Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)

Chương 88: Buối đấu giá từ thiện

Trước Sau
Buổi đấu giá từ thiện tại khách sạn Hàng Hải...

Tất cả khách quan đến đây đều là thương gia tài phiệt trong giới kinh doanh kì tài trên thương trường. Bên trong khán phòng rộng lớn, đèn tràn trang trí đều từ pha lê trắng trong, ánh sáng chiếu qua lấp lánh ánh cầu vồng. Bàn ghế tất cả đều là tông hồng đỏ sắp xếp ngay ngắn phân ra mỗi bàn tròn mười chiếc ghế.

Có lẽ đây là buổi đấu giá từ thiện quy mô nhất cũng là lần đầu tiên Lâm Tiều Thanh được đến nơi này.

Lâm Tiểu Thanh cùng Long Mặc bước vào, hôm nay cô chỉ đơn giản trong bộ đầm tím nhạt phù hoa, còn hắn vẫn cao lãnh, lịch lãm, phong độ như thường ngày.

Hai người sánh bước đi bên nhau, bây giờ đã đến lúc diễn một vị phu nhân cao quý bên cạnh hắn. Lâm Tiểu Thanh liền nở nụ cười trên môi tạo sự thân thiện đối với những người xung quanh.

Tất cả sự tôn trọng của mọi người ở đây đều cúi chào hắn, còn hắn phong thái cao ngạo ngẩng cao đầu cùng cô bước vào. Hàng đầu là hàng cho khách VIP và đương nhiên với một kẻ đã có bề thế, gia thế mà khiến bất cứ kẻ nào trong khán phòng cũng phải dè dặt mà khiêm nhường thì hàng ghế đầu không quá khó đối với hắn.

Long Mặc bắt đầu thể hiện vai một người chồng mẫu mực ga lăng chuẩn mẫu người đàn ông lý tưởng của biết bao người. Hắn kéo chiếc ghế ra tay đỡ Lâm Tiểu Thanh ngồi xuống rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô tay vẫn giữ lấy tay cô.

Một lúc sau, từ bên ngoài bước vào sảnh khán phòng, một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Quý Dĩ Hân cũng tham gia buổi đấu giá từ thiện này hay sao ?

Bên cạnh Quý Dĩ Hân là một quý ông trẻ tuổi mặt mũi mày ngài đều tuấn tú điền trai cùng với cặp kính bạc điểm sáng cho toàn bộ khuôn mặt. Người đàn ông này chưa từng gặp qua ở bất cứ đầu nền Lâm Tiểu Thanh cũng không rõ nữa.

Nhìn rất xa lạ, chắc hẳn chưa từng gặp qua người như thế này. Cô nhìn qua Long Mặc, hắn vẫn thản nhiên xem biểu đồ chứng khoán trên điện thoại.

Điều thắc mắc bây giờ trong cô, ả ta lại có thể thay da đổi thịt, thay lòng đổi dạ chớp nhoáng như vậy mà đã có thể cặp được một người mới như hắn ta. Hơn nữa lại phong độ ngời ngời không kém Long Mặc.

Cuối cùng ánh mắt Lưu Đình Quân và Quý Dĩ Hân cũng đã chú ý về phía hai người. Quý Dĩ Hân và Lưu Đình Quân cũng ngồi đối diện Lâm Tiểu Thanh và Long Mặc. Quý Dĩ Hân quay sang mỉm cười cúi đầu chào hai người đối diện. Lưu Đình Quân cũng không quan ngại mà đứng lên bước sang phía hai người đối diện.

Gương mặt anh tú nở nụ cười bước sang đưa tay chào hỏi với Long Mặc và Lầm Tiều Thanh. Long Mặc biết anh ta là ai, cũng biết gia thế anh ta như thế nào nên cũng ba phần nề mặt. Long Mặc đứng dậy một tay đút túi quần một tay bắt tay hắn giao hữu.

"Long tiên sinh, nghe danh đã lâu. Giờ mới có cơ hội gặp mặt".



"Lưu Đình Quân tiền sinh quá lời rồi".

Để một kẻ cao ngạo như hắn hiếm khi được nghe thấy hai chữ "tiên sinh" từ chính miệng hắn quả thật rất khó.

Lâm Tiểu Thanh cũng đã tự khắc hiểu ra vấn đề, Lưu Đình Quân này không phải kẻ tầm thường. Hai chữ "nề mặt" được đề cao thấy rõ.

Xem ra Quý Dĩ Hân này câu dẫn được một kẻ tai to mặt lớn không thể trêu. Quả là một tấm bia tốt.

Lưu Đình Quân nhìn sang vị phu nhân bên cạnh hắn, đường nét thanh tú với đôi mắt long lanh kia đã thu hút anh ta một cách lạ kỳ. Lưu Đình Quân đưa tay sang nói lời chào hỏi với Lâm Tiểu Thanh: "Long phu nhân, hân hạnh".

Lâm Tiểu Thanh mỉm cười, nhẹ bắt tay Lưu Đình Quân: "Hân hạnh được gặp, Lưu tiên sinh. Mong tiên sinh thứ lỗi, trước kia tôi chưa nghe qua danh anh. Tôi nông cạn nên không biết".

Lưu Đình Quân ôn hòa nói: "Long phu nhân không thể trách cô. Tôi năm tháng sống và làm việc tại nước ngoài nhiều năm. Nay trở về nước mong có thể phát triển trong nước, nếu được thì tôi muốn sinh sống ở đây luôn".

"Vậy sau này mong tiên sinh chỉ giáo nhiều".

"Không dám, không dám".

Quý Dĩ Hân bước sang khoác lấy tay Lưu Đình Quân, diễn ra vẻ tay bắt mặt mừng: "Em cứ nghĩ anh Long Mặc không thích đến những nơi như thế này".

Hắn đáp đơn giản: "Ừm, nhưng phu nhân nói với tôi cô ấy muốn góp một phần sức lực thiện nguyện cho nên tôi đưa cô ấy tới đây".

Lâm Tiều Thanh quay sang nhìn hắn cũng lấy làm bất ngờ, tôi là cái bia đỡ đạn cho anh đấy à ?

Thật không ngờ hắn lại đem cô ra làm lý do mà trong khi tất tần tật tuốt tuồn tuột mọi thứ cô đều nghe theo hắn.

Tên đại hỗn đản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau