[Sinh Tử] Sau Khi Mang Thai, Chồng Cũ Muốn Phục Hôn
Chương 7: Cái chăn này có vấn đề
Editor: Vibi71599
Có âm thanh thẹn thùng đằng sau giọng nói ngọt ngào, da diết hệt như một đôi vợ chồng mới cưới, giống như lúc ân ái sâu nặng.
Úc Linh nhìn cậu đầy nghi ngờ.
An Ngôn khóe mắt co quắp, nói nhỏ với Úc Linh: "Diễn xuất yêu cầu, cần hợp tác."
Nhìn thấy nụ cười nhỏ như mặt trời của An Ngôn, Úc Linh bất ngờ đồng ý, "Ừ."
"Bà nội, chúng con đã trở lại."
Bà cụ cười như Phật Di Lặc, chống nạng đứng dậy, bước đi như bay, An Ngôn tay nhanh nhẹn buông Úc Linh ra, bước nhanh về phía trước hai bước, đỡ lấy bà cụ.
"Bà nội, cẩn thận một chút."
Lão phu nhân nắm lấy lòng bàn tay An Ngôn, "Cơ thể ta rất khỏe mạnh, cũng không có nhớ ngươi."
An Ngôn cười cười, "Bà ơi, cũng trách con dạo này bận việc quá không có thời gian về gặp bà, sau này nếu bà có nhớ thì gọi điện trực tiếp cho con. Chỉ cần con có thời gian, sẽ nhanh chóng trở lại để gặp bà."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cô gái trên ghế sô pha chế nhạo, "Ai mà không nói được lời tử tế?"
Bà cụ mắng: " Úc Thư Dao!"
Cô gái trên ghế sô pha, Úc Thư Dao, trợn mắt nhìn An Ngôn, không nói gì.
Bà cụ nắm tay An Ngôn ngồi trên sô pha, "Ta ăn tối sớm, hôm nay con không về nữa, ở với bà nội một lát."
An Ngôn không dám đồng ý yêu cầu của lão phu nhân khi chưa được phép, đành nhìn Úc Linh cầu cứu.
Bà cụ khịt mũi, "Bà nội có tiếng nói cuối cùng, Úc Linh, đêm nay cháu và An Ngôn đừng đi, sáng mai hãy đi."
“ Được ạ.”
Úc Linh nói không sao, An Ngôn cũng không có lo lắng gì khác, đồng ý với lão phu nhân.
Trong khoảng thời gian đó, bà cụ liên tục kéo An Ngôn để nói chuyện, và Úc Chí cũng nói chuyện với Úc Linh rất tốt, nhưng Úc Linh ít lời, Úc Chí gần như không thể xuống sân khấu vài lần.
Chẳng bao lâu, bữa tối đã sẵn sàng và dọn ra bàn.
Trong khoảng thời gian này, lão phu nhân không hề buông tha An Ngôn trong lòng bàn tay.
" An Ngôn, ngươi ngồi cùng Úc Linh bên cạnh bà, bà nội muốn nói chuyện với ngươi nhiều hơn."
Trên bàn ăn hình chữ nhật xếp theo thứ tự sáu cái ghế, lão phu nhân ngồi ở ghế chính, Úc Linh và An Ngôn ngồi hai bên trái phải.
Người nhà Úc Chí chỉ có thể ngồi bên cạnh Úc Linh và An Ngôn, tức giận nhất là Úc Thư Dao, cô cũng là cháu của nhà họ Úc, nhưng cô không bằng người ngoài, cô trực tiếp ngồi ở cuối cùng, bàn ăn, nhìn lão phu nhân ở xa mà tức đến mức suýt ném đũa ngay tại chỗ.
Lâm Hương nắm tay con gái và lắc đầu với cô.
Úc Thư Dao hít sâu một hơi, không vui ngồi xuống ghế ăn.
Có âm thanh thẹn thùng đằng sau giọng nói ngọt ngào, da diết hệt như một đôi vợ chồng mới cưới, giống như lúc ân ái sâu nặng.
Úc Linh nhìn cậu đầy nghi ngờ.
An Ngôn khóe mắt co quắp, nói nhỏ với Úc Linh: "Diễn xuất yêu cầu, cần hợp tác."
Nhìn thấy nụ cười nhỏ như mặt trời của An Ngôn, Úc Linh bất ngờ đồng ý, "Ừ."
"Bà nội, chúng con đã trở lại."
Bà cụ cười như Phật Di Lặc, chống nạng đứng dậy, bước đi như bay, An Ngôn tay nhanh nhẹn buông Úc Linh ra, bước nhanh về phía trước hai bước, đỡ lấy bà cụ.
"Bà nội, cẩn thận một chút."
Lão phu nhân nắm lấy lòng bàn tay An Ngôn, "Cơ thể ta rất khỏe mạnh, cũng không có nhớ ngươi."
An Ngôn cười cười, "Bà ơi, cũng trách con dạo này bận việc quá không có thời gian về gặp bà, sau này nếu bà có nhớ thì gọi điện trực tiếp cho con. Chỉ cần con có thời gian, sẽ nhanh chóng trở lại để gặp bà."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cô gái trên ghế sô pha chế nhạo, "Ai mà không nói được lời tử tế?"
Bà cụ mắng: " Úc Thư Dao!"
Cô gái trên ghế sô pha, Úc Thư Dao, trợn mắt nhìn An Ngôn, không nói gì.
Bà cụ nắm tay An Ngôn ngồi trên sô pha, "Ta ăn tối sớm, hôm nay con không về nữa, ở với bà nội một lát."
An Ngôn không dám đồng ý yêu cầu của lão phu nhân khi chưa được phép, đành nhìn Úc Linh cầu cứu.
Bà cụ khịt mũi, "Bà nội có tiếng nói cuối cùng, Úc Linh, đêm nay cháu và An Ngôn đừng đi, sáng mai hãy đi."
“ Được ạ.”
Úc Linh nói không sao, An Ngôn cũng không có lo lắng gì khác, đồng ý với lão phu nhân.
Trong khoảng thời gian đó, bà cụ liên tục kéo An Ngôn để nói chuyện, và Úc Chí cũng nói chuyện với Úc Linh rất tốt, nhưng Úc Linh ít lời, Úc Chí gần như không thể xuống sân khấu vài lần.
Chẳng bao lâu, bữa tối đã sẵn sàng và dọn ra bàn.
Trong khoảng thời gian này, lão phu nhân không hề buông tha An Ngôn trong lòng bàn tay.
" An Ngôn, ngươi ngồi cùng Úc Linh bên cạnh bà, bà nội muốn nói chuyện với ngươi nhiều hơn."
Trên bàn ăn hình chữ nhật xếp theo thứ tự sáu cái ghế, lão phu nhân ngồi ở ghế chính, Úc Linh và An Ngôn ngồi hai bên trái phải.
Người nhà Úc Chí chỉ có thể ngồi bên cạnh Úc Linh và An Ngôn, tức giận nhất là Úc Thư Dao, cô cũng là cháu của nhà họ Úc, nhưng cô không bằng người ngoài, cô trực tiếp ngồi ở cuối cùng, bàn ăn, nhìn lão phu nhân ở xa mà tức đến mức suýt ném đũa ngay tại chỗ.
Lâm Hương nắm tay con gái và lắc đầu với cô.
Úc Thư Dao hít sâu một hơi, không vui ngồi xuống ghế ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất