Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 110: Muốn cô dựa dẫm nhưng lại không được
Tập đoàn Long Dương...
"Ông chủ, tất cả đã đâu vào đấy hết rồi".
Long Mặc ngả lưng tựa vào ghế xem đồng hồ điện thoại như thể đang đợi một ai đó sẽ đến tìm hắn. Quả nhiên, một lát sau, cửa chính văn phòng đẩy vào, Lâm Tiểu Thanh tới.
"Phu nhân, cô đến rồi".
Nhìn thấy cô, ánh mắt lộ ý cười của hắn rõ rệt. Lâm Tiểu Thanh chuyển hướng sang Á Viêm, cười mỉm rồi hỏi anh chút chuyện: "'Chuyện tôi nhờ anh tìm tên chủ thầu đó có kết quả gì không ?".
"Phu nhân, không cần cô cất nhắc ông chủ cũng đã sai người tìm và cũng có kết quả rồi".
"Vất vả cho cậu".
Nhìn cô cười nói với tên trợ lý của mình Long Mặc mặt mày xám xịt âm u, cô càng không để ý hắn càng khiến hắn thêm khó chịu. Hắn nghiêm giọng nạt Á Viêm: "Nói xong chưa ?".
Á Viêm tái mét mặt mày liền cun cút ra ngoài nhanh nhanh chóng chóng suýt chút nữa va đổ vỡ chiếc bình sứ cổ quý giá của hắn.
Hắn hậm hực, hằm hằm nét mặt đăm đăm giận dữ. Lâm Tiểu Thanh nhin hắn không nhịn nổi mà bật cười. Hẳn nghiêm giọng: "Cười gì ?".
"Không có gì. Hiếm khi thấy anh giận thế. Sao? Ghen à ?".
"Không có, chướng mắt".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Ổ, thì ra là chướng mắt. Vậy để lần sau tôi sẽ gặp cậu ấy bên ngoài".
Đỉnh đầu tỏa khói. Hắn cố tìm một cái lý do lảng tránh cho bõ tức nhưng vẫn bị cô chọc ngoáy tức điên.
"Có gì thì nói".
"Hôm nay đề Jayce xuất hiện trước mặt cô ta bình an vô sự. Anh đoán xem biểu cảm cô ta thế nào ?".
"Sợ hãi".
Lâm Tiểu Thanh suýt xoa khen: "Ôi trời, anh không tận mắt chứng kiến mà anh cũng đoán trúng phóc. Bái phục thật. Vậy anh nghĩ cô ta sẽ làm gì tiếp theo ?".
Long Mặc không cần mất nhiều thời gian suy nghĩ mà nói luôn: "Đương nhiên là diệt khẩu. Cô ta không muốn lộ quá khứ".
"Đồng suy nghĩ. Cho nên tôi muốn phối hợp với cô ta một chút, ngày hôm đó tôi sẽ kết liễu cô ta bằng một đòn chí mạng".
Long Mặc nhếch miệng chút khinh bạc cô: "Cô chắc chắn vậy à ?".
Lâm Tiểu Thanh kiên định: "Chắc chắn".
"Thế thì tốt. Tôi sẽ dương mắt xem cô kết thúc ván cờ này kiểu gì".
Lâm Tiều Thanh lẩy trong ví ra chiếc thẻ đen đặt lên bàn làm việc của hẳn: "Trả vật về chủ".
Long Mặc nhìn tấm thẻ đen trong lòng có chút khó chịu, hắn hình như không muốn lấy lại, nói: "Tiền tiêu rồi thì tôi không lấy".
Lâm Tiểu Thanh lại nói: "Tôi không tiêu một đồng nào trong thẻ này. Anh không để ý tin nhắn báo về trên điện thoại sao ?".
Long Mặc kiểm tra điện thoại mình đúng là không có thông báo trừ tiền trong tài khoản của hắn.
Thì ra đây là giao kèo của họ, Lâm Tiểu Thanh chỉ mượn đồ từ chỗ hắn chứ không hề tiêu một đồng nào trong thẻ.
Long Mặc nhíu mày không hài lòng: "Chỉ mượn thẻ để diễu võ dương oai với Quý Dĩ Hân. Tôi tưởng cô đi spa hóa ra đi diễn à ?".
Lâm Tiểu Thanh nhìn thẳng hẳn trả lời: "Tôi ấy à, đúng hôm nay cùng Tống Cửu đi spa. Cũng xong rồi nhưng mà tôi dùng tiền lương của tôi không liên quan đến tiền của anh. Mà lương của tôi cũng là anh trả mà. Cảm ơn ông chủ đã cho tôi mượn đạo cụ".
"Lâm Tiểu Thanh, cô...".
Định nói gì đó trách móc với cô nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của Lâm Tiểu Thanh khiến hắn từ trách móc chuyển sang tự trách mà nghẹn lời không nói được gì nữa.
Vốn dĩ lúc cô nói mượn chiếc thẻ đen này thì hắn cũng có chút vui mừng nhưng mà cuối cùng lại trở thành thất vọng. Vốn dĩ hắn muốn để cô dựa dẫm vào hắn, muốn cô cảm nhận được hắn có thể là chỗ dựa của cô nhưng cuối cùng thì vẫn là cô tự mình làm lấy.
Nhìn thái độ khó coi của người kia Lâm Tiều Thanh lại tìm cách dỗ hắn. Cô lôi ra mộ chiếc hộp nhỏ nhắn đặt lên bàn cho hắn: "Tặng anh đấy ông chủ".
Long Mặc nhìn hộp quà có chút hiếu kì có chút gì đó vui mừng, cơ mặt không còn khó coi như lúc nãy nữa. Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Tôi thấy hợp với anh thì mua thôi. Khỏi cần cảm ơn. Không quấy rầy ông chủ làm việc nữa.
Xin phép".
Lâm Tiểu Thanh vẩy tay với hắn rồi rời đi. Hắn cầm lấy hộp quà không kìm được lòng mà mở ra. Bên trong là chiếc cà vạt màu đỏ rượu vang lịch thiệp, cũng là màu hắn thích. Ngắm nghía chăm chú rất lâu, lòng hắn nở rộ mỉm cười trìu mến món quà nhỏ này.
"Ông chủ, tất cả đã đâu vào đấy hết rồi".
Long Mặc ngả lưng tựa vào ghế xem đồng hồ điện thoại như thể đang đợi một ai đó sẽ đến tìm hắn. Quả nhiên, một lát sau, cửa chính văn phòng đẩy vào, Lâm Tiểu Thanh tới.
"Phu nhân, cô đến rồi".
Nhìn thấy cô, ánh mắt lộ ý cười của hắn rõ rệt. Lâm Tiểu Thanh chuyển hướng sang Á Viêm, cười mỉm rồi hỏi anh chút chuyện: "'Chuyện tôi nhờ anh tìm tên chủ thầu đó có kết quả gì không ?".
"Phu nhân, không cần cô cất nhắc ông chủ cũng đã sai người tìm và cũng có kết quả rồi".
"Vất vả cho cậu".
Nhìn cô cười nói với tên trợ lý của mình Long Mặc mặt mày xám xịt âm u, cô càng không để ý hắn càng khiến hắn thêm khó chịu. Hắn nghiêm giọng nạt Á Viêm: "Nói xong chưa ?".
Á Viêm tái mét mặt mày liền cun cút ra ngoài nhanh nhanh chóng chóng suýt chút nữa va đổ vỡ chiếc bình sứ cổ quý giá của hắn.
Hắn hậm hực, hằm hằm nét mặt đăm đăm giận dữ. Lâm Tiểu Thanh nhin hắn không nhịn nổi mà bật cười. Hẳn nghiêm giọng: "Cười gì ?".
"Không có gì. Hiếm khi thấy anh giận thế. Sao? Ghen à ?".
"Không có, chướng mắt".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Ổ, thì ra là chướng mắt. Vậy để lần sau tôi sẽ gặp cậu ấy bên ngoài".
Đỉnh đầu tỏa khói. Hắn cố tìm một cái lý do lảng tránh cho bõ tức nhưng vẫn bị cô chọc ngoáy tức điên.
"Có gì thì nói".
"Hôm nay đề Jayce xuất hiện trước mặt cô ta bình an vô sự. Anh đoán xem biểu cảm cô ta thế nào ?".
"Sợ hãi".
Lâm Tiểu Thanh suýt xoa khen: "Ôi trời, anh không tận mắt chứng kiến mà anh cũng đoán trúng phóc. Bái phục thật. Vậy anh nghĩ cô ta sẽ làm gì tiếp theo ?".
Long Mặc không cần mất nhiều thời gian suy nghĩ mà nói luôn: "Đương nhiên là diệt khẩu. Cô ta không muốn lộ quá khứ".
"Đồng suy nghĩ. Cho nên tôi muốn phối hợp với cô ta một chút, ngày hôm đó tôi sẽ kết liễu cô ta bằng một đòn chí mạng".
Long Mặc nhếch miệng chút khinh bạc cô: "Cô chắc chắn vậy à ?".
Lâm Tiểu Thanh kiên định: "Chắc chắn".
"Thế thì tốt. Tôi sẽ dương mắt xem cô kết thúc ván cờ này kiểu gì".
Lâm Tiều Thanh lẩy trong ví ra chiếc thẻ đen đặt lên bàn làm việc của hẳn: "Trả vật về chủ".
Long Mặc nhìn tấm thẻ đen trong lòng có chút khó chịu, hắn hình như không muốn lấy lại, nói: "Tiền tiêu rồi thì tôi không lấy".
Lâm Tiểu Thanh lại nói: "Tôi không tiêu một đồng nào trong thẻ này. Anh không để ý tin nhắn báo về trên điện thoại sao ?".
Long Mặc kiểm tra điện thoại mình đúng là không có thông báo trừ tiền trong tài khoản của hắn.
Thì ra đây là giao kèo của họ, Lâm Tiểu Thanh chỉ mượn đồ từ chỗ hắn chứ không hề tiêu một đồng nào trong thẻ.
Long Mặc nhíu mày không hài lòng: "Chỉ mượn thẻ để diễu võ dương oai với Quý Dĩ Hân. Tôi tưởng cô đi spa hóa ra đi diễn à ?".
Lâm Tiểu Thanh nhìn thẳng hẳn trả lời: "Tôi ấy à, đúng hôm nay cùng Tống Cửu đi spa. Cũng xong rồi nhưng mà tôi dùng tiền lương của tôi không liên quan đến tiền của anh. Mà lương của tôi cũng là anh trả mà. Cảm ơn ông chủ đã cho tôi mượn đạo cụ".
"Lâm Tiểu Thanh, cô...".
Định nói gì đó trách móc với cô nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của Lâm Tiểu Thanh khiến hắn từ trách móc chuyển sang tự trách mà nghẹn lời không nói được gì nữa.
Vốn dĩ lúc cô nói mượn chiếc thẻ đen này thì hắn cũng có chút vui mừng nhưng mà cuối cùng lại trở thành thất vọng. Vốn dĩ hắn muốn để cô dựa dẫm vào hắn, muốn cô cảm nhận được hắn có thể là chỗ dựa của cô nhưng cuối cùng thì vẫn là cô tự mình làm lấy.
Nhìn thái độ khó coi của người kia Lâm Tiều Thanh lại tìm cách dỗ hắn. Cô lôi ra mộ chiếc hộp nhỏ nhắn đặt lên bàn cho hắn: "Tặng anh đấy ông chủ".
Long Mặc nhìn hộp quà có chút hiếu kì có chút gì đó vui mừng, cơ mặt không còn khó coi như lúc nãy nữa. Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Tôi thấy hợp với anh thì mua thôi. Khỏi cần cảm ơn. Không quấy rầy ông chủ làm việc nữa.
Xin phép".
Lâm Tiểu Thanh vẩy tay với hắn rồi rời đi. Hắn cầm lấy hộp quà không kìm được lòng mà mở ra. Bên trong là chiếc cà vạt màu đỏ rượu vang lịch thiệp, cũng là màu hắn thích. Ngắm nghía chăm chú rất lâu, lòng hắn nở rộ mỉm cười trìu mến món quà nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất