Chương 102: Quyển 5Chương 102
Tổng cục Hoa Đô, trong văn phòng tổ trọng án, vụ án hai thùng dầu chứa xác đã điều tra đến Quách Thành Phong và người phụ nữ bí ẩn, sau đó manh mối đứt đoạn.
Quách Thành Phong giết nhiếp ảnh gia Ngô Thần Quang vì tình, vậy tại sao Quách Thành Phong lại chết?
Trên thùng dầu thứ hai không có vân tay, cảnh sát tìm kiếm nhiều cách cũng không thấy hung khí của hai vụ án này.
Lúc này, tổ trọng án đã nhận được ảnh chân dung mô phỏng của cô gái được gọi là Trần San San kia, đây cũng là manh mỗi hữu hiệu duy nhất trong tay họ.
Chiếc gương Quách Cẩm Thu cung cấp cũng được các nhân viên khác, thậm chí là khách hàng sử dụng. Dấu vân tay trên đó chồng chéo lên nhau, muốn tách được vân tay của người phụ nữ kia không phải chuyện dễ dàng, trung tâm giám định vật chất vẫn đang đối chiếu từng cái nhưng chưa có kết quả.
Sau cuộc họp, Lục Tuấn Trì bảo Hạ Minh Tích đăng thông tin tìm người kèm ảnh chân dung lên các kênh đại chúng của cảnh sát, đồng thời công bố số điện thoại manh mối.
Chuông điện thoại trong tổ trọng án reo suốt một ngày, họ nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Kiều Trạch và Hạ Minh Tích thu thập và nhập lại những thông tin này.
Gần đến giờ tan tầm, Lục Tuấn Trì hỏi: “Có manh mối nào hữu ích không?”
Nhiều điện thoại chưa chắc đã có nhiều manh mối. Trái lái có những lúc đông người, thông tin thượng vàng hạ cám, dẫn họ vào mê trận.
“Không có nhiều thông tin hữu dụng lắm…” Kiều Trạch thành thật báo cáo: “Có mấy người là nhận nhầm, còn có người hỏi ngược lại chúng ta cô gái đó là ai.”
Khúc Minh nghe vậy, bất đắc dĩ cười, “Thấy người phụ nữ đó xinh đẹp nên mới gọi à? Tưởng tổng cục chúng ta là trang web tình yêu và hôn nhân chắc?”
Không có tiến triển gì, Lục Tuấn Trì đành nói: “Mọi người tan làm đi đã, ngày mai mở họp thảo luận xem có nên thay đổi phương hướng không?”
Hắn và Tô Hồi xuống dưới, vừa xuống tới nơi đã thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Người nọ đeo chiếc túi quai xách, thấy họ bèn tươi cười bước lên, “Tổ trưởng Lục, thầy Tô.”
Tô Hồi nhìn không rõ, không nhận ra người này là ai.
Lục Tuấn Trì lại nhận ra ngay, “Phóng viên Giang, hôm nay anh đến tổng cục làm gì?”
Lúc này Tô Hồi mới nhớ ra, người này chính là phóng viên đã ăn tối cùng họ mấy hôm trước, anh vẫn còn nhớ tên anh ta, là Giang Lý.
Khi đó Lục Tuấn Trì đã thấy người này hơi khó chơi, hắn hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Giang Lý cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm của hắn, khẽ cười, nói: “Tổ trưởng Lục, đừng căng thế, tôi cũng có việc mới tới đây chứ.”
Lục Tuấn Trì không chịu nổi kiểu nói chuyện vòng vo của anh ta, “Phóng viên Giang, tối nay chúng tôi còn bận việc…”
Lúc này Giang Lý mới không lôi thôi nữa, nghiêm túc nói: “Tôi thấy tin tức tổng cục các anh đăng tải mới đến, có lẽ tôi biết một vài chuyện mà người phụ nữ các anh muốn tìm đã từng làm.”
Thấy Lục Tuấn Trì không nói gì, anh ta bèn bước lên, “À, hai anh này, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm rồi nói cụ thể nhé?”
Lục Tuấn Trì cười, “Nếu là chuyện công việc thì nói trong cục vẫn hơn, người biết chuyện cung cấp manh mối, chúng tôi làm thêm giờ cũng là chuyện hợp lẽ.”
Giang Lý cố ý chọn đến ngay giờ tan làm này chỉ để ăn một bữa cơm kéo gần quan hệ, anh ta bèn mặt dày tựa vào xe, nói: “Ôi, với cái đầu này của tôi, phóng thẩm vấn nghiêm túc như vậy, lỡ như quên mất chi tiết gì thì không hay lắm… Nếu hết cả buổi tôi vẫn chưa nói được thông tin gì có ích, không phải lỡ dở thời gian của mọi người lắm sao?”
Lục Tuấn Trì híp mắt, vỗ vai Giang Lý, “Nếu phóng viên Giang không muốn lỡ dở thời gian của mọi người thì tôi biết chỗ này hay lắm, có thể để phóng viên Giang suy nghĩ kỹ càng…”
Giang Lý này là kẻ lõi đời nhưng Lục Tuấn Trì lại không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng.
Giang Lý hiểu ý Lục Tuấn Trì, không nói gì nữa, sợ mình phải đeo vòng tay bạc, anh ta đành nghiêm mặt lại, “Tổ trưởng Lục… À, hình như tôi nhớ ra rồi… Nếu các anh không có thời gian thì chúng ta ngồi ngoài sân nói ngắn gọn thôi vậy.”
Anh ta không làm bộ làm tịch nữa, nói thẳng: “Thật ra chuyện là thế này, hơn ba tháng trước tôi nhận được một tin báo, người ta nói có hai người đàn ông đánh nhau ở trung tâm thương mại vì một người phụ nữ. Khi đó tôi thấy đây có thể cũng là tin tức có giá trị, bèn vội vàng chạy qua. Tiếc là lúc tôi đến thì họ đã được can lại bỏ đi hết rồi. Sau đó bạn tôi trích camera giúp tôi, tôi nhớ camera có quay được một người phụ nữ, chính là người phụ nữ này.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh có chắc chắn người phụ nữ đó là người trong thông báo tìm của cảnh sát không?”
“Tất nhiên rồi, tổ trưởng Lục đừng coi thường kinh nghiệm nhận mặt người của tôi, nghề của tôi mà. Hơn nữa tôi mà dám cung cấp tin giả cho tổ trọng án sao? Tôi chưa chán sống đâu…”
Giang Lý vừa nói vừa mở điện thoại cho Lục Tuấn Trì xem, “Khoảng thời gian này đây, trung tâm thương mại Giang Dương, tổ trưởng Lục có thể cho cấp dưới điều tra. Hơn nữa tôi cũng đã chụp lại thông tin của hai người đàn ông này rồi… Haiz, tôi còn tưởng sẽ có một bài báo ngon ăn chứ.”
Anh ta lại lột album, mở một tấm hình rồi đưa Lục Tuấn Trì.
Trong hình là một tờ khai, trên đó viết tên hai người đàn ông cùng số chứng minh thư và số điện thoại, “Đây là hai người đàn ông đánh nhau lúc đó. Trung tâm thương mại định báo cảnh sát nên mới lấy thông tin nhưng hai người họ nhất quyết đòi giải quyết riêng, còn đút cho trưởng đội bảo vệ một nghìn tệ mới được bỏ qua.”
Lục Tuấn Trì nhìn thông tin hai người đàn ông kia để lại, một người là Khâu Gia Vinh, người còn lại là Thiệu Trường Thanh.
Hắn lưu lại mấy thông tin này, nhắn tin bảo Kiều Trạch tranh thủ điều tra,
Sau đó Lục Tuấn Trì ngẩng đầu nói với Giang Lý: “Cảm ơn phóng viên Giang.”
Giang Lý nói hết rồi vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi Lục Tuấn Trì: “À, tổ trưởng Lục, tôi biết gì đã nói hết rồi, tối nay anh với thầy Tô có rảnh không?”
Lục Tuấn Trì khoát tay, “Tôi xin nhận ý tốt nhưng vụ án đang lúc quan trọng, đợi phá án xong rồi hẹn sau, lúc đó tôi mời anh.”
Giang Lý mời ăn thất bại, hụt hẫng ra về.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi lên xe, Tô Hồi gác ba-toong sang bên cạnh, cài dây an toàn, “Tôi thấy người này cũng chỉ muốn moi vài thông tin thôi, chúng ta không cho là được. Anh đừng làm căng quá…”
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi tiếp xúc với mấy phòng viên này từ lâu rồi, lúc họ muốn moi tin thì gần gũi lắm. Sau này biết được vài chuyện rồi lại không biết giới hạn viết linh tinh, trước đây có không ít cảnh sát bị việc này ảnh hưởng rồi, ít gần gũi với họ thì hơn.”
Tô Hồi chưa gặp chuyện này bao giờ, cũng không để bụng nhiều, “Dù sao manh mối của anh ta cũng có thể thúc đẩy vụ án, vẫn phải cảm ơn anh ta.”
—
Hoa Đô, nhà Tô Hồi, phòng khách sáng trưng.
Không lâu sau Kiều Trạch đã gửi lại thông tin.
“Em xác nhận với trung tâm thương mại rồi, đúng là từng có chuyện như vậy. Nhưng sáng mai họ đi làm mới trích camera được. Sau đó em đã liên lạc với hai người đàn ông đánh nhau rồi, đúng là Khâu Gia Vinh và Thiệu Trường Thanh. Khâu Gia Vinh nói người phụ nữ này là bạn gái đã mất tích của anh ta. Thiệu Trường Thanh nói đây là bạn anh ta nhưng không thân thiết. Về người phụ nữ bí ẩn kia, họ cũng chỉ cho chúng ta một cái tên giả – Trần Linh Linh. Em đã xin số điện thoại của cô ta rồi nhưng không gọi được.”
“Họ Trần, rất có thể là cùng một người.” Lục Tuấn Trì phán đoán.
Hiện giờ lại có thêm hai người đàn ông xuất hiện…
Cũng lại đánh nhau vì người phụ nữ này.
Xem ra đây không chỉ là cao thủ lừa tình, còn là một bậc thầy quản lý thời gian.
Còn cả… mất tích?
Chẳng lẽ cô ta biết tin nên đã bỏ trốn sao?
“Có thấy dấu hiệu lừa đảo không?” Lục Tuấn Trì hỏi, thông thường một người phụ nữ qua lại với nhiều người đàn ông bằng thân phận khác nhau sẽ có liên quan đến việc lừa đảo gì đó.
Kiều Trạch nói: “Em đã hỏi rồi, họ nói chỉ có mấy khoản tiêu nhỏ như các cặp đôi bình thường thôi. Khâu Gia Vinh hỏi tại sao cảnh sát lại tìm người này, em nói có thể cô ấy có liên quan đến một vụ án cảnh sát đang điều tra, anh ta còn nói hy vọng cảnh sát tìm ra cô gái này, thông báo cho anh ta.”
Lục Tuấn Trì không đoán trước được câu chuyện lại thế này, hắn nói: “Em bảo hai người đàn ông đó đến cục vào sáng mai, chúng ta hỏi thăm tình hình cụ thể.”
Hôm nay có mưa nhỏ, tiếng mưa rả rích vọng vào từ ngoài cửa sổ. Giờ đã tháng mười, thời tiết Hoa Đô vẫn ẩm ướt như mùa mưa. Tô Hồi có vẻ không thoải mái lắm, lúc ăn tối cứ ho liên tục nên đã về phòng ngủ sớm.
Lục Tuấn Trì ngồi trước bàn ăn, sắp xếp lại hồ sơ vụ án.
Hắn chợt nghe tiếng ho của Tô Hồi vang lên trong phòng ngủ.
Lục Tuấn Trì đứng dậy, thấy phòng Tô Hồi vẫn sáng đèn, bèn rót cốc nước rồi gõ cửa phòng anh.
Tô Hồi đáp lại, đặt mấy tờ tài liệu trên tay xuống.
Lục Tuấn Trì đặt cốc lên bàn, nhắc nhở anh: “Anh uống thuốc chưa?”
Tô Hồi tựa lên chiếc gối tựa đầu giường, vùi cả người vào đó, anh chỉ sang chiếc bàn bên cạnh, Lục Tuấn Trì bèn hiểu ý lấy thuốc cho anh.
Tô Hồi uống thuốc xong lại ho thêm vài tiếng, lúc này mới thấy có lẽ thuốc chỉ có tác dụng xoa dịu, hiệu quả ngày càng kém.
Lục Tuấn Trì nói: “Xong vụ án này, tôi đến bệnh viện với anh.”
Tô Hồi im lặng một lát rồi đồng ý, anh rũ mắt, dưới hàng mi thật dài, nốt ruồi kia lại càng thêm rõ ràng.
Lục Tuấn Trì nhìn tài liệu Tô Hồi đặt bên cạnh, là hồ sơ vụ án này, hắn khuyên anh: “Nếu anh không khỏe thì nghỉ sớm. Tôi bảo Kiều Trạch hẹn hai người đàn ông đánh nhau kia rồi.”
“Tôi cảm giác, mấu chốt vẫn nằm ở người phụ nữ kia…” Tô Hồi lầm bầm, rúc cả người vào chăn, anh nằm nghiêng người, chớp mắt rồi nhắm lại.
Lục Tuấn Trì biết, anh không ngủ, vẫn đang nghĩ đến vụ án.
Ánh đèn trong phòng rọi lên mặt Tô Hồi, khuôn mặt mịn màng, hơi thở yếu ớt, Lục Tuấn Trì cảm giác làn da anh man mác một sắc trắng lành lạnh, tựa như sương đêm đông lại vào mùa đông phương Bắc.
Người trước mắt hắn yên tĩnh, yếu ớt tựa như chỉ cần chạm nhẹ thôi anh sẽ tan biến mất.
Lục Tuấn Trì cẩn thận ém các góc chăn giúp anh, tắt đèn.
—
Sáng hôm sau, Khâu Gia Vinh được gọi đến trước.
Anh ta là một lập trình viên ba mươi tuổi, đeo kính, dù chưa lớn tuổi nhưng tóc đã hơi thưa thớt, thoạt trông lớn hơn tuổi thật rất nhiều.
Khâu Gia Vinh nói mình vừa xin nghỉ làm để đến đây, gặp cảnh sát, anh ta có vẻ căng thẳng.
“Tôi quen cô gái ấy vào bốn tháng trước, cô ấy nói thấy tài liệu của tôi trên một trang web tình yêu và hôn nhân. Lúc đó cô ấy nói tên mình là Trần Linh Linh.”
Kiều Trạch cũng đã điều tra cái tên này, là tên giả, dù có rất nhiều người trùng tên nhưng không có cô gái nào phù hợp trong số đó.
Khúc Minh nói: “Anh vui lòng cung cấp tài khoản cô ấy từng dùng và phương thức liên lạc cho chúng tôi.”
Khâu Gia Vinh khai thông tin xong, Kiều Trạch lập tức cầm đi, chuẩn bị điều tra.
“Anh và cô gái này quen nhau thế nào? Từ khi quen nhau đã có những chuyện gì xảy ra?”
Khâu Gia Vinh đẩy kính, căng thẳng nắm hai tay, “Tôi đến tuổi này rồi, gia đình hối hôn liên tục nhưng tôi là lập trình viên, bình thường không có thời gian tiếp xúc với phụ nữ, tôi có đăng ký thông tin trên một trang web tình yêu hôn nhân. Sau đó cô ấy chủ động kết bạn với tôi. Cô ấy gửi ảnh qua, còn xinh hơn tôi mong đợi nữa, đã vậy còn có vẻ rất dịu dàng, hiền thục. Lúc đó tôi đã nghĩ đây chính là người mình muốn tìm.”
Khúc Minh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi kết bạn, chúng tôi nói chuyện một thời gian. Tôi thấy cô ấy rất giỏi bắt chuyện, khi tôi nói chuyện với những cô gái khác, bầu không khí rất dễ trở nên lúng túng. Nhưng khi nói chuyện với cô ấy thì không, chúng tôi rất có tiếng nói chung. Sau một tuần nói chuyện qua mạng, tôi hẹn cô ấy đi ăn, bữa hôm đó chúng tôi AA. Cô ấy kể cho tôi về cuốn sách mình thích, còn nói gần đây đang học nấu ăn, lúc đó tôi đã có hảo cảm với cô ấy rồi…”
Học nấu ăn, điểm này trùng khớp với lời khai của Quách Cẩm Thu.
Dịu dàng hiền thục, giỏi nói chuyện, cũng nhất trí với lời tả của các nhân viên.
Nhà hàng tư nhân, web hôn nhân… Cô gái này không kén chọn chút nào, tung lưới khắp nơi như thợ săn đang tìm kiếm con mồi.
“Cô ấy chưa từng nhắc đến yêu cầu về tiền bạc sao?” Dù đã hỏi qua điện thoại trước đó nhưng để chắc chắn, Khúc Minh vẫn hỏi lại.
Khâu Gia Vinh lắc đầu, “Không, chúng tôi không AA thì cũng là thanh toán cho nhanh, thậm chí cô ấy còn chi nhiều hơn một chút.”
“Cô ấy có từng nói với anh về nhà hàng Quách không?”
Khâu Gia Vinh đẩy kính, “Hình như có nói một lần, cô ấy học nấu ăn ở đó. Ngoài ra thì tôi không biết.”
Khúc Minh cho anh ta xem hình Quách Thành Phong và Ngô Thần Quang, “Anh từng thấy hai người này chưa?”
Khâu Gia Vinh cúi đầu chăm chú nhìn một lát, sau đó lắc đầu, “Tôi không quen…”
Khúc Minh nhíu mày, “Về người phụ nữ kia, cô ấy từng nói gì với anh nữa không? Ví dụ như trước đây sống ở đâu, đã từng kết hôn chưa, làm việc gì?”
Khâu Gia Vinh nói: “Cô ấy… không nói quá nhiều cho tôi biết.”
Khúc Minh kiên nhẫn hỏi: “Anh còn biết gì về cô ấy nữa không?”
“Cô ấy nấu ăn ngon lắm, tôi từng ăn vài lần rồi, còn ngon hơn mẹ tôi nấu. Có lần cô ấy còn tặng tôi bánh quy tự làm…”
Nói tới đây, Khâu Gia Vinh như hồi tưởng lại hương vị ấy, ngại ngùng cười, “Lúc tôi bận công việc, cô ấy sẽ nói chuyện với tôi, kể chuyện cười cho tôi. Lúc nào cô ấy cũng thấu hiểu người khác, hôm sinh nhật, cô ấy còn tặng một con chuột mà tôi luôn muốn mua.”
Khúc Minh nhíu mày, ông không muốn nghe chuyện tình yêu tình báo: “Chuyện cô ấy mất tích thì sao?”
“Chuyện từ nửa tháng trước, cô ấy đột nhiên mất tích. Trước đó một ngày cô ấy còn hẹn tôi đi ăn nhưng đến hôm ấy lại đột nhiên lại nhắn tin đòi chia tay, gọi điện thì không được, nhắn tin không trả lời. Tôi gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát nói không tìm thấy người này…”
Khúc Minh nghe sao cũng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình bị đá rồi, “Lúc hai người hẹn hò, cô ấy không dùng tên thật, anh chắc chắn cô ta mất tích chứ?”
Mắt Khâu Gia Vinh đỏ lên, kích động nói: “Không thể nào, cô ấy yêu tôi như vậy, sao có thể đùng cái là chia tay?! Nói không chừng cô ấy bị đe dọa hay có thể là xảy ra chuyện rồi, người khác lấy điện thoại của cô ấy nhắn tin cho tôi.”
Khúc Minh hỏi: “Trong thời gian hẹn hò có chuyện gì không bình thường lắm xảy ra không? Hoặc chuyện gì khiến anh nghĩ có thể nó liên quan đến việc bạn gái anh mất tích?”
Chắc chắn người đàn ông này vẫn còn những chuyện chưa nói.
Khâu Gia Vinh cúi đầu nghĩ một chốc, nói: “Khoảng một tháng sau khi chúng tôi quen nhau… cũng là hơn ba tháng trước, có một hôm ăn cơm xong, cô ấy nói với tôi trước khi quen tôi cô ấy có qua lại với một người, cô ấy không thích người đàn ông này nhưng hắn ta cứ bám lấy cô ấy mãi… Một hôm thứ sáu tôi tan làm, chúng tôi hẹn hò tại một trung tâm thương mại, sau khi đi dạo một lát thì tôi đi vệ sinh, đến lúc ra ngoài, tôi thấy một người đàn ông đang kéo cô ấy… Lúc đó tôi lập tức bốc hỏa, xông lên…”
Khúc Minh hỏi: “Các anh đánh nhau à?”
Khâu Gia Minh nói: “Chỉ là đôi chút xô xát thôi, không nghiêm trọng lắm…”
Đây hẳn là thông tin Giang Lý nhận được, họ đã từng ẩu đả tại trung tâm thương mại.
Trịnh Bách hỏi: “Kết quả thì sao, anh thắng hay thua?”
Khâu Gia Vinh tự hào nói: “Đương nhiên là tôi thắng! Đừng nhìn tôi là lập trình viên mà tưởng, lúc đánh nhau không yếu đâu. Tôi nói với người kia đây là bạn gái tôi, bảo anh ta đừng quấn lấy cô ấy nữa. Sau đó chúng tôi xô xát, cuối cùng giải quyết riêng rồi. Nhưng tôi thấy anh ta không dễ dàng từ bỏ đâu. Sau vụ đó cô ấy đã bảo đảm với tôi là người đàn ông kia đơn phương quấn lấy cô ấy, họ đã chia tay rồi, cô ấy không gặp lại anh ta nữa. Sau đó thì cô ấy mất tích…”
“Tôi nghi ngờ người đàn ông kia đã làm gì đó với cô ấy.” Nói tới đây, Khâu Gia Vinh có vẻ lo lắng. Anh ta lại đẩy kính, “Các anh có thể cho tôi biết cô ấy là ai không?”
Khúc Minh nói: “Chuyện về cô gái này, hiện cảnh sát vẫn đang điều tra.”
Khâu Gia Vinh hỏi: “Vậy cô ấy phạm pháp sao?”
Khúc Minh: “Chúng tôi chưa thể xác định cô ấy có phạm pháp hay không. Anh có giữ lịch sử trò chuyện với cô ấy không? Có thể cho chúng tôi xem được chứ?”
Khâu Gia Vinh lấy điện thoại ra đưa họ, Khúc Minh lập tức in ra một bản, lịch sử trò chuyện dừng ở hai tuần trước. Cuộc nói chuyện của họ chỉ xoay quanh những câu cổ vũ và yêu đương, có thể thấy hai người rất hạnh phúc, cuối cùng là tin nhắn chia tay.
“Em đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn thấy chúng ta không hợp nhau. Em nghĩ chúng ta nên cho nhau không gian riêng.”
Sau đó là vài cuộc điện thoại không người nhận.
Khâu Gia Vinh nói: “Tôi đến đây trả lời câu hỏi của các anh là vì muốn hỏi cho rõ… Tôi thấy cô ấy không phải lừa đảo… Ít nhất cô ấy chưa từng lừa gì của tôi hết, cô ấy dịu dàng, lương thiện, có lòng thương, lại hiền lành nết na, nếu các anh tìm thấy cô ấy, tôi… tôi vẫn yêu cô ấy.”
Nói tới đây, anh ta cúi đầu, “Gia đình nghe tôi có bạn gái, đã bắt đầu chuẩn bị rồi…”
Khúc Minh và Trịnh Bách nhìn nhau, đều thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ. Nhưng họ cũng không thể nói rõ kỳ lạ thế nào.
Sau đó Khúc Minh đẩy một tờ khai sang, “Anh điền tờ khai này đi đã.”
Nghe họ định điều tra chuyện đánh nhau, Khâu Gia Vinh cảnh giác hỏi: “Chuyện này… lúc đó chúng tôi chỉ xô xát một chút thôi, sẽ không có phiền phức gì chứ?”
Khúc Minh nói: “Nếu thật sự không nghiêm trọng như anh nói, tất nhiên là không có phiền phức gì lớn.”
Tô Hồi và Lục Tuấn Trì ngồi trong phòng thẩm vấn, quan sát toàn bộ quá trình.
Tô Hồi nhíu mày, không nói gì.
Lục Tuấn Trì day trán, nói: “Chúng ta nghe người còn lại nói sao đã.”
Trong lời khai của Khâu Gia Vinh, người phụ nữ này có vẻ là một người vợ hoàn hảo hoặc là kiểu mang lại hơi ấm cho người khác như nàng tiên ống tre. Nhưng trên thực tế lại là một cô gái lăng nhăng bắt cá nhiều tay.
Một người phụ nữ như vậy thường sẽ vì tiền hoặc vì người, vậy người phụ nữ này làm thế vì điều gì?
Quách Thành Phong giết nhiếp ảnh gia Ngô Thần Quang vì tình, vậy tại sao Quách Thành Phong lại chết?
Trên thùng dầu thứ hai không có vân tay, cảnh sát tìm kiếm nhiều cách cũng không thấy hung khí của hai vụ án này.
Lúc này, tổ trọng án đã nhận được ảnh chân dung mô phỏng của cô gái được gọi là Trần San San kia, đây cũng là manh mỗi hữu hiệu duy nhất trong tay họ.
Chiếc gương Quách Cẩm Thu cung cấp cũng được các nhân viên khác, thậm chí là khách hàng sử dụng. Dấu vân tay trên đó chồng chéo lên nhau, muốn tách được vân tay của người phụ nữ kia không phải chuyện dễ dàng, trung tâm giám định vật chất vẫn đang đối chiếu từng cái nhưng chưa có kết quả.
Sau cuộc họp, Lục Tuấn Trì bảo Hạ Minh Tích đăng thông tin tìm người kèm ảnh chân dung lên các kênh đại chúng của cảnh sát, đồng thời công bố số điện thoại manh mối.
Chuông điện thoại trong tổ trọng án reo suốt một ngày, họ nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Kiều Trạch và Hạ Minh Tích thu thập và nhập lại những thông tin này.
Gần đến giờ tan tầm, Lục Tuấn Trì hỏi: “Có manh mối nào hữu ích không?”
Nhiều điện thoại chưa chắc đã có nhiều manh mối. Trái lái có những lúc đông người, thông tin thượng vàng hạ cám, dẫn họ vào mê trận.
“Không có nhiều thông tin hữu dụng lắm…” Kiều Trạch thành thật báo cáo: “Có mấy người là nhận nhầm, còn có người hỏi ngược lại chúng ta cô gái đó là ai.”
Khúc Minh nghe vậy, bất đắc dĩ cười, “Thấy người phụ nữ đó xinh đẹp nên mới gọi à? Tưởng tổng cục chúng ta là trang web tình yêu và hôn nhân chắc?”
Không có tiến triển gì, Lục Tuấn Trì đành nói: “Mọi người tan làm đi đã, ngày mai mở họp thảo luận xem có nên thay đổi phương hướng không?”
Hắn và Tô Hồi xuống dưới, vừa xuống tới nơi đã thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Người nọ đeo chiếc túi quai xách, thấy họ bèn tươi cười bước lên, “Tổ trưởng Lục, thầy Tô.”
Tô Hồi nhìn không rõ, không nhận ra người này là ai.
Lục Tuấn Trì lại nhận ra ngay, “Phóng viên Giang, hôm nay anh đến tổng cục làm gì?”
Lúc này Tô Hồi mới nhớ ra, người này chính là phóng viên đã ăn tối cùng họ mấy hôm trước, anh vẫn còn nhớ tên anh ta, là Giang Lý.
Khi đó Lục Tuấn Trì đã thấy người này hơi khó chơi, hắn hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Giang Lý cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm của hắn, khẽ cười, nói: “Tổ trưởng Lục, đừng căng thế, tôi cũng có việc mới tới đây chứ.”
Lục Tuấn Trì không chịu nổi kiểu nói chuyện vòng vo của anh ta, “Phóng viên Giang, tối nay chúng tôi còn bận việc…”
Lúc này Giang Lý mới không lôi thôi nữa, nghiêm túc nói: “Tôi thấy tin tức tổng cục các anh đăng tải mới đến, có lẽ tôi biết một vài chuyện mà người phụ nữ các anh muốn tìm đã từng làm.”
Thấy Lục Tuấn Trì không nói gì, anh ta bèn bước lên, “À, hai anh này, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm rồi nói cụ thể nhé?”
Lục Tuấn Trì cười, “Nếu là chuyện công việc thì nói trong cục vẫn hơn, người biết chuyện cung cấp manh mối, chúng tôi làm thêm giờ cũng là chuyện hợp lẽ.”
Giang Lý cố ý chọn đến ngay giờ tan làm này chỉ để ăn một bữa cơm kéo gần quan hệ, anh ta bèn mặt dày tựa vào xe, nói: “Ôi, với cái đầu này của tôi, phóng thẩm vấn nghiêm túc như vậy, lỡ như quên mất chi tiết gì thì không hay lắm… Nếu hết cả buổi tôi vẫn chưa nói được thông tin gì có ích, không phải lỡ dở thời gian của mọi người lắm sao?”
Lục Tuấn Trì híp mắt, vỗ vai Giang Lý, “Nếu phóng viên Giang không muốn lỡ dở thời gian của mọi người thì tôi biết chỗ này hay lắm, có thể để phóng viên Giang suy nghĩ kỹ càng…”
Giang Lý này là kẻ lõi đời nhưng Lục Tuấn Trì lại không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng.
Giang Lý hiểu ý Lục Tuấn Trì, không nói gì nữa, sợ mình phải đeo vòng tay bạc, anh ta đành nghiêm mặt lại, “Tổ trưởng Lục… À, hình như tôi nhớ ra rồi… Nếu các anh không có thời gian thì chúng ta ngồi ngoài sân nói ngắn gọn thôi vậy.”
Anh ta không làm bộ làm tịch nữa, nói thẳng: “Thật ra chuyện là thế này, hơn ba tháng trước tôi nhận được một tin báo, người ta nói có hai người đàn ông đánh nhau ở trung tâm thương mại vì một người phụ nữ. Khi đó tôi thấy đây có thể cũng là tin tức có giá trị, bèn vội vàng chạy qua. Tiếc là lúc tôi đến thì họ đã được can lại bỏ đi hết rồi. Sau đó bạn tôi trích camera giúp tôi, tôi nhớ camera có quay được một người phụ nữ, chính là người phụ nữ này.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh có chắc chắn người phụ nữ đó là người trong thông báo tìm của cảnh sát không?”
“Tất nhiên rồi, tổ trưởng Lục đừng coi thường kinh nghiệm nhận mặt người của tôi, nghề của tôi mà. Hơn nữa tôi mà dám cung cấp tin giả cho tổ trọng án sao? Tôi chưa chán sống đâu…”
Giang Lý vừa nói vừa mở điện thoại cho Lục Tuấn Trì xem, “Khoảng thời gian này đây, trung tâm thương mại Giang Dương, tổ trưởng Lục có thể cho cấp dưới điều tra. Hơn nữa tôi cũng đã chụp lại thông tin của hai người đàn ông này rồi… Haiz, tôi còn tưởng sẽ có một bài báo ngon ăn chứ.”
Anh ta lại lột album, mở một tấm hình rồi đưa Lục Tuấn Trì.
Trong hình là một tờ khai, trên đó viết tên hai người đàn ông cùng số chứng minh thư và số điện thoại, “Đây là hai người đàn ông đánh nhau lúc đó. Trung tâm thương mại định báo cảnh sát nên mới lấy thông tin nhưng hai người họ nhất quyết đòi giải quyết riêng, còn đút cho trưởng đội bảo vệ một nghìn tệ mới được bỏ qua.”
Lục Tuấn Trì nhìn thông tin hai người đàn ông kia để lại, một người là Khâu Gia Vinh, người còn lại là Thiệu Trường Thanh.
Hắn lưu lại mấy thông tin này, nhắn tin bảo Kiều Trạch tranh thủ điều tra,
Sau đó Lục Tuấn Trì ngẩng đầu nói với Giang Lý: “Cảm ơn phóng viên Giang.”
Giang Lý nói hết rồi vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi Lục Tuấn Trì: “À, tổ trưởng Lục, tôi biết gì đã nói hết rồi, tối nay anh với thầy Tô có rảnh không?”
Lục Tuấn Trì khoát tay, “Tôi xin nhận ý tốt nhưng vụ án đang lúc quan trọng, đợi phá án xong rồi hẹn sau, lúc đó tôi mời anh.”
Giang Lý mời ăn thất bại, hụt hẫng ra về.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi lên xe, Tô Hồi gác ba-toong sang bên cạnh, cài dây an toàn, “Tôi thấy người này cũng chỉ muốn moi vài thông tin thôi, chúng ta không cho là được. Anh đừng làm căng quá…”
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi tiếp xúc với mấy phòng viên này từ lâu rồi, lúc họ muốn moi tin thì gần gũi lắm. Sau này biết được vài chuyện rồi lại không biết giới hạn viết linh tinh, trước đây có không ít cảnh sát bị việc này ảnh hưởng rồi, ít gần gũi với họ thì hơn.”
Tô Hồi chưa gặp chuyện này bao giờ, cũng không để bụng nhiều, “Dù sao manh mối của anh ta cũng có thể thúc đẩy vụ án, vẫn phải cảm ơn anh ta.”
—
Hoa Đô, nhà Tô Hồi, phòng khách sáng trưng.
Không lâu sau Kiều Trạch đã gửi lại thông tin.
“Em xác nhận với trung tâm thương mại rồi, đúng là từng có chuyện như vậy. Nhưng sáng mai họ đi làm mới trích camera được. Sau đó em đã liên lạc với hai người đàn ông đánh nhau rồi, đúng là Khâu Gia Vinh và Thiệu Trường Thanh. Khâu Gia Vinh nói người phụ nữ này là bạn gái đã mất tích của anh ta. Thiệu Trường Thanh nói đây là bạn anh ta nhưng không thân thiết. Về người phụ nữ bí ẩn kia, họ cũng chỉ cho chúng ta một cái tên giả – Trần Linh Linh. Em đã xin số điện thoại của cô ta rồi nhưng không gọi được.”
“Họ Trần, rất có thể là cùng một người.” Lục Tuấn Trì phán đoán.
Hiện giờ lại có thêm hai người đàn ông xuất hiện…
Cũng lại đánh nhau vì người phụ nữ này.
Xem ra đây không chỉ là cao thủ lừa tình, còn là một bậc thầy quản lý thời gian.
Còn cả… mất tích?
Chẳng lẽ cô ta biết tin nên đã bỏ trốn sao?
“Có thấy dấu hiệu lừa đảo không?” Lục Tuấn Trì hỏi, thông thường một người phụ nữ qua lại với nhiều người đàn ông bằng thân phận khác nhau sẽ có liên quan đến việc lừa đảo gì đó.
Kiều Trạch nói: “Em đã hỏi rồi, họ nói chỉ có mấy khoản tiêu nhỏ như các cặp đôi bình thường thôi. Khâu Gia Vinh hỏi tại sao cảnh sát lại tìm người này, em nói có thể cô ấy có liên quan đến một vụ án cảnh sát đang điều tra, anh ta còn nói hy vọng cảnh sát tìm ra cô gái này, thông báo cho anh ta.”
Lục Tuấn Trì không đoán trước được câu chuyện lại thế này, hắn nói: “Em bảo hai người đàn ông đó đến cục vào sáng mai, chúng ta hỏi thăm tình hình cụ thể.”
Hôm nay có mưa nhỏ, tiếng mưa rả rích vọng vào từ ngoài cửa sổ. Giờ đã tháng mười, thời tiết Hoa Đô vẫn ẩm ướt như mùa mưa. Tô Hồi có vẻ không thoải mái lắm, lúc ăn tối cứ ho liên tục nên đã về phòng ngủ sớm.
Lục Tuấn Trì ngồi trước bàn ăn, sắp xếp lại hồ sơ vụ án.
Hắn chợt nghe tiếng ho của Tô Hồi vang lên trong phòng ngủ.
Lục Tuấn Trì đứng dậy, thấy phòng Tô Hồi vẫn sáng đèn, bèn rót cốc nước rồi gõ cửa phòng anh.
Tô Hồi đáp lại, đặt mấy tờ tài liệu trên tay xuống.
Lục Tuấn Trì đặt cốc lên bàn, nhắc nhở anh: “Anh uống thuốc chưa?”
Tô Hồi tựa lên chiếc gối tựa đầu giường, vùi cả người vào đó, anh chỉ sang chiếc bàn bên cạnh, Lục Tuấn Trì bèn hiểu ý lấy thuốc cho anh.
Tô Hồi uống thuốc xong lại ho thêm vài tiếng, lúc này mới thấy có lẽ thuốc chỉ có tác dụng xoa dịu, hiệu quả ngày càng kém.
Lục Tuấn Trì nói: “Xong vụ án này, tôi đến bệnh viện với anh.”
Tô Hồi im lặng một lát rồi đồng ý, anh rũ mắt, dưới hàng mi thật dài, nốt ruồi kia lại càng thêm rõ ràng.
Lục Tuấn Trì nhìn tài liệu Tô Hồi đặt bên cạnh, là hồ sơ vụ án này, hắn khuyên anh: “Nếu anh không khỏe thì nghỉ sớm. Tôi bảo Kiều Trạch hẹn hai người đàn ông đánh nhau kia rồi.”
“Tôi cảm giác, mấu chốt vẫn nằm ở người phụ nữ kia…” Tô Hồi lầm bầm, rúc cả người vào chăn, anh nằm nghiêng người, chớp mắt rồi nhắm lại.
Lục Tuấn Trì biết, anh không ngủ, vẫn đang nghĩ đến vụ án.
Ánh đèn trong phòng rọi lên mặt Tô Hồi, khuôn mặt mịn màng, hơi thở yếu ớt, Lục Tuấn Trì cảm giác làn da anh man mác một sắc trắng lành lạnh, tựa như sương đêm đông lại vào mùa đông phương Bắc.
Người trước mắt hắn yên tĩnh, yếu ớt tựa như chỉ cần chạm nhẹ thôi anh sẽ tan biến mất.
Lục Tuấn Trì cẩn thận ém các góc chăn giúp anh, tắt đèn.
—
Sáng hôm sau, Khâu Gia Vinh được gọi đến trước.
Anh ta là một lập trình viên ba mươi tuổi, đeo kính, dù chưa lớn tuổi nhưng tóc đã hơi thưa thớt, thoạt trông lớn hơn tuổi thật rất nhiều.
Khâu Gia Vinh nói mình vừa xin nghỉ làm để đến đây, gặp cảnh sát, anh ta có vẻ căng thẳng.
“Tôi quen cô gái ấy vào bốn tháng trước, cô ấy nói thấy tài liệu của tôi trên một trang web tình yêu và hôn nhân. Lúc đó cô ấy nói tên mình là Trần Linh Linh.”
Kiều Trạch cũng đã điều tra cái tên này, là tên giả, dù có rất nhiều người trùng tên nhưng không có cô gái nào phù hợp trong số đó.
Khúc Minh nói: “Anh vui lòng cung cấp tài khoản cô ấy từng dùng và phương thức liên lạc cho chúng tôi.”
Khâu Gia Vinh khai thông tin xong, Kiều Trạch lập tức cầm đi, chuẩn bị điều tra.
“Anh và cô gái này quen nhau thế nào? Từ khi quen nhau đã có những chuyện gì xảy ra?”
Khâu Gia Vinh đẩy kính, căng thẳng nắm hai tay, “Tôi đến tuổi này rồi, gia đình hối hôn liên tục nhưng tôi là lập trình viên, bình thường không có thời gian tiếp xúc với phụ nữ, tôi có đăng ký thông tin trên một trang web tình yêu hôn nhân. Sau đó cô ấy chủ động kết bạn với tôi. Cô ấy gửi ảnh qua, còn xinh hơn tôi mong đợi nữa, đã vậy còn có vẻ rất dịu dàng, hiền thục. Lúc đó tôi đã nghĩ đây chính là người mình muốn tìm.”
Khúc Minh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi kết bạn, chúng tôi nói chuyện một thời gian. Tôi thấy cô ấy rất giỏi bắt chuyện, khi tôi nói chuyện với những cô gái khác, bầu không khí rất dễ trở nên lúng túng. Nhưng khi nói chuyện với cô ấy thì không, chúng tôi rất có tiếng nói chung. Sau một tuần nói chuyện qua mạng, tôi hẹn cô ấy đi ăn, bữa hôm đó chúng tôi AA. Cô ấy kể cho tôi về cuốn sách mình thích, còn nói gần đây đang học nấu ăn, lúc đó tôi đã có hảo cảm với cô ấy rồi…”
Học nấu ăn, điểm này trùng khớp với lời khai của Quách Cẩm Thu.
Dịu dàng hiền thục, giỏi nói chuyện, cũng nhất trí với lời tả của các nhân viên.
Nhà hàng tư nhân, web hôn nhân… Cô gái này không kén chọn chút nào, tung lưới khắp nơi như thợ săn đang tìm kiếm con mồi.
“Cô ấy chưa từng nhắc đến yêu cầu về tiền bạc sao?” Dù đã hỏi qua điện thoại trước đó nhưng để chắc chắn, Khúc Minh vẫn hỏi lại.
Khâu Gia Vinh lắc đầu, “Không, chúng tôi không AA thì cũng là thanh toán cho nhanh, thậm chí cô ấy còn chi nhiều hơn một chút.”
“Cô ấy có từng nói với anh về nhà hàng Quách không?”
Khâu Gia Vinh đẩy kính, “Hình như có nói một lần, cô ấy học nấu ăn ở đó. Ngoài ra thì tôi không biết.”
Khúc Minh cho anh ta xem hình Quách Thành Phong và Ngô Thần Quang, “Anh từng thấy hai người này chưa?”
Khâu Gia Vinh cúi đầu chăm chú nhìn một lát, sau đó lắc đầu, “Tôi không quen…”
Khúc Minh nhíu mày, “Về người phụ nữ kia, cô ấy từng nói gì với anh nữa không? Ví dụ như trước đây sống ở đâu, đã từng kết hôn chưa, làm việc gì?”
Khâu Gia Vinh nói: “Cô ấy… không nói quá nhiều cho tôi biết.”
Khúc Minh kiên nhẫn hỏi: “Anh còn biết gì về cô ấy nữa không?”
“Cô ấy nấu ăn ngon lắm, tôi từng ăn vài lần rồi, còn ngon hơn mẹ tôi nấu. Có lần cô ấy còn tặng tôi bánh quy tự làm…”
Nói tới đây, Khâu Gia Vinh như hồi tưởng lại hương vị ấy, ngại ngùng cười, “Lúc tôi bận công việc, cô ấy sẽ nói chuyện với tôi, kể chuyện cười cho tôi. Lúc nào cô ấy cũng thấu hiểu người khác, hôm sinh nhật, cô ấy còn tặng một con chuột mà tôi luôn muốn mua.”
Khúc Minh nhíu mày, ông không muốn nghe chuyện tình yêu tình báo: “Chuyện cô ấy mất tích thì sao?”
“Chuyện từ nửa tháng trước, cô ấy đột nhiên mất tích. Trước đó một ngày cô ấy còn hẹn tôi đi ăn nhưng đến hôm ấy lại đột nhiên lại nhắn tin đòi chia tay, gọi điện thì không được, nhắn tin không trả lời. Tôi gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát nói không tìm thấy người này…”
Khúc Minh nghe sao cũng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình bị đá rồi, “Lúc hai người hẹn hò, cô ấy không dùng tên thật, anh chắc chắn cô ta mất tích chứ?”
Mắt Khâu Gia Vinh đỏ lên, kích động nói: “Không thể nào, cô ấy yêu tôi như vậy, sao có thể đùng cái là chia tay?! Nói không chừng cô ấy bị đe dọa hay có thể là xảy ra chuyện rồi, người khác lấy điện thoại của cô ấy nhắn tin cho tôi.”
Khúc Minh hỏi: “Trong thời gian hẹn hò có chuyện gì không bình thường lắm xảy ra không? Hoặc chuyện gì khiến anh nghĩ có thể nó liên quan đến việc bạn gái anh mất tích?”
Chắc chắn người đàn ông này vẫn còn những chuyện chưa nói.
Khâu Gia Vinh cúi đầu nghĩ một chốc, nói: “Khoảng một tháng sau khi chúng tôi quen nhau… cũng là hơn ba tháng trước, có một hôm ăn cơm xong, cô ấy nói với tôi trước khi quen tôi cô ấy có qua lại với một người, cô ấy không thích người đàn ông này nhưng hắn ta cứ bám lấy cô ấy mãi… Một hôm thứ sáu tôi tan làm, chúng tôi hẹn hò tại một trung tâm thương mại, sau khi đi dạo một lát thì tôi đi vệ sinh, đến lúc ra ngoài, tôi thấy một người đàn ông đang kéo cô ấy… Lúc đó tôi lập tức bốc hỏa, xông lên…”
Khúc Minh hỏi: “Các anh đánh nhau à?”
Khâu Gia Minh nói: “Chỉ là đôi chút xô xát thôi, không nghiêm trọng lắm…”
Đây hẳn là thông tin Giang Lý nhận được, họ đã từng ẩu đả tại trung tâm thương mại.
Trịnh Bách hỏi: “Kết quả thì sao, anh thắng hay thua?”
Khâu Gia Vinh tự hào nói: “Đương nhiên là tôi thắng! Đừng nhìn tôi là lập trình viên mà tưởng, lúc đánh nhau không yếu đâu. Tôi nói với người kia đây là bạn gái tôi, bảo anh ta đừng quấn lấy cô ấy nữa. Sau đó chúng tôi xô xát, cuối cùng giải quyết riêng rồi. Nhưng tôi thấy anh ta không dễ dàng từ bỏ đâu. Sau vụ đó cô ấy đã bảo đảm với tôi là người đàn ông kia đơn phương quấn lấy cô ấy, họ đã chia tay rồi, cô ấy không gặp lại anh ta nữa. Sau đó thì cô ấy mất tích…”
“Tôi nghi ngờ người đàn ông kia đã làm gì đó với cô ấy.” Nói tới đây, Khâu Gia Vinh có vẻ lo lắng. Anh ta lại đẩy kính, “Các anh có thể cho tôi biết cô ấy là ai không?”
Khúc Minh nói: “Chuyện về cô gái này, hiện cảnh sát vẫn đang điều tra.”
Khâu Gia Vinh hỏi: “Vậy cô ấy phạm pháp sao?”
Khúc Minh: “Chúng tôi chưa thể xác định cô ấy có phạm pháp hay không. Anh có giữ lịch sử trò chuyện với cô ấy không? Có thể cho chúng tôi xem được chứ?”
Khâu Gia Vinh lấy điện thoại ra đưa họ, Khúc Minh lập tức in ra một bản, lịch sử trò chuyện dừng ở hai tuần trước. Cuộc nói chuyện của họ chỉ xoay quanh những câu cổ vũ và yêu đương, có thể thấy hai người rất hạnh phúc, cuối cùng là tin nhắn chia tay.
“Em đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn thấy chúng ta không hợp nhau. Em nghĩ chúng ta nên cho nhau không gian riêng.”
Sau đó là vài cuộc điện thoại không người nhận.
Khâu Gia Vinh nói: “Tôi đến đây trả lời câu hỏi của các anh là vì muốn hỏi cho rõ… Tôi thấy cô ấy không phải lừa đảo… Ít nhất cô ấy chưa từng lừa gì của tôi hết, cô ấy dịu dàng, lương thiện, có lòng thương, lại hiền lành nết na, nếu các anh tìm thấy cô ấy, tôi… tôi vẫn yêu cô ấy.”
Nói tới đây, anh ta cúi đầu, “Gia đình nghe tôi có bạn gái, đã bắt đầu chuẩn bị rồi…”
Khúc Minh và Trịnh Bách nhìn nhau, đều thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ. Nhưng họ cũng không thể nói rõ kỳ lạ thế nào.
Sau đó Khúc Minh đẩy một tờ khai sang, “Anh điền tờ khai này đi đã.”
Nghe họ định điều tra chuyện đánh nhau, Khâu Gia Vinh cảnh giác hỏi: “Chuyện này… lúc đó chúng tôi chỉ xô xát một chút thôi, sẽ không có phiền phức gì chứ?”
Khúc Minh nói: “Nếu thật sự không nghiêm trọng như anh nói, tất nhiên là không có phiền phức gì lớn.”
Tô Hồi và Lục Tuấn Trì ngồi trong phòng thẩm vấn, quan sát toàn bộ quá trình.
Tô Hồi nhíu mày, không nói gì.
Lục Tuấn Trì day trán, nói: “Chúng ta nghe người còn lại nói sao đã.”
Trong lời khai của Khâu Gia Vinh, người phụ nữ này có vẻ là một người vợ hoàn hảo hoặc là kiểu mang lại hơi ấm cho người khác như nàng tiên ống tre. Nhưng trên thực tế lại là một cô gái lăng nhăng bắt cá nhiều tay.
Một người phụ nữ như vậy thường sẽ vì tiền hoặc vì người, vậy người phụ nữ này làm thế vì điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất