Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 118: Không dám đối diện
Từ khi cô nhập viện đến nay chưa tỉnh Long Mặc rất chăm chỉ vào thăm cô dù công việc bận rộn, đống văn kiện chờ hắn ký kết nhưng hắn để lại tất thảy. Với hắn bây giờ không có gì quan trọng bằng cô lúc này.
Long Mặc những thời gian đầu chưa quen công việc chăm sóc một ai đó trước kia, bởi hắn chính là mẫu người cao cao tại thượng, kiêu ngạo, tự cao tự đai, hắn chưa hề đụng đến bất cứ việc gì, hay cũng chẳng biết săn sóc một ai. Đối với hắn mấy cái thứ đó thật sự phiền phức nhưng bây giờ hắn lại thấy khó chịu đôi phần bất lực tự trách, điều mình trước kia coi như của nợ phiền phức giờ lại cần thiết cấp bách.
Chân tay hắn lóng nga lóng ngóng không biết làm từ đâu. Nữ quản gia già cũng thường lui tới đây để chăm sóc cho cô hắn chỉ nhìn sơ sơ cũng học hỏi được chun chút. Từ khi cô ở đây thì hắn cũng ở đây luôn không về nhà nữa. Dược Bách Khang cũng hết cách với tiểu tử như hắn đành dành một phòng VIP bên cạnh để cho hắn tiện bề qua lại chăm sóc Lâm Tiểu Thanh.
Nhưng đồ đạc hắn thì để bên phòng VIP bên còn hắn hằng đêm hắn lại ngủ bên phòng cô như vậy cũng dễ quan sát. Và tất nhiên phòng VIP kia hắn cũng không phải cậy quyền mà "lấy" không hẳn sòng phẳng trả tiền thuê đàng hoàng.
Mỗi đêm ở bên cạnh cô, hắn quan sát cô, nhìn cô lặng thinh nằm đó không chút động tĩnh hắn nửa trông mong cô tỉnh lại, nửa lại muốn cứ như thế này bình yên. Hắn không dám đối diện với điều đáng sợ diễn ra, sẽ nhìn cô đau khổ nếu biết mất đi Tiểu Bảo. Hắn căng thẳng công việc, cũng chịu áp lực khi phải đối mặt với cô, hắn sẽ không biết nói gì, hay làm gì.
Sáng sớm, trước khi đi làm, hắn cũng dậy sớm lau mặt mũi, chân tay cho cô, xông một chút hương phòng dễ chịu, tăng nhiệt độ của điều hòa lên thêm chút khiến cô không bị lạnh bị khôi rồi mới an tâm rời đi.
Tập đoàn Long Dương...
Hôm nay đến hắn xử lý nốt những văn kiện còn dang dở còn đang đặt trên bàn kia.
"Ông chủ, tầm mười phút nữa đối tác bên Thịnh Thành sẽ tới".
"Ừm".
Hắn "ừm" một tiếng lãnh đạm, Á Viêm chuẩn bị bước ra ngoài hắn mở miệng hỏi một tiếng về chuyện của Quý Dĩ Hân: "Cô ta thế nào rồi ?".
"Ông chủ, đã bắt được rồi và cũng đang làm như anh dặn. Nhưng mà bên Quý gia có gửi lời tới anh".
"Lời gì ?" - Hắn lạnh giọng hỏi.
"Quý lão gia cầu xin thủ hạ lưu tình".
"Hết rồi ?".
Á Viêm gật đầu: "Hết rồi".
"Vậy cứ giữ cho cô ta còn thở là được. Ra ngoài làm việc đi".
"Vâng".
Bệnh viện...
Sau ngần đó thời gian mê man, Lâm Tiểu Thanh dần dần tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức đẫm trong cơn đau dài dăng dẳng. Đầu cô vẫn đau như búa bổ, chuếnh choáng nhưng nhức. Tuy thân đau nhức nhưng cảm giác nặng nề kia không biết đã biến đâu mất. Bụng mình như không còn thứ gì chẹt lại nữa. Cô sờ lên bụng mình hoảng loạn tìm kiếm thứ gì đó vô cùng quan trọng mất mát.
Đứa con, đứa con cô mang biến đâu mất. Đứa trẻ còn chưa đủ tháng kia mà ?.
Lâm Tiểu Thanh hoảng loạn liên tục hỏi con mình: "Con tôi, con tôi đâu rồi ?".
Một viên y tá bước vào không chế cảm xúc của cô: "Cô à, cô bình tĩnh lại đã. Cô như vậy chỉ sẽ đứt đó cô".
Nhưng Lâm Tiểu Thanh thì sao có thể bình tĩnh ?
Đó là đứa con đầu lòng của cô, cô yêu thương Tiểu Bảo, coi đó là sinh mệnh,
là món quà trời ban đầu tiên của cô, sao cô có thể bình tĩnh nổi khi một ngày nào đó khi biết đứa bé đó biến mất khỏi bụng mình kia chứ
Lâm Tiểu Thanh bấu chặt lấy cánh tay của viên y ta liên tục như phát điên hỏi: "Con tôi đâu ? Con tôi ở đâu rồi ? Mấy người đem nó đi đâu ?".
Tập đoàn Long Dương...
"Mong chúng ta hợp tác vui vẻ, Long tổng".
Sau khi tiễn người bên Thịnh Thành rời đi, Long Mặc mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa day mi tâm. Cuộc gọi từ bệnh viện đến báo rằng cô đã tỉnh lại. Long Mặc như chết lặng, điều không mong nhưng lại tới.
Hắn bỏ tất cả công việc phóng xe thật nhanh quay trở lại bệnh viện. Hắn đi tới phòng cô tốc độ nhanh như bay. Lâm Tiểu Thanh nằm trên giường bất động
như người mất hồn, Long Mặc đứng bên ngoài cửa không dám vào, hắn không đủ can đảm để đối mặt với cô. Nhưng trốn tránh thực tại là điều hắn ghét nhất. Hắn thở dài một hơi nặng nề bước chân vào trong căn phòng.
Cả căn phòng lặng thinh, cả hai đều không ai lên tiếng. Long Mặc đau lòng thấp mắt nhìn cô chờ hành động lời nói của cô lúc này khiến tâm can hắn sợ biết chừng. Còn cô không muốn nhìn thấy hắn, mặt quay đi nơi khác nước mắt rơi lã chã ướt đẫm chiếc gối trắng mềm.
Long Mặc những thời gian đầu chưa quen công việc chăm sóc một ai đó trước kia, bởi hắn chính là mẫu người cao cao tại thượng, kiêu ngạo, tự cao tự đai, hắn chưa hề đụng đến bất cứ việc gì, hay cũng chẳng biết săn sóc một ai. Đối với hắn mấy cái thứ đó thật sự phiền phức nhưng bây giờ hắn lại thấy khó chịu đôi phần bất lực tự trách, điều mình trước kia coi như của nợ phiền phức giờ lại cần thiết cấp bách.
Chân tay hắn lóng nga lóng ngóng không biết làm từ đâu. Nữ quản gia già cũng thường lui tới đây để chăm sóc cho cô hắn chỉ nhìn sơ sơ cũng học hỏi được chun chút. Từ khi cô ở đây thì hắn cũng ở đây luôn không về nhà nữa. Dược Bách Khang cũng hết cách với tiểu tử như hắn đành dành một phòng VIP bên cạnh để cho hắn tiện bề qua lại chăm sóc Lâm Tiểu Thanh.
Nhưng đồ đạc hắn thì để bên phòng VIP bên còn hắn hằng đêm hắn lại ngủ bên phòng cô như vậy cũng dễ quan sát. Và tất nhiên phòng VIP kia hắn cũng không phải cậy quyền mà "lấy" không hẳn sòng phẳng trả tiền thuê đàng hoàng.
Mỗi đêm ở bên cạnh cô, hắn quan sát cô, nhìn cô lặng thinh nằm đó không chút động tĩnh hắn nửa trông mong cô tỉnh lại, nửa lại muốn cứ như thế này bình yên. Hắn không dám đối diện với điều đáng sợ diễn ra, sẽ nhìn cô đau khổ nếu biết mất đi Tiểu Bảo. Hắn căng thẳng công việc, cũng chịu áp lực khi phải đối mặt với cô, hắn sẽ không biết nói gì, hay làm gì.
Sáng sớm, trước khi đi làm, hắn cũng dậy sớm lau mặt mũi, chân tay cho cô, xông một chút hương phòng dễ chịu, tăng nhiệt độ của điều hòa lên thêm chút khiến cô không bị lạnh bị khôi rồi mới an tâm rời đi.
Tập đoàn Long Dương...
Hôm nay đến hắn xử lý nốt những văn kiện còn dang dở còn đang đặt trên bàn kia.
"Ông chủ, tầm mười phút nữa đối tác bên Thịnh Thành sẽ tới".
"Ừm".
Hắn "ừm" một tiếng lãnh đạm, Á Viêm chuẩn bị bước ra ngoài hắn mở miệng hỏi một tiếng về chuyện của Quý Dĩ Hân: "Cô ta thế nào rồi ?".
"Ông chủ, đã bắt được rồi và cũng đang làm như anh dặn. Nhưng mà bên Quý gia có gửi lời tới anh".
"Lời gì ?" - Hắn lạnh giọng hỏi.
"Quý lão gia cầu xin thủ hạ lưu tình".
"Hết rồi ?".
Á Viêm gật đầu: "Hết rồi".
"Vậy cứ giữ cho cô ta còn thở là được. Ra ngoài làm việc đi".
"Vâng".
Bệnh viện...
Sau ngần đó thời gian mê man, Lâm Tiểu Thanh dần dần tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức đẫm trong cơn đau dài dăng dẳng. Đầu cô vẫn đau như búa bổ, chuếnh choáng nhưng nhức. Tuy thân đau nhức nhưng cảm giác nặng nề kia không biết đã biến đâu mất. Bụng mình như không còn thứ gì chẹt lại nữa. Cô sờ lên bụng mình hoảng loạn tìm kiếm thứ gì đó vô cùng quan trọng mất mát.
Đứa con, đứa con cô mang biến đâu mất. Đứa trẻ còn chưa đủ tháng kia mà ?.
Lâm Tiểu Thanh hoảng loạn liên tục hỏi con mình: "Con tôi, con tôi đâu rồi ?".
Một viên y tá bước vào không chế cảm xúc của cô: "Cô à, cô bình tĩnh lại đã. Cô như vậy chỉ sẽ đứt đó cô".
Nhưng Lâm Tiểu Thanh thì sao có thể bình tĩnh ?
Đó là đứa con đầu lòng của cô, cô yêu thương Tiểu Bảo, coi đó là sinh mệnh,
là món quà trời ban đầu tiên của cô, sao cô có thể bình tĩnh nổi khi một ngày nào đó khi biết đứa bé đó biến mất khỏi bụng mình kia chứ
Lâm Tiểu Thanh bấu chặt lấy cánh tay của viên y ta liên tục như phát điên hỏi: "Con tôi đâu ? Con tôi ở đâu rồi ? Mấy người đem nó đi đâu ?".
Tập đoàn Long Dương...
"Mong chúng ta hợp tác vui vẻ, Long tổng".
Sau khi tiễn người bên Thịnh Thành rời đi, Long Mặc mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa day mi tâm. Cuộc gọi từ bệnh viện đến báo rằng cô đã tỉnh lại. Long Mặc như chết lặng, điều không mong nhưng lại tới.
Hắn bỏ tất cả công việc phóng xe thật nhanh quay trở lại bệnh viện. Hắn đi tới phòng cô tốc độ nhanh như bay. Lâm Tiểu Thanh nằm trên giường bất động
như người mất hồn, Long Mặc đứng bên ngoài cửa không dám vào, hắn không đủ can đảm để đối mặt với cô. Nhưng trốn tránh thực tại là điều hắn ghét nhất. Hắn thở dài một hơi nặng nề bước chân vào trong căn phòng.
Cả căn phòng lặng thinh, cả hai đều không ai lên tiếng. Long Mặc đau lòng thấp mắt nhìn cô chờ hành động lời nói của cô lúc này khiến tâm can hắn sợ biết chừng. Còn cô không muốn nhìn thấy hắn, mặt quay đi nơi khác nước mắt rơi lã chã ướt đẫm chiếc gối trắng mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất