Sổ Bệnh Án

Chương 158: Khó có thể nói nên lời

Trước Sau
Tạ Thanh Trình không biết mình đã thiếp đi như thế nào.

Nếu là trước đây, lòng hỗn loạn như thế, trải qua chuyện rối tung lên như vậy, cho dù thế nào đi nữa anh cũng chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Nhưng cơ thể anh ngày càng suy yếu, lại vừa mới trải qua trị liệu RN-13 thống khổ hơn cả hóa trị ngàn lần, thật sự hết sức yếu ớt, nghỉ ngơi trên sô pha chốc lát, cơn mệt mỏi cũng ùa lên theo.

Anh không muốn ngủ, anh cảm thấy bản thân mình thật sự cần phải bình tĩnh lại nỗi lòng, lúc thoáng nghĩ đến lát nữa bản thân đối diện với Hạ Dư, sự rung động trong lòng ấy càng ngày càng rõ ràng hơn, rốt cuộc là vì sao.

Anh nhìn cánh cửa phòng Hạ Dư đóng lại.

Anh ở ngoài, Hạ Dư ở trong cửa, cửa cũng chẳng hề mở ra...

Tạ Thanh Trình càng nghĩ lại càng không rõ, anh nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy, nhất là tiếng nghẹn ngào đè nén cuối cùng của Hạ Dư, nội tâm anh thế mà lại càng lúc càng khó chịu.

Cuối cùng anh nhỏ giọng mắng mình một câu, uể oải ngã xuống sô pha lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm khoảng không trên trần nhà, dần tan rã.

Vừa mệt vừa đau, cuối cùng Tạ Thanh Trình ngủ thiếp đi mơ một giấc mơ.

Anh mơ thấy mình bị nhốt trong một con gấu bông rách nát, đứng trước vòng quay của công viên giải trí, giống như đang đợi ai đó.

Anh không biết mình đang đợi ai, anh cứ vụng về lại rách nát đứng đó, trong tay cầm bóng bay của công viên giải trí.

Vòng quay chậm rãi chuyển động, ánh đèn neon đủ màu rực rỡ, khách du lịch chơi xong vừa nói vừa cười bước xuống, chẳng có bất cứ một ai chú ý tới góc anh đang đứng ấy.

Khách du lịch đều kết bè kết nhóm.

Bọn họ cười rất hạnh phúc, rất hài lòng, gấu bông rách nát và bóng bay với họ mà nói đều là dư thừa. Bởi thế họ chẳng hề nhìn đến anh.

Một lát sau, Tạ Thanh Trình nhận ra, hình như anh đang đợi một người cần tới anh, một người muốn lấy bóng bay trên tay anh.

Nhưng anh như trúng loại ma pháp nào đó, không thể nói, cũng chẳng thể dùng gương mặt thật đối diện với mọi người, chỉ có thể đứng như vậy, đợi mãi... Đợi mãi...

Trong tiếng nhạc của công viên trò chơi nơi giấc mơ, có một đôi vợ chồng bước xuống, Tạ Thanh Trình bất chợt nhận ra đó chính là cha mẹ anh, anh muốn di chuyển cơ thể bước đến đó.

Nhưng cha anh vẫy vẫy tay, chui vào một chiếc xe ngựa trắng thiên đường, Chu Mộc Anh đi theo ông, bóng dáng hai người dần bị ngựa trắng che khuất chẳng còn nhìn thấy.

Tạ Thanh Trình mờ mịt dừng bước chân.

Anh biết, bọn họ đã đi rồi, cũng chẳng thể quay trở về.

Người thứ hai bước xuống từ vòng quay, là Tần Từ Nham.

Lão Tần chỉ có một mình, mặc chiếc blouse trắng ông đã mặc cả đời, cười tủm tỉm nhìn quanh, Tạ Thanh Trình muốn cản bước chân ông lại, nhưng nơi xa chợt có một cậu bé chạy tới—— Một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, giơ kem ốc quế, nó ngửa đầu kêu lên với lão Tần gì đó, Tạ Thanh Trình không nghe thấy.

Nhưng anh đã biết cậu bé đó là ai.

Lão Tần vươn tay, nắm lấy bàn tay của cậu bé, người đàn ông và cậu bé dần rời đi xa trong ánh đèn rực rỡ của thiên đường, bọn họ nhìn qua rất hạnh phúc.

Là sự hạnh phúc chưa từng có khi còn sống.

Chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình ở lại.

Trời đã tối om.

Người thứ ba bước xuống, là Tạ Tuyết, Tạ Tuyết nhảy tung tăng, lúc từ xa chạy tới gần, cơ thể cũng từ cô nhóc năm sáu tuổi, biến thành dáng vẻ hiện tại.

Lúc Tạ Tuyết đi ngang qua anh, thoáng sửng sốt, cô nhìn chằm chằm con gấu bông rách nát kia, tựa như cảm thấy anh rất quen mắt. Qua mấy giây, cô đi tới trước mặt anh, nở nụ cười, đang định nói chuyện——

Nơi xa chợt có người gọi tên cô.

Tạ Thanh Trình không thấy rõ dáng vẻ người kia, nhưng anh biết đó là một cậu trai, là người cuối cùng Tạ Tuyết muốn cùng trải qua hết quãng đời còn lại ấy.

Tạ Tuyết nghe thấy giọng người kia, quay đầu đi, ngẫm nghĩ, dù sao mình cũng chẳng phải con nít, là búp bê đồ chơi cũng vậy, là bóng bay đủ màu cũng thế, đều không còn thuộc về cô nữa.

Vì thế cuối cùng cô khẽ mỉm cười với anh, vẫy tay với con gấu bông thời thơ ấu mình thích nhất, bước trên đôi cao gót trắng, nhẹ nhàng đi tới tương lai ngập tràn ánh sáng của cô.

Trời, đã hoàn toàn tối đen.

Trên vòng quay, có rất nhiều người lục tục bước xuống.

Có Trần Mạn, có dì Lê, có Lý Nhã Thu... Nhưng bọn họ đều đi về hướng bản thân muốn đến, chẳng có ai... Không có bất cứ người nào, cần cái ôm của chú gấu bông rách, không có bất cứ người nào, cần tới bóng tay đủ màu rực rỡ chú gấu bông rách nắm chặt trong tay.

Công viên giải trí sắp phải đóng cửa, mọi người lục tục giải tán.

Anh cô độc đứng trong sự hứng thú lụi tàn, chậm rãi chớp mắt trong gấu bông, anh dần muốn nhắm đôi mắt lại, dần muốn buông lỏng tay, để những quả bóng bay không thể khiến bất cứ một ai vui vẻ bay đi quay về bầu trời...

Nhưng mà——

"Bác sĩ Tạ."

"Bác sĩ Tạ."

Anh nghe thấy có người gọi anh.

Anh mơ màng mở mắt ra, tầm nhìn chẳng có bất cứ ai.

"Anh nhìn em nè, em ở đây cơ."

Anh cúi đầu, nhìn thấy một cậu bé xinh xắn ăn mặc gọn gàng, tầm khoảng bảy tám tuổi, đang ngửa đầu nhìn anh.

Đó lại là Hạ Dư lúc anh gặp lần đầu tiên...

"Bác sĩ Tạ, sao anh không quay về nhà thế?"

"..." Anh không đáp lời được, anh ở trong gấu bông, rơi vào ma pháp.

Mà cho dù anh có thể trả lời, anh phải nói cái gì đây?

Anh không có nhà.

"Đúng rồi, bác sĩ Tạ..." Bé Hạ Dư vươn tay, cậu giơ một con tò he ra, là hình rồng, "Đây là thứ em làm ở công viên trò chơi hôm nay đấy... Tặng anh nè..."

Cậu đặt tò he rồng vào trong túi bộ đồ thú bông của Tạ Thanh Trình.

Cậu bé nở nụ cười: "Anh có thể khen em được không?"

"Anh có thể ôm em một cái không?"

"..."

Anh có thể ôm em một cái không.

Hình như đó là câu nói anh đã nghe Hạ Dư nói vô số lần rồi.

Bi thương, xúc động, làm nũng, tha thiết, khẩn cầu, tuyệt vọng——

Giọng nói của Hạ Dư.

Mỗi một lần lại nói với anh.

Đây là cậu bé cô độc, đang cố chấp cầu xin chút hồi đáp của anh.

Anh có thể ôm em một cái được không? Tạ Thanh Trình?



Tựa như lúc em ôm anh vậy.

Cậu bé vẫn đợi mãi, đợi mãi...

Nhưng Tạ Thanh Trình chẳng cử động, Tạ Thanh Trình ở trong gấu bông, không thể nói, cũng chẳng thể khom lưng dành cho cậu bất cứ phản ứng nào cả.

Hạ Dư nhìn vào mắt anh, dần dần, từ chờ mong, biến thành mờ mịt, từ mờ mịt, hóa thành hoang mang, từ hoang mang, chuyển thành thất vọng...

Cậu lặng lẽ như thế, mất mát nhìn vào Tạ Thanh Trình.

Sau đó—— Cơ thể cậu dần trở nên trong suốt—— Cậu cũng muốn—— Cậu cũng muốn biến mất.

Cậu cũng muốn biến mất...

Lòng Tạ Thanh Trình chợt vô cùng hụt hẫng, trong giấc mơ, vậy mà anh cố sức muốn thoát khỏi sự trói buộc của ma pháp, anh muốn đưa bóng bay đủ màu trong tay cho cậu, anh muốn hỏi cậu, em nhìn thấy anh ư? Em biết anh đang ở trong ư? Anh muốn vươn tay ra——

Bất chợt.

Xung quanh như tức khắc hóa trắng tinh, đèn neon, vòng đu quay, đường phố lát thạch cho xe hoa dạo quanh, hết thảy đều mờ nhạt, tựa như cảnh tượng được bút chì màu vẽ nên.

Tạ Thanh Trình mở to hai mắt.

Có người ôm lấy anh từ phía sau.

Anh không quay đầu lại, nhưng trái tim đã từ bình tĩnh, dần tăng nhanh tốc độ, đuổi theo phản ứng của cơ thể, trong lồng ngực anh rung động rất mạnh, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc ấy...

Hạ Dư khi còn nhỏ biến mất trước mắt anh, mà Hạ Dư sau khi lớn lên lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Tạ Thanh Trình có thể cảm thấy nước mắt nóng bỏng của cậu rơi xuống, ngừng lại trên vai mình... Gấu bông rách nát được thanh niên cao lớn điển trai ôm chặt lấy, Hạ Dư rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: "Em biết anh ở trong đó. Anh đừng đi."

"Em vẫn cần một con gấu bông."

"Em vẫn muốn bóng bay đủ màu trong tay anh..."

"Tạ Thanh Trình, đưa hết bóng bay và gấu bông cho em đi. Được không anh?"

"Anh... Anh quay đầu lại, ôm lấy em một cái, được không anh..."

Trong chớp mắt ấy.

Ngay trong chớp mắt ấy, nội tâm Tạ Thanh Trình như đã phải chịu một lần va chạm nặng nề nhất, lần va đập ấy phá tan ma pháp trói buộc trên người anh, phá tan xiềng xích khiến anh không thể nào cựa mình.

Gấu bông vụng về xoay người lại, đôi mắt như hạt đậu chocolate yên lặng nhìn cậu hồi lâu——

Sau đó nó vươn cánh tay cũ rách không chịu nổi, chẳng một ai cần dựa vào ra, chậm rãi... Chậm rãi nâng lên... Cuối cùng, nó ôm lấy thanh niên đang đứng trước mặt anh lau nước mắt ấy...

"Đừng khóc."

Thanh âm đã mất cuối cùng có thể thoát ra khỏi gấu bông, khó khăn, chảy xuôi ra theo giọng nói anh không thể phát ra đã lâu.

"Đừng khóc, Hạ Dư..."

"Đừng khóc nữa..."

Đôi môi nhợt nhạt thì thào, mí mắt chuyển động—— Tạ Thanh Trình chợt tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

Đôi mắt anh vẫn tan rã, cảm xúc trong mơ còn chưa tan hẳn.

Anh nâng tay lên, run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt mình.

Anh đây là...

Mơ thấy gì vậy?

Tim còn đập loạn liên hồi, lan tới tay chân, đến đầu ngón tay cũng chẳng thể nào bình tĩnh lại.

Anh không dám tin lau nhẹ đôi mắt mình—— Ướt nóng.

Thật sự đã rơi nước mắt.

"..." Tạ Thanh Trình thẫn thờ nằm trên sô pha, ngực phập phồng dồn dập hơn hẳn ngày thường, trong mắt anh vẫn có ánh đèn neon ấy, bên tai tựa như còn vang tiếng hát kỳ ảo của công viên trò chơi.

Anh không muốn tin rằng mình đã mơ, cũng không muốn tin rằng mình có sự đáp lại và yếu ớt trong giấc mơ.

Anh càng không muốn tin rằng mình đã để lộ tình cảm trong một thoáng ấy...

Anh thật sự đáp lại Hạ Dư.

Anh hỗn loạn mềm nhũn nằm trên sô pha, cả người chẳng có chút sức lực nào, hầu kết thi thoảng lại trượt nhẹ, đôi mắt thẫn thờ mở to, nghĩ về hết thảy chuyện này.

Nghĩ tới cái ôm cuối cùng trong giấc mơ ấy, thế mà nỗi lòng vẫn rung động chẳng thôi.

Tạ Thanh Trình tốn một quãng thời gian rất dài, mới bình ổn lại được cảm xúc của mình, anh lau chút ướt át nơi đuôi mắt mình, giơ tay nhìn đồng hồ—— Đã hơn hai giờ sáng, không biết Hạ Dư đã đi hay chưa?

Anh quay đầu nhìn cửa phòng sách, cửa vẫn đóng kín.

Tạ Thanh Trình ổn định lại cảm xúc lần thứ hai, loạt soạt đứng dậy, mới vừa đi tới cửa phòng sách gõ cửa bước vào, lại nghe thấy cửa phòng bếp mở ra—— Hóa ra Hạ Dư ở trong bếp.

"Anh tỉnh rồi hả?" Hạ Dư hình như còn xấu hổ vì chuyện xảy ra giữa hai người trước khi ngủ, nhất thời không muốn đối diện nói chuyện với Tạ Thanh Trình cho lắm, mà co tay lại ho khan một tiếng che giấu, nhỏ giọng bảo, "Thì là, em nấu đồ ăn khuya, tối nay anh còn chưa ăn gì nhỉ? Vốn là định lát nữa mới đánh thức anh. Sẽ xong nhanh thôi... Anh đợi em năm phút nhé."

Tuy rằng Hạ Dư không muốn để Tạ Thanh Trình vào bếp, định mang đồ ăn qua đó luôn, nhưng Tạ Thanh Trình vẫn vào.

Trên bếp có một chiếc nồi sứ đun lửa nhỏ, sôi lên ùng ục tỏa hơi nóng, bên trong tản ra mùi hương chẳng hề xa lạ gì với người ở Hỗ Châu đã lâu.

Tạ Thanh Trình bước tới, nhìn thấy điện thoại Hạ Dư còn đặt trước bệ bếp.

Thiếu gia chưa từng nấu cơm, đây là món cậu làm theo công thức trên mạng học tới đâu dùng tới đó. Trên màn hình còn hiện tiêu đề công thức, tiêu đề rất rập khuôn, lại rõ ràng——

Nấu một nồi canh cho cục cưng của bạn.

Tạ Thanh Trình dời tầm mắt khỏi tiêu đề, tựa như đang tránh né gì đó.

Anh cầm khăn lông ướt cách nhiệt lên, mở nắp nồi sứ, bên trong nóng hôi hổi phả ra, làm mờ đường cong cứng rắn của gương mặt anh.

Trong nồi quả nhiên là măng hầm thịt.

Tạ Thanh Trình rất thích ăn món này, dì Lê biết làm, anh cũng biết, nhưng xưa nay đều không làm ngon bằng lúc mẹ anh còn sống.

Măng hầm thịt là món điển hình của phương Nam, cần phải dùng nguyên liệu măng non, xương sườn và đậu phụ khô để nấu, có điều món này vẫn còn một nguyên liệu vô hình khác, đó chính là kiên nhẫn.

Nấu măng hầm thịt, phải đun lửa nhỏ hầm hồi lâu, tới khi nước canh phát ra tiếng ùng ục lục bục. Trong thời gian hầm dài lâu đợi chờ, măng tươi mới, thịt sườn nêm vị, xương sườn nêm mùi, hóa cả thành tinh hoa trong nồi, nấu tới khi nào đậu phụ khô thấm đủ mọi hương vị mới xong.

Da mặt Hạ Dư dày tới thế, lúc này cũng có chút không chịu nổi, cậu lại muốn đuổi Tạ Thanh Trình ra ngoài: "Anh đừng đứng ở đây nữa, anh đứng đây khiến em phát huy không tốt, anh, anh ra ngoài trước đi."

"......"

——

"Con đừng đứng trong bếp làm mẹ phân tâm, con mau ra ngoài đi." Trước kia Chu Mộc Anh cũng nói vậy với Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư về mặt này thế mà lại giống với bà ấy.



Tạ Thanh Trình muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói nữa, anh đi ra ngoài.

Lúc anh ngồi chờ ở phòng khách, vẫn nghĩ mãi về giấc mơ của mình, cùng với những chuyện đã xảy ra lúc trước.

Anh biết Hạ Dư đã móc hết cả trái tim ra, muốn tặng lại cho mình rồi.

Trước kia anh chưa từng gặp loại tình yêu nhiệt liệt đến thế, ban đầu anh chỉ coi là sự si mê nổi hứng nhất thời của thiếu niên. Chứ chẳng coi là thật.

Anh tựa như không nhận ra vị vương của hòa thị bích*, Hạ Dư là người bị anh đổ oan thành hoài bích**. Hạ Dư chứng minh tấm lòng của cậu là thật từng lần, cậu nói với Tạ Thanh Trình, anh không thể thay thế, nếu anh cho rằng em yêu anh là sai lầm, em có thể sai lầm cả đời, tới tận ngày em chết, cũng có thể chứng minh rằng em mới đúng.

Cậu nói, mỗi một ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây em còn sống, em đều sẽ ở bên anh. Em đều sẽ yêu anh, em đều sẽ bảo vệ anh, em đều có thể ở bên anh.

Tạ Thanh Trình cũng chẳng phải trái tim sắt đá, bảo không xúc động thì là giả. Nhưng khiến anh chẳng thể nào tránh thoát thật ra lại là việc Hạ Dư cần anh.

Tạ Thanh Trình là người theo chủ nghĩa đàn ông, việc anh thường làm nhất, chuyện quen thuộc nhất, chính là chăm sóc người khác. Tựa như đó mới là ý nghĩa anh tồn tại vậy.

Tạ Thanh Trình ngẫm lại cẩn thận, nếu có một ngày, anh không còn nữa, thế thì mọi người xung quanh, họ sẽ thế nào?

Anh biết dì Lê, Trần Mạn, Tạ Tuyết... Bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng đồng thời anh cũng tin rằng bọn họ có thể nâng đỡ lẫn nhau, chậm rãi thoát khỏi sự bi thương ấy.

Bọn họ có rất nhiều cầu nối với xã hội này, mất đi chiếc của bản thân đương nhiên rất đau đớn, nhưng cũng không phải không thoát ra nổi.

Sau đó anh nghĩ tới Hạ Dư.

Nếu anh không còn nữa, Hạ Dư vẫn sẽ ngoan ngoãn nấu canh trong bếp ư? Cậu vẫn sẽ làm theo công thức, canh lửa, nghiêm túc nấu một bữa cơm ư?

Nếu anh không còn nữa, Hạ Dư có thể tìm một người nói chuyện, cố gắng khám bệnh, dồn hết sức khống chế bản thân, không bị nỗi ám ảnh cắn nuốt hay không, cậu vẫn sẽ đi theo sau một người khác, kể cho đối phương về những chuyện lặt vặt xảy ra ngày hôm nay, sau đó tìm kiếm một cái ôm của người đó ư?

Tạ Thanh Trình biết, chuyện ấy rất khó.

Hạ Dư quá cố chấp.

Cậu có thể vỡ đầu chảy máu, có thể ngọc nát đá tan, có thể sa đọa điên cuồng, duy nhất chỉ không biết quay đầu lại.

Cho dù cậu biết đó là một con đường chết, là bóng tối, chỉ cần cậu bước lên đó, cậu sẽ phải tiến về phía trước mãi.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại.

Anh không nghĩ tới, hóa ra đến cuối cùng, người còn sót lại khiến anh không thể nào đoán được cuộc sống sau đó, người khiến anh không yên lòng nhất, thế mà lại là Hạ Dư.

"Nấu xong rồi, anh nếm thử xem!"

Hạ Dư đi từ phòng bếp ra, bưng một chiếc bát lớn còn tỏa hơi nóng, đặt trước mặt Tạ Thanh Trình.

"Em rất thông minh mà, hẳn là vị cũng không tệ đâu."

Tạ Thanh Trình xem thử, thế mà lại không phải măng hầm thịt.

Đó là một bát mì, màu canh trắng sữa đậm đà, sợi mì trơn mềm, phía trên còn có cải thìa đã chần nước sôi, chần thêm cả một quả trứng lòng đào vàng óng, lại rắc thêm chút thịt băm xào nấm hương thơm phức vào nước mì, cuối cùng xếp thêm mấy miếng đậu hũ khô đã nấu thấm nhuần đủ hương vị, rải thêm một ít mè trắng.

Tinh túy của măng hầm thịt là canh và đậu phụ khô, bởi vì mùi vị của măng, thịt sườn đã hòa quện hết vào chúng cả rồi.

Tạ Thanh Trình nhìn một bát mì nấu bằng canh măng hầm thịt này, như Hạ Dư dùng hết sự nóng bỏng, tình yêu, thiện lương của bản thân vào ấy, sau đó tha thiết dâng lên trước mặt anh. Anh biết trong lòng mình đã có nơi sụp đổ rồi.

"Hạ Dư."

Thiếu niên nâng mắt hạnh lên: "Dạ?"

"..."

Tạ Thanh Trình phát hiện bản thân rất muốn xin lỗi vì sự hung dữ trước đó của mình với cậu.

Anh vô duyên vô cớ nổi giận với cậu như thế, mà sau mấy giờ, cậu lại còn nấu cho anh một nồi canh ấm áp...

Trong lòng Tạ Thanh Trình vô cùng hụt hẫng, anh thế mà rất muốn vươn tay ra, ôm lấy ma long cô độc này một cái.

Tựa như trong mơ, Hạ Dư ôm lấy anh bị nhốt sâu trong gấu bông cũ nát.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nén sự run rẩy khe khẽ đầu ngón tay lại, không làm như thế.

Nếu một cây cầu cuối cùng đã sắp bị phá hủy, thế thì không nên biến nó thành con đường thường đi của thiếu niên nữa.

Tạ Thanh Trình cuối cùng vẫn rất lí trí, rất kiềm chế dời ánh mắt đi.

"Cậu cũng ăn chung một ít đi."

"Em ăn thịt là được rồi, em thích ăn thịt mà."

"..." Ai mà không biết thịt của măng hầm thịt đã dành hết tinh hoa nấu với canh, chẳng còn vị gì nữa cơ chứ?

Nhưng người kén ăn hơn hẳn bất cứ ai như Hạ Dư này, thật sự đi múc ít thịt xương, ngồi gặm đối diện Tạ Thanh Trình.

Tựa như cún con.

Tạ Thanh Trình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bảo: "... Hạ Dư. Cuối tuần tới chỗ tôi đi, tôi nấu món cậu muốn ăn cho cậu. Sau đó..."

Anh không nói hết câu sau, sự vui mừng lẫn uể oải của Hạ Dư đều tràn ra trong nháy mắt: "Cuối tuần ấy ạ?... Cuối tuần em phải tham gia đại hội thể thao, trường học báo danh em mất rồi."

Tạ Thanh Trình ngẫm thử: "Thế thi cho tốt. Lần sau hẵng nói."

"Vậy anh có tới xem em thi đấu không?"

"..."

"Sẽ tới chứ?"

"Sáng cuối tuần tôi còn có lớp, tôi sẽ cố gắng đến."

Tạ Thanh Trình nói, tựa như cảm thấy ánh mắt thiếu niên quá nóng bỏng, vì thế rủ mắt xuống, ăn mì.

Thiếu niên lại vui vẻ lần nữa.

Trong chớp mắt ấy, thế mà Tạ Thanh Trình lại cảm thấy trái tim đau đớn...

Cuối cùng anh cũng biết anh để ý Hạ Dư như thế, nhưng vậy thì có thể làm sao cơ chứ?

Tuổi thọ anh ngắn, nếu không buông bỏ được sự ấm áp Hạ Dư dành cho anh, nếu bọn họ cứ tiếp tục như vậy, thế thì kết quả là mình rời khỏi thế gian, tuy anh hưởng thụ hết toàn bộ nhiệt tình yêu thương của thiếu niên, lại chỉ để lại cho thiếu niên nỗi bi thương đằng đẵng, thế thì thật sự quá ích kỉ, cũng vô trách nhiệm quá mức.

Đau dài không bằng đau ngắn, kéo dài lâu đến thế, hóa ra đều là vì trong lòng anh có cậu, có đến mức khó mà nhổ rễ nổi...

Nhưng mà, hiện tại cũng đã đến lúc, nên mổ tim dứt tình hoàn toàn rồi——

Anh nên buông cậu trai muốn ôm lấy chú gấu bông ấy ra thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngựa trắng đã xuất hiện trong cổ tích Châu Âu từ lâu thật ra là mang ý nghĩa của Thần Chết. Vì thế cha mẹ anh Tạ trong mơ cuối cùng đã ngồi xe ngựa trắng rời đi.

Ghi chú nho nhỏ của editor:

*Hòa thị bích, có nghĩa "Ngọc bích họ Hòa", là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á.

*Hoài Bích: chỉ người cất giấu bảo vật hoặc những vật liên quan sẽ dẫn tới tai họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau