Chương 161: "Anh nghi ngờ, vụ án này là căn phòng địa ngục."
Sau chuyện tối qua, mẹ Hà Kiều Kiều đợi mãi vẫn không thấy con gái về, bà bắt đầu nghi ngờ con gái mình cáu kỉnh, cố ý muốn họ lo lắng.
Nhưng sau đó có liên lạc thế nào cũng không được, bố Hà bắt đầu thấy khác thường, nghĩ con gái mình có thể đã bỏ nhà đi, nhưng họ gọi cho bạn bè và giáo viên của cô rồi vẫn không biết Hà Kiều Kiều đang ở đâu.
Qua mười giờ tối, gọi mãi không ai nghe điện thoại, họ báo cảnh sát.
Hơn mười một giờ khuya, một người hảo tâm nhặt được điện thoại của Hà Kiều Kiều cũng báo cảnh sát.
Sáng sớm hôm sau, người phụ nữ trung niên hôm qua nghĩ mãi vẫn thấy chuyện này không bình thường, cô cũng báo cảnh sát.
Ba cuộc gọi báo án liên tiếp cùng hướng về một vụ, chi cục vô cùng chú trọng vụ án này.
Họ trích xuất camera an ninh đêm qua, một góc máy đã quay được bóng dáng mờ mờ. Dù không nhìn rõ biển số xe nhưng họ vẫn trông thấy Hà Kiều Kiều bị một người đàn ông kéo lên xe.
Đúng lúc đó tổ trọng án gọi đến, chi cục vội vàng nhờ họ trợ giúp.
Khác với những vụ án trước đây, lần này cảnh sát có đủ bằng chứng để khẳng định Hà Kiều Kiều bị bắt cóc.
Không còn là vụ án mất tích bình thường nữa mà đã trở thành vụ án bắt cóc thiếu nữ.
Cảnh sát tức tốc triển khai công tác, tổng hợp thông tin hiện có.
Họ đã biết thời gian và địa điểm xảy ra vụ án, tìm thấy điện thoại của Hà Kiều Kiều, có một nhân chứng và một đoạn băng mờ mờ.
Họ tìm lại mấy vụ án khi trước, xin phép ghép án điều tra.
Nhưng chỉ những thứ này thì không đủ.
Những vụ mất tích lâu năm có rất ít thông tin.
Không thể xác nhận thân phận người đàn ông qua hình ảnh, đoạn băng kia chỉ có thể chứng minh chiếc xe đó chạy về phía ngoại ô phía nam, nơi đó ít camera an ninh, rộng rãi nhưng thưa người. Chiếc xe màu đen bình thường đó nhanh chóng khuất bóng.
Người phụ nữ trung niên chỉ nhớ người bắt Hà Kiều Kiều đi là một gã đàn ông mặc áo khoác đen, cao hơn cô một cái đầu. Lúc đó trời tối quá, cô không thể miêu tả cụ thể tướng mạo người đó.
Bố mẹ Hà Kiều Kiều đến tổng cục, Hạ Minh Tích tiếp đón họ, sau đó Khúc Minh đưa họ vào lấy thông tin.
Mẹ Hà Kiều Kiều vô cùng hối hận, bà khóc lóc không ngừng, nói tối qua bà không nên để con gái về nhà một mình.
Bố Hà Kiều Kiều cũng nói sẵn sàng chuộc con, còn nói mình có thể bán nhà để con được an toàn.
Nhìn bố mẹ nóng lòng như lửa đốt, các cảnh sát đều hơi bất lực.
Đây không phải một vụ bắt cóc bình thường, đối phương không đưa ra bất cứ yêu cầu gì.
Hơn nữa biết trước là vậy việc gì ban đầu còn làm thế?
Nếu họ không bảo Hà Kiều Kiều về nhà một mình, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.
Việc cấp bách lúc này là tìm ra người đàn ông đã bắt Hà Kiều Kiều.
Đến chiều, họ đã tổng hợp toàn bộ thông tin và tài liệu, tổng cục mở cuộc họp nội bộ tổ.
Lục Tuấn Trì sắp xếp công việc như mọi lần, bảo các cảnh sát nhanh chóng triển khai làm việc, khoanh vùng khu vực, kiểm tra từng nhà.
Sau đó Lục Tuấn Trì gọi cho Diêu Phi, thông báo tình hình mới nhất cho hắn ta. Đến khi hắn xong xuôi mọi việc về văn phòng, đã thấy Tô Hồi cúi đầu nhìn mấy tập tài liệu trên bàn.
Anh xếp mấy tập tài liệu thành một hàng ngang.
Lúc này Tô Hồi đã khỏe hơn hồi sáng, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn. Anh nói với Lục Tuấn Trì: "Anh nghi ngờ, vụ án này là căn phòng địa ngục."
"Căn phòng địa ngục?" Lục Tuấn Trì lặp lại.
Tô Hồi giải thích: "Ban đầu từ này được truyền thông dùng để nói về một vụ án ở Nhật Bản. Có điều trong quá khứ vẫn luôn có những vụ án thế này xảy ra, cả trong và ngoài nước đều có. Thời gian kéo dài từ vài ngày đến hàng năm, mấy năm trước, Lạc Thành và phía nam thành phố đều từng có."
Sự man rợ của loại đàn ông này không chia quốc tịch.
Lục Tuấn Trì cũng từng được nghe vài vụ, trong đó hắn nhớ có một thiếu nữ được cảnh sát giải cứu sau 24 tiếng, người còn lại thì đến vài năm. Những căn phòng giấu người đó nằm sâu mấy mét dưới đất, hoàn cảnh sống rất tệ, các cô gái phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân tính ở trong đó.
Cách gọi "Căn phòng địa ngục" này rất chính xác.
Nếu mục đích của hung thủ không phải gϊếŧ người, có lẽ họ sẽ có thêm một chút thời gian để cứu nạn nhân.
Cách đây mười năm, bảy năm, ba năm, rồi đến năm nay, thông tin xa xôi hơn nữa đều không hoàn chỉnh, không dễ điều tra.
Tô Hồi xem xong tài liệu, anh lại nói: "Anh cảm giác hình như trong đây vẫn thiếu một đến hai vụ án, có thể là nghi phạm thay đổi cách thức gây án hoặc vẫn còn nạn nhân khác mà chúng ta chưa phát hiện."
Lục Tuấn Trì được anh nhắc mới nhớ ra gì đó, hắn mở hệ thống lên lần nữa, "Sáng nay lúc tìm kiếm, hình như em có thấy một vụ án đã được xử lý, thời gian xảy ra vụ án là năm năm trước."
Vụ án mất tích đã được xử lý tức là sau một thời gian gia đình đã tìm được người nhà, đến tổng cục rút hồ sơ.
Lục Tuấn Trì tìm tòi một lát, quả nhiên hắn đã tìm thấy một bản hồ sơ màu xám, "Cũng trong khu vực đó, thời gian mất tích là năm năm trước. Hai năm trước nạn nhân tự đi về nhà, bố mẹ cô ấy không báo cảnh sát mà nói đã tìm thấy con, hủy bỏ vụ án đang dang dở."
Hắn mở ra xem thử, chắc chắn là mình không nhớ nhầm, "Nạn nhân là Nghiêm Tiểu Nhị. Thời gian mất tích là trước lễ Giáng Sinh năm năm trước."
Tô Hồi hỏi: "Cô ấy có nói mình đã đi đâu sau khi mất tích không?'
Lục Tuấn Trì lắc đầu, "Trên hồ sơ ghi là thời gian đầu sau khi về nhà cô gái mắc chứng bất lực ngôn ngữ[1], sau đó bố mẹ cô ấy nói cần điều trị tâm lý nên từ chối mọi cuộc thăm hỏi."
[1] Hội chứng bất lực ngôn ngữ nghĩa là mất khả năng tạo và thấu hiểu ngôn ngữ, xuất phát từ các tổn thương tại não ở những vùng phụ trách các chức năng này.
Tô Hồi nhìn khuôn mặt trong hồ sơ, phù hợp với đặc điểm của những nạn nhân khác, "Anh nghĩ chúng ta phải gặp cô gái Nghiêm Tiểu Nhị này."
—
Căn phòng này chỉ rộng chừng mười mét, xung quanh là đất sét, trên trần treo một ngọn đèn không sáng lắm.
Đến đây rồi Hà Kiều Kiều mới biết thế nào là kêu trời, trời không nghe, gọi đất, đất không thấu.
Không biết điện thoại cô rơi đâu mất rồi, bây giờ cô chỉ có một chiếc cặp sách.
Cô bị nhốt trong căn phòng này, bên cạnh chỉ có hai người phụ nữ kỳ lạ.
Hà Kiều Kiều vừa sốt ruột vừa sợ hãi, cô kêu cứu không ngừng, kêu đến khàn cả giọng.
Đàm Cầm đứng bên cạnh tươi cười, lười biếng nhìn cô, "Cô kêu vậy cũng vô dụng thôi, chỗ này ở dưới đất, bên ngoài không nghe thấy đâu."
Hà Kiều Kiều quay lại hỏi Đàm Cầm: "Các chị chưa thử kêu cứu bao giờ à? Các chị không muốn ra ngoài sao?"
Đàm Cầm cười phá lên, sau đó cô nghiêm mặt, "Cô tưởng chúng tôi chưa thử đấy à? Ngây thơ thật."
Cô nhìn Hà Kiều Kiều với vẻ thương hại.
Hà Kiều Kiều vẫn không từ bỏ: "Các chị ở đây bao lâu rồi?"
Đàm Cầm nghiêng đầu nghĩ, "Chắc cũng mấy năm rồi nhỉ?" Sau đó cô quay sang nhìn Tề Khả Hân gầy như bộ xương, "Đúng không?"
Tề Khả Hân "ừ" một tiếng, cô cuộn chăn lên phơi ra một góc tường, trên đó là dấu vết bị cào lên. Giọng Tề Khả Hân yếu ớt, thều thào nói:
"Mỗi lần có người ném đồ ăn xuống tôi sẽ cào một vết lên tường, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi ở đây bảy năm rồi, Đàm Cầm thì ba năm."
Dù nơi này không có ngày đêm, nhưng họ vẫn cảm nhận được sự khác biệt khi nhiệt độ thay đổi.
Nghe vậy, Hà Kiều Kiều suýt phát điên.
Bảy năm?!
Cô vẫn còn trẻ, cuộc đời cô có bao nhiêu lần "bảy năm"?
Bị nhốt tại đây bảy năm, mất tự do, không thể gặp người thân.
Sống không bằng chết.
Dù là người khỏe mạnh cũng bị dày vò phát điên.
Hà Kiều Kiều sợ hãi ra mặt, cô run rẩy nói: "Các chị không nghĩ đến chuyện phản kháng sao? Sống ở đây còn không bằng chết mà đúng không?! Dù đó là đàn ông nhưng bây giờ chúng ta có ba người cơ mà, nếu có người xuống thì chúng ta cùng giải quyết. Chúng ta vót nhọn đầu đũa rồi đâm chết hắn ta cũng là tự vệ chính đáng đúng không?! Chúng ta có thể trùm chăn lên đầu hắn ta rồi bỏ chạy mà, không lý nào ba người chúng ta lại không đánh lại một người!"
Đàm Cầm và Tề Khả Hân dại ra nhìn cô, như thể đang nhìn một kẻ điên.
Ánh mắt của họ khiến Hà Kiều Kiều chùn bước.
Đúng lúc này có tiếng lạch cạch vang lên, một chiếc nắp đậy trên trần nhà được mở ra, có thứ gì đó rơi xuống từ bên trên.
Đó là ba chai nước, cùng với một gói mì, một chiếc bánh màn thầu.
Sau đó, chiếc nắp kia lại đậy vào.
Mắt Đàm Cầm sáng rực, cô vội vàng chạy qua nhặt gói mì lên. Cô lập tức xé vỏ, nhai rôm rốp.
Trông cô như con quỷ đói vừa được cho ăn.
Tề Khả Hân cũng đi qua nhặt chiếc màn thầu lên, cô bẻ một miếng cho Hà Kiều Kiều, "Cô đói rồi đúng không?"
Hà Kiều Kiều lắc đầu, "Tôi không đói, tôi không muốn ăn, trông buồn nôn."
Tề Khả Hân nói: "Với thể lực của cô thì đừng mong gϊếŧ người, chịu được một tuần còn khó nữa."
Hà Kiều Kiều nhìn cô ấy, bắp đùi Tề Khả Hân chỉ bằng cánh tay mình, nhưng cô ấy vẫn cố gắng ăn để không chết đói.
Lúc này Hà Kiều Kiều mới lại gần nhận miếng bánh từ tay Tề Khả Hân. Cô đói rồi, màn thầu vừa khô vừa cứng nhưng vẫn phải cố gắng mà nuốt. Miếng bánh khô cứng quệt qua cổ họng, mùi hương trong phòng khiến cô buồn nôn.
Hà Kiều Kiều bỗng nhớ đến bố mẹ.
Hôm qua cô vẫn đang ăn KFC, Pizza Hut, ngủ trong phòng điều hòa, hôm nay cô đã ở đây ăn chiếc màn thầu vừa lạnh vừa cứng này.
Những chuyện này tựa như một giấc mộng, nhưng lại là ác mộng.
Hà Kiều Kiều ôm miếng bánh rụt vào chăn, cô che mặt khóc, khóc mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ mơ màng, có người đánh thức cô.
Sau đó Hà Kiều Kiều nhìn thấy người phụ nữ như bộ xương khô kia đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, đang vỗ vai cô.
Hà Kiều Kiều giật thót, vừa định thét lên thì Tề Khả Hân đã bịt miệng cô lại.
"Xuỵt..." Tề Khả Hân ra dấu im lặng, ngón tay bên miệng hệt như que củi.
Hà Kiều Kiều quay lại nhìn, thấy Đàm Cầm đã ngủ rồi, cô ta thở đều đều, ngủ rất sâu.
"Đàm Cầm là người của hắn ta." Tề Khả Hân nói: "Cô hét lên là cô ấy tỉnh ngay, nếu cô hiểu thì gật đầu."
Hà Kiều Kiều gật đầu.
Ấn tượng của Hà Kiều Kiều về cô gái gầy gò chia bánh cho mình này khá tốt.
Tề Khả Hân nhìn quanh, cô ghé lại gần tai Hà Kiều Kiều nói tiếp: "Tôi biết cách ra ngoài nhưng một mình tôi thì không ra được. Tôi vẫn luôn đợi có người mới đến, giờ chúng ta thử xem có thể thoát ra ngoài không."
Thật sao?
Ra ngoài dễ dàng vậy sao?
Cô có nên tin người phụ nữ mới ở cùng mình một ngày này không?
Hà Kiều Kiều ngẩn ra một chốc, cô nhìn Tề Khả Hân, cuối cùng cô cũng gật đầu, ngọn lửa hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng.
Chắc chắn chỗ này có lối ra, có lẽ cô có thể thử xem sao.
Nhưng sau đó có liên lạc thế nào cũng không được, bố Hà bắt đầu thấy khác thường, nghĩ con gái mình có thể đã bỏ nhà đi, nhưng họ gọi cho bạn bè và giáo viên của cô rồi vẫn không biết Hà Kiều Kiều đang ở đâu.
Qua mười giờ tối, gọi mãi không ai nghe điện thoại, họ báo cảnh sát.
Hơn mười một giờ khuya, một người hảo tâm nhặt được điện thoại của Hà Kiều Kiều cũng báo cảnh sát.
Sáng sớm hôm sau, người phụ nữ trung niên hôm qua nghĩ mãi vẫn thấy chuyện này không bình thường, cô cũng báo cảnh sát.
Ba cuộc gọi báo án liên tiếp cùng hướng về một vụ, chi cục vô cùng chú trọng vụ án này.
Họ trích xuất camera an ninh đêm qua, một góc máy đã quay được bóng dáng mờ mờ. Dù không nhìn rõ biển số xe nhưng họ vẫn trông thấy Hà Kiều Kiều bị một người đàn ông kéo lên xe.
Đúng lúc đó tổ trọng án gọi đến, chi cục vội vàng nhờ họ trợ giúp.
Khác với những vụ án trước đây, lần này cảnh sát có đủ bằng chứng để khẳng định Hà Kiều Kiều bị bắt cóc.
Không còn là vụ án mất tích bình thường nữa mà đã trở thành vụ án bắt cóc thiếu nữ.
Cảnh sát tức tốc triển khai công tác, tổng hợp thông tin hiện có.
Họ đã biết thời gian và địa điểm xảy ra vụ án, tìm thấy điện thoại của Hà Kiều Kiều, có một nhân chứng và một đoạn băng mờ mờ.
Họ tìm lại mấy vụ án khi trước, xin phép ghép án điều tra.
Nhưng chỉ những thứ này thì không đủ.
Những vụ mất tích lâu năm có rất ít thông tin.
Không thể xác nhận thân phận người đàn ông qua hình ảnh, đoạn băng kia chỉ có thể chứng minh chiếc xe đó chạy về phía ngoại ô phía nam, nơi đó ít camera an ninh, rộng rãi nhưng thưa người. Chiếc xe màu đen bình thường đó nhanh chóng khuất bóng.
Người phụ nữ trung niên chỉ nhớ người bắt Hà Kiều Kiều đi là một gã đàn ông mặc áo khoác đen, cao hơn cô một cái đầu. Lúc đó trời tối quá, cô không thể miêu tả cụ thể tướng mạo người đó.
Bố mẹ Hà Kiều Kiều đến tổng cục, Hạ Minh Tích tiếp đón họ, sau đó Khúc Minh đưa họ vào lấy thông tin.
Mẹ Hà Kiều Kiều vô cùng hối hận, bà khóc lóc không ngừng, nói tối qua bà không nên để con gái về nhà một mình.
Bố Hà Kiều Kiều cũng nói sẵn sàng chuộc con, còn nói mình có thể bán nhà để con được an toàn.
Nhìn bố mẹ nóng lòng như lửa đốt, các cảnh sát đều hơi bất lực.
Đây không phải một vụ bắt cóc bình thường, đối phương không đưa ra bất cứ yêu cầu gì.
Hơn nữa biết trước là vậy việc gì ban đầu còn làm thế?
Nếu họ không bảo Hà Kiều Kiều về nhà một mình, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.
Việc cấp bách lúc này là tìm ra người đàn ông đã bắt Hà Kiều Kiều.
Đến chiều, họ đã tổng hợp toàn bộ thông tin và tài liệu, tổng cục mở cuộc họp nội bộ tổ.
Lục Tuấn Trì sắp xếp công việc như mọi lần, bảo các cảnh sát nhanh chóng triển khai làm việc, khoanh vùng khu vực, kiểm tra từng nhà.
Sau đó Lục Tuấn Trì gọi cho Diêu Phi, thông báo tình hình mới nhất cho hắn ta. Đến khi hắn xong xuôi mọi việc về văn phòng, đã thấy Tô Hồi cúi đầu nhìn mấy tập tài liệu trên bàn.
Anh xếp mấy tập tài liệu thành một hàng ngang.
Lúc này Tô Hồi đã khỏe hơn hồi sáng, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn. Anh nói với Lục Tuấn Trì: "Anh nghi ngờ, vụ án này là căn phòng địa ngục."
"Căn phòng địa ngục?" Lục Tuấn Trì lặp lại.
Tô Hồi giải thích: "Ban đầu từ này được truyền thông dùng để nói về một vụ án ở Nhật Bản. Có điều trong quá khứ vẫn luôn có những vụ án thế này xảy ra, cả trong và ngoài nước đều có. Thời gian kéo dài từ vài ngày đến hàng năm, mấy năm trước, Lạc Thành và phía nam thành phố đều từng có."
Sự man rợ của loại đàn ông này không chia quốc tịch.
Lục Tuấn Trì cũng từng được nghe vài vụ, trong đó hắn nhớ có một thiếu nữ được cảnh sát giải cứu sau 24 tiếng, người còn lại thì đến vài năm. Những căn phòng giấu người đó nằm sâu mấy mét dưới đất, hoàn cảnh sống rất tệ, các cô gái phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân tính ở trong đó.
Cách gọi "Căn phòng địa ngục" này rất chính xác.
Nếu mục đích của hung thủ không phải gϊếŧ người, có lẽ họ sẽ có thêm một chút thời gian để cứu nạn nhân.
Cách đây mười năm, bảy năm, ba năm, rồi đến năm nay, thông tin xa xôi hơn nữa đều không hoàn chỉnh, không dễ điều tra.
Tô Hồi xem xong tài liệu, anh lại nói: "Anh cảm giác hình như trong đây vẫn thiếu một đến hai vụ án, có thể là nghi phạm thay đổi cách thức gây án hoặc vẫn còn nạn nhân khác mà chúng ta chưa phát hiện."
Lục Tuấn Trì được anh nhắc mới nhớ ra gì đó, hắn mở hệ thống lên lần nữa, "Sáng nay lúc tìm kiếm, hình như em có thấy một vụ án đã được xử lý, thời gian xảy ra vụ án là năm năm trước."
Vụ án mất tích đã được xử lý tức là sau một thời gian gia đình đã tìm được người nhà, đến tổng cục rút hồ sơ.
Lục Tuấn Trì tìm tòi một lát, quả nhiên hắn đã tìm thấy một bản hồ sơ màu xám, "Cũng trong khu vực đó, thời gian mất tích là năm năm trước. Hai năm trước nạn nhân tự đi về nhà, bố mẹ cô ấy không báo cảnh sát mà nói đã tìm thấy con, hủy bỏ vụ án đang dang dở."
Hắn mở ra xem thử, chắc chắn là mình không nhớ nhầm, "Nạn nhân là Nghiêm Tiểu Nhị. Thời gian mất tích là trước lễ Giáng Sinh năm năm trước."
Tô Hồi hỏi: "Cô ấy có nói mình đã đi đâu sau khi mất tích không?'
Lục Tuấn Trì lắc đầu, "Trên hồ sơ ghi là thời gian đầu sau khi về nhà cô gái mắc chứng bất lực ngôn ngữ[1], sau đó bố mẹ cô ấy nói cần điều trị tâm lý nên từ chối mọi cuộc thăm hỏi."
[1] Hội chứng bất lực ngôn ngữ nghĩa là mất khả năng tạo và thấu hiểu ngôn ngữ, xuất phát từ các tổn thương tại não ở những vùng phụ trách các chức năng này.
Tô Hồi nhìn khuôn mặt trong hồ sơ, phù hợp với đặc điểm của những nạn nhân khác, "Anh nghĩ chúng ta phải gặp cô gái Nghiêm Tiểu Nhị này."
—
Căn phòng này chỉ rộng chừng mười mét, xung quanh là đất sét, trên trần treo một ngọn đèn không sáng lắm.
Đến đây rồi Hà Kiều Kiều mới biết thế nào là kêu trời, trời không nghe, gọi đất, đất không thấu.
Không biết điện thoại cô rơi đâu mất rồi, bây giờ cô chỉ có một chiếc cặp sách.
Cô bị nhốt trong căn phòng này, bên cạnh chỉ có hai người phụ nữ kỳ lạ.
Hà Kiều Kiều vừa sốt ruột vừa sợ hãi, cô kêu cứu không ngừng, kêu đến khàn cả giọng.
Đàm Cầm đứng bên cạnh tươi cười, lười biếng nhìn cô, "Cô kêu vậy cũng vô dụng thôi, chỗ này ở dưới đất, bên ngoài không nghe thấy đâu."
Hà Kiều Kiều quay lại hỏi Đàm Cầm: "Các chị chưa thử kêu cứu bao giờ à? Các chị không muốn ra ngoài sao?"
Đàm Cầm cười phá lên, sau đó cô nghiêm mặt, "Cô tưởng chúng tôi chưa thử đấy à? Ngây thơ thật."
Cô nhìn Hà Kiều Kiều với vẻ thương hại.
Hà Kiều Kiều vẫn không từ bỏ: "Các chị ở đây bao lâu rồi?"
Đàm Cầm nghiêng đầu nghĩ, "Chắc cũng mấy năm rồi nhỉ?" Sau đó cô quay sang nhìn Tề Khả Hân gầy như bộ xương, "Đúng không?"
Tề Khả Hân "ừ" một tiếng, cô cuộn chăn lên phơi ra một góc tường, trên đó là dấu vết bị cào lên. Giọng Tề Khả Hân yếu ớt, thều thào nói:
"Mỗi lần có người ném đồ ăn xuống tôi sẽ cào một vết lên tường, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi ở đây bảy năm rồi, Đàm Cầm thì ba năm."
Dù nơi này không có ngày đêm, nhưng họ vẫn cảm nhận được sự khác biệt khi nhiệt độ thay đổi.
Nghe vậy, Hà Kiều Kiều suýt phát điên.
Bảy năm?!
Cô vẫn còn trẻ, cuộc đời cô có bao nhiêu lần "bảy năm"?
Bị nhốt tại đây bảy năm, mất tự do, không thể gặp người thân.
Sống không bằng chết.
Dù là người khỏe mạnh cũng bị dày vò phát điên.
Hà Kiều Kiều sợ hãi ra mặt, cô run rẩy nói: "Các chị không nghĩ đến chuyện phản kháng sao? Sống ở đây còn không bằng chết mà đúng không?! Dù đó là đàn ông nhưng bây giờ chúng ta có ba người cơ mà, nếu có người xuống thì chúng ta cùng giải quyết. Chúng ta vót nhọn đầu đũa rồi đâm chết hắn ta cũng là tự vệ chính đáng đúng không?! Chúng ta có thể trùm chăn lên đầu hắn ta rồi bỏ chạy mà, không lý nào ba người chúng ta lại không đánh lại một người!"
Đàm Cầm và Tề Khả Hân dại ra nhìn cô, như thể đang nhìn một kẻ điên.
Ánh mắt của họ khiến Hà Kiều Kiều chùn bước.
Đúng lúc này có tiếng lạch cạch vang lên, một chiếc nắp đậy trên trần nhà được mở ra, có thứ gì đó rơi xuống từ bên trên.
Đó là ba chai nước, cùng với một gói mì, một chiếc bánh màn thầu.
Sau đó, chiếc nắp kia lại đậy vào.
Mắt Đàm Cầm sáng rực, cô vội vàng chạy qua nhặt gói mì lên. Cô lập tức xé vỏ, nhai rôm rốp.
Trông cô như con quỷ đói vừa được cho ăn.
Tề Khả Hân cũng đi qua nhặt chiếc màn thầu lên, cô bẻ một miếng cho Hà Kiều Kiều, "Cô đói rồi đúng không?"
Hà Kiều Kiều lắc đầu, "Tôi không đói, tôi không muốn ăn, trông buồn nôn."
Tề Khả Hân nói: "Với thể lực của cô thì đừng mong gϊếŧ người, chịu được một tuần còn khó nữa."
Hà Kiều Kiều nhìn cô ấy, bắp đùi Tề Khả Hân chỉ bằng cánh tay mình, nhưng cô ấy vẫn cố gắng ăn để không chết đói.
Lúc này Hà Kiều Kiều mới lại gần nhận miếng bánh từ tay Tề Khả Hân. Cô đói rồi, màn thầu vừa khô vừa cứng nhưng vẫn phải cố gắng mà nuốt. Miếng bánh khô cứng quệt qua cổ họng, mùi hương trong phòng khiến cô buồn nôn.
Hà Kiều Kiều bỗng nhớ đến bố mẹ.
Hôm qua cô vẫn đang ăn KFC, Pizza Hut, ngủ trong phòng điều hòa, hôm nay cô đã ở đây ăn chiếc màn thầu vừa lạnh vừa cứng này.
Những chuyện này tựa như một giấc mộng, nhưng lại là ác mộng.
Hà Kiều Kiều ôm miếng bánh rụt vào chăn, cô che mặt khóc, khóc mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ mơ màng, có người đánh thức cô.
Sau đó Hà Kiều Kiều nhìn thấy người phụ nữ như bộ xương khô kia đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, đang vỗ vai cô.
Hà Kiều Kiều giật thót, vừa định thét lên thì Tề Khả Hân đã bịt miệng cô lại.
"Xuỵt..." Tề Khả Hân ra dấu im lặng, ngón tay bên miệng hệt như que củi.
Hà Kiều Kiều quay lại nhìn, thấy Đàm Cầm đã ngủ rồi, cô ta thở đều đều, ngủ rất sâu.
"Đàm Cầm là người của hắn ta." Tề Khả Hân nói: "Cô hét lên là cô ấy tỉnh ngay, nếu cô hiểu thì gật đầu."
Hà Kiều Kiều gật đầu.
Ấn tượng của Hà Kiều Kiều về cô gái gầy gò chia bánh cho mình này khá tốt.
Tề Khả Hân nhìn quanh, cô ghé lại gần tai Hà Kiều Kiều nói tiếp: "Tôi biết cách ra ngoài nhưng một mình tôi thì không ra được. Tôi vẫn luôn đợi có người mới đến, giờ chúng ta thử xem có thể thoát ra ngoài không."
Thật sao?
Ra ngoài dễ dàng vậy sao?
Cô có nên tin người phụ nữ mới ở cùng mình một ngày này không?
Hà Kiều Kiều ngẩn ra một chốc, cô nhìn Tề Khả Hân, cuối cùng cô cũng gật đầu, ngọn lửa hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng.
Chắc chắn chỗ này có lối ra, có lẽ cô có thể thử xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất