Chương 176: Tình địch chạm mặt
Lúc này Trần Mạn đã hoàn toàn đánh mất bản tâm—— Hoặc là nói, cậu ta thu bản tâm về.
Cậu chàng thích anh đến như thế, đơn phương nhiều năm đến vậy, vì cậu ta cho rằng Tạ Thanh Trình là thẳng nam, vĩnh viễn sẽ không yêu đàn ông. Ai biết Tạ Thanh Trình vốn chẳng phải vậy... Tạ Thanh Trình lừa cậu, sự cao ngạo của Tạ Thanh Trình đều là giả vờ, rõ ràng anh có thể chấp nhận đàn ông...
Thậm chí anh còn có thể ở bên một cậu trai nhỏ hơn cậu biết bao nhiêu tuổi!
Sau cơn ngạc nhiên rung trời, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng chợt tỉnh. Trần Mạn làm ra loại chuyện này, khiến anh còn shock hơn cả lúc Hạ Dư trả thù anh. Bởi vì... Bởi vì anh tin tưởng Trần Mạn đến thế... Từ nhỏ đến lớn, tới tận giờ anh cũng chưa từng thất vọng về Trần Mạn.
Nhưng thế mà cậu ta lại——!!
Tạ Thanh Trình như ngã vào hố băng, liều mạng giãy giụa, anh quay mặt đi: "Trần Mạn! Em điên rồi đấy à?! Em đang làm gì thế!... Trần Diễn!! Thả anh ra!!"
Sơ mi hồng phấn người đàn ông mặc trong tiệc rượu giờ đã nhăn nhúm, nơi cổ còn dấu hôn chói mắt, đều là do Hạ Dư để lại...
Vết đỏ sẫm ấy kích thích Trần Mạn giờ phút này đầu óc đã hỗn loạn mạnh mẽ.
Cậu chàng nghe thấy Tạ Thanh Trình gọi cậu là Trần Diễn, vừa đau lòng vừa giận dữ—— Những lời trong tình cảnh bình thường Trần Mạn sẽ tuyệt đối không nói, giờ phút này lại bật ra hết thảy.
"Vì sao chứ?" Cậu ta đau thương nói, "Vì sao cậu ta có thể còn em thì không được?"
"Em buông tay ra! Trần Diễn em không tỉnh táo rồi!!"
"Em chỉ hận bản thân không mất tỉnh táo sớm hơn chút thôi!" Trần Mạn lạnh lùng nói, "Vì sao anh lại muốn ở bên cậu ta? Em từng cho rằng anh bị ép buộc!! Em tưởng là anh ghét cậu ta! Nhưng mà anh bảo không phải thế... Vì sao vậy? Vì Hạ Dư có tiền ư? Do Hạ Dư có địa vị?"
Tuy rằng tác dụng của thuốc giờ phút này đã không còn trên người Tạ Thanh Trình, nhưng thể lực anh vốn chưa khôi phục, cho dù là thế anh vẫn ra sức giãy giụa: "Mẹ nó sao em lại làm thế... Trần Diễn, sao em lại làm thế! Hả?!"
Mắt Tạ Thanh Trình cũng đỏ lên: "Sao tới em cũng như thế hả!!"
Trần Mạn nhanh chóng đè hai tay anh xuống, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, tròng mắt vì cảm xúc mãnh liệt mà vẩn đục. Tạ Thanh Trình ở ngay trước mắt cậu ta, người anh lớn thuở nhỏ cậu ta còn chẳng dám làm trái lời này, cứ thế bị cậu ta đè xuống, nằm trong tay cậu ta.
Giọng cậu chàng ẩn chứa lửa lớn, ánh lửa muốn thiêu rụi cả lý trí còn sót lại của cậu.
"... Bởi vì em thích anh, anh Tạ." Cậu ta nói từng chữ một.
"..."
"Em thích anh hơn mười năm rồi... Hiện tại em chỉ hận em đối xử với anh quá tốt, không làm vậy với anh ngay lúc anh vẫn còn chưa bị Hạ Dư đè ra làm! Tình cảm của em mấy năm nay... Anh không nhìn ra chút nào hay sao!?!"
Tạ Thanh Trình vốn tưởng rằng đêm nay sẽ chẳng có chuyện gì khiến tâm trạng anh tệ hơn nữa.
Là anh sai rồi.
Cảm xúc hiện tại của anh đã trầm xuống tới giới hạn, anh nhìn chằm chằm gương mặt quen mà lạ của Trần Mạn, nhìn nước mắt doanh tròng của Trần Mạn, có một chớp mắt ấy thế mà anh lại oán hận tới mức cảm thấy có thể phá hủy luôn cả thế giới... Toàn một đám súc sinh gì thế! Mẹ nó tất cả đều chỉ là một lũ súc sinh!!!
Tạ Thanh Trình giận tới phát run: "... Cậu nói cậu thích tôi hơn mười năm... Mẹ nó tôi đã tin tưởng cậu hơn mười năm đấy Trần Diễn! Cậu lại đối xử với tôi như thế, hả? Mẹ nó cậu lại còn đối xử với tôi như thế nữa?! Buông tôi ra! Thả tay ra!!"
Trần Mạn rất đau lòng, chẳng còn lý trí, cậu ta đè chặt Tạ Thanh Trình không chịu buông, dấu vết Hạ Dư để lại trên môi Tạ Thanh Trình không ngừng khiến cậu chàng đau đớn, cậu ta lại muốn cúi người hôn lên môi Tạ Thanh Trình.
Mà giờ phút này, Tạ Thanh Trình thoát khỏi khống chế của cậu ta, vả mạnh một phát lên mặt Trần Mạn, như báo nổi giận quát: "Cút ngay! Cút!!"
Lần đầu tiên trong đời Trần Mạn bị Tạ Thanh Trình đánh...
Trước kia Tạ Thanh Trình luôn lựa chọn nói chuyện từ tốn với cậu ta, cũng không muốn tát xuống một phát như thế, Trần Mạn lại cảm thấy lòng mình không đau đến vậy nữa—— Lúc trước cậu ta chưa từng cảm nhận được chút cảm xúc sống động vào của Tạ Thanh Trình hết cả.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu ta chằm chằm, đỏ bừng hốc mắt, nói ra từng chữ hung dữ: "Buông ra."
Đáp lại anh là Trần Mạn dùng kỹ thuật khống chế tiêu chuẩn, giữ chặt cổ tay Tạ Thanh Trình, lúc hai người giằng co dữ dội, cổ tay Tạ Thanh Trình bị Trần Mạn siết tới trật khớp.
Anh kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng nhất thời rịn một lớp mồ hôi, sau đó ngã xuống giường, bên tay kia cuối cùng không động đậy nổi nữa.
Trần Mạn sống theo khuôn phép hai mươi mấy năm, cũng chưa làm chuyện gì quá giới hạn, giờ phút này đúng là cậu chàng đã đánh mất chính mình.
Cậu ta nhìn người đàn ông nhếch nhác không chịu nổi này, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc anh để mắt tới thứ gì của cậu ta? Tiền và thân phận của cậu ta, những thứ đó em đều có cả... Thậm chí chỉ cần em đồng ý quay về Yên Châu, quay về bên cạnh ông ngoại em thôi, em còn có thể có được quyền lực cao hơn Hạ Dư rất nhiều—— Thứ Hạ Dư có thể cho anh em cũng cho anh được hết thảy. Thứ cậu ta không cho anh được... Em cũng có thể cho anh."
Tạ Thanh Trình như bị tát một phát nặng nề!
Thế mà Trần Mạn lại nói như thế với anh...
Sau lúc ở phòng nghỉ, Trần Mạn đã hỏi anh muốn cái gì, có phải tiền tài danh lợi hay không.
Nếu là Trần Mạn trước kia, tuyệt đối sẽ không nói những lời đó với Tạ Thanh Trình, lời lẽ gây tổn thương quá nặng nề.
"Anh Tạ... Anh nói đi... Anh nói cho em biết, rốt cuộc là anh muốn thứ gì?"
Tạ Thanh Trình bị cậu chàng khống chế, giờ phút này chẳng động đậy nổi. Nhưng ánh mắt anh còn hung dữ lạnh băng hơn cả Trần Mạn sau khi bước vào phòng.
Anh cắn răng nói: "Tôi muốn cậu cút đi."
"Chỉ việc ấy." Mắt Trần Mạn nhuộm màu máu, khẽ giọng nói, "Chỉ việc ấy là em không thể đồng ý với anh được."
"..."
"Nếu anh có thể ở bên đàn ông, anh Tạ... Nếu anh không phải là thần linh vĩnh viễn không thể đến gần... Mà em luôn tưởng vậy trong lòng... Em cũng có thể lấy thứ mà em muốn có được." Tay Trần Mạn run lẩy bẩy, ánh sáng trong mắt cậu chàng chẳng lúc nào là không vỡ vụn ra, "Em nên lấy từ lâu rồi..."
"Em nên giành lấy từ lâu rồi..."
Cậu ta run giọng nói xong, tự tay muốn cởi cúc áo sơ mi lụa của Tạ Thanh Trình ra, vì quá nóng vội, vì cảm xúc sụp đổ, vì sự mâu thuẫn phức tạp trong lòng, tay cậu ta càng lúc càng run, chỉ còn lại mỗi vài chiếc cúc thế thôi, vậy mà nhất thời cậu ta không thể nào gỡ ra được.
Về sau Tạ Thanh Trình nhớ lại chuyện này, anh cảm thấy rằng thật ra trong lòng Trần Mạn vẫn luôn có một vài giới hạn vĩnh viễn chôn sâu như thế.
Giờ Trần Mạn run rẩy, có lẽ cũng vì linh hồn sâu trong cậu chàng, đạo đức cậu ta đang trách cứ cậu, không thể khiến cậu làm ra chuyện như thế.
Nhưng mà Tạ Thanh Trình vẫn chẳng thể biết được, nếu mặc kệ cho Trần Mạn làm như thế, cậu ta có thể đạp lên chút giới hạn cuối cùng này gây ra chuyện sai lầm hay không—— Bởi vì đúng lúc đó, cửa điện tử vốn đã bị Trần Mạn khóa trái lại vang lên một tiếng lạch cạch mở khóa.
Sau đó——
Có người phá bung cửa lao vọt vào từ bên ngoài!!
Tạ Thanh Trình trong nỗi phẫn nộ và hỗn loạn cùng cực không nhìn rõ người tới, trong tai chợt nghe thấy một tiếng gào lên gần như vặn vẹo, như tiếng ác long đạp biển, lửa lớn xé trời, ngay sau đó một cơn gió trong phòng vọt tới, Trần Mạn bị bóng người phá khóa vọt vào kia lao bổ tới đẩy xuống giường, hai thanh niên như chẳng thiết sống, tưởng phát điên, bắt đầu đánh lộn như thú hoang!
"Mẹ nó mày dám động vào anh ấy!!? Thằng họ Trần này, mày mẹ nó dám động vào anh ấy?!!!"
Giọng nói này vang lên, cho dù Tạ Thanh Trình không nhìn rõ người, cũng biết đó là ai.
Là Hạ Dư tới tìm anh nghe thấy tiếng động... Là Hạ Dư chẳng buồn nói nhiều, không làm việc gì dư thừa hết cả, lập tức mở khóa thiết bị, phá cửa xông vào...
Nỗi căm hận vô tận của Hạ Dư giờ phút này dâng lên cuồn cuộn, cậu đánh đỏ cả mắt, đấm đá khắc vào xương, chỉ một nhoáng hai người đã đánh tới mức trời đất mịt mù.
"Mẹ nó thằng súc sinh này! Mày có biết mày đang làm gì hay không!! Hôm nay anh ấy đã bị vậy rồi mày còn muốn làm nhục anh ấy!!! Mày có còn ra gì không hả Trần Diễn?! Anh ấy mẹ nó tin tưởng mày nhiều năm đến như thế! Ai bảo mày thích anh ấy thì anh ấy không đặt trong lòng—— Con mẹ mày nữa——" Lại một phát đá mạnh giáng xuống!
Cả người lẫn tay Hạ Dư đánh dính đầu máu, cậu giận dữ gào lên với Trần Mạn: "Mày—— Mẹ nó—— Đang làm gì thế hả?!! Ân tình của anh ấy dành cho mày mười mấy năm—— Mày lại báo đáp anh ấy như thế à?!!!?"
Trần Mạn cũng chẳng yếu thế, tình địch gặp mặt vô cùng chướng mắt, hai người trẻ tuổi này cũng chẳng còn ai tính giả vờ nữa.
Trần Mạn giận dữ đánh trả lại: "Mày thì có mặt mũi gì mà nói tao? Ngay cả bác sĩ tư nhân của mày mà mày còn chẳng buông tha, mày ngay trên hôn lễ của em gái anh ấy, mày cũng phải gây họa, mày cũng phải khiến anh ấy mất mặt! Hạ Dư tao nói mày nghe, trên đời này người không có tư cách khiển trách tao nhất chính là mày đấy!!"
Hạ Dư vốn chẳng nghe mấy lời cậu ta nói.
Vòng giám sát cảm xúc trên cổ tay cậu đã nhanh chóng lóe đỏ, lực trên tay cũng hoàn toàn mất khống chế. Trần Mạn trong lúc suy sụp ít nhất còn mang một tia tỉnh táo, nhưng Hạ Dư đã sắp phát điên rồi, cậu là kẻ điên, cậu thật sự muốn—— Cũng thật sự dám lấy tính mạng của Trần Mạn. Trong lúc đánh nhau, Hạ Dư nâng tay đập nát một chiếc đèn bàn trong phòng, lập tức dùng chân đèn sắc bén đã hỏng kia vung mạnh xuống!
Tạ Thanh Trình lớn tiếng cản cậu lại.
"Hạ Dư...!"
Rõ ràng chỉ một câu như thế, lại tựa như ấn chú, trói chặt Hạ Dư lại.
Tạ Thanh Trình đứng dậy, một bên tay anh đã bị Trần Mạn siết tới trật khớp, một bên tay khác đã bị thương lúc ở thôn Dịch gia, vốn chẳng dùng sức được. Nhưng anh vẫn dùng bên tay chẳng chút sức lực kia đặt lên chân đèn Hạ Dư cầm, "Cậu bỏ thứ này xuống cho tôi."
"Bỏ ra!"
"Mấy cậu muốn đánh thì cút ra khỏi villa này mà đánh."
"..."
"Ra ngoài." Tạ Thanh Trình vì chịu quá nhiều kích thích, vẻ mặt giờ phút này trái lại còn chết lặng đến lạ, anh nói, "Cút hết ra ngoài cho tôi."
Hạ Dư: "Tạ Thanh Trình..."
Trần Mạn: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình dùng ngón tay lạnh như băng, kéo chặt quần áo mình lại.
Anh nhắm mắt lại: "Mẹ nó đừng có gọi tôi."
Hiện tại anh coi như đã phát hiện, người với người chẳng thể giống nhau, Tần Từ Nham có thể làm một vị trưởng bối tốt, có thể làm một bác sĩ tốt, mà anh bắt chước dáng vẻ của Tần Từ Nham, chăm sóc cho Hạ Dư, an ủi cho Trần Mạn.
Kết quả cuối cùng mẹ nó chẳng ra cái gì.
Anh thật sự xui mười tám đời, lại hoàn toàn chẳng rõ vì sao mấy người trẻ tuổi này lại thế—— Bản thân là một người đàn ông rắn rỏi, lại còn lớn tuổi, đụng trúng thứ dơ dáy thất đức gì, lại bị hai thằng nhóc con chó chết lông chưa dài hết yêu thích thế?
Nhất là Trần Mạn... Nói đã thích thầm anh hơn mười năm...
Hơn mười năm trước Trần Mạn mới nhiêu tuổi? Biết cái gì là thích chưa?
Anh nhớ lại dù trước đây mình có từng chợt nghi ngờ, lại vẫn chắc chắn không tin rằng Trần Mạn sẽ chẳng làm theo thói thường như Hạ Dư, cho dù Hạ Dư có nói gì, anh cũng tin tưởng Trần Mạn vô điều kiện. Khi đó anh thậm chí còn châm chọc cho rằng nếu Trần Mạn cũng thích mình, thế nên gọi là song hỉ lâm môn.
Trúng ngay xổ số năm mươi triệu.
Hiện tại Tạ Thanh Trình thầm nghĩ chắc nên tìm tới một cửa hàng bán xổ số nào đó đổi thưởng, hỏi thử ông trời có trả số tiền thưởng chục triệu này hay không.
Anh còn quan tâm họ làm gì nữa?
Anh còn để ý được hai ông lớn bọn họ nữa à?
Đúng là nực cười...
Bọn họ đều dùng ánh mắt săn con mồi nhìn anh, chỉ có mỗi anh còn tưởng rằng anh là trưởng bối uy nghiêm gì đó—— Anh thật sự chịu đựng mấy cậu ấm này đủ rồi. Anh không hiểu được hết thảy chuyện này.
Tạ Thanh Trình nói: "Cút ra ngoài."
"..."
"Hay là mấy cậu mẹ nó còn định để tôi gọi điện báo cảnh sát nữa?!"
Hai chữ cảnh sát khiến Trần Mạn choàng tỉnh.
Sắc mặt cậu ta chợt tái nhợt—— Cậu ta nhất thời nhớ tới thân phận này của mình. Thân phận này tựa như cờ chiêu hồn, gọi ý thức cậu ta bỗng quay về trong hố trũng giận dữ.
Hơn mười giây ngắn ngủi, ý thức cậu ta càng lúc càng tỉnh táo. Sương máu trong mắt cậu ta dần tan đi, cậu chàng nhìn về phía Tạ Thanh Trình áo quần mất trật tự, cả giường lộn xộn không chịu nổi.
Cậu như chợt nhận ra sai lầm mình thiếu chút nữa đã mắc phải, tim vọt lên tận cổ họng.
Như người say rượu đột nhiên tỉnh táo, tay chân Trần Mạn chảy mồ hôi lạnh, run giọng nói: "Anh Tạ, em..."
Tạ Thanh Trình: "Tôi nói lần cuối cùng, hai người các cậu cút cả đi cho tôi."
Trần Mạn cũng không phải sợ Tạ Thanh Trình báo cảnh sát, khiến bản thân mất mặt trước mọi người, sau khi cậu lấy lại lí trí đã nhìn thấy vẻ thẫn thờ trên mặt Tạ Thanh Trình.
Với cả, cậu ta cũng phát hiện thái độ của Tạ Thanh Trình dành cho Hạ Dư cũng cứng rắn lạnh lẽo, còn chưa được tốt bằng mình.
Bởi thế linh hồn của Trần Mạn dần bị nhét ngược lại vào cơ thể, nhét vào rất thô bạo, tới mức nhất thời tay chân cậu ta cứng đờ, cơ quan mỏng manh như dây thanh quản còn chưa hoạt động lại.
Rất lâu sau, cậu ta mới lấy lại được sức điều khiển cơ thể mình trước khi Tạ Thanh Trình lại định mở miệng lần nữa, giờ phút này cậu ta đã hối hận không thôi, xấu hổ chẳng chịu nổi, sợ Tạ Thanh Trình sau đó sẽ nói ra những lời hết sức thất vọng về cậu, dùng chất giọng khản đặc nói một câu: "Anh à... Em xin lỗi..."
"Cút!"
Trần Mạn rời đi, ngay cả bản thân cậu ta cũng không thể đối diện với chính mình của hơn mười phút trước.
Tạ Thanh Trình chuyển ánh mắt lên người Hạ Dư, Hạ Dư vẫn chưa chịu đi, đôi mắt đỏ bừng, vừa như đau lòng vừa như điên cuồng nhìn anh, vòng tay lập lòe từng ánh đỏ liên hồi.
Cho dù Hạ Dư với anh mà nói đã không còn như trước từ lâu, nhưng chuyện này tới chuyện khác thi nhau ập đến trong hôm nay, hơn nữa anh đã sớm hạ quyết tâm, không dây dưa mãi với Hạ Dư nữa—— Anh hiểu rõ người như Hạ Dư, nếu bản thân đối xử với cậu khác Trần Mạn một chút thôi, Hạ Dư sẽ cảm thấy rằng trong lòng anh đã nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt rồi.
Thế thì hết thảy sẽ đều thất bại trong gang tấc.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh lại một hồi, nhắm mắt, lại mở ra.
Anh cắn răng nói với Hạ Dư: "Cậu cũng thế, cậu đừng có——"
Lời còn chưa dứt, bên tay trật khớp còn chưa chỉnh lại kia đã bị Hạ Dư nắm lấy.
Cơn đau lúc nắn lại khớp với Tạ Thanh Trình mà nói cũng chẳng là gì, nhưng lời nói sau đó của Hạ Dư lại khiến cho nỗi lòng vốn đã chết lặng hết mực của Tạ Thanh Trình như bị đâm vào một nhát.
Hạ Dư: "Anh ta không biết bên tay này của anh từng bị thương, nhưng mà em thì biết... Tạ Thanh Trình... Em biết hết đấy..."
"..."
Cậu nắm lấy ngón tay anh, đan vào từng ngón từng ngón, cuối cùng cậu không khống chế nổi cảm xúc dao động quá mạnh nữa, nâng tay ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình đã yếu ớt tới lạ vào trong lòng mình. Tay cậu giữ lấy sau đầu Tạ Thanh Trình, luồn vào tóc đen. Cậu nói: "Tạ Thanh Trình... Cầu xin anh... Đừng đuổi em đi có được không?"
"Để em bảo vệ anh, được chứ..."
Tạ Thanh Trình bị cậu ôm lấy, lúc này cũng đã chẳng còn sức đâu mà giãy giụa, vì thế anh không đáp lời, lại hóa thành lưỡi dao lạnh như băng, khiến trái tim Hạ Dư đau đớn.
"Cậu cũng như với cậu ta." Tạ Thanh Trình cuối cùng thẫn thờ bảo, "Buông tôi ra, Hạ Dư."
Có người tựa như màn sương mịt mù, nước chảy mưa bay, lại không thể ôm được hay giữ lấy, chẳng thể nào níu lại.
Anh tựa như sẽ mãi rời đi, vẫn cách con người ta rất xa.
Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm mắt lại: "Cậu nghe cho kĩ này, tôi vĩnh viễn sẽ không thích mấy cậu. Cho dù cậu có thể giữ tôi ở lại bên cạnh cậu hay không, thì đó cũng chỉ là một cái xác trống rỗng mà thôi... Buông tay ra. Sau đó, mời cậu đi ra ngoài."
Nhưng ngoại trừ anh ra, chẳng bất cứ một ai biết được, lúc cái xác trống rỗng nói ra những lời này, nơi trái tim, lại đau nhói lên.
Cậu chàng thích anh đến như thế, đơn phương nhiều năm đến vậy, vì cậu ta cho rằng Tạ Thanh Trình là thẳng nam, vĩnh viễn sẽ không yêu đàn ông. Ai biết Tạ Thanh Trình vốn chẳng phải vậy... Tạ Thanh Trình lừa cậu, sự cao ngạo của Tạ Thanh Trình đều là giả vờ, rõ ràng anh có thể chấp nhận đàn ông...
Thậm chí anh còn có thể ở bên một cậu trai nhỏ hơn cậu biết bao nhiêu tuổi!
Sau cơn ngạc nhiên rung trời, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng chợt tỉnh. Trần Mạn làm ra loại chuyện này, khiến anh còn shock hơn cả lúc Hạ Dư trả thù anh. Bởi vì... Bởi vì anh tin tưởng Trần Mạn đến thế... Từ nhỏ đến lớn, tới tận giờ anh cũng chưa từng thất vọng về Trần Mạn.
Nhưng thế mà cậu ta lại——!!
Tạ Thanh Trình như ngã vào hố băng, liều mạng giãy giụa, anh quay mặt đi: "Trần Mạn! Em điên rồi đấy à?! Em đang làm gì thế!... Trần Diễn!! Thả anh ra!!"
Sơ mi hồng phấn người đàn ông mặc trong tiệc rượu giờ đã nhăn nhúm, nơi cổ còn dấu hôn chói mắt, đều là do Hạ Dư để lại...
Vết đỏ sẫm ấy kích thích Trần Mạn giờ phút này đầu óc đã hỗn loạn mạnh mẽ.
Cậu chàng nghe thấy Tạ Thanh Trình gọi cậu là Trần Diễn, vừa đau lòng vừa giận dữ—— Những lời trong tình cảnh bình thường Trần Mạn sẽ tuyệt đối không nói, giờ phút này lại bật ra hết thảy.
"Vì sao chứ?" Cậu ta đau thương nói, "Vì sao cậu ta có thể còn em thì không được?"
"Em buông tay ra! Trần Diễn em không tỉnh táo rồi!!"
"Em chỉ hận bản thân không mất tỉnh táo sớm hơn chút thôi!" Trần Mạn lạnh lùng nói, "Vì sao anh lại muốn ở bên cậu ta? Em từng cho rằng anh bị ép buộc!! Em tưởng là anh ghét cậu ta! Nhưng mà anh bảo không phải thế... Vì sao vậy? Vì Hạ Dư có tiền ư? Do Hạ Dư có địa vị?"
Tuy rằng tác dụng của thuốc giờ phút này đã không còn trên người Tạ Thanh Trình, nhưng thể lực anh vốn chưa khôi phục, cho dù là thế anh vẫn ra sức giãy giụa: "Mẹ nó sao em lại làm thế... Trần Diễn, sao em lại làm thế! Hả?!"
Mắt Tạ Thanh Trình cũng đỏ lên: "Sao tới em cũng như thế hả!!"
Trần Mạn nhanh chóng đè hai tay anh xuống, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, tròng mắt vì cảm xúc mãnh liệt mà vẩn đục. Tạ Thanh Trình ở ngay trước mắt cậu ta, người anh lớn thuở nhỏ cậu ta còn chẳng dám làm trái lời này, cứ thế bị cậu ta đè xuống, nằm trong tay cậu ta.
Giọng cậu chàng ẩn chứa lửa lớn, ánh lửa muốn thiêu rụi cả lý trí còn sót lại của cậu.
"... Bởi vì em thích anh, anh Tạ." Cậu ta nói từng chữ một.
"..."
"Em thích anh hơn mười năm rồi... Hiện tại em chỉ hận em đối xử với anh quá tốt, không làm vậy với anh ngay lúc anh vẫn còn chưa bị Hạ Dư đè ra làm! Tình cảm của em mấy năm nay... Anh không nhìn ra chút nào hay sao!?!"
Tạ Thanh Trình vốn tưởng rằng đêm nay sẽ chẳng có chuyện gì khiến tâm trạng anh tệ hơn nữa.
Là anh sai rồi.
Cảm xúc hiện tại của anh đã trầm xuống tới giới hạn, anh nhìn chằm chằm gương mặt quen mà lạ của Trần Mạn, nhìn nước mắt doanh tròng của Trần Mạn, có một chớp mắt ấy thế mà anh lại oán hận tới mức cảm thấy có thể phá hủy luôn cả thế giới... Toàn một đám súc sinh gì thế! Mẹ nó tất cả đều chỉ là một lũ súc sinh!!!
Tạ Thanh Trình giận tới phát run: "... Cậu nói cậu thích tôi hơn mười năm... Mẹ nó tôi đã tin tưởng cậu hơn mười năm đấy Trần Diễn! Cậu lại đối xử với tôi như thế, hả? Mẹ nó cậu lại còn đối xử với tôi như thế nữa?! Buông tôi ra! Thả tay ra!!"
Trần Mạn rất đau lòng, chẳng còn lý trí, cậu ta đè chặt Tạ Thanh Trình không chịu buông, dấu vết Hạ Dư để lại trên môi Tạ Thanh Trình không ngừng khiến cậu chàng đau đớn, cậu ta lại muốn cúi người hôn lên môi Tạ Thanh Trình.
Mà giờ phút này, Tạ Thanh Trình thoát khỏi khống chế của cậu ta, vả mạnh một phát lên mặt Trần Mạn, như báo nổi giận quát: "Cút ngay! Cút!!"
Lần đầu tiên trong đời Trần Mạn bị Tạ Thanh Trình đánh...
Trước kia Tạ Thanh Trình luôn lựa chọn nói chuyện từ tốn với cậu ta, cũng không muốn tát xuống một phát như thế, Trần Mạn lại cảm thấy lòng mình không đau đến vậy nữa—— Lúc trước cậu ta chưa từng cảm nhận được chút cảm xúc sống động vào của Tạ Thanh Trình hết cả.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu ta chằm chằm, đỏ bừng hốc mắt, nói ra từng chữ hung dữ: "Buông ra."
Đáp lại anh là Trần Mạn dùng kỹ thuật khống chế tiêu chuẩn, giữ chặt cổ tay Tạ Thanh Trình, lúc hai người giằng co dữ dội, cổ tay Tạ Thanh Trình bị Trần Mạn siết tới trật khớp.
Anh kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng nhất thời rịn một lớp mồ hôi, sau đó ngã xuống giường, bên tay kia cuối cùng không động đậy nổi nữa.
Trần Mạn sống theo khuôn phép hai mươi mấy năm, cũng chưa làm chuyện gì quá giới hạn, giờ phút này đúng là cậu chàng đã đánh mất chính mình.
Cậu ta nhìn người đàn ông nhếch nhác không chịu nổi này, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc anh để mắt tới thứ gì của cậu ta? Tiền và thân phận của cậu ta, những thứ đó em đều có cả... Thậm chí chỉ cần em đồng ý quay về Yên Châu, quay về bên cạnh ông ngoại em thôi, em còn có thể có được quyền lực cao hơn Hạ Dư rất nhiều—— Thứ Hạ Dư có thể cho anh em cũng cho anh được hết thảy. Thứ cậu ta không cho anh được... Em cũng có thể cho anh."
Tạ Thanh Trình như bị tát một phát nặng nề!
Thế mà Trần Mạn lại nói như thế với anh...
Sau lúc ở phòng nghỉ, Trần Mạn đã hỏi anh muốn cái gì, có phải tiền tài danh lợi hay không.
Nếu là Trần Mạn trước kia, tuyệt đối sẽ không nói những lời đó với Tạ Thanh Trình, lời lẽ gây tổn thương quá nặng nề.
"Anh Tạ... Anh nói đi... Anh nói cho em biết, rốt cuộc là anh muốn thứ gì?"
Tạ Thanh Trình bị cậu chàng khống chế, giờ phút này chẳng động đậy nổi. Nhưng ánh mắt anh còn hung dữ lạnh băng hơn cả Trần Mạn sau khi bước vào phòng.
Anh cắn răng nói: "Tôi muốn cậu cút đi."
"Chỉ việc ấy." Mắt Trần Mạn nhuộm màu máu, khẽ giọng nói, "Chỉ việc ấy là em không thể đồng ý với anh được."
"..."
"Nếu anh có thể ở bên đàn ông, anh Tạ... Nếu anh không phải là thần linh vĩnh viễn không thể đến gần... Mà em luôn tưởng vậy trong lòng... Em cũng có thể lấy thứ mà em muốn có được." Tay Trần Mạn run lẩy bẩy, ánh sáng trong mắt cậu chàng chẳng lúc nào là không vỡ vụn ra, "Em nên lấy từ lâu rồi..."
"Em nên giành lấy từ lâu rồi..."
Cậu ta run giọng nói xong, tự tay muốn cởi cúc áo sơ mi lụa của Tạ Thanh Trình ra, vì quá nóng vội, vì cảm xúc sụp đổ, vì sự mâu thuẫn phức tạp trong lòng, tay cậu ta càng lúc càng run, chỉ còn lại mỗi vài chiếc cúc thế thôi, vậy mà nhất thời cậu ta không thể nào gỡ ra được.
Về sau Tạ Thanh Trình nhớ lại chuyện này, anh cảm thấy rằng thật ra trong lòng Trần Mạn vẫn luôn có một vài giới hạn vĩnh viễn chôn sâu như thế.
Giờ Trần Mạn run rẩy, có lẽ cũng vì linh hồn sâu trong cậu chàng, đạo đức cậu ta đang trách cứ cậu, không thể khiến cậu làm ra chuyện như thế.
Nhưng mà Tạ Thanh Trình vẫn chẳng thể biết được, nếu mặc kệ cho Trần Mạn làm như thế, cậu ta có thể đạp lên chút giới hạn cuối cùng này gây ra chuyện sai lầm hay không—— Bởi vì đúng lúc đó, cửa điện tử vốn đã bị Trần Mạn khóa trái lại vang lên một tiếng lạch cạch mở khóa.
Sau đó——
Có người phá bung cửa lao vọt vào từ bên ngoài!!
Tạ Thanh Trình trong nỗi phẫn nộ và hỗn loạn cùng cực không nhìn rõ người tới, trong tai chợt nghe thấy một tiếng gào lên gần như vặn vẹo, như tiếng ác long đạp biển, lửa lớn xé trời, ngay sau đó một cơn gió trong phòng vọt tới, Trần Mạn bị bóng người phá khóa vọt vào kia lao bổ tới đẩy xuống giường, hai thanh niên như chẳng thiết sống, tưởng phát điên, bắt đầu đánh lộn như thú hoang!
"Mẹ nó mày dám động vào anh ấy!!? Thằng họ Trần này, mày mẹ nó dám động vào anh ấy?!!!"
Giọng nói này vang lên, cho dù Tạ Thanh Trình không nhìn rõ người, cũng biết đó là ai.
Là Hạ Dư tới tìm anh nghe thấy tiếng động... Là Hạ Dư chẳng buồn nói nhiều, không làm việc gì dư thừa hết cả, lập tức mở khóa thiết bị, phá cửa xông vào...
Nỗi căm hận vô tận của Hạ Dư giờ phút này dâng lên cuồn cuộn, cậu đánh đỏ cả mắt, đấm đá khắc vào xương, chỉ một nhoáng hai người đã đánh tới mức trời đất mịt mù.
"Mẹ nó thằng súc sinh này! Mày có biết mày đang làm gì hay không!! Hôm nay anh ấy đã bị vậy rồi mày còn muốn làm nhục anh ấy!!! Mày có còn ra gì không hả Trần Diễn?! Anh ấy mẹ nó tin tưởng mày nhiều năm đến như thế! Ai bảo mày thích anh ấy thì anh ấy không đặt trong lòng—— Con mẹ mày nữa——" Lại một phát đá mạnh giáng xuống!
Cả người lẫn tay Hạ Dư đánh dính đầu máu, cậu giận dữ gào lên với Trần Mạn: "Mày—— Mẹ nó—— Đang làm gì thế hả?!! Ân tình của anh ấy dành cho mày mười mấy năm—— Mày lại báo đáp anh ấy như thế à?!!!?"
Trần Mạn cũng chẳng yếu thế, tình địch gặp mặt vô cùng chướng mắt, hai người trẻ tuổi này cũng chẳng còn ai tính giả vờ nữa.
Trần Mạn giận dữ đánh trả lại: "Mày thì có mặt mũi gì mà nói tao? Ngay cả bác sĩ tư nhân của mày mà mày còn chẳng buông tha, mày ngay trên hôn lễ của em gái anh ấy, mày cũng phải gây họa, mày cũng phải khiến anh ấy mất mặt! Hạ Dư tao nói mày nghe, trên đời này người không có tư cách khiển trách tao nhất chính là mày đấy!!"
Hạ Dư vốn chẳng nghe mấy lời cậu ta nói.
Vòng giám sát cảm xúc trên cổ tay cậu đã nhanh chóng lóe đỏ, lực trên tay cũng hoàn toàn mất khống chế. Trần Mạn trong lúc suy sụp ít nhất còn mang một tia tỉnh táo, nhưng Hạ Dư đã sắp phát điên rồi, cậu là kẻ điên, cậu thật sự muốn—— Cũng thật sự dám lấy tính mạng của Trần Mạn. Trong lúc đánh nhau, Hạ Dư nâng tay đập nát một chiếc đèn bàn trong phòng, lập tức dùng chân đèn sắc bén đã hỏng kia vung mạnh xuống!
Tạ Thanh Trình lớn tiếng cản cậu lại.
"Hạ Dư...!"
Rõ ràng chỉ một câu như thế, lại tựa như ấn chú, trói chặt Hạ Dư lại.
Tạ Thanh Trình đứng dậy, một bên tay anh đã bị Trần Mạn siết tới trật khớp, một bên tay khác đã bị thương lúc ở thôn Dịch gia, vốn chẳng dùng sức được. Nhưng anh vẫn dùng bên tay chẳng chút sức lực kia đặt lên chân đèn Hạ Dư cầm, "Cậu bỏ thứ này xuống cho tôi."
"Bỏ ra!"
"Mấy cậu muốn đánh thì cút ra khỏi villa này mà đánh."
"..."
"Ra ngoài." Tạ Thanh Trình vì chịu quá nhiều kích thích, vẻ mặt giờ phút này trái lại còn chết lặng đến lạ, anh nói, "Cút hết ra ngoài cho tôi."
Hạ Dư: "Tạ Thanh Trình..."
Trần Mạn: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình dùng ngón tay lạnh như băng, kéo chặt quần áo mình lại.
Anh nhắm mắt lại: "Mẹ nó đừng có gọi tôi."
Hiện tại anh coi như đã phát hiện, người với người chẳng thể giống nhau, Tần Từ Nham có thể làm một vị trưởng bối tốt, có thể làm một bác sĩ tốt, mà anh bắt chước dáng vẻ của Tần Từ Nham, chăm sóc cho Hạ Dư, an ủi cho Trần Mạn.
Kết quả cuối cùng mẹ nó chẳng ra cái gì.
Anh thật sự xui mười tám đời, lại hoàn toàn chẳng rõ vì sao mấy người trẻ tuổi này lại thế—— Bản thân là một người đàn ông rắn rỏi, lại còn lớn tuổi, đụng trúng thứ dơ dáy thất đức gì, lại bị hai thằng nhóc con chó chết lông chưa dài hết yêu thích thế?
Nhất là Trần Mạn... Nói đã thích thầm anh hơn mười năm...
Hơn mười năm trước Trần Mạn mới nhiêu tuổi? Biết cái gì là thích chưa?
Anh nhớ lại dù trước đây mình có từng chợt nghi ngờ, lại vẫn chắc chắn không tin rằng Trần Mạn sẽ chẳng làm theo thói thường như Hạ Dư, cho dù Hạ Dư có nói gì, anh cũng tin tưởng Trần Mạn vô điều kiện. Khi đó anh thậm chí còn châm chọc cho rằng nếu Trần Mạn cũng thích mình, thế nên gọi là song hỉ lâm môn.
Trúng ngay xổ số năm mươi triệu.
Hiện tại Tạ Thanh Trình thầm nghĩ chắc nên tìm tới một cửa hàng bán xổ số nào đó đổi thưởng, hỏi thử ông trời có trả số tiền thưởng chục triệu này hay không.
Anh còn quan tâm họ làm gì nữa?
Anh còn để ý được hai ông lớn bọn họ nữa à?
Đúng là nực cười...
Bọn họ đều dùng ánh mắt săn con mồi nhìn anh, chỉ có mỗi anh còn tưởng rằng anh là trưởng bối uy nghiêm gì đó—— Anh thật sự chịu đựng mấy cậu ấm này đủ rồi. Anh không hiểu được hết thảy chuyện này.
Tạ Thanh Trình nói: "Cút ra ngoài."
"..."
"Hay là mấy cậu mẹ nó còn định để tôi gọi điện báo cảnh sát nữa?!"
Hai chữ cảnh sát khiến Trần Mạn choàng tỉnh.
Sắc mặt cậu ta chợt tái nhợt—— Cậu ta nhất thời nhớ tới thân phận này của mình. Thân phận này tựa như cờ chiêu hồn, gọi ý thức cậu ta bỗng quay về trong hố trũng giận dữ.
Hơn mười giây ngắn ngủi, ý thức cậu ta càng lúc càng tỉnh táo. Sương máu trong mắt cậu ta dần tan đi, cậu chàng nhìn về phía Tạ Thanh Trình áo quần mất trật tự, cả giường lộn xộn không chịu nổi.
Cậu như chợt nhận ra sai lầm mình thiếu chút nữa đã mắc phải, tim vọt lên tận cổ họng.
Như người say rượu đột nhiên tỉnh táo, tay chân Trần Mạn chảy mồ hôi lạnh, run giọng nói: "Anh Tạ, em..."
Tạ Thanh Trình: "Tôi nói lần cuối cùng, hai người các cậu cút cả đi cho tôi."
Trần Mạn cũng không phải sợ Tạ Thanh Trình báo cảnh sát, khiến bản thân mất mặt trước mọi người, sau khi cậu lấy lại lí trí đã nhìn thấy vẻ thẫn thờ trên mặt Tạ Thanh Trình.
Với cả, cậu ta cũng phát hiện thái độ của Tạ Thanh Trình dành cho Hạ Dư cũng cứng rắn lạnh lẽo, còn chưa được tốt bằng mình.
Bởi thế linh hồn của Trần Mạn dần bị nhét ngược lại vào cơ thể, nhét vào rất thô bạo, tới mức nhất thời tay chân cậu ta cứng đờ, cơ quan mỏng manh như dây thanh quản còn chưa hoạt động lại.
Rất lâu sau, cậu ta mới lấy lại được sức điều khiển cơ thể mình trước khi Tạ Thanh Trình lại định mở miệng lần nữa, giờ phút này cậu ta đã hối hận không thôi, xấu hổ chẳng chịu nổi, sợ Tạ Thanh Trình sau đó sẽ nói ra những lời hết sức thất vọng về cậu, dùng chất giọng khản đặc nói một câu: "Anh à... Em xin lỗi..."
"Cút!"
Trần Mạn rời đi, ngay cả bản thân cậu ta cũng không thể đối diện với chính mình của hơn mười phút trước.
Tạ Thanh Trình chuyển ánh mắt lên người Hạ Dư, Hạ Dư vẫn chưa chịu đi, đôi mắt đỏ bừng, vừa như đau lòng vừa như điên cuồng nhìn anh, vòng tay lập lòe từng ánh đỏ liên hồi.
Cho dù Hạ Dư với anh mà nói đã không còn như trước từ lâu, nhưng chuyện này tới chuyện khác thi nhau ập đến trong hôm nay, hơn nữa anh đã sớm hạ quyết tâm, không dây dưa mãi với Hạ Dư nữa—— Anh hiểu rõ người như Hạ Dư, nếu bản thân đối xử với cậu khác Trần Mạn một chút thôi, Hạ Dư sẽ cảm thấy rằng trong lòng anh đã nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt rồi.
Thế thì hết thảy sẽ đều thất bại trong gang tấc.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh lại một hồi, nhắm mắt, lại mở ra.
Anh cắn răng nói với Hạ Dư: "Cậu cũng thế, cậu đừng có——"
Lời còn chưa dứt, bên tay trật khớp còn chưa chỉnh lại kia đã bị Hạ Dư nắm lấy.
Cơn đau lúc nắn lại khớp với Tạ Thanh Trình mà nói cũng chẳng là gì, nhưng lời nói sau đó của Hạ Dư lại khiến cho nỗi lòng vốn đã chết lặng hết mực của Tạ Thanh Trình như bị đâm vào một nhát.
Hạ Dư: "Anh ta không biết bên tay này của anh từng bị thương, nhưng mà em thì biết... Tạ Thanh Trình... Em biết hết đấy..."
"..."
Cậu nắm lấy ngón tay anh, đan vào từng ngón từng ngón, cuối cùng cậu không khống chế nổi cảm xúc dao động quá mạnh nữa, nâng tay ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình đã yếu ớt tới lạ vào trong lòng mình. Tay cậu giữ lấy sau đầu Tạ Thanh Trình, luồn vào tóc đen. Cậu nói: "Tạ Thanh Trình... Cầu xin anh... Đừng đuổi em đi có được không?"
"Để em bảo vệ anh, được chứ..."
Tạ Thanh Trình bị cậu ôm lấy, lúc này cũng đã chẳng còn sức đâu mà giãy giụa, vì thế anh không đáp lời, lại hóa thành lưỡi dao lạnh như băng, khiến trái tim Hạ Dư đau đớn.
"Cậu cũng như với cậu ta." Tạ Thanh Trình cuối cùng thẫn thờ bảo, "Buông tôi ra, Hạ Dư."
Có người tựa như màn sương mịt mù, nước chảy mưa bay, lại không thể ôm được hay giữ lấy, chẳng thể nào níu lại.
Anh tựa như sẽ mãi rời đi, vẫn cách con người ta rất xa.
Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm mắt lại: "Cậu nghe cho kĩ này, tôi vĩnh viễn sẽ không thích mấy cậu. Cho dù cậu có thể giữ tôi ở lại bên cạnh cậu hay không, thì đó cũng chỉ là một cái xác trống rỗng mà thôi... Buông tay ra. Sau đó, mời cậu đi ra ngoài."
Nhưng ngoại trừ anh ra, chẳng bất cứ một ai biết được, lúc cái xác trống rỗng nói ra những lời này, nơi trái tim, lại đau nhói lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất