Chương 33: Viên Mãn bằng hạnh phúc ngọt ngào
Edit : Mẹ Mì Đào Đào
~ Mời Thưỡng Thức
~'
Tôi là trai đẹp: Cục cưng, tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, nhưng tôi không biết phòng sách anh dành cho tôi ấy, có chứa đủ BTS của tôi không nữa?
Tim Yêu 123: Xử lý cái BTS kia đi...
Tôi là trai đẹp: Cái gì?!
Tim Yêu 123: Toàn là đồng nát.
Tôi là trai đẹp: Sao lại đồng nát được! Chúng nó là bảo bối của tôi đó!
Tim Yêu 123: Chính là đồng nát, chỉ có một chữ, vứt!
Tôi là trai đẹp: 555555555555.
Tim Yêu 123: Khóc cũng vô dụng. Nếu không nỡ, vậy cậu cứ tiếp tục sống cùng đống đồng nát đó đi.
Tôi là trai đẹp: Tôi fuck! Cho dù không có giá trị gì, nhưng chúng nó cũng đã theo tôi N ngày rồi! Tôi chẳng phải tuýp người có mới nới cũ, không nỡ vứt đi đâu!
Tim Yêu 123: Cậu...
Tôi là trai đẹp: Xin anh đó!
Tim Yêu 123: Vậy cậu định mang theo những cái nào?
Tôi là trai đẹp: Cái nào tôi cũng muốn mang theo cả.
Tim Yêu 123: Khỏi mang theo, cả cậu cũng khỏi cần tới luôn.
Tôi là trai đẹp: Thế giờ tôi biết ở đâu? Chính anh bảo tôi cho người ta thuê phòng đi mà!
Tim Yêu 123: Kệ cậu.
Tôi là trai đẹp: Thôi, không mang thì không mang, nhưng cũng chẳng thể vứt, đành để lại phòng thôi.
Tim Yêu 123: Tin tôi đi, cậu mà để nó lại, người ta sẽ chẳng thèm thuê phòng nữa. ^_^
Tôi là trai đẹp: Vì sao?
Tim Yêu 123: Đáng sợ, có khả năng vừa vào cửa đã bị hù chết tươi.
Tôi là trai đẹp: Không thể nào, để tôi hỏi người ta một chút.
(Sau mười phút...)
Tôi là trai đẹp: Tôi fuck! Bọn họ nói, nếu để lại sẽ không thuê nữa...
Tim Yêu 123: Nói thừa!
Tôi là trai đẹp: Bảo bối của tôi ah (T.T)!
Tim Yêu 123: Thấy cũng tội, tôi đành miễn cưỡng cho cậu giữ lại một món, hãy chọn đi!
(Nửa giờ sau...)
Tôi là trai đẹp: Tôi quyết định rồi! Chiếc gương ma thuật của Socrates!
Tim Yêu 123: Được thôi!
Tôi là trai đẹp: Tưởng nhớ, tuổi thanh xuân đã mất của tôi.
Tim Yêu 123: =.=
Tôi là trai đẹp: Những cái khác cũng chẳng vứt đi được, tôi muốn bán chúng nó.
Tim Yêu 123: Vớ vẩn, ai thèm mua mấy thứ đó chứ?
Tôi là trai đẹp: Treo lên Taobao đi, anh giúp tôi PR một chút! Ha ha ha
Tim Yêu 123: Tôi vẫn còn cửa hàng thú cưng mà!
Tôi là trai đẹp: Tôi biết. Anh cứ tiếp tục bán đồ dùng cho thú cưng đi. Anh giỏi giang như thế, coi như thêm cái nghề phụ cũng được. Hồi lúc tôi mua chúng nó, rất sảng khoái, giờ anh bán cũng sẽ rất sảng khoái thôi.
Tim Yêu 123: Mấy cái này? Cậu cũng mua? Muốn bán được, sẽ phải tốn không ít công sức khua môi múa mép.
Tôi là trai đẹp: Thế sao anh không khua môi múa mép để tống nó đi?
Tim Yêu 123: Đừng có hòng! Không bán! Nhỡ người ta phát hiện đó là hàng nhái, tôi chết chắc.
Tôi là trai đẹp: Vậy cớ gì những người bán cho tôi, họ lại không sợ?
Tim Yêu 123: Nói thừa, .
Tôi là trai đẹp: Ặc.
Tim Yêu 123: Ngu như heo!
Tôi là trai đẹp: Thế đến chợ secondhans? Hai ta vừa bán xong liền chạy!
Tim Yêu 123: Chà chà, hóa ra cục đá cũng có năng lực ^_^ Không tồi!
Thứ bảy ngày 22 tháng 1.
Hàng Hàng lái xe đưa Lương Trạch và đống đồng nát của Lương Trạch tới chợ secondhans. Không dùng xe của anh không được, bởi chỉ con gấu Teddy thôi cũng cao hơn một người lớn rồi.
Đây là tuần thứ hai kể từ sau khi bọn họ ở chung, những vấn đề lớn nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Ví dụ như, Lương Trạch có cái tật xấu là lấy đồ mà không bao giờ trả nó về chỗ cũ.
Ví dụ như, ném giấy in đầy đất.
Ví du như, tắm xong không vứt tóc rụng đi.
Ví dụ như, ăn xong không rửa dĩa.
Vân vân... vân vân...
Hàng Hàng cứ có cảm giác như nhà mình vừa bị gió bão quét qua. Từ xưa đến nay, Lương Trạch vẫn là người như vậy. Do trước đây cậu chỉ ở nhà anh ít hôm cho nên chưa bại lộ hết. Còn bây giờ, một ngày 24h, Lương Trạch đều ở trong nhà. Mà đa số thời gian của Hàng Hàng đều phải ở dưới lầu trông cửa tiệm, vấn đề càng bại lộ rõ ràng hơn.
Hai tuần lễ, Hàng Hàng mắng nhiếc không ngừng, nhưng tiến bộ của Lương Trạch lại nhỏ bé đến chẳng đáng kể. Mỗi lần bị mắng, Lương Trạch đều ngoan ngoãn nhận sai, thái độ rất hợp tác, cũng hứa hẹn là sẽ thay đổi. Vậy mà, khi không mắng nữa, cậu liền quên bẵng luôn.
Mắng liên tục như thế, chính Hàng Hàng cũng cảm thấy buồn phiền, vậy mà Lương Trạch lại nghe chẳng biết mệt. Lương Trạch cười ha ha đáp lời, đáp lời xong sẽ vừa dọn vừa dỗ cho Hàng Hàng không tức giận nữa. Thế nhưng hôm sau, đâu lại vào đấy.
Khổ không kể xiết.
Ngoại trừ này đó, cuộc sống của hai người vẫn tốt đẹp.
Tối nào bọn họ cũng cùng nhau xem phim hoặc ra ngoài ăn gì đó, thỉnh thoảng sẽ làm tình, khá là thoải mái. Lương Trạch đã chẳng còn chướng ngại tâm lý với chuyện giường chiếu, chỉ lâu lâu moi GV ra coi, xem như là đang giáo dục tâm lý.
Một chuyện khá ấm áp khác là hai người đồng thời bày biện căn nhà, mua mấy món đồ nho nhỏ thú vị, trang trí từng cái từng cái. Dịch Khả Phong chụp ảnh Hàng Hàng treo lên, phản ứng đầu tiên khi Lương Trạch nhìn thấy đó chính là "Cãi nữa đi, tôi đã nói hai chúng tôi đều rất đẹp trai mà".
Tuy nhiên ... bên cạnh bức ảnh lại là một bản in. Nhìn xa cũng khá, giống một món đồ thủ công mỹ nghệ nào đó của Châu Phi, một con voi cùng hai cái tai, còn nom xem hao hao một khuôn mặt. Nhưng tới gần ... sẽ biết là cái kia kia kia ngay. Hàng Hàng không cho treo lên, Lương Trạch liền sốt ruột, nói, anh có biết tôi tốn bao nhiêu là công sức mới in ra được một mẫu hoàn mỹ như vậy không, anh đẹp trai.
Than thở.
"Anh đẹp trai! Nhiều người quá, anh nói xem chúng ta có thể tìm được chỗ trống không?"
Lương Trạch ôm con gấu Teddy xuống, tay phải xách chút đồ sứ.
"Không biết, cứ xem xem thế nào cái đã." Hàng Hàng cầm gốm tráng men ba màu đời Đường, hàng mỹ nghệ, rồi một đống lỉnh kỉnh khác. Còn bận quan sát tìm xem có vỉa hè gì không.
Hai người đi về phía quảng trường, đã có kha khá quầy hàng, tìm nửa ngày mới có một xó xỉnh còn trống. Hàng Hàng trải miếng cao su ra, Lương Trạch đặt từng món từng món đồ lên ấy.
Cậu rất hài lòng khi chuyển sang ở cùng với Hàng Hàng, mỗi ngày đều có người làm bữa sáng cho, có người giặt quần áo cho, có người nói chuyện cùng, có người giải trí cùng. Thế nhưng, có vẻ cậu cũng khiến Hàng Hàng bực bội. Lương Trạch cảm thấy Hàng Hàng còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả con gái, chỉ cần phòng bừa bộn một chút là sẽ trách mắng cậu ngay. Chẳng phải chỉ có hai người bọn họ ở thôi sao, cần chi kỹ càng dữ vậy. Mà, điều khiến cho cậu không thể chịu đựng nổi là ngày nào anh cũng bắt cậu ... phải tắm. Quá đáng hơn, là không được phép rửa sơ, phải tắm khắp các ngõ ngách trên thân thể, gội đầu cho sạch, mình mẩy không thơm tho sẽ không được lên giường.
Điểm này Lương Trạch nghĩ thế nào cũng không thông == Anh chẳng ngại bẩn dám liếm cái kia kia kia của tôi, thế mà tôi mới chỉ không tắm có một ngày anh đã khó khăn với tôi rồi .
Than thở.
"Anh đẹp trai! Tôi còn viết cả card báo giá nữa!" Lương Trạch nói rồi, móc một xấp card báo giá ra, đưa cho Hàng Hàng "Chúng ta công khai niêm yết giá cả."
Hàng Hàng cầm lấy nhìn sơ qua, xong xé nó ngay.
"Anh đẹp trai!!!"
"Giá như vầy chẳng ma nào thèm mua đâu."
"Sao lại thế! Tôi đã giảm 8% so với giá gốc rồi!"
"Cái gì?" Con ngươi Hàng Hàng thiếu chút nữa là rớt xuống "Cậu nói lại tôi nghe."
"Tôi nói tôi đã giảm 8% so với giá gốc rồi!"
Hàng Hàng ngồi xổm xuống, anh có cảm giác nếu anh mà không ngồi xổm xuống, phổi sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực anh mất.
Cậu ta có bị não phẳng không vậy?
Lương Trạch cũng ngồi xổm xuống, nói: "Giảm 8% thì giảm 8% đi, không được lỗ quá nhiều".
"Đừng nói chuyện với tôi nữa, để tôi..."
"Có phải dậy quá sớm, nên bị huyết áp thấp?"
"..."
"Lúc mới đến đây tôi để ý thấy có một quán ăn nhỏ, để tôi qua đó mua cho anh cốc sữa đậu nành nóng nhé?"
"..."
Hai người ngồi xổm một lúc lâu, cũng chẳng ai thèm tới mua đồ, Lương Trạch nhàm chán. Lúc nãy đi ngang qua, cậu có phát hiện thấy không ít quầy hàng bán mấy thứ đồ chơi thú vị, giờ cả người cứ rục rà rục rịch.
"Anh đẹp trai tôi muốn đi dạo một lúc."
"Đi dạo cái gì?"
"Trông thấy nhiều thứ thú vị, tôi muốn mua."
"Cậu dám!"
"Sao tự dưng nị lại hung dữ với ngộ?"
"Nói chuyện kiểu Tứ Xuyên cũng chẳng tác dụng! Không được đi!"
"Tôi..."
"Ngoan ngoãn ngồi đây trông hàng!"
"Òa..."
Cả một buổi sáng, hai người chỉ bán được một bộ đồ sứ, giá chỉ bằng 1/2 số tiền mà Lương Trạch đòi niêm yết lúc đầu, mà này còn chưa tính kỳ kèo. Nói tới, người kia cũng xui. Hàng Hàng ra giá 400, Lương Trạch một hai không chịu, khiến người kia cảm thấy món này nhất định là thứ tốt, cho nên chằng thèm ừ hử mà mua luôn.
Kỳ thực, giá của nó chỉ là 50.
Đến trưa, một người ăn một cái bánh rán, một người uống một bình ca cao nóng. Mùa đông, trời rét đất đóng băng, hai người mặc đồ nhìn cứ như hai con gấu. Nếu không nhờ chút nắng chiếu vào, chỉ sợ cả người sẽ bị đông cứng mất.
Một lúc người này đứng lên nhảy nhảy, một lúc người kia đứng lên nhảy nhảy. Cuối cùng, Hàng Hàng trông thấy môi của Lương Trạch đã tím tái, mới chịu thả cậu đi dạo một chút. Trước khi đi, Hàng Hàng còn không quên giam bóp tiền của Lương Trạch lại.
Nhiều lúc, Hàng Hàng không biết liệu Lương Trạch có phải Sao Chổi đầu thai hay không, mà cậu vừa đi liền có không ít người tới xem hàng. Hàng Hàng che dấu vẻ kích động, pặc pặc pặc, tống khứ được vài món.
Sau đó, có một đôi nam nữ ghé lại, cô gái vừa nhìn thấy con gấu Teddy, hai mắt liền sáng lên. Khỏi cần xem xét, làm rất cẩn thận, ngay cả giấy chứng nhận cũng có, hơn nữa kích cỡ lớn, đẹp đẽ. Người nữ sống chết đòi mua cho bằng được, người nam lại chết sống nhất quyết không mua. Cuối cùng, người nữ bị người nam kéo đi. Hàng Hàng nghĩ, chắc là mình để giá quá cao, 800 đích thị có hơi mắc. Không ngờ 20 phút sau, cặp đôi kia quay lại ném 800 cho anh rồi ôm con gấu đi. Hiển nhiên, nếu hôm nay con gấu vẫn nằm ở chỗ này, bạn gái hắn sẽ đá hắn luôn.
Hàng Hàng bán được kha khá, nhìn đồng hồ, Lương Trạch đã đi dạo hơn 2h rồi, không có tiền dạo là dạo cái quái gì nhỉ?
Chỉ còn một bộ dụng cụ pha trà Nhật và một bộ búp bê Nga, Hàng Hàng bắt đầu thu dọn, nghĩ thầm nếu không bán được, đành để cho Lương Trạch giữ lại vậy.
Thật ra, Hàng Hàng cứ tưởng là không bán được, anh đã vứt ba cái thứ linh ta linh tinh bớt rồi, cũng may mấy món ít quái lạ còn lại cũng có người mua đi. Đếm đếm tiền trong ví, thu nhập được hơn năm ngàn. Hàng Hàng vừa định nhếch miệng cười, nhưng chợt vụt tắt, vì nhớ đến giá gốc của chúng nó. Hừ, con heo ngốc kia, mai mốt sẽ chẳng để cho cậu ta mua đồ nữa.
Lúc Hàng Hàng dọn dẹp xong xuôi, Lương Trạch mới trở lại, nhìn chỗ đất trống không, cậu nhếch miệng hỏi: "Bán xong hết rồi?"
Hàng Hàng gật đầu nói: "Bộ dụng cụ pha trà Nhật và một bộ búp bê Nga để lại cho cậu."
"Oaaa
tôi muốn hôn anh một cái quá!"
"Đừng có mà đến đây!"
Hàng Hàng quyết định cấp tốc rút lui, sợ có người hối hận tới trả hàng, vội vàng cứ như ma đuổi. Lương Trạch lại đi rất chậm, nói đi bên trái cậu nhất định phải đi bên phải, làm phiền chán chê cuối cùng dừng bước trước một quầy hàng bán mặt nạ.
"Cậu muốn làm gì?"
"Anh đẹp trai... tôi thích cái mặt nạ kia."
Hàng Hàng nhìn theo hướng Lương Trạch chỉ, trông thấy một cái , ngồi xổm xuống nhìn, thủ công rất được.
"Mua có được không?" Lương Trạch cũng ngồi xổm xuống cọ cọ Hàng Hàng.
"Bao nhiêu tiền?" Hàng Hàng hỏi chủ quầy.
Chủ quầy là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trợn mắt trả lời: "260"
"Đi!" Hàng Hàng đứng dậy.
"Anh đẹp trai!"
"Đi!" Hàng Hàng lôi Lương Trạch đứng dậy.
Chủ quầy thấy người này định bỏ đi liền vội vàng đứng dậy: "Anh này! Anh trả bao nhiêu? Trước cho giá cái đã chứ."
"60" Hàng Hàng đáp.
"Anh đùa tôi à, cái này..." Bắt đầu huyên thuyên, Lương Trạch gật gù nghe, còn Hàng Hàng đi thẳng.
"Chú em này, tôi nói mà anh ta không hiểu, cậu biết xem hàng, nãy giờ cậu cũng đứng đây mãi rồi, thôi tôi lấy cậu 180, cậu cầm đi, vào tay một món đồ yêu thích."
Lương Trạch muốn khóc: "Tôi thích thì có ích gì? Ảnh cầm tiền mà!"
"Hàng Hàng!" Lương Trạch đuổi theo.
Chủ quầy đen xì cả mặt, tức giận hô: "Coi như tôi xui. 60 bán! Quay lại đi!"
Lương Trạch nghe vậy liền gọi: "Anh đẹp trai! Ổng bán rồi!"
Lúc này Hàng Hàng mới dừng bước, lấy tờ 100 ra, quay lại đưa cho chủ quầy. Lương Trạch vui vẻ cầm mặt nạ, hí ha hí hửng đi cạnh Hàng Hàng. Hàng Hàng nhìn cậu cười cười, thật chẳng khác gì một đứa nhóc chưa lớn. Đúng lúc này, Hàng Hàng chợt trông thấy cái đầu con gấu Teddy của Lương Trạch, người nữ kia ôm nó quay lại, chắc là muốn trả hàng, Hàng Hàng lo lắng.
"Đưa mặt nạ cho tôi!" Hàng Hàng lấy mặt nạ của Lương Trạch, che mặt đi. Đừng có nói tôi thất đức, hàng đã bán rồi miễn trả lại.
"Anh đẹp trai, anh cũng thích nó sao?" Lương Trạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra "Hay chúng ta quay lại mua thêm cái nữa."
"Đi lẹ! Nhanh!" Hàng Hàng kéo tay Lương Trạch.
Lương Trạch khó hiểu mà đưa mắt nhìn quanh, trước khi cậu hô lên cậu "đó không phải là con gấu của tôi sao?" thì Hàng Hàng đã kịp bịt miệng cậu lại, lôi ra khỏi chợ secondhands.
"Anh đẹp trai! Anh sao thế?" Đến khi bị nhét vào trong xe mà Lương Trạch vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
"Cầm mặt nạ của cậu, chúng ta rút lui."
Sau khi về nhà, Hàng Hàng liên tục khấn vái cái linh phù mà anh cầu được ở Ung Hòa Cung hồi tết.
"Haiz~, tôi thật không nỡ xa rời đám bảo bối kia ahh, chà chà..." Lương Trạch vẫn còn đang cảm thán.
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, rất muốn tháo đầu cậu ra làm cầu đá.
Đến chạng vạng, tuyết bắt đầu rơi, sắc trời cũng vì thế mà tối lại. Lương Trạch trừng màn hình mà gõ chữ, giương mắt nhìn ra bên ngoài, cứ có cảm giác như sắp tận thế. Thế nhưng, rõ ràng ban sáng còn ánh nắng mà.
Tôi là trai đẹp: Anh đẹp trai! Nhìn ngoài trời kìa!
Tim Yêu 123: Thời tiết năm nay quá khác thường.
Tôi là trai đẹp: Trái đất sắp nổ tung rồi!
Tim Yêu 123:...
Tôi là trai đẹp: Lúc này mà đã có tuyết! Đáng sợ quá đi!
Tim Yêu 123:Trái đất bắt đầu trả thù loài người đó!
Tôi là trai đẹp: Tôi biết mà.
Tim Yêu 123: Mùa hè năm ngoái, ở Châu Âu còn nóng chết người.
Tim Yêu 123: Và mùa đông thì lạnh chết người.
Tim Yêu 123: Đó chính là sự trả thù của thiên nhiên!
Tôi là trai đẹp: Haiz~.
Tim Yêu 123: Ha ha ha.
Tôi là trai đẹp: Ha ha.
Tim Yêu 123: Người sao Hỏa.
Tim Yêu 123: Tôi phải cố gắng nịnh bợ cậu.
Tôi là trai đẹp: Ha ha! Ok!
Tim Yêu 123: Vì nếu lỡ sau này không thể sinh sống ở trái đất nữa.
Tim Yêu 123: Cậu cho tôi đi sao Hỏa với nhé.
Tôi là trai đẹp: Tôi sẽ bảo lãnh anh đi.
Tôi là trai đẹp: Cười chết tôi.
Tim Yêu 123: Ừ ừ
Tôi là trai đẹp: Làm thẻ xanh cho anh.
Tim Yêu 123: Mang cả Chinchilla của tôi nữa ^_^
Tôi là trai đẹp: Không vấn đề.
Tim Yêu 123: Người sao Hỏa thật tốt.
Tôi là trai đẹp: Đương nhiên! Người dân ở sao Hỏa ai cũng tốt.
Tim Yêu 123: Rất nhiệt tình ^_^
Tôi là trai đẹp: Ha ha ha ha... À đúng rồi, tôi có cái này muốn hỏi anh, anh xem xem thế nào?
Tim Yêu 123: Chờ tôi chút.
(Hai phút sau)
Tim Yêu 123: Bôi trơn dùng khi quan hệ tình dục bằng miệng?
Tôi là trai đẹp: Mùi Blueberry.
Tim Yêu 123: ...
Hạnh phúc thật sự và hạnh phúc giả tạo khác nhau ở chỗ --- cái đầu tiên bạn phải trả giá rất lớn rồi mới được hưởng thụ. Còn cái sau, bạn sẽ được hưởng thụ trước rồi mới phải trả giá rất lớn.
Mà trong tình yêu, chắc chắn người thông minh sẽ chẳng nhận được nhiều như người hồ đồ. Cũng giống như khi bạn tập trung làm việc, đừng mãi nghĩ đến tiền, tiền tất sẽ tìm đến rất nhanh thôi.
---EndChưa hết đâu mấy cưng :))) còn 2 PN nữa và 2 tuần nữa đợi đọc chung với 2 tập cuối của phim nhé :))))
~ Mời Thưỡng Thức
~'
Tôi là trai đẹp: Cục cưng, tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, nhưng tôi không biết phòng sách anh dành cho tôi ấy, có chứa đủ BTS của tôi không nữa?
Tim Yêu 123: Xử lý cái BTS kia đi...
Tôi là trai đẹp: Cái gì?!
Tim Yêu 123: Toàn là đồng nát.
Tôi là trai đẹp: Sao lại đồng nát được! Chúng nó là bảo bối của tôi đó!
Tim Yêu 123: Chính là đồng nát, chỉ có một chữ, vứt!
Tôi là trai đẹp: 555555555555.
Tim Yêu 123: Khóc cũng vô dụng. Nếu không nỡ, vậy cậu cứ tiếp tục sống cùng đống đồng nát đó đi.
Tôi là trai đẹp: Tôi fuck! Cho dù không có giá trị gì, nhưng chúng nó cũng đã theo tôi N ngày rồi! Tôi chẳng phải tuýp người có mới nới cũ, không nỡ vứt đi đâu!
Tim Yêu 123: Cậu...
Tôi là trai đẹp: Xin anh đó!
Tim Yêu 123: Vậy cậu định mang theo những cái nào?
Tôi là trai đẹp: Cái nào tôi cũng muốn mang theo cả.
Tim Yêu 123: Khỏi mang theo, cả cậu cũng khỏi cần tới luôn.
Tôi là trai đẹp: Thế giờ tôi biết ở đâu? Chính anh bảo tôi cho người ta thuê phòng đi mà!
Tim Yêu 123: Kệ cậu.
Tôi là trai đẹp: Thôi, không mang thì không mang, nhưng cũng chẳng thể vứt, đành để lại phòng thôi.
Tim Yêu 123: Tin tôi đi, cậu mà để nó lại, người ta sẽ chẳng thèm thuê phòng nữa. ^_^
Tôi là trai đẹp: Vì sao?
Tim Yêu 123: Đáng sợ, có khả năng vừa vào cửa đã bị hù chết tươi.
Tôi là trai đẹp: Không thể nào, để tôi hỏi người ta một chút.
(Sau mười phút...)
Tôi là trai đẹp: Tôi fuck! Bọn họ nói, nếu để lại sẽ không thuê nữa...
Tim Yêu 123: Nói thừa!
Tôi là trai đẹp: Bảo bối của tôi ah (T.T)!
Tim Yêu 123: Thấy cũng tội, tôi đành miễn cưỡng cho cậu giữ lại một món, hãy chọn đi!
(Nửa giờ sau...)
Tôi là trai đẹp: Tôi quyết định rồi! Chiếc gương ma thuật của Socrates!
Tim Yêu 123: Được thôi!
Tôi là trai đẹp: Tưởng nhớ, tuổi thanh xuân đã mất của tôi.
Tim Yêu 123: =.=
Tôi là trai đẹp: Những cái khác cũng chẳng vứt đi được, tôi muốn bán chúng nó.
Tim Yêu 123: Vớ vẩn, ai thèm mua mấy thứ đó chứ?
Tôi là trai đẹp: Treo lên Taobao đi, anh giúp tôi PR một chút! Ha ha ha
Tim Yêu 123: Tôi vẫn còn cửa hàng thú cưng mà!
Tôi là trai đẹp: Tôi biết. Anh cứ tiếp tục bán đồ dùng cho thú cưng đi. Anh giỏi giang như thế, coi như thêm cái nghề phụ cũng được. Hồi lúc tôi mua chúng nó, rất sảng khoái, giờ anh bán cũng sẽ rất sảng khoái thôi.
Tim Yêu 123: Mấy cái này? Cậu cũng mua? Muốn bán được, sẽ phải tốn không ít công sức khua môi múa mép.
Tôi là trai đẹp: Thế sao anh không khua môi múa mép để tống nó đi?
Tim Yêu 123: Đừng có hòng! Không bán! Nhỡ người ta phát hiện đó là hàng nhái, tôi chết chắc.
Tôi là trai đẹp: Vậy cớ gì những người bán cho tôi, họ lại không sợ?
Tim Yêu 123: Nói thừa, .
Tôi là trai đẹp: Ặc.
Tim Yêu 123: Ngu như heo!
Tôi là trai đẹp: Thế đến chợ secondhans? Hai ta vừa bán xong liền chạy!
Tim Yêu 123: Chà chà, hóa ra cục đá cũng có năng lực ^_^ Không tồi!
Thứ bảy ngày 22 tháng 1.
Hàng Hàng lái xe đưa Lương Trạch và đống đồng nát của Lương Trạch tới chợ secondhans. Không dùng xe của anh không được, bởi chỉ con gấu Teddy thôi cũng cao hơn một người lớn rồi.
Đây là tuần thứ hai kể từ sau khi bọn họ ở chung, những vấn đề lớn nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Ví dụ như, Lương Trạch có cái tật xấu là lấy đồ mà không bao giờ trả nó về chỗ cũ.
Ví dụ như, ném giấy in đầy đất.
Ví du như, tắm xong không vứt tóc rụng đi.
Ví dụ như, ăn xong không rửa dĩa.
Vân vân... vân vân...
Hàng Hàng cứ có cảm giác như nhà mình vừa bị gió bão quét qua. Từ xưa đến nay, Lương Trạch vẫn là người như vậy. Do trước đây cậu chỉ ở nhà anh ít hôm cho nên chưa bại lộ hết. Còn bây giờ, một ngày 24h, Lương Trạch đều ở trong nhà. Mà đa số thời gian của Hàng Hàng đều phải ở dưới lầu trông cửa tiệm, vấn đề càng bại lộ rõ ràng hơn.
Hai tuần lễ, Hàng Hàng mắng nhiếc không ngừng, nhưng tiến bộ của Lương Trạch lại nhỏ bé đến chẳng đáng kể. Mỗi lần bị mắng, Lương Trạch đều ngoan ngoãn nhận sai, thái độ rất hợp tác, cũng hứa hẹn là sẽ thay đổi. Vậy mà, khi không mắng nữa, cậu liền quên bẵng luôn.
Mắng liên tục như thế, chính Hàng Hàng cũng cảm thấy buồn phiền, vậy mà Lương Trạch lại nghe chẳng biết mệt. Lương Trạch cười ha ha đáp lời, đáp lời xong sẽ vừa dọn vừa dỗ cho Hàng Hàng không tức giận nữa. Thế nhưng hôm sau, đâu lại vào đấy.
Khổ không kể xiết.
Ngoại trừ này đó, cuộc sống của hai người vẫn tốt đẹp.
Tối nào bọn họ cũng cùng nhau xem phim hoặc ra ngoài ăn gì đó, thỉnh thoảng sẽ làm tình, khá là thoải mái. Lương Trạch đã chẳng còn chướng ngại tâm lý với chuyện giường chiếu, chỉ lâu lâu moi GV ra coi, xem như là đang giáo dục tâm lý.
Một chuyện khá ấm áp khác là hai người đồng thời bày biện căn nhà, mua mấy món đồ nho nhỏ thú vị, trang trí từng cái từng cái. Dịch Khả Phong chụp ảnh Hàng Hàng treo lên, phản ứng đầu tiên khi Lương Trạch nhìn thấy đó chính là "Cãi nữa đi, tôi đã nói hai chúng tôi đều rất đẹp trai mà".
Tuy nhiên ... bên cạnh bức ảnh lại là một bản in. Nhìn xa cũng khá, giống một món đồ thủ công mỹ nghệ nào đó của Châu Phi, một con voi cùng hai cái tai, còn nom xem hao hao một khuôn mặt. Nhưng tới gần ... sẽ biết là cái kia kia kia ngay. Hàng Hàng không cho treo lên, Lương Trạch liền sốt ruột, nói, anh có biết tôi tốn bao nhiêu là công sức mới in ra được một mẫu hoàn mỹ như vậy không, anh đẹp trai.
Than thở.
"Anh đẹp trai! Nhiều người quá, anh nói xem chúng ta có thể tìm được chỗ trống không?"
Lương Trạch ôm con gấu Teddy xuống, tay phải xách chút đồ sứ.
"Không biết, cứ xem xem thế nào cái đã." Hàng Hàng cầm gốm tráng men ba màu đời Đường, hàng mỹ nghệ, rồi một đống lỉnh kỉnh khác. Còn bận quan sát tìm xem có vỉa hè gì không.
Hai người đi về phía quảng trường, đã có kha khá quầy hàng, tìm nửa ngày mới có một xó xỉnh còn trống. Hàng Hàng trải miếng cao su ra, Lương Trạch đặt từng món từng món đồ lên ấy.
Cậu rất hài lòng khi chuyển sang ở cùng với Hàng Hàng, mỗi ngày đều có người làm bữa sáng cho, có người giặt quần áo cho, có người nói chuyện cùng, có người giải trí cùng. Thế nhưng, có vẻ cậu cũng khiến Hàng Hàng bực bội. Lương Trạch cảm thấy Hàng Hàng còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả con gái, chỉ cần phòng bừa bộn một chút là sẽ trách mắng cậu ngay. Chẳng phải chỉ có hai người bọn họ ở thôi sao, cần chi kỹ càng dữ vậy. Mà, điều khiến cho cậu không thể chịu đựng nổi là ngày nào anh cũng bắt cậu ... phải tắm. Quá đáng hơn, là không được phép rửa sơ, phải tắm khắp các ngõ ngách trên thân thể, gội đầu cho sạch, mình mẩy không thơm tho sẽ không được lên giường.
Điểm này Lương Trạch nghĩ thế nào cũng không thông == Anh chẳng ngại bẩn dám liếm cái kia kia kia của tôi, thế mà tôi mới chỉ không tắm có một ngày anh đã khó khăn với tôi rồi .
Than thở.
"Anh đẹp trai! Tôi còn viết cả card báo giá nữa!" Lương Trạch nói rồi, móc một xấp card báo giá ra, đưa cho Hàng Hàng "Chúng ta công khai niêm yết giá cả."
Hàng Hàng cầm lấy nhìn sơ qua, xong xé nó ngay.
"Anh đẹp trai!!!"
"Giá như vầy chẳng ma nào thèm mua đâu."
"Sao lại thế! Tôi đã giảm 8% so với giá gốc rồi!"
"Cái gì?" Con ngươi Hàng Hàng thiếu chút nữa là rớt xuống "Cậu nói lại tôi nghe."
"Tôi nói tôi đã giảm 8% so với giá gốc rồi!"
Hàng Hàng ngồi xổm xuống, anh có cảm giác nếu anh mà không ngồi xổm xuống, phổi sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực anh mất.
Cậu ta có bị não phẳng không vậy?
Lương Trạch cũng ngồi xổm xuống, nói: "Giảm 8% thì giảm 8% đi, không được lỗ quá nhiều".
"Đừng nói chuyện với tôi nữa, để tôi..."
"Có phải dậy quá sớm, nên bị huyết áp thấp?"
"..."
"Lúc mới đến đây tôi để ý thấy có một quán ăn nhỏ, để tôi qua đó mua cho anh cốc sữa đậu nành nóng nhé?"
"..."
Hai người ngồi xổm một lúc lâu, cũng chẳng ai thèm tới mua đồ, Lương Trạch nhàm chán. Lúc nãy đi ngang qua, cậu có phát hiện thấy không ít quầy hàng bán mấy thứ đồ chơi thú vị, giờ cả người cứ rục rà rục rịch.
"Anh đẹp trai tôi muốn đi dạo một lúc."
"Đi dạo cái gì?"
"Trông thấy nhiều thứ thú vị, tôi muốn mua."
"Cậu dám!"
"Sao tự dưng nị lại hung dữ với ngộ?"
"Nói chuyện kiểu Tứ Xuyên cũng chẳng tác dụng! Không được đi!"
"Tôi..."
"Ngoan ngoãn ngồi đây trông hàng!"
"Òa..."
Cả một buổi sáng, hai người chỉ bán được một bộ đồ sứ, giá chỉ bằng 1/2 số tiền mà Lương Trạch đòi niêm yết lúc đầu, mà này còn chưa tính kỳ kèo. Nói tới, người kia cũng xui. Hàng Hàng ra giá 400, Lương Trạch một hai không chịu, khiến người kia cảm thấy món này nhất định là thứ tốt, cho nên chằng thèm ừ hử mà mua luôn.
Kỳ thực, giá của nó chỉ là 50.
Đến trưa, một người ăn một cái bánh rán, một người uống một bình ca cao nóng. Mùa đông, trời rét đất đóng băng, hai người mặc đồ nhìn cứ như hai con gấu. Nếu không nhờ chút nắng chiếu vào, chỉ sợ cả người sẽ bị đông cứng mất.
Một lúc người này đứng lên nhảy nhảy, một lúc người kia đứng lên nhảy nhảy. Cuối cùng, Hàng Hàng trông thấy môi của Lương Trạch đã tím tái, mới chịu thả cậu đi dạo một chút. Trước khi đi, Hàng Hàng còn không quên giam bóp tiền của Lương Trạch lại.
Nhiều lúc, Hàng Hàng không biết liệu Lương Trạch có phải Sao Chổi đầu thai hay không, mà cậu vừa đi liền có không ít người tới xem hàng. Hàng Hàng che dấu vẻ kích động, pặc pặc pặc, tống khứ được vài món.
Sau đó, có một đôi nam nữ ghé lại, cô gái vừa nhìn thấy con gấu Teddy, hai mắt liền sáng lên. Khỏi cần xem xét, làm rất cẩn thận, ngay cả giấy chứng nhận cũng có, hơn nữa kích cỡ lớn, đẹp đẽ. Người nữ sống chết đòi mua cho bằng được, người nam lại chết sống nhất quyết không mua. Cuối cùng, người nữ bị người nam kéo đi. Hàng Hàng nghĩ, chắc là mình để giá quá cao, 800 đích thị có hơi mắc. Không ngờ 20 phút sau, cặp đôi kia quay lại ném 800 cho anh rồi ôm con gấu đi. Hiển nhiên, nếu hôm nay con gấu vẫn nằm ở chỗ này, bạn gái hắn sẽ đá hắn luôn.
Hàng Hàng bán được kha khá, nhìn đồng hồ, Lương Trạch đã đi dạo hơn 2h rồi, không có tiền dạo là dạo cái quái gì nhỉ?
Chỉ còn một bộ dụng cụ pha trà Nhật và một bộ búp bê Nga, Hàng Hàng bắt đầu thu dọn, nghĩ thầm nếu không bán được, đành để cho Lương Trạch giữ lại vậy.
Thật ra, Hàng Hàng cứ tưởng là không bán được, anh đã vứt ba cái thứ linh ta linh tinh bớt rồi, cũng may mấy món ít quái lạ còn lại cũng có người mua đi. Đếm đếm tiền trong ví, thu nhập được hơn năm ngàn. Hàng Hàng vừa định nhếch miệng cười, nhưng chợt vụt tắt, vì nhớ đến giá gốc của chúng nó. Hừ, con heo ngốc kia, mai mốt sẽ chẳng để cho cậu ta mua đồ nữa.
Lúc Hàng Hàng dọn dẹp xong xuôi, Lương Trạch mới trở lại, nhìn chỗ đất trống không, cậu nhếch miệng hỏi: "Bán xong hết rồi?"
Hàng Hàng gật đầu nói: "Bộ dụng cụ pha trà Nhật và một bộ búp bê Nga để lại cho cậu."
"Oaaa
tôi muốn hôn anh một cái quá!"
"Đừng có mà đến đây!"
Hàng Hàng quyết định cấp tốc rút lui, sợ có người hối hận tới trả hàng, vội vàng cứ như ma đuổi. Lương Trạch lại đi rất chậm, nói đi bên trái cậu nhất định phải đi bên phải, làm phiền chán chê cuối cùng dừng bước trước một quầy hàng bán mặt nạ.
"Cậu muốn làm gì?"
"Anh đẹp trai... tôi thích cái mặt nạ kia."
Hàng Hàng nhìn theo hướng Lương Trạch chỉ, trông thấy một cái , ngồi xổm xuống nhìn, thủ công rất được.
"Mua có được không?" Lương Trạch cũng ngồi xổm xuống cọ cọ Hàng Hàng.
"Bao nhiêu tiền?" Hàng Hàng hỏi chủ quầy.
Chủ quầy là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trợn mắt trả lời: "260"
"Đi!" Hàng Hàng đứng dậy.
"Anh đẹp trai!"
"Đi!" Hàng Hàng lôi Lương Trạch đứng dậy.
Chủ quầy thấy người này định bỏ đi liền vội vàng đứng dậy: "Anh này! Anh trả bao nhiêu? Trước cho giá cái đã chứ."
"60" Hàng Hàng đáp.
"Anh đùa tôi à, cái này..." Bắt đầu huyên thuyên, Lương Trạch gật gù nghe, còn Hàng Hàng đi thẳng.
"Chú em này, tôi nói mà anh ta không hiểu, cậu biết xem hàng, nãy giờ cậu cũng đứng đây mãi rồi, thôi tôi lấy cậu 180, cậu cầm đi, vào tay một món đồ yêu thích."
Lương Trạch muốn khóc: "Tôi thích thì có ích gì? Ảnh cầm tiền mà!"
"Hàng Hàng!" Lương Trạch đuổi theo.
Chủ quầy đen xì cả mặt, tức giận hô: "Coi như tôi xui. 60 bán! Quay lại đi!"
Lương Trạch nghe vậy liền gọi: "Anh đẹp trai! Ổng bán rồi!"
Lúc này Hàng Hàng mới dừng bước, lấy tờ 100 ra, quay lại đưa cho chủ quầy. Lương Trạch vui vẻ cầm mặt nạ, hí ha hí hửng đi cạnh Hàng Hàng. Hàng Hàng nhìn cậu cười cười, thật chẳng khác gì một đứa nhóc chưa lớn. Đúng lúc này, Hàng Hàng chợt trông thấy cái đầu con gấu Teddy của Lương Trạch, người nữ kia ôm nó quay lại, chắc là muốn trả hàng, Hàng Hàng lo lắng.
"Đưa mặt nạ cho tôi!" Hàng Hàng lấy mặt nạ của Lương Trạch, che mặt đi. Đừng có nói tôi thất đức, hàng đã bán rồi miễn trả lại.
"Anh đẹp trai, anh cũng thích nó sao?" Lương Trạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra "Hay chúng ta quay lại mua thêm cái nữa."
"Đi lẹ! Nhanh!" Hàng Hàng kéo tay Lương Trạch.
Lương Trạch khó hiểu mà đưa mắt nhìn quanh, trước khi cậu hô lên cậu "đó không phải là con gấu của tôi sao?" thì Hàng Hàng đã kịp bịt miệng cậu lại, lôi ra khỏi chợ secondhands.
"Anh đẹp trai! Anh sao thế?" Đến khi bị nhét vào trong xe mà Lương Trạch vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
"Cầm mặt nạ của cậu, chúng ta rút lui."
Sau khi về nhà, Hàng Hàng liên tục khấn vái cái linh phù mà anh cầu được ở Ung Hòa Cung hồi tết.
"Haiz~, tôi thật không nỡ xa rời đám bảo bối kia ahh, chà chà..." Lương Trạch vẫn còn đang cảm thán.
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, rất muốn tháo đầu cậu ra làm cầu đá.
Đến chạng vạng, tuyết bắt đầu rơi, sắc trời cũng vì thế mà tối lại. Lương Trạch trừng màn hình mà gõ chữ, giương mắt nhìn ra bên ngoài, cứ có cảm giác như sắp tận thế. Thế nhưng, rõ ràng ban sáng còn ánh nắng mà.
Tôi là trai đẹp: Anh đẹp trai! Nhìn ngoài trời kìa!
Tim Yêu 123: Thời tiết năm nay quá khác thường.
Tôi là trai đẹp: Trái đất sắp nổ tung rồi!
Tim Yêu 123:...
Tôi là trai đẹp: Lúc này mà đã có tuyết! Đáng sợ quá đi!
Tim Yêu 123:Trái đất bắt đầu trả thù loài người đó!
Tôi là trai đẹp: Tôi biết mà.
Tim Yêu 123: Mùa hè năm ngoái, ở Châu Âu còn nóng chết người.
Tim Yêu 123: Và mùa đông thì lạnh chết người.
Tim Yêu 123: Đó chính là sự trả thù của thiên nhiên!
Tôi là trai đẹp: Haiz~.
Tim Yêu 123: Ha ha ha.
Tôi là trai đẹp: Ha ha.
Tim Yêu 123: Người sao Hỏa.
Tim Yêu 123: Tôi phải cố gắng nịnh bợ cậu.
Tôi là trai đẹp: Ha ha! Ok!
Tim Yêu 123: Vì nếu lỡ sau này không thể sinh sống ở trái đất nữa.
Tim Yêu 123: Cậu cho tôi đi sao Hỏa với nhé.
Tôi là trai đẹp: Tôi sẽ bảo lãnh anh đi.
Tôi là trai đẹp: Cười chết tôi.
Tim Yêu 123: Ừ ừ
Tôi là trai đẹp: Làm thẻ xanh cho anh.
Tim Yêu 123: Mang cả Chinchilla của tôi nữa ^_^
Tôi là trai đẹp: Không vấn đề.
Tim Yêu 123: Người sao Hỏa thật tốt.
Tôi là trai đẹp: Đương nhiên! Người dân ở sao Hỏa ai cũng tốt.
Tim Yêu 123: Rất nhiệt tình ^_^
Tôi là trai đẹp: Ha ha ha ha... À đúng rồi, tôi có cái này muốn hỏi anh, anh xem xem thế nào?
Tim Yêu 123: Chờ tôi chút.
(Hai phút sau)
Tim Yêu 123: Bôi trơn dùng khi quan hệ tình dục bằng miệng?
Tôi là trai đẹp: Mùi Blueberry.
Tim Yêu 123: ...
Hạnh phúc thật sự và hạnh phúc giả tạo khác nhau ở chỗ --- cái đầu tiên bạn phải trả giá rất lớn rồi mới được hưởng thụ. Còn cái sau, bạn sẽ được hưởng thụ trước rồi mới phải trả giá rất lớn.
Mà trong tình yêu, chắc chắn người thông minh sẽ chẳng nhận được nhiều như người hồ đồ. Cũng giống như khi bạn tập trung làm việc, đừng mãi nghĩ đến tiền, tiền tất sẽ tìm đến rất nhanh thôi.
---EndChưa hết đâu mấy cưng :))) còn 2 PN nữa và 2 tuần nữa đợi đọc chung với 2 tập cuối của phim nhé :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất