Chương 23: Đến cùng là ai đang tính kế ai! Không ăn chay, ăn lẩu!
“Gần đây rất bận, cũng không có thời gian gọi điện cho em.” La Lực tựa vào sô pha. “Thế nào, tên nhóc họ Tề kia không tìm em gây phiền toái chứ?”
“Không có, em hoàn toàn không gặp qua hắn lần nào.” Thẩm Hàm nói. “Có thấy thì cũng chỉ ở trêи đường, một câu cũng không nói.”
“Vậy là tốt rồi.” La Lực nói. “Về chuyện hắn lái xe tông em, phía bên anh đang thu thập chứng cớ. Sau lưng hắn có thế lực chống đỡ, cho nên phải đảm bảo không có thiếu sót gì mới chuyển giao cho cảnh sát được.”
“Vâng.” Thẩm Hàm gật đầu.
“Kỳ thật bên anh còn tra ra được rất nhiều chuyện khác, bối cảnh của hắn ta không phải là quá sạch sẽ.” La Lực nói. “Lúc trước em nói với anh vài năm trước hắn ta có diễn một bộ phim ma, vì thế theo đó tra xét một chút, thật sự là quá khứ đen tối hiếm khi gặp được.”
“Là chuyện gì?” Thẩm Hàm nhanh chóng nhiều chuyện.
“Bây giờ còn chưa xác định.” La Lực nói. “Cho anh một chút thời gian, điều tra rõ lại rồi nói cho em.”
“Cũng được.” Thẩm Hàm lắc lắc bịch khoai tây, ăn hết nhanh như vậy thật là đáng tiếc mà.
“Loại người như Tề Thuỵ, hẳn đã quen với việc đâm sau lưng người khác rồi.” La Lực dặn dò. “Bản thân em ngàn lần phải cẩn thận, những người bạn thân của em, cũng nhớ nhắc nhở bọn họ tránh xa hắn một chút.”
“Em biết.” Thẩm Hàm thực nghe lời. “Anh họ cũng nghỉ sớm đi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Hàm lại chạy qua phòng sát bên tìm Phương Nhạc Cảnh. “Vừa rồi tớ nhận được điện thoại của anh họ.”
“Có liên quan đến Tề Thuỵ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Ừa.” Thẩm Hàm trèo lên giường. “Nói là tra ra được quá khứ không kém phần đen tối của hắn, còn thích đâm sau lưng.”
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Người xấu.”
“Không phải cậu gần đây hay nói chuyện phiếm với chị Ngô Huyên sao?” Thẩm Hàm nói. “Nhắc nhở chị ấy một chút, Tề Thuỵ rất đê tiện, khó nói được lúc nào sẽ bán đứng chị ấy.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh đáp ứng. “Chẳng qua quan hệ của chị ấy và Tề Thuỵ còn chưa có công khai, tớ nói cũng không ổn, chỉ có thể để Phùng Chử nhắc nhở chị Tiểu Nguyệt.”
“Hắn nhảy nhót không được bao lâu đâu.” Thẩm Hàm hừ hừ.
Thật sự là phi thường hung ác!
Ngày hôm sau, Phùng Chử quả nhiên gọi điện cho trợ lý Tiểu Nguyệt của Ngô Huyên, bởi vì trước đây hắn cũng thường xuyên quan tâm tình trạng khôi phục của Ngô Huyên, cho nên Tiểu Nguyệt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hai người sau khi nói vài câu về tình trạng của Ngô Huyên liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Trong lời nói của Phùng Chử tuy rằng không biểu lộ rõ ràng, nhưng cũng đầy hàm súc, nói lại trọng điểm “Tề Thuỵ là người xấu, hơn nữa thích đâm lén” cho Tiểu Nguyệt. Ở trong giới hỗn tạp này lâu, không ai là quá ngốc, lời nói đối phương biểu đạt điều gì, cơ bản vừa nghe đã hiểu được.
Kỳ thật Ngô Huyên cũng không nói chuyện mình đang hẹn họ với Tề Thuỵ cho Tiểu Nguyệt, nhưng mà cô làm trợ lý cho Ngô Huyên nhiều năm, hiển nhiên cũng có chút trực giác về chuyện riêng của cô ấy. Gần đây vừa lúc cô ấy đang trong giai đoạn phục hồi sức khoẻ sau giải phẫu, vì thế sau khi tắt điện thoại, Tiểu Nguyệt liền suy xét cách dùng từ một chút, quanh co lòng vòng hỏi chuyện cô ấy với Tề Thuỵ.
Ngô Huyên vốn dĩ đang ăn trái cây, nghe vậy hơi sửng sốt một lát.
“Em nói thật với chị.” Tiểu Nguyệt cầm tay cô. “Chuyện này không thể nói đùa.”
“… Cũng chưa được bao lâu.” Ngô Huyên ở cùng cô vài năm, hai người giống như chị em hơn là đồng sự, cho nên sau một thoáng do dự, Ngô Huyên vẫn quyết định không giấu diếm. “Lúc trước làm hoạt động nên gặp nhau, cảm giác cũng không tệ lắm, sau đó vừa lúc cùng quay phim ở thành phố này, nên… hẹn hò.”
“Vì sao em không nói sớm cho chị biết.” Tiểu Nguyệt thầm oán.
“Sao chị lại biết được?” Ngô Huyên buông đĩa trái cây. “Sao chị lại cảm thấy được?”
“Trực giác.” Tiểu Nguyệt cũng không kể lại chuyện Phùng Chử gọi diện cho Ngô Huyên, chỉ là nhắc nhở. “Danh tiếng của Tề Thuỵ trong giới không được tốt lắm, chị biết người đang yêu đều ngốc ngếch, em nhất định là bị cảm giác đó ảnh hưởng, nhưng không có lửa làm sao có khói, lúc yêu đương cần phải nhìn sâu xa hơn chút.”
“Sao lại nghiêm túc như vậy?” Ngô Huyên khó hiểu.
“Chị sợ em bị tổn thương.” Tiểu Nguyệt lại dặn dò. “Trước khi xác định chính thức sẽ gả cho ai, ngàn vạn lần phải bảo vệ mình thật tốt, hiểu hay không?”
“Ừ.” Ngô Huyên gật đầu. “Em sẽ chú ý.”
“Em vốn rất thành thật.” Tiểu Nguyệt thở dài. “Nếu không đã sớm nổi tiếng rồi.”
“Tính ra, hiện tại em cũng không muốn nổi quá, kiếm chút tiền, tương lai an an ổn ổn gả cho người ta là được.” Ngô Huyên cười cười. “Đừng nghĩ nhiều, như bây giờ rất tốt.”
“Chị đi nấu cháo tổ yến cho em.” Tiểu Nguyệt đứng lên, đi được vài bước lại quay đầu. “Chắc chắn phải thận trọng, có chuyện gì đều phải nói cho chị biết, hai người chúng ta sẽ bàn bạc thật kỹ.”
“Yên tâm đi.” Ngô Huyên gật đầu. “Em sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Chân trước Tiểu Nguyệt vừa mới vào phòng bếp, sau lưng Tề Thuỵ đã nhắn tin đến. “Đang làm gì đó?”
Ngô Huyên gọi điện thoại qua. “Anh không quay phim sao?”
“Đang nghỉ ngơi.” Tề Thuỵ cầm di động đứng ở chỗ râm. “Hôm nay dạ dày thế nào?” Bởi vì Ngô Huyên vẫn nói với bên ngoài là bị bệnh bao tử, hắn cũng lười lật tẩy mà nói theo như vậy.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Ngô Huyên tựa vào trêи giường. “Tiểu Nguyệt đang nấu cháo tổ yến cho em.”
“Hiện tại em đang ở một mình?” Tề Thuỵ hỏi.
“Ừ.” Ngô Huyên nói. “Một mình em.”
“Chụp một tấm ảnh cho anh được không?” Giọng Tề Thuỵ đầy mê hoặc.
“Chụp ảnh?” Ngô Huyên khó hiểu. “Chụp ảnh gì?”
Tề Thuỵ bật cười. “Ảnh chụp em á.”
“Trêи mạng cả đống kìa.” Ngô Huyên nói. “Em không trang điểm, không chụp.”
“Trêи mạng là cho người khác xem, đây là cho một mình ông xã xem.” Tề Thuỵ hạ giọng, nhẹ nhàng nói vài chữ với ống nghe.
Má Ngô Huyên nháy mắt ửng hồng. “Anh nghĩ gì đâu!”
“Ngoan, ông xã muốn xem.” Tề Thuỵ dỗ cô.
“Không nói với anh nữa, Tiểu Nguyệt về rồi.” Ngô Huyên nhanh chóng tắt điện thoại.
Nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, Tề Thuỵ có chút chán nản, kiên nhẫn tiếp tục nhắn tin.
“Sao vậy?” Tiểu Nguyệt bưng chén nước và thuốc đi vào. “Mặt hồng như vậy.”
“Không có gì.” Ngô Huyên lắc đầu.
Tiểu Nguyệt cắn răng. “Nói, thật, đi!”
Ngô Huyên:…
Di động kêu tích tích, Tiểu Nguyệt đã chụp lấy trước, vừa thấy là tin nhắn của Tề Thuỵ, quyết đoán vươn tay mở ra.
“Này!” Ngô Huyên mở to hai mắt.
Sắc mặt Tiểu Nguyệt trắng nhợt. “Em không đáp ứng yêu cầu này rồi chứ?”
“Làm sao có thể!” Ngô Huyên mặt đỏ tai hồng.
“Bà cô ơi em làm chị sợ muốn chết.” Tiểu Nguyệt ngồi ở bên giường. “Chị nói với em, loại ảnh này ngàn lần không thể chụp, lỡ như tương lai hai người chia tay, hắn dùng nó để lừa bịp tống tiền, mình dù có táng gia bại sản cũng phải đưa.”
“… Ừm” Ngô Huyên gật đầu.
“Còn do dự cái gì.” Tiểu Nguyệt quả thực muốn cúng bái cô ấy, loại chuyện này chẳng lẽ không nên không chút do dự mà cự tuyệt sao.
“Em sẽ không cho hắn.” Ngô Huyên cam đoan.
Di động tiếp tục vang không ngừng, Tiểu Nguyệt đơn giản xoá hết toàn bộ, sau đó nghẹn họng trân trối. “Trời ạ, cái tên này cơ khát chừng nào chứ, nhắn cả mấy chục tin bảo em chụp loại ảnh thô bỉ này gởi cho hắn.”
Ngô Huyên:…
“Đây là thật lòng muốn có ảnh chụp của em sao?” Tiểu Nguyệt buồn bực. “Vì sao chị lại thấy có chút kỳ lạ.”
Ngô Huyên tiếp tục trầm mặc.
Hai người ở chung nhiều năm, Tiểu Nguyệt cũng biết nhược điểm lớn nhất của cô là chịu không nổi lời ngọt bên tai. Hiện tại mình đã ngăn cản, sau này lại không biết chắc cô ấy lúc nào sẽ bị lời ngon tiếng ngọt làm u mê, vì thế đơn giản tự mình mở máy tính ra, pts mặt Ngô Huyên vào một ảnh nóng khác. Hồi đại học cô đã học về thiết kế đồ hoạ chuyên nghiệp, loại chuyện này căn bản chỉ cần vài phút.
“Chị làm cái gì vậy?” Nhìn đến thành phẩm, cả người Ngô Huyên đều ngây ngốc.
“Dáng người rất giống em.” Tiểu Nguyệt gởi ảnh qua cho cô ấy. “Nếu sau này hắn lại quấn lấy em, thì gởi cái này qua.”
Ngô Huyên:…
“Bảo vệ mình cho tốt.” Tiểu Nguyệt vỗ vỗ đầu cô. “Đàn ông trong giới này, phần lớn đều không thể tin.”
Ngô Huyên dở khóc dở cười. “Em cảm giác chị xem em là con nít.”
“Không phải chị xem em là con nít, mà xem em là cô gái ngốc bị tình yêu làm u mê.”
Tiểu Nguyệt nói. “Không có cách nào, trước khi gả được em ra ngoài, chỉ có thể bảo vệ em.”
Ngô Huyên cười cười, thân thiết kéo cô lại. “Biết chị rất tốt với em mà.”
“Tấm ảnh chụp vừa rồi, thật ra gởi cho hắn cũng tốt.” Tiểu Nguyệt nói. “Nếu tương lai thật sự chia tay, hắn dám tung tấm ảnh này ra, chúng ta có thể trực tiếp kiện lên toà án. Mắt người thường nhìn không ra, nhưng giám định chuyên nghiệp chắc chắn sẽ biết là pts ra.”
“Em còn chưa yêu đương được bao lâu.” Ngô Huyên đen mặt. “Sao chị lại muốn ồn ào lên toà án rồi.”
“Không phải là chị phòng ngừa tai hoạ sao.” Tiểu Nguyệt vỗ vỗ cô ấy. “Chị đi xem cháo, em tiếp tục nói chuyện yêu đương đi.”
Ngô Huyên cầm lấy di động nhìn nhìn, một lúc mà nhận được hơn mười tin nhắn, bảo bối linh tinh buồn nôn vô cùng, vì thế có chút lạnh sống lưng – quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cố chấp như thế.
Trong phim trường, Thẩm Hàm mạnh mẽ kéo Phương Nhạc Cảnh chụp chung tấm ảnh, sau đó đăng lên trang chủ.
“Công ty không muốn tớ xuất hiện quá nhiều.” Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, kỳ thật người nói những lời này là Nghiêm Khải, nhưng Nghiêm Khải là boss, cho nên hoàn toàn có thể sử dụng danh nghĩa công ty.
“Giang hồ khẩn cấp.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.
“Giang hồ khẩn cấp là cái gì?” Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười.
“Ngày mai là sinh nhật xe QQ!” Thẩm Hàm nói. “Chúng ta phải lên bảng tin tức đè chết hắn!”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Dù sao cũng đã đắc tội, cũng không sợ hắn!” Thẩm Hàm phi thường khí phách.
“Tùy cậu đó.” Phương Nhạc Cảnh thỏa hiệp — kỳ thật nghĩ từ góc độ khác, tựa hồ cũng rất kɧօáϊ trá. Điều ngôi sao chú ý nhất là độ nổi của tin tức về mình, nếu không sẽ không có người luôn tê tâm liệt phế muốn cướp vị trí tin nổi bật nhất.
Thẩm Hàm cười hì hì, sau khi ảnh được đăng lên, quả nhiên nháy mắt liền bắt đầu cuồng loạn. Nhìn hai người đang đùa giỡn trong ảnh chụp, fan cuồng quả thực muốn tru tréo lăn lộn, không thể đáng yêu hơn được mà. Hai người đẹp như vậy thật sự là phi thường không chịu nổi!
Nghiêm Khải tất nhiên cũng thấy tấm ảnh chụp này, tuy nói anh muốn tận lực che dấu Phương Nhạc Cảnh, nhưng mà vẫn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, huống hồ ảnh chụp thật sự cũng không tệ lắm, vì thế cũng thuận tay tải về, sau đó lưu vào di động.
Thẩm Hàm lại thêm Phương Nhạc Cảnh, độ nổi của bài đăng chắc chắn vùi lấp Tề Thuỵ, đêm đó liền nhảy lên đề tài đầu tiên của bảng tin tức. Trùng hợp hơn nữa là, ngày đó ảnh đế Tô Nặc cũng có chút tin tức nhỏ – trong lúc tham dự một hoạt động, khi không cẩn thận đã bị người phục vụ đổ súp kem đầy người. Vì thế các fan cũng bắt đầu xếp hàng ôi ôi ôi, tỏ vẻ không biết Nặc Nặc đến cùng có bị phỏng hay không, chúng tôi đều vô cùng đau lòng, rất muốn xếp hàng sờ sờ một chút! Vì thế đề tài sinh nhật vui vẻ của Tề Thuỵ đã vô tình bị đè áp đến tận hạng ba, cho dù fan có tâm thần phân liệt tạo ra vô số ID khác điên cuồng bình luận, cũng vẫn không đánh lại được hai tin tức đầu bảng, một là ảnh chung của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, một là bóng dáng Tô Nặc rời đi.
Fan hâm mộ quả thực muốn lật bàn! Nếu như bị tin tức lớn áp đảo thì còn không tính, hiện tại sao lại như thế! Xuất phát từ tâm tính tựa như tình mẹ, fan của Tề Thuỵ vẫn luôn nghĩ hắn nổi tiếng hơn cả Thẩm Hàm. Chẳng qua hiện thực vốn luôn luôn bẽ bàng, mỗi lần hai người gặp gỡ trêи đường, nhà mình vĩnh viễn bị đặt phía dưới nhà kia, quá sức thốn tim.
“Quá đã!” Thẩm Hàm hừ hừ.
Phương Nhạc Cảnh nhéo nhéo cánh tay cậu ta. “Này tính là cái gì, so với việc hắn lái xe tông cậu, quả thật chỉ là lông gà vỏ tỏi.”
“Cuối cùng hắn chắc chắn phải vào đồn cảnh sát.” Thẩm Hàm nói. “Nhưng trước khi vào đồn, chọc hắn tức chết cũng không tệ.”
Tề Thuỵ tất nhiên cũng biết chuyện này từ sớm, tuy nói hận đến mức nghiến răng lại
chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, trong lòng an ủi chính mình, bọn chúng cũng không kiêu ngạo được mấy ngày. Diễn đàn thuỷ quân cũng tìm được rồi, chỉ cần liên hệ mấy nhà truyền thông tin tức nhỏ quen thuộc, đến lúc đó không sợ chuyện không thành.
“Đúng vậy, biểu hiện này mới đúng.” Willy nói. “Chỉ cần vẫn nằm trong ba hạng đầu, trăm phần trăm vẫn sẽ hiển lên trang chủ, độ nổi không phải là thấp.”
Nhưng đại khái là vì chứng minh Willy là miệng quạ đen, không đợi đến giữa trưa, một đề tài nhảy ra đoạt lấy thứ hạng thứ ba, với ưu thế tuyệt đối mà đè bẹp tin tức sinh nhật vui vẻ của Tề Thuỵ.
“Triễn lãm nghệ thuật Quiku?” Thẩm Hàm cầm iPad cảm thán. “Nghe qua đã rất có lạc thú, không biết lúc nào kết thúc.”
“Không biết, rãnh thì cùng đi xem.” Phương Nhạc Cảnh quay xong cảnh, cũng đi đến xem náo nhiệt.
“Xe QQ bị triển lãm Quiku đè xuống dưới rồi!” Thẩm Hàm cười hê hê. “Hay đêm nay chúng ta đi ăn lẩu chúc mừng đi.”
“Đừng mơ.” Dương tiên sinh bên cạnh mặt than nói. “Ăn lẩu sẽ béo.”
Thẩm Hàm…
Vừa rồi cũng đã bổ não ra vô vàn cảm giác ngon lành trong bụng, cậu còn muốn thêm dầu mè và ớt!
“Hay là đến quán ăn chay để ăn đi.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Lần nào cũng tới quán đó.” Thẩm Hàm ỉu xìu. “Được rồi, hi vọng ông chủ có thể đổi menu mới.”
Bởi vì địa điểm quay phim lần này có hơi xa quán đồ chay, cho nên Dương Hi cố ý mượn xe trong đoàn phim để đưa hai người đi, chỉ là vừa đến ngã rẽ, bỗng thấy Willy và Tề Thuỵ, với một đám người đang đi vào trong quán ăn chay.
“Cậu còn muốn ăn không?” Thẩm Hàm hỏi Phương Nhạc Cảnh.
Biết cậu ta chẳng còn bụng dạ ăn, Phương Nhạc Cảnh tự nhiên lắc đầu.
“Anh thì sao?” Thẩm Hàm từ ghế phía sau vươn hai cánh tay lên, treo trêи người Dương Hi.
“Đi ăn lẩu đi.” Dương Hi bẻ ngoặt tay lái, quay đầu xe lại.
Thẩm Hàm rầm rì rầm rì nghĩ, cư nhiên còn có người nguyện ý tổ chức sinh nhật cho xe QQ, quá tệ mà!”
“Là mấy người bên truyền thông, phỏng chừng muốn viết tin.” Dương Hi ở ghế trước mặt không chút thay đổi nói.
Thẩm Hàm:…
Vì sao mình còn chưa hỏi, hắn đã giải thích rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên nha…
“Không có, em hoàn toàn không gặp qua hắn lần nào.” Thẩm Hàm nói. “Có thấy thì cũng chỉ ở trêи đường, một câu cũng không nói.”
“Vậy là tốt rồi.” La Lực nói. “Về chuyện hắn lái xe tông em, phía bên anh đang thu thập chứng cớ. Sau lưng hắn có thế lực chống đỡ, cho nên phải đảm bảo không có thiếu sót gì mới chuyển giao cho cảnh sát được.”
“Vâng.” Thẩm Hàm gật đầu.
“Kỳ thật bên anh còn tra ra được rất nhiều chuyện khác, bối cảnh của hắn ta không phải là quá sạch sẽ.” La Lực nói. “Lúc trước em nói với anh vài năm trước hắn ta có diễn một bộ phim ma, vì thế theo đó tra xét một chút, thật sự là quá khứ đen tối hiếm khi gặp được.”
“Là chuyện gì?” Thẩm Hàm nhanh chóng nhiều chuyện.
“Bây giờ còn chưa xác định.” La Lực nói. “Cho anh một chút thời gian, điều tra rõ lại rồi nói cho em.”
“Cũng được.” Thẩm Hàm lắc lắc bịch khoai tây, ăn hết nhanh như vậy thật là đáng tiếc mà.
“Loại người như Tề Thuỵ, hẳn đã quen với việc đâm sau lưng người khác rồi.” La Lực dặn dò. “Bản thân em ngàn lần phải cẩn thận, những người bạn thân của em, cũng nhớ nhắc nhở bọn họ tránh xa hắn một chút.”
“Em biết.” Thẩm Hàm thực nghe lời. “Anh họ cũng nghỉ sớm đi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Hàm lại chạy qua phòng sát bên tìm Phương Nhạc Cảnh. “Vừa rồi tớ nhận được điện thoại của anh họ.”
“Có liên quan đến Tề Thuỵ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Ừa.” Thẩm Hàm trèo lên giường. “Nói là tra ra được quá khứ không kém phần đen tối của hắn, còn thích đâm sau lưng.”
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Người xấu.”
“Không phải cậu gần đây hay nói chuyện phiếm với chị Ngô Huyên sao?” Thẩm Hàm nói. “Nhắc nhở chị ấy một chút, Tề Thuỵ rất đê tiện, khó nói được lúc nào sẽ bán đứng chị ấy.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh đáp ứng. “Chẳng qua quan hệ của chị ấy và Tề Thuỵ còn chưa có công khai, tớ nói cũng không ổn, chỉ có thể để Phùng Chử nhắc nhở chị Tiểu Nguyệt.”
“Hắn nhảy nhót không được bao lâu đâu.” Thẩm Hàm hừ hừ.
Thật sự là phi thường hung ác!
Ngày hôm sau, Phùng Chử quả nhiên gọi điện cho trợ lý Tiểu Nguyệt của Ngô Huyên, bởi vì trước đây hắn cũng thường xuyên quan tâm tình trạng khôi phục của Ngô Huyên, cho nên Tiểu Nguyệt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hai người sau khi nói vài câu về tình trạng của Ngô Huyên liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Trong lời nói của Phùng Chử tuy rằng không biểu lộ rõ ràng, nhưng cũng đầy hàm súc, nói lại trọng điểm “Tề Thuỵ là người xấu, hơn nữa thích đâm lén” cho Tiểu Nguyệt. Ở trong giới hỗn tạp này lâu, không ai là quá ngốc, lời nói đối phương biểu đạt điều gì, cơ bản vừa nghe đã hiểu được.
Kỳ thật Ngô Huyên cũng không nói chuyện mình đang hẹn họ với Tề Thuỵ cho Tiểu Nguyệt, nhưng mà cô làm trợ lý cho Ngô Huyên nhiều năm, hiển nhiên cũng có chút trực giác về chuyện riêng của cô ấy. Gần đây vừa lúc cô ấy đang trong giai đoạn phục hồi sức khoẻ sau giải phẫu, vì thế sau khi tắt điện thoại, Tiểu Nguyệt liền suy xét cách dùng từ một chút, quanh co lòng vòng hỏi chuyện cô ấy với Tề Thuỵ.
Ngô Huyên vốn dĩ đang ăn trái cây, nghe vậy hơi sửng sốt một lát.
“Em nói thật với chị.” Tiểu Nguyệt cầm tay cô. “Chuyện này không thể nói đùa.”
“… Cũng chưa được bao lâu.” Ngô Huyên ở cùng cô vài năm, hai người giống như chị em hơn là đồng sự, cho nên sau một thoáng do dự, Ngô Huyên vẫn quyết định không giấu diếm. “Lúc trước làm hoạt động nên gặp nhau, cảm giác cũng không tệ lắm, sau đó vừa lúc cùng quay phim ở thành phố này, nên… hẹn hò.”
“Vì sao em không nói sớm cho chị biết.” Tiểu Nguyệt thầm oán.
“Sao chị lại biết được?” Ngô Huyên buông đĩa trái cây. “Sao chị lại cảm thấy được?”
“Trực giác.” Tiểu Nguyệt cũng không kể lại chuyện Phùng Chử gọi diện cho Ngô Huyên, chỉ là nhắc nhở. “Danh tiếng của Tề Thuỵ trong giới không được tốt lắm, chị biết người đang yêu đều ngốc ngếch, em nhất định là bị cảm giác đó ảnh hưởng, nhưng không có lửa làm sao có khói, lúc yêu đương cần phải nhìn sâu xa hơn chút.”
“Sao lại nghiêm túc như vậy?” Ngô Huyên khó hiểu.
“Chị sợ em bị tổn thương.” Tiểu Nguyệt lại dặn dò. “Trước khi xác định chính thức sẽ gả cho ai, ngàn vạn lần phải bảo vệ mình thật tốt, hiểu hay không?”
“Ừ.” Ngô Huyên gật đầu. “Em sẽ chú ý.”
“Em vốn rất thành thật.” Tiểu Nguyệt thở dài. “Nếu không đã sớm nổi tiếng rồi.”
“Tính ra, hiện tại em cũng không muốn nổi quá, kiếm chút tiền, tương lai an an ổn ổn gả cho người ta là được.” Ngô Huyên cười cười. “Đừng nghĩ nhiều, như bây giờ rất tốt.”
“Chị đi nấu cháo tổ yến cho em.” Tiểu Nguyệt đứng lên, đi được vài bước lại quay đầu. “Chắc chắn phải thận trọng, có chuyện gì đều phải nói cho chị biết, hai người chúng ta sẽ bàn bạc thật kỹ.”
“Yên tâm đi.” Ngô Huyên gật đầu. “Em sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Chân trước Tiểu Nguyệt vừa mới vào phòng bếp, sau lưng Tề Thuỵ đã nhắn tin đến. “Đang làm gì đó?”
Ngô Huyên gọi điện thoại qua. “Anh không quay phim sao?”
“Đang nghỉ ngơi.” Tề Thuỵ cầm di động đứng ở chỗ râm. “Hôm nay dạ dày thế nào?” Bởi vì Ngô Huyên vẫn nói với bên ngoài là bị bệnh bao tử, hắn cũng lười lật tẩy mà nói theo như vậy.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Ngô Huyên tựa vào trêи giường. “Tiểu Nguyệt đang nấu cháo tổ yến cho em.”
“Hiện tại em đang ở một mình?” Tề Thuỵ hỏi.
“Ừ.” Ngô Huyên nói. “Một mình em.”
“Chụp một tấm ảnh cho anh được không?” Giọng Tề Thuỵ đầy mê hoặc.
“Chụp ảnh?” Ngô Huyên khó hiểu. “Chụp ảnh gì?”
Tề Thuỵ bật cười. “Ảnh chụp em á.”
“Trêи mạng cả đống kìa.” Ngô Huyên nói. “Em không trang điểm, không chụp.”
“Trêи mạng là cho người khác xem, đây là cho một mình ông xã xem.” Tề Thuỵ hạ giọng, nhẹ nhàng nói vài chữ với ống nghe.
Má Ngô Huyên nháy mắt ửng hồng. “Anh nghĩ gì đâu!”
“Ngoan, ông xã muốn xem.” Tề Thuỵ dỗ cô.
“Không nói với anh nữa, Tiểu Nguyệt về rồi.” Ngô Huyên nhanh chóng tắt điện thoại.
Nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, Tề Thuỵ có chút chán nản, kiên nhẫn tiếp tục nhắn tin.
“Sao vậy?” Tiểu Nguyệt bưng chén nước và thuốc đi vào. “Mặt hồng như vậy.”
“Không có gì.” Ngô Huyên lắc đầu.
Tiểu Nguyệt cắn răng. “Nói, thật, đi!”
Ngô Huyên:…
Di động kêu tích tích, Tiểu Nguyệt đã chụp lấy trước, vừa thấy là tin nhắn của Tề Thuỵ, quyết đoán vươn tay mở ra.
“Này!” Ngô Huyên mở to hai mắt.
Sắc mặt Tiểu Nguyệt trắng nhợt. “Em không đáp ứng yêu cầu này rồi chứ?”
“Làm sao có thể!” Ngô Huyên mặt đỏ tai hồng.
“Bà cô ơi em làm chị sợ muốn chết.” Tiểu Nguyệt ngồi ở bên giường. “Chị nói với em, loại ảnh này ngàn lần không thể chụp, lỡ như tương lai hai người chia tay, hắn dùng nó để lừa bịp tống tiền, mình dù có táng gia bại sản cũng phải đưa.”
“… Ừm” Ngô Huyên gật đầu.
“Còn do dự cái gì.” Tiểu Nguyệt quả thực muốn cúng bái cô ấy, loại chuyện này chẳng lẽ không nên không chút do dự mà cự tuyệt sao.
“Em sẽ không cho hắn.” Ngô Huyên cam đoan.
Di động tiếp tục vang không ngừng, Tiểu Nguyệt đơn giản xoá hết toàn bộ, sau đó nghẹn họng trân trối. “Trời ạ, cái tên này cơ khát chừng nào chứ, nhắn cả mấy chục tin bảo em chụp loại ảnh thô bỉ này gởi cho hắn.”
Ngô Huyên:…
“Đây là thật lòng muốn có ảnh chụp của em sao?” Tiểu Nguyệt buồn bực. “Vì sao chị lại thấy có chút kỳ lạ.”
Ngô Huyên tiếp tục trầm mặc.
Hai người ở chung nhiều năm, Tiểu Nguyệt cũng biết nhược điểm lớn nhất của cô là chịu không nổi lời ngọt bên tai. Hiện tại mình đã ngăn cản, sau này lại không biết chắc cô ấy lúc nào sẽ bị lời ngon tiếng ngọt làm u mê, vì thế đơn giản tự mình mở máy tính ra, pts mặt Ngô Huyên vào một ảnh nóng khác. Hồi đại học cô đã học về thiết kế đồ hoạ chuyên nghiệp, loại chuyện này căn bản chỉ cần vài phút.
“Chị làm cái gì vậy?” Nhìn đến thành phẩm, cả người Ngô Huyên đều ngây ngốc.
“Dáng người rất giống em.” Tiểu Nguyệt gởi ảnh qua cho cô ấy. “Nếu sau này hắn lại quấn lấy em, thì gởi cái này qua.”
Ngô Huyên:…
“Bảo vệ mình cho tốt.” Tiểu Nguyệt vỗ vỗ đầu cô. “Đàn ông trong giới này, phần lớn đều không thể tin.”
Ngô Huyên dở khóc dở cười. “Em cảm giác chị xem em là con nít.”
“Không phải chị xem em là con nít, mà xem em là cô gái ngốc bị tình yêu làm u mê.”
Tiểu Nguyệt nói. “Không có cách nào, trước khi gả được em ra ngoài, chỉ có thể bảo vệ em.”
Ngô Huyên cười cười, thân thiết kéo cô lại. “Biết chị rất tốt với em mà.”
“Tấm ảnh chụp vừa rồi, thật ra gởi cho hắn cũng tốt.” Tiểu Nguyệt nói. “Nếu tương lai thật sự chia tay, hắn dám tung tấm ảnh này ra, chúng ta có thể trực tiếp kiện lên toà án. Mắt người thường nhìn không ra, nhưng giám định chuyên nghiệp chắc chắn sẽ biết là pts ra.”
“Em còn chưa yêu đương được bao lâu.” Ngô Huyên đen mặt. “Sao chị lại muốn ồn ào lên toà án rồi.”
“Không phải là chị phòng ngừa tai hoạ sao.” Tiểu Nguyệt vỗ vỗ cô ấy. “Chị đi xem cháo, em tiếp tục nói chuyện yêu đương đi.”
Ngô Huyên cầm lấy di động nhìn nhìn, một lúc mà nhận được hơn mười tin nhắn, bảo bối linh tinh buồn nôn vô cùng, vì thế có chút lạnh sống lưng – quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cố chấp như thế.
Trong phim trường, Thẩm Hàm mạnh mẽ kéo Phương Nhạc Cảnh chụp chung tấm ảnh, sau đó đăng lên trang chủ.
“Công ty không muốn tớ xuất hiện quá nhiều.” Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, kỳ thật người nói những lời này là Nghiêm Khải, nhưng Nghiêm Khải là boss, cho nên hoàn toàn có thể sử dụng danh nghĩa công ty.
“Giang hồ khẩn cấp.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.
“Giang hồ khẩn cấp là cái gì?” Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười.
“Ngày mai là sinh nhật xe QQ!” Thẩm Hàm nói. “Chúng ta phải lên bảng tin tức đè chết hắn!”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Dù sao cũng đã đắc tội, cũng không sợ hắn!” Thẩm Hàm phi thường khí phách.
“Tùy cậu đó.” Phương Nhạc Cảnh thỏa hiệp — kỳ thật nghĩ từ góc độ khác, tựa hồ cũng rất kɧօáϊ trá. Điều ngôi sao chú ý nhất là độ nổi của tin tức về mình, nếu không sẽ không có người luôn tê tâm liệt phế muốn cướp vị trí tin nổi bật nhất.
Thẩm Hàm cười hì hì, sau khi ảnh được đăng lên, quả nhiên nháy mắt liền bắt đầu cuồng loạn. Nhìn hai người đang đùa giỡn trong ảnh chụp, fan cuồng quả thực muốn tru tréo lăn lộn, không thể đáng yêu hơn được mà. Hai người đẹp như vậy thật sự là phi thường không chịu nổi!
Nghiêm Khải tất nhiên cũng thấy tấm ảnh chụp này, tuy nói anh muốn tận lực che dấu Phương Nhạc Cảnh, nhưng mà vẫn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, huống hồ ảnh chụp thật sự cũng không tệ lắm, vì thế cũng thuận tay tải về, sau đó lưu vào di động.
Thẩm Hàm lại thêm Phương Nhạc Cảnh, độ nổi của bài đăng chắc chắn vùi lấp Tề Thuỵ, đêm đó liền nhảy lên đề tài đầu tiên của bảng tin tức. Trùng hợp hơn nữa là, ngày đó ảnh đế Tô Nặc cũng có chút tin tức nhỏ – trong lúc tham dự một hoạt động, khi không cẩn thận đã bị người phục vụ đổ súp kem đầy người. Vì thế các fan cũng bắt đầu xếp hàng ôi ôi ôi, tỏ vẻ không biết Nặc Nặc đến cùng có bị phỏng hay không, chúng tôi đều vô cùng đau lòng, rất muốn xếp hàng sờ sờ một chút! Vì thế đề tài sinh nhật vui vẻ của Tề Thuỵ đã vô tình bị đè áp đến tận hạng ba, cho dù fan có tâm thần phân liệt tạo ra vô số ID khác điên cuồng bình luận, cũng vẫn không đánh lại được hai tin tức đầu bảng, một là ảnh chung của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, một là bóng dáng Tô Nặc rời đi.
Fan hâm mộ quả thực muốn lật bàn! Nếu như bị tin tức lớn áp đảo thì còn không tính, hiện tại sao lại như thế! Xuất phát từ tâm tính tựa như tình mẹ, fan của Tề Thuỵ vẫn luôn nghĩ hắn nổi tiếng hơn cả Thẩm Hàm. Chẳng qua hiện thực vốn luôn luôn bẽ bàng, mỗi lần hai người gặp gỡ trêи đường, nhà mình vĩnh viễn bị đặt phía dưới nhà kia, quá sức thốn tim.
“Quá đã!” Thẩm Hàm hừ hừ.
Phương Nhạc Cảnh nhéo nhéo cánh tay cậu ta. “Này tính là cái gì, so với việc hắn lái xe tông cậu, quả thật chỉ là lông gà vỏ tỏi.”
“Cuối cùng hắn chắc chắn phải vào đồn cảnh sát.” Thẩm Hàm nói. “Nhưng trước khi vào đồn, chọc hắn tức chết cũng không tệ.”
Tề Thuỵ tất nhiên cũng biết chuyện này từ sớm, tuy nói hận đến mức nghiến răng lại
chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, trong lòng an ủi chính mình, bọn chúng cũng không kiêu ngạo được mấy ngày. Diễn đàn thuỷ quân cũng tìm được rồi, chỉ cần liên hệ mấy nhà truyền thông tin tức nhỏ quen thuộc, đến lúc đó không sợ chuyện không thành.
“Đúng vậy, biểu hiện này mới đúng.” Willy nói. “Chỉ cần vẫn nằm trong ba hạng đầu, trăm phần trăm vẫn sẽ hiển lên trang chủ, độ nổi không phải là thấp.”
Nhưng đại khái là vì chứng minh Willy là miệng quạ đen, không đợi đến giữa trưa, một đề tài nhảy ra đoạt lấy thứ hạng thứ ba, với ưu thế tuyệt đối mà đè bẹp tin tức sinh nhật vui vẻ của Tề Thuỵ.
“Triễn lãm nghệ thuật Quiku?” Thẩm Hàm cầm iPad cảm thán. “Nghe qua đã rất có lạc thú, không biết lúc nào kết thúc.”
“Không biết, rãnh thì cùng đi xem.” Phương Nhạc Cảnh quay xong cảnh, cũng đi đến xem náo nhiệt.
“Xe QQ bị triển lãm Quiku đè xuống dưới rồi!” Thẩm Hàm cười hê hê. “Hay đêm nay chúng ta đi ăn lẩu chúc mừng đi.”
“Đừng mơ.” Dương tiên sinh bên cạnh mặt than nói. “Ăn lẩu sẽ béo.”
Thẩm Hàm…
Vừa rồi cũng đã bổ não ra vô vàn cảm giác ngon lành trong bụng, cậu còn muốn thêm dầu mè và ớt!
“Hay là đến quán ăn chay để ăn đi.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Lần nào cũng tới quán đó.” Thẩm Hàm ỉu xìu. “Được rồi, hi vọng ông chủ có thể đổi menu mới.”
Bởi vì địa điểm quay phim lần này có hơi xa quán đồ chay, cho nên Dương Hi cố ý mượn xe trong đoàn phim để đưa hai người đi, chỉ là vừa đến ngã rẽ, bỗng thấy Willy và Tề Thuỵ, với một đám người đang đi vào trong quán ăn chay.
“Cậu còn muốn ăn không?” Thẩm Hàm hỏi Phương Nhạc Cảnh.
Biết cậu ta chẳng còn bụng dạ ăn, Phương Nhạc Cảnh tự nhiên lắc đầu.
“Anh thì sao?” Thẩm Hàm từ ghế phía sau vươn hai cánh tay lên, treo trêи người Dương Hi.
“Đi ăn lẩu đi.” Dương Hi bẻ ngoặt tay lái, quay đầu xe lại.
Thẩm Hàm rầm rì rầm rì nghĩ, cư nhiên còn có người nguyện ý tổ chức sinh nhật cho xe QQ, quá tệ mà!”
“Là mấy người bên truyền thông, phỏng chừng muốn viết tin.” Dương Hi ở ghế trước mặt không chút thay đổi nói.
Thẩm Hàm:…
Vì sao mình còn chưa hỏi, hắn đã giải thích rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên nha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất