Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 58: ẤM ÁP MỘT LẦN NỮA ÙA VỀ
Á Viêm tiến lại chỗ hai người, cúi chào Mộc Duy: "Mộc tổng, thật trùng hợp".
Mộc Duy đưa mắt cậu thanh niên bên cạnh Lâm Tiểu Thanh: "Cậu đưa phu nhân đi đâu cũng nên chú ý an toàn của cô ấy, sao lại để phu nhân một thân bụng mang như thế này ?"
Á Viêm thật thà nhận lỗi: "Là lỗi của tôi".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Không phải lỗi cậu, không cần đâu. Nếu đã đến rồi thì cùng vào đi. Tôi cũng có một số chuyện muốn thỉnh giáo Mộc tổng".
- Cô cứ gọi tôi là Mộc Duy là được. Đừng gọi là Mộc tổng, nghe xa lạ quá.
- Vậy được.
Buổi tối ở Long gia...
Cô trở về Long gia chuẩn bị bữa cơm tối tươm tất. Việc của đầu bếp trong nhà là hỗ trợ cô để cho bữa thêm phần hoàn chỉnh, cơm lành canh ngọt. Vương Hằng Thước nhìn người con dâu tất bật trong bếp cùng với người hầu kẻ hạ, cảnh tượng ấm cúng sum vầy của đôi tay người phụ nữ trong căn bếp làm cho nó trở nên có hơi ấm trở nên hạnh phúc.
Tuy là gả vào hào môn bậc nhất như Long gia nhưng Vương Hằng Thước thấy rõ ⁰tấm lòng thuần dị của người con dâu này, tấm chân tình giản dị, đơn giản nhưng hơn cả của cải vật chất nếu đổi đó là người con dâu môn đăng hộ đối.
Vương Hằng Thước dần dần bỏ đi lối suy nghĩ tìm con dâu môn đăng hộ đối từ lâu, có hay không có chẳng còn quan trọng nữa. Căn nhà ngôi gia có đôi bàn tay mềm mại chăm chút của người vợ người con dâu càng làm tổ ấm trở lên có hồn, có hơi ấm tình thương. Vương Hằng Thước còn phải tự thừa nhận rằng những điều này ngay cả bản thân bà cũng không có.
Vốn dĩ khi gả vào Long gia bà đã là lá ngọc cành vàng, thuộc tầng lớp thượng lưu cậu ấm cô chiêu môn đăng hộ đối cho nên những việc nữ công gia chánh, bếp núc khói bụi thế này bà không hề phải đụng vào dù là đầu ngón tay. Dần dần bà đã quen với việc Lâm Tiểu Thanh xuống bếp bận rộn như vậy rồi, cũng dần đã quen ăn những món ăn cô nấu.
Vương Hằng Thước bước vào trong bếp, nữ quản gia bên cạnh nói với cô: "Phu nhân nghỉ tay, lão phu nhân có chuyện muốn nói với cô".
- Tôi ra đây.
Lâm Tiểu Thanh phân phó người khác giúp đỡ rồi qua bàn ngồi với Vương Hằng Thước cùng bà nói chuyện.
Vương Hằng Thước đưa Lâm Tiểu Thanh chiếc khăn bảo cô thấm mồ hôi trên trán. Lâm Tiểu Thanh lễ phép nhận lấy chiếc khăn tay trên tay bà thấm nhẹ mồ hôi trên trán mình. Vương Hằng Thước sai quản gia vào lấy cho cô cốc nước ấm nhìn cô nói: "Ở Long gia cũng đã lâu, ta thấy con chăm sóc Long gia từng chút một. Mà Long gia chưa thể cho con gì nhiều."
- Mẹ đừng nói vậy. Chỉ cần an ổn dưỡng thai là được rồi thưa mẹ.
Vương Hằng Thước thở dài: "Trước đây ta nghĩ phải là môn đăng hộ đối, gia thế tương xứng mới có thể đặt chân vào Long gia nhưng giờ xem ra con đã thay đổi suy nghĩ của ta hoàn toàn. Ta lại nghĩ như thế này thật tốt, ước rằng có thể kéo dài được như vậy".
Lâm Tiểu Thanh gượng cười không nên biết trả lời ra sao bởi cô và Long Mặc đã có thỏa hiệp từ trước sau khi sinh con xong hắn sẽ bồi thường tiền cho cô để cô rời đi. Mong ước mà Vương Hằng Thước nó không thể thành sự thực bởi chỉ còn khoảng ba tháng nữa thôi là cô phải rời đi.
Với cái thói kiêu ngạo tự cho mình là cao thượng của Long Mặc cũng chắc chẳng thể cảm hóa được, bất kể cô gái nào cũng không thể. Sự chiếm hữu ngông cuồng của hắn cũng chỉ là nhất thời, dịp gặp thì chơi thôi.
Cô chỉ biết im lặng chẳng thể đáp lại tiếng nào cô biết có trả lời thế nào cũng không có câu thỏa đáng nên đành vậy.
Vương Hằng Thước nói: "Trước đây chân ta bị tê cứng, nhiều khi không thể đi lại nhưng nhờ con mỗi ngày xoa bóp chân cho ta đã đỡ đi rất nhiều. Thứ lỗi cho ta đã chưa làm gì được cho con".
Lâm Tiểu Thanh ấm áp mỉm cười: "Mẹ à, đó là trách nhiệm của chúng con. Con vốn mất mẹ từ nhỏ, chỉ sống với ba. tThiếu vắng đi hơi ấm của người mẹ nhiều lúc con thấy tủi thân. Cho nên con muốn có cảm giác có một người mẹ là như thế nào. Tuy chỉ là con dâu mẹ nhưng con cảm thấy rất hạnh phúc rồi".
Vương Hằng Thước xót thương cho cô, cũng là một đứa trẻ rất đáng thương: "Ắt hẳn cuộc sống trước kia rất chật vật phải không ?".
Lâm Tiểu Thanh trả lời một cách chân thành: "Tuy chật vật nhưng đổi lại ba con con chưa bao giờ thiếu niềm vui. Đơn sơ, giản dị vậy là đủ".
Vương Hằng Thước nắm lấy tay Lâm Tiểu Thanh trìu mến: "Sau này ta sẽ là mẹ của con, được không ?"
Lâm Tiểu Thanh có chút dao động trong tim, độ ấm này cô chưa bao giờ có trước đây. Mảnh vỡ tình thương đã khiếm khuyết trong cô khẽ sinh sôi nảy nở, trái tim thiếu xót lại được khỏa lấp một chút. Nhưng ranh giới đó hình như còn quá xa tầm với với cô.
Mộc Duy đưa mắt cậu thanh niên bên cạnh Lâm Tiểu Thanh: "Cậu đưa phu nhân đi đâu cũng nên chú ý an toàn của cô ấy, sao lại để phu nhân một thân bụng mang như thế này ?"
Á Viêm thật thà nhận lỗi: "Là lỗi của tôi".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Không phải lỗi cậu, không cần đâu. Nếu đã đến rồi thì cùng vào đi. Tôi cũng có một số chuyện muốn thỉnh giáo Mộc tổng".
- Cô cứ gọi tôi là Mộc Duy là được. Đừng gọi là Mộc tổng, nghe xa lạ quá.
- Vậy được.
Buổi tối ở Long gia...
Cô trở về Long gia chuẩn bị bữa cơm tối tươm tất. Việc của đầu bếp trong nhà là hỗ trợ cô để cho bữa thêm phần hoàn chỉnh, cơm lành canh ngọt. Vương Hằng Thước nhìn người con dâu tất bật trong bếp cùng với người hầu kẻ hạ, cảnh tượng ấm cúng sum vầy của đôi tay người phụ nữ trong căn bếp làm cho nó trở nên có hơi ấm trở nên hạnh phúc.
Tuy là gả vào hào môn bậc nhất như Long gia nhưng Vương Hằng Thước thấy rõ ⁰tấm lòng thuần dị của người con dâu này, tấm chân tình giản dị, đơn giản nhưng hơn cả của cải vật chất nếu đổi đó là người con dâu môn đăng hộ đối.
Vương Hằng Thước dần dần bỏ đi lối suy nghĩ tìm con dâu môn đăng hộ đối từ lâu, có hay không có chẳng còn quan trọng nữa. Căn nhà ngôi gia có đôi bàn tay mềm mại chăm chút của người vợ người con dâu càng làm tổ ấm trở lên có hồn, có hơi ấm tình thương. Vương Hằng Thước còn phải tự thừa nhận rằng những điều này ngay cả bản thân bà cũng không có.
Vốn dĩ khi gả vào Long gia bà đã là lá ngọc cành vàng, thuộc tầng lớp thượng lưu cậu ấm cô chiêu môn đăng hộ đối cho nên những việc nữ công gia chánh, bếp núc khói bụi thế này bà không hề phải đụng vào dù là đầu ngón tay. Dần dần bà đã quen với việc Lâm Tiểu Thanh xuống bếp bận rộn như vậy rồi, cũng dần đã quen ăn những món ăn cô nấu.
Vương Hằng Thước bước vào trong bếp, nữ quản gia bên cạnh nói với cô: "Phu nhân nghỉ tay, lão phu nhân có chuyện muốn nói với cô".
- Tôi ra đây.
Lâm Tiểu Thanh phân phó người khác giúp đỡ rồi qua bàn ngồi với Vương Hằng Thước cùng bà nói chuyện.
Vương Hằng Thước đưa Lâm Tiểu Thanh chiếc khăn bảo cô thấm mồ hôi trên trán. Lâm Tiểu Thanh lễ phép nhận lấy chiếc khăn tay trên tay bà thấm nhẹ mồ hôi trên trán mình. Vương Hằng Thước sai quản gia vào lấy cho cô cốc nước ấm nhìn cô nói: "Ở Long gia cũng đã lâu, ta thấy con chăm sóc Long gia từng chút một. Mà Long gia chưa thể cho con gì nhiều."
- Mẹ đừng nói vậy. Chỉ cần an ổn dưỡng thai là được rồi thưa mẹ.
Vương Hằng Thước thở dài: "Trước đây ta nghĩ phải là môn đăng hộ đối, gia thế tương xứng mới có thể đặt chân vào Long gia nhưng giờ xem ra con đã thay đổi suy nghĩ của ta hoàn toàn. Ta lại nghĩ như thế này thật tốt, ước rằng có thể kéo dài được như vậy".
Lâm Tiểu Thanh gượng cười không nên biết trả lời ra sao bởi cô và Long Mặc đã có thỏa hiệp từ trước sau khi sinh con xong hắn sẽ bồi thường tiền cho cô để cô rời đi. Mong ước mà Vương Hằng Thước nó không thể thành sự thực bởi chỉ còn khoảng ba tháng nữa thôi là cô phải rời đi.
Với cái thói kiêu ngạo tự cho mình là cao thượng của Long Mặc cũng chắc chẳng thể cảm hóa được, bất kể cô gái nào cũng không thể. Sự chiếm hữu ngông cuồng của hắn cũng chỉ là nhất thời, dịp gặp thì chơi thôi.
Cô chỉ biết im lặng chẳng thể đáp lại tiếng nào cô biết có trả lời thế nào cũng không có câu thỏa đáng nên đành vậy.
Vương Hằng Thước nói: "Trước đây chân ta bị tê cứng, nhiều khi không thể đi lại nhưng nhờ con mỗi ngày xoa bóp chân cho ta đã đỡ đi rất nhiều. Thứ lỗi cho ta đã chưa làm gì được cho con".
Lâm Tiểu Thanh ấm áp mỉm cười: "Mẹ à, đó là trách nhiệm của chúng con. Con vốn mất mẹ từ nhỏ, chỉ sống với ba. tThiếu vắng đi hơi ấm của người mẹ nhiều lúc con thấy tủi thân. Cho nên con muốn có cảm giác có một người mẹ là như thế nào. Tuy chỉ là con dâu mẹ nhưng con cảm thấy rất hạnh phúc rồi".
Vương Hằng Thước xót thương cho cô, cũng là một đứa trẻ rất đáng thương: "Ắt hẳn cuộc sống trước kia rất chật vật phải không ?".
Lâm Tiểu Thanh trả lời một cách chân thành: "Tuy chật vật nhưng đổi lại ba con con chưa bao giờ thiếu niềm vui. Đơn sơ, giản dị vậy là đủ".
Vương Hằng Thước nắm lấy tay Lâm Tiểu Thanh trìu mến: "Sau này ta sẽ là mẹ của con, được không ?"
Lâm Tiểu Thanh có chút dao động trong tim, độ ấm này cô chưa bao giờ có trước đây. Mảnh vỡ tình thương đã khiếm khuyết trong cô khẽ sinh sôi nảy nở, trái tim thiếu xót lại được khỏa lấp một chút. Nhưng ranh giới đó hình như còn quá xa tầm với với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất