Chương 8
Tề Gia Nghĩa tới ôn tuyền chủ yếu là vì nơi đây có nhiệt độ cao, giúp việc chữa thương cho Thu Nhược Y thêm thuận lợi. Thế nhưng đúng như Sở Lam nói, nội thương của nàng quả rất cổ quái, mỗi khi vận công đến thời khắc then chốt, hắn lại có cảm giác như khí lực bị hấp thu hết vào trong cơ thể nàng. Nhưng mỗi lần hắn hỏi về tình hình thương thế, nàng cũng chỉ lắc đầu không nói. Hắn có thể không hỏi lý do tại sao Nhược Y lại quay trở về, có thể không hỏi chuyện nội tình ma giáo, nhưng thứ nội thương kì quái không cách nào trị dứt đang tàn hại cơ thể nàng thì hắn không thể không hỏi.
Hắn vận công tiếp nhiều lần, bất quá cứ đến lúc sắp thành lại hỏng. Hơn nữa, nhìn Thu Nhược Y sầu não không vui, trong lòng Tề Gia Nghĩa cũng dâng lên một loại cảm giác có lỗi. Mặt trời lặn, hắn cùng nàng trở về, lại thấy trong trù phòng là một đống chén bát hỗn độn, nhớ rằng chỉ có Sở Lam cùng Tiểu Liễu ở nhà, tâm bỗng máy động, liền đi về hướng căn thạch ốc nhỏ của Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu mãi đến khi biết bên ngoài là công tử mới dám ra mở cửa. Y sợ hãi trốn trong phòng, chẳng khác gì chim sợ cành cong, không biết vị thiếu gia nọ còn định làm gì y nữa. Y vừa đói lại vừa lạnh, thân thể càng lộ ra vẻ ốm yếu tiều tụy.
Tề Gia Nghĩa thấy bộ dạng y hoảng sợ, khẽ thở dài, ôn nhu hỏi: “Ăn cơm chưa? Sở thiếu gia tính tình hơi ngang ngược, ngươi đừng để bụng hắn.”
Tiểu Liễu khẽ gật đầu, rốt cuộc sau bao nhiêu ngày, y cũng cảm giác được chút ấm áp.
“Ta giúp Nhược Y chữa thương đã lâu, ngươi có tự chiếu cố bản thân mình hay không đấy?”
Tiểu Liễu vội gật đầu, nhìn về phía Tề Gia Nghĩa, lúng túng hồi lâu rồi mới khẽ hỏi: “Công tử, ngươi sẽ lưu ta lại phải không?”
Tề Gia Nghĩa nhìn dáng vẻ khiếp nhược của y, trong lòng nghĩ không nên nhưng vẫn cứ gật đầu đáp ứng. Gật đầu xong, thấy ý cười hiện lên trong đôi mắt của nam hài nhi, hắn lại cho rằng mình đã quyết định đúng.
Hắn vừa mới ly khai Tiểu Liễu, định đến xem xét tình hình Nhược Y thì chợt nghe thanh âm mỉa mai của Sở Lam vang lên từ phía sau: “Sư huynh, cũng khó trách ngươi muốn lưu y lại. Một nam hài nhi dù thế nào cũng không thể sinh con, nên người khác cũng sẽ không hoài nghi. Hơn nữa, y rất được việc, lại còn giúp ngươi nấu cơm giặt giũ…”
Tề Gia Nghĩa quay đầu lại quát: “Sở Lam! Ngươi biết ta không phải loại người như vậy!” Trước giờ nếu không cực kì tức giận, hắn sẽ không gọi thẳng tên của Sở Lam.
Sở Lam chậm rãi đi qua Tề Gia Nghĩa, mỉm cười nói: “Vậy thì đuổiy đi, tuy ta hiểu cho ngươi, nhưng còn sư tỷ thì sao?
Tề Gia Nghĩa không lên tiếng, trong lòng nhen lên bi thương, Nhược Y cũng bận tâm đến việc này sao… nhưng ngay lập tức, hắn chấn định tinh thần, vội vàng đuổi theo Sở Lam: “Sư đệ, chúng ta nên đi bàn bạc chuyện trị thương cho nàng trước…”
Một tháng tiếp theo, Tề Gia Nghĩa cùng Sở Lam, hai người chưa bao giờ hợp tác với nhau, nay lại cùng giúp Nhược Y chữa thương.
Dùng nội công chữa thương nếu không cẩn thận sẽ gây ra đại họa, Sở Vân cùng mấy nha hoàn mặc dù không giúp được gì, nhưng ngày đêm vẫn canh giữ cẩn thận ở bên cạnh. Thủ hạ Sở Lam càng phòng bị nghiêm ngặt, đến tối thì dựng lều ngay bên ngoài khu vực thủ vệ.
Tiểu Liễu nhận được cái gật đầu đồng ý của Tề Gia Nghĩa, tâm cũng kiên định hơn, những người khác cũng không còn chọc ghẹo y nữa, chỉ là, y vẫn cực kì sợ hãi Sở Lam.
Thỉnh thoảng gặp nhau, ánh mắt Sở Lam ngoài vẻ hung ác độc địa còn lộ ra một loại tà khí không thế diễn tả thành lời. Tiểu Liễu từng trải nhiều nên đối với loại tà khí ấy rất quen thuộc, thế nhưng y vẫn cảm thấy có chút khúc mắc. Sở thiếu gia anh tuấn khôi ngô như vậy, sao lại có thể đối với y…Nói với ai thì người ta cũng sẽ không tin a.
Chẳng mấy chốc năm mới đến. Huynh muội Sở Lam đáng lẽ phải về nhà, nhưng vì thương thế của Thu Nhược Y mà quyết định hoãn lại, chỉ có thể đón năm mới trên núi. Bất quá, đồ tết đều đã được thủ hạ của Sở Lam xuống núi sắm đầy đủ, thạch ốc xây thêm tận mấy gian, đến cả khoảnh sân nhỏ cũng mở rộng gấp đôi. Sở Lam rất chú ý đến điều kiện sinh hoạt, phòng ngủ dù đã sớm bài trí lại hoàn toàn nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn. Trái lại, Sở Vân tuy là tiểu thư của Sở Gia, sống trên núi đã được nửa năm nhưng vẫn không có vẻ gì là khó chịu.
Đêm giao thừa, huynh muội Sở gia cùng vợ chồng Tề Gia Nghĩa sum họp vui vẻ tại gian nhà chính, bọn thủ hạ trong mấy gian phòng khác cũng huyên náo vô cùng. Tiểu Liễu đã đi ăn chút gì đó, lúc này lẻ loi rời phòng mà đi loanh quanh.
Ngày trước luôn sống trên thuyền, đến cảnh sắc núi non y còn chưa hề được chiêm ngưỡng, nói chi đến những ngày núi có tuyết phủ.
Gió núi thổi lạnh thấu xương, y siết chặt áo bông trên người, đến cây đại thụ ngồi xuống.Trên mặt đất giá lạnh, y khẽ run lên nhưng cũng không để ý, chỉ im lặng chăm chăm nhìn về phía thạch ốc đèn đuốc sáng trưng.
Bọn họ là người một nhà.
Trước đây trên hoa thuyền, lễ mừng năm mới tuy rất náo nhiệt nhưng cũng đâu có đến phần y. Cho dù không ai nhắc, y cũng tự xuống trù phòng giúp việc, đêm khuya mới quay trở về, lại còn phải tránh mấy tên hỗn đản say rượu ác ôn giở trò.
Trước đó nữa, lúc còn ở nhà, hình dáng cha nương huynh tỷ đối với y cũng thật mờ nhạt, chỉ nhớ là lúc đó rất đói, ăn không đủ no, vậy nên tết đến hay đi cũng chẳng hề hay.
Cùng mọi người đón năm mới, hẳn sẽ rất vui đi.
Công tử đối với Nhược Y phu nhân nhất định rất tốt. Công tử đã bằng lòng lưu y lại, nhưng Nhược Y phu nhân liệu có bằng lòng?
Tiểu Liễu ngây ngốc nghĩ, ánh mắt trở nên mông lung nhìn về phía trước, y tựa cằm lên đầu gối, bỗng nhiên thấy một con chuột nhỏ chạy qua trước mặt, trốn vội ở sau gốc cây, nhìn y dường như rất sợ hãi. Y nhẹ nhàng nói: “Chuột con, ngươi sợ gì chứ, ta so với ngươi còn không bằng mà…”
Bất giác một giọt lệ lặng lẽ rơi trên mặt đất…
“Đau lòng sao? Tề Gia Nghĩa mải đón năm mới nên bỏ ngươi một mình?” Thanh âm trong trẻo vang lên đầy chế nhạo, Không biết từ lúc nào Sở Lam đã đến bên cạnh y.
Tiểu Liễu hoảng hốt đứng lên, thối lui về sau, nép người vào cây đại thụ.
“Ô kìa, vẫn còn khóc?” Trong bóng đêm, Sở Lam hiện ra cao lớn, phi thường tuấn mỹ, ánh mắt lóe lên, thần thái khó lường: “Tề Gia Nghĩa mải mừng năm mới, bỏ ngươi một mình a, hắc hắc…”
Tiểu Liễu cúi đầu, không nói lời nào.
Sở Lam nhìn vẻ mặt y như muốn khóc, bàn tay giơ lên, nửa chừng lại buông xuống, chỉ nói: “Hiện tại vẫn còn kịp, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, tới Sở gia, ngươi còn có thể sống những tháng ngày hạnh phúc.”
Tiểu Liễu nhếch miệng, lắc đầu, nhịn không được mà nhìn bốn phía, muốn chạy thoát khỏi chỗ này. Kỳ thực y hiểu rõ, đụng tới loại ác nhân này, cần phải tỏ ra ngoan ngoãn, càng kinh sợ thì càng hỏng chuyện. Nhưng cứ thấy Sở Lam, y lại cảm thấy sợ hãi, không thể cưỡng lại bản năng mà run lên cầm cập.
Quả nhiên gương mặt tuấn tú của Sở Lam lộ ra vẻ tức giận, hai tay chống vào cây, giam y vào giữa, khuôn mặt hắn tiến gần đến mức xém chút nữa là chạm mặt y, hắn dịu giọng nói: “Rốt cục thì ngoài việc giả vờ đáng thương, ngươi còn có điểm nào khiến Tề Gia Nghĩa thích cơ chứ? Ngươi nhìn lại xem, phu nhân nhà người ta cũng đã về rồi, ngươi còn dày mặt ở lại chỗ này thì quả thật không bằng một con chuột!”
Tiểu Liễu nghẹn ngào nức nở: “Không phải mà, ta…”
“Không phải cái gì! Nhìn lại bản thân mình đi, không có tí thịt nào, xanh xao vàng vọt giống như quỷ đói, trước hành nghề nam xướng, không biết đã bị bao nhiêu người thượng qua rồi. Giờ ngươi lại còn muốn giả vờ đáng thương lấy lòng Tề Gia Nghĩa. Cũng chỉ tại Tề Gia Nghĩa kia là loại đầu gỗ nên mới để mắt đến ngươi! Nghe cho kĩ đây, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi hắn ngay lập tức, càng sớm càng tốt, tới Sở gia sống may ra còn có thể hưởng hạnh phúc, nghe chưa? Hả?” Sở Lam hách dịch lên tiếng, mắng chửi một hơi, còn nhéo cằm Tiểu Liễu, buộc y nhìn về phía mình.
Tiểu Liễu chỉ cảm thấy tim mình như bị ngàn dao đâm vào. Cái con người xinh đẹp này sao lại độc ác đến vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn ức hiếp y? Y ra sức cắn môi, không nói lời nào.
Sở Lam lại lên tiếng: “Tề công tử nhà ngươi nói qua năm mới sẽ để cho ngươi đi theo chúng ta, ngươi còn định không vâng lời sao?
“Ngươi nói bậy.” Thanh âm Tiểu Liễu tuy nhỏ nhưng vẫn thật kiên định.
Sở Lam nhìn y chòng chọc, ánh mắt nghiêm khắc lóe lên, đột nhiên đưa ngón tay ra điểm huyệt đạo Tiểu Liễu, ném y vào góc tối phía sau cây đại thụ. Sau đó, hắn rảo bước rời đi.
Trong thạch ốc, khi tiệc đã tàn phân nửa, Sở Lam mới quay lại, vẻ mặt âm trầm, lôi Tề Gia Nghĩa ra ngoài. Thu Nhược Y cùng Sở Vân đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Hắn cũng không trả lời câu hỏi của Tề Gia Nghĩa, chỉ kéo hắn đến gốc đại thụ trước sân, rồi nói: ” Sư huynh, ta cùng Sở Vân phải trở về. Sau năm mới sẽ lên đường.”
“Việc này không thể nói trong phòng sao?” Tề Gia Nghĩa bật cười.
Phía sau cây đại thụ, Tiểu Liễu tuy đã bị điểm huyệt đạo không thể cựa quậy nổi, nhưng những lời đối thoại giữa hai người kia y đều nghe thấy hết, không hề sót một từ.
Sở Lam nói: “Ý ta là tiểu nam xướng kia phải theo ta cùng Sở Vân về, không được ở lại đây.”
“Sư đệ, là ta viết thư cho Sở bá mẫu, thế nhưng ta…” Tề Gia Nghĩa có chút do dự.
“Ngươi nói cái gì hả. Tề Gia Nghĩa, ngươi muốn có lỗi với sư tỷ ư?” Sở Lam hung hăng nhìn hắn, “Ngươi nói thật đi! Rốt cuộc vì sao trước đây ngươi muốn đem y theo? Không phải ngươi nói với mẫu thân ta là không thể lưu y lại hay sao?”
Trong góc khuất nọ, Tiểu Liễu run lên, còn có thể có lí do nào khác khiến công tử không muốn lưu y lại cơ chứ?
Y nhớ lại đêm trung thu, khi công tử phát hiện người dưới thân là y, sắc mặt hắn đã kinh ngạc và chán ghét như thế nào.
Nhưng rõ ràng khi y van cầu công tử cho y ở lại,… rõ ràng công tử đã đáp ứng a!
Tâm trí y rối loạn.
Tề Gia Nghĩa trầm mặc không nói. Lí do hắn đem Tiểu Liễu gửi đi là bởi vì Sở bá mẫu vốn dĩ nhân từ, có thể chiếu cố y chu đáo, nhưng lí do quan trọng hơn chính là do hắn vẫn không cách nào quên được cái đêm trung thu hôm ấy, dưới thân là một tiểu nam hài sắc mặt ngượng ngùng đang nâng hậu đình nghênh hướng cự vật của hắn…là tại hắn bất tài vô dụng nhầm Tiểu Liễu thành Nhược Y nên mới gây ra hoạ, hắn quả thật không thể lưu y lại.
Sở Lam nhìn hắn trầm ngâm do dự, thần sắc kỳ dị khả nghi, tâm đột nhiên hỗn loạn, trong người lửa giận dâng lên phừng phừng, thanh âm mang theo lạnh lẽo: “Sư huynh, ngày đó không phải ta đã dặn ngươi rồi hay sao. Loại tiểu quan này thấy ngươi sẽ liều mạng quấn lấy, có thật ngươi và y chưa từng phát sinh quan hệ bất chính?”
“Không có, chưa hề! Ngày ấy là tại ta say rượu…” Tề Gia Nghĩa không nói tiếp được, trên mặt đã có chút đỏ.
Sở Lam nhìn hắn, càng thêm bực bội, bờ môi mỏng nhếch lên, ánh mắt ngày càng tối tăm, hung hăng trừng về góc khuất phía sau cây, thầm mắng, xú tiểu quan, quả nhiên đã cùng Tề Gia Nghĩa làm chuyện không minh bạch.
Hắn nghiến răng đầy căm hận: “Chẳng trách ngươi không muốn thả y đi! Ta sẽ đi nói cho sư tỷ biết, ngươi yêu thích cái tên tiểu quan kia, ngươi muốn lưu y lại …” nói xong, Sở Lam xoay người bước đi.
Tề Gia Nghĩa hoảng hốt vội nói: “Ngươi dừng lại, ai nói ta thích y. Ta chưa bao giờ có ý nghĩ đó với y, ta chỉ thương y cực khổ bơ vơ mà thôi…”
“Vậy ngươi có muốn để y đi hay không?” Sở Lam dừng lại hỏi.
Tề Gia Nghĩa thở dài một tiếng, dường lại nhớ tới hình ảnh Tiểu Liễu đôi mắt khiếp nhược, miệng không ngừng van xin, hắn đứng lặng hồi lâu cũng không thốt được lời nào.
Bọn họ cũng không biết Tiểu Liễu ở bên kia đang cố gắng bình ổn hô hấp.
“Sư huynh, năm sau ngươi cũng sẽ phải tiêu diệt Hạo Thiên giáo, chắc điều này ngươi rõ.” Sở Lam đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Gia Nghĩa nghe vậy quả nhiên biến sắc, cắn răng một cái, rốt cục nói:”Tiểu Liễu sau khi đến đó, mong Sở bá mẫu quan tâm chiếu cố y.”
Lời vừa thốt ra, Sở Lam lập tức cười đến sáng lạn: “Được rồi! Được rồi! Ngươi còn bận bịu nhiều việc, ngươi cứ đi trước đi, ta còn phải qua dặn dò bọn hạ nhân về lộ trình đi đường.”
Tiểu Liễu mở to hai mắt, ngực trong chốc lát đã lạnh lẽo một mảnh. Y đưa mắt nhìn bầu trời đêm xuyên qua tán cây kia, đến một vì sao nhỏ cũng không thấy đâu…
Công tử là người duy nhất đối tốt với y, nay lại cũng không cần y nữa.
Nhưng sinh mệnh y là do hắn cứu, kỳ thực so với con kiến còn không bằng, dựa vào cái gì mà đòi làm hắn khó xử đây.
Chỉ cảm thấy trong họng dâng lên một loại tư vị khổ sở không gì sánh được, lòng đột nhiên lạnh lẽo, cả người vô lực, đến lúc được Sở Lam giải huyệt đạo, y vẫn ngồi dưới đất ngơ ngác bất động.
Sở Lam trừng mắt nhìn khuôn mặt ngây dại của Tiểu Liễu, vừa cảm thấy hả hê lại vừa có chút bực bội.
Hắn đắc ý nghĩ, Tiểu Liễu giờ không còn đường nào để đi, ắt chỉ có thể theo hắn quay về Sở gia thôi.
Mà cũng thật khó chịu…Cái tên xú tiểu quan này gầy đét khó coi như thế, vậy mà lại có thể cùng Tề Gia Nghĩa…
Hắn cúi xuống mạnh tay bóp cổ y, hỏi: “Uy, tiểu nam xướng đáng chết, nói xem, ngươi câu dẫn Tề Gia Nghĩa bằng cách nào?”
Tiểu Liễu kinh ngạc liếc hắn một cái, rồi hướng mắt về phía khác khiến Sở Lam càng tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không có biện pháp đối phó ngươi sao?” Nói xong, hắn dùng tay xốc mạnh áo bông của Tiểu Liễu rồi kéo quần y xuống.
Tiểu Liễu sửng sốt, ngơ ngác nhìn thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi dây lưng bị cởi ra, y mới chắc chắn rằng ác mộng gần một năm qua chưa hề gặp nay lại đang tái diễn ở trước mắt. Y liều mạng giãy dụa, nhưng kết quả là càng giãy thì cái quần càng theo đó mà tuột ra.
Đêm đông, bên ngoài cực kì lạnh lẽo, gió bắc thổi tới da thịt trên người, đùi lập tức nổi hết da gà, y vẫn bất chấp vùng ra, càng cố sức vật lộn đứng lên.
Sở Lam hừ lạnh một tiếng, không tốn chút công lực nào đã có thể đem y trở mình úp sấp vào cây đại thụ, hắn cười nhạo nói: “Thân thể ngươi giống trẻ con như vậy, làm nam xướng chắc hẳn cũng là loại tối hạ đẳng(hạng bét, rẻ tiền) phải không?”
Miệng nói vậy nhưng hắn lại không nhịn được mà tách hai chân Tiểu Liễu ra, tay đặt trên mông y, vân vê cấu véo. Kỳ thực từ trước đến nay hắn đã luôn muốn biết rốt cuộc tiểu hài tử này có điểm gì đặc biệt…Lúc này tay hắn công kích vào vùng trắng muốt kia, trong lòng trào dâng một dòng nhiệt khí nóng bỏng…
Vậy mà hắn lại mở miệng kêu: “Hừ, cái loại này chỉ có Tề Gia Nghĩa đầu gỗ mới thèm để ý đến!”
Tiểu Liễu bị đặt úp sấp vào thân cây nên không thể động đậy, khuôn mặt bị ép vào đống vỏ cây giá buốt thô ráp xù xì, phần dưới lại bị tay Sở Lam tùy ý vuốt ve, khiến y như nhớ lại quá khứ trước đây, vô thức bật ra thanh âm run rẩy: “Đừng…”
Sở Lam ghé sát tai y hỏi: “Đừng? Vậy ngươi muốn cái gì?” ngón tay nhéo mông Tiểu Liễu vẫn không dừng, mà theo đó còn lần dần xuống hai bắp đùi.
“Đừng…” Tiểu Liễu cắn chặt môi, trong lòng biết chắc lần này không thể trốn thoát, nước mắt lưng tròng mà không khóc được, chỉ còn biết hỏi ông trời, ân nhân công tử đã vứt bỏ ta, sao ngài còn muốn đối xử với ta như vậy? Vì sao?
“Đừng cái gì cơ, xùy, ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi?” Sở Lam dò xét, vẽ loạn tại hai bắp đùi y, rồi lại lần tay ra phía trước nhéo hai cái tiểu hoàn. Tiểu hoàn vào trong tay tuy nhỏ mà mềm mại, hắn miết nhẹ đùa bỡn, cảm thấy thập phần thú vị, nhưng nhất thời phía sau lại không biết nên làm thế nào. Hắn nhìn bốn phía chung quanh, không thấy thứ gì dùng được, bèn tiện tay lấy trâm cài tóc bằng ngọc trên đầu, hướng về phía khí quan: “Để ta xem thử chỗ này…”(=.=)
Trâm gài tóc sắc nhọn, cố sức hướng phía hạ thân đâm vào.
Khí quan non nớt nào có thể chịu được, hạ thân kịch liệt đau đớn. Tiểu Liễu theo bản năng giãy dụa, móng tay cào mạnh lên vỏ cây, không biết là lạnh lẽo, là đau nhức hay tuyệt vọng, cả người run rẩy dữ dội nảy lên…
Sở Lam thấy thân thể ốm yếu đang áp vào cây mãnh liệt co quắp nhưng nửa ngày cũng không hề phát ra một tiếng rên, trong lòng chợt nhói lên, đột nhiên dừng lại, đem nam hài nhi trở mình … trước mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, nhãn thần tuyệt vọng khiến người khác đã nhìn qua là không cách nào quên.
Hắn buông lỏng tay, người kia liền ngã xuống đất.
Đem trâm dính huyết cất vào trong ngực, Sở Lam nhất thời không nói lên lời.
Hai chân nhỏ của Tiểu Liễu trắng bệch, phô ra không hề che đậy giữa đêm lạnh buốt, bên trong bắp đùi còn thấp thoáng lộ vài vết máu. Bóng đêm hạ xuống, cảnh tượng thê diễm không thể nói nên lời.
Mãi hồi lâu, Sở Lam mới nổi nóng đe dọa y: “Chút nữa nếu ngươi tìm Tề Gia Nghĩa van xin, ta sẽ đem loại kĩ nam hạng bét nhà ngươi bán cho kỹ trại, xem ai còn dám tới cứu ngươi!” Căm hận nói xong, hắn liền cất bước rời đi thật nhanh, không dám liếc nhìn người kia đến một cái.
Hắn vận công tiếp nhiều lần, bất quá cứ đến lúc sắp thành lại hỏng. Hơn nữa, nhìn Thu Nhược Y sầu não không vui, trong lòng Tề Gia Nghĩa cũng dâng lên một loại cảm giác có lỗi. Mặt trời lặn, hắn cùng nàng trở về, lại thấy trong trù phòng là một đống chén bát hỗn độn, nhớ rằng chỉ có Sở Lam cùng Tiểu Liễu ở nhà, tâm bỗng máy động, liền đi về hướng căn thạch ốc nhỏ của Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu mãi đến khi biết bên ngoài là công tử mới dám ra mở cửa. Y sợ hãi trốn trong phòng, chẳng khác gì chim sợ cành cong, không biết vị thiếu gia nọ còn định làm gì y nữa. Y vừa đói lại vừa lạnh, thân thể càng lộ ra vẻ ốm yếu tiều tụy.
Tề Gia Nghĩa thấy bộ dạng y hoảng sợ, khẽ thở dài, ôn nhu hỏi: “Ăn cơm chưa? Sở thiếu gia tính tình hơi ngang ngược, ngươi đừng để bụng hắn.”
Tiểu Liễu khẽ gật đầu, rốt cuộc sau bao nhiêu ngày, y cũng cảm giác được chút ấm áp.
“Ta giúp Nhược Y chữa thương đã lâu, ngươi có tự chiếu cố bản thân mình hay không đấy?”
Tiểu Liễu vội gật đầu, nhìn về phía Tề Gia Nghĩa, lúng túng hồi lâu rồi mới khẽ hỏi: “Công tử, ngươi sẽ lưu ta lại phải không?”
Tề Gia Nghĩa nhìn dáng vẻ khiếp nhược của y, trong lòng nghĩ không nên nhưng vẫn cứ gật đầu đáp ứng. Gật đầu xong, thấy ý cười hiện lên trong đôi mắt của nam hài nhi, hắn lại cho rằng mình đã quyết định đúng.
Hắn vừa mới ly khai Tiểu Liễu, định đến xem xét tình hình Nhược Y thì chợt nghe thanh âm mỉa mai của Sở Lam vang lên từ phía sau: “Sư huynh, cũng khó trách ngươi muốn lưu y lại. Một nam hài nhi dù thế nào cũng không thể sinh con, nên người khác cũng sẽ không hoài nghi. Hơn nữa, y rất được việc, lại còn giúp ngươi nấu cơm giặt giũ…”
Tề Gia Nghĩa quay đầu lại quát: “Sở Lam! Ngươi biết ta không phải loại người như vậy!” Trước giờ nếu không cực kì tức giận, hắn sẽ không gọi thẳng tên của Sở Lam.
Sở Lam chậm rãi đi qua Tề Gia Nghĩa, mỉm cười nói: “Vậy thì đuổiy đi, tuy ta hiểu cho ngươi, nhưng còn sư tỷ thì sao?
Tề Gia Nghĩa không lên tiếng, trong lòng nhen lên bi thương, Nhược Y cũng bận tâm đến việc này sao… nhưng ngay lập tức, hắn chấn định tinh thần, vội vàng đuổi theo Sở Lam: “Sư đệ, chúng ta nên đi bàn bạc chuyện trị thương cho nàng trước…”
Một tháng tiếp theo, Tề Gia Nghĩa cùng Sở Lam, hai người chưa bao giờ hợp tác với nhau, nay lại cùng giúp Nhược Y chữa thương.
Dùng nội công chữa thương nếu không cẩn thận sẽ gây ra đại họa, Sở Vân cùng mấy nha hoàn mặc dù không giúp được gì, nhưng ngày đêm vẫn canh giữ cẩn thận ở bên cạnh. Thủ hạ Sở Lam càng phòng bị nghiêm ngặt, đến tối thì dựng lều ngay bên ngoài khu vực thủ vệ.
Tiểu Liễu nhận được cái gật đầu đồng ý của Tề Gia Nghĩa, tâm cũng kiên định hơn, những người khác cũng không còn chọc ghẹo y nữa, chỉ là, y vẫn cực kì sợ hãi Sở Lam.
Thỉnh thoảng gặp nhau, ánh mắt Sở Lam ngoài vẻ hung ác độc địa còn lộ ra một loại tà khí không thế diễn tả thành lời. Tiểu Liễu từng trải nhiều nên đối với loại tà khí ấy rất quen thuộc, thế nhưng y vẫn cảm thấy có chút khúc mắc. Sở thiếu gia anh tuấn khôi ngô như vậy, sao lại có thể đối với y…Nói với ai thì người ta cũng sẽ không tin a.
Chẳng mấy chốc năm mới đến. Huynh muội Sở Lam đáng lẽ phải về nhà, nhưng vì thương thế của Thu Nhược Y mà quyết định hoãn lại, chỉ có thể đón năm mới trên núi. Bất quá, đồ tết đều đã được thủ hạ của Sở Lam xuống núi sắm đầy đủ, thạch ốc xây thêm tận mấy gian, đến cả khoảnh sân nhỏ cũng mở rộng gấp đôi. Sở Lam rất chú ý đến điều kiện sinh hoạt, phòng ngủ dù đã sớm bài trí lại hoàn toàn nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn. Trái lại, Sở Vân tuy là tiểu thư của Sở Gia, sống trên núi đã được nửa năm nhưng vẫn không có vẻ gì là khó chịu.
Đêm giao thừa, huynh muội Sở gia cùng vợ chồng Tề Gia Nghĩa sum họp vui vẻ tại gian nhà chính, bọn thủ hạ trong mấy gian phòng khác cũng huyên náo vô cùng. Tiểu Liễu đã đi ăn chút gì đó, lúc này lẻ loi rời phòng mà đi loanh quanh.
Ngày trước luôn sống trên thuyền, đến cảnh sắc núi non y còn chưa hề được chiêm ngưỡng, nói chi đến những ngày núi có tuyết phủ.
Gió núi thổi lạnh thấu xương, y siết chặt áo bông trên người, đến cây đại thụ ngồi xuống.Trên mặt đất giá lạnh, y khẽ run lên nhưng cũng không để ý, chỉ im lặng chăm chăm nhìn về phía thạch ốc đèn đuốc sáng trưng.
Bọn họ là người một nhà.
Trước đây trên hoa thuyền, lễ mừng năm mới tuy rất náo nhiệt nhưng cũng đâu có đến phần y. Cho dù không ai nhắc, y cũng tự xuống trù phòng giúp việc, đêm khuya mới quay trở về, lại còn phải tránh mấy tên hỗn đản say rượu ác ôn giở trò.
Trước đó nữa, lúc còn ở nhà, hình dáng cha nương huynh tỷ đối với y cũng thật mờ nhạt, chỉ nhớ là lúc đó rất đói, ăn không đủ no, vậy nên tết đến hay đi cũng chẳng hề hay.
Cùng mọi người đón năm mới, hẳn sẽ rất vui đi.
Công tử đối với Nhược Y phu nhân nhất định rất tốt. Công tử đã bằng lòng lưu y lại, nhưng Nhược Y phu nhân liệu có bằng lòng?
Tiểu Liễu ngây ngốc nghĩ, ánh mắt trở nên mông lung nhìn về phía trước, y tựa cằm lên đầu gối, bỗng nhiên thấy một con chuột nhỏ chạy qua trước mặt, trốn vội ở sau gốc cây, nhìn y dường như rất sợ hãi. Y nhẹ nhàng nói: “Chuột con, ngươi sợ gì chứ, ta so với ngươi còn không bằng mà…”
Bất giác một giọt lệ lặng lẽ rơi trên mặt đất…
“Đau lòng sao? Tề Gia Nghĩa mải đón năm mới nên bỏ ngươi một mình?” Thanh âm trong trẻo vang lên đầy chế nhạo, Không biết từ lúc nào Sở Lam đã đến bên cạnh y.
Tiểu Liễu hoảng hốt đứng lên, thối lui về sau, nép người vào cây đại thụ.
“Ô kìa, vẫn còn khóc?” Trong bóng đêm, Sở Lam hiện ra cao lớn, phi thường tuấn mỹ, ánh mắt lóe lên, thần thái khó lường: “Tề Gia Nghĩa mải mừng năm mới, bỏ ngươi một mình a, hắc hắc…”
Tiểu Liễu cúi đầu, không nói lời nào.
Sở Lam nhìn vẻ mặt y như muốn khóc, bàn tay giơ lên, nửa chừng lại buông xuống, chỉ nói: “Hiện tại vẫn còn kịp, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, tới Sở gia, ngươi còn có thể sống những tháng ngày hạnh phúc.”
Tiểu Liễu nhếch miệng, lắc đầu, nhịn không được mà nhìn bốn phía, muốn chạy thoát khỏi chỗ này. Kỳ thực y hiểu rõ, đụng tới loại ác nhân này, cần phải tỏ ra ngoan ngoãn, càng kinh sợ thì càng hỏng chuyện. Nhưng cứ thấy Sở Lam, y lại cảm thấy sợ hãi, không thể cưỡng lại bản năng mà run lên cầm cập.
Quả nhiên gương mặt tuấn tú của Sở Lam lộ ra vẻ tức giận, hai tay chống vào cây, giam y vào giữa, khuôn mặt hắn tiến gần đến mức xém chút nữa là chạm mặt y, hắn dịu giọng nói: “Rốt cục thì ngoài việc giả vờ đáng thương, ngươi còn có điểm nào khiến Tề Gia Nghĩa thích cơ chứ? Ngươi nhìn lại xem, phu nhân nhà người ta cũng đã về rồi, ngươi còn dày mặt ở lại chỗ này thì quả thật không bằng một con chuột!”
Tiểu Liễu nghẹn ngào nức nở: “Không phải mà, ta…”
“Không phải cái gì! Nhìn lại bản thân mình đi, không có tí thịt nào, xanh xao vàng vọt giống như quỷ đói, trước hành nghề nam xướng, không biết đã bị bao nhiêu người thượng qua rồi. Giờ ngươi lại còn muốn giả vờ đáng thương lấy lòng Tề Gia Nghĩa. Cũng chỉ tại Tề Gia Nghĩa kia là loại đầu gỗ nên mới để mắt đến ngươi! Nghe cho kĩ đây, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi hắn ngay lập tức, càng sớm càng tốt, tới Sở gia sống may ra còn có thể hưởng hạnh phúc, nghe chưa? Hả?” Sở Lam hách dịch lên tiếng, mắng chửi một hơi, còn nhéo cằm Tiểu Liễu, buộc y nhìn về phía mình.
Tiểu Liễu chỉ cảm thấy tim mình như bị ngàn dao đâm vào. Cái con người xinh đẹp này sao lại độc ác đến vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn ức hiếp y? Y ra sức cắn môi, không nói lời nào.
Sở Lam lại lên tiếng: “Tề công tử nhà ngươi nói qua năm mới sẽ để cho ngươi đi theo chúng ta, ngươi còn định không vâng lời sao?
“Ngươi nói bậy.” Thanh âm Tiểu Liễu tuy nhỏ nhưng vẫn thật kiên định.
Sở Lam nhìn y chòng chọc, ánh mắt nghiêm khắc lóe lên, đột nhiên đưa ngón tay ra điểm huyệt đạo Tiểu Liễu, ném y vào góc tối phía sau cây đại thụ. Sau đó, hắn rảo bước rời đi.
Trong thạch ốc, khi tiệc đã tàn phân nửa, Sở Lam mới quay lại, vẻ mặt âm trầm, lôi Tề Gia Nghĩa ra ngoài. Thu Nhược Y cùng Sở Vân đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Hắn cũng không trả lời câu hỏi của Tề Gia Nghĩa, chỉ kéo hắn đến gốc đại thụ trước sân, rồi nói: ” Sư huynh, ta cùng Sở Vân phải trở về. Sau năm mới sẽ lên đường.”
“Việc này không thể nói trong phòng sao?” Tề Gia Nghĩa bật cười.
Phía sau cây đại thụ, Tiểu Liễu tuy đã bị điểm huyệt đạo không thể cựa quậy nổi, nhưng những lời đối thoại giữa hai người kia y đều nghe thấy hết, không hề sót một từ.
Sở Lam nói: “Ý ta là tiểu nam xướng kia phải theo ta cùng Sở Vân về, không được ở lại đây.”
“Sư đệ, là ta viết thư cho Sở bá mẫu, thế nhưng ta…” Tề Gia Nghĩa có chút do dự.
“Ngươi nói cái gì hả. Tề Gia Nghĩa, ngươi muốn có lỗi với sư tỷ ư?” Sở Lam hung hăng nhìn hắn, “Ngươi nói thật đi! Rốt cuộc vì sao trước đây ngươi muốn đem y theo? Không phải ngươi nói với mẫu thân ta là không thể lưu y lại hay sao?”
Trong góc khuất nọ, Tiểu Liễu run lên, còn có thể có lí do nào khác khiến công tử không muốn lưu y lại cơ chứ?
Y nhớ lại đêm trung thu, khi công tử phát hiện người dưới thân là y, sắc mặt hắn đã kinh ngạc và chán ghét như thế nào.
Nhưng rõ ràng khi y van cầu công tử cho y ở lại,… rõ ràng công tử đã đáp ứng a!
Tâm trí y rối loạn.
Tề Gia Nghĩa trầm mặc không nói. Lí do hắn đem Tiểu Liễu gửi đi là bởi vì Sở bá mẫu vốn dĩ nhân từ, có thể chiếu cố y chu đáo, nhưng lí do quan trọng hơn chính là do hắn vẫn không cách nào quên được cái đêm trung thu hôm ấy, dưới thân là một tiểu nam hài sắc mặt ngượng ngùng đang nâng hậu đình nghênh hướng cự vật của hắn…là tại hắn bất tài vô dụng nhầm Tiểu Liễu thành Nhược Y nên mới gây ra hoạ, hắn quả thật không thể lưu y lại.
Sở Lam nhìn hắn trầm ngâm do dự, thần sắc kỳ dị khả nghi, tâm đột nhiên hỗn loạn, trong người lửa giận dâng lên phừng phừng, thanh âm mang theo lạnh lẽo: “Sư huynh, ngày đó không phải ta đã dặn ngươi rồi hay sao. Loại tiểu quan này thấy ngươi sẽ liều mạng quấn lấy, có thật ngươi và y chưa từng phát sinh quan hệ bất chính?”
“Không có, chưa hề! Ngày ấy là tại ta say rượu…” Tề Gia Nghĩa không nói tiếp được, trên mặt đã có chút đỏ.
Sở Lam nhìn hắn, càng thêm bực bội, bờ môi mỏng nhếch lên, ánh mắt ngày càng tối tăm, hung hăng trừng về góc khuất phía sau cây, thầm mắng, xú tiểu quan, quả nhiên đã cùng Tề Gia Nghĩa làm chuyện không minh bạch.
Hắn nghiến răng đầy căm hận: “Chẳng trách ngươi không muốn thả y đi! Ta sẽ đi nói cho sư tỷ biết, ngươi yêu thích cái tên tiểu quan kia, ngươi muốn lưu y lại …” nói xong, Sở Lam xoay người bước đi.
Tề Gia Nghĩa hoảng hốt vội nói: “Ngươi dừng lại, ai nói ta thích y. Ta chưa bao giờ có ý nghĩ đó với y, ta chỉ thương y cực khổ bơ vơ mà thôi…”
“Vậy ngươi có muốn để y đi hay không?” Sở Lam dừng lại hỏi.
Tề Gia Nghĩa thở dài một tiếng, dường lại nhớ tới hình ảnh Tiểu Liễu đôi mắt khiếp nhược, miệng không ngừng van xin, hắn đứng lặng hồi lâu cũng không thốt được lời nào.
Bọn họ cũng không biết Tiểu Liễu ở bên kia đang cố gắng bình ổn hô hấp.
“Sư huynh, năm sau ngươi cũng sẽ phải tiêu diệt Hạo Thiên giáo, chắc điều này ngươi rõ.” Sở Lam đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Gia Nghĩa nghe vậy quả nhiên biến sắc, cắn răng một cái, rốt cục nói:”Tiểu Liễu sau khi đến đó, mong Sở bá mẫu quan tâm chiếu cố y.”
Lời vừa thốt ra, Sở Lam lập tức cười đến sáng lạn: “Được rồi! Được rồi! Ngươi còn bận bịu nhiều việc, ngươi cứ đi trước đi, ta còn phải qua dặn dò bọn hạ nhân về lộ trình đi đường.”
Tiểu Liễu mở to hai mắt, ngực trong chốc lát đã lạnh lẽo một mảnh. Y đưa mắt nhìn bầu trời đêm xuyên qua tán cây kia, đến một vì sao nhỏ cũng không thấy đâu…
Công tử là người duy nhất đối tốt với y, nay lại cũng không cần y nữa.
Nhưng sinh mệnh y là do hắn cứu, kỳ thực so với con kiến còn không bằng, dựa vào cái gì mà đòi làm hắn khó xử đây.
Chỉ cảm thấy trong họng dâng lên một loại tư vị khổ sở không gì sánh được, lòng đột nhiên lạnh lẽo, cả người vô lực, đến lúc được Sở Lam giải huyệt đạo, y vẫn ngồi dưới đất ngơ ngác bất động.
Sở Lam trừng mắt nhìn khuôn mặt ngây dại của Tiểu Liễu, vừa cảm thấy hả hê lại vừa có chút bực bội.
Hắn đắc ý nghĩ, Tiểu Liễu giờ không còn đường nào để đi, ắt chỉ có thể theo hắn quay về Sở gia thôi.
Mà cũng thật khó chịu…Cái tên xú tiểu quan này gầy đét khó coi như thế, vậy mà lại có thể cùng Tề Gia Nghĩa…
Hắn cúi xuống mạnh tay bóp cổ y, hỏi: “Uy, tiểu nam xướng đáng chết, nói xem, ngươi câu dẫn Tề Gia Nghĩa bằng cách nào?”
Tiểu Liễu kinh ngạc liếc hắn một cái, rồi hướng mắt về phía khác khiến Sở Lam càng tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không có biện pháp đối phó ngươi sao?” Nói xong, hắn dùng tay xốc mạnh áo bông của Tiểu Liễu rồi kéo quần y xuống.
Tiểu Liễu sửng sốt, ngơ ngác nhìn thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi dây lưng bị cởi ra, y mới chắc chắn rằng ác mộng gần một năm qua chưa hề gặp nay lại đang tái diễn ở trước mắt. Y liều mạng giãy dụa, nhưng kết quả là càng giãy thì cái quần càng theo đó mà tuột ra.
Đêm đông, bên ngoài cực kì lạnh lẽo, gió bắc thổi tới da thịt trên người, đùi lập tức nổi hết da gà, y vẫn bất chấp vùng ra, càng cố sức vật lộn đứng lên.
Sở Lam hừ lạnh một tiếng, không tốn chút công lực nào đã có thể đem y trở mình úp sấp vào cây đại thụ, hắn cười nhạo nói: “Thân thể ngươi giống trẻ con như vậy, làm nam xướng chắc hẳn cũng là loại tối hạ đẳng(hạng bét, rẻ tiền) phải không?”
Miệng nói vậy nhưng hắn lại không nhịn được mà tách hai chân Tiểu Liễu ra, tay đặt trên mông y, vân vê cấu véo. Kỳ thực từ trước đến nay hắn đã luôn muốn biết rốt cuộc tiểu hài tử này có điểm gì đặc biệt…Lúc này tay hắn công kích vào vùng trắng muốt kia, trong lòng trào dâng một dòng nhiệt khí nóng bỏng…
Vậy mà hắn lại mở miệng kêu: “Hừ, cái loại này chỉ có Tề Gia Nghĩa đầu gỗ mới thèm để ý đến!”
Tiểu Liễu bị đặt úp sấp vào thân cây nên không thể động đậy, khuôn mặt bị ép vào đống vỏ cây giá buốt thô ráp xù xì, phần dưới lại bị tay Sở Lam tùy ý vuốt ve, khiến y như nhớ lại quá khứ trước đây, vô thức bật ra thanh âm run rẩy: “Đừng…”
Sở Lam ghé sát tai y hỏi: “Đừng? Vậy ngươi muốn cái gì?” ngón tay nhéo mông Tiểu Liễu vẫn không dừng, mà theo đó còn lần dần xuống hai bắp đùi.
“Đừng…” Tiểu Liễu cắn chặt môi, trong lòng biết chắc lần này không thể trốn thoát, nước mắt lưng tròng mà không khóc được, chỉ còn biết hỏi ông trời, ân nhân công tử đã vứt bỏ ta, sao ngài còn muốn đối xử với ta như vậy? Vì sao?
“Đừng cái gì cơ, xùy, ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi?” Sở Lam dò xét, vẽ loạn tại hai bắp đùi y, rồi lại lần tay ra phía trước nhéo hai cái tiểu hoàn. Tiểu hoàn vào trong tay tuy nhỏ mà mềm mại, hắn miết nhẹ đùa bỡn, cảm thấy thập phần thú vị, nhưng nhất thời phía sau lại không biết nên làm thế nào. Hắn nhìn bốn phía chung quanh, không thấy thứ gì dùng được, bèn tiện tay lấy trâm cài tóc bằng ngọc trên đầu, hướng về phía khí quan: “Để ta xem thử chỗ này…”(=.=)
Trâm gài tóc sắc nhọn, cố sức hướng phía hạ thân đâm vào.
Khí quan non nớt nào có thể chịu được, hạ thân kịch liệt đau đớn. Tiểu Liễu theo bản năng giãy dụa, móng tay cào mạnh lên vỏ cây, không biết là lạnh lẽo, là đau nhức hay tuyệt vọng, cả người run rẩy dữ dội nảy lên…
Sở Lam thấy thân thể ốm yếu đang áp vào cây mãnh liệt co quắp nhưng nửa ngày cũng không hề phát ra một tiếng rên, trong lòng chợt nhói lên, đột nhiên dừng lại, đem nam hài nhi trở mình … trước mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, nhãn thần tuyệt vọng khiến người khác đã nhìn qua là không cách nào quên.
Hắn buông lỏng tay, người kia liền ngã xuống đất.
Đem trâm dính huyết cất vào trong ngực, Sở Lam nhất thời không nói lên lời.
Hai chân nhỏ của Tiểu Liễu trắng bệch, phô ra không hề che đậy giữa đêm lạnh buốt, bên trong bắp đùi còn thấp thoáng lộ vài vết máu. Bóng đêm hạ xuống, cảnh tượng thê diễm không thể nói nên lời.
Mãi hồi lâu, Sở Lam mới nổi nóng đe dọa y: “Chút nữa nếu ngươi tìm Tề Gia Nghĩa van xin, ta sẽ đem loại kĩ nam hạng bét nhà ngươi bán cho kỹ trại, xem ai còn dám tới cứu ngươi!” Căm hận nói xong, hắn liền cất bước rời đi thật nhanh, không dám liếc nhìn người kia đến một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất