Sở Hữu Đại Lão Ta Đều Tra Quá

Chương 8: Nghiệt đồ (TÁM)

Trước Sau
Hoa Triều tuyệt vọng: "Ta cần bán mình bao nhiêu năm mới có thể trả hết chỗ nợ khổng lồ này chứ."

Văn Ký Ngữ nghiêng đầu, liếc cậu một cái. Tiêu Tử Kha đứng ở một bên xoè tay nói: "Cũng không nhiều lắm đâu, tính theo một đêm 10000 lượng hoàng kim mà nói thì khoảng 400 năm."

Hoa Triều: "..."

Tiêu Tử Kha vỗ vỗ vai cậu, an ủi: "Chẳng qua là 400 năm thôi, ngươi đừng khổ sở như vậy."

Hoa Triều không thể tưởng tượng chỉ vào chính mình, đôi mắt trợn tròn: "400 năm đấy, ta phải sống thêm bao nhiêu kiếp mới đủ 400 năm!"

"Văn công tử có thể cho tiểu nhân một cái giá hữu nghị không?"

Văn Ký Ngữ chậm rãi đứng dậy khỏi suối nước nóng. Hoa Triều nhanh chóng hèn mọn cầm lấy vải nhung cạnh ao chà lau bọt nước trên người hắn.

Nơi suối nước nóng hơi nước lượn lờ, thân thể Văn Ký Ngữ càng thêm tái nhợt. Chân tay hắn ngập tràn sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Tuy rằng có chút thon gầy nhưng Hoa Triều có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong thân thể này.

Bối cảnh của thế giới này là Tiên hiệp.

Văn Ký Ngữ tuyệt đối không phải phàm phu tục tử. Nói không chừng còn là số liệu chống đỡ thế giới này.

Hoa Triều vén tóc dài của Văn Ký Ngữ lên. Đột nhiên bị vệt đỏ thắm như máu ở chỗ cột sống sau lưng Văn Ký Ngữ khiến cho ngây người. Tay cầm vải nhung không khống chế mà dừng một chút.

Vết sẹo này rất sâu, kéo dài từ đoạn đầu của xương sống cho đến đoạn cuối, nhìn qua khiến người ta hoàn toàn sợ hãi.

Văn Ký Ngữ cảm nhận được sự chần chờ của cậu, hơi hơi nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoa Triều nói: "Không có gì, chẳng qua là thấy được vết sẹo sau lưng Văn công tử, nhìn qua thật dọa người."

Văn Ký Ngữ hơi nhướng mày nhưng không nói gì, gom áo tắm xong thì bước ra ao. Từng bước chân ướt đẫm để lại vệt nước.

Bước qua chín khúc ngọc kiều, Văn Ký Ngữ ngồi xuống trong đình bên hồ.

Ở nơi xa, nữ hầu xinh đẹp tiến lên trước mặc quần áo cho hắn. Vẫn là quần áo màu trắng, chẳng qua bên ngoài là một cái áo khoác màu đen.

Trên áo khoác là núi sông trời trăng được thêu bằng chỉ bạc, ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ được thêu bằng chỉ vàng. Cảm giác như ngọn lửa kia có ma tính bừa bãi, giống như muốn đốt trụi trời đất.

Lúc Văn Ký Ngữ mặc bạch y thì giống như tuyết rơi ngoài trời, tự thân mang theo ba phần tà khí.

Bỗng nhiên hắn mặc cái áo khoác màu đen quý giá thế này lại cảm thấy hắn ung dung, lạnh nhạt. Mặt mày càng trở nên tà tứ.

Thật là một anh đẹp trai!

Hoa Triều lập tức cảm thấy gay tâm của mình nảy mầm.

Văn Ký Ngữ vừa thay quần áo xong thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sáng quắc của Hoa Triều.

Thiếu niên dung mạo như tiên dùng đôi tay ôm mặt, gương mặt đỏ bừng nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, trong mắt đều là ngôi sao nhỏ sáng long lanh.

Động tác của Văn Ký Ngữ hơi dừng lại, đôi mắt không tiếng động dời đi.

Lúc này, có một loạt thị nữ bưng khay ngọc nối đuôi nhau bước vào, trên mỗi khay là phát quan tinh xảo dùng để đội lên đầu.

Văn Ký Ngữ tuỳ ý phẩy tay một cái, một thị nữ bưng phát quan kim sắc tiến lên trước.

Hoa Triều ôm mặt đứng ở một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Ta cảm thấy cái phát quan bạch ngọc kia đẹp mắt hơn nha."



Tuy chỉ là nói thầm nhưng người trong đình đều không phải phàm phu tục tử. Có thể nghe rõ tiếng chiếc lá rụng nên tất nhiên có thể nghe rành mạch tiếng nói thầm của cậu.

Văn Ký Ngữ liếc mắt nhìn cậu, tuỳ ý phẩy tay một cái. Một thị nữ dung mạo mỹ lệ bê phát quan bạch ngọc họa tiết mây mù tiến lên trước, thành thạo vấn tóc, đeo phát quan cho Văn Kứ Ngữ.

Ngọc quan đeo lên, ung dung mà bước.

Ở trong bầu không khí như vậy, dung mạo trở thành yếu tố kém hấp dẫn sự chú ý nhất. Chỉ còn áp lực khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi, không dám tiến bước.

Tuy rằng da mặt cậu đủ dày nhưng mà nhìn thấy mấy anh chị xinh đẹp thì vẫn sẽ đỏ mặt nha.

Hoa Triều nức nở trong lòng một tiếng, cảm thấy tên nhan khống như cậu đã không còn cứu được nữa rồi.

*Nhan khống: yêu thích cái đẹp.

Văn Ký Ngữ thấy cậu vẫn luôn che lại khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thì nhịn không được mà nhướng mày hỏi: "Đỏ mặt cái gì?"

Hoa triều ấp úng nói: "Không có gì, chủ yếu là quần áo Văn công tử mặc hôm nay khá đẹp."

Văn Ký Ngữ hơi nhếch khoé môi, thấp giọng hỏi: "Quần áo đẹp hay ta đẹp?"

Hoa Triều "Ừm" một tiếng, nói: "Đều đẹp!"

Cái trán bị Văn Ký Ngữ gõ mạnh một cái.

Hoa Triều lập tức sửa miệng, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là Văn công tử đẹp mắt hơn rồi!"

Văn Ký Ngữ khẽ cười một chút, hắn vừa mới đi khỏi đình một chút thì có hạ nhân tới thông báo đương kim Thái tử mang theo một đám quan binh tới Văn phủ chuẩn bị đòi người.

Còn về việc đòi người nào, mọi người ở đây đều yên lặng liếc nhìn Hoa Triều một cái, trong lòng tất cả đều rõ ràng.

Giờ khắc này Hoa Triều sợ hãi, hoàn toàn, cực kỳ, sợ hãi.

Hoa Triều yên lặng rụt rụt đầu, im lặng không lên tiếng đứng ở một bên giống như một con chim nhỏ.

Văn Ký Ngữ hơi giơ đầu lên với Tiêu Tử Kha, nói: "Đưa cậu ta đi Mưa Bụi Sơn Trang đi. Tuy rằng chỉ là một Thái tử thôi nhưng không nên liên luỵ quá nhiều đến nhân quả."

Tiêu Tử Kha hơi hơi khom lưng, ôm quyền nói: "Đệ tử tuân mệnh."

Hoa Triều cứ như vậy bị Tiêu Tử Kha mang ra khỏi Văn phủ, ngồi trên xe ngựa xa hoa đi đến Mưa Bụi Sơn Trang.

Rõ ràng cậu chỉ mới tới Văn phủ có mấy ngày mà người trong phủ lại rất luyến tiếc cậu. Có vài người rõ ràng còn chưa gặp mặt được mấy lần hay nói qua mấy câu nhưng cũng nhờ người khác đưa đồ vật tới tặng cậu.

Đại thúc mặt lạnh thường xuyên đến phòng chất củi lấy củi tặng cậu một cái mồi lửa.

Thị nữ từng có duyên gặp mặt vài lần vẻ mặt trìu mến tặng cậu một bao hoa hồng mứt hoa quả.

Tề Sơn đại thúc - đầu bếp ngự dụng của Văn Ký Nữ cùng nhóm đầu bếp nữ làm một đống điểm tâm suốt đêm, cất vào hộp đồ ăn đưa tới cho cậu.

Các thợ may làm một đống quần áo giày vớ. Quần áo được thêu tinh xảo, đường may tinh mịn. Mỗi bộ đều lịch sự, tao nhã. Tất cả là màu thanh nhã.

Xanh non, vàng nhạt, xanh nước biển nhạt, tím nhạt.

Hơn nữa còn có vài bộ áo lót màu hồng nhạt.



Hoa Triều vô cùng thích hồng nhạt.

Ở xã hội hiện đại. Một nam thanh niên 1m88 thích hồng nhạt cũng không phải một việc khiến người ta quan tâm.

Nhưng ở bối cảnh thế giới cổ đại, có rất ít con trai mặc màu hồng nhạt.

Hoa Triều yêu thích không buông tay với mấy món áo lót này, mặt mày hớn hở.

Cho tới tận lúc lên xe ngựa cậu vẫn luôn cười, cảm thấy bản thân bị ép bách quá sâu dưới uy áp của Văn công tử. Đến nỗi hiện tại chỉ cần ăn được chút ngon ngọt thế này đã đủ để cậu trở nên rất vui vẻ.

Tiêu Tử Kha vô cùng từ ái xoa xoa đầu cậu. Lúc đi ngang qua một sạp bán màn thầu còn xuống xe ngựa mua cho cậu một cái màn thầu hồng nhạt hình hoa sen nóng hầm hập.

Hoa Triều vì thế mà lại rất vui vẻ.

Xe ngựa dần dần từ chỗ thưa dân cư đến một đường nhỏ.

Hoa Triều xốc màn xe lên nhìn thoáng qua, hai con ngựa trắng uyển chuyển nhẹ nhàng kéo xe, trên trán có chút màu đỏ.

Hoa Triều nhìn một lúc rồi chỉ vào hai chân sau của con ngựa nói: "Tử Kha ca ca, ngươi xem chân sau của hai con ngựa này đi đường thật kỳ lạ. Giống như đột nhiên có thêm hai đùi nữa vậy."

Cậu cười ha ha ha, người kéo xe và hai con ngựa trắng cùng lúc quay đầu lại, rất u oán nhìn cậu một cái.

Hoa Triều sợ hãi.

Sao cậu có cảm giác bộ dáng của hai con ngựa giống như là có thể nghe hiểu tiếng người!

Tiêu Tử Kha và người kéo xe ngựa đồng thời 囧 một chút.

Hai con ngựa trắng trên trán có chút đỏ vẫn lấy tư thế kỳ lạ đó chạy tiếp.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía núi sâu rừng già, hai con ngựa trắng lấy tư thế tản bộ để đi nhưng kỳ thật chạy với tốc độ cực nhanh.

Hoa Triều âm thầm nghĩ trong lòng: Người kéo xe ngựa không bình thường kéo ngựa không bình thường. Tiêu Tử Kha bên người cậu cũng không phải người bình thường.

Còn Văn Ký Ngữ, nhìn tư thế đó cũng biết hắn không thể là người thường được.

Mỗi một sợi tóc trên người hắn đều kêu gào rằng tao không phải người tầm thường!

Nhưng tại sao mình lại gặp được nhiều người không bình thường như vậy?

Đương nhiên bởi vì cậu cũng không phải người bình thường á!

Xe ngựa đi xuyên qua rừng rậm đến một hẻm núi hiểm trở.

Hoa Triều dựa vào cửa sổ của xe mà lâm vào trầm tư với cuộc sống.

Cho đến khi một mũi tên bạc xuyên không mà đến, mang theo tiếng xé gió hung hăng vập vào cửa sổ xe.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên cao nháy mắt trở nên tối sầm xuống. Trăng máu treo cao trên không trung, hai bên khe núi bỗng nhiên bò sát vào nhau biến thành hai con mãng xà khổng lồ.

Đá trên núi lăn xuống, cây cối bị khuynh đảo.

Ngựa trắng kéo xe phát ra một tiếng thét dài, lông trắng đầy trời, thoáng chốc hóa thành hai con tiên hạc màu hồng, nhanh chóng kéo xe ngựa đi như tia sáng.

Một người mặc y phục bạc đạp không khí mà đến, khuôn mặt yêu dị tuấn mỹ. Đứng nhìn lạnh lùng trong vầng sáng đỏ của trăng máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau