Chương 51: Phi thường phi thường không dễ dàng có chuyện vui mừng
Một giờ sau, Phương Nhạc Cảnh bọc chăn, tức giận xoay người đưa lưng về phía anh, đáy mắt còn đọng hơi nước.
Nghiêm Khải ăn uống no đủ, vươn tay ôm người vào trong lòng, cúi đầu cắn cắn bờ vai trơn bóng của cậu. “Muốn tặng cho anh cái gì?”
“Không có.” Phương Nhạc Cảnh giọng mũi nặng nề, dùng sức giãy dụa kháng nghị.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Nghiêm Khải liên tục dỗ dành, càng ôm sát cậu. “Nằm nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Phương Nhạc Cảnh vùi mặt vào gối đầu, giận dỗi đá anh.
Liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại cũng không ai bắt, cuối cùng đơn giản tắt máy, Phùng Chử cầm di động đầu đau như muốn nứt ra, chỉ có thể cầu nguyện cậu còn chưa vứt hộp thuốc đi, nếu không bác hai không biết phải làm thế nào.
Thật sự là vô cùng đau khổ.
Vào rạng sáng, một chiếc xe taxi sơn màu xanh trắng phóng nhanh trêи đường, cuối cùng vững vàng dừng lại ở trước cửa lớn của khu nhà, Dương Hi mang theo hành lý đi nhanh chóng xuống xe, quẹt thẻ vào cửa. Lái xe taxi vừa đếm tiền nhưng trong lòng còn sợ hãi — thân hình cao lớn lại thêm sắc mặt âm trầm, trêи đường đi hắn vẫn lo lắng không biết có khi nào bị bắt cóc hay không, thực là hù chết người.
Trêи giường lớn mềm mại, Thẩm Hàm đang ôm gối đầu mơ mộng, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng khách mở ra, nhất thời bị kinh ngạc một chút, đi dép lê chạy ra nhìn xem, không ngờ lại nhìn thấy Dương Hi đang vào cửa, vì thế có chút sửng sốt. “Sao anh lại về lúc này?”
“Đổi vé máy bay.” Dương Hi buông hành lý, nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
…
Nội tâm Thẩm Hàm thoáng giãy dụa — nhìn thấy Dương Hi trở về, phản ứng đầu tiên của cậu tự nhiên là lòng tràn đầy hoan hỉ. Thế nhưng ngẫm lại, hai người rõ ràng đang chiến tranh lạnh mà, một mình cậu nhiệt tình thì có hơi ngu ngốc, đành phải tỉnh táo lại, thật sự là vô cùng rối rắm.
“Nghe Nhạc Nhạc nói cậu bị cướp.” Dương Hi đi đến kéo cậu lại kiểm tra. “Có bị thương chỗ nào không?”
Thẩm Hàm lập tức liền uất ức một chút, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. “Không có.”
Dương Hi xoay cằm cậu trở về, giọng điệu bất đắc dĩ nói, “Sao cứ nhìn ngoài cửa sổ vậy.”
Thẩm Hàm căm giận nghĩ, bởi vì tôi đang tức giận.
“Cúp điện thoại của cậu là tôi không đúng.” Dương Hi thở dài, đáy mắt có chút tự trách. “Xin lỗi.”
Mũi Thẩm Hàm chua xót, rất dọa người.
“Không bị thương thì tốt.” Dương Hi dùng ngón cái cọ cọ mặt cậu. “Về sau loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
“Dương Hi.” Thẩm Hàm gọi hắn.
“Làm sao?” Dương Hi biểu tình ôn nhu.
“… Không có gì.” Thẩm Hàm cúi đầu nhìn sàn nhà. “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Dương Hi hơi nhíu mày.
Thẩm Hàm cũng không nhìn hắn nữa, xoay người trở về phòng ngủ.
Tiếng nước trong phòng tắm vọng ra, sau đó liền dừng lại rất nhanh, tiếp theo cửa phòng khách cách vách bị mở ra, một vài tiếng vang nhỏ vụn vì dọn dẹp này nọ vang lên.
Thẩm Hàm ngồi trêи giường lắng nghe thật cẩn thận, mãi đến khi chung quanh đều an tĩnh lại.
Điện thoại di động cứ mở rồi tắt, cho đến khi hết pin tự động tắt máy, đồng hồ trêи tường chỉ ra đã ba giờ sáng, cậu vẫn không buồn ngủ.
Đến bốn giờ, Thẩm Hàm xốc chăn dậy xuống giường, muốn ra phòng bếp rót ly nước uống, vừa ra ngoài đã thấy đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, vì thế thật cẩn thận lại gần, muốn nhìn một chút xem hắn có ngủ không, không ngờ cửa phòng lại bị người ta mở ra.
Dương Hi đứng ở cửa nhìn cậu.
Thẩm Hàm thành công bị hoảng sợ, ngốc nghếch đứng đối diện hắn.
“Muốn vào phòng nói chuyện phiếm sao?” Dương Hi nghiêng người tránh ra một con đường.
Thẩm Hàm do dự một chút, gật đầu.
Tuy rằng cũng không biết muốn trò chuyện gì.
Dương Hi lấy một chai rượu từ trong hành lý ra, rót một ly cho cậu.
“Là cái gì vậy?” Thẩm Hàm cầm ly trong tay lắc lắc. “Thơm quá.”
“Dùng hoa hồng và nho ủ thành, không có cồn.” Dương Hi nói. “Có cảm giác cậu sẽ thích, nên tôi xin bạn một chai.”
Thẩm Hàm uống một ngụm nhỏ, có chút chua lại có chút ngọt.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Dương Hi quá hiểu tính tình của cậu.
Thẩm Hàm nhìn hắn, nghiêm túc nói. “Anh không được gạt tôi.”
“Tôi đương nhiên sẽ không gạt cậu.” Dương Hi xoa bóp má cậu. “Cũng chưa bao giờ lừa gạt cậu.”
Thẩm Hàm bĩu môi. “Nói dối.” Nghĩ nghĩ lại hừ hừ bổ sung. “Hôm trước lúc tôi tham dự sự kiện, có gặp Trương Tiểu Mạn.” Cho nên nhanh thành thật khai báo đi.
Dương Hi nháy mắt liền hiểu được. “Cậu chính là vì chuyện này mà không được tự nhiên?”
Không có! Thẩm Hàm căm tức nhìn hắn, thật sự là vô cùng hung dữ.
“Cô ta nói với cậu cái gì?” Dương Hi hỏi.
“Trọng điểm không phải chuyện này.” Thẩm Hàm thập phần nghiêm túc, thật giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Dương Hi có chút dở khóc dở cười. “Tôi nói, cậu sẽ không tức giận chứ?”
Không nhất định! Thẩm Hàm thúc giục. “Mau nói đi.”
“Lúc trước ăn cơm cùng vài người bạn, có người đưa cô ta theo làm bạn gái.” Dương Hi nói, “Có vậy thôi.”
“Đơn giản như vậy?” Thẩm Hàm mở to hai mắt.
“Nếu không thì là gì?” Dương Hi nói, “Khi tôi đến nơi mới thấy cô ta, cũng không thể lập tức bỏ chạy lấy người.”
Thẩm Hàm và hắn nhìn nhau ba giây, sau đó bình tĩnh xuống giường, “Tôi về phòng, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
“Hàm Hàm.” Dương Hi gọi cậu lại.
Thẩm Hàm đứng ở cửa quay đầu, “Làm sao?”
Dương Hi nghẹn lời, vừa rồi chỉ là theo bản năng không muốn cậu rời đi, bây giờ thật sự gọi lại, lại không biết mình nên nói cái gì.
Bất cứ giá nào!
Thẩm Hàm hít sâu một hơi. “Dương Hi.”
“Ừm.” Dương tiên sinh ngẩng đầu, còn chưa kịp nói câu thứ hai, đã bị cậu đẩy bổ nhào lên giường.
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm lên, mang theo một vị ngọt tươi mát, giống như hoa hồng buổi sáng sớm.
Cả người Dương Hi cứng đơ, thậm chí còn có chút không phản ứng được cậu đang làm gì.
Lông mi Thẩm Hàm run rẩy, hai tay ôm chặt lưng hắn, chậm rãi gia tăng nụ hôn này, ngốc nghếch nhưng vô cùng kiên định.
Cảm nhận được đầu lưỡi cậu nằm giữa môi mình, sợi dây căng chặt trong đầu Dương Hi rốt cuộc ầm ầm đứt phựt, giống như một cơn thủy triều quét qua, cuốn sạch lý trí của hắn hầu như không còn lại gì, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt và ɖu͙ƈ vọng. Mỗi một dây thần kinh đều đang kêu gào, vì thế hắn theo bản năng vươn tay ôm chặt lấy cậu, đột nhiên xoay người trêи giường, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Trong lòng đã chịu áp lực lâu rồi, tình cảm vẫn tích cóp từng ngày toàn bộ bùng nổ vào lúc này, đến một giây cũng không muốn đợi nữa, thậm chí ngay cả dịu dàng cũng không có.
Thẩm Hàm bị hắn hôn môi đến hít thở không thông, ngón tay không tự giác cào lung tung, lưu lại từng hàng dấu tay trêи lưng hắn.
“Hàm Hàm.” Dương Hi ghé vào lỗ tai cậu gọi nhỏ.
“Ừ.” Áo ngủ hai người không biết khi nào đã rơi xuống đất, da thịt trần trụi gắt gao tiếp xúc, cơ hồ có thể cảm nhận được mỗi một nhịp tim của đối phương.
“Anh yêu em.” Dương Hi ôm chặt cậu, một lần lại một lần nói nhỏ lặp lại. “Rất yêu em.”
“Em cũng vậy.” Thẩm Hàm gác cằm lên vai hắn, hốc mắt có chút đỏ lên.
Dương Hi hơi hơi động đậy thân thể, hôn lên trán cậu. “Xin lỗi.”
“Hả?” Thẩm Hàm nhìn hắn.
“Anh sợ dọa đến em.” Dương Hi cùng cậu đan mười ngón tay với nhau. Cho nên mới không ngừng áp chế nội tâm của mình, sợ rằng sau khi nói ra khỏi miệng, cơ hội duy nhất để bình thường ở chung cũng không còn.
“Em biết.” Đáy mắt Thẩm Hàm còn có chút hơi nước, khóe miệng lại cong lên. “Cho nên đổi thành em đến dọa anh.”
Dương Hi siết chặt hai tay, chỉ hận không thể khắc cậu vào tận xương.
“… Em muốn trở về ngủ.” Thẩm Hàm hừ hừ.
“Ở lại không được sao?” Dương Hi cúi đầu nhìn cậu.
“Không được.” Thẩm Hàm không được tự nhiên quay đầu, chuyện khác còn chưa chuẩn bị tốt.
Hơn nữa trong nhà cũng không có “cái đó” cùng “cái đó”.
“Đừng sợ.” Dương Hi xoa bóp mặt cậu.
Cho dù có sợ hay không thì chuyện đó cũng không phải là điều có thể khống chế được! Cảm nhận được rõ ràng thân thể hắn có biến hóa, Thẩm Hàm cảm giác tình thế có vẻ không quá tốt, vì thế ra sức đẩy người ra, chỉ mặc qυầи ɭót nhanh như chớp chạy về phòng ngủ, tốc độ quả thực rất nhanh!
Nếu huấn luyện viên thể hình nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng hài lòng.
Dương Hi nhặt áo ngủ của cậu trêи mặt đất lên, cầm qua.
“Không được vào!” Thẩm Hàm bọc chăn ngồi trêи giường, nghiêm túc cảnh cáo.
Dương Hi giơ áo ngủ lên. “Anh đến đưa đồ.”
Thẩm Hàm nói. “Ném lại đây.”
Dương Hi bật cười.
“Trở về ngủ đi!” Thẩm Hàm đuổi khách, đồng thời kìm lòng không được nuốt nước miếng, bởi vì Dương tiên sinh chỉ mặc qυầи ɭót, nhìn qua thực mê người, còn tưởng tượng muốn tiếp tục đẩy ngã một lần nữa.
Dương Hi gấp áo ngủ ngay ngắn, đặt lên giường, cúi sát vào hôn hôn khóe môi cậu. “Ngủ ngon.”
Thẩm Hàm hừ hừ. “Ngủ ngon.”
Giúp cậu điều chỉnh lại đèn đầu giường xong, Dương Hi liền xoay người ra cửa. Nhìn đường cong cơ bắp phía sau lưng kia, Thẩm Hàm bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Ngủ thì nhất định ngủ không được, cậu còn muốn gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh cùng nhau trò chuyện, lại cảm giác lúc này có vẻ không thích hợp, vì thế đành phải mở máy tính ra xem diễn đàn.
Sáng sớm năm giờ, chính là lúc diễn đàn ít người nhất, cho nên trang chủ cũng thật vắng vẻ. Chỉ có duy nhất một bài đang nổi là tin tức về “Rừng Ánh Sao”, có lẽ là fan của tiểu thuyết tạo bài, đánh giá độ phù hợp của toàn bộ diễn viên so với nguyên tác, đứng đầu tất nhiên là Vệ Dật, cái tên cuối cùng lại là Hạ Tình.
Thẩm Hàm quyết đoán tắt màn hình, ôm chăn nằm lại lên giường.
Thời điểm tốt đẹp như vậy, không cần xem mấy thứ này nha…
Nghiêm Khải ăn uống no đủ, vươn tay ôm người vào trong lòng, cúi đầu cắn cắn bờ vai trơn bóng của cậu. “Muốn tặng cho anh cái gì?”
“Không có.” Phương Nhạc Cảnh giọng mũi nặng nề, dùng sức giãy dụa kháng nghị.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Nghiêm Khải liên tục dỗ dành, càng ôm sát cậu. “Nằm nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Phương Nhạc Cảnh vùi mặt vào gối đầu, giận dỗi đá anh.
Liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại cũng không ai bắt, cuối cùng đơn giản tắt máy, Phùng Chử cầm di động đầu đau như muốn nứt ra, chỉ có thể cầu nguyện cậu còn chưa vứt hộp thuốc đi, nếu không bác hai không biết phải làm thế nào.
Thật sự là vô cùng đau khổ.
Vào rạng sáng, một chiếc xe taxi sơn màu xanh trắng phóng nhanh trêи đường, cuối cùng vững vàng dừng lại ở trước cửa lớn của khu nhà, Dương Hi mang theo hành lý đi nhanh chóng xuống xe, quẹt thẻ vào cửa. Lái xe taxi vừa đếm tiền nhưng trong lòng còn sợ hãi — thân hình cao lớn lại thêm sắc mặt âm trầm, trêи đường đi hắn vẫn lo lắng không biết có khi nào bị bắt cóc hay không, thực là hù chết người.
Trêи giường lớn mềm mại, Thẩm Hàm đang ôm gối đầu mơ mộng, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng khách mở ra, nhất thời bị kinh ngạc một chút, đi dép lê chạy ra nhìn xem, không ngờ lại nhìn thấy Dương Hi đang vào cửa, vì thế có chút sửng sốt. “Sao anh lại về lúc này?”
“Đổi vé máy bay.” Dương Hi buông hành lý, nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
…
Nội tâm Thẩm Hàm thoáng giãy dụa — nhìn thấy Dương Hi trở về, phản ứng đầu tiên của cậu tự nhiên là lòng tràn đầy hoan hỉ. Thế nhưng ngẫm lại, hai người rõ ràng đang chiến tranh lạnh mà, một mình cậu nhiệt tình thì có hơi ngu ngốc, đành phải tỉnh táo lại, thật sự là vô cùng rối rắm.
“Nghe Nhạc Nhạc nói cậu bị cướp.” Dương Hi đi đến kéo cậu lại kiểm tra. “Có bị thương chỗ nào không?”
Thẩm Hàm lập tức liền uất ức một chút, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. “Không có.”
Dương Hi xoay cằm cậu trở về, giọng điệu bất đắc dĩ nói, “Sao cứ nhìn ngoài cửa sổ vậy.”
Thẩm Hàm căm giận nghĩ, bởi vì tôi đang tức giận.
“Cúp điện thoại của cậu là tôi không đúng.” Dương Hi thở dài, đáy mắt có chút tự trách. “Xin lỗi.”
Mũi Thẩm Hàm chua xót, rất dọa người.
“Không bị thương thì tốt.” Dương Hi dùng ngón cái cọ cọ mặt cậu. “Về sau loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
“Dương Hi.” Thẩm Hàm gọi hắn.
“Làm sao?” Dương Hi biểu tình ôn nhu.
“… Không có gì.” Thẩm Hàm cúi đầu nhìn sàn nhà. “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Dương Hi hơi nhíu mày.
Thẩm Hàm cũng không nhìn hắn nữa, xoay người trở về phòng ngủ.
Tiếng nước trong phòng tắm vọng ra, sau đó liền dừng lại rất nhanh, tiếp theo cửa phòng khách cách vách bị mở ra, một vài tiếng vang nhỏ vụn vì dọn dẹp này nọ vang lên.
Thẩm Hàm ngồi trêи giường lắng nghe thật cẩn thận, mãi đến khi chung quanh đều an tĩnh lại.
Điện thoại di động cứ mở rồi tắt, cho đến khi hết pin tự động tắt máy, đồng hồ trêи tường chỉ ra đã ba giờ sáng, cậu vẫn không buồn ngủ.
Đến bốn giờ, Thẩm Hàm xốc chăn dậy xuống giường, muốn ra phòng bếp rót ly nước uống, vừa ra ngoài đã thấy đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, vì thế thật cẩn thận lại gần, muốn nhìn một chút xem hắn có ngủ không, không ngờ cửa phòng lại bị người ta mở ra.
Dương Hi đứng ở cửa nhìn cậu.
Thẩm Hàm thành công bị hoảng sợ, ngốc nghếch đứng đối diện hắn.
“Muốn vào phòng nói chuyện phiếm sao?” Dương Hi nghiêng người tránh ra một con đường.
Thẩm Hàm do dự một chút, gật đầu.
Tuy rằng cũng không biết muốn trò chuyện gì.
Dương Hi lấy một chai rượu từ trong hành lý ra, rót một ly cho cậu.
“Là cái gì vậy?” Thẩm Hàm cầm ly trong tay lắc lắc. “Thơm quá.”
“Dùng hoa hồng và nho ủ thành, không có cồn.” Dương Hi nói. “Có cảm giác cậu sẽ thích, nên tôi xin bạn một chai.”
Thẩm Hàm uống một ngụm nhỏ, có chút chua lại có chút ngọt.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Dương Hi quá hiểu tính tình của cậu.
Thẩm Hàm nhìn hắn, nghiêm túc nói. “Anh không được gạt tôi.”
“Tôi đương nhiên sẽ không gạt cậu.” Dương Hi xoa bóp má cậu. “Cũng chưa bao giờ lừa gạt cậu.”
Thẩm Hàm bĩu môi. “Nói dối.” Nghĩ nghĩ lại hừ hừ bổ sung. “Hôm trước lúc tôi tham dự sự kiện, có gặp Trương Tiểu Mạn.” Cho nên nhanh thành thật khai báo đi.
Dương Hi nháy mắt liền hiểu được. “Cậu chính là vì chuyện này mà không được tự nhiên?”
Không có! Thẩm Hàm căm tức nhìn hắn, thật sự là vô cùng hung dữ.
“Cô ta nói với cậu cái gì?” Dương Hi hỏi.
“Trọng điểm không phải chuyện này.” Thẩm Hàm thập phần nghiêm túc, thật giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Dương Hi có chút dở khóc dở cười. “Tôi nói, cậu sẽ không tức giận chứ?”
Không nhất định! Thẩm Hàm thúc giục. “Mau nói đi.”
“Lúc trước ăn cơm cùng vài người bạn, có người đưa cô ta theo làm bạn gái.” Dương Hi nói, “Có vậy thôi.”
“Đơn giản như vậy?” Thẩm Hàm mở to hai mắt.
“Nếu không thì là gì?” Dương Hi nói, “Khi tôi đến nơi mới thấy cô ta, cũng không thể lập tức bỏ chạy lấy người.”
Thẩm Hàm và hắn nhìn nhau ba giây, sau đó bình tĩnh xuống giường, “Tôi về phòng, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
“Hàm Hàm.” Dương Hi gọi cậu lại.
Thẩm Hàm đứng ở cửa quay đầu, “Làm sao?”
Dương Hi nghẹn lời, vừa rồi chỉ là theo bản năng không muốn cậu rời đi, bây giờ thật sự gọi lại, lại không biết mình nên nói cái gì.
Bất cứ giá nào!
Thẩm Hàm hít sâu một hơi. “Dương Hi.”
“Ừm.” Dương tiên sinh ngẩng đầu, còn chưa kịp nói câu thứ hai, đã bị cậu đẩy bổ nhào lên giường.
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm lên, mang theo một vị ngọt tươi mát, giống như hoa hồng buổi sáng sớm.
Cả người Dương Hi cứng đơ, thậm chí còn có chút không phản ứng được cậu đang làm gì.
Lông mi Thẩm Hàm run rẩy, hai tay ôm chặt lưng hắn, chậm rãi gia tăng nụ hôn này, ngốc nghếch nhưng vô cùng kiên định.
Cảm nhận được đầu lưỡi cậu nằm giữa môi mình, sợi dây căng chặt trong đầu Dương Hi rốt cuộc ầm ầm đứt phựt, giống như một cơn thủy triều quét qua, cuốn sạch lý trí của hắn hầu như không còn lại gì, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt và ɖu͙ƈ vọng. Mỗi một dây thần kinh đều đang kêu gào, vì thế hắn theo bản năng vươn tay ôm chặt lấy cậu, đột nhiên xoay người trêи giường, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Trong lòng đã chịu áp lực lâu rồi, tình cảm vẫn tích cóp từng ngày toàn bộ bùng nổ vào lúc này, đến một giây cũng không muốn đợi nữa, thậm chí ngay cả dịu dàng cũng không có.
Thẩm Hàm bị hắn hôn môi đến hít thở không thông, ngón tay không tự giác cào lung tung, lưu lại từng hàng dấu tay trêи lưng hắn.
“Hàm Hàm.” Dương Hi ghé vào lỗ tai cậu gọi nhỏ.
“Ừ.” Áo ngủ hai người không biết khi nào đã rơi xuống đất, da thịt trần trụi gắt gao tiếp xúc, cơ hồ có thể cảm nhận được mỗi một nhịp tim của đối phương.
“Anh yêu em.” Dương Hi ôm chặt cậu, một lần lại một lần nói nhỏ lặp lại. “Rất yêu em.”
“Em cũng vậy.” Thẩm Hàm gác cằm lên vai hắn, hốc mắt có chút đỏ lên.
Dương Hi hơi hơi động đậy thân thể, hôn lên trán cậu. “Xin lỗi.”
“Hả?” Thẩm Hàm nhìn hắn.
“Anh sợ dọa đến em.” Dương Hi cùng cậu đan mười ngón tay với nhau. Cho nên mới không ngừng áp chế nội tâm của mình, sợ rằng sau khi nói ra khỏi miệng, cơ hội duy nhất để bình thường ở chung cũng không còn.
“Em biết.” Đáy mắt Thẩm Hàm còn có chút hơi nước, khóe miệng lại cong lên. “Cho nên đổi thành em đến dọa anh.”
Dương Hi siết chặt hai tay, chỉ hận không thể khắc cậu vào tận xương.
“… Em muốn trở về ngủ.” Thẩm Hàm hừ hừ.
“Ở lại không được sao?” Dương Hi cúi đầu nhìn cậu.
“Không được.” Thẩm Hàm không được tự nhiên quay đầu, chuyện khác còn chưa chuẩn bị tốt.
Hơn nữa trong nhà cũng không có “cái đó” cùng “cái đó”.
“Đừng sợ.” Dương Hi xoa bóp mặt cậu.
Cho dù có sợ hay không thì chuyện đó cũng không phải là điều có thể khống chế được! Cảm nhận được rõ ràng thân thể hắn có biến hóa, Thẩm Hàm cảm giác tình thế có vẻ không quá tốt, vì thế ra sức đẩy người ra, chỉ mặc qυầи ɭót nhanh như chớp chạy về phòng ngủ, tốc độ quả thực rất nhanh!
Nếu huấn luyện viên thể hình nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng hài lòng.
Dương Hi nhặt áo ngủ của cậu trêи mặt đất lên, cầm qua.
“Không được vào!” Thẩm Hàm bọc chăn ngồi trêи giường, nghiêm túc cảnh cáo.
Dương Hi giơ áo ngủ lên. “Anh đến đưa đồ.”
Thẩm Hàm nói. “Ném lại đây.”
Dương Hi bật cười.
“Trở về ngủ đi!” Thẩm Hàm đuổi khách, đồng thời kìm lòng không được nuốt nước miếng, bởi vì Dương tiên sinh chỉ mặc qυầи ɭót, nhìn qua thực mê người, còn tưởng tượng muốn tiếp tục đẩy ngã một lần nữa.
Dương Hi gấp áo ngủ ngay ngắn, đặt lên giường, cúi sát vào hôn hôn khóe môi cậu. “Ngủ ngon.”
Thẩm Hàm hừ hừ. “Ngủ ngon.”
Giúp cậu điều chỉnh lại đèn đầu giường xong, Dương Hi liền xoay người ra cửa. Nhìn đường cong cơ bắp phía sau lưng kia, Thẩm Hàm bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Ngủ thì nhất định ngủ không được, cậu còn muốn gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh cùng nhau trò chuyện, lại cảm giác lúc này có vẻ không thích hợp, vì thế đành phải mở máy tính ra xem diễn đàn.
Sáng sớm năm giờ, chính là lúc diễn đàn ít người nhất, cho nên trang chủ cũng thật vắng vẻ. Chỉ có duy nhất một bài đang nổi là tin tức về “Rừng Ánh Sao”, có lẽ là fan của tiểu thuyết tạo bài, đánh giá độ phù hợp của toàn bộ diễn viên so với nguyên tác, đứng đầu tất nhiên là Vệ Dật, cái tên cuối cùng lại là Hạ Tình.
Thẩm Hàm quyết đoán tắt màn hình, ôm chăn nằm lại lên giường.
Thời điểm tốt đẹp như vậy, không cần xem mấy thứ này nha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất