Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí
Chương 43:
Lương Bách Dương: “... Cô rất có tài hùng biện, giống như những gì Kim tỷ nói với tôi, chị ấy bảo cô rất lợi hại. Tôi từng tìm hiểu cô, lại nói cô rất yếu đuối. Có thể thấy được, rất nhiều người không hiểu biết về cô.Mặc dù những gì cô nói có vẻ có lý, nhưng rốt cuộc cô vẫn không hiểu, chúng ta không còn như nhau nữa. Xã hội này luôn thực tế, nó chỉ tuyển chọn những người xuất sắc, và sức sống của những người giỏi nhất chưa bao giờ dừng lại."
"Thật sao? Chúng ta sẽ sớm giống nhau thôi." Lâm Nhàn đứng dậy, lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách và ném nó lên bàn: "Khi chúng ta đứng trước tòa, anh sẽ thấy rằng mọi người đều bình đẳng trước pháp luật.”
Lương Bách Dương: "Cô muốn kiện tôi?”
Lâm Nhàn lắc đầu: "Không, không, tôi không kiện anh. Tôi sẽ kiện toàn bộ công ty của anh!"
Lương Bác Dương: "..."
Văn phòng im lặng một lúc, Lương Bách Dương đột nhiên ngẩng đầu cười lớn: "Hahahahaha, Lâm Nhàn, Lâm Nhàn, cô vẫn là quá ngây thơ. Có lúc, cho dù cô thật sự muốn kiện, nhưng rất nhiều chuyện…. nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô".
Hắn ta đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, cầm tài liệu kia đến chỗ Lâm Nhàn: “Chúng ta trước tiên đừng nói về hợp đồng này. Khi tôi đưa nó cho cô, tôi đã nói rõ ràng việc thuê cô là hành vi cá nhân của mình vì thế cô không thể kiện công ty của tôi. Ngoài ra, kiện tôi và kiện công ty không giống nhau về bản chất, cô biết không? Công ty của tôi có hợp tác kinh doanh với công ty của cô, cô muốn kiện sếp à? Quên người đại diện của cô đi, sếp của cô có đồng ý không? "
Lâm Nhàn nhìn liếc sang Lương Bách Dương, Lương Bách Dương cho rằng mình chắc chắn thắng, liền vỗ vai cô: "Mọi người đều không có tội, mỗi người đều có mối liên hệ không thể tách rời, cô chỉ là một nhánh cây trong cả cây đại thụ, không thể kéo chân toàn bộ mạng lưới.”
Lâm Nhần duỗi tay ra, sờ sờ tài liệu trong túi xách của cô, đó là một tài liệu khác, đây đều là báo cáo tài chính những năm gần đây của Hữu Nguyên, cũng có thể nói là khẩu súng bắn vào thái dương của Hữu Nguyên.
Hơn nữa nếu cô muốn kiện Hữu Nguyên, đương nhiên cô sẽ không dùng bản hợp đồng nhỏ của mình làm ràng buộc.
Cô, Lâm Nhàn không đánh một trận không có cơ hội thắng, cô dám đến, nhất định sẽ xuất đại chiêu đánh bại kẻ địch. Hơn nữa, cô cũng không quan tâm hành vi của mình sẽ gây ra rắc rối gì cho công ty.
Nhưng... làm sao có có thể khiến cho tên ngốc trước mặt cô hiểu được
"Đây không phải là Lâm Nhàn sao?"
Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên, Lâm Nhàn sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau mình.
Chỉ thấy Văn Sóc ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa, mặc bộ đồ màu đen, trên chân đắp chăn. Anh cười khẽ mang theo vẻ mặt cao cao tại thượng.
Lâm Nhàn sửng sốt: “.....”
"Thật sao? Chúng ta sẽ sớm giống nhau thôi." Lâm Nhàn đứng dậy, lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách và ném nó lên bàn: "Khi chúng ta đứng trước tòa, anh sẽ thấy rằng mọi người đều bình đẳng trước pháp luật.”
Lương Bách Dương: "Cô muốn kiện tôi?”
Lâm Nhàn lắc đầu: "Không, không, tôi không kiện anh. Tôi sẽ kiện toàn bộ công ty của anh!"
Lương Bác Dương: "..."
Văn phòng im lặng một lúc, Lương Bách Dương đột nhiên ngẩng đầu cười lớn: "Hahahahaha, Lâm Nhàn, Lâm Nhàn, cô vẫn là quá ngây thơ. Có lúc, cho dù cô thật sự muốn kiện, nhưng rất nhiều chuyện…. nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô".
Hắn ta đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, cầm tài liệu kia đến chỗ Lâm Nhàn: “Chúng ta trước tiên đừng nói về hợp đồng này. Khi tôi đưa nó cho cô, tôi đã nói rõ ràng việc thuê cô là hành vi cá nhân của mình vì thế cô không thể kiện công ty của tôi. Ngoài ra, kiện tôi và kiện công ty không giống nhau về bản chất, cô biết không? Công ty của tôi có hợp tác kinh doanh với công ty của cô, cô muốn kiện sếp à? Quên người đại diện của cô đi, sếp của cô có đồng ý không? "
Lâm Nhàn nhìn liếc sang Lương Bách Dương, Lương Bách Dương cho rằng mình chắc chắn thắng, liền vỗ vai cô: "Mọi người đều không có tội, mỗi người đều có mối liên hệ không thể tách rời, cô chỉ là một nhánh cây trong cả cây đại thụ, không thể kéo chân toàn bộ mạng lưới.”
Lâm Nhần duỗi tay ra, sờ sờ tài liệu trong túi xách của cô, đó là một tài liệu khác, đây đều là báo cáo tài chính những năm gần đây của Hữu Nguyên, cũng có thể nói là khẩu súng bắn vào thái dương của Hữu Nguyên.
Hơn nữa nếu cô muốn kiện Hữu Nguyên, đương nhiên cô sẽ không dùng bản hợp đồng nhỏ của mình làm ràng buộc.
Cô, Lâm Nhàn không đánh một trận không có cơ hội thắng, cô dám đến, nhất định sẽ xuất đại chiêu đánh bại kẻ địch. Hơn nữa, cô cũng không quan tâm hành vi của mình sẽ gây ra rắc rối gì cho công ty.
Nhưng... làm sao có có thể khiến cho tên ngốc trước mặt cô hiểu được
"Đây không phải là Lâm Nhàn sao?"
Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên, Lâm Nhàn sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau mình.
Chỉ thấy Văn Sóc ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa, mặc bộ đồ màu đen, trên chân đắp chăn. Anh cười khẽ mang theo vẻ mặt cao cao tại thượng.
Lâm Nhàn sửng sốt: “.....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất