Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 123: Trả lại
Hắn lấy ra chiếc nhẫn cưới kim cương mà cô trao trả, người đi vật ở lại. Chiếc nhận vô chủ đơn độc. Long Mặc trầm mặc nhìn chiếc nhẫn một hồi rất rất lầu, chiếc nhẫn vừa với ngón tay cô sẽ không thể tìm được vị chủ nhân nào khác nữa.
Long Bắc Yến trở vào sau khi tiền hai người đi. Cô ủ rũ đi đến trước mặt hẳn, mỉa mai: "Tiếc sao ? Nhưng muộn rồi. Không biết trân trọng thì khó có lại lắm".
Nói rồi cô trở vào trong.
Nhưng cô nói đúng. Hắn đã mất cô rồi thì khó có thể quay lại như trước. Giá như hắn biết trân trọng cô, giá như hắn có thể thổ lộ lòng mình với cô, giá như lúc đó hắn không tới muộn thì có xay ra cơ sự này không ?
Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đè nén cảm xúc bi thương buồn bã trong lòng, muốn khóc không thể khóc ra, chỉ biết ngậm ngùi nuốt cay đắng vào trong chịu đựng.
Thành phố C - Vịnh Cảng Đông...
"Ba à, từ nay chúng ta sống ở đây nhé ?".
Lão Lâm gật gù vui mừng: "Được được. Phong cảnh làng chài ở đây thật đẹp, đúng là hết ý. Nha đầu, sau này con tính thế nào ?".
"Con có một khoản tiền nho nhỏ, sẽ mở tiệm ăn, sau này làm ăn được chúng ta sẽ mở quán lớn. Được không ba ?".
"Hay lắm, nghe con. Ba chỉ cần con gái nhỏ của ba vui vẻ là được, thoải mái làm những việc mình thích. Sống vì lý tưởng vì tự do của bản thân".
Lâm Tiểu Thanh xúc động nói: "'Con cảm ơn ba".
Lão Lâm nắm tay con gái mình, trìu mến ấm áp, Lâm Tiểu Thanh ngả vào lòng ba mình không kìm được giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng gặp lại ba mình rồi.
Tập đoàn Long Dương...
Long Mặc ảo não ngồi bên bàn làm việc. Hắn tuyệt vọng chính bản thân mình, văn kiện vẫn chất đó hắn không thèm nhó đến dù chỉ là một ánh mắt. Trước giờ hắn chưa bao giờ trải qua bất lực tuyệt vọng mà không thể cựa mình như vậy.
Trong lòng hắn bây giờ không thể chứa chấp thêm việc nào khác ngoại trừ cô, mi tâm trĩu nặng đầy mỏi mệt. Hắn lấy chiếc nhẫn mà cô từng đeo ra ngắm nhìn, nhìn vật nhớ người, tự hành hạ nỗi đau bản thân.
Á Viêm đẩy cửa đi vào, nhìn ông chủ mình trong bộ dạng ảo não anh chỉ biết thở dài. Nhìn đống văn kiện xếp trên bàn ngay ngắn anh biết hắn chưa đụng tới cái nào.
Anh đặt văn kiện trên tay xuống bàn rồi nói: "Ông chủ, văn kiện này cần anh ký".
Hắn chẳng đả động câu nào, cứ ngồi thần ra đấy chăm chăm nhìn chiếc nhẫn.
Á Viêm định ra ngoài nhưng lại có chuyện giấu nhẹm trong lòng, nói ra sợ hắn còn không nói thì thấy bứt dứt.
Nhìn thái độ của Á Viêm cứ luẩn quẩn lủi lủi hắn càng thêm ngứa mắt, hắn lạnh giọng: "Nói".
Anh rút chiếc thẻ đen mà hôm qua hắn đưa cho chô đặt lên bàn rồi nói: "Ông chủ, chiếc thẻ này cô Lâm nhờ tôi gửi lại cho anh".
Long Mặc nhìn chiếc thẻ đen kia nhíu mày đau lòng: "Lý do ?".
"Cô ấy nói...".
Quay trở lại chiều hôm qua, Á Viêm đưa cô và ba cô dừng ở một trạm xe rồi đưa tấm thẻ đen này cho anh.
"Cô Lâm, chiếc thẻ này là ông chủ muốn cô giữ, sao cô lại đưa tôi ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Phiền cậu trả lại tấm thẻ này cho anh ta".
Á Viêm bối rối: "Cô Lâm, việc này...".
Lâm Tiều Thanh ngắt lời: "Cậu chuyển lời tới anh ta rằng tôi không thể nhận số tiền này. Đối với tôi Tiểu Bảo là bảo vật, là món quà vô giá ông trời ban cho, không phải món hàng, làm vậy tôi sẽ rất ân hận".
Nghe những lời Á Viêm truyền đạt lại hắn đau lòng đến mức nào. Á Viêm đặt tiếp một thẻ ATM khác lên bàn làm việc của hắn rồi ngập ngừng nói: "Còn chiếc thẻ này, cô Lâm nói đây là tiền viện phí của ba cô ấy gửi lại cho anh.
Tuy không đủ, cô Lâm nói sẽ cố gằng bù sau".
Truyền đạt xong, Á Viêm vội vàng ra ngoài để lại hắn trong phòng một mình. Long Mặc nhìn hai chiếc thẻ nằm cạnh nhau, một nhát dao khác vô tình đâm phập vào lồng ngực hắn một lần nữa, vết thương hở trong lòng hắn ngày càng lớn hơn. Long Mặc đưa tay lên ngực mình, vết thương đau đến mức khó chịu tay hắn vò nhàu nát chiếc sơ mi đen trên người.
Hắn nhắm mắt, mi tâm mệt mỏi, tuyệt vọng, mi mắt khép lại đầy bi thương.
Lâm Tiểu Thanh, cô làm như vậy là muốn rũ bỏ sạch toàn bộ quan hệ với tôi hay sao ?
Hắn trách cô lại càng trách bản thân mình, trách bản thân mình không đủ tốt, trách mình quá vô tâm với cô trong suốt thời gian qua, trách mình quá tàn nhẫn với cô, lợi dụng cô hết lần này đến lần khác, đưa cô dấn thân vào nguy hiểm để rồi giờ đây để song phương phải gánh chịu toàn bộ tổn thương mà hắn tự tạo ra.
Đúng là gieo gió gặt bão, tự tạo nghiệp sau cùng là mình hứng chịu.
Long Bắc Yến trở vào sau khi tiền hai người đi. Cô ủ rũ đi đến trước mặt hẳn, mỉa mai: "Tiếc sao ? Nhưng muộn rồi. Không biết trân trọng thì khó có lại lắm".
Nói rồi cô trở vào trong.
Nhưng cô nói đúng. Hắn đã mất cô rồi thì khó có thể quay lại như trước. Giá như hắn biết trân trọng cô, giá như hắn có thể thổ lộ lòng mình với cô, giá như lúc đó hắn không tới muộn thì có xay ra cơ sự này không ?
Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đè nén cảm xúc bi thương buồn bã trong lòng, muốn khóc không thể khóc ra, chỉ biết ngậm ngùi nuốt cay đắng vào trong chịu đựng.
Thành phố C - Vịnh Cảng Đông...
"Ba à, từ nay chúng ta sống ở đây nhé ?".
Lão Lâm gật gù vui mừng: "Được được. Phong cảnh làng chài ở đây thật đẹp, đúng là hết ý. Nha đầu, sau này con tính thế nào ?".
"Con có một khoản tiền nho nhỏ, sẽ mở tiệm ăn, sau này làm ăn được chúng ta sẽ mở quán lớn. Được không ba ?".
"Hay lắm, nghe con. Ba chỉ cần con gái nhỏ của ba vui vẻ là được, thoải mái làm những việc mình thích. Sống vì lý tưởng vì tự do của bản thân".
Lâm Tiểu Thanh xúc động nói: "'Con cảm ơn ba".
Lão Lâm nắm tay con gái mình, trìu mến ấm áp, Lâm Tiểu Thanh ngả vào lòng ba mình không kìm được giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng gặp lại ba mình rồi.
Tập đoàn Long Dương...
Long Mặc ảo não ngồi bên bàn làm việc. Hắn tuyệt vọng chính bản thân mình, văn kiện vẫn chất đó hắn không thèm nhó đến dù chỉ là một ánh mắt. Trước giờ hắn chưa bao giờ trải qua bất lực tuyệt vọng mà không thể cựa mình như vậy.
Trong lòng hắn bây giờ không thể chứa chấp thêm việc nào khác ngoại trừ cô, mi tâm trĩu nặng đầy mỏi mệt. Hắn lấy chiếc nhẫn mà cô từng đeo ra ngắm nhìn, nhìn vật nhớ người, tự hành hạ nỗi đau bản thân.
Á Viêm đẩy cửa đi vào, nhìn ông chủ mình trong bộ dạng ảo não anh chỉ biết thở dài. Nhìn đống văn kiện xếp trên bàn ngay ngắn anh biết hắn chưa đụng tới cái nào.
Anh đặt văn kiện trên tay xuống bàn rồi nói: "Ông chủ, văn kiện này cần anh ký".
Hắn chẳng đả động câu nào, cứ ngồi thần ra đấy chăm chăm nhìn chiếc nhẫn.
Á Viêm định ra ngoài nhưng lại có chuyện giấu nhẹm trong lòng, nói ra sợ hắn còn không nói thì thấy bứt dứt.
Nhìn thái độ của Á Viêm cứ luẩn quẩn lủi lủi hắn càng thêm ngứa mắt, hắn lạnh giọng: "Nói".
Anh rút chiếc thẻ đen mà hôm qua hắn đưa cho chô đặt lên bàn rồi nói: "Ông chủ, chiếc thẻ này cô Lâm nhờ tôi gửi lại cho anh".
Long Mặc nhìn chiếc thẻ đen kia nhíu mày đau lòng: "Lý do ?".
"Cô ấy nói...".
Quay trở lại chiều hôm qua, Á Viêm đưa cô và ba cô dừng ở một trạm xe rồi đưa tấm thẻ đen này cho anh.
"Cô Lâm, chiếc thẻ này là ông chủ muốn cô giữ, sao cô lại đưa tôi ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Phiền cậu trả lại tấm thẻ này cho anh ta".
Á Viêm bối rối: "Cô Lâm, việc này...".
Lâm Tiều Thanh ngắt lời: "Cậu chuyển lời tới anh ta rằng tôi không thể nhận số tiền này. Đối với tôi Tiểu Bảo là bảo vật, là món quà vô giá ông trời ban cho, không phải món hàng, làm vậy tôi sẽ rất ân hận".
Nghe những lời Á Viêm truyền đạt lại hắn đau lòng đến mức nào. Á Viêm đặt tiếp một thẻ ATM khác lên bàn làm việc của hắn rồi ngập ngừng nói: "Còn chiếc thẻ này, cô Lâm nói đây là tiền viện phí của ba cô ấy gửi lại cho anh.
Tuy không đủ, cô Lâm nói sẽ cố gằng bù sau".
Truyền đạt xong, Á Viêm vội vàng ra ngoài để lại hắn trong phòng một mình. Long Mặc nhìn hai chiếc thẻ nằm cạnh nhau, một nhát dao khác vô tình đâm phập vào lồng ngực hắn một lần nữa, vết thương hở trong lòng hắn ngày càng lớn hơn. Long Mặc đưa tay lên ngực mình, vết thương đau đến mức khó chịu tay hắn vò nhàu nát chiếc sơ mi đen trên người.
Hắn nhắm mắt, mi tâm mệt mỏi, tuyệt vọng, mi mắt khép lại đầy bi thương.
Lâm Tiểu Thanh, cô làm như vậy là muốn rũ bỏ sạch toàn bộ quan hệ với tôi hay sao ?
Hắn trách cô lại càng trách bản thân mình, trách bản thân mình không đủ tốt, trách mình quá vô tâm với cô trong suốt thời gian qua, trách mình quá tàn nhẫn với cô, lợi dụng cô hết lần này đến lần khác, đưa cô dấn thân vào nguy hiểm để rồi giờ đây để song phương phải gánh chịu toàn bộ tổn thương mà hắn tự tạo ra.
Đúng là gieo gió gặt bão, tự tạo nghiệp sau cùng là mình hứng chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất