Chương 3
Tề Gia Nghĩa mất một tháng mới tiêu diệt sạch sẽ bọn đạo phỉ hoành hành tại thủy vực, khi về tiện đường ghé qua xem tình hình nam đồng. Nhưng không ngờ tình cảnh nam đồng hiện tại lại thê thảm như vậy, thân thể ốm yếu quỳ trên mặt đất, cầu xin hắn dẫn đi rồi mê man bất tỉnh, ánh mắt đầy hi vọng nhìn hắn chua xót.
Hắn trầm ngâm do dự một lúc lâu, quả thực cứu người phải cứu cho chót. Tuy hắn chỉ muốn cả đời ẩn cư đơn độc, nhưng hài tử Tiểu Liễu này lại không còn nơi nào để đi, hắn nên làm thế nào mới phải đây?
Tiểu Liễu tỉnh lại, thấy ân nhân đang đứng ở cạnh giường, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Mình khiến ân nhân khó xử ư?
Tiểu Liễu vội rời giường quỳ xuống, liền bị Tề Gia Nghĩa ngăn lại nhưng y vẫn cứ khăng khăng kéo tay áo hắn nói: “Ta không còn chỗ nào để đi. Đại gia, ngài bắt ta làm cái gì cũng được, nhưng làm ơn lưu lại ta đi!” Y tin tưởng, ân nhân chắc chắn là người tốt.
Tề Gia Nghĩa thở dài: “Đừng gọi ta là đại gia. Ta là Tề Gia Nghĩa. Từ nay về sau ngươi gọi Tề đại ca được rồi.”
Tiểu Liễu thế nào cũng không chịu, cứ một mực gọi hắn là “công tử”. Tề Gia Nghĩa cũng không còn cách nào khác.
Hôm đó, Tề Gia Nghĩa dẫn theo Tiểu Liễu ly khai thôn trang. Tiểu Liễu thân thể vẫn còn nhược nên hắn liền mướn một chiếc mã xacho y. Y đúng là quen cảnh sống trên sông nước, nay ngồi mã xa thực không dễ chịu, sốt nhẹ không giảm, cả ngày mê man ngủ. Thế nhưng Tiểu Liễu lại cảm thấy mấy ngày này so với quãng thời gian trước kia tốt hơn nhiều, ân nhân công tử nọ đối y rất tốt, không hề ghét bỏ y. Có lẽ ông trời đang mở cho y một con đường sống chăng?
Cứ như vậy trôi qua được một tuần, khi sắp đến nơi ở của Tề Gia Nghĩa thì từ phía sau lại có một con khoái mã đuổi tới. Hán tử thân vận bạch y, từ đầu đến cuối bạch y đều có ấn “Sở”, đích thị đệ tử “Sở gia”- đệ nhất võ lâm thế gia. Hắn đuổi tới cạnh người Tề Gia Nghĩa, xuống ngựa quỳ bẩm “Công tử nhà ta cách đây không xa, xin thiếu hiệp chờ chút.”
Tề Gia Nghĩa nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ ra vẻ tươi cười. Sở Lam, con trai độc nhất của Sở gia chính là đệ tử của sư phụ hắn, cũng là tiểu sư đệ của hắn. Tình cảm giữa hai người từ nhỏ đã rất tốt, bất quá tính tình Sở Lam kia chắc cũng chỉ có mình hắn chịu được.
Phút chốc, một đội kỵ binh chạy như bay đến, dẫn đầu là một bạch y thiếu niên đeo mạng che mặt, vậy nhưng khí chất vẫn cao ngất, phong thái tiêu sái ngồi trên ngựa, thấy người trước mặt, mắt hắn liền sáng lên.
“Sư huynh, khỏe không?” Thanh âm trong trẻo êm tai, mơ hồ mang theo chút kiêu căng ngạo mạn. Ngựa tuy đã dừng cạnh Tề Gia Nghĩa nhưng thiếu niên đeo mạng che mặt kia vẫn không xuống ngựa, chỉ nhàn nhã đánh tiếng.
Tề Gia Nghĩa mỉm cười nói: ” Sư đệ, ngươi có khỏe không!”
“Ta thay mặt mẫu thân đến dự đại hội võ lâm, vừa vặn lại gặp được ngươi, nhưng mà sư huynh à…” Hắn cầm roi ngựa tà tà chỉ hướng xe ngựa: “Không phải ngươi muốn lánh đời ở ẩn ư? Sao trong xe lại giấu giai nhân thế này?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tề Gia Nghĩa sắc mặt hơi trầm xuống, ” Đây là thiếu niên ta cứu từ tay bọn đạo phỉ.”
“Ây, sư huynh, trông ngươi thành thật như thế này hóa ra cũng không phải người trung thực lắm a!” Sở Lam cúi xuống, kề mạng che mặt gần Tề Gia Nghĩa, nhẹ giọng nói móc: “Cẩn thận sư tỷ biết, tỷ ấy sẽ thương tâm lắm đó!” rồi cười ha hả.
Tề Gia Nghĩa nghe vậy, mặt cứng đờ, thanh âm tiếp đó thập phần tức giận: “Sư đệ, ngươi cũng nên thay đổi tính tình đi, hài tử này…” Hắn bắt đầu giảng giải về lai lịch của Tiểu Liễu.
Sở Lam nghe được phân nửa thì sốt ruột: “Sư huynh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể bị lừa như vậy. Loại tiểu quan này chắc chắn sớm đã bị hàng nghìn người cưỡi rồi. Hài tử đó sẽ quấn lấy ngươi suốt đời, có chết cũng không buông tha đâu. Bây giờ ta nói, tin hay không tùy ngươi…mau mau thoát khỏi y đi, bằng không sau này tất sẽ mình ngươi gánh rắc rối, không tốt chút nào đâu.”
Hắn cũng không thèm nghe Tề Gia Nghĩa giải thích thêm, liền vén màn mã xa lên, thấy Tiểu Liễu còn đang mê man ngủ, càng bật ra tiếng cười khúc khích giễu cợt. Hắn hướng sư huynh vái chào một cái rồi dẫn tùy tùng nghênh ngang đi.
Tề Gia Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã quá quen với thói ngạo mạn này của tiểu sư đệ.
***
Chẳng mấy chốc, Tiểu Liễu cùng Tề Gia Nghĩa đã ở cùng nhau được hai tháng.
Tề Gia Nghĩa lấy mấy gian thạch ốc (nhà đá) giữa thâm sơn làm nơi ẩn cư. Hết thảy mọi thứ đều được bày biện khá đơn giản, song bên ngoài lại là suối nước đinh hương, cây xanh che phủ, hoa thơm cỏ lạ khắp nơi, cảnh sắc vô cùng mê người. Lần đầu tiên trông thấy Tiểu Liễu đã hết mực yêu thích.
Y hiện tại cũng coi như làm thư đồng cho công tử. Hàng ngày giặt quần áo, nấu cơm, quét tước dọn dẹp thạch ốc, việc tuy không nhiều nhưng phong phú. Công tử nói rất ít, mỗi ngày đều luyện võ. Buổi sáng luyện kiếm, buổi tối tọa tức, cộng lại cũng đến sáu canh giờ. Lúc nhàn rỗi, công tử lại dạy y viết chữ, cùng y bàn về đạo lý võ học cơ bản. Tuy y đã qua tuổi tập võ, thân thể cũng không thích hợp để luyện võ, nhưng biết thêm một chút vẫn là chuyện tốt. Tỷ như y biết công tử mỗi đêm đều ngồi ở trên thác, gọi là ” tọa tức”. Mỗi ngày hắn thức dậy, ngồi xổm chính là “Trung bình tấn”…
Tiểu Liễu cảm thấy phi thường vui sướng. Y ngủ ở gian thạch ốc nhỏ phía trong cùng nên cả đêm có thể yên tâm mà ngủ, lại có thể biết đọc biết viết, có thể hầu hạ công tử, khác hẳn tình cảnh ngày trước. Giờ không một ai xem thường ức hiếp y nữa. Hiện y chỉ có một ước nguyện, đó là cứ được sống thế này thật lâu, thật lâu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Mà Tề Gia Nghĩa cũng khá hài lòng. Ban đầu hắn vẫn luôn lo ngại cảnh thanh tĩnh của mình bị phá vỡ, ai ngờ hài tử kia đích thị là một đứa trẻ bình lặng. Lúc trước y luôn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, bờ vai nơm nớp lo sợ. Thời gian trôi qua, vóc người cũng lớn hơn, có da có thịt hơn, sắc mặt cũng hồng hào, thỉnh thoảng còn thấy mỉm cười. Giờ mới phát hiện ra y quả thật là một thiếu niên thanh tú. Không chỉ nhu thuận, làm việc cần mẫn, mà ngay cả nấu ăn cũng rất khéo. Tuy chỉ là cơm thường ngày nhưng lại vô cùng ngon miệng, khả năng đọc viết của y cũng tiến bộ rất nhanh. Quan trọng là y chưa bao giờ làm phiền Tề Gia Nghĩa, trái lại còn khiến cuộc sống của Tề Gia Nghĩa càng thêm yên ả.
***
Hôm nay, Tiểu Liễu dậy sớm vì Tề Gia Nghĩa nói muốn dẫn y đi chợ phiên dưới núi sắm cơm áo vật dụng.
Tới chợ, Tiểu Liễu đưa mắt nhìn quanh. Nói là chợ phiên nhưng chẳng qua chỉ là người dân vài thôn nhỏ dưới núi tự mình bày đủ loại lương thực, phụ tùng trang sức, còn đem cả heo lợn dê cừu mình nuôi ra bán. Bất quá Tiểu Liễu từ nhỏ đã bị nhốt trên hoa thuyền, chưa từng lên bờ, trông chẳng khác gì một tên quê mùa cả.
Y theo Tề Gia Nghĩa đi một vòng, các loại đồ dùng đều đã chọn mua xong. Trước khi về, y vẫn luyến tiếc không nỡ rời, quay đầu lại nhìn gian hàng của lão đại nương bán đủ thứ vải vóc màu sắc.
Y vốn là một thiếu niên mười lăm tuổi, lại lớn lên bằng nghề tiểu quan trên hoa thuyền hội tụ nhiều đại gia có tiền của. Để khách nhân vui vẻ, ai lại không hy vọng bản thân mình được khoác lên trang phục đẹp đẽ, hiện ra mỹ lệ xinh đẹp. Đáng tiếc là từ khi sinh ra y đã hiền lành, dễ bị bắt nạt, quần áo đều là người khác chọn cho, toàn là đồ cũ, tiếp khách cũng là khách cộc cằn thô bạo hay mấy nhà nho nghèo kiết xác. Ban nãy mới đi qua gian vải bố, thấy có tấm vải màu tím, thêu thùa hoa văn rất đẹp…Thế nhưng… nhìn lại y phục trên người mình thì vẫn chính là quần áo tại nông gia. Khi đó nông phụ cho y mặc quần áo của Nhị Cẩu, chưa có thủng, vẫn còn mặc được lâu a. Vì vậy y thầm trách mình tham lam, tốt nhất là không nên nghĩ ngợi nhiều nữa.
Ai ngờ, tối hôm đó, cơm nước xong xuôi, Tề Gia Nghĩa đưa cho y một tấm áo choàng màu tím:” Áo choàng này chính là sư nương làm cho ta. Lúc đó vóc người ta lớn nhanh như thổi nên không mặc vừa, ngươi thử xem có vừa không.”
Tiểu Liễu nhận lấy y phục, lệ dâng lên trong khóe mắt.
Chưa có ai đối với y tốt như vậy.
Y hướng Tề Gia Nghĩa dập đầu xuống thật sâu, miệng nói không nên lời. Tề Gia Nghĩa có chút ngượng ngùng. Chỉ có mỗi bộ đồ cũ mà lại làm cho hài tử này khóc, không biết cảm giác hiện tại trong lòng là gì.
Tiểu Liễu cầm y phục cất ở ngăn chót của tủ gỗ trong căn thạch ốc nhỏ của mình, luyến tiếc tuyệt nhiên không dám lấy ra mặc. Đây là vật quý giá nhất trong cuộc đời y.
Hắn trầm ngâm do dự một lúc lâu, quả thực cứu người phải cứu cho chót. Tuy hắn chỉ muốn cả đời ẩn cư đơn độc, nhưng hài tử Tiểu Liễu này lại không còn nơi nào để đi, hắn nên làm thế nào mới phải đây?
Tiểu Liễu tỉnh lại, thấy ân nhân đang đứng ở cạnh giường, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Mình khiến ân nhân khó xử ư?
Tiểu Liễu vội rời giường quỳ xuống, liền bị Tề Gia Nghĩa ngăn lại nhưng y vẫn cứ khăng khăng kéo tay áo hắn nói: “Ta không còn chỗ nào để đi. Đại gia, ngài bắt ta làm cái gì cũng được, nhưng làm ơn lưu lại ta đi!” Y tin tưởng, ân nhân chắc chắn là người tốt.
Tề Gia Nghĩa thở dài: “Đừng gọi ta là đại gia. Ta là Tề Gia Nghĩa. Từ nay về sau ngươi gọi Tề đại ca được rồi.”
Tiểu Liễu thế nào cũng không chịu, cứ một mực gọi hắn là “công tử”. Tề Gia Nghĩa cũng không còn cách nào khác.
Hôm đó, Tề Gia Nghĩa dẫn theo Tiểu Liễu ly khai thôn trang. Tiểu Liễu thân thể vẫn còn nhược nên hắn liền mướn một chiếc mã xacho y. Y đúng là quen cảnh sống trên sông nước, nay ngồi mã xa thực không dễ chịu, sốt nhẹ không giảm, cả ngày mê man ngủ. Thế nhưng Tiểu Liễu lại cảm thấy mấy ngày này so với quãng thời gian trước kia tốt hơn nhiều, ân nhân công tử nọ đối y rất tốt, không hề ghét bỏ y. Có lẽ ông trời đang mở cho y một con đường sống chăng?
Cứ như vậy trôi qua được một tuần, khi sắp đến nơi ở của Tề Gia Nghĩa thì từ phía sau lại có một con khoái mã đuổi tới. Hán tử thân vận bạch y, từ đầu đến cuối bạch y đều có ấn “Sở”, đích thị đệ tử “Sở gia”- đệ nhất võ lâm thế gia. Hắn đuổi tới cạnh người Tề Gia Nghĩa, xuống ngựa quỳ bẩm “Công tử nhà ta cách đây không xa, xin thiếu hiệp chờ chút.”
Tề Gia Nghĩa nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ ra vẻ tươi cười. Sở Lam, con trai độc nhất của Sở gia chính là đệ tử của sư phụ hắn, cũng là tiểu sư đệ của hắn. Tình cảm giữa hai người từ nhỏ đã rất tốt, bất quá tính tình Sở Lam kia chắc cũng chỉ có mình hắn chịu được.
Phút chốc, một đội kỵ binh chạy như bay đến, dẫn đầu là một bạch y thiếu niên đeo mạng che mặt, vậy nhưng khí chất vẫn cao ngất, phong thái tiêu sái ngồi trên ngựa, thấy người trước mặt, mắt hắn liền sáng lên.
“Sư huynh, khỏe không?” Thanh âm trong trẻo êm tai, mơ hồ mang theo chút kiêu căng ngạo mạn. Ngựa tuy đã dừng cạnh Tề Gia Nghĩa nhưng thiếu niên đeo mạng che mặt kia vẫn không xuống ngựa, chỉ nhàn nhã đánh tiếng.
Tề Gia Nghĩa mỉm cười nói: ” Sư đệ, ngươi có khỏe không!”
“Ta thay mặt mẫu thân đến dự đại hội võ lâm, vừa vặn lại gặp được ngươi, nhưng mà sư huynh à…” Hắn cầm roi ngựa tà tà chỉ hướng xe ngựa: “Không phải ngươi muốn lánh đời ở ẩn ư? Sao trong xe lại giấu giai nhân thế này?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tề Gia Nghĩa sắc mặt hơi trầm xuống, ” Đây là thiếu niên ta cứu từ tay bọn đạo phỉ.”
“Ây, sư huynh, trông ngươi thành thật như thế này hóa ra cũng không phải người trung thực lắm a!” Sở Lam cúi xuống, kề mạng che mặt gần Tề Gia Nghĩa, nhẹ giọng nói móc: “Cẩn thận sư tỷ biết, tỷ ấy sẽ thương tâm lắm đó!” rồi cười ha hả.
Tề Gia Nghĩa nghe vậy, mặt cứng đờ, thanh âm tiếp đó thập phần tức giận: “Sư đệ, ngươi cũng nên thay đổi tính tình đi, hài tử này…” Hắn bắt đầu giảng giải về lai lịch của Tiểu Liễu.
Sở Lam nghe được phân nửa thì sốt ruột: “Sư huynh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể bị lừa như vậy. Loại tiểu quan này chắc chắn sớm đã bị hàng nghìn người cưỡi rồi. Hài tử đó sẽ quấn lấy ngươi suốt đời, có chết cũng không buông tha đâu. Bây giờ ta nói, tin hay không tùy ngươi…mau mau thoát khỏi y đi, bằng không sau này tất sẽ mình ngươi gánh rắc rối, không tốt chút nào đâu.”
Hắn cũng không thèm nghe Tề Gia Nghĩa giải thích thêm, liền vén màn mã xa lên, thấy Tiểu Liễu còn đang mê man ngủ, càng bật ra tiếng cười khúc khích giễu cợt. Hắn hướng sư huynh vái chào một cái rồi dẫn tùy tùng nghênh ngang đi.
Tề Gia Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã quá quen với thói ngạo mạn này của tiểu sư đệ.
***
Chẳng mấy chốc, Tiểu Liễu cùng Tề Gia Nghĩa đã ở cùng nhau được hai tháng.
Tề Gia Nghĩa lấy mấy gian thạch ốc (nhà đá) giữa thâm sơn làm nơi ẩn cư. Hết thảy mọi thứ đều được bày biện khá đơn giản, song bên ngoài lại là suối nước đinh hương, cây xanh che phủ, hoa thơm cỏ lạ khắp nơi, cảnh sắc vô cùng mê người. Lần đầu tiên trông thấy Tiểu Liễu đã hết mực yêu thích.
Y hiện tại cũng coi như làm thư đồng cho công tử. Hàng ngày giặt quần áo, nấu cơm, quét tước dọn dẹp thạch ốc, việc tuy không nhiều nhưng phong phú. Công tử nói rất ít, mỗi ngày đều luyện võ. Buổi sáng luyện kiếm, buổi tối tọa tức, cộng lại cũng đến sáu canh giờ. Lúc nhàn rỗi, công tử lại dạy y viết chữ, cùng y bàn về đạo lý võ học cơ bản. Tuy y đã qua tuổi tập võ, thân thể cũng không thích hợp để luyện võ, nhưng biết thêm một chút vẫn là chuyện tốt. Tỷ như y biết công tử mỗi đêm đều ngồi ở trên thác, gọi là ” tọa tức”. Mỗi ngày hắn thức dậy, ngồi xổm chính là “Trung bình tấn”…
Tiểu Liễu cảm thấy phi thường vui sướng. Y ngủ ở gian thạch ốc nhỏ phía trong cùng nên cả đêm có thể yên tâm mà ngủ, lại có thể biết đọc biết viết, có thể hầu hạ công tử, khác hẳn tình cảnh ngày trước. Giờ không một ai xem thường ức hiếp y nữa. Hiện y chỉ có một ước nguyện, đó là cứ được sống thế này thật lâu, thật lâu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Mà Tề Gia Nghĩa cũng khá hài lòng. Ban đầu hắn vẫn luôn lo ngại cảnh thanh tĩnh của mình bị phá vỡ, ai ngờ hài tử kia đích thị là một đứa trẻ bình lặng. Lúc trước y luôn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, bờ vai nơm nớp lo sợ. Thời gian trôi qua, vóc người cũng lớn hơn, có da có thịt hơn, sắc mặt cũng hồng hào, thỉnh thoảng còn thấy mỉm cười. Giờ mới phát hiện ra y quả thật là một thiếu niên thanh tú. Không chỉ nhu thuận, làm việc cần mẫn, mà ngay cả nấu ăn cũng rất khéo. Tuy chỉ là cơm thường ngày nhưng lại vô cùng ngon miệng, khả năng đọc viết của y cũng tiến bộ rất nhanh. Quan trọng là y chưa bao giờ làm phiền Tề Gia Nghĩa, trái lại còn khiến cuộc sống của Tề Gia Nghĩa càng thêm yên ả.
***
Hôm nay, Tiểu Liễu dậy sớm vì Tề Gia Nghĩa nói muốn dẫn y đi chợ phiên dưới núi sắm cơm áo vật dụng.
Tới chợ, Tiểu Liễu đưa mắt nhìn quanh. Nói là chợ phiên nhưng chẳng qua chỉ là người dân vài thôn nhỏ dưới núi tự mình bày đủ loại lương thực, phụ tùng trang sức, còn đem cả heo lợn dê cừu mình nuôi ra bán. Bất quá Tiểu Liễu từ nhỏ đã bị nhốt trên hoa thuyền, chưa từng lên bờ, trông chẳng khác gì một tên quê mùa cả.
Y theo Tề Gia Nghĩa đi một vòng, các loại đồ dùng đều đã chọn mua xong. Trước khi về, y vẫn luyến tiếc không nỡ rời, quay đầu lại nhìn gian hàng của lão đại nương bán đủ thứ vải vóc màu sắc.
Y vốn là một thiếu niên mười lăm tuổi, lại lớn lên bằng nghề tiểu quan trên hoa thuyền hội tụ nhiều đại gia có tiền của. Để khách nhân vui vẻ, ai lại không hy vọng bản thân mình được khoác lên trang phục đẹp đẽ, hiện ra mỹ lệ xinh đẹp. Đáng tiếc là từ khi sinh ra y đã hiền lành, dễ bị bắt nạt, quần áo đều là người khác chọn cho, toàn là đồ cũ, tiếp khách cũng là khách cộc cằn thô bạo hay mấy nhà nho nghèo kiết xác. Ban nãy mới đi qua gian vải bố, thấy có tấm vải màu tím, thêu thùa hoa văn rất đẹp…Thế nhưng… nhìn lại y phục trên người mình thì vẫn chính là quần áo tại nông gia. Khi đó nông phụ cho y mặc quần áo của Nhị Cẩu, chưa có thủng, vẫn còn mặc được lâu a. Vì vậy y thầm trách mình tham lam, tốt nhất là không nên nghĩ ngợi nhiều nữa.
Ai ngờ, tối hôm đó, cơm nước xong xuôi, Tề Gia Nghĩa đưa cho y một tấm áo choàng màu tím:” Áo choàng này chính là sư nương làm cho ta. Lúc đó vóc người ta lớn nhanh như thổi nên không mặc vừa, ngươi thử xem có vừa không.”
Tiểu Liễu nhận lấy y phục, lệ dâng lên trong khóe mắt.
Chưa có ai đối với y tốt như vậy.
Y hướng Tề Gia Nghĩa dập đầu xuống thật sâu, miệng nói không nên lời. Tề Gia Nghĩa có chút ngượng ngùng. Chỉ có mỗi bộ đồ cũ mà lại làm cho hài tử này khóc, không biết cảm giác hiện tại trong lòng là gì.
Tiểu Liễu cầm y phục cất ở ngăn chót của tủ gỗ trong căn thạch ốc nhỏ của mình, luyến tiếc tuyệt nhiên không dám lấy ra mặc. Đây là vật quý giá nhất trong cuộc đời y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất