Chương 35
Thấy cuối cùng Kỷ Sơ Hạ cũng hồi phục cảm xúc, Tần Ý dẫn cậu đến phòng ăn dùng bữa tối, là bữa cơm gia đình bình thường bốn món mặn một món canh.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng cười nói và tiếng nhạc vọng vào, chắc là đã đến giai đoạn cao trào trong bữa tiệc, giờ phút thổi nến cắt bánh náo nhiệt nhất, trái ngược với hai người bọn họ ở đây lại quá mức yên tĩnh.
Kỷ Sơ Hạ không yên lòng, vả lại cũng không có khẩu vị, gẩy gẩy hai cái lên bát cơm không muốn ăn. Tần Ý múc cho cậu một chén canh nóng: “Ăn được bao nhiêu thì ăn.”
Kỷ Sơ Hạ giương mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, Tần Ý lại nhẹ giọng trấn an: “Đừng nghĩ nhiều, ăn gì trước đi.”
“Anh giúp tôi như vậy thì có phiền phức gì không? Chương Hướng Minh là con rể nhà họ Từ, mà Từ thị hẳn là cũng rất có bối cảnh.”
“Không sao đâu, ngài Từ không phải là người không phân rõ thị phi. Hơn nữa gã chỉ cưới con gái một chi phụ của nhà họ Từ, không có mặt mũi gì lớn đâu. Chỉ cần có bằng chứng chính xác, bọn họ sẽ không bao che khuyết điểm.”
Kỷ Sơ Hạ vẫn khó yên lòng, miễn cưỡng uống hết chén canh liền buông bát. Tần Ý thật bất đắc dĩ nhưng cũng không khuyên cậu nữa, thầm nghĩ lát nữa sẽ bảo đầu bếp làm thức ăn khuya, buổi tối cậu đói bụng cũng sẽ có sẵn.
“Tôi đã bảo người chuẩn bị phòng cho cậu, tối nay cậu ngủ ở đây. Có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, ngày mai chúng ta trở về.”
Kỷ Sơ Hạ không cự tuyệt, đứng dậy đi lên lầu. Tần Ý đi theo phía sau, phòng của cậu ngay đối diện phòng hắn. Trước khi vào cửa, bỗng nhiên cậu xoay người lại, nhìn chằm chằm Tần Ý.
Kỷ Sơ Hạ cắn môi muốn nói lại thôi, Tần Ý im lặng chờ cậu, một lát sau, rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ ngập ngừng mở miệng: “Chuyện này có phải… chính là giao dịch công bằng mà anh nói?”
Tần Ý khẽ cau mày, giọng nói của Kỷ Sơ Hạ rất nhỏ: “Trong mắt chủ tịch Tần, tôi thật sự có giá này sao?”
Cậu biết dù Tần Ý nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, nhưng giải quyết chuyện này giúp cậu tất nhiên sẽ không dễ dàng gì. Cậu không phải là người không biết điều, Tần Ý không có nghĩa vụ phải giúp cậu, nhưng nếu hắn đồng ý giúp, cậu biết dù thế nào cũng phải trả một thứ gì đó qua lại, thế mới hoàn thành giao dịch công bằng này.
Tần Ý im lặng nhìn Kỷ Sơ Hạ, hai mắt tối đen, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Nếu đây là anh muốn, tôi sẽ không quỵt nợ.” Cậu chậm rãi giơ tay lên, bắt đầu từ nút áo trên cùng, từ từ cởi bỏ từng nút một.
Cậu nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, bàn tay đang cởi nút áo run nhè nhẹ.
Ba nút áo được cởi ra, lồng ngực trắng nõn hiện ra hơn phân nửa trước mặt Tần Ý, hai điểm hồng hồng như ẩn như hiện sau lớp vải.
Hiệu ứng thị giác quá mức mãnh liệt, Tần Ý nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Sơ Hạ, hai mắt tối đen sâu không thấy đáy, gương mặt như trải qua một trận lốc xoáy, nhiều lần biến ảo cuối cùng mới trở lại bình tĩnh.
Tần Ý giữ tay Kỷ Sơ Hạ, ngăn cản động tác của cậu, sau đó cẩn thận giúp cậu cài lại từng nút áo rồi vuốt vuốt cho thẳng. Kỷ Sơ Hạ vẫn nhắm mắt, lông mi run rẩy càng kịch liệt.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cứ yên tĩnh ôm cậu như vậy trong chốc lát, sau đó hắn ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Tôi nói giao dịch công bằng không phải là ý này, tôi sẽ không cưỡng ép cậu, đừng sợ.”
Bờ môi hắn cọ qua vài sợi tóc mai của Kỷ Sơ Hạ, sau đó buông cậu ra lùi ra ngoài.
Kỷ Sơ Hạ ngơ ngơ ngác ngác vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, cậu ngồi xụp xuống đất, giơ hai tay che mặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ngực trái đập điên cuồng, dường như trên người vẫn còn hơi thở của Tần Ý sau cái ôm lúc nãy.
Đúng như Tần Ý dự đoán, bữa tối không ăn bao nhiêu, nửa đêm Kỷ Sơ Hạ đói bụng tỉnh dậy, lúc này còn chưa qua mười hai giờ khuya, trong điện thoại có tin nhắn Tần Ý gửi đến:
“Nếu đói bụng muốn ăn gì đó thì đến phòng ăn dưới lầu, tôi đã bảo người chuẩn bị đồ ăn khuya.”
Sau khi do dự vài giây, cậu đứng lên mặc áo khoác ra khỏi phòng.
Có một người đang đứng ở ban công cuối hành lang, Kỷ Sơ Hạ theo bản năng đi qua, là Tần Ý đang dựa vào ban công hút thuốc. Hắn mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, có lẽ vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt đẫm, không giống ngày thường luôn chỉnh tề, lộn xộn rũ xuống trán, kết hợp với động tác phun mây nhả khói của hắn trong vô cùng gợi cảm mà lại cuồng dã, hoàn toàn không giống Tần Ý trong ấn tượng của cậu.
Cậu nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt ra ngoài, trước khoảng sân chính là bãi biển. Giờ phút này, thoạt nhìn đại dương rộng lớn có nhiều thêm vài phần trang trọng và uy nghiêm, biển tối đen mênh mông không thấy bờ, thỉnh thoảng xa xa có vài chiếc thuyền chạy ngang, ánh sáng chớp tắt xuất hiện lại nhanh chóng biến mất. Thứ không hòa hợp duy nhất chính là tiếng nhạc rung trời của đám người đang chơi rất high trên bờ biển, là tiệc khuya của mấy thiếu gia tiểu thư vĩnh viễn tinh lực tràn đầy.
Tần Ý dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn trong tay, hỏi cậu: “Đói bụng à?”
Kỷ Sơ Hạ xấu hổ gật đầu một cái.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.”
Món ăn khuya đêm nay là mì sốt, thức ăn kèm và nước sốt đã làm xong, sau khi mì chín thì rưới lên rồi bưng lên bàn. Tay nghề đầu bếp nhà họ Tần rất khá, Kỷ Sơ Hạ ăn rất ngon miệng, có hương vị mà mẹ cậu từng làm cho cậu khi còn bé.
Tần Ý nhìn cậu ăn như vậy khóe miệng cũng nhếch lên, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Kỷ Sơ Hạ vừa ăn xong thì Tần Tranh đến, hắn uống hơi nhiều đến nổi không đứng thẳng được. Nhìn thấy cậu ở đây, Tần Tranh hơi bất ngờ: “Sơ Hạ, anh ở chỗ của anh tôi à, tôi còn tưởng anh đi về sớm.”
Tần Ý nhíu mày hỏi: “Sao em uống nhiều như vậy? Không phải em đã nói sẽ uống ít sao?”
“Sinh nhật em mà, tất cả mọi người đều đến, em thật cao hứng. Anh gọi em đến đây có chuyện gì? Không có gì thì em đi chơi tiếp đây.”
Tần Tranh mơ mơ màng màng ồn ào nói, Tần Ý càng cau mày chặt hơn, Kỷ Sơ Hạ nhìn ra hai anh em bọn họ có chuyện muốn nói bèn buông bát đứng lên, nói một tiếng với Tần Ý rồi đi lên lầu.
Sau khi cậu rời đi, Tần Tranh đi đến trước mặt Tần Ý cười hi hi ha ha: “Anh và Sơ Hạ có vấn đề…”
“Em lo cho bản thân là được rồi. Tâm trạng không tốt sao? Sao uống nhiều rượu như vậy?”
“Em nói em cao hứng…”
Nói được nửa câu, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu của Tần Ý, Tần Tranh cười gượng một tiếng, không mạnh miệng nữa.
Tần Ý đưa quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trước cho hắn, là chìa khóa một chiếc siêu xe vài chục triệu. Ở phương diện này, Tần Ý đặc biệt hào phóng với em trai: “Đừng chơi mấy trò điên rồ, đi ngủ đi, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho Dao Dao, hôm nay cũng là sinh nhật của nó.”
“Dạ.”
Tần Ý nói xong định đi lên lầu, Tần Tranh do dự mà gọi hắn lại: “Anh… Anh không phải chỉ vui đùa với Sơ Hạ chứ?”
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi thôi, chỉ là không ngờ cây vạn tuế lại có thể nở hoa, Sơ Hạ thật lợi hại, ngay cả anh mà cũng có thể thu phục được, em phải tìm Sơ Hạ học mấy chiêu.”
Tần Tranh lại bắt đầu ăn nói lung tung, Tần Ý lười nhiều lời, chỉ nhắc nhở hắn: “Đừng lấy cậu ấy ra nói đùa, sau này tôn trọng cậu ấy một chút. Sơ Hạ lớn tuổi hơn em, em phải xem như anh trai.”
“Cái gì mà anh trai, anh muốn em gọi là chị dâu mới đúng.”
Đáy mắt Tần Ý chợt lóe lên một tia sáng, giọng nói mang theo vài phần vui sướng: “Em say rồi, nhanh về phòng ngủ đi.”
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng cười nói và tiếng nhạc vọng vào, chắc là đã đến giai đoạn cao trào trong bữa tiệc, giờ phút thổi nến cắt bánh náo nhiệt nhất, trái ngược với hai người bọn họ ở đây lại quá mức yên tĩnh.
Kỷ Sơ Hạ không yên lòng, vả lại cũng không có khẩu vị, gẩy gẩy hai cái lên bát cơm không muốn ăn. Tần Ý múc cho cậu một chén canh nóng: “Ăn được bao nhiêu thì ăn.”
Kỷ Sơ Hạ giương mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, Tần Ý lại nhẹ giọng trấn an: “Đừng nghĩ nhiều, ăn gì trước đi.”
“Anh giúp tôi như vậy thì có phiền phức gì không? Chương Hướng Minh là con rể nhà họ Từ, mà Từ thị hẳn là cũng rất có bối cảnh.”
“Không sao đâu, ngài Từ không phải là người không phân rõ thị phi. Hơn nữa gã chỉ cưới con gái một chi phụ của nhà họ Từ, không có mặt mũi gì lớn đâu. Chỉ cần có bằng chứng chính xác, bọn họ sẽ không bao che khuyết điểm.”
Kỷ Sơ Hạ vẫn khó yên lòng, miễn cưỡng uống hết chén canh liền buông bát. Tần Ý thật bất đắc dĩ nhưng cũng không khuyên cậu nữa, thầm nghĩ lát nữa sẽ bảo đầu bếp làm thức ăn khuya, buổi tối cậu đói bụng cũng sẽ có sẵn.
“Tôi đã bảo người chuẩn bị phòng cho cậu, tối nay cậu ngủ ở đây. Có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, ngày mai chúng ta trở về.”
Kỷ Sơ Hạ không cự tuyệt, đứng dậy đi lên lầu. Tần Ý đi theo phía sau, phòng của cậu ngay đối diện phòng hắn. Trước khi vào cửa, bỗng nhiên cậu xoay người lại, nhìn chằm chằm Tần Ý.
Kỷ Sơ Hạ cắn môi muốn nói lại thôi, Tần Ý im lặng chờ cậu, một lát sau, rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ ngập ngừng mở miệng: “Chuyện này có phải… chính là giao dịch công bằng mà anh nói?”
Tần Ý khẽ cau mày, giọng nói của Kỷ Sơ Hạ rất nhỏ: “Trong mắt chủ tịch Tần, tôi thật sự có giá này sao?”
Cậu biết dù Tần Ý nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, nhưng giải quyết chuyện này giúp cậu tất nhiên sẽ không dễ dàng gì. Cậu không phải là người không biết điều, Tần Ý không có nghĩa vụ phải giúp cậu, nhưng nếu hắn đồng ý giúp, cậu biết dù thế nào cũng phải trả một thứ gì đó qua lại, thế mới hoàn thành giao dịch công bằng này.
Tần Ý im lặng nhìn Kỷ Sơ Hạ, hai mắt tối đen, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Nếu đây là anh muốn, tôi sẽ không quỵt nợ.” Cậu chậm rãi giơ tay lên, bắt đầu từ nút áo trên cùng, từ từ cởi bỏ từng nút một.
Cậu nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, bàn tay đang cởi nút áo run nhè nhẹ.
Ba nút áo được cởi ra, lồng ngực trắng nõn hiện ra hơn phân nửa trước mặt Tần Ý, hai điểm hồng hồng như ẩn như hiện sau lớp vải.
Hiệu ứng thị giác quá mức mãnh liệt, Tần Ý nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Sơ Hạ, hai mắt tối đen sâu không thấy đáy, gương mặt như trải qua một trận lốc xoáy, nhiều lần biến ảo cuối cùng mới trở lại bình tĩnh.
Tần Ý giữ tay Kỷ Sơ Hạ, ngăn cản động tác của cậu, sau đó cẩn thận giúp cậu cài lại từng nút áo rồi vuốt vuốt cho thẳng. Kỷ Sơ Hạ vẫn nhắm mắt, lông mi run rẩy càng kịch liệt.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cứ yên tĩnh ôm cậu như vậy trong chốc lát, sau đó hắn ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Tôi nói giao dịch công bằng không phải là ý này, tôi sẽ không cưỡng ép cậu, đừng sợ.”
Bờ môi hắn cọ qua vài sợi tóc mai của Kỷ Sơ Hạ, sau đó buông cậu ra lùi ra ngoài.
Kỷ Sơ Hạ ngơ ngơ ngác ngác vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, cậu ngồi xụp xuống đất, giơ hai tay che mặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ngực trái đập điên cuồng, dường như trên người vẫn còn hơi thở của Tần Ý sau cái ôm lúc nãy.
Đúng như Tần Ý dự đoán, bữa tối không ăn bao nhiêu, nửa đêm Kỷ Sơ Hạ đói bụng tỉnh dậy, lúc này còn chưa qua mười hai giờ khuya, trong điện thoại có tin nhắn Tần Ý gửi đến:
“Nếu đói bụng muốn ăn gì đó thì đến phòng ăn dưới lầu, tôi đã bảo người chuẩn bị đồ ăn khuya.”
Sau khi do dự vài giây, cậu đứng lên mặc áo khoác ra khỏi phòng.
Có một người đang đứng ở ban công cuối hành lang, Kỷ Sơ Hạ theo bản năng đi qua, là Tần Ý đang dựa vào ban công hút thuốc. Hắn mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, có lẽ vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt đẫm, không giống ngày thường luôn chỉnh tề, lộn xộn rũ xuống trán, kết hợp với động tác phun mây nhả khói của hắn trong vô cùng gợi cảm mà lại cuồng dã, hoàn toàn không giống Tần Ý trong ấn tượng của cậu.
Cậu nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt ra ngoài, trước khoảng sân chính là bãi biển. Giờ phút này, thoạt nhìn đại dương rộng lớn có nhiều thêm vài phần trang trọng và uy nghiêm, biển tối đen mênh mông không thấy bờ, thỉnh thoảng xa xa có vài chiếc thuyền chạy ngang, ánh sáng chớp tắt xuất hiện lại nhanh chóng biến mất. Thứ không hòa hợp duy nhất chính là tiếng nhạc rung trời của đám người đang chơi rất high trên bờ biển, là tiệc khuya của mấy thiếu gia tiểu thư vĩnh viễn tinh lực tràn đầy.
Tần Ý dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn trong tay, hỏi cậu: “Đói bụng à?”
Kỷ Sơ Hạ xấu hổ gật đầu một cái.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.”
Món ăn khuya đêm nay là mì sốt, thức ăn kèm và nước sốt đã làm xong, sau khi mì chín thì rưới lên rồi bưng lên bàn. Tay nghề đầu bếp nhà họ Tần rất khá, Kỷ Sơ Hạ ăn rất ngon miệng, có hương vị mà mẹ cậu từng làm cho cậu khi còn bé.
Tần Ý nhìn cậu ăn như vậy khóe miệng cũng nhếch lên, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Kỷ Sơ Hạ vừa ăn xong thì Tần Tranh đến, hắn uống hơi nhiều đến nổi không đứng thẳng được. Nhìn thấy cậu ở đây, Tần Tranh hơi bất ngờ: “Sơ Hạ, anh ở chỗ của anh tôi à, tôi còn tưởng anh đi về sớm.”
Tần Ý nhíu mày hỏi: “Sao em uống nhiều như vậy? Không phải em đã nói sẽ uống ít sao?”
“Sinh nhật em mà, tất cả mọi người đều đến, em thật cao hứng. Anh gọi em đến đây có chuyện gì? Không có gì thì em đi chơi tiếp đây.”
Tần Tranh mơ mơ màng màng ồn ào nói, Tần Ý càng cau mày chặt hơn, Kỷ Sơ Hạ nhìn ra hai anh em bọn họ có chuyện muốn nói bèn buông bát đứng lên, nói một tiếng với Tần Ý rồi đi lên lầu.
Sau khi cậu rời đi, Tần Tranh đi đến trước mặt Tần Ý cười hi hi ha ha: “Anh và Sơ Hạ có vấn đề…”
“Em lo cho bản thân là được rồi. Tâm trạng không tốt sao? Sao uống nhiều rượu như vậy?”
“Em nói em cao hứng…”
Nói được nửa câu, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu của Tần Ý, Tần Tranh cười gượng một tiếng, không mạnh miệng nữa.
Tần Ý đưa quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trước cho hắn, là chìa khóa một chiếc siêu xe vài chục triệu. Ở phương diện này, Tần Ý đặc biệt hào phóng với em trai: “Đừng chơi mấy trò điên rồ, đi ngủ đi, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho Dao Dao, hôm nay cũng là sinh nhật của nó.”
“Dạ.”
Tần Ý nói xong định đi lên lầu, Tần Tranh do dự mà gọi hắn lại: “Anh… Anh không phải chỉ vui đùa với Sơ Hạ chứ?”
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi thôi, chỉ là không ngờ cây vạn tuế lại có thể nở hoa, Sơ Hạ thật lợi hại, ngay cả anh mà cũng có thể thu phục được, em phải tìm Sơ Hạ học mấy chiêu.”
Tần Tranh lại bắt đầu ăn nói lung tung, Tần Ý lười nhiều lời, chỉ nhắc nhở hắn: “Đừng lấy cậu ấy ra nói đùa, sau này tôn trọng cậu ấy một chút. Sơ Hạ lớn tuổi hơn em, em phải xem như anh trai.”
“Cái gì mà anh trai, anh muốn em gọi là chị dâu mới đúng.”
Đáy mắt Tần Ý chợt lóe lên một tia sáng, giọng nói mang theo vài phần vui sướng: “Em say rồi, nhanh về phòng ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất