Chương 9: Tình một đêm
Một cô gái: Alo?
Hàng Hàng: ... Xin lỗi, gọi lộn số...
Cô gái: ...
(3 phút sau)
Cô gái: Alo?
Hàng Hàng: Hay là tôi...
Cô gái: Này, tôi nói cho cậu biết, cậu không có gọi sai, trên máy hiển thị tên họ của cậu.
Hàng Hàng: Cô là ai?
Cô gái: Nói cậu, cậu cũng không biết.
Hàng Hàng: ...
Cô gái: ...
Hàng Hàng: Tôi tìm Lương Trạch.
Cô gái: Là ai thế?
Hàng Hàng: ...
Cô gái: ...
Hàng Hàng: Tôi có chút choáng.
Cô gái: Tôi so với cậu càng choáng đây, vẩn chưa tỉnh rượu đây nè.
Hàng Hàng: Cô nghỉ ngơi cho tốt.
Cô gái: A, cậu thật tốt! Cảm tạ!
Hàng Hàng: ... Tạm biệt.
Cô gái: Tạm biệt.
Hàng Hàng tay cầm máy, rất muốn tự mình vả vào mồm mấy cái, đây là điển hình của não ngắn tiêu biểu = =
Làm chuyện gì vậy ? An ủi 1 phụ nữ xa lạ? ?
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết thật đúng là.... tên lỗ mãng đã tình một đêm với đối phương sao?
Đây chính là bận rộn ư? bận rộn lên giường hả? ?
Trên tay nắm điện thoại ném tới quầy thu tiền thoáng chốc một tiếng loảng xoảng, Hàng Hàng nghĩ mình đang tức giận, mà không phải là đùa giởn, có thể... không Tức giận sao?
Doanh Doanh đang tiến hành cân nhắc đóng gói mấy túi kín thức ăn cho chó, thấy cảnh tượng này , muốn hỏi một chút làm sao vậy, nhưng lại không dám, tiếp tục giả vờ ...cái gì cũng không thấy, cũng chả biết làm sao.
Hàng Hàng nhận một ly nước ấm, một hơi uống cạn sạch. Hơn nữa gần một tháng nay điều mang điện thiại theo, Đã biết vì sao biểu tình nóng lạnh thất thường, có mưu đồ gì? bản thân còn tính buổi chiều thong thả mang tiểu Diệp tử cùng X đực còn có bảo bảo đi xem cậu ta một chút, thuận tiện bổ sung thêm chút đồ ăn vặt cho Nhất Hưu...
Đúng là cái giếng sâu băng
Cũng may dùng máy gọi tới nói, nếu phải trực tiếp tới cửa thì...không đâu...
Mấy ngày này, đối với Hàng Hàng mà nói đặc biệt gian nan. Buổi trưa không có đối mặt với 365 câu hỏi của cậu ta, xế chiều cũng không có tiếng 'Hello'của cậu ta, mỗi ngày chạng vạng không có nghe thấy 'Uhm thử món ăn nhé'(mỗi lần Lương Trạch ra tay rất mau, Hàng Hàng bất quá chỉ có thể thiệt thòi cái miệng = =), buổi tối mỗi ngày không tới nhà cần Hàng Hàng giúp mở nút chai .
Hàng Hàng vốn tưởng rằng Lương Trạch có cuộc sống cũng không khá hơn gì mấy, mỗi ngày không nói đến hoàn thành nhiệm vụ viết tiểu thuyết, còn không có người chăm sóc bửa cơm, không ai cùng cậu ấy giải sầu, không ai hỏi han ân cần. Đến xem như thế nào, được rồi, người ta cái gì cũng không thiếu!
Ha, Hàng Hàng hận không thể cho mình một cái miệng rộng!, Không phải trước mặt là dưa chuột rắn chắt sao --kết quả khiến người ta chụp lấy! Chó chết!****
tiếng ring dong vang lên, Hàng Hàng đứng ở trước mặt bàn, một chút cũng không muốn nhìn. Tâm tình bây giờ, không phải là thời điểm tốt để buôn bán.
"20 túi kín." Doanh Doanh đứng dậy.
"Được. Một chút nữa chuyển phát nhanh sẽ đến lấy , chia ra thật kỹ , đừng mắc lỗi."
"Không thành vấn đề, cần làm gì nữa không?" Doanh Doanh đi tới bồn rửa tay.
"Ừmmm... Trông cửa hàng giùm tôi một lúc."
"Được!"
Đổi lại Doanh Doanh ngồi xuống, Hàng Hàng dời đi , "Làm việc chăm chỉ nhé, tôi đi ra ngoài một chút."
"Sao?"
"Trở về ngay thôi."
"Ừa, được."
Hàng Hàng đẩy cửa tiệm cảm giác gió lạnh thấu xương, cậu khít chặt cổ áo, hướng đến đường hàng rào chạy đi. Cây cỏ khô héo, một số còn lại vẫn ngoan cường châm trổ ,trong sân chính là cái bàn rèn sắt nằm bất động sừng sửng.
Không có đích đến, không biết đi đâu, hay vẫn muốn chạy ? để cho mình thật sự tĩnh táo . Hàng Hàng cảm thấy mình rất buồn cười, đến tuổi này, lại còn nhức óc cùng một tên tiểu tử ấy . Có lúc thật không biết tầm trạng ra dạng gì nữa, đa số là thời gian yên ổn xa xăm, số ít thời gian sóng bắt đầu ngầm khởi động, càng ít thời gian dĩ nhiên sóng cả dâng trào.
Không có hy vọng cũng sẽ không có thất vọng, không thể kỳ vọng nhưng lại khó có thể làm được. Bất tri bất giác, cậu đã kỳ vọng, cũng bởi vậy, bất tri bất giác, chính là đã thất vọng rồi.
Bên trong áo khoác ngoài rung lên, lấy máy ra xem -- Tề Tễ.
"Alo?" Giờ này cậu ta điện để làm gì?
"Tiểu hàng, buổi chiều trong cửa hàng có rãnh không?'Mãnh nam 'Ngày hôm qua đi ra ngoài chơi đùa bây giờ thân toàn bùn đất."
"Ách,có phải không vậy, cậu hướng trong cửa tìm đến Doanh Doanh mà hỏi ."
"Cậu không có ở đó sao?"
"Ừ."
"Chỗ nào vậy?"
"Trên cầu bạc ."
"Sao? Đến đó... Để làm gì?"
"Ngắm mặt nước."
"... Cậu, không có chuyện gì chứ?"
"Tôi? Không có chuyện gì , tâm tình rất tốt, cảm thấy ánh mặt trời trong xanh tươi tốt , đi ra tản bộ một chút thôi!"
"Hàng Hàng... Ngày hôm nay...gió cấp năm." Tề Tễ nâng điện thoại, chảy mồ hôi nói.
"Đúng vậy, nếu gió không thổi trời nắng từ đâu mà tới ."
"Gió này... có lớn không?"
"Lớn, cuồn cuộn nổi đợt sóng, thật đẹp mắt nha."@@
"Tôi đây... không phiền đến nhã hứng của cậu chứ?"
"Có phiền, cúp máy đây."
"Cậu xác định cậu không có chuyện gì chứ?"
"Tất nhiên, đặc biệt bình thường!"
"Được, buổi chiều gặp."
"Ok."
Bắt được luồng sóng, Hàng Hàng ghé vào hàng rào đá, tiêu hồn nhìn mặt nước. Nước đóng băng có lâu lắm không? Sau năm nay băng tan vào lúc nào nhỉ?
Gió mạnh lên cuốn lá rụng và bụi bặm cũng một trận phủi đi , Hàng Hàng nín thở.
Ba tiếng qua nhanh, Lương Trạch trợn mắt, cảm giác cả người đau nhứt, đầu óc cũng đau dử dội.
Nữa người dựa giường ngồi dậy hút thuốc, mắt vừa lé nhìn -- mẹ nó! có 1 vị khách kế bên ! Còn là nữ = =
Lương Trạch vỗ mặt mình hai cái, xem lại, giống như sinh vật vẫn nằm ở đàng kia, người đắp chăn chẹt kín liền lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tóc dài phô ra đến đầu gối.
Làm sao có thể?
Đập vào đầu của mình mấy cái, Lương Trạch nỗ lực nhớ lại. Chỉ tiếc đấu óc không chịu phối hợp, gió thổi cỏ thấp cũng không tìm thấy 1 chút trí nhớ ...
Ngồi 10 phút, cậu rút ra hai điếu thuốc, Lương Trạch chìa tay đẩy nhẹ cô gái kia, Cô hơi động đậy, xoay người ngủ tiếp.
"Tôi nói này" Lương Trạch nóng lòng muốn làm rõ vấn đề, không tuân theo không bỏ qua. Đây có phải là sinh hoạt không lành mạnh?
Cô gái bị tiếng ầm ĩ làm cho thức dậy, mắt lờ mờ quay lại, " Nói gì" , Vùng 'tất yếu' của phụ nữ khẻ động, lộ ra một nữa bộ ngực trắng bóng.
"Ách". Lương Trạch lập tức trố mắt đứng nhìn.
Cô gái sửng sốt một chút, không biết người này phản ứng vụ gì, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, cười, " Sao vậy?"
"Cô là...." Lương Trạch ngược lại không xấu hổ, cũng ngủ qua vô số cô gái, cậu chỉ là muốn biết người con gái này là ai.
"Tạ Kim Yến."
"Kim Yến" Lương Trạch gật đầu.
"Muốn nói gì?" Cô gái nhìn cậu trong lòng nói: Một tiểu tử trông thật đẹp trai nhưng lại ngốc.
"Chuyện này..... tôi nghĩ muốn hỏi ........Kim yến cô, cô....cùng tôi trên giường làm gì?"
Cô gái trở mình ánh mắt như rõ ban ngày, " Bệnh thần kinh"
". . ."
" Cũng không phải ai như thiện nam tín nữ*, cậu hỏi vấn đề ngu ngốc này là rất không có trình độ sao?
(Trai hiền tin tưởng con gái)
"Chuyện ấy...." Lương Trạch gãi đầu, "Ý cô là....cô cùng tôi.....đã làm chuyện ấy.....đêm qua?"
" Có làm hay không cũng không nhớ rõ, tôi cũng uống nhiều mà, chỉ nhớ rõ đêm qua lão Cao đem chúng ta nhét vào xe taxi."
" Oh...." Lương Trạch cũng nhớ lại phần nào. Đúng là có chuyện như thế. 11 giờ tối đêm qua lão Cao uống rất say rồi điện cho cậu, nói, tiểu huynh đệ đến đây hát karaoke! Lúc đó Lương Trạch đang viết tiểu thuyết, nói lão ta là tiểu đệ đẹp trai tôi đây đang bận việc. Không ngờ lão Cao quát lớn: Lương Trạch! Cậu phải đến! Cậu không đến chính là không cho tôi mặt mũi! Càng nói càng không còn cái gì để khước từ, Lương Trạch chỉ còn cách bấm bụng đến đó. Lão tiền bối này không thể đắc tội , thời giàn lúc cùng cậu học cao đẳng là thời gian phong ba bảo táp. Nhưng may mắn tình hình những năm học sao càng ngày càng giảm, chung quy vòng vòng là mấy câu trêu trọc nói: Là nhân vật điển hình suy nghĩ từ nửa người trên đến nửa người dưới, đây là còn là nhẹ, độc ác hơn là : bắt cậu trở thành công cụ suốt ngày ăn chơi say xỉn còn thêm chơi đã rồi lại không hề giảm. ==
Lương Trạch với người này đặc biệt không phải quan hệ thân thích, nhưng suy cho cùng người ta năm đó cũng chiếu cố mình, về tình về lý thì có chổ nào không đúng?
Uống rượu đúng là chuyện xấu mà, điểm này Lương Trạch biết rõ. Uống rượu có thể gây ra những chuyện sai lầm, vẫn chưa từng gây họa dù là một chút, đúng thế, uống xong thì thành một tên khốn kiếp thiếu đạo đức, làm sao đây một chút biện pháp xác định của không có. =_=
"Có ấn tượng gì không?" Cô gái cười.
"Nhớ không rõ lắm."
"Ha ha ha ha. . . "
Nhìn cô gái sang sãng cười, Lương Trạch liền muốn há hốc mồm. Chuyện này là cái quái gì? Cái người này tối uống say mất lý trí rồi sao. Thật sự tình 419 cũng không lo sợ, chỉ sợ cái thể loại như thế này! Đúng, đang phô ra kia kìa. (cặp ngực)
" Cậu rốt cuộc nhớ là không có làm sao?" Cô gái tự lên gối đầu, vượt tới lấy điếu thuốc Lương Trạch, Lần này thân trần truồng phô ra trước mặt.
" Không nhớ " Lương Trạch thành thật trả lời.
" Được rồi, khỏi phải nghĩ, cứ cho là không có làm thì hiện tại là không làm là được"
"Sao?"
Hơn nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, chổ giường thì đung đưa, Lương Trạch đúng là tự an ủi mình—xong, cái này không cần nghĩ cũng biết, bao cũng đã đeo, thoải mái sao được =_=
Cô gái đứng lên đi tắm, mặc quần áo, đi tới cửa còn hôn cậu một cái.
Phút cuối cùng nhận được tấm danh thiếp: tổng giám đốc nhà xuất bản xxx.
" A, đúng rồi" Vừa muốn mở cửa, cô gái dừng bước, " Sáng sớm điện thoại của cậu reo rất nhiều, tôi nhận máy, cậu tên là Lương Trạch đúng không?"
"Hiển nhiên, trên thẻ căn cước có viết...."
"Ừ, có một người đàn ông tìm cậu, gọi hai lần, lúc đầu cho rằng gọi lộn số."
"Được, chút nữa tôi sẽ xem lại cuộc gọi, nói chuyện gì vậy?"
" Không có chuyện gì, cậu ta nói choáng, tôi cũng nói tôi choáng, cậu ta bảo tôi nghỉ ngơ thật tốt."
"...." cậu ta ' đúng là ngốc như thế'. Lương Trạch lời đến khóe miệng mà không nói ra.
" Cám ơn cùng cậu tốt đẹp một đêm, à, không, mà là tốt đẹp ngày đêm." Cô gái vui vẽ.
" Ách....được."
"Cậu thật đúng là không phải đầu gỗ" == (cái má)
Vị kia cất bước rời khỏi, Lương Trạch lại nằm trên giường, người này hình như không giống con gái , nhiệt tình mà phế đi cậu mà,== nhớ tới cô ta nhắc đến cú điện thoại kia, Lương Trạch lấy điện thoại lật xem cuộc gọi.
Cuộc gọi cuối cùng biểu thị-- Hàng Hàng.
Ôi chao má ơi! là soái ca!
Lương Trạch liền kích động gọi lại, mấy hôm nay không thấy cậu ấy, cậu vẫn còn nhớ cuối tuần này lấy ra một ngày đến gặp cậu ta một chút, nhưng bản thảo chưa xong cuối cùng lại tiến hành làm xong hai phần ba.
Nhớ, thật nhớ, cực kỳ nhớ-- cậu ấy ^_^
Khiến Lương Trạch không nghĩ tới chính là, gọi 1 lần, không bắt, lại gọi lần nữa, vẫn không bắt. Lần thứ ba Lương Trạch không gọi, cho rằng Hàng Hàng hẳn là đang bề bộn .
Kéo dài đến 9h tối, gọi lại. Hàng Hàng nhận máy.
Công sức thật đúng là không phụ lòng người, cậu vì Hàng Hàng gọi số điện thoại này còn cố ý lên sổ ghi chép.
"Soái ca!" Lương Trạch đầy nhiệt tình.
" Chuyện gì?" Thái độ Hàng Hàng lãnh đạm.
"Soái ca! Nghe nói cậu sáng sớm gọi điện cho tôi." Lương Trạch còn tưởng rằng giọng điệu mệt mỏi này của Hàng Hàng là do bận rộn nguyên ngày , nên xem nhẹ.
"Đúng."
"Ha ha ha, nhớ tôi sao."
". . ."
" Ôi chao, còn mắc cỡ nữa sao?"
"Cậu. . ."
"Tôi? Tôi làm sao?"
"Quên đi không có chuyện gì. Sáng sớm 1 cô gái nghe điện thoại, tôi gặp cậu bất tiện thì không gọi lại."
"A, Đúng, cô ta nói cho tôi biết, còn nói cậu dặn cô ta nghỉ ngơi thật tốt!"
". . ."
"Bận bịu gì sao?"
"Ừ"
"Không sai mà, rất bận buổi tối như vậy chắc buôn bán rất đắc !"
"Nhờ phúc của cậu."
"Hả? Khách sáo, tôi đâu có mặt cậu bảo tôi phúc khí cái gì ."
"Cậu muốn nói gì?"
"Ách. . ."
"Không có chuyện gì sao, không có chuyện tôi cúp" Hàng Hàng muốn tắt.
"Này! Soái ca! Cậu không vui có phải hay không?"
" Tại sao tôi không vui?"
"Làm sao tôi biết, biết thì đâu có hỏi! Nghe âm thanh liền cảm thấy cậu rất không vui."
" Tôi vô cùng tốt"
"À, vậy là tốt rồi, cuối tuần tôi qua, cậu có ở đó không?"
"Không ở."
"Sao?"
"Đi du lịch."
"Cậu một chút cũng không nhớ tôi sao?
"Tôi cần gì phải nhớ cậu? Cậu không thiếu người thương nhớ sao?"
Lương Trạch đầu óc xoay lòng vòng, có phải mình phá vỡ cái độc thân trong mắt cậu ta khiến Soái ca không vui? " À, soái ca ! Sáng sớm cô đó không phải bạn gái của tôi."
"Đúng, tôi biết, tất nhiên là không phải"
" Tôi với cô ta không có gì."
"Đúng, vì cô ta gọi nói đâu biết tên cậu"
Lương Trạch không nghe ra lời ghen tuông của Hàng Hàng ngược lại hiểu thành cậu ấy khinh thường mình, kết quả là: " Cậu đừng có khinh thường tôi có được hay không, lúc cậu điện thì không có gì, nhưng lúc thì lại có!"
"Cậu!" Hàng Hàng xuýt chút nữa không kiềm đuôc mắng to: Cái con mẹ nó cậu mới là đáng hận!
" Đại chiến 300 hiệp, không nên cùng cô ta phóng khoái nhiều, hahahaha! Kiên trì tập thể hình thật tốt !"
Cách cách, điện thoại trực tiếp cắt đứt.
"Này? Soái ca! Soái ca!"
Lại gọi lần nữa -- tắt máy.
Người này tại sao vậy == Lương Trạch không vui, nói có phân nữa dù bận rộn thì cũng để anh em nói cho xong! Ôi, đây đúng là kiểu mẫu suy nghĩ của tên lỗ mãng.
Không có tư vị hàm xúc trừng mắt mà nhìn màn hình máy, Tay của Lương Trạch sờ tới trên bàn gõ liên tục. Cuối tuần cậu không ở, tôi đây cũng đi! tôi còn phải nhìn đôi vợ chồng tiểu Diệp tử chứ !
Con mẹ nó.
Cúp điện thoại tôi, cúp , cúp, cúp!
Kẻ hám tiền! Không có tình nghĩa ! Không trọng nghĩa khí !!
Lương Trạch gỏ chữ , có chút chán nản. thậm chí cảm giác có chút bị tổn thương, Rõ ráng chính là rất nhớ cậu ta...
(Hết Chương 9)
Hàng Hàng: ... Xin lỗi, gọi lộn số...
Cô gái: ...
(3 phút sau)
Cô gái: Alo?
Hàng Hàng: Hay là tôi...
Cô gái: Này, tôi nói cho cậu biết, cậu không có gọi sai, trên máy hiển thị tên họ của cậu.
Hàng Hàng: Cô là ai?
Cô gái: Nói cậu, cậu cũng không biết.
Hàng Hàng: ...
Cô gái: ...
Hàng Hàng: Tôi tìm Lương Trạch.
Cô gái: Là ai thế?
Hàng Hàng: ...
Cô gái: ...
Hàng Hàng: Tôi có chút choáng.
Cô gái: Tôi so với cậu càng choáng đây, vẩn chưa tỉnh rượu đây nè.
Hàng Hàng: Cô nghỉ ngơi cho tốt.
Cô gái: A, cậu thật tốt! Cảm tạ!
Hàng Hàng: ... Tạm biệt.
Cô gái: Tạm biệt.
Hàng Hàng tay cầm máy, rất muốn tự mình vả vào mồm mấy cái, đây là điển hình của não ngắn tiêu biểu = =
Làm chuyện gì vậy ? An ủi 1 phụ nữ xa lạ? ?
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết thật đúng là.... tên lỗ mãng đã tình một đêm với đối phương sao?
Đây chính là bận rộn ư? bận rộn lên giường hả? ?
Trên tay nắm điện thoại ném tới quầy thu tiền thoáng chốc một tiếng loảng xoảng, Hàng Hàng nghĩ mình đang tức giận, mà không phải là đùa giởn, có thể... không Tức giận sao?
Doanh Doanh đang tiến hành cân nhắc đóng gói mấy túi kín thức ăn cho chó, thấy cảnh tượng này , muốn hỏi một chút làm sao vậy, nhưng lại không dám, tiếp tục giả vờ ...cái gì cũng không thấy, cũng chả biết làm sao.
Hàng Hàng nhận một ly nước ấm, một hơi uống cạn sạch. Hơn nữa gần một tháng nay điều mang điện thiại theo, Đã biết vì sao biểu tình nóng lạnh thất thường, có mưu đồ gì? bản thân còn tính buổi chiều thong thả mang tiểu Diệp tử cùng X đực còn có bảo bảo đi xem cậu ta một chút, thuận tiện bổ sung thêm chút đồ ăn vặt cho Nhất Hưu...
Đúng là cái giếng sâu băng
Cũng may dùng máy gọi tới nói, nếu phải trực tiếp tới cửa thì...không đâu...
Mấy ngày này, đối với Hàng Hàng mà nói đặc biệt gian nan. Buổi trưa không có đối mặt với 365 câu hỏi của cậu ta, xế chiều cũng không có tiếng 'Hello'của cậu ta, mỗi ngày chạng vạng không có nghe thấy 'Uhm thử món ăn nhé'(mỗi lần Lương Trạch ra tay rất mau, Hàng Hàng bất quá chỉ có thể thiệt thòi cái miệng = =), buổi tối mỗi ngày không tới nhà cần Hàng Hàng giúp mở nút chai .
Hàng Hàng vốn tưởng rằng Lương Trạch có cuộc sống cũng không khá hơn gì mấy, mỗi ngày không nói đến hoàn thành nhiệm vụ viết tiểu thuyết, còn không có người chăm sóc bửa cơm, không ai cùng cậu ấy giải sầu, không ai hỏi han ân cần. Đến xem như thế nào, được rồi, người ta cái gì cũng không thiếu!
Ha, Hàng Hàng hận không thể cho mình một cái miệng rộng!, Không phải trước mặt là dưa chuột rắn chắt sao --kết quả khiến người ta chụp lấy! Chó chết!****
tiếng ring dong vang lên, Hàng Hàng đứng ở trước mặt bàn, một chút cũng không muốn nhìn. Tâm tình bây giờ, không phải là thời điểm tốt để buôn bán.
"20 túi kín." Doanh Doanh đứng dậy.
"Được. Một chút nữa chuyển phát nhanh sẽ đến lấy , chia ra thật kỹ , đừng mắc lỗi."
"Không thành vấn đề, cần làm gì nữa không?" Doanh Doanh đi tới bồn rửa tay.
"Ừmmm... Trông cửa hàng giùm tôi một lúc."
"Được!"
Đổi lại Doanh Doanh ngồi xuống, Hàng Hàng dời đi , "Làm việc chăm chỉ nhé, tôi đi ra ngoài một chút."
"Sao?"
"Trở về ngay thôi."
"Ừa, được."
Hàng Hàng đẩy cửa tiệm cảm giác gió lạnh thấu xương, cậu khít chặt cổ áo, hướng đến đường hàng rào chạy đi. Cây cỏ khô héo, một số còn lại vẫn ngoan cường châm trổ ,trong sân chính là cái bàn rèn sắt nằm bất động sừng sửng.
Không có đích đến, không biết đi đâu, hay vẫn muốn chạy ? để cho mình thật sự tĩnh táo . Hàng Hàng cảm thấy mình rất buồn cười, đến tuổi này, lại còn nhức óc cùng một tên tiểu tử ấy . Có lúc thật không biết tầm trạng ra dạng gì nữa, đa số là thời gian yên ổn xa xăm, số ít thời gian sóng bắt đầu ngầm khởi động, càng ít thời gian dĩ nhiên sóng cả dâng trào.
Không có hy vọng cũng sẽ không có thất vọng, không thể kỳ vọng nhưng lại khó có thể làm được. Bất tri bất giác, cậu đã kỳ vọng, cũng bởi vậy, bất tri bất giác, chính là đã thất vọng rồi.
Bên trong áo khoác ngoài rung lên, lấy máy ra xem -- Tề Tễ.
"Alo?" Giờ này cậu ta điện để làm gì?
"Tiểu hàng, buổi chiều trong cửa hàng có rãnh không?'Mãnh nam 'Ngày hôm qua đi ra ngoài chơi đùa bây giờ thân toàn bùn đất."
"Ách,có phải không vậy, cậu hướng trong cửa tìm đến Doanh Doanh mà hỏi ."
"Cậu không có ở đó sao?"
"Ừ."
"Chỗ nào vậy?"
"Trên cầu bạc ."
"Sao? Đến đó... Để làm gì?"
"Ngắm mặt nước."
"... Cậu, không có chuyện gì chứ?"
"Tôi? Không có chuyện gì , tâm tình rất tốt, cảm thấy ánh mặt trời trong xanh tươi tốt , đi ra tản bộ một chút thôi!"
"Hàng Hàng... Ngày hôm nay...gió cấp năm." Tề Tễ nâng điện thoại, chảy mồ hôi nói.
"Đúng vậy, nếu gió không thổi trời nắng từ đâu mà tới ."
"Gió này... có lớn không?"
"Lớn, cuồn cuộn nổi đợt sóng, thật đẹp mắt nha."@@
"Tôi đây... không phiền đến nhã hứng của cậu chứ?"
"Có phiền, cúp máy đây."
"Cậu xác định cậu không có chuyện gì chứ?"
"Tất nhiên, đặc biệt bình thường!"
"Được, buổi chiều gặp."
"Ok."
Bắt được luồng sóng, Hàng Hàng ghé vào hàng rào đá, tiêu hồn nhìn mặt nước. Nước đóng băng có lâu lắm không? Sau năm nay băng tan vào lúc nào nhỉ?
Gió mạnh lên cuốn lá rụng và bụi bặm cũng một trận phủi đi , Hàng Hàng nín thở.
Ba tiếng qua nhanh, Lương Trạch trợn mắt, cảm giác cả người đau nhứt, đầu óc cũng đau dử dội.
Nữa người dựa giường ngồi dậy hút thuốc, mắt vừa lé nhìn -- mẹ nó! có 1 vị khách kế bên ! Còn là nữ = =
Lương Trạch vỗ mặt mình hai cái, xem lại, giống như sinh vật vẫn nằm ở đàng kia, người đắp chăn chẹt kín liền lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tóc dài phô ra đến đầu gối.
Làm sao có thể?
Đập vào đầu của mình mấy cái, Lương Trạch nỗ lực nhớ lại. Chỉ tiếc đấu óc không chịu phối hợp, gió thổi cỏ thấp cũng không tìm thấy 1 chút trí nhớ ...
Ngồi 10 phút, cậu rút ra hai điếu thuốc, Lương Trạch chìa tay đẩy nhẹ cô gái kia, Cô hơi động đậy, xoay người ngủ tiếp.
"Tôi nói này" Lương Trạch nóng lòng muốn làm rõ vấn đề, không tuân theo không bỏ qua. Đây có phải là sinh hoạt không lành mạnh?
Cô gái bị tiếng ầm ĩ làm cho thức dậy, mắt lờ mờ quay lại, " Nói gì" , Vùng 'tất yếu' của phụ nữ khẻ động, lộ ra một nữa bộ ngực trắng bóng.
"Ách". Lương Trạch lập tức trố mắt đứng nhìn.
Cô gái sửng sốt một chút, không biết người này phản ứng vụ gì, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, cười, " Sao vậy?"
"Cô là...." Lương Trạch ngược lại không xấu hổ, cũng ngủ qua vô số cô gái, cậu chỉ là muốn biết người con gái này là ai.
"Tạ Kim Yến."
"Kim Yến" Lương Trạch gật đầu.
"Muốn nói gì?" Cô gái nhìn cậu trong lòng nói: Một tiểu tử trông thật đẹp trai nhưng lại ngốc.
"Chuyện này..... tôi nghĩ muốn hỏi ........Kim yến cô, cô....cùng tôi trên giường làm gì?"
Cô gái trở mình ánh mắt như rõ ban ngày, " Bệnh thần kinh"
". . ."
" Cũng không phải ai như thiện nam tín nữ*, cậu hỏi vấn đề ngu ngốc này là rất không có trình độ sao?
(Trai hiền tin tưởng con gái)
"Chuyện ấy...." Lương Trạch gãi đầu, "Ý cô là....cô cùng tôi.....đã làm chuyện ấy.....đêm qua?"
" Có làm hay không cũng không nhớ rõ, tôi cũng uống nhiều mà, chỉ nhớ rõ đêm qua lão Cao đem chúng ta nhét vào xe taxi."
" Oh...." Lương Trạch cũng nhớ lại phần nào. Đúng là có chuyện như thế. 11 giờ tối đêm qua lão Cao uống rất say rồi điện cho cậu, nói, tiểu huynh đệ đến đây hát karaoke! Lúc đó Lương Trạch đang viết tiểu thuyết, nói lão ta là tiểu đệ đẹp trai tôi đây đang bận việc. Không ngờ lão Cao quát lớn: Lương Trạch! Cậu phải đến! Cậu không đến chính là không cho tôi mặt mũi! Càng nói càng không còn cái gì để khước từ, Lương Trạch chỉ còn cách bấm bụng đến đó. Lão tiền bối này không thể đắc tội , thời giàn lúc cùng cậu học cao đẳng là thời gian phong ba bảo táp. Nhưng may mắn tình hình những năm học sao càng ngày càng giảm, chung quy vòng vòng là mấy câu trêu trọc nói: Là nhân vật điển hình suy nghĩ từ nửa người trên đến nửa người dưới, đây là còn là nhẹ, độc ác hơn là : bắt cậu trở thành công cụ suốt ngày ăn chơi say xỉn còn thêm chơi đã rồi lại không hề giảm. ==
Lương Trạch với người này đặc biệt không phải quan hệ thân thích, nhưng suy cho cùng người ta năm đó cũng chiếu cố mình, về tình về lý thì có chổ nào không đúng?
Uống rượu đúng là chuyện xấu mà, điểm này Lương Trạch biết rõ. Uống rượu có thể gây ra những chuyện sai lầm, vẫn chưa từng gây họa dù là một chút, đúng thế, uống xong thì thành một tên khốn kiếp thiếu đạo đức, làm sao đây một chút biện pháp xác định của không có. =_=
"Có ấn tượng gì không?" Cô gái cười.
"Nhớ không rõ lắm."
"Ha ha ha ha. . . "
Nhìn cô gái sang sãng cười, Lương Trạch liền muốn há hốc mồm. Chuyện này là cái quái gì? Cái người này tối uống say mất lý trí rồi sao. Thật sự tình 419 cũng không lo sợ, chỉ sợ cái thể loại như thế này! Đúng, đang phô ra kia kìa. (cặp ngực)
" Cậu rốt cuộc nhớ là không có làm sao?" Cô gái tự lên gối đầu, vượt tới lấy điếu thuốc Lương Trạch, Lần này thân trần truồng phô ra trước mặt.
" Không nhớ " Lương Trạch thành thật trả lời.
" Được rồi, khỏi phải nghĩ, cứ cho là không có làm thì hiện tại là không làm là được"
"Sao?"
Hơn nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, chổ giường thì đung đưa, Lương Trạch đúng là tự an ủi mình—xong, cái này không cần nghĩ cũng biết, bao cũng đã đeo, thoải mái sao được =_=
Cô gái đứng lên đi tắm, mặc quần áo, đi tới cửa còn hôn cậu một cái.
Phút cuối cùng nhận được tấm danh thiếp: tổng giám đốc nhà xuất bản xxx.
" A, đúng rồi" Vừa muốn mở cửa, cô gái dừng bước, " Sáng sớm điện thoại của cậu reo rất nhiều, tôi nhận máy, cậu tên là Lương Trạch đúng không?"
"Hiển nhiên, trên thẻ căn cước có viết...."
"Ừ, có một người đàn ông tìm cậu, gọi hai lần, lúc đầu cho rằng gọi lộn số."
"Được, chút nữa tôi sẽ xem lại cuộc gọi, nói chuyện gì vậy?"
" Không có chuyện gì, cậu ta nói choáng, tôi cũng nói tôi choáng, cậu ta bảo tôi nghỉ ngơ thật tốt."
"...." cậu ta ' đúng là ngốc như thế'. Lương Trạch lời đến khóe miệng mà không nói ra.
" Cám ơn cùng cậu tốt đẹp một đêm, à, không, mà là tốt đẹp ngày đêm." Cô gái vui vẽ.
" Ách....được."
"Cậu thật đúng là không phải đầu gỗ" == (cái má)
Vị kia cất bước rời khỏi, Lương Trạch lại nằm trên giường, người này hình như không giống con gái , nhiệt tình mà phế đi cậu mà,== nhớ tới cô ta nhắc đến cú điện thoại kia, Lương Trạch lấy điện thoại lật xem cuộc gọi.
Cuộc gọi cuối cùng biểu thị-- Hàng Hàng.
Ôi chao má ơi! là soái ca!
Lương Trạch liền kích động gọi lại, mấy hôm nay không thấy cậu ấy, cậu vẫn còn nhớ cuối tuần này lấy ra một ngày đến gặp cậu ta một chút, nhưng bản thảo chưa xong cuối cùng lại tiến hành làm xong hai phần ba.
Nhớ, thật nhớ, cực kỳ nhớ-- cậu ấy ^_^
Khiến Lương Trạch không nghĩ tới chính là, gọi 1 lần, không bắt, lại gọi lần nữa, vẫn không bắt. Lần thứ ba Lương Trạch không gọi, cho rằng Hàng Hàng hẳn là đang bề bộn .
Kéo dài đến 9h tối, gọi lại. Hàng Hàng nhận máy.
Công sức thật đúng là không phụ lòng người, cậu vì Hàng Hàng gọi số điện thoại này còn cố ý lên sổ ghi chép.
"Soái ca!" Lương Trạch đầy nhiệt tình.
" Chuyện gì?" Thái độ Hàng Hàng lãnh đạm.
"Soái ca! Nghe nói cậu sáng sớm gọi điện cho tôi." Lương Trạch còn tưởng rằng giọng điệu mệt mỏi này của Hàng Hàng là do bận rộn nguyên ngày , nên xem nhẹ.
"Đúng."
"Ha ha ha, nhớ tôi sao."
". . ."
" Ôi chao, còn mắc cỡ nữa sao?"
"Cậu. . ."
"Tôi? Tôi làm sao?"
"Quên đi không có chuyện gì. Sáng sớm 1 cô gái nghe điện thoại, tôi gặp cậu bất tiện thì không gọi lại."
"A, Đúng, cô ta nói cho tôi biết, còn nói cậu dặn cô ta nghỉ ngơi thật tốt!"
". . ."
"Bận bịu gì sao?"
"Ừ"
"Không sai mà, rất bận buổi tối như vậy chắc buôn bán rất đắc !"
"Nhờ phúc của cậu."
"Hả? Khách sáo, tôi đâu có mặt cậu bảo tôi phúc khí cái gì ."
"Cậu muốn nói gì?"
"Ách. . ."
"Không có chuyện gì sao, không có chuyện tôi cúp" Hàng Hàng muốn tắt.
"Này! Soái ca! Cậu không vui có phải hay không?"
" Tại sao tôi không vui?"
"Làm sao tôi biết, biết thì đâu có hỏi! Nghe âm thanh liền cảm thấy cậu rất không vui."
" Tôi vô cùng tốt"
"À, vậy là tốt rồi, cuối tuần tôi qua, cậu có ở đó không?"
"Không ở."
"Sao?"
"Đi du lịch."
"Cậu một chút cũng không nhớ tôi sao?
"Tôi cần gì phải nhớ cậu? Cậu không thiếu người thương nhớ sao?"
Lương Trạch đầu óc xoay lòng vòng, có phải mình phá vỡ cái độc thân trong mắt cậu ta khiến Soái ca không vui? " À, soái ca ! Sáng sớm cô đó không phải bạn gái của tôi."
"Đúng, tôi biết, tất nhiên là không phải"
" Tôi với cô ta không có gì."
"Đúng, vì cô ta gọi nói đâu biết tên cậu"
Lương Trạch không nghe ra lời ghen tuông của Hàng Hàng ngược lại hiểu thành cậu ấy khinh thường mình, kết quả là: " Cậu đừng có khinh thường tôi có được hay không, lúc cậu điện thì không có gì, nhưng lúc thì lại có!"
"Cậu!" Hàng Hàng xuýt chút nữa không kiềm đuôc mắng to: Cái con mẹ nó cậu mới là đáng hận!
" Đại chiến 300 hiệp, không nên cùng cô ta phóng khoái nhiều, hahahaha! Kiên trì tập thể hình thật tốt !"
Cách cách, điện thoại trực tiếp cắt đứt.
"Này? Soái ca! Soái ca!"
Lại gọi lần nữa -- tắt máy.
Người này tại sao vậy == Lương Trạch không vui, nói có phân nữa dù bận rộn thì cũng để anh em nói cho xong! Ôi, đây đúng là kiểu mẫu suy nghĩ của tên lỗ mãng.
Không có tư vị hàm xúc trừng mắt mà nhìn màn hình máy, Tay của Lương Trạch sờ tới trên bàn gõ liên tục. Cuối tuần cậu không ở, tôi đây cũng đi! tôi còn phải nhìn đôi vợ chồng tiểu Diệp tử chứ !
Con mẹ nó.
Cúp điện thoại tôi, cúp , cúp, cúp!
Kẻ hám tiền! Không có tình nghĩa ! Không trọng nghĩa khí !!
Lương Trạch gỏ chữ , có chút chán nản. thậm chí cảm giác có chút bị tổn thương, Rõ ráng chính là rất nhớ cậu ta...
(Hết Chương 9)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất