Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 22: Lạc địa bất sinh căn

Trước Sau
(Rơi xuống đất nhưng không mọc rễ)

Editor : Đào Đào

---

Lương Trạch: Rốt cuộc tấm nào đẹp nhất đây!

Hàng Hàng: Cậu thích tấm nào?

Lương Trạch: "Không chọn được mà! CMN, tại sao tôi lại đẹp trai tới vậy chứ?

Hàng Hàng: ... Chúng ta khiêm tốn một chút có được không?

Lương Trạch: Ờm ờm ờm! Tôi biết rồi, anh còn đẹp trai hơn cả tôi!

Hàng Hàng: Cậu...

Lương Trạch: Ôi chao, anh nói xem, nếu tôi quen anh sớm hơn một chút, cỡ như lúc 18 19 tuổi, có phải nên lập thành một nhóm, rồi tham gia chương trình lựa chọn ngôi sao gì đó không?

Hàng Hàng: Cho dù cậu quen tôi lúc 8 tuổi, tôi cũng chẳng tham gia với cậu đâu!

Lương Trạch: A? Tại sao chứ? Chẳng phải có câu, ai cũng mang trong mình giấc mộng minh tinh ư?

Hàng Hàng: Thi với cậu, hạng mục duy nhất có thể thắng... đại khái chỉ là diễn hài kịch mà thôi.

Lương Trạch: ...

"Tùy tiện chọn một tấm đi, đích xác đều vô cùng đẹp." Hàng Hàng nói xong, liền lấy bộ đồ ngủ trong tủ quần áo, "Cậu đi tắm trước đi." Sau đó chỉ về phía phòng tắm.

"A?" Mặt Lương Trạch đen lại, né gì gặp nấy. Hôm nay chụp hình xong cũng đã tối muộn, do còn nhiều chỗ phải chỉnh sửa, nên cần chờ đợi. Kết quả là, trở lại chỗ của Hàng Hàng cũng đã hơn hai giờ, chẳng có nửa cái lý do để xin về. Nhưng không về... bạn nói xem... lúc này nên tìm lý do gì đây?

"A cái gì mà a? Nhanh đi."

"..."

Lương Trạch cởi quần áo đi vào, Hàng Hàng cau mày, tật xấu của người này cũng quá nhiều rồi, xem xem kìa, âu phục mà quăng lung tung lên sàn nhà như vậy.

Chắc chắn đời trước mình đã thiếu nợ cậu ta. Hàng Hàng nghĩ thế, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống nhặt từng món từng món, sau đó móc vào tủ quần áo. Anh nhìn cánh cửa tủ mở rộng, ngẩn người.

Hiển nhiên, mới vừa nãy Lương Trạch "A" một tiếng, là biểu hiện cho việc rất bất đắc dĩ. Chẳng biết lúc này cậu ấy có vừa tắm vừa suy nghĩ xem nên viện lý do thế nào, rồi đi ra nói với mình: Anh đẹp trai! Bởi vì cái gì đó, nên chúng ta cũng đừng làm cái gì đó.

Bộ làm tình với tôi khó chịu đến vậy sao?

Rất thất bại aizz. Đời này chưa từng có ai nghi ngờ vấn đề này của anh. Phàm là người đã làm với anh, đều đánh giá anh là: Vừa dịu dàng vừa có kỹ xảo...

Hoặc, bởi vì cậu ấy vốn là... thẳng?

Có thể là do tâm sinh lý mà nên, vốn lăn lộn với phụ nữ nhiều năm như vậy, thoáng cái liền bắt cậu ấy nằm dưới, xem chừng... thật sự quá miễn cưỡng.

Mà đúng thôi, không miễn cưỡng cậu ấy thì phải miễn cưỡng bản thân mình. Cậu ấy vừa bước vào cái giới này liền bắt nằm dưới, cũng hơi khó tiếp nhận.

Hàng Hàng cực kỳ do dự, e rằng loại do dự này đối với người khác chẳng có là cái gì, nhưng đối với Hàng Hàng, đó chính là ranh giới cuối cùng. Anh không muốn giao mình cho bất cứ ai, kể cả cuộc tình yêu đương cuồng nhiệt của mấy năm trước. Cái này, không hề nằm trong phạm vi suy xét của anh. Có lẽ làm thế rất đê tiện, nhưng Hàng Hàng chính là như vậy. Có đi nhưng không có lại, nó chính là quy tắc được anh tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm qua.

Mà hiện tại là thời điểm đặc biệt, nếu anh không thỏa hiệp, vẫn cứ tiếp tục như trước kia, chắc chắn tên thô lỗ sẽ không cho anh làm. Bây giờ trốn, bước kế tiếp có lẽ cũng là trốn, mà kết quả cuối cùng... chỉ có thể không bệnh mà chết.

Chia tay và thất thân.

Hai chọn một.

Cái trước, chắc chắn Hàng Hàng sẽ nói không, nếu như có thể từ bỏ, thì hiện tại anh đã chẳng sầu não thế này. Yêu chính là yêu, bác bỏ làm sao cũng chỉ tổ phí công.

Như vậy, hiển nhiên, chỉ còn lại...

"Anh đẹp trai, tôi tắm xong rồi, anh vào đi!" Lương Trạch lau tóc bước ra, thái độ rất thoải mái, nhưng đáy mắt lại có sự né tránh rất rõ ràng.

"Ừm, được rồi." Hàng Hàng sờ sờ cái đầu ướt nước của cậu, hôn hai má vẫn còn âm ẩm kia, "Cục cưng nằm chờ tôi."

Lương Trạch cười khúc khích gật đầu, "Được ~" Nhưng chờ tới khi Hàng Hàng vào phòng tắm, nụ cười trên gương mặt lập tức tắt ngấm. Chờ... chờ anh làm gì hả? Chờ anh... cái gì chứ?

Không được không được. Lương Trạch lắc đầu liên tục. Cậu thật không có cách nào làm tình với anh, bài xích của thân thể càng lúc càng rõ ràng hơn. Cậu quyết không để Hàng Hàng nhìn ra, bởi khi đó sẽ rất tổn thương đến Anh đẹp trai thân mến.

Phải làm gì giờ?

Lúc tắm rửa, trong đầu cậu là hiện lên suy nghĩ này. Nhưng đến hiện tại, vẫn chưa tìm được lý do nào để viện cớ cả.

Xoắn xuýt!

Chuyện đến nước này, Lương Trạch đã hoàn toàn bó tay, chẳng biết nên ăn nói sao với Hàng Hàng nữa. Một đôi tình nhân, mà ngay cả điều cơ bản nhất là tình dục, còn không thỏa mãn được nhau... vậy chẳng khác nào . Chỉ tiếc là, cậu chẳng phải người có xu hướng yêu kiểu Platon, mà Anh đẹp trai cũng không nốt.



Chẳng lẽ nên thương lượng với ảnh, như vậy, anh ra ngoài tìm đàn ông, tôi ra ngoài tìm đàn bà, hai ta chia nhau sống tốt cuộc sống của riêng mình? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn sao! Chính cậu cũng thấy không thể được!

Nằm trên giường, Lương Trạch không ngừng trở mình, y hệt con kiến trên chảo lửa. Sau đó không kiềm chế được, muốn hút thuốc, lại cảm thấy một lát nữa Hàng Hàng đi ra sẽ bị ho...

Bật dậy, cậu rời phòng ngủ, cầm cái quần bò đặt ở chỗ huyền quan lên mặc vào, lại tròng thêm cái áo khoác, cậu liền nằm nhoài trên cửa sổ phòng khách.

Thuốc lá cháy lên, dòng suy nghĩ cũng chẳng rõ ràng hơn, mà ngược lại càng thêm xoắn xuýt.

Xong ba điếu, Lương Trạch vẫn không có chủ ý gì, cuối cùng quyết định, vẫn nên tới đi, như vậy ít nhất cũng thỏa mãn được Anh đẹp trai. Cắn răng. Cắn răng bao nhiêu lần rồi, lần này chẳng còn ý tưởng gì mới, thôi đành tiếp tục cắn răng.

Cái gọi là tình yêu, không phải là một loại tự tra tấn bản thân hay sao?

Nhưng, yêu, kỳ thực là cái gì chứ?

Sao phải nói tôi yêu người chứ?

Lương Trạch không hiểu, nhưng cậu cảm thấy được, cậu chấp nhận nhẫn nhịn vì anh, vậy nhất định cậu cũng có yêu anh.

Hàng Hàng tắm xong đi ra, đã kiến tạo nên một quyết định mà cả đời này anh cũng không quên được, đó chính là – anh ở dưới. Có hối hận hay không, anh không biết. Anh chỉ biết rằng, giờ khắc này anh đang vì người anh yêu mà làm ra quyết định.

Và...

Lương Trạch măc bộ quần áo kia khiến anh...

"Cậu..."

"A! Anh xong rồi!" Trong quá trình Lương Trạch xoay mặt qua, cậu đã cố ép bản thân phải khôi phục lại nụ cười, "Hút mấy điếu để tỉnh táo, tôi ra ngoài này vì sợ một lát ngủ anh lại ho."

Hàng Hàng nhìn nụ cười thật thà của cậu, cùng với... lồng ngực trần trụi bên dưới lớp áo khoác rộng mở. Cư nhiên không ăn mặc chỉnh tề, là không định chạy trốn nữa?

"Rất lạnh?"

"Hả?" Nhất thời Lương Trạch không phản ứng kịp, cúi đầu nhìn, "A, đúng vậy, chờ đến ngày mùng 1 tháng 5 mới nóng lên."

Hàng Hàng tới bên người Lương Trạch, ngửi ngửi, "Quả nhiên cả người đều toàn là mùi thuốc lá."

"Ha ha ha ha... Không sao đâu, anh vào nằm một lát đi, tôi đứng khoảng mười phút nữa sẽ không còn đâu."

Hàng Hàng lấy mặt cọ lên vai Lương Trạch, vừa uất ức mà cũng vừa cảm thấy thoải mái. Có cái gì mà không thể cho cậu ấy chứ? Thật sự tìm không thấy lý do. Cậu ta vẫn cứ thật thà đứng bên cạnh anh, tuy vô tình khiến người ta tức giận, bất quá... cũng rất khả ái.

"Ngủ chung đi, không chê cậu đâu."

Hàng Hàng kéo tay Lương Trạch, Lương Trạch nắm lấy, nhiệt độ truyền tới ... thật ấm.

Song song ngã lên giường, bất kể là anh hay cậu đều cũng đã chuẩn bị xong quyết tâm thấy chết không sờn.

Lúc này buồn cười chính là, trong lòng hai người đều có cùng một câu nói: Để cậu (anh) tới.

Lương Trạch cởi áo khoác, nằm xuống, kéo khóa của quần bò ra, Hàng Hàng đè tay cậu lại, "Tới!"

"Hả?" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng nằm thẳng tắp ở bên cạnh.

Hàng Hàng không nói gì, lôi kéo Lương Trạch, để cậu đè lên người anh, "Hiểu chưa?"

Lương Trạch sửng sốt một chút, "Anh... ý anh là... tôi..."

"Đúng." Hàng Hàng cười yếu ớt, tự cởi áo ngủ.

Lương Trạch nhìn mặt Hàng Hàng, có chút không thể tin tưởng. Anh để cho cậu... làm cái kia với anh? Chẳng phải anh nói, xưa nay anh chỉ làm top thôi sao?

"Còn ngẩn người làm gì?" Hàng Hàng kéo Lương Trạch xuống, môi dán vào, cẩn thận ôn tồn hôn cậu, "Cậu muốn làm thế nào cũng có thể."

Lương Trạch sửng sốt đối với chuyện sắp xảy ra trước mắt.

Hàng Hàng phát giác Lương Trạch cứng ngắc, cố ý dẫn dắt cậu, để cậu có thể tìm kiếm được sung sướng trên người mình.

Lương Trạch lập tức tiến nhập trạng thái, cậu hưng phấn thở dốc, tích cực cướp đoạt, để lại vô số vết tích thô lỗ trên người Hàng Hàng. Nhưng... khi tay Hàng Hàng trượt xuống dưới chạm vào 'cậu nhỏ' được bao bọc trong quần lót của Lương Trạch, cậu cư nhiên không cương lên nổi. Anh kéo tay cậu, chạm vào 'cậu nhỏ' của chính cậu, cái tay kia vừa tới, động mấy cái liền cứng ngắc.

Lương Trạch nằm xuống, ở trên người Hàng Hàng, chỉ nói một câu: Xin lỗi.

Hàng Hàng cứ như vậy bị đè nặng, đầu óc trống không, thậm chí tầm mắt cũng chẳng còn tiêu cự.

Một lúc lâu sau, anh đẩy cậu ra, mặc quần áo vào, ngồi ở bên giường.

Lương Trạch vẫn nằm lì, một chút thanh âm cũng không có.

"Cậu đi đi."



Giọng của Hàng Hàng tuy nhẹ mà lạnh.

"Anh đẹp trai..."

"Đi." Hàng Hàng đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Cửa sổ phòng khách còn rộng mở, có chút gió nổi lên, không lạnh nhưng vẫn rét.

Hàng Hàng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, con đường yên ắng không tiếng động. Chỉ có tiệm tạp hóa không xa vẫn sáng đèn, trở thành điểm xuyết trong một mảnh tăm tối.

Cuối cùng anh cũng đã rõ, anh và Lương Trạch...

Hóa ra vấn đề không nằm ở chỗ trên dưới, mà ở chỗ, trước sau Lương Trạch vẫn chẳng chấp nhận được phái nam. Ở phía dưới còn có thể cắn răng nhẫn nại, nhưng ở phía trên, lại hoàn toàn thất bại thảm hại.

Không chấp nhận, vậy sao cậu lại theo tôi tới tận bước này?

Hàng Hàng không hiểu, cũng nghĩ không ra.

Nó và tình bạn quá khác xa nhau mà?

Đến tột cùng là cái gì khiến cho cậu giao du với tôi? Là bởi vì tôi uy hiếp cậu, cả bạn bè cũng không chịu làm sao?

Tự gieo quả báo.

Đây là điều duy nhất mà Hàng Hàng có thể nghĩ tới.

Anh trù tính nhiều thứ để có được tên thô lỗ, thế nhưng hái được quả này đây.

Anh tưới nhiều nước như vậy, nuôi nó mập mạp như vậy, gieo nhiều tình yêu như vậy, cuối cùng trên cây chỉ có một quả duy nhất, và rất chua. Chua nhưng anh vẫn nhẫn nhịn ăn, thế nhưng ăn đến cuối cùng lại là hạt đắng, không chỉ đắng mà còn có độc.

Đây chính là quả báo do anh cố trồng cây trên ruộng cạn sao?

Giờ có ai nói với anh không phải, anh cũng không tin.

Lương Trạch từ phòng ngủ đi ra, bắt gặp Hàng Hàng mắt nhìn ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía mình, gió thổi qua tóc Hàng Hàng, phất gấu áo anh lên. Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy Hàng Hàng bi thương như vậy. Xưa nay Anh đẹp trai đều cười, cho dù gặp chuyện bất đắc dĩ, anh cũng vẫn ôn hòa.

Thế mà...

Lương Trạch biết, cậu khiến Hàng Hàng không cười được.

Đừng nói Hàng Hàng, mà chính cậu cũng cười chẳng nổi.

Cậu đã từng tin tưởng Hàng Hàng, tin lời anh là bọn họ chỉ gặp vấn đề ở việc trên dưới không hài hòa, bởi vậy mà suy đoán rằng mình chỉ là không kịp thích ứng thôi. Nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra vấn đề mình phủi bỏ kia mới chính là sự thật. Cậu ... không yêu anh. Yêu thích thì có yêu thích, đương nhiên một người đàn ông cũng sẽ biết thưởng thức một người đàn ông khác, tựa như đôi bạn nữ thích nắm tay cùng nhau dạo phố, đàn ông cũng cần một người bạn thân thiết vậy. Đúng, cậu và anh, ít nhất trong lòng cậu, bọn họ khó vượt mức bạn bè được.

Hàng Hàng là gay, tất nhiên sẽ nảy sinh tình cảm với cậu. Nhưng cậu đối với anh ... trước sau vẫn dừng ở mức một người bạn không thể mất đi. Một bước cũng chưa từng đi xa. Không phải cậu không cố gắng, cậu gồng mình chịu đựng đó chính là cố gắng rồi, cậu ... cứ tưởng rằng sẽ có thể thay đổi, cũng đang chờ ngày sau thay đổi. Giờ, biết tính thế nào đây?

Đáp án quá rõ ràng, vừa rồi đã chứng minh hết thảy...

Lương Trạch từ phía sau ôm lấy Hàng Hàng, cằm khoát lên trên vai anh, nhẹ vuốt ve nó. Cậu làm tổn thương anh, hoàn toàn. Dù Lương Trạch có ngu đến cỡ nào cũng biết điều ấy.

Cậu cứ thế mà ôm anh hồi lâu, Hàng Hàng trước sau không lên tiếng. Không chỉ thế, cũng chẳng phẫn nộ. Anh cho phép cậu ôm, hô hấp đều đều.

"Hàng..."

Lương Trạch chỉ mới phun ra một chữ, Hàng Hàng liền ngăn lại, "Cái gì cũng đừng nói."

"Tôi..."

Hàng Hàng quay người, lưu loát kéo tay Lương Trạch ra, "Về đi."

Hàng Hàng như vậy, Lương Trạch chưa từng gặp qua, cậu sợ hãi đến luống cuống tay chân. Nó không giống lúc một người muốn giết bạn, mà bạn dễ dàng đọc được trong mắt hắn có hung tàn hoặc mùi vị hành hạ cho đến chết. Nó chỉ xuất hiện khi một người muốn giết bạn, nhưng trong mắt hắn chỉ toàn là bình thản và khinh thường. Phảng phất như bị giết không phải người, mà là một sinh vật chẳng ý nghĩa.

Lương Trạch khép cửa từ bên ngoài, đi xuống cầu thang vài bước, cậu phát hiện mình thật đứng không nổi, vì vậy cậu ngồi xổm xuống. Cầu thang gỗ nhẹ kêu két một tiếng, vang vọng trong toàn nhà yên tĩnh, hòa lẫn vào cơn gió khuya.

Bọn họ, đã kết thúc.

Bật lửa đốt điếu thuốc, ánh sáng lập lòe kia không mang đến ấp áp, mà lạnh còn hơn cả ma trơi.

Bởi vì không muốn mất đi, cho nên phải trả giá, nhưng trả giá xong, lấy tới cũng chỉ là mất đi nhiều hơn.

Bước vào tình yêu, tình bạn liền kết thúc.

Cớ gì mình đã hiểu rõ như thế mà vẫn cứ khăng khăng bước vào?

Lương Trạch chợt phát hiện mình thật buồn cười, cậu kỳ thực chỉ là một loại động vật có bản năng khao khát hạnh phúc. Lại quên đi mất động vật vốn là loài một đực một cái. Vì sao không nhớ ra chứ? Nếu chịu nhìn thẳng vào sự thật, cũng đã không có chật vật của ngày hôm nay?

Đúng, cuộc sống của cậu có nhiều người lui tới như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người làm cậu chật vật đến thế.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau