Chương 46: Quyển 2Chương 46
Trong căn hộ, tình thế giằng co vẫn đang tiếp tục, nhân lúc toán cướp đang nói chuyện, Lục Tuấn Trì quỳ một gối xuống cạnh Tô Hồi, hắn vào tư thế sẵn sàng để rút súng ra khỏi vách ngăn hộp sơ cứu bất cứ lúc nào.
Vị trí của họ cách sô pha một khoảng chừng bốn mét.
Nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, Lục Tuấn Trì có thể lao lên khống chế ngay lập tức.
Nhưng đó là “hạ sách” mà họ phải cố hết sức để không nó không xảy ra, Lục Tuấn Trì cúi đầu tính toán các phương án đối phó. Lúc này, ngón cái của Đàm Vĩnh Thần vẫn đang xỏ qua chốt an toàn, không hề nới lỏng tay một chút nào, gã chỉ cần giật nhẹ thôi là lựu đạn sẽ nổ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn không thể xông lên cướp quả lựu đạn được, không thể tùy tiện ra tay, hắn chỉ có thể tính cách bắn chết hoặc làm gã bị thương.
Nhưng khó ở chỗ đồng thời cũng phải bảo đảm an toàn cho con tin.
Lục Tuấn Trì cố gắng để Đàm Vĩnh Thần không chú ý đến mình, trong lúc đó, hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng xử lý tình huống bất ngờ phát sinh bất cứ lúc nào.
Đàm Vĩnh Thần ngoảnh đầu, gã nhìn ra bên ngoài qua khe hở của tấm rèm. Gã có thể thấy cảnh sát bên ngoài đã nhiều hơn ban nãy. Nhưng cảnh sát đó chỉ đứng ở rất xa, hoàn toàn không có động tác tiến tới nào, gã lại siết chặt quả lựu đạn trong tay.
Tô Hồi bỗng nhẹ giọng hỏi: “Con tin sắp không gắng gượng được nữa rồi, tôi có thể cho họ uống ngụm nước không?”
Đàm Vĩnh Thần bực bội “hừ” một tiếng, Tô Hồi bèn đứng dậy lấy một cốc nước trên bàn đưa cho Đổng Giai Dĩnh.
Tô Hồi tiện tay rút một tờ khăn giấy trong chiếc hộp bên cạnh rồi đưa cho Mễ Thư, anh nhỏ giọng hỏi: “Cô thích trẻ con lắm à?”
Mễ Thư sững sờ hỏi lại: “Sao?”
Tô Hồi nhìn thẳng vào cô, nói: “Tôi thấy cô cứ nhìn về phía đứa bé mãi.” Sau đó anh nói thêm một câu: “Cô mặc váy liền như thế này, tôi còn tưởng là cô có thai cơ…”
Hôm nay Mễ Thư mặc một chiếc váy hơi rộng rãi, thoạt trông rất giống một chiếc đầm bầu.
Mễ Thư sững người, Tô Hồi lại không giải thích gì thêm, anh quay về chỗ cũ, ngồi cạnh Đổng Giai Dĩnh.
Chỉ có đôi ba câu thoại ngắn, Đàm Vĩnh Thần nhíu mày nhìn họ, không nói không rằng. Gã cũng nghe thấy đôi chút nội dung họ nói với nhau. Gã rất hiểu Mễ Thư, chỉ vài ba câu thoại ngắn như này hoàn toàn không thể lung lay niềm tin giữa bọn họ.
Mễ Thư cúi đầu, cô nắm khăn giấy trong tay, không khóc nữa mà im lặng không nói gì.
Căn hộ bỗng chốc yên tĩnh lại.
Lục Tuấn Trì ngẩng đầu nhìn Tô Hồi.
So với toán cướp này, hắn hiểu Tô Hồi hơn nhiều, anh sẽ không làm việc gì không có tác dụng, chắc chắn những gì anh nói với Mễ Thư vô cùng quan trọng.
Tô Hồi không giải thích, cũng không có thêm hành động thừa thãi nào khác, anh yên lặng nhắm mắt lại, dường như đã có chút thấm mệt.
Trước đây khi anh phân tích khắc họa tâm lý, anh đã cảm thấy quan hệ giữa những tên cướp này không bình thường, nhất là Đàm Vĩnh Thần và Mễ Thư. Hai tên cướp này không giống một cặp tình nhân bình thường, mà trông có vẻ như là soulmate có với nhau lời hứa nào đó hơn.
Vừa rồi khi Đàm Vĩnh Thần nhắc đến gia đình, khiến suy đoán của anh càng chắc chắn hơn.
Dựa vào những gì Mễ Thư nói trước đó, anh cảm giác cô vẫn có lòng thương cảm.
Nếu có ai đó ở hiện trường có thể khiến Đàm Vĩnh Thần kích động thì người đó là Mễ Thư, có điều anh phải tìm ra một điểm chính xác rồi mới có thể chọc kim vào.
Sau khi chọc một nhát này, quả bóng đã nở ra hết cỡ, sẽ nổ tung…
Thời gian trôi đi, chỉ còn không tới năm phút nữa là đến mốc thời gian hai mươi phút.
“Anh muốn gọi điện thoại cho bạn gái cũ vì anh vẫn còn yêu cô ấy, đúng không?” Mễ Thư bỗng nhiên lên tiếng, hỏi Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần không đáp lại, cô bèn run rẩy hỏi tiếp: “Không phải anh từng hứa với em sẽ không vướng bận chuyện quá khứ nữa sao?”
Nói đến đề tài này, Đàm Vĩnh Thần chợt hơi do dự, gã nhìn Mễ Thư, “Đây là lần cuối cùng, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi, sau này tôi sẽ ở bên cô mãi mãi.”
Đàm Vĩnh Thần vừa nói xong, Mễ Thư cảm thấy trái tim cô như đã chết. Cô không quan tâm chuyện Đàm Vĩnh Thần có muốn kéo họ chết cùng hay không đến vậy, mà cô chỉ quan tâm rằng rốt cuộc, mình đứng ở vị trí nào trong lòng gã.
Giờ cô đã nhận được đáp án rồi.
Đã là người nhà thì hẳn phải suy nghĩ cho nhau nhưng gã đàn ông này không bận tâm đến cảm giác của cô một chút nào.
Cô thích trẻ con, cô thương đứa bé kia, ngay cả một người vừa bước vào đây đã nhận ra được điều này nhưng Đàm Vĩnh Thần lại không hề hay biết.
Mê Thư lại bắt đầu rơi nước mắt, “Anh Đàm…”
Khác với Đàm Vĩnh Thần đã phát điên, lúc này cô vẫn còn lý trí, sau đó, cô nghẹn ngào nói: “Chúng ta không thoát được đâu, chúng ta tự thú đi…”
Năm chữ cuối cùng như đâm trúng vảy ngược của Đàm Vĩnh Thần, mắt gã đỏ bừng, “Tự thú cũng là chết thôi, dù hôm nay tao có chết ở đây cũng không có chuyện tự thú!”
Từ ngày đầu tiên giết những người đó, gã đã biết mình chắc chắn phải chết, dù lúc này đã bị lớp lớp cảnh sát bao vây, gã cũng không nghĩ tới chuyện tự thú.
Mạng sống của gã dường như đã kết thúc trong trận hỏa hoạn kia rồi, sống sót chỉ khiến gã càng mờ mịt, hoang mang hơn.
Gã giết nhiều người như vậy chỉ để tìm một đáp án, lúc này gã đã đến rất gần đáp án rồi, không thể dừng lại tại đây.
Trương Tiểu Tài hoảng sợ, “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, chúng ta vẫn còn thời gian mà, nghĩ cách đi!”
Đàm Vĩnh Thần mím môi, sau đó gã nói với Mễ Thư và Trương Tiểu Tài: “Tiểu Tài nói đúng, chúng ta sẽ không sao hết. Tôi không phản bội hai người đâu, hai người cũng đừng bỏ rơi tôi, chúng ta cùng trốn ra ngoài.”
Đã tới bước này rồi mà lời nói của gã vẫn ngây thơ như lời nói mớ của trẻ con.
Hàng hàng lớp lớp bao vâng bên ngoài, họ có mọc cánh cũng không bay được.
Chỉ có duy nhất hai kết cục, bọn họ chết hoặc kéo theo những người này chết cùng.
Tô Hồi yên lặng ngồi đó, tuy những lời anh nói khi nãy đơn giản nhưng cũng đủ để ám chỉ với Mễ Thư.
Có đôi khi quyết định trong lòng mỗi người sẽ thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh chỉ như khẽ đưa một ngón tay, hất đổ một quân bài domino, mà phản ứng dây chuyền này vẫn chưa dừng lại.
Mễ Thư im lặng một hồi, nỗi tuyệt vọng dâng lên trong mắt cô, cô run rẩy cầu xin gã lần nữa: “Anh Đàm, em muốn tự thú… Anh tha cho em đi…”
Đàm Vĩnh Thần không tài nào ngờ được Mễ Thư lại nói như vậy.
Cô biết điều gã hận nhất trên đời chính là phản bội, là bỏ rơi, hiện giờ, đến cô cũng muốn phản bội gã sao?
Gã trợn trừng hai mắt, tay còn lại cũng ấn lên quả lựu đạn trong tay, như thể ngay giây tiếp theo gã sẽ rút chốt an toàn.
“Chúng ta là gia đình, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, nhiều ngày đêm như vậy… đến lúc này….” Mễ Thư thở dốc, sắc mặt cô trắng bệch, nước mắt trào ra càng nhiều.
Đứa bé bên cạnh bỗng gào khóc.
Mễ Thư không kìm lòng đặt tay lên bụng, cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bèn lên tiếng: “Em có thai rồi…”
Không đợi Đàm Vĩnh Thần kịp nghi ngờ, cô đã nói tiếp: “Thật đấy… Em từng cho rằng suốt đời này mình không thể mang thai được nữa. Nhưng mà ngay mấy hôm trước, sau khi em xách đồ giúp bác gái kia mới thấy không được khỏe, hơn nữa kinh nguyệt cũng đến muộn nên em đã mua que thử thai. Em đã có thai thật rồi, em có thể chết cùng anh nhưng còn con…”
Mễ Thư nghẹn ngào nói: “Em có thể bỏ qua cơ hội để mình được sống, điên cuồng cùng anh đến cuối cùng, dù kết quả có ra sao. Nhưng sinh mạng bé nhỏ này, sinh mạng chưa từng được thấy thế giới này… Em muốn thử bảo vệ nó.”
Đàm Vĩnh Thần nhìn Mễ Thư, tay gã vẫn giữ chặt quả lựu đạn kia, những lời cô nói như một viên đạn xuyên thẳng qua tim gã.
Gã vẫn cảm thấy tức giận khi bị phản bội, thậm chí gã chẳng thể phán đoán lời nói của Mễ Thư là thật hay giả. Tay gã run rẩy, gã cố gắng kìm lại xao động muốn rút chốt an toàn.
Gã trợn mắt nhìn chằm chằm vào bụng Mễ Thư, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo, nhìn thấu cơ thể của cô.
“Anh Đàm, em… em chưa từng lừa gạt anh mà.” Mễ Thư khóc nói.
Đàm Vĩnh Thần chưa từng để ý đến những chi tiết này, bỗng chốc, gã không thể đoán được những gì cô nói là thật hay giả.
Lúc này gã chỉ thấy giận dữ, họ đã nói sẽ không rời bỏ nhau nhưng lúc này, cô lại muốn bỏ rơi gã.
Bất kể vì lý do gì!
Chuyện này đã xảy ra trong sinh mệnh của Đàm Vĩnh Thần một lần, gã không bao giờ để chuyện này xảy ra một lần nữa!
Đàm Vĩnh Thần hít sâu, tiếng nổ, ánh lửa không ngừng ẩn hiện trong đầu gã, những cảnh tượng ấy như một phép thôi miên, gã mong đợi một kết quả như vậy.
Đàn bà đều là kẻ dối trá, cô chỉ không muốn chết cùng gã thôi, cô đang bịa chuyện. Đàm Vĩnh Thần siết chặt lựu đạn trong tay, gã nhìn mấy con tin trong phòng, tràn đầy sát khí.
Chỉ cần gã hơi kéo ngón tay, tất cả sẽ kết thúc.
“Em… Em có thể bế đứa bé kia ra ngoài không?” Mễ Thư lau nước nước, cô cho rằng Đàm Vĩnh Thần im lặng tức là đã ngầm đồng ý.
Cô đã giết rất nhiều người, cô cũng không phải người tốt nhưng khác với Đàm Vĩnh Thần, có rất nhiều chuyện tàn nhẫn mà cô không thể nào làm được.
Nhưng cô muốn sống, cũng không hy vọng đứa bé này sẽ chết tại đây.
Con…
Tay Đàm Vĩnh Thần khẽ run, gã nhìn sang đứa trẻ đang nằm trên sô pha, sau đó lại nhìn sang Mễ Thư. Cô đang ngồi thu mình, ôm gối, thoạt trông rất đơn bạc.
Lúc này đã khác rồi.
Lỡ như, lỡ như thôi, lỡ như Mễ Thư thật sự có con của gã…
Đó là máu thịt của gã, là hậu duệ của gã, dù họ xứng đáng bị băm thành nghìn mảnh, đứa bé đó vẫn vô tội, chỉ cần Mễ Thư thoát ra ngoài, có thể đứa bé sẽ sống sót…
Cuối cùng, chút nhân tính dâng lên từ đáy lòng gã xuất hiện trong đối mắt đã đỏ máu, điên cuồng của Đàm Vĩnh Thần.
Sau đó, gã chửi một câu, “Cút!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh…” Mễ Thư như được đặc xá, cô sợ Đàm Vĩnh Thần sẽ đổi ý, bèn lại gần sô pha bế đứa bé lên rồi bước nhanh ra ngoài.
Thấy Mễ Thư đã giành được con đường sống cho mình, Trương Tiểu Tài quýnh lên, cậu ta đứng dậy chất vấn: “Tại sao anh lại thả cô ta?! Đàm Vĩnh Thần, tên khốn kiếp này!”
Trong hoàn cảnh này, quan hệ giữa người với người đã như băng mỏng, mâu thuẫn giữa họ trở nên gay gắt.
Trước tình hình căng thẳng này, dây thần kinh của mọi người đều căng như dây đàn.
Đàm Vĩnh Thần bước lên cản đường cậu ta, “Chuyện này cậu không hiểu.”
Trương Tiểu Tài lập tức suy sụp, cậu ta muốn phản kháng nhưng cũng biết mình không thể đánh bại Đàm Vĩnh Thần, cậu ta từng thấy dáng vẻ điên cuồng nhất của gã, cũng biết tên điên này có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Trương Tiểu Tài vừa căm vừa sợ, cậu ta run rẩy nói: “Những gì anh nói đều là lừa trẻ con đúng không?! Những gì anh từng hứa với tôi, anh chưa làm được chuyện nào hết.”
Đến tận lúc này cậu ta mới biết cái thứ gọi là gia đình, rồi cả ở bên nhau không bao giờ vứt bỏ đối phương đều chỉ là những lời nói dối tốt đẹp gã thêu dệt nên, chỉ có một mình cậu ta sẵn lòng tin lời nói điên khùng của gã đàn ông này.
Cậu ta nhanh chóng suy nghĩ, với sự hiểu biết của mình về Đàm Vĩnh Thần, cậu ta phải nói gì mới có thuyết phục được gã, phải làm thế nào mới có thể đổi được cơ hội sống cho mình. Nhưng không có… Cậu ta không tìm được.
“Ra ngoài rồi chưa chắc đã là đường sống, cậu ở lại đây, tôi ở cùng cậu, chúng ta ở bên nhau.” Dứt lời, Đàm Vĩnh Thần đưa mắt nhìn những người trong nhà, để Mễ Thư chạy cùng đứa bé đã là giới hạn của gã rồi.
“Những người còn lại, đừng đứa nào hòng ra khỏi căn phòng này.”
Câu nói này cũng như đã phán tử hình cho những người khác.
Bỗng chốc, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng, cả Đổng Giai Dĩnh đang bị thương nặng cũng cắn răng chịu đựng cơn đau. Cô nhân lúc Đàm Vĩnh Thần không chú ý tới mình, giãy khỏi chiếc dây thừng dưới chân rồi bò vào phòng ngủ.
Lục Tuấn Trì nhìn sang Tô Hồi, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Hồi có thể đọc hiểu ý của Lục Tuấn Trì. Hắn đang hỏi anh, lúc nào ra tay mới phù hợp.
Đàm Vĩnh Thần vẫn luôn rất cảnh giác, dù là khi nói chuyện với Mễ Thư, gã vẫn theo dõi họ chằm chằm, ngón tay cũng siết chặt chốt an toàn, thậm chí gã không hoàn toàn tin tưởng lời Mễ Thư nói. Lục Tuấn Trì có thể cảm giác được sát khí mãnh liệt khi gã đối mặt với Mễ Thư.
May sao, cuối cùng Đàm Vĩnh Thần vẫn thả Mễ Thư, thả đứa bé, giải quyết được mối lo sau cùng của họ.
Tình thế dần dần thay đổi, dần dần nghiêng về phía họ…
Tô Hồi cúi đầu, vẽ chữ lên lưng Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, “Đợi hắn ta nhìn về phía cô ấy…”
Từ khi vào nhà, Tô Hồi đã bắt đầu nghĩ cách phá vỡ cục diện này.
Không có cơ hội thì anh phải tạo ra một cơ hội.
Thời gian quá ngắn, anh không thể thuyết phục toán cướp, vậy nên chỉ có thể can thiệp vào quan hệ giữa chúng.
Anh nói với Mễ Thư ba câu, chỉ dẫn cho cô, người phụ nữ thông minh này lập tức tóm được đường sống cuối cùng.
Tô Hồi đang cược, cược Mễ Thư yêu Đàm Vĩnh Thần, cược Mễ Thư không muốn chết, cược Đàm Vĩnh Thần cũng có đôi chút tình cảm với Mễ Thư, cược rằng dù gã không còn nhân tính, vẫn sẽ có lòng trắc ẩn với ruột thịt của mình.
Vậy thì khi Mễ Thư rời đi, Đàm Vĩnh Thần sẽ bắt đầu hồi tưởng lại, gã sẽ nghi ngờ mình làm như vậy là đúng hay sai, gã sẽ thất thần. Khi đó chính là cơ hội duy nhất của họ.
Mễ Thư đi ngang qua người họ, chạy thẳng xuống tầng.
Sau nửa phút, cuối cùng cô cũng xuất hiện tại lối ra cầu thang, cô ôm đứa bé trong lòng, run rẩy nói: “Đừng bắn, đừng bắn…Tôi đầu hàng… Tôi không có vũ khí…”
Cảnh sát bên ngoài cũng nhìn thấy Mễ Thư.
“Ra rồi, người phụ nữ ra rồi… Cô ta đang ôm em bé!”
“Vậy… gã đàn ông kia đâu?”
“Đã hết hai mươi phút rồi, có xông vào không đây?”
“Lính bắn tỉa đã sẵn sàng chưa?”
“Góc toán cướp ngồi trong phòng không bắn được.”
Trình Ca cảm thấy tình hình không ổn lắm nhưng lúc này cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn. Người phụ nữ này đã đi rồi, gã đàn ông kia sẽ không còn lưu luyến gì nữa, có lẽ việc kéo chốt lựu đạn chỉ là vấn đề thời gian.
Bây giờ, hắn chỉ có thể hy vọng Lục Tuấn Trì và Tô Hồi ở trong nhà sẽ kiểm soát được tình hình.
Đàm Vĩnh Thần vẫn lăm lăm nhìn những người trong phòng, không nói không rằng, đến khi Mễ Thư đã ra khỏi tòa nhà, âm thanh ồn ào vang lên bên ngoài.
Gã đột nhiên phát hiện yêu cầu của mình đã sai rồi, dường như gã chẳng mong chờ cuộc nói chuyện với người đàn bà từng vứt bỏ mình một chút nào.
Đến nước này rồi, cô ta còn nói được gì với gã nữa? Mà gã cũng còn gì để quyến luyến nữa?
Tình yêu? Đã không tồn tại từ lâu rồi.
Hận? Gã cũng chẳng còn thời gian giết cô ta.
Hóa ra, gã chỉ thấy không cam lòng.
Đàm Vĩnh Thần chợt nhìn lên, gã nhìn về phía bóng dáng Mễ Thư bên ngoài, xuyên qua khe hở tấm rèm.
Ngay khoảnh khắc ấy, từng chuyện cỏn con khi chung sống với Mễ Thư bỗng tràn lên não gã.
Như thể bỗng nhiên bị cắt mất một bộ phận quan trọng trong lồng ngực.
Đến lúc này, Đàm Vĩnh Thần vẫn không thể xác nhận những gì cô nói có phải sự thật không…
Ngay khi gã ngẩn người, Lục Tuấn Trì biết cơ hội tốt nhất đã tới rồi.
Hắn móc khẩu súng trong hộp sơ cứu, nhắm, bắn, một loạt động tác vô cùng nhuần nhuyễn, gần như không ngừng một giây nào.
Vài tiếng súng đùng đoàng nổ lên trong phòng.
Không ai ngờ lại họ lại mang theo vũ khí vào nhà. Đàm Vĩnh Thần không kịp trở tay, vài phát đạn thoáng chốc xuyên qua ngực gã, máu tươi phụt ra ngoài.
Lục Tuấn Trì bắn nốt vài phát đạn còn lại trong hộp đạn, không gian phòng nhỏ hẹp, cơ hội lại chỉ chớp nhoáng. Cuối cùng có tất cả ba phát đạn bắn trúng Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần ngẩng đầu cười gằn với Lục Tuấn Trì.
Ngay khi Lục Tuấn Trì nhìn gã, hắn bỗng thót tim, ném khẩu súng đã rỗng đạn, Lục Tuấn Trì nhanh chóng vọt lên cướp quả lựu đạn trong tay Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần dồn chút sức lực cuối cùng duỗi bốn ngón tay đang cầm lựu đạn, ngón cái vẫn đang lồng qua chốt an toàn. Quả lựu đạn trong tay vang tiếng “rắc” rồi tuột khỏi chốt bảo hiểm trước tác dụng của lực hút, nó lăn xuống đất, một làn khói trắng bốc lên.
Muốn chạy thoát à, không dễ vậy đâu!
Dù có phải chết, gã cũng phải kéo những kẻ này chết cùng!
“Aaaa…” Trương Tiểu Tài thét lên một tiếng rồi vội vàng tìm chỗ nấp.
Lục Tuấn Trì vươn tay ra đỡ quả lựu đạn đã lăn xuống đất kia, Tô Hồi lại bỗng nhiên gục xuống, cơ thể anh đè lên quả lựu đạn sắp nổ…
Chỉ trong một tích tắc, tay trái Lục Tuấn Trì đã tóm được cổ áo Tô Hồi, kéo anh dậy, tay phải luồn xuống lấy quả lựu đạn dưới người anh. Quả lựu đạn nặng trĩu, có hơi trùng tay, Lục Tuấn Trì không dừng lại một giây nào, hắn dồn hết sức ném về phía ban công.
HG85 bay qua không trung rồi đâm vỡ cửa kính, sau đó nó bay ra ngoài cùng những mảnh vụn kính, rơi xuống thềm ban công.
Tô Hồi còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tầm nhìn tối sầm, cơ thể ấm lên, là Lục Tuấn Trì kéo anh dậy rồi ôm chặt trong lòng. Sau đó hắn đè anh xuống phía sau sô pha.
Trình Ca đứng trước đoàn xe, hắn vẫn luôn chú ý quan sát tình hình trong phòng, từ khi tiếng súng vang lên đến khi lựu đạn nổ, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng: “Nấp!”
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng ba giây.
Sau một tiếng “xì”, tiếng nổ “đoàng” vang dội, quả lựu đạn kia nổ tung trên ban công. Ánh lửa chói mắt bốc lên, cháy thành một ngọn lửa cao hai mét, sức nổ mạnh mẽ tạo ra một luồng sóng không khí ngắn ngủi. Hàng kính trên ban công dường như đã vỡ tan hết vì cơn rung, mặt đất cũng rung chuyển, vố số mảnh vụn bắn ra như đạn, âm thanh xé rách không khí vang lên…
Vị trí của họ cách sô pha một khoảng chừng bốn mét.
Nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, Lục Tuấn Trì có thể lao lên khống chế ngay lập tức.
Nhưng đó là “hạ sách” mà họ phải cố hết sức để không nó không xảy ra, Lục Tuấn Trì cúi đầu tính toán các phương án đối phó. Lúc này, ngón cái của Đàm Vĩnh Thần vẫn đang xỏ qua chốt an toàn, không hề nới lỏng tay một chút nào, gã chỉ cần giật nhẹ thôi là lựu đạn sẽ nổ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn không thể xông lên cướp quả lựu đạn được, không thể tùy tiện ra tay, hắn chỉ có thể tính cách bắn chết hoặc làm gã bị thương.
Nhưng khó ở chỗ đồng thời cũng phải bảo đảm an toàn cho con tin.
Lục Tuấn Trì cố gắng để Đàm Vĩnh Thần không chú ý đến mình, trong lúc đó, hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng xử lý tình huống bất ngờ phát sinh bất cứ lúc nào.
Đàm Vĩnh Thần ngoảnh đầu, gã nhìn ra bên ngoài qua khe hở của tấm rèm. Gã có thể thấy cảnh sát bên ngoài đã nhiều hơn ban nãy. Nhưng cảnh sát đó chỉ đứng ở rất xa, hoàn toàn không có động tác tiến tới nào, gã lại siết chặt quả lựu đạn trong tay.
Tô Hồi bỗng nhẹ giọng hỏi: “Con tin sắp không gắng gượng được nữa rồi, tôi có thể cho họ uống ngụm nước không?”
Đàm Vĩnh Thần bực bội “hừ” một tiếng, Tô Hồi bèn đứng dậy lấy một cốc nước trên bàn đưa cho Đổng Giai Dĩnh.
Tô Hồi tiện tay rút một tờ khăn giấy trong chiếc hộp bên cạnh rồi đưa cho Mễ Thư, anh nhỏ giọng hỏi: “Cô thích trẻ con lắm à?”
Mễ Thư sững sờ hỏi lại: “Sao?”
Tô Hồi nhìn thẳng vào cô, nói: “Tôi thấy cô cứ nhìn về phía đứa bé mãi.” Sau đó anh nói thêm một câu: “Cô mặc váy liền như thế này, tôi còn tưởng là cô có thai cơ…”
Hôm nay Mễ Thư mặc một chiếc váy hơi rộng rãi, thoạt trông rất giống một chiếc đầm bầu.
Mễ Thư sững người, Tô Hồi lại không giải thích gì thêm, anh quay về chỗ cũ, ngồi cạnh Đổng Giai Dĩnh.
Chỉ có đôi ba câu thoại ngắn, Đàm Vĩnh Thần nhíu mày nhìn họ, không nói không rằng. Gã cũng nghe thấy đôi chút nội dung họ nói với nhau. Gã rất hiểu Mễ Thư, chỉ vài ba câu thoại ngắn như này hoàn toàn không thể lung lay niềm tin giữa bọn họ.
Mễ Thư cúi đầu, cô nắm khăn giấy trong tay, không khóc nữa mà im lặng không nói gì.
Căn hộ bỗng chốc yên tĩnh lại.
Lục Tuấn Trì ngẩng đầu nhìn Tô Hồi.
So với toán cướp này, hắn hiểu Tô Hồi hơn nhiều, anh sẽ không làm việc gì không có tác dụng, chắc chắn những gì anh nói với Mễ Thư vô cùng quan trọng.
Tô Hồi không giải thích, cũng không có thêm hành động thừa thãi nào khác, anh yên lặng nhắm mắt lại, dường như đã có chút thấm mệt.
Trước đây khi anh phân tích khắc họa tâm lý, anh đã cảm thấy quan hệ giữa những tên cướp này không bình thường, nhất là Đàm Vĩnh Thần và Mễ Thư. Hai tên cướp này không giống một cặp tình nhân bình thường, mà trông có vẻ như là soulmate có với nhau lời hứa nào đó hơn.
Vừa rồi khi Đàm Vĩnh Thần nhắc đến gia đình, khiến suy đoán của anh càng chắc chắn hơn.
Dựa vào những gì Mễ Thư nói trước đó, anh cảm giác cô vẫn có lòng thương cảm.
Nếu có ai đó ở hiện trường có thể khiến Đàm Vĩnh Thần kích động thì người đó là Mễ Thư, có điều anh phải tìm ra một điểm chính xác rồi mới có thể chọc kim vào.
Sau khi chọc một nhát này, quả bóng đã nở ra hết cỡ, sẽ nổ tung…
Thời gian trôi đi, chỉ còn không tới năm phút nữa là đến mốc thời gian hai mươi phút.
“Anh muốn gọi điện thoại cho bạn gái cũ vì anh vẫn còn yêu cô ấy, đúng không?” Mễ Thư bỗng nhiên lên tiếng, hỏi Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần không đáp lại, cô bèn run rẩy hỏi tiếp: “Không phải anh từng hứa với em sẽ không vướng bận chuyện quá khứ nữa sao?”
Nói đến đề tài này, Đàm Vĩnh Thần chợt hơi do dự, gã nhìn Mễ Thư, “Đây là lần cuối cùng, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi, sau này tôi sẽ ở bên cô mãi mãi.”
Đàm Vĩnh Thần vừa nói xong, Mễ Thư cảm thấy trái tim cô như đã chết. Cô không quan tâm chuyện Đàm Vĩnh Thần có muốn kéo họ chết cùng hay không đến vậy, mà cô chỉ quan tâm rằng rốt cuộc, mình đứng ở vị trí nào trong lòng gã.
Giờ cô đã nhận được đáp án rồi.
Đã là người nhà thì hẳn phải suy nghĩ cho nhau nhưng gã đàn ông này không bận tâm đến cảm giác của cô một chút nào.
Cô thích trẻ con, cô thương đứa bé kia, ngay cả một người vừa bước vào đây đã nhận ra được điều này nhưng Đàm Vĩnh Thần lại không hề hay biết.
Mê Thư lại bắt đầu rơi nước mắt, “Anh Đàm…”
Khác với Đàm Vĩnh Thần đã phát điên, lúc này cô vẫn còn lý trí, sau đó, cô nghẹn ngào nói: “Chúng ta không thoát được đâu, chúng ta tự thú đi…”
Năm chữ cuối cùng như đâm trúng vảy ngược của Đàm Vĩnh Thần, mắt gã đỏ bừng, “Tự thú cũng là chết thôi, dù hôm nay tao có chết ở đây cũng không có chuyện tự thú!”
Từ ngày đầu tiên giết những người đó, gã đã biết mình chắc chắn phải chết, dù lúc này đã bị lớp lớp cảnh sát bao vây, gã cũng không nghĩ tới chuyện tự thú.
Mạng sống của gã dường như đã kết thúc trong trận hỏa hoạn kia rồi, sống sót chỉ khiến gã càng mờ mịt, hoang mang hơn.
Gã giết nhiều người như vậy chỉ để tìm một đáp án, lúc này gã đã đến rất gần đáp án rồi, không thể dừng lại tại đây.
Trương Tiểu Tài hoảng sợ, “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, chúng ta vẫn còn thời gian mà, nghĩ cách đi!”
Đàm Vĩnh Thần mím môi, sau đó gã nói với Mễ Thư và Trương Tiểu Tài: “Tiểu Tài nói đúng, chúng ta sẽ không sao hết. Tôi không phản bội hai người đâu, hai người cũng đừng bỏ rơi tôi, chúng ta cùng trốn ra ngoài.”
Đã tới bước này rồi mà lời nói của gã vẫn ngây thơ như lời nói mớ của trẻ con.
Hàng hàng lớp lớp bao vâng bên ngoài, họ có mọc cánh cũng không bay được.
Chỉ có duy nhất hai kết cục, bọn họ chết hoặc kéo theo những người này chết cùng.
Tô Hồi yên lặng ngồi đó, tuy những lời anh nói khi nãy đơn giản nhưng cũng đủ để ám chỉ với Mễ Thư.
Có đôi khi quyết định trong lòng mỗi người sẽ thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh chỉ như khẽ đưa một ngón tay, hất đổ một quân bài domino, mà phản ứng dây chuyền này vẫn chưa dừng lại.
Mễ Thư im lặng một hồi, nỗi tuyệt vọng dâng lên trong mắt cô, cô run rẩy cầu xin gã lần nữa: “Anh Đàm, em muốn tự thú… Anh tha cho em đi…”
Đàm Vĩnh Thần không tài nào ngờ được Mễ Thư lại nói như vậy.
Cô biết điều gã hận nhất trên đời chính là phản bội, là bỏ rơi, hiện giờ, đến cô cũng muốn phản bội gã sao?
Gã trợn trừng hai mắt, tay còn lại cũng ấn lên quả lựu đạn trong tay, như thể ngay giây tiếp theo gã sẽ rút chốt an toàn.
“Chúng ta là gia đình, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, nhiều ngày đêm như vậy… đến lúc này….” Mễ Thư thở dốc, sắc mặt cô trắng bệch, nước mắt trào ra càng nhiều.
Đứa bé bên cạnh bỗng gào khóc.
Mễ Thư không kìm lòng đặt tay lên bụng, cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bèn lên tiếng: “Em có thai rồi…”
Không đợi Đàm Vĩnh Thần kịp nghi ngờ, cô đã nói tiếp: “Thật đấy… Em từng cho rằng suốt đời này mình không thể mang thai được nữa. Nhưng mà ngay mấy hôm trước, sau khi em xách đồ giúp bác gái kia mới thấy không được khỏe, hơn nữa kinh nguyệt cũng đến muộn nên em đã mua que thử thai. Em đã có thai thật rồi, em có thể chết cùng anh nhưng còn con…”
Mễ Thư nghẹn ngào nói: “Em có thể bỏ qua cơ hội để mình được sống, điên cuồng cùng anh đến cuối cùng, dù kết quả có ra sao. Nhưng sinh mạng bé nhỏ này, sinh mạng chưa từng được thấy thế giới này… Em muốn thử bảo vệ nó.”
Đàm Vĩnh Thần nhìn Mễ Thư, tay gã vẫn giữ chặt quả lựu đạn kia, những lời cô nói như một viên đạn xuyên thẳng qua tim gã.
Gã vẫn cảm thấy tức giận khi bị phản bội, thậm chí gã chẳng thể phán đoán lời nói của Mễ Thư là thật hay giả. Tay gã run rẩy, gã cố gắng kìm lại xao động muốn rút chốt an toàn.
Gã trợn mắt nhìn chằm chằm vào bụng Mễ Thư, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo, nhìn thấu cơ thể của cô.
“Anh Đàm, em… em chưa từng lừa gạt anh mà.” Mễ Thư khóc nói.
Đàm Vĩnh Thần chưa từng để ý đến những chi tiết này, bỗng chốc, gã không thể đoán được những gì cô nói là thật hay giả.
Lúc này gã chỉ thấy giận dữ, họ đã nói sẽ không rời bỏ nhau nhưng lúc này, cô lại muốn bỏ rơi gã.
Bất kể vì lý do gì!
Chuyện này đã xảy ra trong sinh mệnh của Đàm Vĩnh Thần một lần, gã không bao giờ để chuyện này xảy ra một lần nữa!
Đàm Vĩnh Thần hít sâu, tiếng nổ, ánh lửa không ngừng ẩn hiện trong đầu gã, những cảnh tượng ấy như một phép thôi miên, gã mong đợi một kết quả như vậy.
Đàn bà đều là kẻ dối trá, cô chỉ không muốn chết cùng gã thôi, cô đang bịa chuyện. Đàm Vĩnh Thần siết chặt lựu đạn trong tay, gã nhìn mấy con tin trong phòng, tràn đầy sát khí.
Chỉ cần gã hơi kéo ngón tay, tất cả sẽ kết thúc.
“Em… Em có thể bế đứa bé kia ra ngoài không?” Mễ Thư lau nước nước, cô cho rằng Đàm Vĩnh Thần im lặng tức là đã ngầm đồng ý.
Cô đã giết rất nhiều người, cô cũng không phải người tốt nhưng khác với Đàm Vĩnh Thần, có rất nhiều chuyện tàn nhẫn mà cô không thể nào làm được.
Nhưng cô muốn sống, cũng không hy vọng đứa bé này sẽ chết tại đây.
Con…
Tay Đàm Vĩnh Thần khẽ run, gã nhìn sang đứa trẻ đang nằm trên sô pha, sau đó lại nhìn sang Mễ Thư. Cô đang ngồi thu mình, ôm gối, thoạt trông rất đơn bạc.
Lúc này đã khác rồi.
Lỡ như, lỡ như thôi, lỡ như Mễ Thư thật sự có con của gã…
Đó là máu thịt của gã, là hậu duệ của gã, dù họ xứng đáng bị băm thành nghìn mảnh, đứa bé đó vẫn vô tội, chỉ cần Mễ Thư thoát ra ngoài, có thể đứa bé sẽ sống sót…
Cuối cùng, chút nhân tính dâng lên từ đáy lòng gã xuất hiện trong đối mắt đã đỏ máu, điên cuồng của Đàm Vĩnh Thần.
Sau đó, gã chửi một câu, “Cút!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh…” Mễ Thư như được đặc xá, cô sợ Đàm Vĩnh Thần sẽ đổi ý, bèn lại gần sô pha bế đứa bé lên rồi bước nhanh ra ngoài.
Thấy Mễ Thư đã giành được con đường sống cho mình, Trương Tiểu Tài quýnh lên, cậu ta đứng dậy chất vấn: “Tại sao anh lại thả cô ta?! Đàm Vĩnh Thần, tên khốn kiếp này!”
Trong hoàn cảnh này, quan hệ giữa người với người đã như băng mỏng, mâu thuẫn giữa họ trở nên gay gắt.
Trước tình hình căng thẳng này, dây thần kinh của mọi người đều căng như dây đàn.
Đàm Vĩnh Thần bước lên cản đường cậu ta, “Chuyện này cậu không hiểu.”
Trương Tiểu Tài lập tức suy sụp, cậu ta muốn phản kháng nhưng cũng biết mình không thể đánh bại Đàm Vĩnh Thần, cậu ta từng thấy dáng vẻ điên cuồng nhất của gã, cũng biết tên điên này có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Trương Tiểu Tài vừa căm vừa sợ, cậu ta run rẩy nói: “Những gì anh nói đều là lừa trẻ con đúng không?! Những gì anh từng hứa với tôi, anh chưa làm được chuyện nào hết.”
Đến tận lúc này cậu ta mới biết cái thứ gọi là gia đình, rồi cả ở bên nhau không bao giờ vứt bỏ đối phương đều chỉ là những lời nói dối tốt đẹp gã thêu dệt nên, chỉ có một mình cậu ta sẵn lòng tin lời nói điên khùng của gã đàn ông này.
Cậu ta nhanh chóng suy nghĩ, với sự hiểu biết của mình về Đàm Vĩnh Thần, cậu ta phải nói gì mới có thuyết phục được gã, phải làm thế nào mới có thể đổi được cơ hội sống cho mình. Nhưng không có… Cậu ta không tìm được.
“Ra ngoài rồi chưa chắc đã là đường sống, cậu ở lại đây, tôi ở cùng cậu, chúng ta ở bên nhau.” Dứt lời, Đàm Vĩnh Thần đưa mắt nhìn những người trong nhà, để Mễ Thư chạy cùng đứa bé đã là giới hạn của gã rồi.
“Những người còn lại, đừng đứa nào hòng ra khỏi căn phòng này.”
Câu nói này cũng như đã phán tử hình cho những người khác.
Bỗng chốc, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng, cả Đổng Giai Dĩnh đang bị thương nặng cũng cắn răng chịu đựng cơn đau. Cô nhân lúc Đàm Vĩnh Thần không chú ý tới mình, giãy khỏi chiếc dây thừng dưới chân rồi bò vào phòng ngủ.
Lục Tuấn Trì nhìn sang Tô Hồi, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Hồi có thể đọc hiểu ý của Lục Tuấn Trì. Hắn đang hỏi anh, lúc nào ra tay mới phù hợp.
Đàm Vĩnh Thần vẫn luôn rất cảnh giác, dù là khi nói chuyện với Mễ Thư, gã vẫn theo dõi họ chằm chằm, ngón tay cũng siết chặt chốt an toàn, thậm chí gã không hoàn toàn tin tưởng lời Mễ Thư nói. Lục Tuấn Trì có thể cảm giác được sát khí mãnh liệt khi gã đối mặt với Mễ Thư.
May sao, cuối cùng Đàm Vĩnh Thần vẫn thả Mễ Thư, thả đứa bé, giải quyết được mối lo sau cùng của họ.
Tình thế dần dần thay đổi, dần dần nghiêng về phía họ…
Tô Hồi cúi đầu, vẽ chữ lên lưng Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, “Đợi hắn ta nhìn về phía cô ấy…”
Từ khi vào nhà, Tô Hồi đã bắt đầu nghĩ cách phá vỡ cục diện này.
Không có cơ hội thì anh phải tạo ra một cơ hội.
Thời gian quá ngắn, anh không thể thuyết phục toán cướp, vậy nên chỉ có thể can thiệp vào quan hệ giữa chúng.
Anh nói với Mễ Thư ba câu, chỉ dẫn cho cô, người phụ nữ thông minh này lập tức tóm được đường sống cuối cùng.
Tô Hồi đang cược, cược Mễ Thư yêu Đàm Vĩnh Thần, cược Mễ Thư không muốn chết, cược Đàm Vĩnh Thần cũng có đôi chút tình cảm với Mễ Thư, cược rằng dù gã không còn nhân tính, vẫn sẽ có lòng trắc ẩn với ruột thịt của mình.
Vậy thì khi Mễ Thư rời đi, Đàm Vĩnh Thần sẽ bắt đầu hồi tưởng lại, gã sẽ nghi ngờ mình làm như vậy là đúng hay sai, gã sẽ thất thần. Khi đó chính là cơ hội duy nhất của họ.
Mễ Thư đi ngang qua người họ, chạy thẳng xuống tầng.
Sau nửa phút, cuối cùng cô cũng xuất hiện tại lối ra cầu thang, cô ôm đứa bé trong lòng, run rẩy nói: “Đừng bắn, đừng bắn…Tôi đầu hàng… Tôi không có vũ khí…”
Cảnh sát bên ngoài cũng nhìn thấy Mễ Thư.
“Ra rồi, người phụ nữ ra rồi… Cô ta đang ôm em bé!”
“Vậy… gã đàn ông kia đâu?”
“Đã hết hai mươi phút rồi, có xông vào không đây?”
“Lính bắn tỉa đã sẵn sàng chưa?”
“Góc toán cướp ngồi trong phòng không bắn được.”
Trình Ca cảm thấy tình hình không ổn lắm nhưng lúc này cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn. Người phụ nữ này đã đi rồi, gã đàn ông kia sẽ không còn lưu luyến gì nữa, có lẽ việc kéo chốt lựu đạn chỉ là vấn đề thời gian.
Bây giờ, hắn chỉ có thể hy vọng Lục Tuấn Trì và Tô Hồi ở trong nhà sẽ kiểm soát được tình hình.
Đàm Vĩnh Thần vẫn lăm lăm nhìn những người trong phòng, không nói không rằng, đến khi Mễ Thư đã ra khỏi tòa nhà, âm thanh ồn ào vang lên bên ngoài.
Gã đột nhiên phát hiện yêu cầu của mình đã sai rồi, dường như gã chẳng mong chờ cuộc nói chuyện với người đàn bà từng vứt bỏ mình một chút nào.
Đến nước này rồi, cô ta còn nói được gì với gã nữa? Mà gã cũng còn gì để quyến luyến nữa?
Tình yêu? Đã không tồn tại từ lâu rồi.
Hận? Gã cũng chẳng còn thời gian giết cô ta.
Hóa ra, gã chỉ thấy không cam lòng.
Đàm Vĩnh Thần chợt nhìn lên, gã nhìn về phía bóng dáng Mễ Thư bên ngoài, xuyên qua khe hở tấm rèm.
Ngay khoảnh khắc ấy, từng chuyện cỏn con khi chung sống với Mễ Thư bỗng tràn lên não gã.
Như thể bỗng nhiên bị cắt mất một bộ phận quan trọng trong lồng ngực.
Đến lúc này, Đàm Vĩnh Thần vẫn không thể xác nhận những gì cô nói có phải sự thật không…
Ngay khi gã ngẩn người, Lục Tuấn Trì biết cơ hội tốt nhất đã tới rồi.
Hắn móc khẩu súng trong hộp sơ cứu, nhắm, bắn, một loạt động tác vô cùng nhuần nhuyễn, gần như không ngừng một giây nào.
Vài tiếng súng đùng đoàng nổ lên trong phòng.
Không ai ngờ lại họ lại mang theo vũ khí vào nhà. Đàm Vĩnh Thần không kịp trở tay, vài phát đạn thoáng chốc xuyên qua ngực gã, máu tươi phụt ra ngoài.
Lục Tuấn Trì bắn nốt vài phát đạn còn lại trong hộp đạn, không gian phòng nhỏ hẹp, cơ hội lại chỉ chớp nhoáng. Cuối cùng có tất cả ba phát đạn bắn trúng Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần ngẩng đầu cười gằn với Lục Tuấn Trì.
Ngay khi Lục Tuấn Trì nhìn gã, hắn bỗng thót tim, ném khẩu súng đã rỗng đạn, Lục Tuấn Trì nhanh chóng vọt lên cướp quả lựu đạn trong tay Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần dồn chút sức lực cuối cùng duỗi bốn ngón tay đang cầm lựu đạn, ngón cái vẫn đang lồng qua chốt an toàn. Quả lựu đạn trong tay vang tiếng “rắc” rồi tuột khỏi chốt bảo hiểm trước tác dụng của lực hút, nó lăn xuống đất, một làn khói trắng bốc lên.
Muốn chạy thoát à, không dễ vậy đâu!
Dù có phải chết, gã cũng phải kéo những kẻ này chết cùng!
“Aaaa…” Trương Tiểu Tài thét lên một tiếng rồi vội vàng tìm chỗ nấp.
Lục Tuấn Trì vươn tay ra đỡ quả lựu đạn đã lăn xuống đất kia, Tô Hồi lại bỗng nhiên gục xuống, cơ thể anh đè lên quả lựu đạn sắp nổ…
Chỉ trong một tích tắc, tay trái Lục Tuấn Trì đã tóm được cổ áo Tô Hồi, kéo anh dậy, tay phải luồn xuống lấy quả lựu đạn dưới người anh. Quả lựu đạn nặng trĩu, có hơi trùng tay, Lục Tuấn Trì không dừng lại một giây nào, hắn dồn hết sức ném về phía ban công.
HG85 bay qua không trung rồi đâm vỡ cửa kính, sau đó nó bay ra ngoài cùng những mảnh vụn kính, rơi xuống thềm ban công.
Tô Hồi còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tầm nhìn tối sầm, cơ thể ấm lên, là Lục Tuấn Trì kéo anh dậy rồi ôm chặt trong lòng. Sau đó hắn đè anh xuống phía sau sô pha.
Trình Ca đứng trước đoàn xe, hắn vẫn luôn chú ý quan sát tình hình trong phòng, từ khi tiếng súng vang lên đến khi lựu đạn nổ, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng: “Nấp!”
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng ba giây.
Sau một tiếng “xì”, tiếng nổ “đoàng” vang dội, quả lựu đạn kia nổ tung trên ban công. Ánh lửa chói mắt bốc lên, cháy thành một ngọn lửa cao hai mét, sức nổ mạnh mẽ tạo ra một luồng sóng không khí ngắn ngủi. Hàng kính trên ban công dường như đã vỡ tan hết vì cơn rung, mặt đất cũng rung chuyển, vố số mảnh vụn bắn ra như đạn, âm thanh xé rách không khí vang lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất