Sở Sở – (Đam Mỹ)

Chương 22

Trước Sau
Thanh âm nọ khàn khàn tựa như tiếng đá đập vào đáy nồi: “Họ Mục kia vậy mà chưa chết hết, lão tử ngày hôm nay nhất định phải trảm thảo trừ căn! (nhổ cỏ tận gốc).

Trong sân lại một trận ồ lên náo động.

Bạch y thiếu phụ lớn tiếng thét lên: “Lạn đầu đà, kẻ kia đích thị là Lạn đầu đà.”

Chẳng lẽ Hạo Thiên ma giáo lại càn rỡ đến mức như thế này? Đương ban ngày mà dám tìm tới gây sự tại buổi họp bàn của giới bạch đạo ư?

Tề Gia Nghĩa lên tiếng quát: “Ma giáo yêu nhân, còn không mau mau hiện thân!”

Tất cả võ lâm hào khách ở tràng nội đều nhao nhao chửi loạn lên, thế nhưng kẻ nọ ngoại trừ hai câu nói, vẫn là im hơi lặng tiếng. Loại thủ đoạn vô ảnh vô tung này khiến cho người khác không thể không khiếp sợ.

Bất quá bạch đạo cũng không hiếm gì hảo thủ, trưởng lão Côn Lôn liền hướng về phía các phái trong chủ trướng mà trầm giọng nói: “Hôm nay nhất định phải trảm sạch bọn chúng tại nơi đây!”

Tề Gia Nghĩa mím môi, tiến vài bước, nhìn về phía Sở Lam: “Sư đệ.” nhãn thần phức tạp, ngữ khí thành khẩn.

Hiểu rõ sư huynh có ý muốn hai người cùng liên thủ lại cộng trảm ma giáo yêu nhân, Sở Lam gật đầu.

Tề Gia Nghĩa một chưởng đập lên vai Sở Lam, đã lâu lắm rồi hắn không cười ôn hòa như thế này.

Sở Lam nhẹ nhàng dặn dò Tiểu Liễu: “Núp cẩn thận, đợi một lát.” sau đó ra hiệu cho thị vệ hảo hảo trông coi y, tay cầm bảo kiếm Vô Âm, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ đến đại hán râu ria Hạo Thiên nọ, cũng chính là nam nhân của sư tỷ, chẳng lẽ phải giết hắn thật sao?

Vừa mới nghĩ đến đó, trên không trung bỗng truyền đến một tiếng cuồng tiếu, giáo chủ Hạo Thiên đã tới rồi!

Tiếng cười vừa mới xuất ra, thanh âm hào sảng liền vang lên: “Bạch đạo các ngươi thời gian qua luôn tự coi mình là quang minh chính đại, vậy mà không hề thắc mắc vì sao chúng ta lại muốn tiêu diệt cả nhà Mục gia ư?

Năm đạo thân ảnh đồng thời đáp xuống nóc nhà bên sân, cùng đeo mạng đen, không thấy rõ diện mục.

Giới bạch đạo lại một trận xôn xao mắng chửi.

Lạn đầu đà cười hắc hắc quái dị, la lớn: “Nói với chúng thì có ích gì! Đại ca, không bằng ta cho chúng chết một cách thống khoái.” Nói xong gã liền thuận thế đánh về phía bạch y thiếu phụ, lại bị Tề Gia Nghĩa một kiếm chặn lại. Giữa sân, đại hiệp của các phái cũng đâu chịu bỏ qua thời cơ này, ai có thể giết được giáo chủ Hạo Thiên, người đó ắt sẽ được rạng danh thiên hạ. Vì vậy người người đều cầm trường kiếm lao tới, tức thì toàn bộ cục diện rơi vào thế rối loạn.

Tiểu Liễu ở giữa được đám thị vệ của Sở gia vây quanh bảo vệ, thấy chỗ nóc nhà đã biến thành nhân gian địa ngục, rất nhiều người kêu la thảm thiết rơi xuống. Cảnh giết người tựa như đem dao bổ một quả dưa đỏ trước mắt khiến y không khỏi rùng mình. Sao lại như vậy cơ chứ? Có chuyện gì thì hảo hảo nói a, sao mới gặp nhau đã liền giết người…Công tử cũng đang ở bên trong đó, liệu có thể gặp nguy hiểm ni!?

Lúc này, Thiếu Lâm phương trượng hét lớn: “Mau lui!” Những người trên nóc nhà liền dừng lại, ào ào rút xuống dưới đất, đem năm người Hạo Thiên giáo vây quanh, ngay sau đó trên nóc nhà hàng loạt cung thủ xuất hiện.

“Trời đất cũng có đức hiếu sinh, năm vị thí chủ hãy mau buông đồ đao xuống, như vậy may ra có thể được miễn khỏi tội chết!” Phương trượng thuyết đạo.

“Nghe lời ngươi bỏ đao xuống ư? Để lão tử thăng lên thành phật luôn à!?”

“A di đà phật!” Phương trượng niệm xong, quay đầu lại ra hiệu cho Sở Lam cùng Thiếu Lâm, Côn Lôn, và ba môn đồ phái Hoa Sơn có công lực cực mạnh, cùng Tề Gia Nghĩa đứng thành một hàng, bày trận sẵn sàng chờ địch.

Tiểu Liễu thấy Sở Lam cầm kiếm nghênh thượng, trong lòng bỗng nhiên một mảnh kinh động, cũng không ngờ Sở Lam giữa lúc dầu sôi lửa bỏng vậy mà vẫn quay đầu lại hướng y nháy mắt.

Tề Gia Nghĩa nhảy vút đến, định cùng Hạo Thiên một mất một còn, lại bị nam tử cao gầy đứng bên phải Hạo Thiên ngăn lại, khanh khách cười duyên, nói: “Họ Tề kia, nếu ngươi đấu với đại ca ta, ngươi sẽ cầm chắc danh bại tướng. Không bằng để ta tiếp chiêu ngươi, nể mặt ngươi là sư huynh của đại tẩu, tha ngươi một con đường sống, thế nào?” Thanh âm không ra nam mà cũng không ra nữ, vô cùng kì quái.

Tất cả những người trong sân hiển nhiên là nghe rõ từng lời một, phu nhân của giáo chủ Hạo Thiên này lại chính là sư muội của Tề Gia Nghĩa sao? Trong chốc lát sự nghi ngờ dấy lên tràn ngập.

Sở Lam đối với sư tỷ vẫn là che chở bênh vực, liền cầm kiếm hướng phía nam tử cao gầy đánh tới.

Tề Gia Nghĩa lúc này hướng Hạo Thiên nói: “Ta hôm nay giết ngươi cũng không phải vì tư tình nhi nữ, mà là vì ma giáo đã làm nhiều việc ác, ắt phải gặp báo ứng!” Nói xong, một kiếm xuất ra tựa như ngàn kiếm phóng tới.

Giữa không trung rợn ngợp kiếm quang, Tiểu Liễu căn bản không thấy rõ ai với ai, chỉ nắm chặt tay, mồ hôi chảy ra liên tục.

Sở Vân dặn dò bọn thị vệ: “Ca ca ta có chuyện gì,chúng ta liền xông lên!”



Nam tử cao gầy một mặt đấu kiếm, một mặt lại hướng về phía Sở Lam trêu chọc: “Quả là đại mỹ nhân a…” Lời chưa dứt, mạng che mặt của hắn liền bị Vô Âm kiếm của Sở Lam chém giữa mà đứt ra làm hai, nhưng trên mặt hắn vẫn không hề lưu lại chút thương ngân nào. Hắn cả kinh, không dám nói thêm gì nữa.

Nam tử nọ lộ ra khuôn mặt trái xoan, phi thường yêu diễm, cùng Sở Lam triền đấu không lâu, bên hông đã thụ một kiếm, lại thấy Sở Lam không xuống tay giết mình, liền thầm nói: “Nguyên lai là một người thương hương tiếc ngọc ni!”

Sở Lam phớt lờ hắn, phi thẳng tới nơi giao đấu của Hạo Thiên cùng Tề Gia Nghĩa. Hạo Thiên dù so với Tề Gia Nghĩa võ công cao hơn một bậc, nhưng nay lại thêm Sở Lam tham dự vòng chiến, gã nhất thời rơi vào thế hạ phong, không lâu sau đã thụ thương hai kiếm. Bất quá Sở Lam chỉ muốn bức bọn chúng thối lui nên vẫn chưa xuất hết toàn lực.

Hạo Thiên vội vàng phân phó nam tử kiều diễm kia: “Lão lục, đi trước!”

Nghe tiếng gọi “Lão lục”, nam tử nhãn thần lưu chuyển rồi phi thân phóng đi, khinh công vô vùng phiêu lượng, đến làn cung tiễn như mưa cũng không thể đả thương được hắn.

Bên dưới, đám thị vệ Sở gia nhìn chằm chằm nóc nhà không chớp mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến chi viện thiếu chủ, vì vậy việc bảo hộ Tiểu Liễu khó tránh khỏi lơ là. Cũng không ngờ lão lục của ma giáo kia khinh công hảo, lượn trên không nửa vòng, bỗng thấy y bị tách khỏi sự kiểm soát của đám thị vệ, liền vòng lại, giống như tiễn hướng phía Tiểu Liễu phi thẳng xuống.  Bọn thị vệ chưa kịp phản ứng, Tiểu Liễu đã bị hắn tóm lấy bay lên cao.

“Sở đương gia, ngươi mau nhìn xem trong tay ta là ai!”

Thị vệ Sở gia sợ ném chuột vỡ đồ(ý là sợ ra tay đánh lục thì lại đánh nhầm vào Liễu), không dám di chuyển. Tiểu Liễu bị người nọ giữ chặt lấy nhấc bổng lên, liên tục bay tới bay lui, dù sợ muốn chết nhưng lại không muốn mình trở nên vô dụng, vẫn là nhẫn nhịn chưa có kêu lên.

Sở Lam nghe thấy tiếng lão lục đắc ý, tâm liền có dự cảm bất hảo, liếc mắt qua, quả nhiên Tiểu Liễu đã bị bắt. Hắn thầm mắng bọn thị vệ vô dụng, trong mắt hung quang tăng vọt, không hề sa sút tinh thần mà trái lại kiếm quang còn càng mạnh mẽ dồn ép Hạo Thiên. Thế mới biết hắn trước giờ vẫn chưa có xuất toàn lực.

Mọi người giữa sân đưa mắt hướng nhìn lão lục đứng trên đại thụ giữa không trung, lúc này mạng che mặt của hắn đã không còn, có người nhận ra hắn liền hô lên: “Hái hoa tặc – Thân lão yêu.”

Thân lão yêu mỉm cười yêu diễm nói: “Nguyên lai tiểu tử các ngươi cũng nhận ra được mẹ các ngươi là ai a. Sở thiếu đương gia nếu đã không thương tiếc con thỏ con đây, vậy thì ta cũng không khách khí nữa!”

Thân lão yêu một tay xách Tiểu Liễu, một tay lần mò từ chân đến trên mông y nhéo một cái. Tiểu Liễu liều mạng giãy dụa, tâm nghĩ, vì sao hết lần này tới lần khác đều khi dễ ta chứ? Y nhìn về phía Sở Lam vẫn đang trong vòng đại chiến, kiên quyết không cất bất kì tiếng gọi nào.

“Nhìn ngươi nhỏ con thế này, không ngờ cũng thật bướng bỉnh, nhưng như vậy chỉ khiến cho lão yêu ta thêm yêu thích mà thôi. Sách sách, bọn họ hiện mặc kệ ngươi, tốt nhất là ngươi nên đi theo ta a?” Hắn từ từ tiến đến gần tai của Tiểu Liễu khẽ trêu chọc.

Sở Lam giờ mới biết, nguyên lai tên kia chính là dâm tặc hái hoa mà các tỉnh Giang Nam đều đang phát lệnh truy nã, sở trường chuyên đi cưỡng bức đệ tử danh gia võ lâm, tiếng xấu truyền xa rộng khắp. Hắn lại cũng không nghe thấy chút tiếng kêu gì của Tiểu Liễu, trong lòng càng thêm cấp bách, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, ra sức công kích Hạo Thiên.

Sắc mặt lão lục thoáng thay đổi, lẽ nào mình đã lầm. Sở Lam kia đúng là không thèm để ý chút nào đến thiếu niên này ư?

“Sở thiếu đương gia, nếu không thối lui, ngươi sẽ không bao giờ thấy được tiểu công tử nhà ngươi nữa!” Lão yêu dùng sức bóp trụ cổ Tiểu Liễu. Tiểu Liễu mặt tức khắc đỏ lên, không thở nổi, nhưng bên tại lại truyền đến thanh âm trêu chọc của lão yêu: “Thỏ con a, lão yêu ta cũng luyến tiếc ngươi, ngươi chịu khó chịu đựng một chút, ta chỉ đang lừa bọn họ thôi!”

Tiểu Liễu bị bóp đến nỗi không thể thở, trong ngực bất chợt nghẹn lại, người nọ…người nọ…

Hắn thực sự là mặc kệ mình sao?

Lúc này, ngay cả bọn thị vệ Sở gia trong sân cũng không khỏi sinh nghi, còn Sở Vân lại thấy vô cùng nhẹ nhõm, thì ra huynh trưởng vẫn chưa có hồ đồ. Mà đám người ngoài vốn xem thường Tiểu Liễu, ban đầu còn tưởng rằng y mang trên mình tuyệt kỹ, nay thấy y bị bắt đi mà không hề phản kháng, bọn họ lại càng không muốn xen vào, tất cả chỉ chú ý tới trận quyết đấu kịch liệt trên không.

Bốn người ma giáo cùng năm người cao siêu nhất bạch đạo rốt cuộc bất phân thắng bại! Mà Hạo Thiên giáo có đến mười sáu ma tướng, hôm nay mới chỉ xuất có bốn người ra!

Tiểu Liễu bất tỉnh, lại nghe được một tiếng thở dài đâu đó. Thì ra Tề gia Nghĩa đang hợp lực tác chiến cùng Sở Lam đột nhiên lui kiếm về, cao giọng nói: “Thân lão lục, ngươi mau thả hài tử kia xuống!”

Tiểu Liễu trong lòng thầm thì: “Công tử!”

Thân lão yêu đảo mắt, nới lỏng tay ra, Tiểu Liễu lúc này bị hàng loạt luồng khí trong lành mãnh liệt tiến vào, nhất thời khụ khụ gượng dậy. Lão yêu ghé vào tai y nói nhỏ: “Ngươi chịu đựng khá lắm!”

Tề Gia Nghĩa sang sảng lên tiếng: “Đại hiệp ta tuyệt không làm hại người vô tội, ngươi mau thả hài tử ra. Sư đệ, còn không mau dừng tay! Ma giáo Hạo Thiên, hôm nay tha cho ngươi một mạng!”

Vừa nghe hắn nói vậy, giữa sân bỗng nhiên có người giơ ngón tay cái lên: “Đúng là anh hùng chân chính!”

Sở Lam trong lòng tràn ngập đại hận, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể bắt được Hạo Thiên rồi!

Cái tên họ Tề đầu gỗ kia, thực sự cho rằng ma giáo sẽ bỏ qua sao? Hạo Thiên bị bọn họ công kích gắt gao, Tiểu Liễu mới có thể có đường sống, nếu giờ thối lui thì chẳng khác nào mất đi lợi thế cả. Các bang phái khác chẳng lẽ vì chấp nhận một tiểu thiếu niên mà lại bỏ qua cơ hội cực tốt này!?

Quả nhiên, lão yêu được chân lại lân đằng đầu: “Một mình người dừng tay thì ích gì, mau bảo cả mấy tên kia nữa.”



Tề Gia Nghĩa khó khăn cố mở miệng thương lượng với các phái, bất quá số môn phái trong sân nhiều vô kể, không tránh khỏi vài đại môn phái tỏ ra lưỡng lự, bàng quan.

Sở Lam bên tai nghe được tiếng ho khan đứt quãng của Tiểu Liễu, dù đã tự bảo mình phải kiên nhẫn nhưng vẫn không nhịn được, tâm nhói lên, hét lớn một tiếng, vận khởi hộ thể thần công, cả người nghênh hướng Hạo Thiên lao tới.

Vận khởi hộ thể thần công chỉ trong chốc lát là đã cực kỳ hao tổn chân khí, thế nhưng đổi lại cả người kiên bất khả tồi(mình đồng da sắt), tựa như một lưỡi dao sắc bén vút đi áp sát Hạo Thiên. Hạo Thiên vốn cạn kiệt sức lực, nay bất ngờ không kịp phòng thủ, bị trúng một chưởng, tiên huyết liền phun ra, Sở Lam cũng đã kề kiếm ở giữa yết hầu của gã.

Sở Lam hao tổn nhiều công lực, khí sắc trắng bệch một mảnh, khàn khàn cười nói: “Hạo Thiên đã ở trong tay ta, môn hạ của Hạo Thiên mau hạ kiếm xuống xin hàng!”

Cảnh tượng phút chốc biến đổi. Mọi người giữa sân, ngoại trừ ba người đang quyết đấu kịch liệt thì tất cả cùng quay ra nhìn.

Mười tám thiết vệ Sở gia cùng Sở Vân lập tức phi tới nóc nhà, đứng thành hình tròn vây quanh Sở Lam cùng Hạo Thiên.

Hạo Thiên tuy ngực áo đã thấm đẫm huyết nhưng vẫn quát lên thật to: “Môn hạ Hạo Thiên dù chết cũng không hàng. Bốn người các ngươi lập tức rút lui!”

Thân lão yêu đang cắp Tiểu Liễu, tâm loạn động nhưng không nghĩ được biện pháp nào. Lão đại đã rơi vào tay Sở Lam,  mà tên thiếu niên trong tay mình lại không uy hiếp được hắn!

“Nếu không, sẽ bị trục xuất khỏi Hạo Thiên giáo…” Hạo Thiên đang hô to thì bị ngắt lời, Sở Lam một kiếm chĩa ra khiến yết hầu gã chảy ròng tiên huyết.

“Ta vốn định cho ngươi một con đường sống, thật tiếc cho môn đồ của ngươi không chọn đúng người!” Sở Lam hừ lạnh.

Hạo Thiên nhìn về phía Sở Lam, thầm nghĩ, nếu cái tên thiếu niên này không xuất hiện ở đây, thì cho dù Hạo Thiên giáo bọn chúng chỉ có năm người, cũng chẳng phải sợ bất kì ai cả..

Giữa sân đã có tiếng kêu lên: “Sở thiếu đương gia, mau làm thịt cái tên ma đầu đó đi!”

Sở Lam biết lúc này là thời khắc vô cùng tế nhị. Hắn tận lực dằn lại nội tức hỗn độn trong ngực cùng tâm trạng bực bội, lặng lẽ quét về phía Tiểu Liễu trong tay Thân lão yêu. Đôi mắt sắc bén liền trông thấy chiếc cổ của y đã ứ đọng vết tím đỏ, lòng một trận tê rần, nhưng vẫn không dám để lộ ra, chỉ sợ ma giáo có dịp chớp lấy cơ hội.

Mà lúc này, Tiểu Liễu vừa khôi phục hô hấp, cũng ngẩng đầu nhìn hướng Sở Lam, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ huyết, không khỏi lo lắng nhíu mày. Thần tình của Tiểu Liễu rơi vào trong mắt Thân lão yêu, hắn khẽ cười: “Nguyên lai ngươi cũng để ý cái tên họ Sở kia!” Nói xong, hắn khẽ cắn răng, định đánh cuộc một phen, trên ngọn cây điểm nhẹ, cắp Tiểu Liễu phi thẳng lên mười trượng.

Đây là cái loại khinh công gì? Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều trố mắt trân trân nhìn kinh ngạc, chỉ thấy hắn cười ha ha, tay mang Tiểu Liễu trên không trở mình một cái, nhẹ nhàng đáp ra khỏi phạm vi nơi tụ họp của võ lâm đại hội khoảng vài trượng.

“Lão thất, lão cửu, chúng ta đi thôi!”

Đang chiến đấu kịch liệt, Lạn đầu đà nghe vậy liền bất ngờ ném ra một vật. “Bang bang” hai tiếng, nóc nhà tức khắc mù mịt khói đặc, hắn ra tay nhanh đến mức không kịp nhìn thấy động tác gì. Tất cả các phái nhất thời ngây người đờ đẫn, còn Sở Lam vốn đã cảnh giác, liền vững vàng đem Hạo Thiên khống chế. Lúc này ở phía xa xa, tiểu thư của Ly Ngọc Đường, Khanh Tam phi thân phóng lên không trung, cũng không biết nàng đã ném ra cái gì mà làn khói đặc lập tức tan đi hết. Quả nhiên ba người phe Lạn đầu đà là muốn mượn khói đặc để bỏ chạy, may mà bọn chúng chưa đi được xa.

“Bắn cung!”

Tiễn bắn ra như mưa, bất quá ma giáo ba người vẫn tiếp tục chạy trốn. Tề Gia Nghĩa liền hô: “Sư đệ, ngươi coi tên ma đầu kia, để ta đi cứu Tiểu Liễu!”

Hào hiệp các phái trong sân đều muốn giết Hạo Thiên. Dù Tề Gia Nghĩa đuổi theo, Sở Lam trong lòng vẫn nóng như lửa đốt. Hắn lo lắng không yên, sợ ma giáo sẽ đối Tiểu Liễu làm chuyện bất lợi. Nhưng nếu quần tìnhbạch đạo bên này phẫn nộ đòi giết Hạo Thiên, bên kia Tiểu Liễu sẽ khó đảm bảo được sự an toàn. Huống chi, tên Tề đầu gỗ ban nãy còn nói ra một tràng ngôn ngữ khí chất anh hùng khiến cho tiểu hài nhi cảm động đến nỗi rơi nước mắt, nay lại hùng hùng hổ hổ đòi đi cứu y, cái loại này nếu cứu được y thật thì…

Hạo Thiên lúc này vẫn còn cười, khẽ giọng nói: “Ngươi nếu không đuổi theo, công trạng anh hùng cứu mỹ nhân sẽ bị người khác chiếm mất đấy.”

Sở Lam trừng mắt nhìn gã. Quả thật bị tên thô lỗ này nhìn ra tâm có chút xấu hổ, hắn liền mím môi, cuối cùng vẫn là mang theo Hạo Thiên bay lên, hướng về phía Thân lão yêu đuổi theo.

Sở Vân ở phía sau kêu to, còn Khanh Tam tiểu thư vốn dự đoán được người Sở Lam xem trọng là ai, nên chỉ đứng ngây ngốc ở trên nóc nhà nhìn chằm chằm hắn vút đi.

Tiểu Liễu bị Thân lão yêu kẹp vào trong lồng ngực phi thẳng, nhưng bên tai dường như vẫn vang vọng câu nói nọ: “Thì ra ngươi cũng để ý tới tên họ Sở kia.”

Ta…ta thích hắn ư?

Tuy rằng y bị cường đạo bắt nhưng Sở Lam vẫn bất vi sở động, bất quá sắc mặt trắng bệch của hắn so với lúc cứu mình ở dưới núi quả thật giống nhau như đúc.

Hình như thân thể hắn thụ thương, còn xuất huyết nữa. Hắn bản lĩnh lớn như vậy, chắc sẽ không…

Nghĩ đến đó, Tiểu Liễu dường như quên hết, không còn bận tâm rằng mình vẫn còn đang ở trong hiểm cảnh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau