Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Chương 31: Ác Ma Vườn Trường
Người phát sóng hỏi thăm, khán giả đáp lại thông qua cách khác cũng không được, bất cứ trợ giúp vượt ải từ bên ngoài nào cũng đều sẽ bị hệ thống phát hiện ra.
[Không có gì mà hệ thống chủ không biết. ]
Phí Xu chỉ là hỏi thôi, cũng không muốn lách luật thật: [Thế khán giả cũng là người chơi à, hay là người nào khác?]
1938 không trả lời vấn đề này: [Không đủ quyền hạn.]
Phí Xu cũng không tò mò lắm, không có đáp án thì thôi.
Tiết tiếng Anh này cũng coi như yên bình, nói đúng ra thì ít nhất là thời gian lên lớp đều không nghe nói có người chơi xảy ra vấn đề gì.
Nghe giáo viên giảng bài, thỉnh thoảng kiểm tra một học sinh nhưng điểm thì lại cho cả lớp.
Từ trong miệng một giáo viên, các người chơi còn lấy được rất nhiều tin tức quan trọng, phần lớn người chơi đều tham gia thảo luận: "Tại tối ngày thứ ba, sẽ có một buổi tiệc tối, tuyên bố danh sách học sinh được tuyển thẳng và lễ chào mừng."
"Học sinh toàn trường đều phải tham gia à?"
"Đúng vậy, học sinh cũ và học sinh chuyển trường đều phải tham gia. Ngày đó cũng vừa hay là hạn chót sinh tồn, tôi cảm thấy, chắc chắn cái tiệc tối này là mấu chốt để chúng ta sống sót."
Buổi trưa tại nhà ăn, các người chơi nhìn quanh trái phải, không hẹn mà cùng ngồi cùng một chỗ, mượn cơ hội này bắt đầu thảo luận.
Phí Xu cũng mới phát hiện ra số lượng người chơi ở phó bản này không ít, không biết có bao nhiêu người không ở nơi này hoặc là ẩn ở trong đám học sinh cũ nhưng mà người xác nhận được thì đã có hơn hai mươi người.
Các người chơi ăn ý chia thành mấy nhóm nhỏ dựa theo lớp, hiện giờ thì người có tiếng nói nhất đa phần đều là người lãnh đạo của các nhóm nhỏ.
Có thể áp được các người chơi khác trong thời gian ngắn để trở thành lãnh đạo nhỏ thì đa phần đều là người chơi lâu năm, kinh nghiệm phong phú, tư duy nhanh nhẹn, bình tĩnh tỉnh táo. Cuộc thảo luận này hầu như đều là bọn họ phát biểu, bố trí nhiệm vụ, người chơi bình thường yên lặng nghe.
Có thể đoán trước, nếu những người này thành công vượt ải thì sẽ được xét cấp bậc rất cao.
Có người chơi khác không cam lòng, thỉnh thoảng chen mấy câu thể hiện cảm giác tồn tại của mình nhưng Phí Xu cực kỳ biết tự hiểu lấy mình, cũng biết rõ bản chất lười biếng của mình nên tự giác nhận nhiệm vụ hít ké.
Lý Trạch cởi áo khoác đồng phục lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, ống tay áo được xắn lên, cau mày nhìn giấy ghi chú trong tay: "Cho nên bây giờ chúng ta cần biết nội dung chủ yếu của tiệc tối hôm đó, nhân viên tham dự chờ tin tức, tôi đoán rằng ngày đó sẽ xuất hiện boss cuối cùng, hoặc là có một cái kịch bản giết sạch."
Lý Trạch là người phát ngôn của lớp hai, đương nhiên lớp một là do Hồ Nguyệt nói. Lớp bốn, lớp năm đều có mấy người chơi già dặn kinh nghiệm tương xứng, vẫn chưa thấy nói rõ ràng.
Người phát ngôn của lớp ba cắn kẹo que, ồm ồm nói: "Ừm, tôi sẽ sắp xếp người đi dò xét."
Phí Xu trốn ở trong đám người liếc trộm người phát ngôn Thẩm Mộc Ngư của lớp ba, anh ta có tướng mạo trông khá đường hoàng, thiên về dạng rực rỡ như ánh mặt trời, nếu ở đại học bình thường thì kiểu gì cũng sẽ là hot boy thể thao, dáng vẻ rất trẻ trung.
Nhưng trông thì trẻ thôi chứ nghe người chơi khác bàn tán thì Thẩm Mộc Ngư cũng xem như có chút danh tiếng ở thế giới chủ, thủ đoạn làm nhiệm vụ vượt phó bản đều rất lão luyện. Không biết ở lớp ba thế nào, còn tự đề cử mình lên làm lớp phó học tập.
Phí Xu lại lén học bù, hỏi hệ thống: [Thế giới chủ là cái gì?]
1938: [Là nơi người chơi sinh sống sau khi phó bản kết thúc, giống với thành phố cậu sống khi trước, có cửa hàng giao dịch, nhà hàng và các cơ sở hạ tầng, tiền tệ là điểm tích lũy và tiền tệ được liên kết với điểm.]
1938 chưa nói là mặc dù hình thức sinh sống gần như nhau nhưng cuộc sống ở thế giới chủ rất tàn khốc, người chơi có thể đặt chân ở thế giới chủ đều không phải là loại lương thiện.
[Không có gì mà hệ thống chủ không biết. ]
Phí Xu chỉ là hỏi thôi, cũng không muốn lách luật thật: [Thế khán giả cũng là người chơi à, hay là người nào khác?]
1938 không trả lời vấn đề này: [Không đủ quyền hạn.]
Phí Xu cũng không tò mò lắm, không có đáp án thì thôi.
Tiết tiếng Anh này cũng coi như yên bình, nói đúng ra thì ít nhất là thời gian lên lớp đều không nghe nói có người chơi xảy ra vấn đề gì.
Nghe giáo viên giảng bài, thỉnh thoảng kiểm tra một học sinh nhưng điểm thì lại cho cả lớp.
Từ trong miệng một giáo viên, các người chơi còn lấy được rất nhiều tin tức quan trọng, phần lớn người chơi đều tham gia thảo luận: "Tại tối ngày thứ ba, sẽ có một buổi tiệc tối, tuyên bố danh sách học sinh được tuyển thẳng và lễ chào mừng."
"Học sinh toàn trường đều phải tham gia à?"
"Đúng vậy, học sinh cũ và học sinh chuyển trường đều phải tham gia. Ngày đó cũng vừa hay là hạn chót sinh tồn, tôi cảm thấy, chắc chắn cái tiệc tối này là mấu chốt để chúng ta sống sót."
Buổi trưa tại nhà ăn, các người chơi nhìn quanh trái phải, không hẹn mà cùng ngồi cùng một chỗ, mượn cơ hội này bắt đầu thảo luận.
Phí Xu cũng mới phát hiện ra số lượng người chơi ở phó bản này không ít, không biết có bao nhiêu người không ở nơi này hoặc là ẩn ở trong đám học sinh cũ nhưng mà người xác nhận được thì đã có hơn hai mươi người.
Các người chơi ăn ý chia thành mấy nhóm nhỏ dựa theo lớp, hiện giờ thì người có tiếng nói nhất đa phần đều là người lãnh đạo của các nhóm nhỏ.
Có thể áp được các người chơi khác trong thời gian ngắn để trở thành lãnh đạo nhỏ thì đa phần đều là người chơi lâu năm, kinh nghiệm phong phú, tư duy nhanh nhẹn, bình tĩnh tỉnh táo. Cuộc thảo luận này hầu như đều là bọn họ phát biểu, bố trí nhiệm vụ, người chơi bình thường yên lặng nghe.
Có thể đoán trước, nếu những người này thành công vượt ải thì sẽ được xét cấp bậc rất cao.
Có người chơi khác không cam lòng, thỉnh thoảng chen mấy câu thể hiện cảm giác tồn tại của mình nhưng Phí Xu cực kỳ biết tự hiểu lấy mình, cũng biết rõ bản chất lười biếng của mình nên tự giác nhận nhiệm vụ hít ké.
Lý Trạch cởi áo khoác đồng phục lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, ống tay áo được xắn lên, cau mày nhìn giấy ghi chú trong tay: "Cho nên bây giờ chúng ta cần biết nội dung chủ yếu của tiệc tối hôm đó, nhân viên tham dự chờ tin tức, tôi đoán rằng ngày đó sẽ xuất hiện boss cuối cùng, hoặc là có một cái kịch bản giết sạch."
Lý Trạch là người phát ngôn của lớp hai, đương nhiên lớp một là do Hồ Nguyệt nói. Lớp bốn, lớp năm đều có mấy người chơi già dặn kinh nghiệm tương xứng, vẫn chưa thấy nói rõ ràng.
Người phát ngôn của lớp ba cắn kẹo que, ồm ồm nói: "Ừm, tôi sẽ sắp xếp người đi dò xét."
Phí Xu trốn ở trong đám người liếc trộm người phát ngôn Thẩm Mộc Ngư của lớp ba, anh ta có tướng mạo trông khá đường hoàng, thiên về dạng rực rỡ như ánh mặt trời, nếu ở đại học bình thường thì kiểu gì cũng sẽ là hot boy thể thao, dáng vẻ rất trẻ trung.
Nhưng trông thì trẻ thôi chứ nghe người chơi khác bàn tán thì Thẩm Mộc Ngư cũng xem như có chút danh tiếng ở thế giới chủ, thủ đoạn làm nhiệm vụ vượt phó bản đều rất lão luyện. Không biết ở lớp ba thế nào, còn tự đề cử mình lên làm lớp phó học tập.
Phí Xu lại lén học bù, hỏi hệ thống: [Thế giới chủ là cái gì?]
1938: [Là nơi người chơi sinh sống sau khi phó bản kết thúc, giống với thành phố cậu sống khi trước, có cửa hàng giao dịch, nhà hàng và các cơ sở hạ tầng, tiền tệ là điểm tích lũy và tiền tệ được liên kết với điểm.]
1938 chưa nói là mặc dù hình thức sinh sống gần như nhau nhưng cuộc sống ở thế giới chủ rất tàn khốc, người chơi có thể đặt chân ở thế giới chủ đều không phải là loại lương thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất