Chương 20: Không được vậy thì thỏa hiệp đi ! (Phần 1)
Edit : Đào Đào
Lương Trạch: Cái gì? Toàn bộ không được?
Biên tập Mỹ: Uhm, đúng vậy..
Lương Trạch: Tại sao chứ?
Biên tập Mỹ: Cái này... Thực không thích hợp phát hành.
Lương Trạch: Sao có thể! Nó vốn đạt yêu cầu mà! Tạ Kim Yến bảo tôi vượt quá 300 là được rồi.
Biên tập Mỹ: Không phải vấn đề ấy.
Lương Trạch: Thế?
Biên tập Mỹ: Vậy ngài có nghiêm túc khi chọn ảnh sao?
Lương Trạch: Đúng đó! Mỗi một tấm đều có ý nghĩa và chứa đầy kỷ niệm.
Biên tập Mỹ: ...
Lương Trạch: Tấm tù trưởng, cô đã xem qua chưa??
Biên tập Mỹ: Nếu ... ngài viết đề tài về Châu Phi, tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Lương Trạch: Ờ! Khụ! Tôi hiểu rồi! Ý cô là bảo tôi phải hợp thời hợp tình hình, cosplay thành Đại Tiền trang chủ*? Vậy không được đâu! Nhân vật chính trong sách của tôi toàn là nữ thôi! Nam chỉ có... Một tên cầm đầu nhóm thổ phỉ, một người vừa du học trở về, còn thêm đứa con trai của trưởng trấn...
Biên tập Mỹ: Lương tiên sinh!
Lương Trạch: Hả?
Biên tập Mỹ: Chúng tôi chỉ cần ngài chụp một tấm ảnh với dáng vẻ tự nhiên, ngài không cần phải cosplay ai cả!
Lương Trạch: Những tấm tôi gửi cho cô, toàn là tự nhiên hết đó. Nếu không chọn tấm Leopard* đi? Tấm đó cực kỳ nguyên thủy luôn!
Biên tập Mỹ: ... Tôi đành chuyển ngài sang cho Chủ nhiệm Tạ vậy.
Lương Trạch: Á? Cái gì? Đừng mà!
Cuộc điện thoại của Tạ Kim Yến sau đó, cơ bản Lương Trạch chỉ nói uhm, vâng, hiểu, chẳng dám cãi lại nửa câu. Tạ Kim Yến dặn dò rất rõ ràng, muộn nhất là thứ sáu tuần này, mặc âu phục áo sơ mi cho cô. Cái khác miễn bàn.
Chung Nguyệt Văn ngồi ở ghế sau, tay bưng lấy cái bụng, chỉ sợ đứa nhỏ bên trong nghe thấy, hoặc nhìn thấy cái gì. Lúc này, cô thật có chút giận ông xã nhà mình, cô hoàn toàn có thể tự mình đi khám thai mà, bụng to thì có to, nhưng cũng chẳng phải bó tay bó chân!
"Chị dâu!" Lương Trạch cúp điện thoại, nhìn Chung Nguyệt Văn từ kính chiếu hậu, "Chị nói xem, rốt cuộc đám Biên tập bây giờ nghĩ cái gì trong đầu nhỉ? Sách nhất định phải đi kèm ảnh. Kèm thì kèm đi, nhưng em đưa bọn họ nhiều như vậy, bọn họ lại chẳng hài lòng tấm nào. Cứ một hai đòi em phải mặc âu phục áo sơ mi chụp cho họ!"
Chung Nguyệt Văn rất muốn giả bộ như không nghe thấy, nhưng mà giọng của Lương Trạch quá lớn, nếu làm thế chẳng khác nào bị điếc, bất đắc dĩ đáp..."Vậy cứ âu phục áo sơ mi đi, dù sao tiểu thuyết em viết cũng theo thể loại văn học nghệ thuật mà."
"Nhưng em là một con người đầy dã tính! Bọn họ cư nhiên bỏ qua mất tấm tù trưởng của em!"
"..."
"Chị dâu chị nói, tấm đó có phải rất đẹp trai không?"
"Đẹp trai! Không đẹp trai sao chúng ta có thể ở chung một nhà được?" Chung Nguyệt Văn cắn răng. Trong lòng thầm khấn: Phật Tổ ơi, con không cố ý nói dối ...
"Vậy à!" Lương Trạch liền nở nụ cười hài lòng, "Chỉ có người nhà chúng ta mới tinh mắt! Hàng Hàng cũng nói đẹp trai!"
Chung Nguyệt Văn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, gió ấm thổi vào từ cửa xe khiến cô rất thích thú. Thành thật mà nói, nội tâm cô cực bái phục Hàng Hàng, rốt cuộc là thần tiên phương nào, mới cam chịu được một quái nhân như thế này?
Uhm, đúng, trong suy nghĩ của Chung Nguyệt Văn, Hàng Hàng chính là bên cam chịu kia. Bởi chú út chẳng có chút gái tánh nào. Lương Trạch làm top Lương Bân cảm thấy là lạ, nhưng Chung Nguyệt Văn căn bản không ngạc nhiên. Lương Trạch là ai chứ? Đó là một người, mà những ai có trí não bình thường sẽ không thể hiểu được. Cô chỉ thắc mắc mỗi một điều, Hàng Hàng là một thanh niên đẹp trai tốt tính ... Cớ sao lại lao đầu vào trong hố lửa mà chẳng hay biết! Lương Bân còn nói, Hàng Hàng rất hài lòng với Lương Trạch ==
Chung Nguyệt Văn có nuôi chó, còn cực yêu thương. Nhưng lúc mang thai đứa con đầu lòng, không thể không đem cún cưng đưa đi. Sau đó đứa nhỏ sinh ra, còn quá bé nên chẳng nhận cún cưng về được, cún cưng vẫn ở mãi bên nhà mẹ đẻ, cho đến khi chết đi. Chung Nguyệt Văn đau buồn khá lâu, tuy bảo chết già, nhưng vì không gặp được cô lần cuối, cún cưng chết chẳng nhắm mắt. Giờ cô định nuôi thêm một con, nhưng Lương Bân kiên quyết đòi sinh thêm, Chung Nguyệt Văn cũng đành thôi. Cô hiểu, Lương Bân là quyết tâm phải có con trai, Lương Trạch không trông cậy được rồi. Lần này làm siêu âm, là một thằng cu tí, Lương Bân cao hứng hết nói, nhưng hắn cao hứng thì kệ hắn cao hứng, Chung Nguyệt Văn lại không cao hứng, bởi vì mới vừa có bầu, Lương Bân liền bắt cô nghỉ làm, nói là để cho cô yên tĩnh dưỡng thai. Chung Nguyệt Văn ngột ngạt! Ngột ngạt vô cùng. Ban ngày Lương Bân đi làm, Tiểu Thúy đi học, trong nhà chỉ còn cô và thím Lý, kết quả thím Lý nghỉ tết, người giúp việc mới thuê tới tuổi không lớn lắm, công chuyện rất thành thạo, nhưng hoàn toàn không giỏi tán gẫu. Nan đề mỗi ngày của Chung Nguyệt Văn chính là nên trò chuyện với ai bây giờ? Đồng nghiệp không được. Chẳng người nào rảnh rỗi đến nỗi vừa làm việc vừa nấu cháo điện thoại với cô; Cha già mẹ già không được, nghe bọn họ nhai cũng đủ quá rồi; Ra ngoài đi dạo không được, mới bước hai bước đã mệt quá chừng.
Sau đó Chung Nguyệt Văn liền nghĩ đến Hàng Hàng. Chung Nguyệt Văn có ấn tượng rất tốt với Hàng Hàng, đẹp trai trắng trẻo nhưng không nữ tính, mà nói chuyện lại đặc biệt có duyên. Vốn Chung Nguyệt Văn cũng định sinh xong đứa con này sẽ nuôi một bé cún, cho nên thử gọi điện hỏi Hàng Hàng xem sao. Từ đó, nảy sinh tình hữu nghị là không thể tránh khỏi. Chung Nguyệt Văn hết lần này đến lần khác muốn sang cửa hàng của Hàng Hàng giết thời gian, nhưng đều bị ngăn cấm. Hàng Hàng còn khó khăn hơn cả bác sĩ, không chỉ không cho sang cửa hàng, ngay cả catalogue mà anh mang tới cũng phải tiêu độc trước, cẩn thận đến kẽ móng cũng phải trắng phao phao.
Giao du nhiều với Hàng Hàng, nỗi bất an của Chung Nguyệt Văn cũng càng lúc càng dâng cao. Thậm chí cô còn lo được lo mất hơn cả Lương Trạch. Lại thêm, trong suy nghĩ của Chung Nguyệt Văn, bọn họ tuyệt đối sẽ tan vỡ. Bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Nó thật khiến thần kinh của cô căng thẳng, mỗi ngày Lương Bân vào cửa đều phải soi mói hạch sách đủ điều. Lương Bân không phản đối, thế cũng tốt, Lương Trạch mới có thể trầm ổn, toàn thể nhân loại liền có phúc. Lương Bân khuyên bảo bà xã mãi, chớ có chơi thân với 'em dâu' quá, bằng không coi chừng ăn đau! Dẫm vào vết xe đổ đẫm máu ấy! Chung Nguyệt Văn đã từng rất thân thiết với bạn gái đời thứ hai của Lương Trạch, ai ngờ cô ta đột ngột mang thai, đứa nhỏ không phải là của Lương Trạch, Chung Nguyệt Văn còn từng đi ăn tiệc đầy tháng. Trở về mất vài ngày mới tỉnh ra được.
"Ah! Chị dâu!" Lương Trạch đưa Chung Nguyệt Văn tới bệnh viện phụ sản Bắc Đại, mới nhớ tới cậu quên bén mất một chuyện rất quan trọng, "Anh đẹp trai bảo em đưa cái này cho chị."
Chung Nguyệt Văn cầm lấy nhìn nhìn, là chiếc vé vào công viên.
"Anh đẹp trai nói chị có chuyện gì buồn bực trong lòng thì cứ đi công viên giải khuây."
Chung Nguyệt Văn nhìn Lương Trạch, cắn răng không nói ra câu kia, cậu đừng có lại chia tay người ta. Nhưng vẫn không thốt được nên lời, sợ xui xẻo = =
Lương Trạch nhìn Chung Nguyệt Văn nặng nề tiến vào bệnh viện, thở dài. Cậu cũng muốn có con trai. Bất đắc dĩ, cậu không sinh đẻ được.
So với cái này, càng ảo não hơn chính là gần đây chuyện phòng the với Hàng Hàng có dấu hiệu không hòa hợp. Chỉ cần trông thấy cái kia kia của Hàng Hàng, cậu liền héo queo. Cậu thật không có cách nào tiếp nhận anh, ở phương diện trên giường. Cậu thậm chí bắt đầu tránh né anh, vào ban đêm.
Lái xe về nhà, lấy album ảnh ra, Lương Trạch lại bắt đầu xem xét. Lúc này, lật tung album lên, cũng tìm không được một tấm âu phục áo sơ mi. Duy nhất phù hợp yêu cầu, chính là ảnh chụp hồi tốt nghiệp của cậu. Nhưng mà... Trừ cậu, còn tận mấy chục người khác nữa.
Nhìn tấm ảnh tập thể kia, Lương Trạch chợt nhớ tới Trương Nam và Trần Lực Kiệt. Đây là hai thằng bạn thân hiếm hoi thời Đại Học của cậu. Hai người đều rất quan tâm săn sóc. Trương Nam ở cùng KTX với Lương Trạch, mỗi ngày đều dậy sớm lấy nước nóng cho, chiếm chỗ ở thư viện cho, còn chen chúc lấy cơm cho nữa chứ. Chỉ là, Lương Trạch thật không biết nên tán gẫu với hắn những gì.
Mà Trần Lực Kiệt, hơn cậu hai khóa, nhưng hễ phát hiện ra tài liệu gì quan trọng đều photo cho cậu một bản, cũng thường xuyên kéo cậu đi xem phim, đôi khi còn mua một ít quà cho cậu, việc này làm Lương Trạch rất bối rối.
Kỳ thực, có một chủng loại người đặc biệt hấp dẫn người khác. Dựa vào EQ của Lương Trạch, suốt đời cậu cũng sẽ không biết, tình cảm thật sự mà hai người kia dành cho cậu. Có ý đồ với cậu, không chỉ vẻn vẹn mỗi HLV thể hình và Hàng Hàng ...
Ấn tượng Lương Trạch dành cho Trần Lực Kiệt đã sớm mơ hồ, bọn họ chơi chung cũng không tới một năm. Cậu chỉ nhớ hắn là một người anh trai tốt bụng, ngày cậu Tốt Nghiệp hắn còn ra nhà ga tiễn cậu. Trần Lực Kiệt vỗ vai cậu nói, người anh em, mạnh giỏi. Không lâu sau đó, Trần Lực Kiệt làm xong thủ tục liền xuất ngoại, cũng cắt đứt liên lạc với Lương Trạch. Đầu năm nay Lương Trạch nhận được tin vui, Trần Lực Kiệt kết hôn. Trong thư nói jessie, jessie, và hết thảy xưng hô đều là he, his, him. Lương Trạch còn khờ dại đáp: Anh trai, tật xấu của anh vẫn chẳng thay đổi, she/ he mà cũng không phân biệt được. Còn tặng cho 'Cô dâu mới' một bộ dồ sứ Trung Quốc. Cậu sẽ không suy nghĩ tại sao lại là 'he', càng không suy nghĩ vì sao người bạn này lại cố ý viết thư báo tin vui với mình.
Thời điểm Trương Nam ra trường, Lương Trạch cũng có đi đưa, ở phòng chờ sân bay, Trương Nam còn ôm chầm cậu một cái và nói, tôi sẽ rất nhớ cậu. Lương Trạch đáp, tôi cũng thế. Chờ máy bay cất cánh, viền mắt Lương Trạch đều đã ươn ướt, tuy rằng cậu không nói chuyện với hắn quá nhiều, nhưng cậu biết hắn là anh em tốt. Và, lần này hắn về Thượng Hải, sẽ không lại tới Bắc Kinh.
Trương Nam từng mời Lương Trạch đi Thượng Hải làm việc, nhưng Lương Trạch không muốn xa rời Bắc Kinh, chuyện này cậu cũng không nghĩ gì sâu xa. Sau đó bị đứt liên lạc.
Vào lúc này, Lương Trạch nhìn ảnh chụp tốt nghiệp, chợt nhớ tới hai thằng bạn thân. Vì 'tình bạn' mà bọn họ dành cho mình, thầm cảm thán một hơi.
---
Mấy ngày nay, Doanh Doanh phát hiện Hàng Hàng có chút rầu rĩ không vui, hỏi anh làm sao vậy, anh vĩnh viễn đều trả lời 'không có chuyện gì'. Nhưng Doanh Doanh chả tin đâu, kể cho Hải Hồng nghe, Hải Hồng cũng thấy thế.
Lúc này, Hàng Hàng đang cho nhóm động vật nhỏ ăn, tuy nhiên đầu óc lại hoàn toàn không ở chỗ này. Gần đây, biểu hiện của tên thô lỗ làm anh rất buồn bực -- cậu càng ngày càng né tránh việc thân mật. Toàn mượn cớ, không phải nói: Anh đẹp trai! Mình xem phim đi! Thì cũng là: Anh đẹp trai! Anh xem Ca Ca với Nhất Hưu kìa! Nếu không lại là: Anh đẹp trai ... Hôm nay hơi mệt, hoạt động trí tuệ cũng là hoạt động. Đến nay, đã có hơn nửa tháng mà Lương Trạch không cho Hàng Hàng gần gũi. Hàng Hàng là thân sĩ, nhưng Hàng Hàng cũng là đàn ông có ham muốn. Mỗi ngày Lương Trạch đều đến cửa hàng điểm danh, nhưng thường thường 10h đã rút quân, mặc dù nán lại, cũng toàn mượn cớ.
Hàng Hàng không muốn miễn cưỡng Lương Trạch, miễn cưỡng người ta anh không làm được. Nhưng Hàng Hàng buồn bực, vô cùng buồn bực.
Đêm hôm đó, anh buồn bực đến đỉnh điểm, bèn phát một cái topic trên diễn đàn Trang Hẹn Hò.
(BF không cho tôi làm tình, tính sao bây giờ? )
Nội dung chính là kể rõ tình hình giữa anh và Lương Trạch ra.
Thu được trả lời như sau:
1# Phí lời, đó là thẳng! Bạn nằm xuống cho hắn f*ck là được!
2# Sờ sờ chủ topic, đánh dã chiến! Thợ săn rất hạnh phúc (☆_☆)
3# Sao bạn không nghĩ đến việc ở dưới? Vừa 1 vừa 0 hạnh phúc vô cực hạn!
4# Đã xem, chỉ là đi ngang qua = =
5# Có phải do kỹ thuật của bạn không tốt?
6# Chủ topic heo à, bạn đã từng bị ngược đãi tình dục chưa? Bạn nghĩ 0 dễ làm lắm sao?
7# Chia tay đi, chia tay đi, sau khi chia tay tôi sẽ an ủi bạn. *Ngượng ngùng* ~~PS: Bạn có đẹp trai không? Có MAN không?
8# Cái gọi là ái tình bất quá cũng chỉ là một loại heroin trên tinh thần, bạn không có nghe Mạc Văn Úy hát à!
9# Có khi nào BF của bạn không yêu bạn chăng?
...
Vô số đáp lại, loại bỏ bớt những reply rác, còn lại thì chia ra làm hai luồng ý kiến, một là chia tay, hai là... bạn nằm xuống.'
các link cho các bạn tiện theo dõi
Link Phim cập nhật nhanh nhất vào thứ 3 hàng tuần :
s:// .youtube.com/playlist?list=PLI_zqFe_kId68D8tyyfFxA_75MOxcYjzh
Link Page phim :
s:// .facebook.com/So10PhoYenDaiTa/?fref=ts
Link Blog Đào đào Edit :
daodao1603.blogspot.com
~~''
Ngủ ngon
Lương Trạch: Cái gì? Toàn bộ không được?
Biên tập Mỹ: Uhm, đúng vậy..
Lương Trạch: Tại sao chứ?
Biên tập Mỹ: Cái này... Thực không thích hợp phát hành.
Lương Trạch: Sao có thể! Nó vốn đạt yêu cầu mà! Tạ Kim Yến bảo tôi vượt quá 300 là được rồi.
Biên tập Mỹ: Không phải vấn đề ấy.
Lương Trạch: Thế?
Biên tập Mỹ: Vậy ngài có nghiêm túc khi chọn ảnh sao?
Lương Trạch: Đúng đó! Mỗi một tấm đều có ý nghĩa và chứa đầy kỷ niệm.
Biên tập Mỹ: ...
Lương Trạch: Tấm tù trưởng, cô đã xem qua chưa??
Biên tập Mỹ: Nếu ... ngài viết đề tài về Châu Phi, tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Lương Trạch: Ờ! Khụ! Tôi hiểu rồi! Ý cô là bảo tôi phải hợp thời hợp tình hình, cosplay thành Đại Tiền trang chủ*? Vậy không được đâu! Nhân vật chính trong sách của tôi toàn là nữ thôi! Nam chỉ có... Một tên cầm đầu nhóm thổ phỉ, một người vừa du học trở về, còn thêm đứa con trai của trưởng trấn...
Biên tập Mỹ: Lương tiên sinh!
Lương Trạch: Hả?
Biên tập Mỹ: Chúng tôi chỉ cần ngài chụp một tấm ảnh với dáng vẻ tự nhiên, ngài không cần phải cosplay ai cả!
Lương Trạch: Những tấm tôi gửi cho cô, toàn là tự nhiên hết đó. Nếu không chọn tấm Leopard* đi? Tấm đó cực kỳ nguyên thủy luôn!
Biên tập Mỹ: ... Tôi đành chuyển ngài sang cho Chủ nhiệm Tạ vậy.
Lương Trạch: Á? Cái gì? Đừng mà!
Cuộc điện thoại của Tạ Kim Yến sau đó, cơ bản Lương Trạch chỉ nói uhm, vâng, hiểu, chẳng dám cãi lại nửa câu. Tạ Kim Yến dặn dò rất rõ ràng, muộn nhất là thứ sáu tuần này, mặc âu phục áo sơ mi cho cô. Cái khác miễn bàn.
Chung Nguyệt Văn ngồi ở ghế sau, tay bưng lấy cái bụng, chỉ sợ đứa nhỏ bên trong nghe thấy, hoặc nhìn thấy cái gì. Lúc này, cô thật có chút giận ông xã nhà mình, cô hoàn toàn có thể tự mình đi khám thai mà, bụng to thì có to, nhưng cũng chẳng phải bó tay bó chân!
"Chị dâu!" Lương Trạch cúp điện thoại, nhìn Chung Nguyệt Văn từ kính chiếu hậu, "Chị nói xem, rốt cuộc đám Biên tập bây giờ nghĩ cái gì trong đầu nhỉ? Sách nhất định phải đi kèm ảnh. Kèm thì kèm đi, nhưng em đưa bọn họ nhiều như vậy, bọn họ lại chẳng hài lòng tấm nào. Cứ một hai đòi em phải mặc âu phục áo sơ mi chụp cho họ!"
Chung Nguyệt Văn rất muốn giả bộ như không nghe thấy, nhưng mà giọng của Lương Trạch quá lớn, nếu làm thế chẳng khác nào bị điếc, bất đắc dĩ đáp..."Vậy cứ âu phục áo sơ mi đi, dù sao tiểu thuyết em viết cũng theo thể loại văn học nghệ thuật mà."
"Nhưng em là một con người đầy dã tính! Bọn họ cư nhiên bỏ qua mất tấm tù trưởng của em!"
"..."
"Chị dâu chị nói, tấm đó có phải rất đẹp trai không?"
"Đẹp trai! Không đẹp trai sao chúng ta có thể ở chung một nhà được?" Chung Nguyệt Văn cắn răng. Trong lòng thầm khấn: Phật Tổ ơi, con không cố ý nói dối ...
"Vậy à!" Lương Trạch liền nở nụ cười hài lòng, "Chỉ có người nhà chúng ta mới tinh mắt! Hàng Hàng cũng nói đẹp trai!"
Chung Nguyệt Văn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, gió ấm thổi vào từ cửa xe khiến cô rất thích thú. Thành thật mà nói, nội tâm cô cực bái phục Hàng Hàng, rốt cuộc là thần tiên phương nào, mới cam chịu được một quái nhân như thế này?
Uhm, đúng, trong suy nghĩ của Chung Nguyệt Văn, Hàng Hàng chính là bên cam chịu kia. Bởi chú út chẳng có chút gái tánh nào. Lương Trạch làm top Lương Bân cảm thấy là lạ, nhưng Chung Nguyệt Văn căn bản không ngạc nhiên. Lương Trạch là ai chứ? Đó là một người, mà những ai có trí não bình thường sẽ không thể hiểu được. Cô chỉ thắc mắc mỗi một điều, Hàng Hàng là một thanh niên đẹp trai tốt tính ... Cớ sao lại lao đầu vào trong hố lửa mà chẳng hay biết! Lương Bân còn nói, Hàng Hàng rất hài lòng với Lương Trạch ==
Chung Nguyệt Văn có nuôi chó, còn cực yêu thương. Nhưng lúc mang thai đứa con đầu lòng, không thể không đem cún cưng đưa đi. Sau đó đứa nhỏ sinh ra, còn quá bé nên chẳng nhận cún cưng về được, cún cưng vẫn ở mãi bên nhà mẹ đẻ, cho đến khi chết đi. Chung Nguyệt Văn đau buồn khá lâu, tuy bảo chết già, nhưng vì không gặp được cô lần cuối, cún cưng chết chẳng nhắm mắt. Giờ cô định nuôi thêm một con, nhưng Lương Bân kiên quyết đòi sinh thêm, Chung Nguyệt Văn cũng đành thôi. Cô hiểu, Lương Bân là quyết tâm phải có con trai, Lương Trạch không trông cậy được rồi. Lần này làm siêu âm, là một thằng cu tí, Lương Bân cao hứng hết nói, nhưng hắn cao hứng thì kệ hắn cao hứng, Chung Nguyệt Văn lại không cao hứng, bởi vì mới vừa có bầu, Lương Bân liền bắt cô nghỉ làm, nói là để cho cô yên tĩnh dưỡng thai. Chung Nguyệt Văn ngột ngạt! Ngột ngạt vô cùng. Ban ngày Lương Bân đi làm, Tiểu Thúy đi học, trong nhà chỉ còn cô và thím Lý, kết quả thím Lý nghỉ tết, người giúp việc mới thuê tới tuổi không lớn lắm, công chuyện rất thành thạo, nhưng hoàn toàn không giỏi tán gẫu. Nan đề mỗi ngày của Chung Nguyệt Văn chính là nên trò chuyện với ai bây giờ? Đồng nghiệp không được. Chẳng người nào rảnh rỗi đến nỗi vừa làm việc vừa nấu cháo điện thoại với cô; Cha già mẹ già không được, nghe bọn họ nhai cũng đủ quá rồi; Ra ngoài đi dạo không được, mới bước hai bước đã mệt quá chừng.
Sau đó Chung Nguyệt Văn liền nghĩ đến Hàng Hàng. Chung Nguyệt Văn có ấn tượng rất tốt với Hàng Hàng, đẹp trai trắng trẻo nhưng không nữ tính, mà nói chuyện lại đặc biệt có duyên. Vốn Chung Nguyệt Văn cũng định sinh xong đứa con này sẽ nuôi một bé cún, cho nên thử gọi điện hỏi Hàng Hàng xem sao. Từ đó, nảy sinh tình hữu nghị là không thể tránh khỏi. Chung Nguyệt Văn hết lần này đến lần khác muốn sang cửa hàng của Hàng Hàng giết thời gian, nhưng đều bị ngăn cấm. Hàng Hàng còn khó khăn hơn cả bác sĩ, không chỉ không cho sang cửa hàng, ngay cả catalogue mà anh mang tới cũng phải tiêu độc trước, cẩn thận đến kẽ móng cũng phải trắng phao phao.
Giao du nhiều với Hàng Hàng, nỗi bất an của Chung Nguyệt Văn cũng càng lúc càng dâng cao. Thậm chí cô còn lo được lo mất hơn cả Lương Trạch. Lại thêm, trong suy nghĩ của Chung Nguyệt Văn, bọn họ tuyệt đối sẽ tan vỡ. Bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Nó thật khiến thần kinh của cô căng thẳng, mỗi ngày Lương Bân vào cửa đều phải soi mói hạch sách đủ điều. Lương Bân không phản đối, thế cũng tốt, Lương Trạch mới có thể trầm ổn, toàn thể nhân loại liền có phúc. Lương Bân khuyên bảo bà xã mãi, chớ có chơi thân với 'em dâu' quá, bằng không coi chừng ăn đau! Dẫm vào vết xe đổ đẫm máu ấy! Chung Nguyệt Văn đã từng rất thân thiết với bạn gái đời thứ hai của Lương Trạch, ai ngờ cô ta đột ngột mang thai, đứa nhỏ không phải là của Lương Trạch, Chung Nguyệt Văn còn từng đi ăn tiệc đầy tháng. Trở về mất vài ngày mới tỉnh ra được.
"Ah! Chị dâu!" Lương Trạch đưa Chung Nguyệt Văn tới bệnh viện phụ sản Bắc Đại, mới nhớ tới cậu quên bén mất một chuyện rất quan trọng, "Anh đẹp trai bảo em đưa cái này cho chị."
Chung Nguyệt Văn cầm lấy nhìn nhìn, là chiếc vé vào công viên.
"Anh đẹp trai nói chị có chuyện gì buồn bực trong lòng thì cứ đi công viên giải khuây."
Chung Nguyệt Văn nhìn Lương Trạch, cắn răng không nói ra câu kia, cậu đừng có lại chia tay người ta. Nhưng vẫn không thốt được nên lời, sợ xui xẻo = =
Lương Trạch nhìn Chung Nguyệt Văn nặng nề tiến vào bệnh viện, thở dài. Cậu cũng muốn có con trai. Bất đắc dĩ, cậu không sinh đẻ được.
So với cái này, càng ảo não hơn chính là gần đây chuyện phòng the với Hàng Hàng có dấu hiệu không hòa hợp. Chỉ cần trông thấy cái kia kia của Hàng Hàng, cậu liền héo queo. Cậu thật không có cách nào tiếp nhận anh, ở phương diện trên giường. Cậu thậm chí bắt đầu tránh né anh, vào ban đêm.
Lái xe về nhà, lấy album ảnh ra, Lương Trạch lại bắt đầu xem xét. Lúc này, lật tung album lên, cũng tìm không được một tấm âu phục áo sơ mi. Duy nhất phù hợp yêu cầu, chính là ảnh chụp hồi tốt nghiệp của cậu. Nhưng mà... Trừ cậu, còn tận mấy chục người khác nữa.
Nhìn tấm ảnh tập thể kia, Lương Trạch chợt nhớ tới Trương Nam và Trần Lực Kiệt. Đây là hai thằng bạn thân hiếm hoi thời Đại Học của cậu. Hai người đều rất quan tâm săn sóc. Trương Nam ở cùng KTX với Lương Trạch, mỗi ngày đều dậy sớm lấy nước nóng cho, chiếm chỗ ở thư viện cho, còn chen chúc lấy cơm cho nữa chứ. Chỉ là, Lương Trạch thật không biết nên tán gẫu với hắn những gì.
Mà Trần Lực Kiệt, hơn cậu hai khóa, nhưng hễ phát hiện ra tài liệu gì quan trọng đều photo cho cậu một bản, cũng thường xuyên kéo cậu đi xem phim, đôi khi còn mua một ít quà cho cậu, việc này làm Lương Trạch rất bối rối.
Kỳ thực, có một chủng loại người đặc biệt hấp dẫn người khác. Dựa vào EQ của Lương Trạch, suốt đời cậu cũng sẽ không biết, tình cảm thật sự mà hai người kia dành cho cậu. Có ý đồ với cậu, không chỉ vẻn vẹn mỗi HLV thể hình và Hàng Hàng ...
Ấn tượng Lương Trạch dành cho Trần Lực Kiệt đã sớm mơ hồ, bọn họ chơi chung cũng không tới một năm. Cậu chỉ nhớ hắn là một người anh trai tốt bụng, ngày cậu Tốt Nghiệp hắn còn ra nhà ga tiễn cậu. Trần Lực Kiệt vỗ vai cậu nói, người anh em, mạnh giỏi. Không lâu sau đó, Trần Lực Kiệt làm xong thủ tục liền xuất ngoại, cũng cắt đứt liên lạc với Lương Trạch. Đầu năm nay Lương Trạch nhận được tin vui, Trần Lực Kiệt kết hôn. Trong thư nói jessie, jessie, và hết thảy xưng hô đều là he, his, him. Lương Trạch còn khờ dại đáp: Anh trai, tật xấu của anh vẫn chẳng thay đổi, she/ he mà cũng không phân biệt được. Còn tặng cho 'Cô dâu mới' một bộ dồ sứ Trung Quốc. Cậu sẽ không suy nghĩ tại sao lại là 'he', càng không suy nghĩ vì sao người bạn này lại cố ý viết thư báo tin vui với mình.
Thời điểm Trương Nam ra trường, Lương Trạch cũng có đi đưa, ở phòng chờ sân bay, Trương Nam còn ôm chầm cậu một cái và nói, tôi sẽ rất nhớ cậu. Lương Trạch đáp, tôi cũng thế. Chờ máy bay cất cánh, viền mắt Lương Trạch đều đã ươn ướt, tuy rằng cậu không nói chuyện với hắn quá nhiều, nhưng cậu biết hắn là anh em tốt. Và, lần này hắn về Thượng Hải, sẽ không lại tới Bắc Kinh.
Trương Nam từng mời Lương Trạch đi Thượng Hải làm việc, nhưng Lương Trạch không muốn xa rời Bắc Kinh, chuyện này cậu cũng không nghĩ gì sâu xa. Sau đó bị đứt liên lạc.
Vào lúc này, Lương Trạch nhìn ảnh chụp tốt nghiệp, chợt nhớ tới hai thằng bạn thân. Vì 'tình bạn' mà bọn họ dành cho mình, thầm cảm thán một hơi.
---
Mấy ngày nay, Doanh Doanh phát hiện Hàng Hàng có chút rầu rĩ không vui, hỏi anh làm sao vậy, anh vĩnh viễn đều trả lời 'không có chuyện gì'. Nhưng Doanh Doanh chả tin đâu, kể cho Hải Hồng nghe, Hải Hồng cũng thấy thế.
Lúc này, Hàng Hàng đang cho nhóm động vật nhỏ ăn, tuy nhiên đầu óc lại hoàn toàn không ở chỗ này. Gần đây, biểu hiện của tên thô lỗ làm anh rất buồn bực -- cậu càng ngày càng né tránh việc thân mật. Toàn mượn cớ, không phải nói: Anh đẹp trai! Mình xem phim đi! Thì cũng là: Anh đẹp trai! Anh xem Ca Ca với Nhất Hưu kìa! Nếu không lại là: Anh đẹp trai ... Hôm nay hơi mệt, hoạt động trí tuệ cũng là hoạt động. Đến nay, đã có hơn nửa tháng mà Lương Trạch không cho Hàng Hàng gần gũi. Hàng Hàng là thân sĩ, nhưng Hàng Hàng cũng là đàn ông có ham muốn. Mỗi ngày Lương Trạch đều đến cửa hàng điểm danh, nhưng thường thường 10h đã rút quân, mặc dù nán lại, cũng toàn mượn cớ.
Hàng Hàng không muốn miễn cưỡng Lương Trạch, miễn cưỡng người ta anh không làm được. Nhưng Hàng Hàng buồn bực, vô cùng buồn bực.
Đêm hôm đó, anh buồn bực đến đỉnh điểm, bèn phát một cái topic trên diễn đàn Trang Hẹn Hò.
(BF không cho tôi làm tình, tính sao bây giờ? )
Nội dung chính là kể rõ tình hình giữa anh và Lương Trạch ra.
Thu được trả lời như sau:
1# Phí lời, đó là thẳng! Bạn nằm xuống cho hắn f*ck là được!
2# Sờ sờ chủ topic, đánh dã chiến! Thợ săn rất hạnh phúc (☆_☆)
3# Sao bạn không nghĩ đến việc ở dưới? Vừa 1 vừa 0 hạnh phúc vô cực hạn!
4# Đã xem, chỉ là đi ngang qua = =
5# Có phải do kỹ thuật của bạn không tốt?
6# Chủ topic heo à, bạn đã từng bị ngược đãi tình dục chưa? Bạn nghĩ 0 dễ làm lắm sao?
7# Chia tay đi, chia tay đi, sau khi chia tay tôi sẽ an ủi bạn. *Ngượng ngùng* ~~PS: Bạn có đẹp trai không? Có MAN không?
8# Cái gọi là ái tình bất quá cũng chỉ là một loại heroin trên tinh thần, bạn không có nghe Mạc Văn Úy hát à!
9# Có khi nào BF của bạn không yêu bạn chăng?
...
Vô số đáp lại, loại bỏ bớt những reply rác, còn lại thì chia ra làm hai luồng ý kiến, một là chia tay, hai là... bạn nằm xuống.'
các link cho các bạn tiện theo dõi
Link Phim cập nhật nhanh nhất vào thứ 3 hàng tuần :
s:// .youtube.com/playlist?list=PLI_zqFe_kId68D8tyyfFxA_75MOxcYjzh
Link Page phim :
s:// .facebook.com/So10PhoYenDaiTa/?fref=ts
Link Blog Đào đào Edit :
daodao1603.blogspot.com
~~''
Ngủ ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất