Sổ Tay Hình Sự

Chương 1: QUYỂN I: ĐỒ TỂ THÀNH PHỐ

Sau
Mọi sinh vật trên đời đều biết giết chóc, nhưng trong những sinh vật ấy, chỉ có con người giết chóc vì khoái cảm…

— Mark Twain

Hoa Đô tháng bảy, khí trời vô cùng oi bức, đặc biệt là vào tầm giữa trưa.

Ánh nắng chói chang rọi xuống, mặt đường nhựa bốc lên hơi nóng khiến không khí xung quanh dường như cũng biến dạng.

Đang lúc nghỉ trưa, bãi đất trống bên cạnh xưởng cát có phần yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu lúc có lúc không trên cây, dường như những côn trùng đó cũng đã mệt mỏi, phát ra tiếng kêu ủ rũ đứt quãng.

Năm đứa trẻ tràn đầy sức sống mang một quả bóng tới, chiếm lấy bãi đất trống này.

Những đứa trẻ này vừa mới thi cuối kỳ xong, giống như tù nhân đang đợi tuyên án, trước khi có kết quả thi, chúng nhiệt tình vui chơi lần cuối cùng.

Bọn chúng mặc cho tiết trời nóng đến đâu, chạy một hồi mồ hôi ướt đẫm bèn cởi luôn áo trên, trút hết nỗi lo lắng phiền muộn mà kỳ thi mang tới.

Đứa trẻ cao nhất trong đám trẻ con chuyền bóng hơi mạnh, trái bóng bay lệch hướng bỗng lao về phía chiếc xe bỏ đi đang đỗ bên cạnh, phát ra một tiếng “oành” vang dội, sau đó là tiếng rầm vang lên.

Kính chắn trước xe đã nứt từ lâu, một cú đá như vậy khiến lớp thủy tinh công nghiệp ấy vỡ tan, từng mảnh kính nhỏ vụn rơi xuống hàng ghế phía trước.

Đám trẻ lập tức ngẩn người ra.

“Đại Hiên… Phải làm sao đây?” Một nhóc gầy nhận ra chúng vừa gây họa, bèn sợ hãi nhìn cậu trai vóc dáng cao nhất vừa gây ra rắc rối kia.

Cậu trai cao lớn này là người lớn tuổi nhất trong đám trẻ, tên là Dương Tử Hiên, cậu bé cũng là “đại ca” của đám nhóc này.

Dương Tử Hiên nhìn khắp chung quanh, ngoại trừ mấy đứa bọn chúng, xung quanh không một bóng người.

Nó vẫn đang là một nhóc choai choai, đang độ tuổi không biết trời cao đất rộng, Dương Tử Hiên bình tĩnh lại rồi nói với mấy đứa trẻ khác: “Đừng sợ, một chiếc xe bỏ đi thôi, chủ xe đã không ở đây lâu lắm rồi, chúng ta nhặt bóng ra, sau đó ra chỗ khác chơi.” Nghĩ hồi, nó lại nói thêm: “Không ai được nói chuyện này cho người khác biết! Cả bố mẹ cũng không được!”

Đám trẻ nhanh chóng nhất trí với nhau, đi đến trước chiếc xe kia. Chiếc xe này đúng là vô cùng cũ nát, tro bụi bám trên xe từng lớp, từng lớp, trên xe trải đầy dấu vết dãi nắng dầm mưa, khiến người ta không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó. Trên thân xe có chỗ đã tróc một mảng sơn, thậm chí có vài khe hở đã mọc rêu xanh mướt, mang lại chút sức sống cho chiếc xe cũ nát.

Kính chắn gió của xe đã vỡ, đám trẻ có thể nhìn vào bên trong, mặc dù đồ đạc trong xe đều đã cũ nhưng lại không lộn xộn như vẻ ngoài của nó, mấy chiếc ghế dựa vẫn rất sạch sẽ, Dương Tử Hiên chỉ vào một đứa nhóc khá gầy trong đám trẻ: “Châu Chấu, bọn tao bế mày lên, mày chui vào trong nhặt bóng ra đây.”

Đứa trẻ gầy gò được gọi là Châu Chấu kia vui vẻ nhận nhiệm vụ, trịnh trọng gật đầu.

Đám trẻ con nhân lúc không có người lớn xung quanh, lập tức bắt tay hành động, Châu Chấu được mấy đứa trẻ hơi lớn khác bế lên, trèo lên phía trước ô tô, sau đó nó nhanh nhẹn bò vào trong xe.

“Cẩn thận đừng để bị đứt tay đó.” Dương Tử Hiên dặn dò nó, đám trẻ con đều thấy hơi thấp thỏm, nếu Châu Chấu bị thương, có thể việc này sẽ không giấu được nữa.

Châu Chấu đáp lại, nó dè dặt cúi người xuống, nhanh nhẹn bò xuống vị trí ghế sau, tìm được quả bóng kia.

Sau đó, tiếng nói kinh ngạc của Châu Chấu phát ra từ trong xe: “Ơ, dưới ghế sau của cái xe này có một cái tráp gỗ.”

“Tráp gì cơ?”

“Xe cũ thế này, sao lại có tráp gỗ vậy?”

“Bên trong là cái gì vậy?”

Đám trẻ con mồm năm miệng mười tranh luận.

Châu Chấu đến gần cái tráp kia, khịt khịt mũi, “Cái tráp này hơi to, có mùi… hơi là lạ…” Mùi hương đó khiến nó không biết phải nói gì, thối cũng không hẳn, có cả chút mùi mốc khó nói, có điều mùi hương kỳ lạ này lại được một mùi hương khiến người khác ngửi vào không quá thoải mái che lấp, giống như long não[1] mà mẹ đặt trong tủ quần áo vậy.

Châu Chấu muốn mở tráp ra, nhưng nó lay chiếc tráp vài lần vẫn không mở được: “Tráp này khóa rồi…”

Tình huống lúc này đã kích thích lòng hiếu kỳ của đám trẻ nhỏ, bọn chúng cảm giác như mình đã phát hiện ra khó báu mà chủ nhân của nó để lại vậy.

Thường tráp gỗ sẽ vầy nè, trông cũng giống hòm kho báu mà ha =))

Dương Tử Hiên nhanh chóng quyết định: “Mày ôm cái tráp ra đây bọn mình cùng xem.”

Một nhóc gầy hơi hơi do dự: “Làm vậy… không hay lắm nhỉ?”

“Dù sao cũng là xe cũ không chủ, tao nhớ cái xe này đã ở đây lâu lắm rồi, bọn mình có mang cái gì đi, căn bản cũng không có ai biết.” Dương Tử Hiên nói đúng lý hợp tình, “Có gì phải sợ đâu, bọn mình chỉ nhìn thôi, xem xong bỏ lại chỗ cũ là được mà.”

Châu Chấu do dự một hồi, đầu tiên nó ném quả bóng ra trước, sau đó ôm theo cái tráp ra ngoài.

Dương Tử Hiên nhận cái tráp kia, đám Khỉ Gầy thì kéo Châu Chấu ra ngoài.

Châu Chấu người cũng như tên, như một chú côn trùng linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên nắp capo[2].

Dương Tử Hiên cúi đầu nhìn xuống đồ vật trong tay, đó là một chiếc tráp gỗ nặng trĩu, thoạt trông còn lớn hơn hộp gỗ đựng rượu vang đỏ đắt tiền một chút, trên đó có một chiếc khóa nho nhỏ.

Dương Tử Hiên cũng để ý đến mùi hương kỳ lạ của cái tráp, nó lắc qua lắc lại, một ít bột trắng rơi ra từ khe hở của tráp gỗ.

“Không phải là… gì đó chứ?” Có đứa nhóc nọ nhút nhát nói.

“Không giống lắm…” Dương Tử Hiên lắc đầu, nó từng xem trên ti vi rồi, cái thứ đó hạt rất mảnh nhỏ, còn bột màu trắng trước mắt lại hơi thô quá, khúc xạ lại dưới ánh mặt trời, trông như thứ thuốc thử hóa học nào đó.

“Đại Hiên, thôi, trả cái tráp lại chỗ cũ đi, chúng ta đi thôi.” Nhóc gầy cảm thấy cái tráp này có gì đó kỳ lạ khó nói, bèn nhỏ giọng nói thầm: “Tao thấy hơi sợ.”

“Mày nhát quá vậy! Bên trong cũng không thể có ma được, chẳng lẽ còn ăn thịt mày được chắc?” Dương Tử Hiên không muốn bỏ dở, nó nhặt một cục đá ở bên cạnh, gõ vài cái vào chiếc khóa.

Hộp gỗ không chịu được sức nặng, sau một tiếng rắc đã nhanh chóng bật ra, sau đó nó vươn tay mở nắp hộp.



Một mùi hương còn nồng nặc hơn bay ra ngoài, Dương Tử Hiên không chịu nổi bịt mũi lại.

Mấy đứa trẻ khác thò đầu qua xem, sau đó đều lộ vẻ mặt hơi hơi thất vọng.

Đó là một cái tráp đựng đầy thứ gì đó dạng bột màu trắng, không biết là chất hóa học gì nữa.

“Tao còn tưởng là kho báu gì cơ chứ!” Dương Tử Hiên cảm thấy hơi mất mặt, ném cái tráp xuống đất, sau đó bồi thêm một cú đá.

Cái tráp đổ xuống, giữa đống bột màu trắng, có thứ gì đó lộ ra.

“Hình như, bên trong có gì đó…” Châu Chấu nhíu mày nói, nó đánh bạo duỗi tay kéo thứ đồ đó ra, thứ đó có dáng thon dài, sờ vào hơi hơi mềm, trên đỉnh còn có cả móng tay…

Dương Tử Hiên cũng ngồi xổm xuống, nó phủi thứ bột màu trắng ra, lúc này đám trẻ cũng đã thấy rõ ràng.

Bên dưới lớp bột trắng, là một đôi tay, cụ thể thì là một đôi tay người có màu trắng bợt, thoạt trông như đồ chơi kinh dịnh trong ngày Halloween, nhưng chắc chắn không có thứ đồ chơi nào được làm chân thật tới vậy cả…

Dù vết cắt trên tay đã sớm không còn đổ máu nữa, nhưng vẫn nhìn thấy được da thịt xung quanh, cùng với xương cốt trắng bóc bên trong.

A a a a a!!

Ôi mẹ ơi!!!

Mấy đứa trẻ thét ra từng tiếng chói tai, sau đó vội vàng chạy trối chết.

Nửa phút sau, Dương Tử Hiên sắc mặt trắng bệnh, đánh bạo chạy từ phía xa quay lại, nó vươn chân khều một cái, nhặt quả bóng bị bỏ quên trên sân bóng về.



Phát hiện bất ngờ này phá tan buổi chiều hè yên lặng.

Phụ huynh của đám trẻ nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, những vụ việc được nhiều người cùng báo như vậy khiến cảnh sát địa phương phải chú ý, sau khi đội trưởng Trương của đội hình sự đưa người đến xem xét hiện trường, họ nhanh chóng đánh giá, cho rằng không thể phá được, bèn xin tổ trọng án trợ giúp.

Một vài cảnh sát thuộc chi cục đang kéo dải phân cách, đợi người của tổ trọng án từ tổng cục đến hiện trường nhận vụ án, ném củ khoai nóng bỏng tay này cho họ.

Dưới cái nắng chói chang, ánh mặt trời chói lọi, mấy chiếc xe cũ phơi ngoài trời đến nóng rực, ngay cả một chỗ tránh nắng cũng không có, ở lâu một lúc đã sắp cảm nắng rồi.

Thật ra hiện trường này không có gì đáng để xem hết, những người xung quanh nghe được chuyện này, đều cảm thấy vừa đáng sợ vừa xúi quẩy, lủi ra xa tít tắp, trong phạm vi trăm mét còn chẳng có ai đến hóng hớt.

Hai gã cảnh sát phải ở lại, phụ trách trông giữ hiện trường, họ rảnh rỗi vô cùng, bèn ngồi bệt xuống cách đó không xa tán gẫu.

Hai người kia, một người là cảnh sát trẻ mới tốt nghiệp không lâu được điều tới đây thực tập, người còn lại là cảnh sát già đã có kinh nghiệm mười mấy năm, đầu đã bắt đầu hói rồi, trong những câu chuyện phiếm cũng có sự khác biệt thế hệ rõ ràng.

Cảnh sát già châm điếu thuốc, mở miệng trước: “Không ngờ gần đây lại không yên bình như vậy.”

Cậu cảnh sát như tấm chiếu mới: “Không biết là kẻ nào làm, nhìn cái tay kia, cháu cũng thấy lạnh gáy. Pháp y của chi cục chúng ta có đến xem chưa?”

“Xem rồi, nhưng chưa dám làm gì, chỉ nói là tay phụ nữ. Bên giám định chứng cứ cũng tới rồi, mặc dù chiếc xe này đã bỏ hoang, nhưng bên trọng rất sạch, cũng chỉ có mấy dấu vân tay còn lấy được, sau khi đối chiếu xong thì là của mấy đứa trẻ phát hiện ra hiện trường. Chú đoán chừng, lát nữa người của tổng cục đến sẽ tra lại lần nữa.”

Cảnh sát trẻ sửng sốt: “Lại là nữ sao? Hình như mấy vụ lớn gần đây nạn nhân đều là nữ hết.”

Cảnh sát già bình tĩnh: “Nạn nhân thì nhiều nữ, tội phạm thì phần lớn là nam, tỉ lệ nam nữ này, càng lúc càng mất cân đối.”

Cảnh sát trẻ lo lắng: “Coi bộ vụ án này khó khăn lắm đây, trên khúc tay đứt cũng không viết tên, đến thân phận của người bị hại còn không xác nhận được, bảo sao đội trưởng vừa thấy đã gọi ngay tổ trọng án tới.”

Cảnh sát già rít một hơi thuốc: “Chú thấy vụ này, tổ trọng án có tới cũng chưa chắc đã phá được.”

Cảnh sát trẻ nghe vậy, không nhịn được cãi lại vài câu: “Chưa chắc đâu nha, cháu từng nghe đàn anh của cháu nói về đội trưởng Lục của tổ trọng án rồi, tuổi không lớn, đi du học về, tư duy linh hoạt, vừa mới thăng chức đã phá được vài vụ án lớn, mấy vị lãnh đạo trong cục đều thích anh ấy, chọn làm trọng điểm bồi dưỡng cơ.” Cảnh sát trẻ nói tới đây, bổ sung thêm: “Nghe đâu cũng đẹp trai nữa.”

“Làm cảnh sát quan trọng là phá được án, chứ đẹp trai để làm đ** gì.” Cảnh sát già có phần nghe không lọt lời tâng bốc ngoại quốc, “Với cả, mấy thứ kỹ thuật nước ngoài đó? Mang về đây cũng không hợp phong thủy ha.”

Cảnh sát trẻ cảm thấy quan niệm của chú ta cũ quá rồi, “Tội phạm đâu có phân biệt biên giới, cho dù kỹ thuật không tới đâu, nhưng lý thuyết vẫn giống nhau mà. Có mấy thứ, như là cái gì nhỉ… khắc họa tâm lý tội phạm, với cả một vài phương pháp điều tra nữa, nước ngoài lợi hại vậy đó.”

Cảnh sát già ha hả nói: “Cách của Tây chưa chắc đã dùng được, nhìn tổng cục chúng ta xem, mấy năm trước khó khăn lập ra một tổ phân tích hành vi, hai năm sau đã toang rồi.”

Hai người đang nói, một người trẻ tuổi đi tới từ đối diện, là một chàng trai vóc người cao gầy, tóc hơi xoăn, bước tới chào bọn họ.

Hai gã cảnh sát vội vàng đứng dậy, cảnh sát già vừa mới bàn tán sau lưng người ta lúc này có hơi chột dạ, kẹp điếu thuốc thầm nghĩ, đây không phải đội trưởng Lục gì đó chứ? Trông cũng hơi nhỏ quá đó.

Chàng trai kia tự giới thiệu: “Các anh là người của chi cục phải không? Tôi là Kiều Trạch của tổ trọng án.”

Lúc này cảnh sát già mới thở phào một hơi, Kiều Trạch nhíu mày nói: “Dập thuốc đi, đây là hiện trường đấy.” Sau đó cậu quét mắt quanh một vòng quanh hiện trường, “Lãnh đạo của các anh đâu? Đã tới chưa?”

Hai gã cảnh sát nghe cậu nói vậy liền nghĩ thầm, đúng là tổ trọng án, người thì nhỏ mà lại rất mạnh miệng.

Nhưng tục ngữ nói cũng phải, quan lớn một cấp thì đè chết người, chi cục gặp tổng cục liền thấy lùn đi nửa cái đầu, càng khỏi phải nói người ta là tổ trọng án, tay cảnh sát già nhanh chóng dập thuốc, ngoan ngoãn nói: “Lãnh đạo của chúng tôi đang đi hỏi thăm về vụ án, tôi lập tức nhắn tin gọi hắn về.”



Hoa Đô (华都), hay còn được gọi là Hoa Đô (花都), là một siêu đô thị với hai mươi lăm triệu dân.

Trong Hoa Đô có cả thảy chín cảnh khu lớn, trên cùng là tổng cục, trong tổng cục, ngoại trừ phòng cảnh sát hình sự, còn dựng thêm một tổ trọng án, chuyên xử lí những vụ án rất ít manh mối lại vô cùng ghê rợn này.

Lúc này, tổ trưởng tổ trọng án Lục Tuấn Trì cũng chạy tới hiện trường, hắn dừng xe lại một bãi đỗ cách đó không xa, sau đó đi bộ tới đây.



Lục Tuần Trì mới đi một đoạn, đã loáng thoáng trông thấy dây phong tỏa của cảnh sát, hắn rảo bước xuyên ra bãi đất trống bên cạnh xưởng cát.

Bãi đất trống này lúc trước được dùng để chất cát, ngăn cách với không gian xung quanh, phía cuối bãi đất có một bức tường vây.

Ô tô bỏ hoang ở đây không chỉ có một chiếc, mà chiếc đám trẻ đá vào chính là chiếc xe cũ kỹ nhất trong số đó.

Lục Tuấn Trì dừng chân, đứng từ xa nhìn một lát, sau đó mới bước tới gần.

Vụ án chi cục đã kiểm tra một lần, sau khi bên này nhận được vẫn phải kiểm tra lại lần nữa theo quy trình, bảo đảm không có sai sót, chuyên gia giám định vật chứng Hà Vĩ của tổng cục đã tới, ngẩng đầu lên chào hỏi hắn: “Đội trưởng Lục.”

Lục Tuấn Trì gật đầu với anh ta, nhấc dải ngăn cách lên, đi tới.

Bên cạnh chiếc xe hỏng, chàng trai thoạt nhìn chỉ mới đầu đôi mươi đang cầm sổ ghi chép, không hề nể tình mà phê bình đội trưởng đội hình sự của chi cục, người nọ đúng là cảnh sát nhỏ tuổi nhất của tổ trọng án.

“…Lần sau nếu lại gặp tình huống này, sau khi nhận báo động phán đoán sơ bộ tình huống xong phải chờ chúng tôi đến, xử lý thầm lặng, các anh xem các anh hô hào ra đây cả đám người, còn hỏi thăm khắp xung quanh, chẳng có ai không biết chuyện này nữa, nếu không phải bị quản lý mạng bên chúng tôi phát hiện, đã lên hotsearch từ lâu rồi…” Kiều Trạch nói liến thoắng, vừa nói vừa chỉ vào điện thoại của mình.

Đội trưởng đội hình sự già của chi cục tuổi đã lớn, rất ít dùng điện thoại, nghe cậu nói mà ngây ra, ông ta nghiêm mặt nhìn qua, điện thoại trong tay chàng trai kia là giao diện của một phần mềm mà bình thường ông ta chưa từng thấy.

Đội trưởng già có lỗi nói: “Sau này chúng tôi nhất định sẽ chú ý đến internet hơn…”

Kiều Trạch thu lại điện thoại, thở dài một hơi, cậu cảm giác đội trường già này nhảy số khác kênh với cậu: “Điểm mấu chốt không phải cái này! Hung thủ để lại đồ ở đây, lại còn xử lí chống phân hủy, nói không chừng là sẽ quay về kiểm tra, vốn dĩ sau khi chúng ta điều tra hiện trường xong, có thể bố trí người theo dõi ôm cây đợi thỏ, các anh làm thế này, chắc chắn hung thủ sẽ không tới nữa.”

“Kiều Trạch!” Còn chưa dứt lời, Lục Tuấn Trì đã trầm giọng gọi tên chàng trai, nhắc nhở cậu nể mặt đội trưởng già một chút.

Chàng trai kia quay đầu lại, lập tức hiểu ý, không phê bình họ nữa, quay lại nói với cảnh sát già: “Đội trưởng Trương, nếu sau này thấy tình huống nào không bình thường, sau khi kiểm tra, bảo vệ hiện trường, lập tức liên hệ với tổ trọng án chúng tôi…”

Dứt lời, Kiều Trạch vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Tuấn Trì, thay đổi biểu cảm, ngoan ngoãn gọi: “Đội trưởng Lục.”

Lục Tuấn Trì ừ một tiếng, hắn đứng dưới ánh mặt trời, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, cổ áo không cài tới nút trên cùng.

Lục Tuấn Trì người cũng như tên, diện mạo vô cùng anh tuấn, mặt mày sáng sủa, mũi cao thẳng, vẻ tuấn tú này của hắn thoạt nhìn có phần khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc lại khiến người khác cảm thấy hắn cực kỳ lịch sự, tinh tế lại kiên nhẫn.

Hôm nay Lục Tuấn Trì mặc một chiếc sơ mi tối màu, giữa những ngày hè nóng nực thế này, màu tối cực kỳ hút nhiệt, nhưng nhiệt độ một mét xung quanh hắn lại thấp hơn bên ngoài vài phần.

Từ khi ngành công nghiệp xe hơi thay đổi lịch sử nhân loại, một vài chiếc xe cũ bắt đầu xuất hiện trong mỗi một thành thị. Chúng lẻ loi đỗ tại nơi nào đó giữa phố thị, như một ngôi mộ xe hơi nho nhỏ.

Những chiếc xe cũ đó vì đủ mọi nguyên nhân, bị chủ nhân của nó vứt bỏ: Cũ kỹ, hỏng hóc, tai nạn giao thông, chủ xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Khi phí sửa chữa một chiếc xe hỏng vượt qua giá trị của nó, vứt bỏ nó liền trở thành một lựa chọn. Rất ít người bằng lòng mang xe cũ đi tiêu hủy theo đúng quy trình, rất nhiều xe hỏng bị đỗ lại ven đường hoặc nơi nào đó không ai chú ý.

Lục Tuấn Trì nhìn mấy chiếc xe cũ kia, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, đeo găng tay vào, hỏi: “Xác nhận tình tiết vụ án chưa?”

Kiều Trạch nói: “Chiếc tráp này được mấy đứa nhóc đá bóng phát hiện, khi ấy bọn chúng sợ hãi chạy loạn, nên hiện trường không được bảo vệ nguyên vẹn. Sau đó cảnh sát đã tìm mấy đứa trẻ kia ghi lại lời khai, chiếc xe cũ này đã đỗ ở đây ít nhất năm năm rồi, ban đầu cái tráp được đặt bên dưới ghế sau, bọn chúng tò mò nên lấy ra, không ngờ sau khi mở ra, lại thấy một đôi tay…”

Lục Tuấn Trì quay đầu nhìn sang hai cái tay đã được pháp y bỏ vào trong hai chiếc túi riêng, cách một lớp túi nhựa có thể thấy được ngón tay thon dài, vân ngón tay, vân bàn tay đều rất rõ ràng.

Đó là một đôi tay nữ, hẳn đôi tay này đã bị chặt ra một thời gian rồi, sau đó được xử lý chống phân hủy, làn da hiện lên một màu trắng bợt thiếu sức sống.

Đôi tay vô cùng yên tĩnh nhưng lại chân thật, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Rõ ràng là thứ cơ thể mỗi người đều có, có thể nhìn bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này nhìn vào lại thấy xa lạ như vậy, khiến lòng người hoảng sợ.

Nó bị người khác dùng dụng cụ cưỡng ép tách từ trên cơ thể xuống, chỉ nhìn thôi đã có thể hiểu được nỗi đau ẩn chứa trong đó.

Hơn nữa nó còn xuất hiện ở một nơi mà nó không nên xuất hiện.

Chủ nhân của đôi tay này là ai?

Hung thủ đã hại cô ấy đến mức này là kẻ nào?

“Còn phát hiện gì khác không?” Lục Tuấn Trì nhìn quanh hiện trường, phán đoán tình hình.

Kiều Trạch lắc đầu: “Trong xe chỉ tìm được vân tay và dấu chân của mấy đứa trẻ, trên chiếc tráp không lưu lại dấu vết hữu hiệu nào hết, e là phải đợi kết quả xét nghiệm xem sao.”

Lục Tuấn Trì hơi nhíu mày, nghe vẻ hiện trường cánh tay đứt này quá sạch sẽ. Thậm chí còn không có dấu hiệu xem xét lại nhiều lần, chẳng lẽ hung thủ chỉ để lại đôi tay ở đây thôi sao?

Hiện tại cấp thiết nhất là phải xác định thân phận của người chết, có điều thông tin mà đôi tay này có thể cung cấp thì rất ít.

Trong thành phố biển người mênh mông, dân cư qua lại đông đúc, số người mất tích cũng không ít, chỉ dựa vào một đoạn tay cụt, vân tay, nhóm máu, ADN, phân tích vết thương, những thứ này không đủ để bọn họ xác nhận thân phận người chết.

Kiều Trạch tiếp tục báo cáo: “Phải rồi, còn nữa, em đã nhờ người điều tra thân phận chủ nhân của chiếc xe hỏng này.”

“Chắc chắn thứ này không phải do chủ xe để lại, không hung thủ nào để chiến lợi phẩm ngay trong xe của mình hết.” Lục Tuấn Trì nói tới đây, bỗng nghĩ ra điều gì đó, bèn xoay người nói với Kiều Trạch: “Viết giấy xin phép đi, điều động lực lượng của chi cục, tìm kiếm những chiếc xe hỏng tương tự thế này trong thành phố, tìm xem trong xe có loại tráp nào giống thế không?”

Thành phố này, xe cũ bỏ lên tới hàng ngàn, Lục Tuấn Trì có linh cảm, trong những chiếc xe khác cũng có thông tin giống thế này.

Kiều Trạch nhận mệnh lệnh từ đội trưởng, nhanh chóng trả lời: “Vâng!”

- o0o-

Chú thích:

1, Long não: Gỗ long não trên thực tế không bị côn trùng phá hại, vì thế người ta dùng nó để sản xuất các vật dụng nhỏ trong gia đình (tráp, hộp, chuỗi vòng hạt, quạt v.v). Ngoài ra thì nó có một ứng dụng khác nữa là làm tinh dầu hoặc viên khử mùi, đuổi côn trùng nữa.

2, Nắp capo: Nắp trước của xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau