Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 124: Ảo cảnh tự vẽ ra
Trời ngả về chiều, hắn trở về dinh thự sau ngày làm việc dài. Hắn chưa cảm thấy những tháng ngày mà hắn sống hiện tại lại trở nên vô vị tẻ nhạt đến thế.
Long Mặc bước vào trong sảnh, người người hầu hạ trong dinh thự cúi chào hắn như mọi ngày. Hắn nhìn chăm chú vào trong gian bếp, thấy cô lách cách chuẩn bị bữa tối. Nhưng đến khi nhìn lại thì ra tất cả đều là ảo giác do hắn tưởng tượng.
Phải rồi, cô đã đi rồi kia mà, sao có thể ở đây chuẩn bị bữa tối chứ ?
Hắn lên trên lầu, bước vào trong căn phòng của cô và hắn chung sống trước đây. Mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô vẫn là vóc dáng, phong thái như vậy bước tới gần hắn khẽ cười hỏi thăm: "Về rồi ?".
Long Mặc bất giác bật cười cô thức cho đến khi bóng người đó biến mất hắn ngợ ra đã không còn cô nữa. Căn phòng trống huếch hoác, vắng đi bóng hình của cô, tiếng nói, tiếng cười, những lần mỉa mai châm chọc hắn giờ đã không còn nữa.
Bên bàn ghế sofa vẫn là những cuốn sách cô thường xuyên đọc vẫn xếp ngăn nắp bằng bặn ở đó. Hắn mở tủ quần áo ra, toàn bộ những bộ đồ đắt tiền quý giá, hay những chiếc túi hiệu, giày hiệu cô không hề mang đi bộ nào vẫn còn ngay ngắn trong tủ, Lâm Tiểu Thanh duy chỉ lấy những bộ quần áo cũ rích trước kia mà cô dọn tới đây mang đi. Bàn trang điểm vẫn còn vô số mỹ phẩm đắt tiền cô cũng để lại không hề thiếu thứ nào.
Hắn qua giường ngồi bên cạnh chỗ mà cô hay nằm chạm tay xuống nơi đó muốn cảm nhận chút hơi ấm còn xót lại của Lâm Tiểu Thanh. Hắn đặt mình nằm xuống, mùi hương hoa nhài tươi mát ấy còn thoang thoảng trên gối làm hắn an tâm rằng bóng dáng cô vẫn còn tồn tại.
Nhưng thực tại lại tàn nhẫn khiến hắn tự vẽ ra mộng tưởng hão huyền, tự tay hắn đã bóp chết tình yêu của mình, tự tay hắn đã phá hủy toàn bộ tất thảy không cách nào cứu vãn. Long Mặc dụi dụi vào chiếc gối mà cô hay nằm muốn ôm chiếc hương này, không muốn nó mất đi. Hắn thà tự đánh lừa bản thần chứ cũng không muốn đối mặt với hiện thực phũ phàng.
Hắn không muốn chấp nhận việc cô đã rời đi, không muốn chấp nhận mình và cô đã ly hôn nên mới phải tự lừa dối bản thân đau khổ đến vậy. Nằm trong chính căn phòng của mình mà hắn cảm giác như nằm trong hầm băng, lạnh lẽo, cô độc đến nhường nào.
Vốn dĩ trước kia, một mình hắn ở trong căn phòng này cho đến khi cô đến thì đối với hắn vô cùng phiền phức, muốn đuổi cô đi vì mất đi không gian riêng. Bây giờ cô đã đi rồi thì hắn lại trở lại cái ngày ở một mình đó, đáng ra hắn phải cảm thấy vui mừng. Nhưng giờ đã không còn quen với cảm giác một mình đấy nữa. Nó rất cô độc, rất vô vị, rất đáng sợ. Cô đi rồi, khoảng trống đó cứ như vô tận, ngày ngày trôi đi hệt cuốn băng vô nghĩa đối với hắn.
Thành phố C - Vịnh Cảng Đông...
Đêm buông xuống, hương gió biển đưa tới man mát, vị mặn đặc trưng gió đưa của khơi xa. Lâm Tiều Thanh đi dạo một mình trên biển đêm, đưa tầm mắt nhìn ra xa heo hút. Cô khẽ nhắm mắt lại để gió lướt qua gò má mình như đang xua tan đi tất cả những phiền não trong cô.
Nhìn mặt biển rộng trong cô mênh mang nhưng nỗi buồn không rõ.
Cô nhớ hắn rồi sao ?
Ánh sao trên cao vẫn chiếu sáng, chúng luôn ở cạnh nhau khác cô lúc này. Mặt biển rộng vẫn có cá có thuyền bầu bạn còn cô đơn độc lẻ loi đên mức nào. Cô chạm tay lên bụng mình cảm giác Tiểu Bảo vẫn ở bên cạnh cô tựa mơ hồ mà cô độc thoại cùng con. Ngước lên bầu trời cô hi vọng trong những ngôi sao kia sẽ có Tiểu Bảo trong số đó.
Dinh thự Long gia, Long Mặc đứng ngoài ban công lạng lẽ một mình, trên tay cầm ly rượu tâm trạng phiền não, thở dài đến thất thần. Hắn hướng mắt lên trời cao kia, sao và trời có nhau không cô độc tuy dù nó ở rất cao. Còn hắn đứng trên đỉnh cao mà bao người mơ ước nhưng hắn không hề hạnh phúc ngược lại lại cảm thấy trống vắng, thiếu mất điều gì quan trọng hơn thế.
Hắn xoay người nhìn vào trong căn phòng, ánh mắt đong đầy phiền muộn ưu tư da diết. Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, thiếu đi ấm áp của người kia khiến hắn không chịu nổi.
Hắn nhớ cô rồi.
Long Mặc uống cạn ly rượu trong tay, hôm nay hắn muốn uống say uống say để quên đi cảm giác đau này, rượu sẽ chữa lành cho hắn đôi chút vết thương trong lòng. Hắn muốn quên đi nỗi đau, vết thương lòng không có loại dược nào chữa khỏi.
Nhưng mà nếu sớm mai tỉnh lại, lúc tỉnh rồi, vết thương còn đó thì hắn tính ra sao ?
Long Mặc bước vào trong sảnh, người người hầu hạ trong dinh thự cúi chào hắn như mọi ngày. Hắn nhìn chăm chú vào trong gian bếp, thấy cô lách cách chuẩn bị bữa tối. Nhưng đến khi nhìn lại thì ra tất cả đều là ảo giác do hắn tưởng tượng.
Phải rồi, cô đã đi rồi kia mà, sao có thể ở đây chuẩn bị bữa tối chứ ?
Hắn lên trên lầu, bước vào trong căn phòng của cô và hắn chung sống trước đây. Mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô vẫn là vóc dáng, phong thái như vậy bước tới gần hắn khẽ cười hỏi thăm: "Về rồi ?".
Long Mặc bất giác bật cười cô thức cho đến khi bóng người đó biến mất hắn ngợ ra đã không còn cô nữa. Căn phòng trống huếch hoác, vắng đi bóng hình của cô, tiếng nói, tiếng cười, những lần mỉa mai châm chọc hắn giờ đã không còn nữa.
Bên bàn ghế sofa vẫn là những cuốn sách cô thường xuyên đọc vẫn xếp ngăn nắp bằng bặn ở đó. Hắn mở tủ quần áo ra, toàn bộ những bộ đồ đắt tiền quý giá, hay những chiếc túi hiệu, giày hiệu cô không hề mang đi bộ nào vẫn còn ngay ngắn trong tủ, Lâm Tiểu Thanh duy chỉ lấy những bộ quần áo cũ rích trước kia mà cô dọn tới đây mang đi. Bàn trang điểm vẫn còn vô số mỹ phẩm đắt tiền cô cũng để lại không hề thiếu thứ nào.
Hắn qua giường ngồi bên cạnh chỗ mà cô hay nằm chạm tay xuống nơi đó muốn cảm nhận chút hơi ấm còn xót lại của Lâm Tiểu Thanh. Hắn đặt mình nằm xuống, mùi hương hoa nhài tươi mát ấy còn thoang thoảng trên gối làm hắn an tâm rằng bóng dáng cô vẫn còn tồn tại.
Nhưng thực tại lại tàn nhẫn khiến hắn tự vẽ ra mộng tưởng hão huyền, tự tay hắn đã bóp chết tình yêu của mình, tự tay hắn đã phá hủy toàn bộ tất thảy không cách nào cứu vãn. Long Mặc dụi dụi vào chiếc gối mà cô hay nằm muốn ôm chiếc hương này, không muốn nó mất đi. Hắn thà tự đánh lừa bản thần chứ cũng không muốn đối mặt với hiện thực phũ phàng.
Hắn không muốn chấp nhận việc cô đã rời đi, không muốn chấp nhận mình và cô đã ly hôn nên mới phải tự lừa dối bản thân đau khổ đến vậy. Nằm trong chính căn phòng của mình mà hắn cảm giác như nằm trong hầm băng, lạnh lẽo, cô độc đến nhường nào.
Vốn dĩ trước kia, một mình hắn ở trong căn phòng này cho đến khi cô đến thì đối với hắn vô cùng phiền phức, muốn đuổi cô đi vì mất đi không gian riêng. Bây giờ cô đã đi rồi thì hắn lại trở lại cái ngày ở một mình đó, đáng ra hắn phải cảm thấy vui mừng. Nhưng giờ đã không còn quen với cảm giác một mình đấy nữa. Nó rất cô độc, rất vô vị, rất đáng sợ. Cô đi rồi, khoảng trống đó cứ như vô tận, ngày ngày trôi đi hệt cuốn băng vô nghĩa đối với hắn.
Thành phố C - Vịnh Cảng Đông...
Đêm buông xuống, hương gió biển đưa tới man mát, vị mặn đặc trưng gió đưa của khơi xa. Lâm Tiều Thanh đi dạo một mình trên biển đêm, đưa tầm mắt nhìn ra xa heo hút. Cô khẽ nhắm mắt lại để gió lướt qua gò má mình như đang xua tan đi tất cả những phiền não trong cô.
Nhìn mặt biển rộng trong cô mênh mang nhưng nỗi buồn không rõ.
Cô nhớ hắn rồi sao ?
Ánh sao trên cao vẫn chiếu sáng, chúng luôn ở cạnh nhau khác cô lúc này. Mặt biển rộng vẫn có cá có thuyền bầu bạn còn cô đơn độc lẻ loi đên mức nào. Cô chạm tay lên bụng mình cảm giác Tiểu Bảo vẫn ở bên cạnh cô tựa mơ hồ mà cô độc thoại cùng con. Ngước lên bầu trời cô hi vọng trong những ngôi sao kia sẽ có Tiểu Bảo trong số đó.
Dinh thự Long gia, Long Mặc đứng ngoài ban công lạng lẽ một mình, trên tay cầm ly rượu tâm trạng phiền não, thở dài đến thất thần. Hắn hướng mắt lên trời cao kia, sao và trời có nhau không cô độc tuy dù nó ở rất cao. Còn hắn đứng trên đỉnh cao mà bao người mơ ước nhưng hắn không hề hạnh phúc ngược lại lại cảm thấy trống vắng, thiếu mất điều gì quan trọng hơn thế.
Hắn xoay người nhìn vào trong căn phòng, ánh mắt đong đầy phiền muộn ưu tư da diết. Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, thiếu đi ấm áp của người kia khiến hắn không chịu nổi.
Hắn nhớ cô rồi.
Long Mặc uống cạn ly rượu trong tay, hôm nay hắn muốn uống say uống say để quên đi cảm giác đau này, rượu sẽ chữa lành cho hắn đôi chút vết thương trong lòng. Hắn muốn quên đi nỗi đau, vết thương lòng không có loại dược nào chữa khỏi.
Nhưng mà nếu sớm mai tỉnh lại, lúc tỉnh rồi, vết thương còn đó thì hắn tính ra sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất