Chương 132: Quyển 6Chương 132
Nửa đêm, trong kho hàng, Tống Lam Ân đã chế tạo xong xuôi, dù hôm nay vẫn chưa làm xong hết nhưng cũng hòm hòm rồi. Hắn ta vào buồng vệ sinh đơn sơ, mở vòi tắm nước lạnh.
Bên ngoài kho hàng là đất hoang rộng bao la, đã gần cuối thu, ở đây vẫn rất nhiều côn trùng.
Buồng vệ sinh ẩm ướt, cửa cách âm rất tệ, hắn ta có thể nghe thấy tiếng ngáy lúc cao lúc thấp của Đới Nguyên Thanh trong căn phòng bên cạnh.
Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc cơ thể hắn ta.
Sau đó Tống Lam Ân nhìn chính mình trong gương, cần cổ bị vòng kim loại siết hai năm để lại vết hằn đỏ, hai gò má hơi hõm vào, ánh mắt có vẻ đáng sợ, gương mặt bởi vì lâu ngày không ra nắng cũng mang vẻ nhợt nhạt rờn rợn.
Tống Lam Ân nhìn người xa lạ trong gương, hắn ta cạo sạch râu, cầm dao lên cắt phăng mái tóc dài.
Ngày mai, khi ngày mai đến, tất cả sẽ kết thúc.
Tống Lam Ân mặc bộ quần áo Từ Sương chuẩn bị cho mình rồi ra ngoài, người phụ nữ kia vẫn chưa ngủ. Cô choàng tay, im lặng đứng trước cửa kho hàng như một nàng quỷ giữa đêm khuya.
Tống Lam Ân đi qua, ngồi xổm xuống cạnh cô ta, hắn ta cũng châm một điếu thuốc.
Từ Sương nhìn hắn ta, không nói gì, cô ta cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng cùng là hút thuốc nhưng khi Tất Sơn Vũ hút thuốc, cô thấy rất đáng ghét, mà lúc Tống Lam Ân hút thuốc, cô lại nghĩ mình chấp nhận được. Thậm chí cô còn thấy mình được mùi thuốc này an ủi và thả lỏng.
Với người đàn ông luôn cung cấp hung khí cho mình, cô cảm giác mình ỷ lại hắn ta.
Hắn ta có thể mang đến cho cô một cảm giác an toàn đặc biệt, bởi vì hắn ta là đồng loại của họ, cũng là nòng cốt của họ, là lãnh đạo của họ.
“Cô sợ à?” Tống Lam Ân bỗng hỏi cô.
“Tôi không sợ…” Từ Sương nhìn hắn ta, nhỏ giọng cãi lại.
“Cô không cần che giấu, sợ cũng không sao hết. Nếu cô không muốn làm thì mai ra ngoài rồi, cô có thể báo cảnh sát hoặc đặt đại thứ này ở đâu đó. Không ai ép cô phải làm gì hết.” Tống Lam Ân cười, nói.
Từ Sương cảm giác mình đã bị vạch trần, trước giờ cô ta vẫn do dự không biết mình nên làm gì, nhưng cô ta vẫn nói: “Anh yên tâm, tôi không báo cảnh sát đâu, tôi không thể phản bội đồng bọn của mình.”
Tống Lam Ân lại nói: “Dù sao đây cũng chỉ là món quà tôi tặng các cô, số người tham gia ngày mai đã đủ nhiều rồi, tôi hy vọng cảnh sát sẽ hao hết sức lực để tìm kiếm các cô.”
Mắt Từ Sương dao động, “Lần này, anh… lợi dụng chúng tôi?”
Cô ta nghe người đàn ông nói, dường như họ chỉ là những quân cờ không quan trọng, tồn tại để che giấu cho hắn ta.
Tống Lam Ân nói: “Tôi vẫn nhớ lần đầu cô gặp tôi, khóc lóc cầu xin tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô. Mọi người đều chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi.”
Từ Sương nói: “Anh định đặt ở đâu?”
Tống Lam Ân dập thuốc, vào trong kho hàng, “Cô không cần quan tâm tôi đi đâu, tôi có mục đích của mình.”
Suốt một đêm, Từ Sương gần như không chợp mắt, buồng vệ sinh hơi dột, dường như lúc nào cô cũng nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Sáng hôm sau, mới sáng sớm Tống Lam Ân đã hoàn tất việc chế tạo, hắn ta giao mấy quả bom đã làm xong cho Đới Nguyên Thanh và Tất Sơn Vũ, ba người nhanh chóng ra ngoài. Họ đặt bom tại những địa điểm đã hẹn trước, chờ người đến lấy.
Mười hai giờ trưa, sau bữa cơm, Tống Lam Ân lấy bốn thứ được bọc trong túi nhựa ra, sau đó đẩy ba quả trong số đó đến trước mặt ba người.
Chiếc túi nilon màu đen bao quanh quả bom, thoạt trông chỉ như một cuốn từ điển dày cộp.
Nhưng thứ này là vật phẩm cực kỳ nguy hiểm, có thể khiến những tòa nhà sập xuống, cướp đi tính mạng của nhiều người, hủy diệt thế giới vốn tươi đẹp.
Ba người đều có vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Dù trước đây họ cũng từng làm việc này nhưng khi đó mọi người đều nhận riêng rẽ, chưa bao giờ hành động cùng một lúc.
Mọi người đều rất rõ ràng, đây là lần cuối cùng của họ.
Đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ.
Bỗng chốc, kho hàng có vẻ trịnh trọng hơn nhiều.
“Đây là những quả bom mới nhất, lần này tôi dùng kỹ thuật mới, chắc chắn hơn, sức nổ mạnh hơn. Tôi cài thời gian nổ thống nhất lúc năm giờ chiều, bây giờ đã bắt đầu đếm ngược rồi, các anh có thể xem xem mình còn bao nhiêu thời gian.” Tống Lam Ân giải thích, “Vẫn như những lần trước, các anh có thể đặt bom theo cách mình muốn.”
Tựa như một vòng chơi cuối cùng, Tống Lam Ân đang giải thích quy tắc.
Mấy tiếng cũng đủ dài rồi, họ có thể đi đến bất cứ nơi nào trong khu vực này.
Ba người nhận quả bom nặng trịch, cất vào trong balo của mình.
Đới Nguyên Thanh hỏi: “Có gì cần chú ý nữa không?”
Tống Lam Ân mỉm cười nhìn ông ta, “Chúc anh thành công.”
Đới Nguyên Thanh nói: “Chúc chúng ta vẫn được gặp lại tại đây.”
Từ Sương uể oải nhìn ông ta, “Không đâu. Tự cầu nguyện cho mình đi.”
Tống Lam Ân nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta đi thôi. Các anh có thể đi hướng khác nhau, dùng phương tiện di chuyển khác nhau. Chúc mọi người đi săn vui vẻ.”
Tất Sơn Vũ bước lên, ôm hờ Tống Lam Ân rồi vỗ lưng hắn ta, “Chúc may mắn.”
Không lâu sau họ cùng nhau ra ngoài, Tống Lam Ân vẫy tay, lên một chiếc xe taxi.
Đới Nguyên Thanh ra bến xe, ông ta cúi người vào một chiếc xe hơi, sau đó nghênh ngang rời đi.
Bầu không khí nặng nề lúc nãy đã tan biến, mỗi bước đi của họ đều mang sự vui sướng như thể một mối tâm sự nặng nề nào đó chuẩn bị được giải quyết chứ không phải sắp sửa lấy đi sinh mạng của người khác.
Tất Sơn Vũ đứng bên đường, thong thả kẹp điếu thuốc rồi châm lửa, gã hỏi Từ Sương đứng cạnh mình, “Sao cô không đi?”
Từ Sương nhìn gã, hả hê cười, “Anh cẩn thận đấy, thuốc của anh mà rơi vào bom thì đúng là đỡ phiền.”
“Bây giờ tôi đang đứng cạnh cô, không phải cô nên lo cho cả cái thân mình nữa sao? Tất Sơn Vũ nhìn cô ta, gã bỗng không còn vẻ cợt nhả thường ngày nữa mà nghiêm túc lạ thường.
Nhìn Tất Sơn Vũ, Từ Sương cảm thấy thật xa lạ, cô run rẩy nói: “À, tôi chỉ đùa thôi.”
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình không thích Tất Sơn Vũ, gã đàn ông này luôn mang cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, đó là cảm giác nguy hiểm. Gã khiến cô ta không thể phỏng đoán, không biết gã sắp làm gì, không biết gã định nói gì.
“Cô vẫn chưa giết người đúng không?” Tất Sơn Vũ híp mắt, hút thuốc hỏi cô ta.
Từ Sương cúi đầu không đáp lại.
Tất Sơn Vũ nói: “Trong bốn lần cô đặt bom, hai lần đặt ở chỗ không người, chỉ có hai lần ở nơi có người, lần đầu một người bị thương, lần thứ hai ba người bị thương nhưng không một ai chết.”
“Ai nói cho anh biết? Tống Lam Ân?” Từ Sương khẽ hỏi, trước đây, họ thường bốc thăm để chọn người đặt bom là ai nhưng Tống Lam Ân chỉ liên lạc với người bốc trúng, những người khác không được biết.
Mỗi lần, Tống Lam Ân sẽ gửi họ một địa chỉ, họ sẽ tới đó lấy bom và hành động, đây cũng là lần đầu họ gặp nhau trong hơn hai năm qua.
Cô ta không biết những người khác tham gia bao nhiêu lần, dù cô ta cũng có ước lượng, cũng để ý thông báo của cảnh sát nhưng cô ta không biết tình hình và con số cụ thể. Nhưng Tất Sơn Vũ này lại có thể nói rõ thời gian và địa điểm từng lần hành động của cô ta, thậm chí đọc được cả suy nghĩ của Từ Sương.
Có cơn gió thoảng qua, Từ Sương thấy hơi lạnh, cô ta đoán người giết người nhiều nhất hẳn là Giải Thu, sau đó là gã đàn ông trước mắt cô ta.
Cô tự nhắc mình, đây là một gã đàn ông hung ác và nguy hiểm.
Tất Sơn Vũ không trả lời cô ta mà hút một hơi thuốc, nói tiếp: “Tôi đoán, cô có thể kìm nén ham muốn của mình trong cuộc sống thường ngày. Sở dĩ lần này cô đến đây, tham gia hành động, một là vì cô từng bị họ đe dọa, không có dũng khí từ chối, hai là vì cô vẫn nhung nhớ cảm giác khi xưa, còn nữa…”
Gã nhìn Từ Sương, “Nhìn nhẫn trên tay phải cô kia, bây giờ cô có bạn trai mới rồi nhỉ? Lần này cô đến đây sau khi cãi nhau với bạn trai đúng không? Cô vừa sợ hãi chuyện mình làm sẽ bị phát hiện, vừa hy vọng anh ta hối hận…”
Từ Sương siết chặt nắm tay, giấu tay phải ra sau lưng. Cô ta chợt phát hiện dù họ đã quen nhau qua mạng rất lâu, hai hôm nay gặp mặt xong vẫn luôn ở cùng nhau nhưng cô ta không biết gì về người đàn ông này, mà gã lại hiểu rõ cô ta như lòng bàn tay.
Sự thấu hiểu này khiến cô ta vô cùng sợ hãi.
Tất Sơn Vũ nghiêng đầu, nhìn xuống dưới, “Giờ cô cầm bom trên tay chắc cũng thấy nằng nặng nhỉ?”
“Không cần anh lo!” Từ Sương hét lên, cô lùi ra sau, thấy hơi hối hận vì đã nói chuyện với gã đàn ông này.
“Tôi đang giúp cô mà.” Tất Sơn Vũ thong thả ném mẩu thuốc xuống, gã di chân nghiền nát đầu mẩu thuốc, “Tôi có cách này có thể giải quyết vấn đề của cô…”
—
Mười hai giờ trưa tại tổng cục Hoa Đô, bầu không khí nghiêm túc vô cùng, cuối cùng cuộc chiến này đã đến hồi gay gắt.
Trong cục, cục trưởng Đàm đang động viên mọi người lần cuối, “Lần hành động này, có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với bốn kẻ chủ mưu, ngoài ra còn có khoảng mười hung thủ riêng lẻ nữa. Theo thông tin chúng ta có được từ một tên đồng lõa được Tống Lam Ân lựa chọn, có thể chúng sẽ đặt bom trong Hoa Đô vào chiều nay.”
Nói tới đây, cục trưởng Đàm nhìn những cảnh sát ưu tú trước mắt.
“Mọi người phải xốc lại tinh thần, kế đây là một buổi chiều rất quan trọng, chúng ta phải dốc hết sức mình! Ngoài ra, đội gỡ bom bên đặc nhiệm cũng sẽ kết hợp với chúng ta, mọi người hành động nhưng cũng phải cẩn thận, chú ý đến an toàn của bản thân.”
“Vâng!”. Truyện Quân Sự
Mọi người chia nhau lên xe, lục soát quanh thành phố.
Để phối hợp có hiệu quả, lần này họ chia thành hai nhóm trong – ngoài, phòng chỉ huy ở trong tổng cục, phụ trách thẩm tra hồ sơ và camera điện tử, Tô Hồi và cục trưởng Đàm ở lại “trấn giữ”.
Phòng chỉ huy bên ngoài là xe tuần tra của Lục Tuấn Trì, hai bên giữ liên lạc thường xuyên, truyền tải thông tin liên tục.
Mọi người đều vô cùng căng thẳng, tựa như sợi dây kéo căng.
Trong phòng chỉ huy, mười mấy camera an ninh không ngừng chuyển cảnh, camera theo dõi từng ngóc ngách trong thành phố này. Thỉnh thoảng lại có tin tức được truyền qua trên kênh liên lạc.
“Tổ trưởng Lục, chúng tôi đã dò theo lịch sử mua hàng của Từ Sương, xác nhận địa điểm nghi là nơi chúng ẩn náu là một kho hàng cũ ở đường Cẩm Vũ. Bên chi cục đã tới đó điều tra, có dấu vết người sinh sống cách đây không lâu, có điều đã đi hết rồi. Xe của Từ Sương cũng đỗ gần đó, không người lái.”
“Có xác định được thời gian đi không?”
“Chúng tôi tra camera gần đó họ đã đi khoảng nửa tiếng rồi.”
Chỉ muộn nửa tiếng, họ đã lướt qua những kẻ đó…
Lục Tuấn Trì nói: “Trích xuất toàn bộ camera an ninh xung quanh, lấy kho hàng làm gốc, kiểm tra toàn bộ các phương tiện giao thông có liên quan, sàng lọc những địa điểm có thể là đích đến của họ!”
Cảnh sát nhanh chóng phát hiện thêm vài dấu vết, bao gồm hình ảnh họ xuất phát trích xuất ra được từ camera trên đường.
“Tống Lam Ân lên một chiếc xe taxi biển số H3569, chúng tôi đã liên lạc với tài xế, được biết hắn ta đã xuống gần Tam Thanh Thạch, sau đó bắt một chiếc xe khác. Đới Nguyên Thanh thì lên một chiếc ô tô…”
“Tống Lam Ân từng xuất hiện gần đường Ngự Mã, sau đó lại đổi xe taxi, chúng tôi vẫn đang tìm…”
“Từ Sương và Tất Sơn Vũ thì sao?”
“Hai người họ đi bộ.”
“Còn những người khác?”
“Chúng tôi đã điều tra mạng lưới quan hệ và theo dõi những người Tống Lam Ân liên lạc được trên mạng.”
“Đã có người đến những địa điểm nổi bật trong thành phố chưa?”
“Quanh những khu vực đó đều đã có nhiều cảnh sát chìm, những giao lộ then chốt cũng có cảnh sát và cảnh khuyển tìm kiếm, đã bố trí thêm thùng chống cháy nổ ở nhiều nơi trong thành phố.”
Trong phòng chỉ huy, tiếng nói chuyện và tiếng gõ phím khiến mọi người căng thẳng.
Tô Hồi cúi đầu ngồi trước bàn, nhìn tin tức và hình ảnh được các nơi truyền về.
Anh đan hai bàn tay, hơi nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.
Tất Sơn Vũ và Tống Lam Ân sẽ chọn địa điểm cuối cùng là nơi nào?
Bên ngoài kho hàng là đất hoang rộng bao la, đã gần cuối thu, ở đây vẫn rất nhiều côn trùng.
Buồng vệ sinh ẩm ướt, cửa cách âm rất tệ, hắn ta có thể nghe thấy tiếng ngáy lúc cao lúc thấp của Đới Nguyên Thanh trong căn phòng bên cạnh.
Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc cơ thể hắn ta.
Sau đó Tống Lam Ân nhìn chính mình trong gương, cần cổ bị vòng kim loại siết hai năm để lại vết hằn đỏ, hai gò má hơi hõm vào, ánh mắt có vẻ đáng sợ, gương mặt bởi vì lâu ngày không ra nắng cũng mang vẻ nhợt nhạt rờn rợn.
Tống Lam Ân nhìn người xa lạ trong gương, hắn ta cạo sạch râu, cầm dao lên cắt phăng mái tóc dài.
Ngày mai, khi ngày mai đến, tất cả sẽ kết thúc.
Tống Lam Ân mặc bộ quần áo Từ Sương chuẩn bị cho mình rồi ra ngoài, người phụ nữ kia vẫn chưa ngủ. Cô choàng tay, im lặng đứng trước cửa kho hàng như một nàng quỷ giữa đêm khuya.
Tống Lam Ân đi qua, ngồi xổm xuống cạnh cô ta, hắn ta cũng châm một điếu thuốc.
Từ Sương nhìn hắn ta, không nói gì, cô ta cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng cùng là hút thuốc nhưng khi Tất Sơn Vũ hút thuốc, cô thấy rất đáng ghét, mà lúc Tống Lam Ân hút thuốc, cô lại nghĩ mình chấp nhận được. Thậm chí cô còn thấy mình được mùi thuốc này an ủi và thả lỏng.
Với người đàn ông luôn cung cấp hung khí cho mình, cô cảm giác mình ỷ lại hắn ta.
Hắn ta có thể mang đến cho cô một cảm giác an toàn đặc biệt, bởi vì hắn ta là đồng loại của họ, cũng là nòng cốt của họ, là lãnh đạo của họ.
“Cô sợ à?” Tống Lam Ân bỗng hỏi cô.
“Tôi không sợ…” Từ Sương nhìn hắn ta, nhỏ giọng cãi lại.
“Cô không cần che giấu, sợ cũng không sao hết. Nếu cô không muốn làm thì mai ra ngoài rồi, cô có thể báo cảnh sát hoặc đặt đại thứ này ở đâu đó. Không ai ép cô phải làm gì hết.” Tống Lam Ân cười, nói.
Từ Sương cảm giác mình đã bị vạch trần, trước giờ cô ta vẫn do dự không biết mình nên làm gì, nhưng cô ta vẫn nói: “Anh yên tâm, tôi không báo cảnh sát đâu, tôi không thể phản bội đồng bọn của mình.”
Tống Lam Ân lại nói: “Dù sao đây cũng chỉ là món quà tôi tặng các cô, số người tham gia ngày mai đã đủ nhiều rồi, tôi hy vọng cảnh sát sẽ hao hết sức lực để tìm kiếm các cô.”
Mắt Từ Sương dao động, “Lần này, anh… lợi dụng chúng tôi?”
Cô ta nghe người đàn ông nói, dường như họ chỉ là những quân cờ không quan trọng, tồn tại để che giấu cho hắn ta.
Tống Lam Ân nói: “Tôi vẫn nhớ lần đầu cô gặp tôi, khóc lóc cầu xin tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô. Mọi người đều chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi.”
Từ Sương nói: “Anh định đặt ở đâu?”
Tống Lam Ân dập thuốc, vào trong kho hàng, “Cô không cần quan tâm tôi đi đâu, tôi có mục đích của mình.”
Suốt một đêm, Từ Sương gần như không chợp mắt, buồng vệ sinh hơi dột, dường như lúc nào cô cũng nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Sáng hôm sau, mới sáng sớm Tống Lam Ân đã hoàn tất việc chế tạo, hắn ta giao mấy quả bom đã làm xong cho Đới Nguyên Thanh và Tất Sơn Vũ, ba người nhanh chóng ra ngoài. Họ đặt bom tại những địa điểm đã hẹn trước, chờ người đến lấy.
Mười hai giờ trưa, sau bữa cơm, Tống Lam Ân lấy bốn thứ được bọc trong túi nhựa ra, sau đó đẩy ba quả trong số đó đến trước mặt ba người.
Chiếc túi nilon màu đen bao quanh quả bom, thoạt trông chỉ như một cuốn từ điển dày cộp.
Nhưng thứ này là vật phẩm cực kỳ nguy hiểm, có thể khiến những tòa nhà sập xuống, cướp đi tính mạng của nhiều người, hủy diệt thế giới vốn tươi đẹp.
Ba người đều có vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Dù trước đây họ cũng từng làm việc này nhưng khi đó mọi người đều nhận riêng rẽ, chưa bao giờ hành động cùng một lúc.
Mọi người đều rất rõ ràng, đây là lần cuối cùng của họ.
Đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ.
Bỗng chốc, kho hàng có vẻ trịnh trọng hơn nhiều.
“Đây là những quả bom mới nhất, lần này tôi dùng kỹ thuật mới, chắc chắn hơn, sức nổ mạnh hơn. Tôi cài thời gian nổ thống nhất lúc năm giờ chiều, bây giờ đã bắt đầu đếm ngược rồi, các anh có thể xem xem mình còn bao nhiêu thời gian.” Tống Lam Ân giải thích, “Vẫn như những lần trước, các anh có thể đặt bom theo cách mình muốn.”
Tựa như một vòng chơi cuối cùng, Tống Lam Ân đang giải thích quy tắc.
Mấy tiếng cũng đủ dài rồi, họ có thể đi đến bất cứ nơi nào trong khu vực này.
Ba người nhận quả bom nặng trịch, cất vào trong balo của mình.
Đới Nguyên Thanh hỏi: “Có gì cần chú ý nữa không?”
Tống Lam Ân mỉm cười nhìn ông ta, “Chúc anh thành công.”
Đới Nguyên Thanh nói: “Chúc chúng ta vẫn được gặp lại tại đây.”
Từ Sương uể oải nhìn ông ta, “Không đâu. Tự cầu nguyện cho mình đi.”
Tống Lam Ân nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta đi thôi. Các anh có thể đi hướng khác nhau, dùng phương tiện di chuyển khác nhau. Chúc mọi người đi săn vui vẻ.”
Tất Sơn Vũ bước lên, ôm hờ Tống Lam Ân rồi vỗ lưng hắn ta, “Chúc may mắn.”
Không lâu sau họ cùng nhau ra ngoài, Tống Lam Ân vẫy tay, lên một chiếc xe taxi.
Đới Nguyên Thanh ra bến xe, ông ta cúi người vào một chiếc xe hơi, sau đó nghênh ngang rời đi.
Bầu không khí nặng nề lúc nãy đã tan biến, mỗi bước đi của họ đều mang sự vui sướng như thể một mối tâm sự nặng nề nào đó chuẩn bị được giải quyết chứ không phải sắp sửa lấy đi sinh mạng của người khác.
Tất Sơn Vũ đứng bên đường, thong thả kẹp điếu thuốc rồi châm lửa, gã hỏi Từ Sương đứng cạnh mình, “Sao cô không đi?”
Từ Sương nhìn gã, hả hê cười, “Anh cẩn thận đấy, thuốc của anh mà rơi vào bom thì đúng là đỡ phiền.”
“Bây giờ tôi đang đứng cạnh cô, không phải cô nên lo cho cả cái thân mình nữa sao? Tất Sơn Vũ nhìn cô ta, gã bỗng không còn vẻ cợt nhả thường ngày nữa mà nghiêm túc lạ thường.
Nhìn Tất Sơn Vũ, Từ Sương cảm thấy thật xa lạ, cô run rẩy nói: “À, tôi chỉ đùa thôi.”
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình không thích Tất Sơn Vũ, gã đàn ông này luôn mang cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, đó là cảm giác nguy hiểm. Gã khiến cô ta không thể phỏng đoán, không biết gã sắp làm gì, không biết gã định nói gì.
“Cô vẫn chưa giết người đúng không?” Tất Sơn Vũ híp mắt, hút thuốc hỏi cô ta.
Từ Sương cúi đầu không đáp lại.
Tất Sơn Vũ nói: “Trong bốn lần cô đặt bom, hai lần đặt ở chỗ không người, chỉ có hai lần ở nơi có người, lần đầu một người bị thương, lần thứ hai ba người bị thương nhưng không một ai chết.”
“Ai nói cho anh biết? Tống Lam Ân?” Từ Sương khẽ hỏi, trước đây, họ thường bốc thăm để chọn người đặt bom là ai nhưng Tống Lam Ân chỉ liên lạc với người bốc trúng, những người khác không được biết.
Mỗi lần, Tống Lam Ân sẽ gửi họ một địa chỉ, họ sẽ tới đó lấy bom và hành động, đây cũng là lần đầu họ gặp nhau trong hơn hai năm qua.
Cô ta không biết những người khác tham gia bao nhiêu lần, dù cô ta cũng có ước lượng, cũng để ý thông báo của cảnh sát nhưng cô ta không biết tình hình và con số cụ thể. Nhưng Tất Sơn Vũ này lại có thể nói rõ thời gian và địa điểm từng lần hành động của cô ta, thậm chí đọc được cả suy nghĩ của Từ Sương.
Có cơn gió thoảng qua, Từ Sương thấy hơi lạnh, cô ta đoán người giết người nhiều nhất hẳn là Giải Thu, sau đó là gã đàn ông trước mắt cô ta.
Cô tự nhắc mình, đây là một gã đàn ông hung ác và nguy hiểm.
Tất Sơn Vũ không trả lời cô ta mà hút một hơi thuốc, nói tiếp: “Tôi đoán, cô có thể kìm nén ham muốn của mình trong cuộc sống thường ngày. Sở dĩ lần này cô đến đây, tham gia hành động, một là vì cô từng bị họ đe dọa, không có dũng khí từ chối, hai là vì cô vẫn nhung nhớ cảm giác khi xưa, còn nữa…”
Gã nhìn Từ Sương, “Nhìn nhẫn trên tay phải cô kia, bây giờ cô có bạn trai mới rồi nhỉ? Lần này cô đến đây sau khi cãi nhau với bạn trai đúng không? Cô vừa sợ hãi chuyện mình làm sẽ bị phát hiện, vừa hy vọng anh ta hối hận…”
Từ Sương siết chặt nắm tay, giấu tay phải ra sau lưng. Cô ta chợt phát hiện dù họ đã quen nhau qua mạng rất lâu, hai hôm nay gặp mặt xong vẫn luôn ở cùng nhau nhưng cô ta không biết gì về người đàn ông này, mà gã lại hiểu rõ cô ta như lòng bàn tay.
Sự thấu hiểu này khiến cô ta vô cùng sợ hãi.
Tất Sơn Vũ nghiêng đầu, nhìn xuống dưới, “Giờ cô cầm bom trên tay chắc cũng thấy nằng nặng nhỉ?”
“Không cần anh lo!” Từ Sương hét lên, cô lùi ra sau, thấy hơi hối hận vì đã nói chuyện với gã đàn ông này.
“Tôi đang giúp cô mà.” Tất Sơn Vũ thong thả ném mẩu thuốc xuống, gã di chân nghiền nát đầu mẩu thuốc, “Tôi có cách này có thể giải quyết vấn đề của cô…”
—
Mười hai giờ trưa tại tổng cục Hoa Đô, bầu không khí nghiêm túc vô cùng, cuối cùng cuộc chiến này đã đến hồi gay gắt.
Trong cục, cục trưởng Đàm đang động viên mọi người lần cuối, “Lần hành động này, có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với bốn kẻ chủ mưu, ngoài ra còn có khoảng mười hung thủ riêng lẻ nữa. Theo thông tin chúng ta có được từ một tên đồng lõa được Tống Lam Ân lựa chọn, có thể chúng sẽ đặt bom trong Hoa Đô vào chiều nay.”
Nói tới đây, cục trưởng Đàm nhìn những cảnh sát ưu tú trước mắt.
“Mọi người phải xốc lại tinh thần, kế đây là một buổi chiều rất quan trọng, chúng ta phải dốc hết sức mình! Ngoài ra, đội gỡ bom bên đặc nhiệm cũng sẽ kết hợp với chúng ta, mọi người hành động nhưng cũng phải cẩn thận, chú ý đến an toàn của bản thân.”
“Vâng!”. Truyện Quân Sự
Mọi người chia nhau lên xe, lục soát quanh thành phố.
Để phối hợp có hiệu quả, lần này họ chia thành hai nhóm trong – ngoài, phòng chỉ huy ở trong tổng cục, phụ trách thẩm tra hồ sơ và camera điện tử, Tô Hồi và cục trưởng Đàm ở lại “trấn giữ”.
Phòng chỉ huy bên ngoài là xe tuần tra của Lục Tuấn Trì, hai bên giữ liên lạc thường xuyên, truyền tải thông tin liên tục.
Mọi người đều vô cùng căng thẳng, tựa như sợi dây kéo căng.
Trong phòng chỉ huy, mười mấy camera an ninh không ngừng chuyển cảnh, camera theo dõi từng ngóc ngách trong thành phố này. Thỉnh thoảng lại có tin tức được truyền qua trên kênh liên lạc.
“Tổ trưởng Lục, chúng tôi đã dò theo lịch sử mua hàng của Từ Sương, xác nhận địa điểm nghi là nơi chúng ẩn náu là một kho hàng cũ ở đường Cẩm Vũ. Bên chi cục đã tới đó điều tra, có dấu vết người sinh sống cách đây không lâu, có điều đã đi hết rồi. Xe của Từ Sương cũng đỗ gần đó, không người lái.”
“Có xác định được thời gian đi không?”
“Chúng tôi tra camera gần đó họ đã đi khoảng nửa tiếng rồi.”
Chỉ muộn nửa tiếng, họ đã lướt qua những kẻ đó…
Lục Tuấn Trì nói: “Trích xuất toàn bộ camera an ninh xung quanh, lấy kho hàng làm gốc, kiểm tra toàn bộ các phương tiện giao thông có liên quan, sàng lọc những địa điểm có thể là đích đến của họ!”
Cảnh sát nhanh chóng phát hiện thêm vài dấu vết, bao gồm hình ảnh họ xuất phát trích xuất ra được từ camera trên đường.
“Tống Lam Ân lên một chiếc xe taxi biển số H3569, chúng tôi đã liên lạc với tài xế, được biết hắn ta đã xuống gần Tam Thanh Thạch, sau đó bắt một chiếc xe khác. Đới Nguyên Thanh thì lên một chiếc ô tô…”
“Tống Lam Ân từng xuất hiện gần đường Ngự Mã, sau đó lại đổi xe taxi, chúng tôi vẫn đang tìm…”
“Từ Sương và Tất Sơn Vũ thì sao?”
“Hai người họ đi bộ.”
“Còn những người khác?”
“Chúng tôi đã điều tra mạng lưới quan hệ và theo dõi những người Tống Lam Ân liên lạc được trên mạng.”
“Đã có người đến những địa điểm nổi bật trong thành phố chưa?”
“Quanh những khu vực đó đều đã có nhiều cảnh sát chìm, những giao lộ then chốt cũng có cảnh sát và cảnh khuyển tìm kiếm, đã bố trí thêm thùng chống cháy nổ ở nhiều nơi trong thành phố.”
Trong phòng chỉ huy, tiếng nói chuyện và tiếng gõ phím khiến mọi người căng thẳng.
Tô Hồi cúi đầu ngồi trước bàn, nhìn tin tức và hình ảnh được các nơi truyền về.
Anh đan hai bàn tay, hơi nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.
Tất Sơn Vũ và Tống Lam Ân sẽ chọn địa điểm cuối cùng là nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất