Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 82: Người con dâu tốt
Á Viêm nhận được tin nhắn của Long Mặc. Cậu không dám chần chừ một giây mở lên xem.
Mười lăm phút sau Á Viêm đã có mặt dưới sảnh đợi hắn. Long Mặc từ bên trong bước ra, phong thái vẫn bảnh bao lịch lãm của một quý ông.
Á Viêm đợi hắn bước vào trong xe rồi rời đi. Hôm nay là ngày đưa cô đi khám thai nhưng hắn không thể đưa cô đi. Hắn cũng muốn biết xem tình hình hôm nay ra sao.
Vẫn cái thái độ cao ngạo đó mà hỏi: “Hôm nay đưa cô ấy đi khám thai thế nào?”.
Á Viêm đáp lại: “Dược viện trưởng nói đều tốt, chỉ là về tẩm bổ thêm dinh dưỡng cho thai nhi khỏe mạnh thôi”.
“Ừm”.
Một tiếng “ừm” tuyệt nhiên vô cùng đơn giản cho thấy là cái thái độ hống hách của Long Mặc. Á Viêm cũng đến không biết nói gì thêm nữa. Sao mà vô tâm quá vậy? Cô thì không nói nhưng mà với chính con đẻ của mình như vậy có phải hơi quá quắt không?
Hắn ép một người con gái đã chấp nhận hi sinh nhan sắc lẫn thanh xuân để sinh con cho hắn, nhưng đối với hắn cô chỉ là món hàng để thỏa mãn nhu cầu giao dịch.
Tên cặn bã.
Á Viêm chửi thầm trong đầu tưởng đâu hắn chỉ dừng mạch chuyện sau chữ “ừm”. Một lúc sau hắn nhấc điện thoại gọi cho ai đó.
Á Viêm cũng vểnh tai lắng nghe xem xem cuộc trò chuyện đi đến. Trong cuộc hội thoại hắn chỉ nói đúng ba câu ngắn gọn “Tôi nên làm gì?”, “Như thế nào?”, “Gửi qua cho tôi”.
Nghe thoáng mạch chuyện với ba câu súc tích vậy có người trời mới hiểu được. Sau đó hắn chăm chú nhìn điện thoại vài giây bảo Á Viêm đưa mình đi đến cái địa chỉ trên điện thoại.
Ở dinh thự…
Lâm Tiểu Thanh vẫn chuyên tâm ào công việc bếp núc. Những người kia chỉ đứng nhìn cô ấy trổ tài làm bếp của mình, những món ăn dân dã mang đậm nét văn hóa được bày biện trên bàn mà chẳng cần cao lương mỹ vị hay là Á Âu ẩm thực. Bếp trưởng cùng với nhóm phụ bếp giờ chỉ là phụ tá cho cô.
Nhưng mà cứ như thế này lương tháng của họ sẽ bị trừ mất. Ai ai trong lòng cứ lo sốt vó sẽ bị cô giành lấy hết công việc. Nghĩ đến đây thôi cũng đủ để ý mồ hôi lấm tấm trên trán họ thế nào.
Bếp trưởng cười méo mó rồi nói: “Phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi đi. Việc này là việc của chúng tôi, cứ để chúng tôi làm”.
Lâm Tiểu Thanh cứ như đi guốc trọng bụng họ mà đọc được suy nghĩ của họ, chỉ ôn hòa một tiếng: “Không ai dám trừ lương mọi người đâu. Tôi thấy quầng chân quầng tay nên làm thôi. Lâu lâu không nấu ăn sợ quên hết”.
“À phải rồi, giúp tôi thay một ấm trà thượng hạng cho lão phu nhân, để nước nóng vừa tới thôi”.
“Dạ được phu nhân”.
Lam Tiểu Thanh nói với người giúp việc kia: “Tôi có mua bó hoa hồng cô cắm giúp tôi”.
“Tôi đã làm xong rồi phu nhân”.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: “Vậy ổn rồi, cảm ơn”.
Món súp gà bưng ra ban cũng là lúc Long Mặc trở về. Theo sau hắn là Á Viêm lỉnh kỉnh hai tay hai túi đồ. Hắn bảo Á Viêm mang vào trong bếp cất, Lâm Tiểu Thanh có lòng muốn mời anh ở lại dùng cơm. Nhưng cái đời nào hắn chịu đẻ anh ngồi chung bàn.
Ngó cái sắc mặt không mấy thiện cảm dù có ngồi xuống là giống quả tạ ngàn cân đè xuống nghẹt thở, nuốt thức ăn không trôi. Á Viêm lạnh sống lưng, méo mó cười từ chối khéo rút quân cho sớm.
Long Mặc nhìn cô mặc chiếc tạp dề nhàn nhạt chế giễu: “Trông cô hợp với cái rẻ lau đó đấy”.
Cô cũng thuận miệng đáp: “Cảm ơn”.
Vương Hằng Thước từ trên lâu bước xuống đã thấy cơm canh chuẩn bị sẵn sàng, mui hương thơm nức khiến khứu giác của Vương Hằng Thước phải thốt lên hai từ: “Thơm quá”.
Lâm Tiểu Thanh chuyển ánh mắt nhìn lên phía cầu thang, người con dâu ngoan hiền ấy khẽ cười: “Con mời mẹ xuống dùng cơm”.
Vương Hằng Thước nhìn cái tạp dề trên người Lâm Tiểu Thanh ngán ngẩm lắc đầu: “Đúng là nồi nào úp vung nấy. Thằng oắt con đã bướng, nay thêm con dâu như con cũng bướng theo. Nói thế nào cũng không chịu nghe”.
Lão quản gia đứng bên cạnh che miệng khẽ cười. Lâm Tiểu Thanh cũng chỉ lặng lẽ cười rồi không nói thêm câu gì nữa, công nhận cô cũng bướng thật. Trước kia thì đâu có như thế đâu.
Lão quản gia dìu Vương Hằng Thước xuống cầu thang. Nhìn thấy chân bà có thể thoải mái đi lại cô cũng rất mừng: “Chân mẹ có thể thoải mái hơn rồi này”.
Vương Hằng Thước cười lớn: “Còn không phải nhờ đứa con dâu ương bướng là con sao?”.
Long Mặc chứng kiến sự việc diễn ra trước mắt không ngờ mẹ hắn lại có thể sảng khoái như vậy mà hắn chưa từng thấy điều này ở mẹ hắn trong suốt những năm tháng qua. Không chau mày thì cũng giống hắn, mặt lạnh như tiền. Nhưng từ khi có cô thì mẹ hắn thay đổi một cách kì lạ.
Cô đúng là một người con gái kì lạ mà.
Mười lăm phút sau Á Viêm đã có mặt dưới sảnh đợi hắn. Long Mặc từ bên trong bước ra, phong thái vẫn bảnh bao lịch lãm của một quý ông.
Á Viêm đợi hắn bước vào trong xe rồi rời đi. Hôm nay là ngày đưa cô đi khám thai nhưng hắn không thể đưa cô đi. Hắn cũng muốn biết xem tình hình hôm nay ra sao.
Vẫn cái thái độ cao ngạo đó mà hỏi: “Hôm nay đưa cô ấy đi khám thai thế nào?”.
Á Viêm đáp lại: “Dược viện trưởng nói đều tốt, chỉ là về tẩm bổ thêm dinh dưỡng cho thai nhi khỏe mạnh thôi”.
“Ừm”.
Một tiếng “ừm” tuyệt nhiên vô cùng đơn giản cho thấy là cái thái độ hống hách của Long Mặc. Á Viêm cũng đến không biết nói gì thêm nữa. Sao mà vô tâm quá vậy? Cô thì không nói nhưng mà với chính con đẻ của mình như vậy có phải hơi quá quắt không?
Hắn ép một người con gái đã chấp nhận hi sinh nhan sắc lẫn thanh xuân để sinh con cho hắn, nhưng đối với hắn cô chỉ là món hàng để thỏa mãn nhu cầu giao dịch.
Tên cặn bã.
Á Viêm chửi thầm trong đầu tưởng đâu hắn chỉ dừng mạch chuyện sau chữ “ừm”. Một lúc sau hắn nhấc điện thoại gọi cho ai đó.
Á Viêm cũng vểnh tai lắng nghe xem xem cuộc trò chuyện đi đến. Trong cuộc hội thoại hắn chỉ nói đúng ba câu ngắn gọn “Tôi nên làm gì?”, “Như thế nào?”, “Gửi qua cho tôi”.
Nghe thoáng mạch chuyện với ba câu súc tích vậy có người trời mới hiểu được. Sau đó hắn chăm chú nhìn điện thoại vài giây bảo Á Viêm đưa mình đi đến cái địa chỉ trên điện thoại.
Ở dinh thự…
Lâm Tiểu Thanh vẫn chuyên tâm ào công việc bếp núc. Những người kia chỉ đứng nhìn cô ấy trổ tài làm bếp của mình, những món ăn dân dã mang đậm nét văn hóa được bày biện trên bàn mà chẳng cần cao lương mỹ vị hay là Á Âu ẩm thực. Bếp trưởng cùng với nhóm phụ bếp giờ chỉ là phụ tá cho cô.
Nhưng mà cứ như thế này lương tháng của họ sẽ bị trừ mất. Ai ai trong lòng cứ lo sốt vó sẽ bị cô giành lấy hết công việc. Nghĩ đến đây thôi cũng đủ để ý mồ hôi lấm tấm trên trán họ thế nào.
Bếp trưởng cười méo mó rồi nói: “Phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi đi. Việc này là việc của chúng tôi, cứ để chúng tôi làm”.
Lâm Tiểu Thanh cứ như đi guốc trọng bụng họ mà đọc được suy nghĩ của họ, chỉ ôn hòa một tiếng: “Không ai dám trừ lương mọi người đâu. Tôi thấy quầng chân quầng tay nên làm thôi. Lâu lâu không nấu ăn sợ quên hết”.
“À phải rồi, giúp tôi thay một ấm trà thượng hạng cho lão phu nhân, để nước nóng vừa tới thôi”.
“Dạ được phu nhân”.
Lam Tiểu Thanh nói với người giúp việc kia: “Tôi có mua bó hoa hồng cô cắm giúp tôi”.
“Tôi đã làm xong rồi phu nhân”.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: “Vậy ổn rồi, cảm ơn”.
Món súp gà bưng ra ban cũng là lúc Long Mặc trở về. Theo sau hắn là Á Viêm lỉnh kỉnh hai tay hai túi đồ. Hắn bảo Á Viêm mang vào trong bếp cất, Lâm Tiểu Thanh có lòng muốn mời anh ở lại dùng cơm. Nhưng cái đời nào hắn chịu đẻ anh ngồi chung bàn.
Ngó cái sắc mặt không mấy thiện cảm dù có ngồi xuống là giống quả tạ ngàn cân đè xuống nghẹt thở, nuốt thức ăn không trôi. Á Viêm lạnh sống lưng, méo mó cười từ chối khéo rút quân cho sớm.
Long Mặc nhìn cô mặc chiếc tạp dề nhàn nhạt chế giễu: “Trông cô hợp với cái rẻ lau đó đấy”.
Cô cũng thuận miệng đáp: “Cảm ơn”.
Vương Hằng Thước từ trên lâu bước xuống đã thấy cơm canh chuẩn bị sẵn sàng, mui hương thơm nức khiến khứu giác của Vương Hằng Thước phải thốt lên hai từ: “Thơm quá”.
Lâm Tiểu Thanh chuyển ánh mắt nhìn lên phía cầu thang, người con dâu ngoan hiền ấy khẽ cười: “Con mời mẹ xuống dùng cơm”.
Vương Hằng Thước nhìn cái tạp dề trên người Lâm Tiểu Thanh ngán ngẩm lắc đầu: “Đúng là nồi nào úp vung nấy. Thằng oắt con đã bướng, nay thêm con dâu như con cũng bướng theo. Nói thế nào cũng không chịu nghe”.
Lão quản gia đứng bên cạnh che miệng khẽ cười. Lâm Tiểu Thanh cũng chỉ lặng lẽ cười rồi không nói thêm câu gì nữa, công nhận cô cũng bướng thật. Trước kia thì đâu có như thế đâu.
Lão quản gia dìu Vương Hằng Thước xuống cầu thang. Nhìn thấy chân bà có thể thoải mái đi lại cô cũng rất mừng: “Chân mẹ có thể thoải mái hơn rồi này”.
Vương Hằng Thước cười lớn: “Còn không phải nhờ đứa con dâu ương bướng là con sao?”.
Long Mặc chứng kiến sự việc diễn ra trước mắt không ngờ mẹ hắn lại có thể sảng khoái như vậy mà hắn chưa từng thấy điều này ở mẹ hắn trong suốt những năm tháng qua. Không chau mày thì cũng giống hắn, mặt lạnh như tiền. Nhưng từ khi có cô thì mẹ hắn thay đổi một cách kì lạ.
Cô đúng là một người con gái kì lạ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất