Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 73: Cảm giác của đợi chờ
Tiết trời càng ngày càng tối dần, lúc này Long Mặc mới hoàn thành xong công việc giao cho Á Viêm sắp xếp. Hắn hạ cặp kính xuống, mi tâm mệt mỏi trĩu nặng, đưa mắt nhìn ra ngoài đã một màu đen bao phủ không gian.
Hắn đưa tay lên xem đồng hồ đã là tám giờ tối, hắn trở lên nóng ruột bởi có người đang đợi mình. Long Mặc liền gọi cho Lâm Tiểu Thanh nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Long Mặc không nghĩ gì, cầm lấy áo khoác vest đi vội vàng. Hắn lái xe trên làn đường lớn đến chi nhanh thứ hai đón cô, vừa đi vừa gọi điện cầu mong đầu bên kia bắt máy và nói hai chữ “không sao”.
Nhưng tệ rằng cả chục cuộc cũng không ai nhấc máy gọi lại. Hắn nóng ruột nóng gan lái xe lao như điên trên đường. Bất trắc trên đường gặp sự cố, phía trước xảy ra vụ tai nạn khiến làn đường kẹt cứng khiến Long Mặc hắn càng thêm bực tức.
Đến được chi nhánh thì đã không còn ai nữa, tòa nhà đã tắt đèn tối om. Người nhân viên bảo vệ an ninh đang thưởng thức bát mì nóng nhìn thấy hắn ngoài ô cửa mặt hằm hằm sát khí khiến anh ta giật bắn mình: “Ôi trời, Long tổng, ngài…ngài sao còn tới đây?”.
“Phu nhân không có ở đây sao?”.
“Phu nhân đã bắt taxi về lâu rồi Long tổng”.
Nhận được tin này Long Mặc thở phào một chút nhưng không có nghĩa là hắn nguôi giận: “Cô được lắm, vậy mà dám chơi tôi”.
Hắn trở lại xe phóng vụt về dinh thự.
Về đến nơi, Vương Hằng Thước ngồi ở sofa chờ hắn cũng đang trong tâm trạng rất tệ. Thiên lôi léo đến, trời sắp nổi giông tố rồi.
Nhìn thấy bóng dáng cao ráo từ ngoài cửa bước vào hiên nhà, Long Mặc cũng bất ngờ giờ này rồi thấy mẹ mình vẫn còn ngồi đợi mình với tâm thái tực giận chằm chằm nhìn hắn. Có điều gì làm bà ấy phật ý sao?
Nhớ những lúc còn thơ bé, Long Mặc đã làm vỡ con búp bê sứ mà bà quý nhất. Con búp bê đó là món quà mà bà được mẹ mình tặng khi mười tám tuổi. Vương Hằng Thước trước kia rất ghét mẹ mình bởi bà cho rằng mẹ mình tái giá phản bội ba mình. Bà đã đem lòng hận mẹ mình lẫn ba dượng thậm chí là đã bỏ học nhiều lần khiến cả hai lo lắng, mẹ bà đã khóc về bà rất nhiều.
Bà cũng từng bỏ lỡ khoảng thời gian trong tuổi thanh xuân của mình chán chường gia đình, chán ngán người đã sinh ra mình mà bà không thể biết được sau này.
Lúc bà nghe tin mẹ mình đang mắc phải căn bệnh nan y khó cứu chữa, mẹ bà đã ấp ủ món quà sinh nhật con gái bước vào tuổi thứ mười tám của mình mà không dám tặng. Bà lúc đó mới hiểu tại sao mẹ mình đi bước nữa. Có lẽ rằng mẹ bà muốn cho con gái mình cuộc sống no đủ, bà sợ rằng căn bệnh sẽ hành hạ mình lúc mất đi sẽ không có ai chăm sóc cho con gái mình.
Lúc phát bệnh mẹ bà đã cố gắng kìm nén không để Vương Hằng Thước biết mình bị bệnh, không muốn để con gái mình lo lắng bà đã giấu bệnh của mình. Vương Hằng Thước hối hận chính bản thân mình, bà luôn dằn vặt suốt bao năm nay vì hành động dại khờ của mình. Cho nên búp bê sứ đấy là món quà cuối cùng mà mẹ bà đã để lại cho bà, quan trọng như chính sinh mạng mình nên bà luôn nâng niu nó.
Long Mặc đánh rơi con búp bê đó của bà khiến bà giận hắn đến tận bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Hắn là người cứng đầu, bướng bỉnh, cao ngạo y hệt Vương Hằng Thước cho nên bà không mong nhận được lời xin lỗi từ cậu con trai mình. Bởi bà biết rằng trước kia bà cũng không đối xử tốt với mẹ mình thì đến lướt con mình cũng vậy thôi.
Nhân quả rồi sẽ tới.
Hắn bước đến trước mặt Vương Hằng Thước đợi chờ bà trách phạt như mọi lần hắn phạm điều sai.
“Mẹ vẫn chưa ngủ sao?”.
Vương Hằng Thước hiểu tính con trai mình, nhìn bộ dạng nó có lẽ đang bực Lâm Tiểu Thanh.
Lâm Tiểu Thanh về nhà một mình trong tình trạng mệt mỏi, cô đang sốt nằm trên phòng. Lúc Lâm Tiểu Thanh trở về nhà nhưng không có Long Mặc đi cùng Vương Hằng Thước đã tức giận ngay lúc đó.
“Đi đâu giờ này mới về?”.
“Bận công việc như thường lệ”.
Vương Hằng Thước chất vấn hắn trong tức giận: “Bận công việc? Bận đến nỗi bỏ bê cả vợ con sao? Công việc quan trong bằng vợ con không?”.
“…”.
“Vô tâm đến mức thế này, thứ gì đâu không?”.
“Cô ấy đâu rồi?”
“Con bé ốm rồi đang nghỉ ngơi trên phòng”.
Nghe đến đây hắn ngỡ ngàng: “Ốm?”.
Vương Hằng Thước lấy ra chiếc điện thoại của cô, hóa ra cả chục cuộc không bắt máy suốt tối đến giờ điện thoại của Lâm Tiểu Thanh nằm trong tay Vương Hằng Thước.
“Sao nào? Từ tối đến giờ gọi không ai bắt máy chắc nóng ruột lắm nhỉ? Đã biết cảm giác bắt một sản phụ đứng đợi chờ con hay chưa? Tránh phiền toái cho nó nên bà già đây đã tịch thu. Còn để hiện trạng như thế này một lần nữa thì tốt nhất xác định mua nhà ở ngoài mà ở”.
Long Mặc cảm thấy vô cùng khó xử, lòng rối như tơ vò, thở dài một hơi nặng trĩu cầm lấy điện thoại của cô rồi trở lên trên phòng.
Tới trước cửa phòng hắn chần chừ đứng rất lâu bên ngoài không dám bước vào. Hắn nhìn cánh cửa rất lâu rất lâu triền miên suy nghĩ, ngần ngại sợ rằng sẽ làm cô thức giấc, cô thức giấc nhìn thấy hắn, hắn không biết sẽ nói gì với cô. Một câu xin lỗi chăng?
Thật khó.
Hắn không thể đối diện với tình huống khó xử như thế này.
Cuối cùng hắn lựa chọn qua căn phòng khác tránh né cô lúc này.
Hắn đưa tay lên xem đồng hồ đã là tám giờ tối, hắn trở lên nóng ruột bởi có người đang đợi mình. Long Mặc liền gọi cho Lâm Tiểu Thanh nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Long Mặc không nghĩ gì, cầm lấy áo khoác vest đi vội vàng. Hắn lái xe trên làn đường lớn đến chi nhanh thứ hai đón cô, vừa đi vừa gọi điện cầu mong đầu bên kia bắt máy và nói hai chữ “không sao”.
Nhưng tệ rằng cả chục cuộc cũng không ai nhấc máy gọi lại. Hắn nóng ruột nóng gan lái xe lao như điên trên đường. Bất trắc trên đường gặp sự cố, phía trước xảy ra vụ tai nạn khiến làn đường kẹt cứng khiến Long Mặc hắn càng thêm bực tức.
Đến được chi nhánh thì đã không còn ai nữa, tòa nhà đã tắt đèn tối om. Người nhân viên bảo vệ an ninh đang thưởng thức bát mì nóng nhìn thấy hắn ngoài ô cửa mặt hằm hằm sát khí khiến anh ta giật bắn mình: “Ôi trời, Long tổng, ngài…ngài sao còn tới đây?”.
“Phu nhân không có ở đây sao?”.
“Phu nhân đã bắt taxi về lâu rồi Long tổng”.
Nhận được tin này Long Mặc thở phào một chút nhưng không có nghĩa là hắn nguôi giận: “Cô được lắm, vậy mà dám chơi tôi”.
Hắn trở lại xe phóng vụt về dinh thự.
Về đến nơi, Vương Hằng Thước ngồi ở sofa chờ hắn cũng đang trong tâm trạng rất tệ. Thiên lôi léo đến, trời sắp nổi giông tố rồi.
Nhìn thấy bóng dáng cao ráo từ ngoài cửa bước vào hiên nhà, Long Mặc cũng bất ngờ giờ này rồi thấy mẹ mình vẫn còn ngồi đợi mình với tâm thái tực giận chằm chằm nhìn hắn. Có điều gì làm bà ấy phật ý sao?
Nhớ những lúc còn thơ bé, Long Mặc đã làm vỡ con búp bê sứ mà bà quý nhất. Con búp bê đó là món quà mà bà được mẹ mình tặng khi mười tám tuổi. Vương Hằng Thước trước kia rất ghét mẹ mình bởi bà cho rằng mẹ mình tái giá phản bội ba mình. Bà đã đem lòng hận mẹ mình lẫn ba dượng thậm chí là đã bỏ học nhiều lần khiến cả hai lo lắng, mẹ bà đã khóc về bà rất nhiều.
Bà cũng từng bỏ lỡ khoảng thời gian trong tuổi thanh xuân của mình chán chường gia đình, chán ngán người đã sinh ra mình mà bà không thể biết được sau này.
Lúc bà nghe tin mẹ mình đang mắc phải căn bệnh nan y khó cứu chữa, mẹ bà đã ấp ủ món quà sinh nhật con gái bước vào tuổi thứ mười tám của mình mà không dám tặng. Bà lúc đó mới hiểu tại sao mẹ mình đi bước nữa. Có lẽ rằng mẹ bà muốn cho con gái mình cuộc sống no đủ, bà sợ rằng căn bệnh sẽ hành hạ mình lúc mất đi sẽ không có ai chăm sóc cho con gái mình.
Lúc phát bệnh mẹ bà đã cố gắng kìm nén không để Vương Hằng Thước biết mình bị bệnh, không muốn để con gái mình lo lắng bà đã giấu bệnh của mình. Vương Hằng Thước hối hận chính bản thân mình, bà luôn dằn vặt suốt bao năm nay vì hành động dại khờ của mình. Cho nên búp bê sứ đấy là món quà cuối cùng mà mẹ bà đã để lại cho bà, quan trọng như chính sinh mạng mình nên bà luôn nâng niu nó.
Long Mặc đánh rơi con búp bê đó của bà khiến bà giận hắn đến tận bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Hắn là người cứng đầu, bướng bỉnh, cao ngạo y hệt Vương Hằng Thước cho nên bà không mong nhận được lời xin lỗi từ cậu con trai mình. Bởi bà biết rằng trước kia bà cũng không đối xử tốt với mẹ mình thì đến lướt con mình cũng vậy thôi.
Nhân quả rồi sẽ tới.
Hắn bước đến trước mặt Vương Hằng Thước đợi chờ bà trách phạt như mọi lần hắn phạm điều sai.
“Mẹ vẫn chưa ngủ sao?”.
Vương Hằng Thước hiểu tính con trai mình, nhìn bộ dạng nó có lẽ đang bực Lâm Tiểu Thanh.
Lâm Tiểu Thanh về nhà một mình trong tình trạng mệt mỏi, cô đang sốt nằm trên phòng. Lúc Lâm Tiểu Thanh trở về nhà nhưng không có Long Mặc đi cùng Vương Hằng Thước đã tức giận ngay lúc đó.
“Đi đâu giờ này mới về?”.
“Bận công việc như thường lệ”.
Vương Hằng Thước chất vấn hắn trong tức giận: “Bận công việc? Bận đến nỗi bỏ bê cả vợ con sao? Công việc quan trong bằng vợ con không?”.
“…”.
“Vô tâm đến mức thế này, thứ gì đâu không?”.
“Cô ấy đâu rồi?”
“Con bé ốm rồi đang nghỉ ngơi trên phòng”.
Nghe đến đây hắn ngỡ ngàng: “Ốm?”.
Vương Hằng Thước lấy ra chiếc điện thoại của cô, hóa ra cả chục cuộc không bắt máy suốt tối đến giờ điện thoại của Lâm Tiểu Thanh nằm trong tay Vương Hằng Thước.
“Sao nào? Từ tối đến giờ gọi không ai bắt máy chắc nóng ruột lắm nhỉ? Đã biết cảm giác bắt một sản phụ đứng đợi chờ con hay chưa? Tránh phiền toái cho nó nên bà già đây đã tịch thu. Còn để hiện trạng như thế này một lần nữa thì tốt nhất xác định mua nhà ở ngoài mà ở”.
Long Mặc cảm thấy vô cùng khó xử, lòng rối như tơ vò, thở dài một hơi nặng trĩu cầm lấy điện thoại của cô rồi trở lên trên phòng.
Tới trước cửa phòng hắn chần chừ đứng rất lâu bên ngoài không dám bước vào. Hắn nhìn cánh cửa rất lâu rất lâu triền miên suy nghĩ, ngần ngại sợ rằng sẽ làm cô thức giấc, cô thức giấc nhìn thấy hắn, hắn không biết sẽ nói gì với cô. Một câu xin lỗi chăng?
Thật khó.
Hắn không thể đối diện với tình huống khó xử như thế này.
Cuối cùng hắn lựa chọn qua căn phòng khác tránh né cô lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất