Chương 210: Kể cho anh câu chuyện không muốn ai biết
Tạ Thanh Trình nhìn người phản chiếu trong gương phòng thay đồ kia.
Gương mặt gầy yếu lộ ra vẻ mệt mỏi, một thân đồng phục, huy chương bạc, huy hiệu trên mũ, thắt lưng da, vòng eo thon chắc, dưới đôi chân dài là đôi giày chiến của quân đội đã không thể quen thuộc hơn từ khi anh còn nhỏ.
Nhưng không chân thật như trong mơ.
Xưa kia anh thường xuyên ngửi thấy mùi hương trên quần áo cha mẹ anh, trên vải đồng phục cảnh sát luôn mang chút mùi mồ hôi, có mùi nắng khi phơi dưới ánh mặt trời chói chang, đôi khi còn có cả hương mì ăn liền ngấm vào mang theo từ văn phòng, thậm chí có lúc mang cả mùi màu tươi.
Hơi thở trên bộ đồ này hẳn phải rất ấm, nóng bỏng, nhưng trên người mình lại quá lạnh lẽo.
Học hành nghiên cứu y học bao năm như thế, mùi nước khử trùng lạnh băng sạch sẽ như đã thấm cả vào xương tủy anh, cho dù hiện tại mặc đồng phục cảnh sát trên người, dán sát lại ngửi, cổ áo xương quai xanh, nơi cổ tay đều tản ra hương lạnh lẽo.
Tạ Thanh Trình cài cúc tay áo gọn gàng, che khuất hình xăm trên cổ tay mà chắc chắn cảnh sát không thể có, lại liếc mắt qua trong gương, sau đó kéo thấp vành mũ, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Không tệ đâu, rất hợp với cậu đấy.” Viên chỉ huy thấy anh đi ra, đánh giá trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Đi theo tôi tập hợp với đồng đội của cậu nào.”
Tạ Thanh Trình vào thanh máy, đi theo viên chỉ huy tới sân thượng. Lúc nhìn thấy người ở sân thượng, anh thoáng giật mình.
Không ngờ đồng đội của anh cuối cùng lại chỉ có một.
Càng không ngờ tới, người kia thế mà lại là…
“Lão Trịnh?”
Trịnh Kính Phong đã được vũ trang đầy đủ, đứng bên máy bay trực thăng, gật đầu với anh, thấy dáng vẻ anh mặc đồng phục cảnh sát, thậm chí còn nhếch miệng khẽ cười, giơ ngón cái lên với anh.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình xanh mét quay đầu lại, viên chỉ huy vừa hay bước ra khỏi thang máy, Tạ Thanh Trình: “Mấy ông mở trò đùa quốc tế gì đấy?”
Viên chỉ huy: “Không mở trò đùa gì đâu, đây là quyết định cuối cùng của bọn tôi. Nhiệm vụ ẩn nấp điều tra lần này càng nhiều người biết tới thì tỉ lệ bị phát hiện lại càng lớn, thế nên chúng tôi cần chiến sĩ đơn lẻ tác chiến có năng lực mạnh, khả năng phối hợp cao. Cậu với những người trong đội đều chẳng quen biết gì nhau, mà Trịnh Kính Phong lại là cảnh sát hình sự có thâm niên kinh nghiệm phong phú, quen biết cậu nhiều năm, ông ấy là người tốt nhất được chọn.”
“…”
“… Ông không lay chuyển được chủ ý nhất thời của chú ấy hay là——“
“Tạ Thanh Trình, đội trưởng Trịnh không thể thua kém bất cứ viên cảnh sát tinh anh nào cậu đã từng gặp đâu, ông ấy có gần 40 năm kinh nghiệm tác chiến. Tôi biết cậu đang lo lắng cho an toàn của ông ấy, có điều tôi cảm thấy cậu có thể tin tưởng ông ấy hơn chút đấy.”
Tạ Thanh Trình vẫn nghiêm mặt tái nhợt, dù thế nào anh vẫn không thể phối hợp với lão Trịnh, nhỡ đâu có chuyện gì không may xảy ra…
Viên chỉ huy không cho phép phản đối: “Thời gian không còn nhiều, những thứ khác cứ để đội trưởng Trịnh giải thích, xuất phát đi.”
Trực thăng bay về phía cảng, thuyền đã hạ thủy chờ sẵn ở cảng quân đội, hai người cầm trang bị, bước lên trên thuyền, bốn mươi lăm phút sau, thuyền nhiệm vụ lao vùn vụt giữa bầu trời bát ngát và biển rộng mênh mông.
“Cháu mặc bộ đồ này, dáng vẻ đúng là rất giống cha cháu. Vừa cao, vai lại rộng, dáng người đẹp, rất nam tính, đủ để mấy cô nàng yêu thích đấy.”
Trịnh Kính Phong đi tới bên mạn thuyền, nheo mắt báo lại, đón gió biển vù vù, đứng sóng vai với Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình vẫn đen mặt lại, không hề thả lỏng: “Vì sao chú phải mạo hiểu với rủi ro lần này chứ.”
Trịnh Kính Phong quay đầu lại, không trả lời câu hỏi của Tạ Thanh Trình, mà bảo: “Mặt mày thì giống mẹ cháu. Đẹp lắm, cơ mà lúc đen mặt lại nghiêm túc thì cũng rất sắc bén. Mẹ cháu là nữ, khí chất được trung hòa hoàn hảo luôn, ánh mắt cháu có tính công kích hơn bà ấy nhiều. Thật ra có đôi khi ở bên ngoài thì nên dịu lại sẽ an toàn hơn chút đấy, người trẻ tuổi ạ. Đôi lúc cháu càng mạnh mẽ thì lại càng dễ gặp bất lợi. Tâm lí của rất nhiều tội phạm đều khó mà hiểu rõ được, cháu ưa nhìn như thế mà ánh mắt lúc trừng mắt nhìn người khác còn sắc bén, cứ như đang uy hiếp vậy, có lẽ sẽ lại càng kích thích ham muốn phạm tội của chúng hơn.”
“…”
Đội trưởng Trịnh cười cười: “Đang làm nhiệm vụ mà nhỉ, nhắc cho cháu tỉnh táo thôi, lúc trước dạy học trò thành quen luôn. Vừa thấy cháu mặc đồng phục cảnh sát mới tinh đã không nhịn nổi bệnh nghề nhiệp rồi. Đây là lời nhắc nhở từ kinh nghiệm của ông già này đấy, tốt nhất là cháu nên nghe chút đi.”
Tạ Thanh Trình xoay đầu nhìn mặt biển.
Không khí lại càng cứng nhắc hơn.
“…” Trịnh Kính Phong hắng giọng, kiên nhẫn tiếp tục tìm chủ đề, “Đúng rồi, cảnh sát tiểu Tạ này, chú đã từng kể với cháu về lần gặp mặt chính thức đầu tiên của chú với cha mẹ cháu chưa nhỉ?”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình vẫn sâu thẳm, không lên tiếng.
Trịnh Kính Phong vì làm dịu không khí, nên tự nói tự đáp bảo tiếp: “Lần đầu gặp mặt của chú với cha mẹ cháu là năm tốt nghiệp trường cảnh sát ấy.”
“Năm đó cục thành phố đang xử lí vụ án lớn bậc nhất là buôn lậu thuốc phiện vùng Tam Giác Vàng, mạng lưới của trùm buôn thuốc phiện đã dính líu tới tận hệ thống cục thành phố, vì cố hết sức để tránh nhiệm vụ không bị phát hiện, lãnh đạo lâu năm đã lựa chọn một vài sinh viên tốt nghiệp xuất sắc từ các trường cảnh sát khác nhau, phái mấy người trẻ tuổi còn chưa chính thức bước vào hệ thống cảnh sát này tới vùng Tam Giác Vàng để nằm vùng điều tra.”
Mặt biển tối đen một khoảng, Trịnh Kính Phong nhìn bóng đêm không thấy điểm cuối kia, kể lại một vài câu chuyện ông ấy hiếm khi kể với người khác này.
“Chú với cha mẹ cháu đều là sinh viên được lựa chọn, khi đó ba người bọn chú lập thành một tiểu đội, nhiệm vụ mà bọn chú nhận được là lẻn vào căn cứ bọn chúng độc chiếm, ghi chép chụp lại hình thức giao dịch của chúng với một doanh nhân lớn trong nước vào khoảng thời gian đó.”
“Suốt quãng đường đi, bọn chú tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng thuận lợi lẻn được vào trong kho hàng của bọn chúng, tìm khe hở để ẩn nấp trốn đi, sau đó bắt đầu im lặng chờ tên doanh nhân giàu có kia xuất hiện. Theo như tình báo, trong 24 giờ chắc chắn hắn ta sẽ tới Tam Giác Vàng, hơn nữa còn tự mình đến kho hàng này chọn và kiểm tra hàng hóa. Nhưng mà…”
Trịnh Kính Phong nói tới đây, dừng lại một chút: “Xảy ra vài tình huống ngoài ý muốn.”
“Tên doanh nhân kia đến muộn, ngày đầu tiên, hắn ta chưa tới. Đến ngày thứ hai thứ ba, hắn ta vẫn chẳng xuất hiện. Mẹ cháu từng học tiếng Myanmar, bà ấy nghe thấy mấy tên buôn ma túy này đã sốt ruột, cho rằng tên doanh nhân giàu có kia chắc là muốn nuốt lời rồi. Khi đó lương thực lẫn nước bọn chú mang theo cũng chẳng nhiều, nhiệm vụ ẩn nấp của bọn chú vốn chỉ có một ngày thôi, khi đó đã là ngày thứ ba rồi, đồ ăn một ngày bọn chú chia cho ba ngày ăn, còn tiếp tục như thế nữa thì an toàn mạng sống của bọn chú cũng khó mà chắc chắn được.”
Sức chú ý của Tạ Thanh Trình dần bị thu hút, anh hỏi: “… Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ cháu bảo, hy vọng bọn chú rút về trước, không cần phải đánh cược, không cần hi sinh vô nghĩa.” Trịnh Kính Phong nói, “Nhưng mà cha cháu lại không đồng ý. Trước đó ông ấy đã biết tới phong cách làm việc của trùm buôn thuốc phiện kia rồi, biết rằng kẻ nọ hết sức gian xảo, ông ấy nghi ngờ tên buôn thuốc phiện đề phòng có kẻ ẩn nấp để tóm gọn nên mới cố tình kéo dài thời gian gặp mặt với tên doanh nhân giàu có. Ông ấy cảm thấy hẳn là bọn chú nên đợi thêm mấy ngày nữa.”
Trịnh Kính Phong nói xong, nếp nhăn khóe mắt như trải dài về phía sau, trong nụ cười nhàn nhạt hằn nếp nhăn kéo dài thành bóng dáng trẻ tuổi sống động. Ông như lại nghe thấy giọng nói của bản thân và hai cảnh sát cũng trẻ tuổi vào khi ấy——
Cảnh sát trẻ Chu Mộc Anh: “Đợi thêm nữa? Đợi thêm chút nữa thì chúng ta tới ngay cả sức để thoát khỏi căn cứ báo cáo lại tình hình cũng chẳng còn nữa đâu, anh không phải là dũng cảm mà là đồ ngốc đấy.”
Tạ Bình: “Phân tích hồ sơ tính cách của tôi chưa từng sai sót, chắc chắn là có âm mưu.”
Chu Mộc Anh giận đỏ cả mặt, đùng đùng lườm tên ất ơ này: “Cái đồ ngoa ngoét đất Hỗ Châu, cái đồ con rùa nhà anh, anh tưởng anh đang ở kì thi tốt nghiệp của trường đấy à? Lại nói chứ anh có hiểu tiếng Myanmar không hả? Bọn chúng vốn đâu phải giả vờ, chính bọn chúng cũng giận kia kìa…”
“Cô nói vậy là sai rồi. Đây là đám cấp thấp nhất, cấp thấp nhất thì đâu biết tới sự thật gì đâu, đương nhiên là giận rồi. Cấp cao còn chưa xuất hiện kìa.” Tạ Bình vẫn cố gắng nhìn chằm chằm đám tay sai đi lại bên ngoài, ông là người hết sức cố chấp, sức tập trung rất cao, nói ngắn lại, là sinh viên trường cảnh sát có hơi ngây ngô trong việc đối nhân xử thế.
Ông tập trung tinh thần quan sát bên ngoài, một lát sau, ngay lúc Chu Mộc Anh và Tạ Bình* đều tưởng ông sẽ không nói gì nữa, ông lại hết sức nghiêm túc nói một câu:
“Tôi không kỳ thị giới tính đâu, cảnh sát Chu ạ, mong cô cũng đừng mang thành kiến về khu vực nữa. Đàn ông Hỗ Châu tụi tôi không phải đều ngoa ngoét đâu.”
(*Ở đây raw ghi 周木英和谢平, có thể là Trịnh Kính Phong nhưng tác giả bị nhầm.)
“…” Chu Mộc Anh, “… Tôi chung đội với anh đúng là vận xui đổ máu mười tám kiếp mà…”
Tạ Thanh Trình chưa từng nghe kể về chuyện trước khi cha mẹ mình kết hôn, đây là lần đầu tiên anh biết về quan hệ của cha mẹ lúc trước.
Cho dù anh vẫn còn canh cánh trong lòng việc Trịnh Kính Phong tự thân lao vào nguy hiểm, nhưng vẫn không ngăn cản được khao khát của anh muốn biết đến nhiều chuyện giữa cha mẹ hơn.
“… Lúc ấy bọn họ chướng mắt nhau ư?”
Trịnh Kính Phong không nhịn được cúi đầu bật cười: “Cha cháu thì chú không biết, người như ông ấy cứ im ỉm thôi, làm việc nói chuyện đều có nề có nếp, mẹ cháu khi đó đúng là rất ghét ông ấy.”
“Thế chú thì sao?”
“Chú à?” Trịnh Kính Phong im lặng mấy giây, ý cười từ khóe môi quay trở về nhuộm trong ánh mắt, ánh mắt ông vì chất chứa bao chuyện xũ, giờ nhìn qua còn sâu thẳm hơn cả sa mạc Gobi, “Chú là người trung gian, phụ trách việc cản bọn họ cãi nhau.”
“Sau đó bọn họ cũng nghe lời chú, đều tự lui một bước, bọn chú quyết định đợi thêm một ngày.” Trịnh Kính Phong nói, “Ngày ấy thật sự rất khó chịu đựng, lương khô dư lại chỉ còn lại mỗi hơn nửa miếng cuối cùng, Tạ Bình bị mẹ cháu mắng tới ủ dột không vui, chú nghĩ là khi đó trong lòng ông ấy cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì thế ông ấy cắt phần của ông ấy thành miếng nhỏ nhất, phần lớn đều nhường cho hai bọn chú cả, hi vọng có thể khiến bọn chú bình tĩnh chờ đợi thêm chút nữa… Kết quả đến ngày thứ tư, tên doanh nhân giàu có kia thật sự xuất hiện. Bọn chú thành công ghi hình lại được, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho bọn chú, nhưng lúc rút lui, Tạ Bình đói tới hôn mê luôn.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Mẹ cháu với chú thay nhau cõng ông ấy suốt cả quãng đường, xuyên qua rừng rậm, đưa ông ấy cùng trở về. Nửa đường thì ông ấy tỉnh dậy, yếu ớt bảo mẹ cháu thả ông ấy xuống, tới tận giờ chú vẫn còn nhớ rõ bầu trời đêm của ngày hôm ấy, có rất nhiều rất nhiều sao, sau khi ba người bọn chú lẩn trốn thoát khỏi khu nguy hiểm xong đã ngã người trên cỏ nhìn ánh sao đầy trời, bỗng dưng chẳng biết là ai bật cười trước, sau đó ba người bọn chú đều nằm dài trên đất, vừa ngắm sao, vừa cười lớn thành tiếng…” Trịnh Kính Phong dừng một lát, “Hơn bốn mươi năm rồi, chú chưa từng trông thấy sao trời đẹp mắt tới vậy nữa.”
“Tiểu Tạ này, lúc trước cháu luôn không hiểu vì sao chú lại không muốn cháu bị cuốn vào giữa mấy vụ án này, luôn bảo cháu không phải cảnh sát, đây không phải chuyện cháu nên nhúng tay vào. Có lẽ cháu cũng từng oán hận chú, vì sao hết thảy cứ phải làm theo phép cũ, làm từng bước một, tới mức rất nhiều lúc để lỡ cơ hội, khiến vụ án này suốt hai mươi năm vẫn chưa thể kết thúc. Chú không biết… Hiện giờ cháu có thể hiểu được chút tâm tình của chú hay chưa.”
“Chú đã phải mất đi chiến hữu đầu tiên kề vai chiến đấu với chú rồi. Tiếng cười bốn mươi năm trước ấy, về sau chú cũng chỉ có thể nghe thấy trong mơ mà thôi, chú không muốn lại mất đi nhiều hơn nữa.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Trịnh Kính Phong nói xong, nâng tay lên, vỗ nhẹ bả vai Tạ Thanh Trình: “Tiểu Tạ, cho tới tận giờ chú vẫn đang đợi chờ một kết quả, một ánh bình minh, nhưng mà chú đã trải qua rất nhiều chuyện mà cháu không biết tới, chú không thể không trở nên cẩn thận hơn được… Nhưng chú chưa từng nản lòng. Chú đã kiên trì hơn ba mươi năm, chú đã buông bỏ từng cơ hội có thể thăng chức, không phải vì muốn sau này được nghỉ hưu an nhàn, mà là vì chú vẫn chưa đợi được ánh bình minh kia.”
Ánh mắt ông đối diện với đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình.
Cặp mắt Trịnh Kính Phong dần lắng đọng màu sắc càng sâu thẳm: “Chú chưa từng nản lòng… Chưa bao giờ.”
“Lão Trịnh…”
“Lần này cháu tới đảo Mandela, nhất định chú phải đi với cháu. Nếu đây là chiến dịch cuối cùng trong đời chú, chú cũng cảm thấy viên mãn lắm rồi.” Trịnh Kính Phong nói xong, ánh mắt ông rủ xuống, dừng lại trên số hiệu cảnh sát màu bạc nơi ngực Tạ Thanh Trình, dãy số quen thuộc ấy khiến ông nhìn một hồi mà hốc mắt đã ươn ướt.
“Vì sau bốn mươi năm, chú lại đồng hành cùng bọn họ.”
“…”
“Tiểu Tạ à, hy vọng rằng cháu có thể hiểu cho lựa chọn lần này của chú.”
Tạ Thanh Trình đứng trên boong thuyền, vì anh vừa mới tiêm xong huyết thanh thí nghiệm trong khoang thuyền, vẫn còn đang mặc đồng phục mùa hè xanh nhạt sạch sẽ bên trong, nhưng thời tiết lại lạnh, anh tùy tiện khoác áo đồng phục trên vai, gió biển thổi áo khoác anh bay lất phất. Tạ Thanh Trình nhìn Trịnh Kính Phong, nhìn một hồi lâu, sau đó bảo: “… Chú lên đảo rồi nhất định phải chú ý an toàn, chú đã là ông nội của cháu nhỏ rồi, không phải là người trẻ tuổi bồng bột năm ấy nữa.”
Trịnh Kính Phong hiểu rõ lòng Tạ Thanh Trình, ông nâng mắt báo lên, nhìn Tạ Thanh Trình, nở một nụ cười chan đầy tình cảm. Ông chậm rãi nói: “Thế à, hôm nay chú bỗng dưng lại cảm thấy chú lại quay về tuổi mười tám rồi.”
“Chú tám tuổi ấy.” Tạ Thanh Trình trợn trắng mắt nhìn ông, giữ áo khoác trên vai mình lại, xuống boong thuyền, chui vào trong khoang thuyền ấm áp, chỉ để lại một câu, “Tiểu Trịnh này, lên đảo rồi cháu phải nghe lời chú đấy, bảo cháu chạy thì cháu chạy, bảo cháu trốn thì cháu nên trốn, nếu không chú lên tới là vứt cháu đi luôn đấy nhé, có biết chưa?”
Trịnh Kính Phong: “… Cái thằng oắt nhà cháu…”
Mấy giờ sau, thuyền cuối cùng cũng tới nơi bắt nguồn của tội ác—— Đảo Mandela.
Bởi vì thuyền lớn phải giả vờ như tàu biển chờ khách bình thường vô tình ngang qua, để tránh tháp quan sát trên đảo chú ý, Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong phải nhảy xuống nước biển lạnh lẽo lúc thuyền tới gần nhất, bơi ngang qua biển.
Trước khi xuất phát Tạ Thanh Trình lại tiêm RN-13 vào cho mình lần nữa, để khôi phục lại thể lực của mình trong thời gian ngắn, sau đó thay trang bị lặn đặc chế cùng với lão Trịnh, chậm rãi bơi tới con quái vật to lớn ngủ đông trong biển ấy.
Tổ chức Người Phá Mộng thật ra rất để tâm, thiết kế trang bị lặn là kiểu túi ngủ có thể nổi tự giữ ấm, bọn họ chỉ cần điều hướng trong đó thêm một chút, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể hoàn thành việc bơi lặn trong mười hải lí.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Lúc túi nổi dạt vào bờ cát ướt mềm, Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong cởi trang bị, lần đầu tiên hít mùi gió tanh từ đảo Mandela vào họng.
Bởi vì trước đó đã xảy ra trận ác chiến, giờ phút này đảo nhỏ rải rác đầy máy móc sắt thép bị rỉ nát, kiến trúc và cây cối tan hoang, kèm theo cả vết máu loang lổ.
“Hệ thống hướng dẫn Thần Gió đã khởi động, vị trí trước mắt chúng ta là hoành độ 12 tung độ 34 phía Đông của đảo Mandela.”
Tai Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong đều đeo một chiếc tai nghe, trên tay đều mang vòng tay Thần Gió. Sau khi lên đảo, hệ thống lập tức khởi động, bắt đầu chỉ dẫn và cảnh báo cho bọn họ.
“Nhiệm vụ đầu tiên là ẩn nấp điều tra, đích đến là Huyết Hà. Xin hãy đi về phía trước theo hướng 12 giờ, tiến vào Mê Cung Rừng Tối.”
Trịnh Kính Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Trình: “Đi thôi.”
“Đợi chút đã.”
Tạ Thanh Trình đã lấy từ trong túi ra hai ống huyết thanh của bệnh nhân Ebola thần kinh số 2 từ lúc nào.
Trịnh Kính Phong giữ chặt anh lại: “Không phải cháu mới tiêm trên thuyền rồi à? Thứ này chắc chắn không tốt cho cơ thể…”
“Đấy là liều thử nghiệm thôi, đã hết tác dụng rồi.”
Tạ Thanh Trình nói xong, đã lấy kim tiêm ra, rút thuốc ra tiêm vào mạch máu mình chẳng buồn chớp mắt.
Anh cắn răng, cảm giác máu cuốn theo thuốc chảy xuôi khắp cơ thể anh.
Anh nhắm mắt lại, âm thanh trong tai bỗng dưng rõ ràng hơn trước đó vô số lần, một vài người bình thường vốn không có khả năng chịu đựng tần số Hz anh nghe thấy, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng bọ rùa di chuyển loẹt xoẹt trong rừng lá.
Cảm giác thanh âm bùng nổ mạnh này cũng chẳng tuyệt vời gì, cứ như ai đó đang cố gắng nhét toàn bộ sóng vô tuyến của thế giới vào trong một dây anten thu âm vậy. Lần thử nghiệm đầu tiên anh đã có một chớp mắt không chịu đựng nổi lập tức choáng váng suýt ngã.
Có điều vì anh là Sơ Hoàng, thể chất vô cùng đặc biệt, năng lực mạnh mẽ khiến anh có thể nhanh chóng thích ứng với cảm giác này, vậy nên lần sử dụng chính thức này tuy rằng chớp mắt đầu tiên anh vẫn cực kì mắc ói, nhưng đã nhanh chóng cố hết sức điều chỉnh lại bản thân đàng hoàng rồi.
Trịnh Kính Phong: “Sao rồi?”
Tạ Thanh Trình tái nhợt mặt lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Ổn rồi, đi thôi.”
Huyết thanh số 2 dùng rất tốt, bọn họ men theo bản đồ chỉ dẫn hệ thống Thần Gió đưa ra, đi thẳng về phía Bắc, tránh thoát được đám robot chiến đấu và chó máy còn sót lại, cuối cùng thuận lợi tới bên Huyết Hà mà đội đầu tiên đã xảy ra chuyện không may.
Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong dừng bước chân, mà cảnh tượng trước mắt khiến hai người sợ tới ngẩn cả người…
Gương mặt gầy yếu lộ ra vẻ mệt mỏi, một thân đồng phục, huy chương bạc, huy hiệu trên mũ, thắt lưng da, vòng eo thon chắc, dưới đôi chân dài là đôi giày chiến của quân đội đã không thể quen thuộc hơn từ khi anh còn nhỏ.
Nhưng không chân thật như trong mơ.
Xưa kia anh thường xuyên ngửi thấy mùi hương trên quần áo cha mẹ anh, trên vải đồng phục cảnh sát luôn mang chút mùi mồ hôi, có mùi nắng khi phơi dưới ánh mặt trời chói chang, đôi khi còn có cả hương mì ăn liền ngấm vào mang theo từ văn phòng, thậm chí có lúc mang cả mùi màu tươi.
Hơi thở trên bộ đồ này hẳn phải rất ấm, nóng bỏng, nhưng trên người mình lại quá lạnh lẽo.
Học hành nghiên cứu y học bao năm như thế, mùi nước khử trùng lạnh băng sạch sẽ như đã thấm cả vào xương tủy anh, cho dù hiện tại mặc đồng phục cảnh sát trên người, dán sát lại ngửi, cổ áo xương quai xanh, nơi cổ tay đều tản ra hương lạnh lẽo.
Tạ Thanh Trình cài cúc tay áo gọn gàng, che khuất hình xăm trên cổ tay mà chắc chắn cảnh sát không thể có, lại liếc mắt qua trong gương, sau đó kéo thấp vành mũ, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Không tệ đâu, rất hợp với cậu đấy.” Viên chỉ huy thấy anh đi ra, đánh giá trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Đi theo tôi tập hợp với đồng đội của cậu nào.”
Tạ Thanh Trình vào thanh máy, đi theo viên chỉ huy tới sân thượng. Lúc nhìn thấy người ở sân thượng, anh thoáng giật mình.
Không ngờ đồng đội của anh cuối cùng lại chỉ có một.
Càng không ngờ tới, người kia thế mà lại là…
“Lão Trịnh?”
Trịnh Kính Phong đã được vũ trang đầy đủ, đứng bên máy bay trực thăng, gật đầu với anh, thấy dáng vẻ anh mặc đồng phục cảnh sát, thậm chí còn nhếch miệng khẽ cười, giơ ngón cái lên với anh.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình xanh mét quay đầu lại, viên chỉ huy vừa hay bước ra khỏi thang máy, Tạ Thanh Trình: “Mấy ông mở trò đùa quốc tế gì đấy?”
Viên chỉ huy: “Không mở trò đùa gì đâu, đây là quyết định cuối cùng của bọn tôi. Nhiệm vụ ẩn nấp điều tra lần này càng nhiều người biết tới thì tỉ lệ bị phát hiện lại càng lớn, thế nên chúng tôi cần chiến sĩ đơn lẻ tác chiến có năng lực mạnh, khả năng phối hợp cao. Cậu với những người trong đội đều chẳng quen biết gì nhau, mà Trịnh Kính Phong lại là cảnh sát hình sự có thâm niên kinh nghiệm phong phú, quen biết cậu nhiều năm, ông ấy là người tốt nhất được chọn.”
“…”
“… Ông không lay chuyển được chủ ý nhất thời của chú ấy hay là——“
“Tạ Thanh Trình, đội trưởng Trịnh không thể thua kém bất cứ viên cảnh sát tinh anh nào cậu đã từng gặp đâu, ông ấy có gần 40 năm kinh nghiệm tác chiến. Tôi biết cậu đang lo lắng cho an toàn của ông ấy, có điều tôi cảm thấy cậu có thể tin tưởng ông ấy hơn chút đấy.”
Tạ Thanh Trình vẫn nghiêm mặt tái nhợt, dù thế nào anh vẫn không thể phối hợp với lão Trịnh, nhỡ đâu có chuyện gì không may xảy ra…
Viên chỉ huy không cho phép phản đối: “Thời gian không còn nhiều, những thứ khác cứ để đội trưởng Trịnh giải thích, xuất phát đi.”
Trực thăng bay về phía cảng, thuyền đã hạ thủy chờ sẵn ở cảng quân đội, hai người cầm trang bị, bước lên trên thuyền, bốn mươi lăm phút sau, thuyền nhiệm vụ lao vùn vụt giữa bầu trời bát ngát và biển rộng mênh mông.
“Cháu mặc bộ đồ này, dáng vẻ đúng là rất giống cha cháu. Vừa cao, vai lại rộng, dáng người đẹp, rất nam tính, đủ để mấy cô nàng yêu thích đấy.”
Trịnh Kính Phong đi tới bên mạn thuyền, nheo mắt báo lại, đón gió biển vù vù, đứng sóng vai với Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình vẫn đen mặt lại, không hề thả lỏng: “Vì sao chú phải mạo hiểu với rủi ro lần này chứ.”
Trịnh Kính Phong quay đầu lại, không trả lời câu hỏi của Tạ Thanh Trình, mà bảo: “Mặt mày thì giống mẹ cháu. Đẹp lắm, cơ mà lúc đen mặt lại nghiêm túc thì cũng rất sắc bén. Mẹ cháu là nữ, khí chất được trung hòa hoàn hảo luôn, ánh mắt cháu có tính công kích hơn bà ấy nhiều. Thật ra có đôi khi ở bên ngoài thì nên dịu lại sẽ an toàn hơn chút đấy, người trẻ tuổi ạ. Đôi lúc cháu càng mạnh mẽ thì lại càng dễ gặp bất lợi. Tâm lí của rất nhiều tội phạm đều khó mà hiểu rõ được, cháu ưa nhìn như thế mà ánh mắt lúc trừng mắt nhìn người khác còn sắc bén, cứ như đang uy hiếp vậy, có lẽ sẽ lại càng kích thích ham muốn phạm tội của chúng hơn.”
“…”
Đội trưởng Trịnh cười cười: “Đang làm nhiệm vụ mà nhỉ, nhắc cho cháu tỉnh táo thôi, lúc trước dạy học trò thành quen luôn. Vừa thấy cháu mặc đồng phục cảnh sát mới tinh đã không nhịn nổi bệnh nghề nhiệp rồi. Đây là lời nhắc nhở từ kinh nghiệm của ông già này đấy, tốt nhất là cháu nên nghe chút đi.”
Tạ Thanh Trình xoay đầu nhìn mặt biển.
Không khí lại càng cứng nhắc hơn.
“…” Trịnh Kính Phong hắng giọng, kiên nhẫn tiếp tục tìm chủ đề, “Đúng rồi, cảnh sát tiểu Tạ này, chú đã từng kể với cháu về lần gặp mặt chính thức đầu tiên của chú với cha mẹ cháu chưa nhỉ?”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình vẫn sâu thẳm, không lên tiếng.
Trịnh Kính Phong vì làm dịu không khí, nên tự nói tự đáp bảo tiếp: “Lần đầu gặp mặt của chú với cha mẹ cháu là năm tốt nghiệp trường cảnh sát ấy.”
“Năm đó cục thành phố đang xử lí vụ án lớn bậc nhất là buôn lậu thuốc phiện vùng Tam Giác Vàng, mạng lưới của trùm buôn thuốc phiện đã dính líu tới tận hệ thống cục thành phố, vì cố hết sức để tránh nhiệm vụ không bị phát hiện, lãnh đạo lâu năm đã lựa chọn một vài sinh viên tốt nghiệp xuất sắc từ các trường cảnh sát khác nhau, phái mấy người trẻ tuổi còn chưa chính thức bước vào hệ thống cảnh sát này tới vùng Tam Giác Vàng để nằm vùng điều tra.”
Mặt biển tối đen một khoảng, Trịnh Kính Phong nhìn bóng đêm không thấy điểm cuối kia, kể lại một vài câu chuyện ông ấy hiếm khi kể với người khác này.
“Chú với cha mẹ cháu đều là sinh viên được lựa chọn, khi đó ba người bọn chú lập thành một tiểu đội, nhiệm vụ mà bọn chú nhận được là lẻn vào căn cứ bọn chúng độc chiếm, ghi chép chụp lại hình thức giao dịch của chúng với một doanh nhân lớn trong nước vào khoảng thời gian đó.”
“Suốt quãng đường đi, bọn chú tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng thuận lợi lẻn được vào trong kho hàng của bọn chúng, tìm khe hở để ẩn nấp trốn đi, sau đó bắt đầu im lặng chờ tên doanh nhân giàu có kia xuất hiện. Theo như tình báo, trong 24 giờ chắc chắn hắn ta sẽ tới Tam Giác Vàng, hơn nữa còn tự mình đến kho hàng này chọn và kiểm tra hàng hóa. Nhưng mà…”
Trịnh Kính Phong nói tới đây, dừng lại một chút: “Xảy ra vài tình huống ngoài ý muốn.”
“Tên doanh nhân kia đến muộn, ngày đầu tiên, hắn ta chưa tới. Đến ngày thứ hai thứ ba, hắn ta vẫn chẳng xuất hiện. Mẹ cháu từng học tiếng Myanmar, bà ấy nghe thấy mấy tên buôn ma túy này đã sốt ruột, cho rằng tên doanh nhân giàu có kia chắc là muốn nuốt lời rồi. Khi đó lương thực lẫn nước bọn chú mang theo cũng chẳng nhiều, nhiệm vụ ẩn nấp của bọn chú vốn chỉ có một ngày thôi, khi đó đã là ngày thứ ba rồi, đồ ăn một ngày bọn chú chia cho ba ngày ăn, còn tiếp tục như thế nữa thì an toàn mạng sống của bọn chú cũng khó mà chắc chắn được.”
Sức chú ý của Tạ Thanh Trình dần bị thu hút, anh hỏi: “… Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ cháu bảo, hy vọng bọn chú rút về trước, không cần phải đánh cược, không cần hi sinh vô nghĩa.” Trịnh Kính Phong nói, “Nhưng mà cha cháu lại không đồng ý. Trước đó ông ấy đã biết tới phong cách làm việc của trùm buôn thuốc phiện kia rồi, biết rằng kẻ nọ hết sức gian xảo, ông ấy nghi ngờ tên buôn thuốc phiện đề phòng có kẻ ẩn nấp để tóm gọn nên mới cố tình kéo dài thời gian gặp mặt với tên doanh nhân giàu có. Ông ấy cảm thấy hẳn là bọn chú nên đợi thêm mấy ngày nữa.”
Trịnh Kính Phong nói xong, nếp nhăn khóe mắt như trải dài về phía sau, trong nụ cười nhàn nhạt hằn nếp nhăn kéo dài thành bóng dáng trẻ tuổi sống động. Ông như lại nghe thấy giọng nói của bản thân và hai cảnh sát cũng trẻ tuổi vào khi ấy——
Cảnh sát trẻ Chu Mộc Anh: “Đợi thêm nữa? Đợi thêm chút nữa thì chúng ta tới ngay cả sức để thoát khỏi căn cứ báo cáo lại tình hình cũng chẳng còn nữa đâu, anh không phải là dũng cảm mà là đồ ngốc đấy.”
Tạ Bình: “Phân tích hồ sơ tính cách của tôi chưa từng sai sót, chắc chắn là có âm mưu.”
Chu Mộc Anh giận đỏ cả mặt, đùng đùng lườm tên ất ơ này: “Cái đồ ngoa ngoét đất Hỗ Châu, cái đồ con rùa nhà anh, anh tưởng anh đang ở kì thi tốt nghiệp của trường đấy à? Lại nói chứ anh có hiểu tiếng Myanmar không hả? Bọn chúng vốn đâu phải giả vờ, chính bọn chúng cũng giận kia kìa…”
“Cô nói vậy là sai rồi. Đây là đám cấp thấp nhất, cấp thấp nhất thì đâu biết tới sự thật gì đâu, đương nhiên là giận rồi. Cấp cao còn chưa xuất hiện kìa.” Tạ Bình vẫn cố gắng nhìn chằm chằm đám tay sai đi lại bên ngoài, ông là người hết sức cố chấp, sức tập trung rất cao, nói ngắn lại, là sinh viên trường cảnh sát có hơi ngây ngô trong việc đối nhân xử thế.
Ông tập trung tinh thần quan sát bên ngoài, một lát sau, ngay lúc Chu Mộc Anh và Tạ Bình* đều tưởng ông sẽ không nói gì nữa, ông lại hết sức nghiêm túc nói một câu:
“Tôi không kỳ thị giới tính đâu, cảnh sát Chu ạ, mong cô cũng đừng mang thành kiến về khu vực nữa. Đàn ông Hỗ Châu tụi tôi không phải đều ngoa ngoét đâu.”
(*Ở đây raw ghi 周木英和谢平, có thể là Trịnh Kính Phong nhưng tác giả bị nhầm.)
“…” Chu Mộc Anh, “… Tôi chung đội với anh đúng là vận xui đổ máu mười tám kiếp mà…”
Tạ Thanh Trình chưa từng nghe kể về chuyện trước khi cha mẹ mình kết hôn, đây là lần đầu tiên anh biết về quan hệ của cha mẹ lúc trước.
Cho dù anh vẫn còn canh cánh trong lòng việc Trịnh Kính Phong tự thân lao vào nguy hiểm, nhưng vẫn không ngăn cản được khao khát của anh muốn biết đến nhiều chuyện giữa cha mẹ hơn.
“… Lúc ấy bọn họ chướng mắt nhau ư?”
Trịnh Kính Phong không nhịn được cúi đầu bật cười: “Cha cháu thì chú không biết, người như ông ấy cứ im ỉm thôi, làm việc nói chuyện đều có nề có nếp, mẹ cháu khi đó đúng là rất ghét ông ấy.”
“Thế chú thì sao?”
“Chú à?” Trịnh Kính Phong im lặng mấy giây, ý cười từ khóe môi quay trở về nhuộm trong ánh mắt, ánh mắt ông vì chất chứa bao chuyện xũ, giờ nhìn qua còn sâu thẳm hơn cả sa mạc Gobi, “Chú là người trung gian, phụ trách việc cản bọn họ cãi nhau.”
“Sau đó bọn họ cũng nghe lời chú, đều tự lui một bước, bọn chú quyết định đợi thêm một ngày.” Trịnh Kính Phong nói, “Ngày ấy thật sự rất khó chịu đựng, lương khô dư lại chỉ còn lại mỗi hơn nửa miếng cuối cùng, Tạ Bình bị mẹ cháu mắng tới ủ dột không vui, chú nghĩ là khi đó trong lòng ông ấy cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì thế ông ấy cắt phần của ông ấy thành miếng nhỏ nhất, phần lớn đều nhường cho hai bọn chú cả, hi vọng có thể khiến bọn chú bình tĩnh chờ đợi thêm chút nữa… Kết quả đến ngày thứ tư, tên doanh nhân giàu có kia thật sự xuất hiện. Bọn chú thành công ghi hình lại được, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho bọn chú, nhưng lúc rút lui, Tạ Bình đói tới hôn mê luôn.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Mẹ cháu với chú thay nhau cõng ông ấy suốt cả quãng đường, xuyên qua rừng rậm, đưa ông ấy cùng trở về. Nửa đường thì ông ấy tỉnh dậy, yếu ớt bảo mẹ cháu thả ông ấy xuống, tới tận giờ chú vẫn còn nhớ rõ bầu trời đêm của ngày hôm ấy, có rất nhiều rất nhiều sao, sau khi ba người bọn chú lẩn trốn thoát khỏi khu nguy hiểm xong đã ngã người trên cỏ nhìn ánh sao đầy trời, bỗng dưng chẳng biết là ai bật cười trước, sau đó ba người bọn chú đều nằm dài trên đất, vừa ngắm sao, vừa cười lớn thành tiếng…” Trịnh Kính Phong dừng một lát, “Hơn bốn mươi năm rồi, chú chưa từng trông thấy sao trời đẹp mắt tới vậy nữa.”
“Tiểu Tạ này, lúc trước cháu luôn không hiểu vì sao chú lại không muốn cháu bị cuốn vào giữa mấy vụ án này, luôn bảo cháu không phải cảnh sát, đây không phải chuyện cháu nên nhúng tay vào. Có lẽ cháu cũng từng oán hận chú, vì sao hết thảy cứ phải làm theo phép cũ, làm từng bước một, tới mức rất nhiều lúc để lỡ cơ hội, khiến vụ án này suốt hai mươi năm vẫn chưa thể kết thúc. Chú không biết… Hiện giờ cháu có thể hiểu được chút tâm tình của chú hay chưa.”
“Chú đã phải mất đi chiến hữu đầu tiên kề vai chiến đấu với chú rồi. Tiếng cười bốn mươi năm trước ấy, về sau chú cũng chỉ có thể nghe thấy trong mơ mà thôi, chú không muốn lại mất đi nhiều hơn nữa.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Trịnh Kính Phong nói xong, nâng tay lên, vỗ nhẹ bả vai Tạ Thanh Trình: “Tiểu Tạ, cho tới tận giờ chú vẫn đang đợi chờ một kết quả, một ánh bình minh, nhưng mà chú đã trải qua rất nhiều chuyện mà cháu không biết tới, chú không thể không trở nên cẩn thận hơn được… Nhưng chú chưa từng nản lòng. Chú đã kiên trì hơn ba mươi năm, chú đã buông bỏ từng cơ hội có thể thăng chức, không phải vì muốn sau này được nghỉ hưu an nhàn, mà là vì chú vẫn chưa đợi được ánh bình minh kia.”
Ánh mắt ông đối diện với đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình.
Cặp mắt Trịnh Kính Phong dần lắng đọng màu sắc càng sâu thẳm: “Chú chưa từng nản lòng… Chưa bao giờ.”
“Lão Trịnh…”
“Lần này cháu tới đảo Mandela, nhất định chú phải đi với cháu. Nếu đây là chiến dịch cuối cùng trong đời chú, chú cũng cảm thấy viên mãn lắm rồi.” Trịnh Kính Phong nói xong, ánh mắt ông rủ xuống, dừng lại trên số hiệu cảnh sát màu bạc nơi ngực Tạ Thanh Trình, dãy số quen thuộc ấy khiến ông nhìn một hồi mà hốc mắt đã ươn ướt.
“Vì sau bốn mươi năm, chú lại đồng hành cùng bọn họ.”
“…”
“Tiểu Tạ à, hy vọng rằng cháu có thể hiểu cho lựa chọn lần này của chú.”
Tạ Thanh Trình đứng trên boong thuyền, vì anh vừa mới tiêm xong huyết thanh thí nghiệm trong khoang thuyền, vẫn còn đang mặc đồng phục mùa hè xanh nhạt sạch sẽ bên trong, nhưng thời tiết lại lạnh, anh tùy tiện khoác áo đồng phục trên vai, gió biển thổi áo khoác anh bay lất phất. Tạ Thanh Trình nhìn Trịnh Kính Phong, nhìn một hồi lâu, sau đó bảo: “… Chú lên đảo rồi nhất định phải chú ý an toàn, chú đã là ông nội của cháu nhỏ rồi, không phải là người trẻ tuổi bồng bột năm ấy nữa.”
Trịnh Kính Phong hiểu rõ lòng Tạ Thanh Trình, ông nâng mắt báo lên, nhìn Tạ Thanh Trình, nở một nụ cười chan đầy tình cảm. Ông chậm rãi nói: “Thế à, hôm nay chú bỗng dưng lại cảm thấy chú lại quay về tuổi mười tám rồi.”
“Chú tám tuổi ấy.” Tạ Thanh Trình trợn trắng mắt nhìn ông, giữ áo khoác trên vai mình lại, xuống boong thuyền, chui vào trong khoang thuyền ấm áp, chỉ để lại một câu, “Tiểu Trịnh này, lên đảo rồi cháu phải nghe lời chú đấy, bảo cháu chạy thì cháu chạy, bảo cháu trốn thì cháu nên trốn, nếu không chú lên tới là vứt cháu đi luôn đấy nhé, có biết chưa?”
Trịnh Kính Phong: “… Cái thằng oắt nhà cháu…”
Mấy giờ sau, thuyền cuối cùng cũng tới nơi bắt nguồn của tội ác—— Đảo Mandela.
Bởi vì thuyền lớn phải giả vờ như tàu biển chờ khách bình thường vô tình ngang qua, để tránh tháp quan sát trên đảo chú ý, Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong phải nhảy xuống nước biển lạnh lẽo lúc thuyền tới gần nhất, bơi ngang qua biển.
Trước khi xuất phát Tạ Thanh Trình lại tiêm RN-13 vào cho mình lần nữa, để khôi phục lại thể lực của mình trong thời gian ngắn, sau đó thay trang bị lặn đặc chế cùng với lão Trịnh, chậm rãi bơi tới con quái vật to lớn ngủ đông trong biển ấy.
Tổ chức Người Phá Mộng thật ra rất để tâm, thiết kế trang bị lặn là kiểu túi ngủ có thể nổi tự giữ ấm, bọn họ chỉ cần điều hướng trong đó thêm một chút, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể hoàn thành việc bơi lặn trong mười hải lí.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Lúc túi nổi dạt vào bờ cát ướt mềm, Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong cởi trang bị, lần đầu tiên hít mùi gió tanh từ đảo Mandela vào họng.
Bởi vì trước đó đã xảy ra trận ác chiến, giờ phút này đảo nhỏ rải rác đầy máy móc sắt thép bị rỉ nát, kiến trúc và cây cối tan hoang, kèm theo cả vết máu loang lổ.
“Hệ thống hướng dẫn Thần Gió đã khởi động, vị trí trước mắt chúng ta là hoành độ 12 tung độ 34 phía Đông của đảo Mandela.”
Tai Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong đều đeo một chiếc tai nghe, trên tay đều mang vòng tay Thần Gió. Sau khi lên đảo, hệ thống lập tức khởi động, bắt đầu chỉ dẫn và cảnh báo cho bọn họ.
“Nhiệm vụ đầu tiên là ẩn nấp điều tra, đích đến là Huyết Hà. Xin hãy đi về phía trước theo hướng 12 giờ, tiến vào Mê Cung Rừng Tối.”
Trịnh Kính Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Trình: “Đi thôi.”
“Đợi chút đã.”
Tạ Thanh Trình đã lấy từ trong túi ra hai ống huyết thanh của bệnh nhân Ebola thần kinh số 2 từ lúc nào.
Trịnh Kính Phong giữ chặt anh lại: “Không phải cháu mới tiêm trên thuyền rồi à? Thứ này chắc chắn không tốt cho cơ thể…”
“Đấy là liều thử nghiệm thôi, đã hết tác dụng rồi.”
Tạ Thanh Trình nói xong, đã lấy kim tiêm ra, rút thuốc ra tiêm vào mạch máu mình chẳng buồn chớp mắt.
Anh cắn răng, cảm giác máu cuốn theo thuốc chảy xuôi khắp cơ thể anh.
Anh nhắm mắt lại, âm thanh trong tai bỗng dưng rõ ràng hơn trước đó vô số lần, một vài người bình thường vốn không có khả năng chịu đựng tần số Hz anh nghe thấy, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng bọ rùa di chuyển loẹt xoẹt trong rừng lá.
Cảm giác thanh âm bùng nổ mạnh này cũng chẳng tuyệt vời gì, cứ như ai đó đang cố gắng nhét toàn bộ sóng vô tuyến của thế giới vào trong một dây anten thu âm vậy. Lần thử nghiệm đầu tiên anh đã có một chớp mắt không chịu đựng nổi lập tức choáng váng suýt ngã.
Có điều vì anh là Sơ Hoàng, thể chất vô cùng đặc biệt, năng lực mạnh mẽ khiến anh có thể nhanh chóng thích ứng với cảm giác này, vậy nên lần sử dụng chính thức này tuy rằng chớp mắt đầu tiên anh vẫn cực kì mắc ói, nhưng đã nhanh chóng cố hết sức điều chỉnh lại bản thân đàng hoàng rồi.
Trịnh Kính Phong: “Sao rồi?”
Tạ Thanh Trình tái nhợt mặt lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Ổn rồi, đi thôi.”
Huyết thanh số 2 dùng rất tốt, bọn họ men theo bản đồ chỉ dẫn hệ thống Thần Gió đưa ra, đi thẳng về phía Bắc, tránh thoát được đám robot chiến đấu và chó máy còn sót lại, cuối cùng thuận lợi tới bên Huyết Hà mà đội đầu tiên đã xảy ra chuyện không may.
Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong dừng bước chân, mà cảnh tượng trước mắt khiến hai người sợ tới ngẩn cả người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất