Chương 98: Giày cao gót đỏ
Lữ Chi Thư với Hoàng Chí Long liếc nhau một cái, đều thấy được một tia sợ hãi trong ánh mắt nhau.
Sau vụ tháp truyền thông của truyền thông Hỗ Châu, thượng tầng vẫn luôn chẳng dính dáng gì tới vụ án mạng này cả.
Hàng loạt sắp đặt của Lư Ngọc Châu trước khi chết, khiến cảnh sát phải điều tra ra tận nước ngoài, mấy kẻ chịu tội thay ở nước ngoài cũng đã bị giới hạn phạm vi hoạt động từ lâu rồi, chỉ còn chờ bị coi thành tế phẩm dâng lên cho việc kết án nữa thôi.
Nhưng ai mà biết ngay lúc này đoàn 《 Thẩm Phán 》 lại xảy ra chuyện lớn như thế.
Hồ Nghị bị giết, cha mẹ anh ta nhất định sẽ điều tra.
Hoàng Chí Long biết bản thân không thể tránh nổi cuộc điện thoại này, hít sâu một hơi, đè nặng sự run rẩy trong giọng xuống: "Đoàn tổng."
"Ôi chao, Hoàng tổng à." Giọng đàn ông ưu nhã như tơ lụa truyền qua từ điện thoại, nói như thể việc nhà, "Lâu rồi không nhận được điện thoại Hoàng tổng chủ động gọi tới, anh xem, tôi không chờ nổi phải tự gọi cho anh đây này."
"Đoàn tổng, anh đang nói gì thế..."
Người đàn ông cười đáp: "Nhớ anh đấy. Muốn hỏi thăm anh ấy mà. Không biết mấy hôm nay, Hoàng tổng anh ngủ có ngon giấc không?"
Hoàng Chí Long vừa cãi vã với Lữ Chi Thư xong, giờ trên trán đã rịn từng giọt mồ hôi như hạt đậu: "Tôi..."
"Nghe nói phim của anh phải tạm ngừng quay, chậc, nhà sản xuất phim bận trăm công ngàn việc, hiếm lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi nhỉ. Nói thế chắc là ngày nào cũng ngủ ngon lắm, đang tận hưởng kì nghỉ hiếm có này ha."
"..."
Đoàn tổng cười cười, giọng điệu tự dưng thay đổi: "Tiếc là Hoàng tổng ngủ ngon, chứ tôi thì ngủ chẳng yên giấc gì cả. Anh có biết vì sao không?"
Hoàng Chí Long: "Đoàn, Đoàn tổng cứ đùa. Xảy ra chuyện như thế, tôi cũng khó mà yên ổn sống qua ngày, vẫn luôn nghĩ cách giải quyết..."
Đoàn tổng cười nhạo: "Ồ? Anh cũng biết có chuyện xảy ra à. Tôi tưởng anh lại xin nghỉ phép ở hải đảo nào đó đi spa chứ, lâu vậy rồi cũng chẳng gọi tới một cuộc, còn phải để tôi tự mình tìm anh."
"Xin... Xin lỗi, tôi đúng là không biết lượng sức..."
"Anh đừng xin lỗi." Đoàn tổng vẫn chậm rãi nói, trong giọng chẳng nghe ra được chút vui giận nào, "Giờ Hoàng tổng là ông chủ lớn rồi mà, có vài chuyện làm ăn, không bảo tôi cũng đúng thôi. Tôi cũng chẳng hứng thú để mà hỏi nhiều. Chỉ là không biết Hoàng tổng đắc tội với thần thánh phương nào, để người ta giết một người có gia thế hiển hách như thế trên địa bàn của anh thôi."
Đoàn tổng ngưng một lát: "Nghe bảo, thiếu tí nữa kéo theo cả Huyết Cổ rồi ha."
"Đoàn tổng... Bọn tôi làm việc vẫn luôn rất rõ ràng, tôi không có bất cứ chuyện làm ăn nào giấu giếm anh hết cả." Mũi Hoàng Chí Long cũng rịn mồ hôi dầu, "Các hạng mục của tôi năm nào cũng liệt kê rõ ràng đưa anh... Thậm chí tư liệu nhân viên dưới trướng tôi cũng có sao lưu đầy đủ ở chỗ anh hết, anh đừng nghi ngờ tôi."
"Chưa nhắc tới nghi ngờ." Đối phương chậm rãi, "Chỉ là nghĩ cả trăm lần cũng không ra mà thôi. Người này ấy à, vô duyên vô cớ, bị coi như đạo cụ quay phim, ngâm trong khoang dung dịch. Dùng cách thức xử lí người ta thê thảm hiếm thấy như thế, tôi cũng đâu thể chỉ cho rằng đây là có kẻ đơn thuần muốn phá hỏng chương trình quay phim thôi chứ."
"Đúng... Đúng... Nhưng tôi thật sự không biết mình đã đắc tội với ai nữa..." Xì gà trên tay Hoàng Chí Long cháy không ngừng, "Tôi thật sự... Bản thân tôi cũng không rõ sao lại thành thế này."
Đoàn tổng cười cười: "Anh cũng đừng vội vàng vậy."
Hoàng Chí Long lau mồ hôi.
"Thật ra nhắc tới tư liệu, thời gian anh ở tổ chức thậm chí còn lâu hơn cả thời gian tôi tiếp nhận cái ghế này. Còn là vị nguyên lão đáng kính của tổ chức nữa mà." Đoàn tổng bình tĩnh nói, "Nếu anh bảo thế, tôi nghi người thì không dùng người, mà dùng người thì không nghi người, tôi sẽ không đề phòng về anh."
Hoàng Chí Long thở phào một hơi.
Đoàn tổng: "Nhưng mà anh phải biết, nhà họ Hồ không phải đèn cạn dầu. Nếu như để họ điều tra vụ án này rồi phát hiện ra việc gì trong quá trình ấy, hậu quả ra sao, hẳn anh biết rõ, không cần tôi phải nói nhiều nữa."
"Vâng, vâng..."
"Tuy rằng giờ chưa có manh mối gì về tên hung thủ dám giết người ngay dưới mũi anh, anh và tôi cũng không rõ về mục đích cuối cùng của gã ta. Có điều cẩn thận mới dùng thuyền được vạn năm. Anh nói đúng chứ?"
"Đúng thế, đúng thế..."
Đoàn tổng bảo: "Được rồi. Chuyện gì nên làm thì làm cho nhanh, chuyện gì không nên làm, trong lòng anh cũng hiểu rõ. Tôi cũng hết lời để nói rồi."
"Đừng để cho đối phương có quá nhiều thời gian, dấu vết vụng trộm, đều phải dọn dẹp sạch sẽ nhân lúc còn sớm đấy."
Hoàng Chí Long đáp vâng liên tục, lúc này mới cúp điện thoại.
Trong nháy mắt bấm tắt, không biết có phải vì ánh sáng màn hình biến mất hay không, sắc mặt Hoàng Chí Long trắng bệch như suy sụp vô cùng.
Lữ Chi Thư dựa vào cạnh tường: "Chỉ mong hôm nay anh nói hết sự thật ra thôi."
Hoàng Chí Long nhe răng cười, tròng mắt vì nóng nảy mà trợn trắng lên, cảnh này khiến gương mặt vốn có khí chất không tệ của ông ta lại có vẻ vặn vẹo không nói nên lời.
"Tôi nói, không có nửa chữ là giả dối."
Lữ Chi Thư bỏ đi, Hoàng Chí Long nằm bẹp cả người trên ghế, dùng khuỷu tay che mắt.
Thật ra giết người với mấy kẻ như họ cũng chẳng có gì đáng sợ. Họ đều là những tên tội phạm từng liếm máu trên lưỡi dao, mặt người dạ thú.
Đáng sợ chính là, giờ họ hoàn toàn không biết chi tiết về đối phương.
Có thể làm chuyện như thế, nói rõ thủ đoạn của đối phương không thể kém hơn tổ chức họ được, mà xác định đối tượng mưu sát lại chính là Hồ Nghị, đã chứng tỏ địa vị của đối phương có thể rất cao, cao tới mức nếu như có chuyện không may xảy ra, chúng cũng không thèm đặt cha Hồ mẹ Hồ vào trong mắt.
Ông ta đắc tội với người như vậy từ khi nào?
Hoàng Chí Long nghĩ không ra, ông ta bắt đầu nghi ngờ về từng hạng mục có chi tiết mờ ám xảy ra.
Có phải phạm sai lầm trong mấy chuyện đó rồi không?
Nếu thật sự là có vấn đề về mấy hạng mục đó, thế thì có khi còn phiền phức hơn nữa.
Với cả—— Bước tiếp theo của đối phương, tính đi như thế nào đây?
Hồ Nghị chết rồi, nhưng Hoàng Chí Long vẫn không quên, trong tay đối phương còn có hai cô gái—— Đó là nhân viên dưới trướng ông ta, tới giờ chưa rõ tung tích.
Xưa nay Hoàng Chí Long coi mấy người không thân phận không chỗ dựa như cỏ rác, nếu là trước kia, mấy cô nàng như thế chết thì thôi, cha mẹ có kéo tới cổng công ty ông ta biểu tình thì ông ta cũng có thể nghĩ cách để dìm dư luận xuống.
Nhưng lúc này, hai mạng sống như cỏ rác kia trói buộc vào mạng sống của ông ta, ông ta không thể không lo lắng cho hai cô gái ấy.
Vì ông ta không biết đối phương định biến hai cô gái kia thành như thế nào.
Sau khi Hoàng Chí Long suy ngẫm rất lâu, lại lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một người: "Alo... Đúng rồi, chào anh Chu đội. Tôi muốn hỏi chút tình hình về hai cô gái mất tích, mấy anh có manh mối gì không?"
Giờ phút ấy.
Ở nơi bí mật.
Đây là một căn hầm tối, không khí âm u ẩm ướt, bốc mùi mốc meo hôi hám.
Cô gái dần tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê.
Trong một thoáng cô mở mắt ra, còn tưởng bản thân vẫn đang nằm trên giường đệm lò xo của khách sạn đoàn phim, tất cả những chuyện trước đó chỉ là một cơn ác mộng do cô mệt mỏi bao ngày mới mơ thấy mà thôi.
Nhưng cô rất nhanh đã nhận ra điểm không thích hợp.
Sợ hãi nhanh chóng lấp kín ánh mắt cô.
Cô hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, muốn hét lên chói tai, lại phát hiện miệng mình bị một mảnh vải buộc chặt ngăn cản, chỉ có thể bật thành tiếng nước nở yếu ớt.
Cô như một con thú rơi vào bẫy, điên cuồng vùng vẫy.
Cô xoay cổ, nhận ra mình bị nhốt trong một lồng sắt cao hơn 1 mét, đôi tay bị trói sau lưng.
"Hu... Hu hu hu!!"
Cô vô cùng sợ hãi, cô nhớ lại hết thảy những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê——
Kẻ đội mũ lưỡi trai.
Lúc cô giơ điện thoại lên, phía sau cô phản chiếu bóng hình giơ cao gậy gỗ quá đầu cô.
Trong khoang nuôi cấy, tóc đen trôi nổi như rong biển, cô tập trung nhìn vào——
Phát hiện đó là thầy Hồ mới nói chuyện với cô khi nãy.
Ngâm trong dung dịch vẩn đục, làn da trắng bệch của người chết.
"Hu hu hu! Hu hu hu hu hu!!!"
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt cô gái nhỏ từng giọt lớn.
Cả người cô ướt đẫm, là mồ hôi, còn có cả nước tiểu sợ tới mức mất khống chế...
Đây là đâu?
Đây là đâu vậy!
Ngoại trừ lồng sắt, xung quanh là bóng tối trống rỗng trải rộng.
Bạn cô đâu? Tiểu Dương đâu rồi?
Cô tuyệt vọng đạp đá lung tung, điên cuồng xoay người lại, muốn nới lỏng sợi dây thừng đang trói buộc cả người cô.
Sau đó——
"Chị gái ơi."
Thân thể cô run bần bật.
Quay mạnh đầu lại, mà chỉ trông thấy chút cỏ dại nơi góc lồng sắt.
Cô càng tan vỡ, cho rằng trong nỗi sợ hãi cực độ bản thân đã mất lí trí, xuất hiện ảo giác.
Nhưng trong nháy mắt cô quay đầu qua, cô lại nghe thấy giọng nói ấy đang gọi.
"Chị gái ơi."
Cô lại quay đầu lần nữa.
Chỗ cỏ dại kia khẽ chuyển động.
Cô gái lúc này mới nhìn rõ, đứng phía sau cỏ dại là một đứa trẻ.
Còn rất nhỏ, là một cậu bé, dáng vẻ tầm năm sáu tuổi.
Nhưng nó mặc quần áo sạch sẽ, gọn gàng, tay chân cũng chẳng bị trói. Nhìn nó không giống một thằng nhóc bị bắt vào đây, là chỉ chạy vào trong hầm chơi mà thôi.
Miệng thiếu nữ bật tiếng a a, nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt.
"Suỵt, chị à, chị đừng kêu."
Tay chân cậu nhóc nhẹ nhàng đi tới phía cô, ngửa đầu nhìn lối vào phía trên đỉnh tầng hầm.
Sau đó nó tới gần lồng sắt, nhón chân, chậm rãi tháo miếng vải siết miệng thiếu nữ ra.
"Chị... Chị đang ở đâu thế... Em là ai... Tiểu Dương đâu? Chị gái đi chung với chị đâu rồi? Em có thấy không? Mấy người muốn làm gì... Hả? Mấy người muốn làm gì?!"
"Chị nhỏ giọng chút." Cậu bé tuy còn rất nhỏ, nhưng lại có chút xíu cảm giác ranh mãnh, nó dán ngón tay lên môi, "Đừng để mấy cô chú trên kia biết chị tỉnh rồi."
"..."
Có lẽ trên người cậu nhóc không có ác ý, thiếu nữ không lên tiếng, nhưng cũng có thể là sợ tới mức nói không nên lời, cả người đều phát run lên.
Cậu bé cách lồng sắt, nhỏ giọng nói với cô gái: "Đây là tầng hầm của biệt thự. Em chỉ là một thằng nhóc, mấy người lớn đến nơi này đang làm gì thì em không biết, nhưng em thấy họ đang làm chuyện xấu á."
"Làm, làm chuyện xấu?" Thiếu nữ run giọng nói, "... Là... Chuyện xấu gì cơ?"
Cậu bé không lên tiếng, lắc đầu.
Thiếu nữ: "Thế... Thế chị gái bị bắt cùng với chị đâu... Em có thấy không?"
"Có thấy."
"Chị ấy đâu?"
Cậu bé chỉ chỉ dưới chân.
"Dưới tầng?"
"Ống cống thoát nước."
"...!!!"
Cậu bé: "Chị ấy chết rồi."
"Em không kịp tới cứu chị ấy, không kịp nghĩ cách giúp chị ấy. Chỗ bọn em thường xảy ra chuyện như thế, người lớn bảo em không cần lo." Cậu nhóc nói với thiếu nữ những lời này bằng sự lí trí lạ thường.
Cho dù rất không phù hợp, nhưng não người đôi khi chính là không chịu khống chế như thế.
Trong chớp mắt thiếu nữ vô cớ nhớ tới một tấm hình——
Đó là trại tập trung duy tân OSS* trong thế chiến thứ hai, có một cậu bé người Đức đi trên con đường lớn, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt bình tĩnh, mà ngay ven đường cậu bé đi qua, chất đầy thi thể những người dân chạy nạn.
(*OSS: là một thành phố Bắc Brabant của Hà Lan.)
Trái tim cậu bé như đã mù, chết lặng, nó chẳng có tí xúc động gì về chuyện sống chết, cứ thế bước qua như đã tập mãi thành quen...
Mà cậu bé trước mắt, như thể cũng giống vậy.
Thiếu nữ hoảng sợ, hồn vía đã vọt lên mây, run rẩy hồi lâu, mới miễn cưỡng vớt vát được chút âm điệu hoảng hốt lệch tone ra khỏi cổ họng: "Em trai à... Em... Em thả chị ra ngoài được không? Xin em đấy... Chị xin em đấy... Nhà chị có mỗi đứa con gái là chị thôi... Cha mẹ chị... Cha mẹ chị..."
Cô gái run rẩy quá mức, răng va vào nhau lập cập.
"Cha mẹ chị sẽ suy sụp mất...! Cầu xin em đó... Nghĩ thêm cách..."
"Chị đừng sợ." Cậu bé nhẹ giọng nói, "Em đến để nghĩ cách cứu chị mà, họ bắt nhiều người về lắm, có lúc còn quên mất luôn cơ... Em có lén thả mấy người đi rồi. Tới giờ họ vẫn không nghi ngờ gì em, vì em chỉ làm một thằng nhóc thôi."
Cậu bé nói, lấy một chiếc chìa khóa nho nhỏ ra, bắt đầu cẩn thận cúi đầu mở cửa cho thiếu nữ.
"Chị à, tầng hầm này, có một lối đi nhỏ, chị trốn đi trước đã. À đúng rồi, nhớ phải cầm theo cái này, đây là bản vẽ về biệt thự. Em có đánh dấu lối ra an toàn nhất cho chị ở trên đây rồi đó."
Thiếu nữ vội vàng nhận lấy, ngạc nhiên quá mức khiến cô mất bình tĩnh cũng như khả năng suy nghĩ.
Cô cũng không nhận ra chuyện đang xảy ra bây giờ bất thường tới mức nào.
Cả đầu cô còn mỗi hai chữ chạy trốn, nhiều tới mức lấn át hết toàn bộ lí trí. Cô hoang mang cầm chắc bản vẽ trong tay, nhìn về phía cậu bé đầy cảm kích.
"Cảm ơn... Cảm ơn em..."
Cậu bé ngoan ngoãn chắp tay sau lưng mỉm cười: "Không có gì đâu chị à, mau đi đi."
Thiếu nữ lảo đảo chạy trốn, trong quá trình ấy còn chạy rơi một chân giày, cậu bé vẫn đứng mãi bên lồng sắt, nhìn bóng dáng cô nàng chạy xa, cho tới khi biến mất trong bóng tối sâu thẳm.
Không biết qua bao lâu, ván gỗ cửa phía trên tầng hầm lại phát ra tiếng kẽo kẹt.
Ánh sáng trời chiều ấm áp phủ xuống, có người trông như quản gia đi xuống tầng hầm.
Quản gia đi tới bên cạnh cậu bé.
Nhưng không như cậu bé bảo, quản gia không phải cha nó, ngược lại còn lễ phép cúi chào nó nữa.
"Trò chơi sắp xếp xong rồi ạ. Người chơi đã đi theo bản vẽ, tới phạm vi theo dõi."
Cậu bé cười tủm tỉm đáp lại: "Thế lên trên chơi trò chơi thôi."
Nó nói, đi theo quản gia lên trên, rời khỏi tầng hầm u ám này.
Trên cửa trượt tầng hầm có vẽ một hình mèo đùa mồi——
Mèo là loài ăn thịt không hề hứng thú với cái chết của con mồi.
Mà thích sự sợ hãi của con mồi trước khi chết hơn.
Cậu bé đi vào phòng khách thắp đèn sáng rỡ——
Ánh sáng hiện tại chói mắt, gương mặt lẫn cách ăn mặc của nó càng rõ ràng hơn—— Là một cậu bé có vẻ rất xinh trai, thậm chí có thể, gọi là xinh đẹp lóa mắt.
Cậu bé mặc quần áo gọn gàng, nhưng kì dị lạ thường chính là... Chân của nó.
Trên đôi chân nho nhỏ của nó, ấy thế mà đi một đôi cao gót đỏ được đặt làm riêng!
Tổ hợp này thực sự biến thái vô cùng, cậu bé năm sáu tuổi, dưới chân là giày cao gót nữ vô cùng trưởng thành, nhưng kích cỡ đã được thu nhỏ lại.
Cậu nhóc bước trên đôi cao gót đi tới trước bàn trà phòng khách, chuyển tầm mắt, nhìn về phía hình ảnh được chiếu lên màn hình lớn.
Thiếu nữ vừa được nó thả, đã hiện lên màn hình rõ nét. Hình ảnh cô gái bước vào con đường phức tạp của mê cung, trên mặt chất đầy vẻ nóng nảy lẫn sợ hãi sống động.
Cậu bé rất hứng thú xem một lát, đi tới, nhìn màn hình chằm chằm, cầm lấy trang bị giống PSP trên bàn.
Nó mỉm cười, bàn tay non nớt nhỏ xíu gõ nhẹ—— "Trò chơi bắt đầu".
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hứa mà Hạ Dư nói ở hồ nước rằng nếu như thoát ra được thì sẽ làm với Tạ ca nguyên một ngày á, tui vẫn nhớ rõ lắm... Sẽ cho cậu ấy thực hiện nhe...
Tạ Thanh Trình: Không cần thiết.
Hạ Dư: Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Tạ Thanh Trình: Cậu mà là quân tử à?
Hạ Dư: Anh hỏi khu bình luận xem em có phải quân tử không. Em là quân tử thì em thực hiện lời hứa liền luôn, còn em không phải quân tử thì em đành nuốt lời thôi vậy.
Tạ Thanh Trình: Nay cậu còn học được cách để nhận lời khen từ reader luôn rồi cơ?
Hạ Dư: Chào mọi người, hôm nay mở cuộc bỏ phiếu bình chọn "Hạ Dư có phải quân tử không?" 1. Phải 2. Không phải. Mong rằng mỗi người nghĩ kĩ hẵng trả lời nha.
Tạ Thanh Trình:... Mong rằng mọi người đừng trả lời trái với lương tâm chỉ vì lời hứa của cậu ấy. Làm người thì phải có lương tri. Chọn 2 đi.
Hạ Dư: Thưa các bạn, làm người ấy à, đương nhiên vui vẻ mới là quan trọng nhất chứ. Chọn 1, spam 1 đầy khu bình luận cho tôi nhé!!
Tạ Thanh Trình:........................
Sau vụ tháp truyền thông của truyền thông Hỗ Châu, thượng tầng vẫn luôn chẳng dính dáng gì tới vụ án mạng này cả.
Hàng loạt sắp đặt của Lư Ngọc Châu trước khi chết, khiến cảnh sát phải điều tra ra tận nước ngoài, mấy kẻ chịu tội thay ở nước ngoài cũng đã bị giới hạn phạm vi hoạt động từ lâu rồi, chỉ còn chờ bị coi thành tế phẩm dâng lên cho việc kết án nữa thôi.
Nhưng ai mà biết ngay lúc này đoàn 《 Thẩm Phán 》 lại xảy ra chuyện lớn như thế.
Hồ Nghị bị giết, cha mẹ anh ta nhất định sẽ điều tra.
Hoàng Chí Long biết bản thân không thể tránh nổi cuộc điện thoại này, hít sâu một hơi, đè nặng sự run rẩy trong giọng xuống: "Đoàn tổng."
"Ôi chao, Hoàng tổng à." Giọng đàn ông ưu nhã như tơ lụa truyền qua từ điện thoại, nói như thể việc nhà, "Lâu rồi không nhận được điện thoại Hoàng tổng chủ động gọi tới, anh xem, tôi không chờ nổi phải tự gọi cho anh đây này."
"Đoàn tổng, anh đang nói gì thế..."
Người đàn ông cười đáp: "Nhớ anh đấy. Muốn hỏi thăm anh ấy mà. Không biết mấy hôm nay, Hoàng tổng anh ngủ có ngon giấc không?"
Hoàng Chí Long vừa cãi vã với Lữ Chi Thư xong, giờ trên trán đã rịn từng giọt mồ hôi như hạt đậu: "Tôi..."
"Nghe nói phim của anh phải tạm ngừng quay, chậc, nhà sản xuất phim bận trăm công ngàn việc, hiếm lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi nhỉ. Nói thế chắc là ngày nào cũng ngủ ngon lắm, đang tận hưởng kì nghỉ hiếm có này ha."
"..."
Đoàn tổng cười cười, giọng điệu tự dưng thay đổi: "Tiếc là Hoàng tổng ngủ ngon, chứ tôi thì ngủ chẳng yên giấc gì cả. Anh có biết vì sao không?"
Hoàng Chí Long: "Đoàn, Đoàn tổng cứ đùa. Xảy ra chuyện như thế, tôi cũng khó mà yên ổn sống qua ngày, vẫn luôn nghĩ cách giải quyết..."
Đoàn tổng cười nhạo: "Ồ? Anh cũng biết có chuyện xảy ra à. Tôi tưởng anh lại xin nghỉ phép ở hải đảo nào đó đi spa chứ, lâu vậy rồi cũng chẳng gọi tới một cuộc, còn phải để tôi tự mình tìm anh."
"Xin... Xin lỗi, tôi đúng là không biết lượng sức..."
"Anh đừng xin lỗi." Đoàn tổng vẫn chậm rãi nói, trong giọng chẳng nghe ra được chút vui giận nào, "Giờ Hoàng tổng là ông chủ lớn rồi mà, có vài chuyện làm ăn, không bảo tôi cũng đúng thôi. Tôi cũng chẳng hứng thú để mà hỏi nhiều. Chỉ là không biết Hoàng tổng đắc tội với thần thánh phương nào, để người ta giết một người có gia thế hiển hách như thế trên địa bàn của anh thôi."
Đoàn tổng ngưng một lát: "Nghe bảo, thiếu tí nữa kéo theo cả Huyết Cổ rồi ha."
"Đoàn tổng... Bọn tôi làm việc vẫn luôn rất rõ ràng, tôi không có bất cứ chuyện làm ăn nào giấu giếm anh hết cả." Mũi Hoàng Chí Long cũng rịn mồ hôi dầu, "Các hạng mục của tôi năm nào cũng liệt kê rõ ràng đưa anh... Thậm chí tư liệu nhân viên dưới trướng tôi cũng có sao lưu đầy đủ ở chỗ anh hết, anh đừng nghi ngờ tôi."
"Chưa nhắc tới nghi ngờ." Đối phương chậm rãi, "Chỉ là nghĩ cả trăm lần cũng không ra mà thôi. Người này ấy à, vô duyên vô cớ, bị coi như đạo cụ quay phim, ngâm trong khoang dung dịch. Dùng cách thức xử lí người ta thê thảm hiếm thấy như thế, tôi cũng đâu thể chỉ cho rằng đây là có kẻ đơn thuần muốn phá hỏng chương trình quay phim thôi chứ."
"Đúng... Đúng... Nhưng tôi thật sự không biết mình đã đắc tội với ai nữa..." Xì gà trên tay Hoàng Chí Long cháy không ngừng, "Tôi thật sự... Bản thân tôi cũng không rõ sao lại thành thế này."
Đoàn tổng cười cười: "Anh cũng đừng vội vàng vậy."
Hoàng Chí Long lau mồ hôi.
"Thật ra nhắc tới tư liệu, thời gian anh ở tổ chức thậm chí còn lâu hơn cả thời gian tôi tiếp nhận cái ghế này. Còn là vị nguyên lão đáng kính của tổ chức nữa mà." Đoàn tổng bình tĩnh nói, "Nếu anh bảo thế, tôi nghi người thì không dùng người, mà dùng người thì không nghi người, tôi sẽ không đề phòng về anh."
Hoàng Chí Long thở phào một hơi.
Đoàn tổng: "Nhưng mà anh phải biết, nhà họ Hồ không phải đèn cạn dầu. Nếu như để họ điều tra vụ án này rồi phát hiện ra việc gì trong quá trình ấy, hậu quả ra sao, hẳn anh biết rõ, không cần tôi phải nói nhiều nữa."
"Vâng, vâng..."
"Tuy rằng giờ chưa có manh mối gì về tên hung thủ dám giết người ngay dưới mũi anh, anh và tôi cũng không rõ về mục đích cuối cùng của gã ta. Có điều cẩn thận mới dùng thuyền được vạn năm. Anh nói đúng chứ?"
"Đúng thế, đúng thế..."
Đoàn tổng bảo: "Được rồi. Chuyện gì nên làm thì làm cho nhanh, chuyện gì không nên làm, trong lòng anh cũng hiểu rõ. Tôi cũng hết lời để nói rồi."
"Đừng để cho đối phương có quá nhiều thời gian, dấu vết vụng trộm, đều phải dọn dẹp sạch sẽ nhân lúc còn sớm đấy."
Hoàng Chí Long đáp vâng liên tục, lúc này mới cúp điện thoại.
Trong nháy mắt bấm tắt, không biết có phải vì ánh sáng màn hình biến mất hay không, sắc mặt Hoàng Chí Long trắng bệch như suy sụp vô cùng.
Lữ Chi Thư dựa vào cạnh tường: "Chỉ mong hôm nay anh nói hết sự thật ra thôi."
Hoàng Chí Long nhe răng cười, tròng mắt vì nóng nảy mà trợn trắng lên, cảnh này khiến gương mặt vốn có khí chất không tệ của ông ta lại có vẻ vặn vẹo không nói nên lời.
"Tôi nói, không có nửa chữ là giả dối."
Lữ Chi Thư bỏ đi, Hoàng Chí Long nằm bẹp cả người trên ghế, dùng khuỷu tay che mắt.
Thật ra giết người với mấy kẻ như họ cũng chẳng có gì đáng sợ. Họ đều là những tên tội phạm từng liếm máu trên lưỡi dao, mặt người dạ thú.
Đáng sợ chính là, giờ họ hoàn toàn không biết chi tiết về đối phương.
Có thể làm chuyện như thế, nói rõ thủ đoạn của đối phương không thể kém hơn tổ chức họ được, mà xác định đối tượng mưu sát lại chính là Hồ Nghị, đã chứng tỏ địa vị của đối phương có thể rất cao, cao tới mức nếu như có chuyện không may xảy ra, chúng cũng không thèm đặt cha Hồ mẹ Hồ vào trong mắt.
Ông ta đắc tội với người như vậy từ khi nào?
Hoàng Chí Long nghĩ không ra, ông ta bắt đầu nghi ngờ về từng hạng mục có chi tiết mờ ám xảy ra.
Có phải phạm sai lầm trong mấy chuyện đó rồi không?
Nếu thật sự là có vấn đề về mấy hạng mục đó, thế thì có khi còn phiền phức hơn nữa.
Với cả—— Bước tiếp theo của đối phương, tính đi như thế nào đây?
Hồ Nghị chết rồi, nhưng Hoàng Chí Long vẫn không quên, trong tay đối phương còn có hai cô gái—— Đó là nhân viên dưới trướng ông ta, tới giờ chưa rõ tung tích.
Xưa nay Hoàng Chí Long coi mấy người không thân phận không chỗ dựa như cỏ rác, nếu là trước kia, mấy cô nàng như thế chết thì thôi, cha mẹ có kéo tới cổng công ty ông ta biểu tình thì ông ta cũng có thể nghĩ cách để dìm dư luận xuống.
Nhưng lúc này, hai mạng sống như cỏ rác kia trói buộc vào mạng sống của ông ta, ông ta không thể không lo lắng cho hai cô gái ấy.
Vì ông ta không biết đối phương định biến hai cô gái kia thành như thế nào.
Sau khi Hoàng Chí Long suy ngẫm rất lâu, lại lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một người: "Alo... Đúng rồi, chào anh Chu đội. Tôi muốn hỏi chút tình hình về hai cô gái mất tích, mấy anh có manh mối gì không?"
Giờ phút ấy.
Ở nơi bí mật.
Đây là một căn hầm tối, không khí âm u ẩm ướt, bốc mùi mốc meo hôi hám.
Cô gái dần tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê.
Trong một thoáng cô mở mắt ra, còn tưởng bản thân vẫn đang nằm trên giường đệm lò xo của khách sạn đoàn phim, tất cả những chuyện trước đó chỉ là một cơn ác mộng do cô mệt mỏi bao ngày mới mơ thấy mà thôi.
Nhưng cô rất nhanh đã nhận ra điểm không thích hợp.
Sợ hãi nhanh chóng lấp kín ánh mắt cô.
Cô hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, muốn hét lên chói tai, lại phát hiện miệng mình bị một mảnh vải buộc chặt ngăn cản, chỉ có thể bật thành tiếng nước nở yếu ớt.
Cô như một con thú rơi vào bẫy, điên cuồng vùng vẫy.
Cô xoay cổ, nhận ra mình bị nhốt trong một lồng sắt cao hơn 1 mét, đôi tay bị trói sau lưng.
"Hu... Hu hu hu!!"
Cô vô cùng sợ hãi, cô nhớ lại hết thảy những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê——
Kẻ đội mũ lưỡi trai.
Lúc cô giơ điện thoại lên, phía sau cô phản chiếu bóng hình giơ cao gậy gỗ quá đầu cô.
Trong khoang nuôi cấy, tóc đen trôi nổi như rong biển, cô tập trung nhìn vào——
Phát hiện đó là thầy Hồ mới nói chuyện với cô khi nãy.
Ngâm trong dung dịch vẩn đục, làn da trắng bệch của người chết.
"Hu hu hu! Hu hu hu hu hu!!!"
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt cô gái nhỏ từng giọt lớn.
Cả người cô ướt đẫm, là mồ hôi, còn có cả nước tiểu sợ tới mức mất khống chế...
Đây là đâu?
Đây là đâu vậy!
Ngoại trừ lồng sắt, xung quanh là bóng tối trống rỗng trải rộng.
Bạn cô đâu? Tiểu Dương đâu rồi?
Cô tuyệt vọng đạp đá lung tung, điên cuồng xoay người lại, muốn nới lỏng sợi dây thừng đang trói buộc cả người cô.
Sau đó——
"Chị gái ơi."
Thân thể cô run bần bật.
Quay mạnh đầu lại, mà chỉ trông thấy chút cỏ dại nơi góc lồng sắt.
Cô càng tan vỡ, cho rằng trong nỗi sợ hãi cực độ bản thân đã mất lí trí, xuất hiện ảo giác.
Nhưng trong nháy mắt cô quay đầu qua, cô lại nghe thấy giọng nói ấy đang gọi.
"Chị gái ơi."
Cô lại quay đầu lần nữa.
Chỗ cỏ dại kia khẽ chuyển động.
Cô gái lúc này mới nhìn rõ, đứng phía sau cỏ dại là một đứa trẻ.
Còn rất nhỏ, là một cậu bé, dáng vẻ tầm năm sáu tuổi.
Nhưng nó mặc quần áo sạch sẽ, gọn gàng, tay chân cũng chẳng bị trói. Nhìn nó không giống một thằng nhóc bị bắt vào đây, là chỉ chạy vào trong hầm chơi mà thôi.
Miệng thiếu nữ bật tiếng a a, nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt.
"Suỵt, chị à, chị đừng kêu."
Tay chân cậu nhóc nhẹ nhàng đi tới phía cô, ngửa đầu nhìn lối vào phía trên đỉnh tầng hầm.
Sau đó nó tới gần lồng sắt, nhón chân, chậm rãi tháo miếng vải siết miệng thiếu nữ ra.
"Chị... Chị đang ở đâu thế... Em là ai... Tiểu Dương đâu? Chị gái đi chung với chị đâu rồi? Em có thấy không? Mấy người muốn làm gì... Hả? Mấy người muốn làm gì?!"
"Chị nhỏ giọng chút." Cậu bé tuy còn rất nhỏ, nhưng lại có chút xíu cảm giác ranh mãnh, nó dán ngón tay lên môi, "Đừng để mấy cô chú trên kia biết chị tỉnh rồi."
"..."
Có lẽ trên người cậu nhóc không có ác ý, thiếu nữ không lên tiếng, nhưng cũng có thể là sợ tới mức nói không nên lời, cả người đều phát run lên.
Cậu bé cách lồng sắt, nhỏ giọng nói với cô gái: "Đây là tầng hầm của biệt thự. Em chỉ là một thằng nhóc, mấy người lớn đến nơi này đang làm gì thì em không biết, nhưng em thấy họ đang làm chuyện xấu á."
"Làm, làm chuyện xấu?" Thiếu nữ run giọng nói, "... Là... Chuyện xấu gì cơ?"
Cậu bé không lên tiếng, lắc đầu.
Thiếu nữ: "Thế... Thế chị gái bị bắt cùng với chị đâu... Em có thấy không?"
"Có thấy."
"Chị ấy đâu?"
Cậu bé chỉ chỉ dưới chân.
"Dưới tầng?"
"Ống cống thoát nước."
"...!!!"
Cậu bé: "Chị ấy chết rồi."
"Em không kịp tới cứu chị ấy, không kịp nghĩ cách giúp chị ấy. Chỗ bọn em thường xảy ra chuyện như thế, người lớn bảo em không cần lo." Cậu nhóc nói với thiếu nữ những lời này bằng sự lí trí lạ thường.
Cho dù rất không phù hợp, nhưng não người đôi khi chính là không chịu khống chế như thế.
Trong chớp mắt thiếu nữ vô cớ nhớ tới một tấm hình——
Đó là trại tập trung duy tân OSS* trong thế chiến thứ hai, có một cậu bé người Đức đi trên con đường lớn, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt bình tĩnh, mà ngay ven đường cậu bé đi qua, chất đầy thi thể những người dân chạy nạn.
(*OSS: là một thành phố Bắc Brabant của Hà Lan.)
Trái tim cậu bé như đã mù, chết lặng, nó chẳng có tí xúc động gì về chuyện sống chết, cứ thế bước qua như đã tập mãi thành quen...
Mà cậu bé trước mắt, như thể cũng giống vậy.
Thiếu nữ hoảng sợ, hồn vía đã vọt lên mây, run rẩy hồi lâu, mới miễn cưỡng vớt vát được chút âm điệu hoảng hốt lệch tone ra khỏi cổ họng: "Em trai à... Em... Em thả chị ra ngoài được không? Xin em đấy... Chị xin em đấy... Nhà chị có mỗi đứa con gái là chị thôi... Cha mẹ chị... Cha mẹ chị..."
Cô gái run rẩy quá mức, răng va vào nhau lập cập.
"Cha mẹ chị sẽ suy sụp mất...! Cầu xin em đó... Nghĩ thêm cách..."
"Chị đừng sợ." Cậu bé nhẹ giọng nói, "Em đến để nghĩ cách cứu chị mà, họ bắt nhiều người về lắm, có lúc còn quên mất luôn cơ... Em có lén thả mấy người đi rồi. Tới giờ họ vẫn không nghi ngờ gì em, vì em chỉ làm một thằng nhóc thôi."
Cậu bé nói, lấy một chiếc chìa khóa nho nhỏ ra, bắt đầu cẩn thận cúi đầu mở cửa cho thiếu nữ.
"Chị à, tầng hầm này, có một lối đi nhỏ, chị trốn đi trước đã. À đúng rồi, nhớ phải cầm theo cái này, đây là bản vẽ về biệt thự. Em có đánh dấu lối ra an toàn nhất cho chị ở trên đây rồi đó."
Thiếu nữ vội vàng nhận lấy, ngạc nhiên quá mức khiến cô mất bình tĩnh cũng như khả năng suy nghĩ.
Cô cũng không nhận ra chuyện đang xảy ra bây giờ bất thường tới mức nào.
Cả đầu cô còn mỗi hai chữ chạy trốn, nhiều tới mức lấn át hết toàn bộ lí trí. Cô hoang mang cầm chắc bản vẽ trong tay, nhìn về phía cậu bé đầy cảm kích.
"Cảm ơn... Cảm ơn em..."
Cậu bé ngoan ngoãn chắp tay sau lưng mỉm cười: "Không có gì đâu chị à, mau đi đi."
Thiếu nữ lảo đảo chạy trốn, trong quá trình ấy còn chạy rơi một chân giày, cậu bé vẫn đứng mãi bên lồng sắt, nhìn bóng dáng cô nàng chạy xa, cho tới khi biến mất trong bóng tối sâu thẳm.
Không biết qua bao lâu, ván gỗ cửa phía trên tầng hầm lại phát ra tiếng kẽo kẹt.
Ánh sáng trời chiều ấm áp phủ xuống, có người trông như quản gia đi xuống tầng hầm.
Quản gia đi tới bên cạnh cậu bé.
Nhưng không như cậu bé bảo, quản gia không phải cha nó, ngược lại còn lễ phép cúi chào nó nữa.
"Trò chơi sắp xếp xong rồi ạ. Người chơi đã đi theo bản vẽ, tới phạm vi theo dõi."
Cậu bé cười tủm tỉm đáp lại: "Thế lên trên chơi trò chơi thôi."
Nó nói, đi theo quản gia lên trên, rời khỏi tầng hầm u ám này.
Trên cửa trượt tầng hầm có vẽ một hình mèo đùa mồi——
Mèo là loài ăn thịt không hề hứng thú với cái chết của con mồi.
Mà thích sự sợ hãi của con mồi trước khi chết hơn.
Cậu bé đi vào phòng khách thắp đèn sáng rỡ——
Ánh sáng hiện tại chói mắt, gương mặt lẫn cách ăn mặc của nó càng rõ ràng hơn—— Là một cậu bé có vẻ rất xinh trai, thậm chí có thể, gọi là xinh đẹp lóa mắt.
Cậu bé mặc quần áo gọn gàng, nhưng kì dị lạ thường chính là... Chân của nó.
Trên đôi chân nho nhỏ của nó, ấy thế mà đi một đôi cao gót đỏ được đặt làm riêng!
Tổ hợp này thực sự biến thái vô cùng, cậu bé năm sáu tuổi, dưới chân là giày cao gót nữ vô cùng trưởng thành, nhưng kích cỡ đã được thu nhỏ lại.
Cậu nhóc bước trên đôi cao gót đi tới trước bàn trà phòng khách, chuyển tầm mắt, nhìn về phía hình ảnh được chiếu lên màn hình lớn.
Thiếu nữ vừa được nó thả, đã hiện lên màn hình rõ nét. Hình ảnh cô gái bước vào con đường phức tạp của mê cung, trên mặt chất đầy vẻ nóng nảy lẫn sợ hãi sống động.
Cậu bé rất hứng thú xem một lát, đi tới, nhìn màn hình chằm chằm, cầm lấy trang bị giống PSP trên bàn.
Nó mỉm cười, bàn tay non nớt nhỏ xíu gõ nhẹ—— "Trò chơi bắt đầu".
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hứa mà Hạ Dư nói ở hồ nước rằng nếu như thoát ra được thì sẽ làm với Tạ ca nguyên một ngày á, tui vẫn nhớ rõ lắm... Sẽ cho cậu ấy thực hiện nhe...
Tạ Thanh Trình: Không cần thiết.
Hạ Dư: Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Tạ Thanh Trình: Cậu mà là quân tử à?
Hạ Dư: Anh hỏi khu bình luận xem em có phải quân tử không. Em là quân tử thì em thực hiện lời hứa liền luôn, còn em không phải quân tử thì em đành nuốt lời thôi vậy.
Tạ Thanh Trình: Nay cậu còn học được cách để nhận lời khen từ reader luôn rồi cơ?
Hạ Dư: Chào mọi người, hôm nay mở cuộc bỏ phiếu bình chọn "Hạ Dư có phải quân tử không?" 1. Phải 2. Không phải. Mong rằng mỗi người nghĩ kĩ hẵng trả lời nha.
Tạ Thanh Trình:... Mong rằng mọi người đừng trả lời trái với lương tâm chỉ vì lời hứa của cậu ấy. Làm người thì phải có lương tri. Chọn 2 đi.
Hạ Dư: Thưa các bạn, làm người ấy à, đương nhiên vui vẻ mới là quan trọng nhất chứ. Chọn 1, spam 1 đầy khu bình luận cho tôi nhé!!
Tạ Thanh Trình:........................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất