nhau nhân cơ hội mà đánh bài chuồn. Chiêu này với gã chưa bao giờ lỗi thời.
Gã không hề quan tâm sống chết của đàn em ra sao, cái mà gã quan tâm là món bảo vật truyền thuyết thời Chiến Thu kia. Gã tẩu thoát thành công chạy về hướng núi bắc.
Đi trong rừng sâu, bầu trời một màu đục không biết giờ đã là mấy giờ. Dư Thương Hải cứ lết cái thân xác đi về hướng bắc. Rừng bắc rậm rạp ngay cả ngọn núi bắc kia cũng khuất trong tán cây khó phân biệt hướng. Gã mò mẫm tìm đường ai ngờ lại đạp trúng bẩy gấu.
Lẫy bẫy sắt với những chiếc răng bẫy sắc nhọn cắn phập vào chân gã. Dư Thương Hải thét lên thảm thiết nằm vật ra đất. Máu rỉ ra đỏ lòm cả một khoảng đất, răng bẫy cắm sâu vào thịt đâm sâu vào xương cốt như muốn cắt lĩa bàn chân gã.
Tiếng sột soạt trong bụi rậm, bóng người con gái bước ra tay đút túi quần, ý cười mỉa mai: "Giẩm trúng bấy rồi ?
Chắc đau lắm".
Là Ngạn.
Dư Thương Hải lập tức mếu máo kêu cứu, trán lấm tấm đổ mồ hôi từng đợt, càng nhúc nhích càng đau đớn. Gã gào thét: "Ngạn, cứu tao. Cứu tao mau lên. Con khốn".
Ngạn bật cười thích thú như phát điên. Cô ta bước tới, nhìn gã quẵn quại thế này thật vui biết bao. Cô không chút thương tiếc mà giấm lên chiếc bấy gấu kẹp chân gã rồi nghiễn răng ghì mạnh, ánh mắt đẳng đằng sát khí. Răng bẫy kẹp chân gã như muốn đứt lìa, gã gào thét thảm thiết hơn vang vọng cả chỗ hoang vu rừng núi.
"Con khốn...".
Nghe Dư Thương Hải sỉ nhục mình trong tình cảnh này, không còn gì cô vui hơn. Cô giơ chân tung một vào mặt gã, máu miệng chảy ra không ngừng. Gã dùng hơi tàn hồn hền vùng vẫy: "Con khốn, mày là ai ? Mày không phải Ngạn".
Cô liền bật cười: "Mày đoán đúng rồi, nhưng tiếc rằng mày biết hơi muộn. Con điếm đó bị tao tiễn vong lâu rồi".
"Mày...mày là ai ?".
Cô liền cởi bỏ lớp da mặt kia ra, Dư Thương Hải một phen khiếp hồn bạt vía trợn tròn mắt không tin: "Mày...sao mày chưa chết ?".
Lớp mặt nạ cởi bỏ, người đứng trước mặt gã lúc này là Long Bắc Yến, cô chưa chết.
Long Bắc Yến ngồi xuống trước mặt gã, nhếch miệng quỷ quyệt: "Mạng tao lớn lắm, không chết được. Ngược lại là mày, con chó Dư Thương Hải mày hôm này phải chết rồi. Tao sẽ đào một cái lỗ thật lớn, thật lớn để chôn Tuyết Vũ bang chúng mày xuống".
Dư Thương Hải bật cười: "Mày đừng mơ, mày không làm được đâu, Lưu Đình Quân không tha cho mày đâu".
Long Bắc Yến mỉa mai chế giễu: "Thật à ? Sợ quá đấy. Tao nghe nói hắn đầu tư mất trắng cả rồi, không cứu được mày đâu. Mày yên tâm, tao sẽ tiễn hắn theo mày, chúng mày sẽ tiếp tục làm chủ tớ dưới Cửu Tuyền".
Dư Thương Hải gào thét không tin: "Mày nói dối, tao không tin".
"Tin hay không thì cũng muộn rồi. Mày biết tại sao mày có mặt ở đây không thằng ngu ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất