Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Chương 50: Ác Ma Vườn Trường
Chỉ tiện tay một chút thôi, thù lao không đáng kể, kỵ sĩ cảm thấy như thế.
Bị dẫn lên phía trước với loại tư thế này, Phí Xu luôn có cảm giác không an toàn.
Không có gì để làm, bàn tay mềm mại trắng trẻo quơ quơ tại trong bóng tối, hy vọng có thể túm lấy thứ gì đó.
Lý Trạch chợt kêu lên một tiếng đau đớn, cố nén lại nên chỉ có một mình Phí Xu nghe thấy được.
Phí Xu lập tức căng thẳng: "Sao thế?"
Người đàn ông cao lớn buông Phí Xu xuống, giọng Lý Trạch hơi khàn: "Tay."
Người Phí Xu choáng váng, nếu không phải cả người ở trong bóng tối thì có thể trông thấy cậu vì kinh ngạc và xấu hổ mà đỏ cả mặt: "Ờm, tôi không cẩn thận..."
Phí Xu nói còn chưa dứt lời, bờ môi mấp máy đã bị hai ngón tay ấn xuống, bị ép khép lại miệng.
"Có tiếng động lạ."
Tình huống khẩn cấp, Lý Trạch vốn nên chăm chú hết sức lại không thể nào khống chế được mà phân tán lực chú ý.
Ngón tay thon dài trùng hợp đưa vào trong cái miệng nhỏ xinh xắn, hai hàm răng đều tăm tắp của Phí Xu không dừng mà nhẹ nhàng cắn một cái vào ngón tay Lý Trạch.
Ý thức được đang xảy ra chuyện gì, Phí Xu rụt đầu về sau, ghét bỏ nhả ngón tay Lý Trạch ra.
Lý Trạch cũng không giận, không thu tay về mà nhẹ nhàng nhấn lên môi Phí Xu.
Rõ ràng trông nhỏ nhắn như thế, kích cỡ quần áo mặc trên người cậu cũng thành rộng hơn nhưng miệng lại rất đầy đặn, trông cũng rất đẹp.
Lúc này Lý Trạch lại chợt nghĩ đến hình dáng môi thích hợp nhất để hôn như lời người khác đã miêu tả.
Phí Xu không biết hiện giờ trong đầu Lý Trạch đang nghĩ những chuyện thối nát gì, cậu dựng thẳng lỗ tai, hơi căng thẳng nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
"Có, có phải tiếng động lạ không?" Các người chơi nhắc nhở nhau yên tĩnh, lắng động tĩnh xung quanh.
Một người chơi nuốt nước bọt, trong lòng có dự cảm xấu: "Đây có phải, có phải là tiếng có thứ gì đó đang nhấm nuốt không?"
Người chơi ở gần đội phía sau đột nhiên mở miệng: "Số 24 đâu? Số 24 đâu rồi?" Vì cẩn thận nên toàn đội đã sắp xếp số hiệu của các thành viên từ đầu tới cuối để có thể dễ dàng xác định.
Bây giờ không thấy số 24.
Lại thêm tiếng động quái lạ ở hiện trường, tiếng đó càng lúc càng lớn, không chỉ là tiếng nhấm nuốt thịt mà thỉnh thoảng còn có tiếng xương gãy rộp trong hàm răng.
Quanh quẩn ở trong cầu thang, càng ngày càng rõ ràng và cũng càng ngày càng gần.
Đèn pin cầm tay chiếu lung tung, hi vọng tìm ra nguồn gốc của thứ kinh khủng ở trong bóng tối, số 23 ở gần số 24 đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu ẩm ướt như là có gì đó đang rơi lên đầu của mình.
Đèn pin trong tay anh ta run rẩy chiếu lên trên, người chơi mới lập tức không kiềm chế được mà hét lên.
Trong mấy chùm sáng, cuối cùng ‘cái thứ’ phát ra tiếng cũng hiện nguyên hình, tứ chi nó có độ bám rất mạnh để nó có thể vượt nóc băng tường và dừng lại trên trần nhà, một ‘tay’ nó cầm đoạn cánh tay máu me đầm đìa, răng lộ ra bên ngoài đang không ngừng nhai nuốt, phát ra tiếng vang khiến người ta rùng mình.
"Tích tách tí tách", thứ nhỏ trên mặt đất không chỉ là máu của cánh tay gãy, còn có nước bọt của con này.
Hiển nhiên, so với thi thể bị phanh thây một lúc không còn tươi mới nữa thì những người sống động ở phía dưới này hợp khẩu vị của nó hơn.
"A a, đằng sau, đằng sau cũng có!"
"Không chỉ là đằng sau, bên này cũng có!"
Theo đèn pin cầm tay chiếu loạn ra bốn phía, càng ngày càng có nhiều quái vật xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người chơi.
Bọn nó không chỉ là leo lên ở trên tường mà còn có ngồi xổm xuống, tứ chi của bọn nó rất nhỏ, thân thể cũng vậy nhưng đầu lại rất lớn, gần như là không có tóc, cái tai nhọn hoắt, hàm răng ẩn trong bóng tối kia cũng cực kỳ sắc bén.
Bảo sao không cấm người chơi ra ngoài, bảo sao tự gánh lấy hậu quả.
Bị dẫn lên phía trước với loại tư thế này, Phí Xu luôn có cảm giác không an toàn.
Không có gì để làm, bàn tay mềm mại trắng trẻo quơ quơ tại trong bóng tối, hy vọng có thể túm lấy thứ gì đó.
Lý Trạch chợt kêu lên một tiếng đau đớn, cố nén lại nên chỉ có một mình Phí Xu nghe thấy được.
Phí Xu lập tức căng thẳng: "Sao thế?"
Người đàn ông cao lớn buông Phí Xu xuống, giọng Lý Trạch hơi khàn: "Tay."
Người Phí Xu choáng váng, nếu không phải cả người ở trong bóng tối thì có thể trông thấy cậu vì kinh ngạc và xấu hổ mà đỏ cả mặt: "Ờm, tôi không cẩn thận..."
Phí Xu nói còn chưa dứt lời, bờ môi mấp máy đã bị hai ngón tay ấn xuống, bị ép khép lại miệng.
"Có tiếng động lạ."
Tình huống khẩn cấp, Lý Trạch vốn nên chăm chú hết sức lại không thể nào khống chế được mà phân tán lực chú ý.
Ngón tay thon dài trùng hợp đưa vào trong cái miệng nhỏ xinh xắn, hai hàm răng đều tăm tắp của Phí Xu không dừng mà nhẹ nhàng cắn một cái vào ngón tay Lý Trạch.
Ý thức được đang xảy ra chuyện gì, Phí Xu rụt đầu về sau, ghét bỏ nhả ngón tay Lý Trạch ra.
Lý Trạch cũng không giận, không thu tay về mà nhẹ nhàng nhấn lên môi Phí Xu.
Rõ ràng trông nhỏ nhắn như thế, kích cỡ quần áo mặc trên người cậu cũng thành rộng hơn nhưng miệng lại rất đầy đặn, trông cũng rất đẹp.
Lúc này Lý Trạch lại chợt nghĩ đến hình dáng môi thích hợp nhất để hôn như lời người khác đã miêu tả.
Phí Xu không biết hiện giờ trong đầu Lý Trạch đang nghĩ những chuyện thối nát gì, cậu dựng thẳng lỗ tai, hơi căng thẳng nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
"Có, có phải tiếng động lạ không?" Các người chơi nhắc nhở nhau yên tĩnh, lắng động tĩnh xung quanh.
Một người chơi nuốt nước bọt, trong lòng có dự cảm xấu: "Đây có phải, có phải là tiếng có thứ gì đó đang nhấm nuốt không?"
Người chơi ở gần đội phía sau đột nhiên mở miệng: "Số 24 đâu? Số 24 đâu rồi?" Vì cẩn thận nên toàn đội đã sắp xếp số hiệu của các thành viên từ đầu tới cuối để có thể dễ dàng xác định.
Bây giờ không thấy số 24.
Lại thêm tiếng động quái lạ ở hiện trường, tiếng đó càng lúc càng lớn, không chỉ là tiếng nhấm nuốt thịt mà thỉnh thoảng còn có tiếng xương gãy rộp trong hàm răng.
Quanh quẩn ở trong cầu thang, càng ngày càng rõ ràng và cũng càng ngày càng gần.
Đèn pin cầm tay chiếu lung tung, hi vọng tìm ra nguồn gốc của thứ kinh khủng ở trong bóng tối, số 23 ở gần số 24 đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu ẩm ướt như là có gì đó đang rơi lên đầu của mình.
Đèn pin trong tay anh ta run rẩy chiếu lên trên, người chơi mới lập tức không kiềm chế được mà hét lên.
Trong mấy chùm sáng, cuối cùng ‘cái thứ’ phát ra tiếng cũng hiện nguyên hình, tứ chi nó có độ bám rất mạnh để nó có thể vượt nóc băng tường và dừng lại trên trần nhà, một ‘tay’ nó cầm đoạn cánh tay máu me đầm đìa, răng lộ ra bên ngoài đang không ngừng nhai nuốt, phát ra tiếng vang khiến người ta rùng mình.
"Tích tách tí tách", thứ nhỏ trên mặt đất không chỉ là máu của cánh tay gãy, còn có nước bọt của con này.
Hiển nhiên, so với thi thể bị phanh thây một lúc không còn tươi mới nữa thì những người sống động ở phía dưới này hợp khẩu vị của nó hơn.
"A a, đằng sau, đằng sau cũng có!"
"Không chỉ là đằng sau, bên này cũng có!"
Theo đèn pin cầm tay chiếu loạn ra bốn phía, càng ngày càng có nhiều quái vật xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người chơi.
Bọn nó không chỉ là leo lên ở trên tường mà còn có ngồi xổm xuống, tứ chi của bọn nó rất nhỏ, thân thể cũng vậy nhưng đầu lại rất lớn, gần như là không có tóc, cái tai nhọn hoắt, hàm răng ẩn trong bóng tối kia cũng cực kỳ sắc bén.
Bảo sao không cấm người chơi ra ngoài, bảo sao tự gánh lấy hậu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất