Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 7: Con đường vẫn còn rất dài

Trước Sau
Ta là soái ca: Hello

~~Tình yêu 123: = =

Ta là soái ca: Đây là vẻ mặt gì ?

Tình yêu 123: Tôi nóng trong người

Ta là soái ca: Sao? Nên Uống nhiều nước!

Tình yêu 123: Môi cũng bị lở, mới vừa rồi còn chảy máu mũi. . .

Ta là soái ca: Lần này khá nặng

Tình yêu 123: Đúng vậy

Ta là soái ca: Ôi, ăn nhiều rau dưa hoa quả đi

Tình yêu 123: Bị cảm nặng vẫn thế này nè.

Ta là soái ca: Hả? Tôi bị cảm nặng cậu thì nóng trong người?

Tình yêu 123: . . . Đại não cậu bị teo rồi à! Tôi nói, bị cảm xong thì như vậy.

Ta là soái ca: Sao? Cậu lúc nào thì bị cảm?

Tình yêu 123: . . . Đều do tôn tử cậu lây đó!

Ta là soái ca: Ách. Cậu làm sao không rõ triệu chứng ?

Tình yêu 123: Tôi vào bệnh viện, cậu có thể nhìn ra?

Ta là soái ca: Cái này. . . Tôi. . .

Tình yêu 123: Không có chuyện gì, ngày hôm nay làm 2 chén trà bưởi, phỏng chừng giải quyết xong ^_^

Ta là soái ca: Ha ha ha, cậu thích uống nó sao?

Tình yêu 123: Uống ngon muốn chết, cám ơn cậu mua cho tôi

Ta là soái ca: Ừ, cậu thích là tốt rồi. Món đó là nhập khẩu , giá không hề rẻ!

Tình yêu 123: Thì ra là thế. . .

Ta là soái ca: Đúng vậy, một lon 99

Tình yêu 123: . . .

Ta là soái ca: Thế nào?

Tình yêu 123: Tôi phải uống tiết kiệm lại. . .

Ta là soái ca: Đừng, điểm này phục vụ cậu một chút đừng lo = =

Tình yêu 123: Ha ha ha ha

...

Hàng Hàng nhìn màn hình, đang uống trà bưởi, cậu nhếch miệng lên.

Trải qua mấy ngày nay phân tích kỷ càng, cậu nghiễm nhiên xác nhận bản thân mình gần đây trở nên ngu mụi đi, chỉ đơn giản là vì cậu đã sa vào lưới tình.

Ừ, đúng vậy, cậu xác nhận cậu thích tên lỗ mảng đó.

Đối với Hàng Hàng mà nói, bước tiếp theo làm cách nào để nảy sinh tiến triển đây .

Không bao giờ có chuyện cùng trai thẳng từng sống chung, cũng biết cơ bản không khả năng này, nhưng. ,,người đang yêu khá là dũng cảm. Hàng Hàng cũng không ngoại lệ, cậu cũng muốn thử thách một phen.

Ngày đó cậu chỉnh sửa lại một chút, rút ra vài điểm tâm đắc:

1 Lương Trạch rất nguyện ý cùng cậu cùng một chỗ

2 Lương Trạch rất hiền lành

3 Lương Trạch có vật nuôi đang gởi là sóc bông

4 Lương Trạch không có đối tượng

-- Xem ra đối chiếu rất rõ ràng. Tấn công!

Nhưng. . . Đối với loại người này, làm sao tấn công đúng là mấu chốt vần đề.

Hàng Hàng hôm đó mò đến diễn đàn gay mà post một bài, nội dung như sau:

Thích một thẳng nam, ngốc ngếch lỗ mảng, cố gắng lệ thuộc vào tôi, làm sao để bắt đầu.

Ý kiến như sau:

1#: Đánh cho ngất xỉu

2#: Nói với cậu ta: Tôi yêu cậu.

3#: Chủ tiệm đẹp trai, tôi cũng thẳng đây!

4#: Cậu ấy đối với cậu thấy thế nào? Cậu ta có biết hay không cậu là cong? Nêu biết, mà vẫn bám dính lấy cậu thì đã yêu cậu rồi.

5#:Để cho cậu ta càng ỷ lại cậu, ví dụ như tạo 1 cuộc hẹn lãng mạn v..v, nói chung biến cậu hoàn toàn là tất cả của cậu ta.

6#: Giờ vẫn còn có chuyện cùng với trai thẳng nữa sao?

. . .

Cơ bản hóa ra bài đăng lại trở thành trò cười.

Nhưng mà Hàng Hàng ngược lại cũng ưng ý được cái đề nghị là sáng kiến cuộc hẹn. .

Nói cũng phải, biết lâu như vậy, mỗi ngày đều gặp mặt trong cửa hàng, tuy rằng tên lỗ mảng mỗi ngày mặc kệ gió mưa, mà đến đây báo danh, nhưng....cậu ta không phải là tìm đến sóc bông của mình sao? Nếu không có Nhất Hưu cùng tiểu Diệp tử. . . thì sẽ thế nào?

Nghĩ tới đây, Hàng Hàng giương mắt nhìn thoáng qua đôi vợi chồng tiểu Diệp tử , cả hai. . . Thật rụt rè, ở chung mấy tháng còn không có. . . Động phòng. Nhìn lại một chút cái ''chú'' Nhất Hưu, vẫn sợ sệt như trước. . .

Ngày trước đã nói với Lương Trạch không cần lại đưa phí gởi nuôi, Hàng Hàng tự mình xấu hổ, không phải là mưu kế kéo dài chuyện này. Lương Trạch nghe tin này đặc biệt vui mừng, lập tức nói: Cậu thật tốt! Soái ca! Cậu một chút khó chịu cũng không có, nói chưa có chuyện gì mà tốt như chuyện này , Nhất Hưu cùng tiểu Diệp tử vui vẻ là được, tôi mỗi ngày cũng có thể đi tới tìm cậu chơi đùa một chút.

Câu nói này cũng rất mập mờ.

Thực sự, vì lời nói này mà Hàng Hàng liền kiên định quyết tâm.

Nhất Hưu kêu một tiếng, ca ca rút về trong lồng .

Hàng Hàng thông cảm nhìn ca ca, đột nhiên cảm giác được bản thân không có phúc hậu nha, vì tự mình sắp xếp bạn đời cho ca ca một cuộc hôn nhân không đáng tin cậy. Chứng rụng lông hình tròn không được cải thiện, nhưng lại còn chuyển biến xấu đi thật ra không khống chế được= =

Ta là soái ca: Soái ca! Tôi biết rồi, buổi tối gặp!

Âm thanh Tin nhắn vang lên, Hàng Hàng hồi tầm mắt, ngón tay lập tức di chuyển.

Tình yêu 123: Ồ, cậu đi đến phòng tập thể hình?

Ta là soái ca: Ngày hôm nay không đi, đọc sách một chút.

Tình yêu 123: Hay không?

Ta là soái ca: Ừ, hay.

Tình yêu 123: Ngày hôm nay tôi cũng không bận, cùng ra ngoài đi dạo chứ?

Ta là soái ca: Ok!

Tình yêu 123: Cậu muốn đi đâu?

Ta là soái ca: Đô thành ! Còn cậu?

Tình yêu 123: Đi xem quần áo mùa thu một chút



Ta là soái ca: Ừm!

Tình yêu 123: Được, trước khi ra cửa cho tôi mượn điện thoại cậu một chút

Ta là soái ca: Ừa, tôi xem sách chờ cậu.

Hàng Hàng cầm điện thoại di động lên, điện Hải hồng, hỏi cô ta ngày hôm nay có thể sớm đến đây không, vừa vào phòng chuẩn bị sẳn tiện cho Doanh Doanh biết ngày hôm nay không có tăng ca. Hai người đều nói không thành vấn đề, Hàng Hàng vui cười liền lên lầu.

Tắm, nhìn đồng hồ hơn ba giờ, Hàng Hàng gọi điện thoại cho Lương Trạch , nói Lương Trạch chút nữa đi ra, bảo cậu chờ thêm chốc lát.

Chốc lát. . . Chờ đủ một giờ rồi.

Chiếc M6 kia đậu trước cửa sân, Hàng Hàng giương mắt nhìn, không hề để ý tới , cho đến khi Lương Trạch từ bên trong đi ra.

Hàng Hàng không nghĩ cậu lái xe tới đây, đây không phải điên sao, thứ sáu là ngày cao điểm tắt đường= =

Từ trong tiệm đi ra, Hàng Hàng thấy Lương Trạch cầm điện thoại di động, sau đó di động của mình lập tức vang lên. Cậu hướng về phía Lương Trạch đi qua, người nọ nhìn cậu một cái, lại nhìn bên trong cửa hàng .

"Cậu nhìn cái ? Muốn xem Nhất Hưu cùng tiểu Diệp tử hả?" Hàng Hàng đi tới trước mặt Lương Trạch .

"A!" Lương Trạch hét to một tiếng, chăm chăm nhìn cậu, "A! Soái ca! Là cậu hả!"

Hàng Hàng một mạch choáng voáng, không phải tôi thì là ai?

"Cậu cậu cậu. . . Tôi không nhận ra, cậu làm sao đeo mắt kính vậy!"

"Ạch?" Lúc này Hàng Hàng vừa mới nhớ tới lúc mình tắm theo thói quen thường thay đổi đôi kính mắt khác.

"Càng đẹp trai hơn nhe! Lên xe!" Lương Trạch vừa nói vừa kéo cửa xe ra.

"Cậu cũng không bực thứ sáu kẹt xe sao? ."

"Không có , dù chật bất cứ thứ gì, riêng trong xe vẫn thoải mái ."

"Đường hầm sắt của chẹt kín ?"

"Ách. . . Tôi quên."

Lái xe ra đến con đường Yên Đại, Lương Trạch mở CD, Hàng Hàng vừa nghe liền cau mày, đây là âm nhạc gì đây tía?

Một người đàn ông hát bài hát ''thiếu nhi'' 2* : Hình dáng nho nhỏ à á a gió nổi nước lên à á a, hằng ngày thét gào yêu thương vô cùng vui vẽ, linh hồn nhỏ bé ung dung à á a giả như không phải là thật, hi hi ha ha chúng ta cũng rất vui vẽ. Nhà ta là ai, là thân cường mãnh như Lí Quỳ, là tuấn mạo anh tuấn nhưTrương Phi, từ nam xông ra bắc khí chất vừa hơn người xuất chúng, Uống nước sông Hoàng Hà và mõ pháo hoa giang hôn qua miệng. . . (tạm dịch thôi)

(* Bel 2 : Cái này là bài hát của người đàn ông hát bài hát trẻ em)

"Đây là bài hát thiếu nhi hả?"

" 'Vô Cùng Hạnh Phúc' ! Nghe rất êm tai nữa!" Lương Trạch vui vẽ.

"2 giai điệu có . . ."

"Sao?"

"Đổi bài khác được không?"

"Đây. . . Có một cái đĩa tôi cũng đánh dấu này." Lương Trạch xoay mặt nhìn Hàng Hàng.

Hàng Hàng nhắm mắt, dự cảm 'Hẹn hò' tới đây chẳng có điềm gì tốt = =

"Thật là dễ nghe, hài hước, càng nghe càng thích!"

"Đúng, rất hay. . ."

"Ha ha ha ha. . ."

"Chúng ta đi đâu?" Hàng Hàng nhìn trên đường tất cả xe đang chạy như rùa bò, cảm thấy đi chổ nào cũng không bằng bay lên mặt trăng . @@ (khó hiểu quá)

"Cậu nói đi!"

". . . Siêu mua sắm SOGO đi, cũng được đi thôi."

"Chờ chút!" Lương Trạch gật đầu.

"Vâng."

"Cậu biết đường không?" Lương Trạch hỏi.

"Gì?"

"Tôi thường xuyên đi nhầm đường."

"Vậy cậu lái xe làm gì?"

"Oh, không có chuyện gì, tất cả con đường điều dẫn đến đại lộ La Mã!"

=

"Quẹo trái!" Đang nói, Hàng Hàng thấy bọn họ đi 'sai đường' = =

"Dựa vào cậu Nhắc nhở thật sự đúng lúc! Soái ca đúng là lợi hại!"

". . ."

Đại lộ Bắc Kinh nằm ở bên phải, đang chặn kín xe, đèn không thay đổi, toàn bộ đường Tân hoa từ nam đến bắc điều bị chắn hết.

"Này, soái ca!" Lương Trạch kế lại gần nói, giống như chó con mà bu lại ngửi Hàng Hàng.

"Làm gì vậy?" Hàng Hàng mơ hồ không hiểu được.

"Soái ca trên người cậu có mùi là lạ !"

"Sao?" Hàng Hàng sửng sốt, tắm kỷ rồi, chỉ sợ còn chút mùi của thú nuôi.

"Thực sự, không có!"

Hàng Hàng cũng ngữi, không cảm thấy được mùi hôi nào lạ, "Chổ nào lạ?"

"Cái mùi không bình thường!"

"Mùi bình thường gì ?"

"Chính là. . . Rất nhiều loại mùi!"

". . . Cậu nghĩ mùi hương đó dễ ngửi không?" Hàng Hàng tròng mắt suýt nữa lòi ra, không có kính sát tròng trợ giúp không còn cách nào khác.

"Ừ. Đặc biệt dễ chịu, ngửi ngửi cũng biết là mùi của cậu !"

"Giếng sâu đóng băng."

"Ha ha ha. . ."

Hàng Hàng bất đắc dĩ nhìn Lương Trạch, mùi hương này cậu ta lại có thể thích, thật kỳ lạ!

6:00 Hai người nhanh chóng đi đến siêu mua sắm Xuanwumen SOGO, đậu xe coi như thuận lợi, vào cửa hàng hai người tự do đi bộ, Lương Trạch đối với món gì cũng không có hứng thú, không xem quần áo nhiều, miệng vẫn không ngừng nói. sau khi Hàng Hàng mua được 1 cái áo khoác, quyết định đi ăn cơm chiều.

"Buổi tối muốn ăn gì?" Hàng Hàng cùng Lương Trạch xuống cầu thang cuốn.

"Cái gì cũng được."

"Dù sao cũng phải chọn món ăn chứ, đặc biệt nhớ món nào?"

"Ách. . . A! Đúng rồi! Vừa lúc đang ở phía nam mà, tôi muốn ăn món Haggis*!"

(* Haggis món ăn của người Scotland trong đó có tim, gan phổi của cừu, dê ( được gọi là cỗ lòng) )

Hàng Hàng kính mắt rớt xuống, ăn cái gì? Cỗ lòng dê? So với việc này còn kỳ lạ hơn sao?

"Cậu không thích ăn thịt dê?" Lương Trạch thấy Hàng Hàng không nói lời nào, hỏi tới.

". . . Ăn."



"Vậy được rồi! Đường bên kia có một cửa hàng, tuy không lớn, không bằng nhà hàng YueShanghai, nhưng vẫn còn."

"Được rồi." Hàng Hàng chảy mồ hôi, tiểu tử cậu đủ độc ác rồi, tôi bị nóng trong người cậu để cho tôi ăn thịt dê!

"Ừ, đi!"

"Cậu không muốn mua gì sao?"

"Tôi? Không có. Trước đó mua rồi."

"Hử. Hôm nay là mặc cái này sao?"

" Không phải, đồ này năm ngoái mua."

" Cái mới mua ở đâu?"

"Trong tủ treo quần áo , hiếm thấy cậu hỏi vấn đề ngốc như vậy." Lương Trạch phì cười.

Người nào ngốc hả? Hàng Hàng hận không thể tát một cái vào đầu Lương Trạch , trang phục mới mua không mặc lại đem treo trên tủ quần áo, cậu nói ai ngốc?

Quả nhiên, đó là nhà hàng vô cùng không có phong cách ,cùng cửa hàng lòng heo không có tiền trao chúc, giửa cửa nhỏ là cửa chính của nhà hàng , nhiều người trong số họ chung quanh toàn dầu mở.

"Hai chén món lòng, bánh nướng bốn cái, 1 cân thịt dê xào, phổi rán một phần." Lương Trạch thuần thục gọi, sau đó ngẩng đầu, "Ăn thịt chà bông không?"

"Gì cũng được." Hàng Hàng miễn cưỡng gật đầu.

"Vậy phải thêm một phần, nhà hắn món này ngon số một."

Người phục vụ rời đi, Lương Trạch châm một điếu thuốc, "Tôi nhớ thương món này rất lâu rồi, vẫn không thường đến."

"Vì sao?"

"Một người đi qua đi lại, mà những bạn bè khác không thích tới đây."

"Mà món này thế nào?"

"Đúng vậy! Soái ca! Tôi thì yêu quý cậu! cửa hàng nhỏ này càng ăn càng ngon, cậu một hồi nếm thử, nhất định so với lòng luộc còn ngon gấp N lần."

Hàng Hàng vừa nghe, cằm cơ bản đã rớt xuống, cậu nói cái gì? Lòng heo luộc? Đại não của người này rốt cuộc bị làm sao vậy? Cùng điểm qua cửa hàng mua sắm, lại ở tiệm 'Thanh chân * ' người ta bàn chuyện . . . Lòng heo luộc?

(Tên nhà hàng gì đó)

Được sao, vừa đang nói , thì mấy cái bàn khác mà mọi người đều hướng đến đây nhìn bọn họ.

"Lương Trạch. . ." Hàng Hàng dùng chân đá vào lương trạch một cước..

"Sao?"

"Đừng nói về Lòng heo luộc. . ." Hàng Hàng dùng hình dáng kiểu miệng mà phát âm nói.

"Hả?"

"Đừng nói về lòng luộc."

"Đừng nói cái gì?"

"Lòng, luộc."

"Lòng luộc sao? Ừ, không nói, đây là cửa hàng nhỏ đơn thuần !" Tiếng này còn lớn hơn.

Hàng Hàng lập tức dùng lực đá vào vị sư phụ kia= =

Cậu hận không thể tìm một cái lổ để chui vào.

"Soái ca cậu làm sao vậy?" Lương Trạch còn không có phản ứng kịp, nhìn Hàng Hàng, đầu quay lại, làm! "Tôi. . . Tôi rất ít phạm phải sai lầm . . . Hay cậu. . . Cái gì cái gì, kích động tôi."

"Được chưa. . ." Hàng Hàng muốn khóc. Cậu xin thề, cậu ta nói thêm câu nào liên quan tới lòng heo thì đại sư phụ có thể đi ra lấy đao chém chết hai người bọn họ.

Mùi vị tiệm này không tệ, Lương Trạch cùng Hàng Hàng ăn không ít, dùng xong hai người đi ra, Hàng Hàng trừng mắt nhìn Lương Trạch, "Lần tới cũng đừng cùng người khác vào tiệm ''thanh cổn chân'' nói lòng heo luộc biết chưa ."

"Hiểu! Tôi hôm nay cũng không biết bị làm sao, ha ha ha. . ."

"Ôi." Hàng Hàng thở dài.

Lên xe, tình hình giao thông thông thoáng, hai người đi vòng vèo.

Hàng Hàng sờ môi, vô cùng đau, bị đẹn xem ra chắc là duy trì liên tục mấy ngày.

"Ăn ngon chứ!"

"Ừ. Ăn ngon." Hàng Hàng gật đầu.

"Hai ta thật giỏi! Cái gì đều có thể ăn cùng nhau nói cùng nhau, ngoại trừ lòng luộc!"

". . ."

"Này soái ca, tôi cảm giác cậu nói ít đi thì phải ? Ăn no mệt hả?"

"không phải."

"Vậy tại sao?"

"Miệng bị đau. . ."

"Miệng đau? Không nói gì được? Vậy miệng của tôi cũng nên bị đau chứ? Tôi cùng cậu tại quán Thanh chân nói chuyện lòng heo . . . Chẳng lẽ cậu đây cũng cùng tôi lần lượt bị báo ứng."

"Cút!" Hàng Hàng chán nản, "Tôi nóng nên bị đẹn!"

"A!" Lương Trạch rốt cuộc cũng hoàn toàn phát giác, Hàng Hàng nóng trong người. . . Cậu còn. . . Lôi kéo cậu ấy ăn thịt dê = =

"Uống tra bưởi. . ." Hàng Hàng tựa vào trên bộ lái xe , nghĩ 'Cuộc hẹn họ' Hết sức thất vọng, còn không bằng cùng ở trong cửa hàng! -- muốn cùng tên lỗ mảng này lãng mạn, chuyến đi này làm bản thân liền đủ chết rồi !

"Cậu uống đi, đi về uống nữa, mất tôi mua cho cậu nữa!" Lương Trạch biểu quyết trong lòng.

Hàng Hàng liếc mắt nhìn cậu. Lương Trạch ngậm điếu thuốc, nghe 《 Vô cùng hạnh phúc》, Bầu trời sáng hồng đánh vào trên mặt của cậu, phác thảo ngủ qua tuấn tú của cậu. Mà thôi, ai bảo mình thích một người như thế.

"Tôi thật sự mua cho cậu, cậu chớ tiếc mà không uống!"

". . . Thức uống này cực kỳ nồng* , tôi uống một năm cũng không có vấn đề gì."

(thứ tốt)

"A, ha ha ha. . ."

Đúng, cậu ta rất vui vẽ.

Con đường vẫn còn dài đằng đẵng muốn thu phục tên lỗ mảng này, là chuyện chẳng hề dễ dàng gì. Điều này cần phải tốn sức thật lớn, tinh thần từng bị suy sụp và là người từng trải , nên đã gặp phải đủ loại kích thích. . .

Tiểu tử, cậu chờ nhé tôi tóm được cậu, tôi sẽ không. . .

Chủ tiệm tốt bụng trong lòng tưởng là tiểu ác ma cầm ''tam xoa kích' (cây thương 3 đầu lưởi) = =

"Ôi chao, soái ca. . ."

"Chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, cậu không cần lên tiếng, hãy nghe tôi nói là được."

"Nói đi."

"Ngày hôm rất vui! Ở với cậu rất thoải mái."

Cuối cùng cũng có tiếng người, xem ra lần 'hẹn hò ' này Miễn cưỡng có thể được 2 điểm, không đến mức zê-rô

.....

Chú ý

+Lòng luộc món Luzhu.

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau