Chương 4: Lệ quỷ cô nhi viện
"Mẹ nó!"
Kiều Nguyên nghiến răng mắng một tiếng, nhắm phương hướng thật chuẩn xác, hung hăng đem thanh sắt trong tay mà đâm vào con lệ quỷ đầu tiên.
Thanh sắt lúc này rất giống một thanh trường thương, thẳng tắp xiên vào đỉnh đầu của con lệ quỷ.
Cho dù bị thanh sắt tấn công một cách trí mạng, nhưng nó vẫn như cũ gào rú thét lên, đưa móng vuốt cào loạn lung tung, muốn công kích bọn họ.
Kiều Nguyên suy nghĩ, dùng chân đá con tiểu quỷ một cái, đồng thời đem thanh sắt rút ra.
Tiểu quỷ bị đá bay đến cách đó không xa, liền nhanh chóng nhận thêm một cú đá của Vu Tử Triết, nó quay cuồng đụng vào vách tường chỗ đằng xa.
Kiều Nguyên liếc hắn một cái tỏ vẻ có chút ngạc nhiên. Anh ta vậy mà lại không bỏ chạy trước, còn ở đây giúp cậu.
Vu Tử Triết đá con lệ quỷ ở phía sau, liền toan chạy trốn, sau đó lại phát hiện cậu vẫn đứng một chỗ nhìn anh, nói: ""Đi mau! Đứng ngẩn ra đó làm gì?"
Kiều Nguyên nhanh chóng đuổi kịp anh, rồi nhìn thấy hai người kia cũng ở cách đó không xa đang nôn nóng chờ hai người bọn họ đuổi theo.
Bốn người họ chạy như điên giữa một con đường tối om, gặp được chỗ nào có thể quẹo liền quẹo, cố gắng đánh lạc hướng bọn lệ quỷ.
Phía sau, bốn con lệ quỷ thét chói tai, tiếng bước chân lộc cộc bám sát bọn họ không rời. Hơn nữa chúng nó còn phát ra âm thanh làm kinh động đến các lệ quỷ khác ở cô nhi viện. Bọn họ ở chỗ ngoặt suýt thì va phải một con quỷ ghê tởm, lại mất thêm chút sức mà ném nó ra xa.
Như vậy cứ chạy mãi thì không phải là biện pháp, thể lực sẽ tiêu hao không còn chút nào, hơn hết còn làm kinh động đến tất cả bọn lệ quỷ.
Kiều Nguyên thở hổn hển, chỉ vào cánh cửa đang mở cách đó không xa: "Trước hết chạy vào đó đi! Nhanh lên!"
Mấy người khác cũng chạy không nổi nữa, mặc kệ trong phòng đó là kẻ thù hay không, liền nhanh chóng chui vào.
Kiều Nguyên vào cuối cùng, cố gắng hết sức đóng cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nương theo ánh trăng sáng nhìn quanh phòng, đem đồ vật trong phòng chắn kín cửa.
Những người còn lại cũng học theo cậu, lấy một đống đồ vật chắn đầy phía cửa, nếu bên ngoài muốn phá cửa vào đây e là cũng không dễ dàng gì.
Sau khi xác định đã chặn cửa cẩn thận, bọn họ mới dám thả lỏng một chút, dựa vào vách tường mà thở hổn hển.
Đáng mừng chính là hình như trong căn phòng này không có lệ quỷ, thậm chí hỏa hoạn cũng không lan tới chỗ này. Trên vách tường phần lớn vẫn bình thường, không có dấu tích bị cháy.
"Mấy cái thứ kia bất tử sao?" La Ký Tuyết không còn chút sức lực nào mà ngồi bệt xuống đất, gương mặt mang vẻ tuyệt vọng.
"Có thể là vậy." Kiều Nguyên lấy tờ giấy trong túi ra, nói: "Nhưng hình như vẫn có thể bị tinh lọc, trên giấy này viết, yêu cầu chúng ta phải tinh lọc hai mươi con lệ quỷ mới có thể ra ngoài."
"Nhưng mà... Tinh lọc là như thế nào? Làm cách gì mới có thể tinh lọc?" La Ký Tuyết hỏi.
"Không biết." Kiều Nguyên lật qua lật lại tờ giấy nhiều lần, còn giơ lên chiếu vào ánh trăng cho thật kỹ, cuối cùng vẫn không phát hiện được điều gì.
Diêu Hướng Minh vẫn luôn ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, tức khắc la lên: "Cái gì cũng không biết! Rồi bây giờ phải làm sao?"
Kiều Nguyên cúi đầu tự hỏi, cậu nhăn mày, cũng có chút mờ mịt.
Căn phòng đột nhiên im lặng, liền bị Vu Tử Triết phá vỡ bầu không khí.
"Nơi này hình như có một cái thư viện." Không biết từ khi nào mà anh đi xem xét cả căn phòng, lúc này đang đứng ở một bên mà phía trước có một cái kệ sách.
Ba người nhanh chóng đi tới chỗ anh, lục tung kệ sách. Ánh sáng trong phòng quá mờ nhạt, chỉ có thể dựa vào cảm giác để tìm những quyển sách, nhưng không thể thấy rõ tên quyển sách.
"Tìm xem xung quanh có cái gì có thể chiếu sáng đi, nhớ cẩn thận, không chắc là bên ngoài những thứ kia có bị ánh sáng hấp dẫn hay không." Vu Tử Triết nói, tiếp tục tìm kiếm.
Lời này giống như tăng thêm phán đoán cho Kiều Nguyên, cậu vỗ nhẹ tay, nói: "Đúng rồi, hiện tại chúng ta chính là trốn tránh bọn lệ quỷ, sau đó giống như mấy cái trò chơi kinh dị, ở các cấp mà sưu tầm đạo cụ và manh mối. Nếu quy tắc nói là có thể tinh lọc lệ quỷ lại không cho chúng ta biết cách thì chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mà làm."
"Còn chần chờ gì nữa! Nhanh chóng tìm cho ra manh mối." Diêu Hướng Minh tuy rằng sẽ không hay động não, nhưng hành động lại rất hăng hái, nói là làm liền.
La Ký Tuyết cũng cố gắng giữ bình tĩnh, cắn răng áp chế cảm giác sợ hãi mà lần mò trong bóng đêm tìm kiếm đồ vật.
"A, bên này có cả đống sách. Nhưng hình như không dùng được. Hửm, bên đây có cây chổi."
Diêu Hướng Minh tay thì tìm kiếm, miệng thì nói không ngừng, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng ở một nơi im lặng như vậy nghe rất rõ ràng.
"Có thể câm mồm không? Không sợ quỷ sẽ tới sao?" Kiều Nguyên nhịn không được liền nói.
Diêu Hướng Minh có chút khó xử, hạ giọng nói: "Tôi, tôi khẩn trương quá, không nhịn được. Không nói lời nào làm tôi cảm thấy rất áp lực."
Kiều Nguyên chậc một tiếng, đang chuẩn bị yêu cầu hắn ngậm miệng lại, đột nhiên bị một tia sáng lóe lên, theo phản xạ mà nheo mắt lại.
Ánh sáng kia nhanh chóng biến mất, theo sau truyền đến giọng nói bình tĩnh của Vu Tử Triết: "Tôi tìm được một cái đèn pin."
Diêu Hướng Minh lập tức ép âm thanh xuống mà lên tiếng hoan hô: "Tuyệt! Công cụ chiếu sáng trong trò chơi kinh dị chuẩn bị xuất hiện!"
Đèn pin tựa như một cái phao cứu sinh giúp cho lòng người đang mù mịch tìm thấy một cái bật lửa, tuy rằng chỉ có một tia sáng nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có hy vọng.
Mấy người giơ đèn pin lên rồi vây quanh nó, xem nó giống như thánh vật, bắt đầu tìm kiếm tư liệu trên kệ sách. Nếu là thư viện của cô nhi viện, nói không chừng có thể tìm được ghi chép lịch sử cô nhi viện.
"Truyện cổ tích Grimm, giáo dục giới tính, ngàn lẻ một đêm... Thật nhiều sách thiếu nhi." La Ký Tuyết cẩn thận xem sách trên kệ.
"Nơi này dù sao cũng là cô nhi viện." Vu Tử Triết hình như phát hiện ra điều gì đó, dùng đèn pin chiếu trên kệ sách, nói: "Hơn hết, nơi này giống như là phòng chứa tư liệu của cô nhi viện, thậm chí còn có cả danh sách của những đứa trẻ."
Mấy người kia lập tức tụ lại kệ sách, Kiều Nguyên đưa tay lấy quyển sách đầu tiên. Quyển sách này không có ghi nhà sản xuất, cũng không ghi rõ tác giả, chỉ viết trên bìa sách màu nâu đỏ bảy chữ lớn: Viện phúc lợi nhi đồng Cố Sơn.
Cậu mở quyển sách ra, đọc thành tiếng nội dung: "Viện phúc lợi nhi đồng Cố Sơn, thành lập năm 1991... Có 17 công chức, nhận nuôi 47 đứa trẻ mồ côi. Hoàn cảnh thu nhận của viện tốt đẹp, tận lực làm những đứa trẻ cảm nhận được gia đình ấm áp. Ha, thật là phía chính phủ nói hết bài này đến bài khác."
La Ký Tuyết cũng mở một quyển khác ra xem, mà may mắn chính là quyển này có một bản vẽ mặt bằng của cô nhi viện.
"Mau tới đây xem! Ở đây có bản đồ! Là vị trí của thư viện... Thư viện ở nơi này! Một cái phòng tối ở cuối lầu hai."
"Lại đây xem kỹ bản đồ nè, cố gắng nhớ kỹ nó, thể nào cũng có cách tìm được đường ra." Kiều Nguyên nói.
Cái bản đồ này mười phần đơn sơ cũ nát, nhưng cũng có thể nhìn được khái quát toàn bộ cô nhi viện. Toàn bộ cô nhi viện có bốn tầng, trung tâm xà ngang có cầu thang lên gác, ở tầng giữa có một cái cửa lớn.
Ở tòa nhà lớn phía bắc của cô nhi viện có một cái sân nhỏ, phía sau cái sân có một cái cửa nhỏ.
Sau khi nhớ kỹ vị trí, La Ký Tuyết liền bỏ bản đồ vào trong túi. Lúc cất bản đồ, cô có chút khẩn trương, nhưng mà ba người kia không có ý cướp bản đồ, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm tư liệu, một bên chú ý động tĩnh phía cửa.
Diêu Hướng Minh tìm kiếm nửa ngày, nhưng kệ sách hắn phụ trách đều là sách dành cho thiếu nhi, cảm thấy nhàm chán mà lấy bừa một quyển, nhưng vừa mở ra đã sợ tới mức ném quyển sách đi.
"Má nó! Đây là sách dành cho thiếu nhi sao?"
Vu Tử Triết thấy hắn bị hoảng sợ, cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách rơi kế bên chân. Quyển sách này có bìa rất kinh hãi, vẽ một con thú bông không có mắt, mặt trên dùng màu đỏ như máu viết mấy chữ lớn: Ác quỷ báo thù.
...
Tác giả có lời muốn nói: Bốn nhân vật lúc đầu kinh hoàng, sợ hãi, hoặc là cảm xúc mất bình tĩnh đều có nguyên nhân, về sau sẽ hiểu được! Lý do mà bọn họ mất ký ức đều có liên quan nhau.
Kiều Nguyên nghiến răng mắng một tiếng, nhắm phương hướng thật chuẩn xác, hung hăng đem thanh sắt trong tay mà đâm vào con lệ quỷ đầu tiên.
Thanh sắt lúc này rất giống một thanh trường thương, thẳng tắp xiên vào đỉnh đầu của con lệ quỷ.
Cho dù bị thanh sắt tấn công một cách trí mạng, nhưng nó vẫn như cũ gào rú thét lên, đưa móng vuốt cào loạn lung tung, muốn công kích bọn họ.
Kiều Nguyên suy nghĩ, dùng chân đá con tiểu quỷ một cái, đồng thời đem thanh sắt rút ra.
Tiểu quỷ bị đá bay đến cách đó không xa, liền nhanh chóng nhận thêm một cú đá của Vu Tử Triết, nó quay cuồng đụng vào vách tường chỗ đằng xa.
Kiều Nguyên liếc hắn một cái tỏ vẻ có chút ngạc nhiên. Anh ta vậy mà lại không bỏ chạy trước, còn ở đây giúp cậu.
Vu Tử Triết đá con lệ quỷ ở phía sau, liền toan chạy trốn, sau đó lại phát hiện cậu vẫn đứng một chỗ nhìn anh, nói: ""Đi mau! Đứng ngẩn ra đó làm gì?"
Kiều Nguyên nhanh chóng đuổi kịp anh, rồi nhìn thấy hai người kia cũng ở cách đó không xa đang nôn nóng chờ hai người bọn họ đuổi theo.
Bốn người họ chạy như điên giữa một con đường tối om, gặp được chỗ nào có thể quẹo liền quẹo, cố gắng đánh lạc hướng bọn lệ quỷ.
Phía sau, bốn con lệ quỷ thét chói tai, tiếng bước chân lộc cộc bám sát bọn họ không rời. Hơn nữa chúng nó còn phát ra âm thanh làm kinh động đến các lệ quỷ khác ở cô nhi viện. Bọn họ ở chỗ ngoặt suýt thì va phải một con quỷ ghê tởm, lại mất thêm chút sức mà ném nó ra xa.
Như vậy cứ chạy mãi thì không phải là biện pháp, thể lực sẽ tiêu hao không còn chút nào, hơn hết còn làm kinh động đến tất cả bọn lệ quỷ.
Kiều Nguyên thở hổn hển, chỉ vào cánh cửa đang mở cách đó không xa: "Trước hết chạy vào đó đi! Nhanh lên!"
Mấy người khác cũng chạy không nổi nữa, mặc kệ trong phòng đó là kẻ thù hay không, liền nhanh chóng chui vào.
Kiều Nguyên vào cuối cùng, cố gắng hết sức đóng cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nương theo ánh trăng sáng nhìn quanh phòng, đem đồ vật trong phòng chắn kín cửa.
Những người còn lại cũng học theo cậu, lấy một đống đồ vật chắn đầy phía cửa, nếu bên ngoài muốn phá cửa vào đây e là cũng không dễ dàng gì.
Sau khi xác định đã chặn cửa cẩn thận, bọn họ mới dám thả lỏng một chút, dựa vào vách tường mà thở hổn hển.
Đáng mừng chính là hình như trong căn phòng này không có lệ quỷ, thậm chí hỏa hoạn cũng không lan tới chỗ này. Trên vách tường phần lớn vẫn bình thường, không có dấu tích bị cháy.
"Mấy cái thứ kia bất tử sao?" La Ký Tuyết không còn chút sức lực nào mà ngồi bệt xuống đất, gương mặt mang vẻ tuyệt vọng.
"Có thể là vậy." Kiều Nguyên lấy tờ giấy trong túi ra, nói: "Nhưng hình như vẫn có thể bị tinh lọc, trên giấy này viết, yêu cầu chúng ta phải tinh lọc hai mươi con lệ quỷ mới có thể ra ngoài."
"Nhưng mà... Tinh lọc là như thế nào? Làm cách gì mới có thể tinh lọc?" La Ký Tuyết hỏi.
"Không biết." Kiều Nguyên lật qua lật lại tờ giấy nhiều lần, còn giơ lên chiếu vào ánh trăng cho thật kỹ, cuối cùng vẫn không phát hiện được điều gì.
Diêu Hướng Minh vẫn luôn ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, tức khắc la lên: "Cái gì cũng không biết! Rồi bây giờ phải làm sao?"
Kiều Nguyên cúi đầu tự hỏi, cậu nhăn mày, cũng có chút mờ mịt.
Căn phòng đột nhiên im lặng, liền bị Vu Tử Triết phá vỡ bầu không khí.
"Nơi này hình như có một cái thư viện." Không biết từ khi nào mà anh đi xem xét cả căn phòng, lúc này đang đứng ở một bên mà phía trước có một cái kệ sách.
Ba người nhanh chóng đi tới chỗ anh, lục tung kệ sách. Ánh sáng trong phòng quá mờ nhạt, chỉ có thể dựa vào cảm giác để tìm những quyển sách, nhưng không thể thấy rõ tên quyển sách.
"Tìm xem xung quanh có cái gì có thể chiếu sáng đi, nhớ cẩn thận, không chắc là bên ngoài những thứ kia có bị ánh sáng hấp dẫn hay không." Vu Tử Triết nói, tiếp tục tìm kiếm.
Lời này giống như tăng thêm phán đoán cho Kiều Nguyên, cậu vỗ nhẹ tay, nói: "Đúng rồi, hiện tại chúng ta chính là trốn tránh bọn lệ quỷ, sau đó giống như mấy cái trò chơi kinh dị, ở các cấp mà sưu tầm đạo cụ và manh mối. Nếu quy tắc nói là có thể tinh lọc lệ quỷ lại không cho chúng ta biết cách thì chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mà làm."
"Còn chần chờ gì nữa! Nhanh chóng tìm cho ra manh mối." Diêu Hướng Minh tuy rằng sẽ không hay động não, nhưng hành động lại rất hăng hái, nói là làm liền.
La Ký Tuyết cũng cố gắng giữ bình tĩnh, cắn răng áp chế cảm giác sợ hãi mà lần mò trong bóng đêm tìm kiếm đồ vật.
"A, bên này có cả đống sách. Nhưng hình như không dùng được. Hửm, bên đây có cây chổi."
Diêu Hướng Minh tay thì tìm kiếm, miệng thì nói không ngừng, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng ở một nơi im lặng như vậy nghe rất rõ ràng.
"Có thể câm mồm không? Không sợ quỷ sẽ tới sao?" Kiều Nguyên nhịn không được liền nói.
Diêu Hướng Minh có chút khó xử, hạ giọng nói: "Tôi, tôi khẩn trương quá, không nhịn được. Không nói lời nào làm tôi cảm thấy rất áp lực."
Kiều Nguyên chậc một tiếng, đang chuẩn bị yêu cầu hắn ngậm miệng lại, đột nhiên bị một tia sáng lóe lên, theo phản xạ mà nheo mắt lại.
Ánh sáng kia nhanh chóng biến mất, theo sau truyền đến giọng nói bình tĩnh của Vu Tử Triết: "Tôi tìm được một cái đèn pin."
Diêu Hướng Minh lập tức ép âm thanh xuống mà lên tiếng hoan hô: "Tuyệt! Công cụ chiếu sáng trong trò chơi kinh dị chuẩn bị xuất hiện!"
Đèn pin tựa như một cái phao cứu sinh giúp cho lòng người đang mù mịch tìm thấy một cái bật lửa, tuy rằng chỉ có một tia sáng nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có hy vọng.
Mấy người giơ đèn pin lên rồi vây quanh nó, xem nó giống như thánh vật, bắt đầu tìm kiếm tư liệu trên kệ sách. Nếu là thư viện của cô nhi viện, nói không chừng có thể tìm được ghi chép lịch sử cô nhi viện.
"Truyện cổ tích Grimm, giáo dục giới tính, ngàn lẻ một đêm... Thật nhiều sách thiếu nhi." La Ký Tuyết cẩn thận xem sách trên kệ.
"Nơi này dù sao cũng là cô nhi viện." Vu Tử Triết hình như phát hiện ra điều gì đó, dùng đèn pin chiếu trên kệ sách, nói: "Hơn hết, nơi này giống như là phòng chứa tư liệu của cô nhi viện, thậm chí còn có cả danh sách của những đứa trẻ."
Mấy người kia lập tức tụ lại kệ sách, Kiều Nguyên đưa tay lấy quyển sách đầu tiên. Quyển sách này không có ghi nhà sản xuất, cũng không ghi rõ tác giả, chỉ viết trên bìa sách màu nâu đỏ bảy chữ lớn: Viện phúc lợi nhi đồng Cố Sơn.
Cậu mở quyển sách ra, đọc thành tiếng nội dung: "Viện phúc lợi nhi đồng Cố Sơn, thành lập năm 1991... Có 17 công chức, nhận nuôi 47 đứa trẻ mồ côi. Hoàn cảnh thu nhận của viện tốt đẹp, tận lực làm những đứa trẻ cảm nhận được gia đình ấm áp. Ha, thật là phía chính phủ nói hết bài này đến bài khác."
La Ký Tuyết cũng mở một quyển khác ra xem, mà may mắn chính là quyển này có một bản vẽ mặt bằng của cô nhi viện.
"Mau tới đây xem! Ở đây có bản đồ! Là vị trí của thư viện... Thư viện ở nơi này! Một cái phòng tối ở cuối lầu hai."
"Lại đây xem kỹ bản đồ nè, cố gắng nhớ kỹ nó, thể nào cũng có cách tìm được đường ra." Kiều Nguyên nói.
Cái bản đồ này mười phần đơn sơ cũ nát, nhưng cũng có thể nhìn được khái quát toàn bộ cô nhi viện. Toàn bộ cô nhi viện có bốn tầng, trung tâm xà ngang có cầu thang lên gác, ở tầng giữa có một cái cửa lớn.
Ở tòa nhà lớn phía bắc của cô nhi viện có một cái sân nhỏ, phía sau cái sân có một cái cửa nhỏ.
Sau khi nhớ kỹ vị trí, La Ký Tuyết liền bỏ bản đồ vào trong túi. Lúc cất bản đồ, cô có chút khẩn trương, nhưng mà ba người kia không có ý cướp bản đồ, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm tư liệu, một bên chú ý động tĩnh phía cửa.
Diêu Hướng Minh tìm kiếm nửa ngày, nhưng kệ sách hắn phụ trách đều là sách dành cho thiếu nhi, cảm thấy nhàm chán mà lấy bừa một quyển, nhưng vừa mở ra đã sợ tới mức ném quyển sách đi.
"Má nó! Đây là sách dành cho thiếu nhi sao?"
Vu Tử Triết thấy hắn bị hoảng sợ, cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách rơi kế bên chân. Quyển sách này có bìa rất kinh hãi, vẽ một con thú bông không có mắt, mặt trên dùng màu đỏ như máu viết mấy chữ lớn: Ác quỷ báo thù.
...
Tác giả có lời muốn nói: Bốn nhân vật lúc đầu kinh hoàng, sợ hãi, hoặc là cảm xúc mất bình tĩnh đều có nguyên nhân, về sau sẽ hiểu được! Lý do mà bọn họ mất ký ức đều có liên quan nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất