Sổ Tay Hình Sự

Chương 98: Quyển 5Chương 98

Trước Sau
Thi thể vừa vớt ra khỏi thùng dầu là của một người đàn ông trẻ tuổi.

Thi thể vẫn mặc quần áo, là một chiếc áo sơ mi với quần đen bình thường, giày đã bị cởi, hai chân để trần.

Tô Hồi nhìn không rõ thi thể, bèn đeo khẩu trang, híp mắt cúi người nhìn.

Thịt trên mặt thi thể như bị khoét từ bên trong, nhãn cầu lõm xuống, hai má cũng hõm vào, da dẻ đã đổ sang màu vàng quái dị, mô mềm trên mặt đã biến thành một lớp mỏng, tựa như một lớp da người dán lên đầu lâu vậy.

Sau khi bị ngâm dầu một thời gian, thi thể vô cùng mềm dẻo, mấy khớp xương như trượt ra khỏi khung xương, máu thịt cũng thay hình đổi dạng, giống như một vũng bơ chảy.

Pháp y vén một góc áo lên, Tô Hồi có thể thấy phần dưới xương ngực của thi thể lõm xuống, da bụng gần như dán vào xương sống, như một con thuyền.

Trong Y học và Pháp y học, đây được gọi là bụng lõm hình thuyền.

Có thể nhìn thấy rất nhiều vết dao dưới sườn thi thể, những vết dao đó chằng chịt, có thể lên tới mười mấy dao, nếu đếm kỹ có lẽ còn nhiều hơn.

Tô Hồi ngồi xổm xuống nhìn những vết thương kia, rất nhiều vết dao sát gần nhau, anh có thể nhìn rõ sự điên cuồng và nóng nảy của hung thủ.

Lục Tuấn Trì ngẩng đầu hỏi pháp y: “Có thể xác định thời gian bị hại qua mức độ phân hủy không?”

Trong những vụ án liên hoàn nhiều thi thể này, xác định thời gian tử vong sẽ giúp cảnh sát hiểu rõ tình hình vụ án,

Pháp y trẻ tuổi kia có lẽ là pháp y thực tập, ấp úng nói: “Thi thể bị ngâm trong dầu, phương pháp ước lượng thời gian bình thường không dùng được, anh chờ chị Tĩnh đi, chắc chị ấy sẽ biết.”

Đúng lúc này, Hình Tĩnh đi từ ngoài vào, nói: “Bên này cũng vớt xong rồi à?”

Sau đó cô bình tĩnh nhìn thi thể dưới đất, vươn bàn tay đeo găng tay cao su ra ấn lên vùng da và bụng thi thể, một chút dầu rỉ ra từ trong những vết thương. Xem ra, thi thể này đã ngấm dầu từ trong ra ngoài rồi.

Cô quan sát một lát, nói: “Thi thể này bị hại trước, thời gian ngâm dầu khoảng hai tháng, thi thể kia mới hơn, hẳn là hơn một tháng một chút. Vậy nên dù là thời gian phát hiện hay thời gian bị hại, thi thể trước mặt các anh chính là thi thể nam số một.”

Pháp y trẻ tuổi chụp mấy tấm hình thi thể, hỏi: “Phần bụng lõm xuống nhiều quá, đây là do vết thương hay do bị hung thủ móc nội tạng?”

Hình Tĩnh nói: “Chưa chắc được, dầu sẽ khiến nội tạng co lại, có thể phổi nạn nhân đã co lại thành một bàn tay, tim cũng co thành rất nhỏ.”

Pháp y trẻ tuổi giật mình, nói: “Dầu phá hoại thi thể nhiều vậy sao?”

Hình Tĩnh “ừ” một tiếng, “Dầu có tính chất khác với nước và những chất lỏng khác, thi thể ngâm dầu ít được thấy nên không được viết trong sách giáo khoa. Tôi làm việc bao nhiêu năm rồi cũng mới chỉ gặp một trường hợp thôi. Lúc đó tôi ấn tượng nhất là tổ chức não, dầu biến não bộ của thi thể chảy ra như bùn. Có điều ngâm dầu cũng có ưu điểm với pháp y chúng ta, chúng bảo quản rất tốt thức ăn trong dạ dày thi thể, dù đã qua rất lâu vẫn có giá trị tham khảo.”

Hai cô trò thảo luận như chốn không người, anh chàng pháp chứng bên cạnh tái mặt, nôn khan liên tục.

Lục Tuấn Trì nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Hồi, họ cũng đã quan sát đủ hiện trường này rồi, Lục Tuấn Trì bèn đề nghị: “Chúng ta sang bên kia xem nhé?”

Tô Hồi “ừ” một tiếng.

Hiện trường còn lại cách đây một trăm mét, là một trại chăn nuôi bỏ hoang. Vừa vào trong họ đã ngửi thấy mùi chất thải động vật bốc lên, ở đây có một thùng dầu lớn hơn vừa rồi, cùng vài vết dầu dưới đất.

Một thi thể nam giới hơi béo được vớt ra, bên cạnh là một nửa thùng dầu, dầu trong thùng đã đục ngầu.

So ra thì thi thể thứ hai này “đầy đặn” hơn thi thể kia, trên ngực cũng có hai vết dao.

“Dầu này là dầu gì thế?” Lục Tuấn Trì hỏi. Hắn ngửi thấy mùi xăng trong không khí, nhưng không hề nồng.

Giám định vật chứng nói: “Hẳn là hỗn hợp dầu ăn và xăng.”

Tô Hồi nhìn thi thể một lát, bỗng hỏi pháp chứng đang chụp ảnh bên cạnh: “Lúc mới phát hiện thi thể này trông thế nào?”

Pháp chứng kia rút ảnh ra đưa anh, khác với thi thể trước đó, thi thể này được nhét vào thùng dầu, nhìn từ trên xuống có thể thấy vài sợi tóc nồi lơ lửng, còn có thể thấy lờ mờ hai chân gập lên.

Trịnh Bách ngồi xổm bên cạnh hỏi anh: “Vụ án này, chúng ta phải tìm hung thủ nhắm vào đàn ông trưởng thành sao?”

Kiều Trạch thử phân tích theo hiểu biết của mình: “Sát thủ liên hoàn có tiêu chuẩn nhất định khi lựa chọn nạn nhân, hầu hết tội phạm giết người hàng loạt nhắm vào phụ nữ, một phần nhỏ là nhắm vào trẻ em, cũng có những người chọn người già. Tội phạm liên hoàn nhắm vào đàn ông khá ít nhưng cũng có, rất nhiều người trong đó chọn giết nam giới vì lý do liên quan đến xu hướng tính dục của họ…”

Với dạng hung thủ này, người bị hại yếu đuối có thể thỏa mãn khát vọng chà đạp của họ, nạn nhân cao to, nhất là đàn ông trưởng thành sẽ mang đến rất nhiều biến số và nguy hiểm trong quá trình gây án.

Tô Hồi ho vài tiếng, không nói gì.

Lục Tuấn Trì quan sát hiện trường một lát, ngẩng đầu nói: “Hung khí trong hai vụ án này giống nhau, cách thức chứa xác tương tự nhưng có thể là hai người vứt xác khác nhau.”

Kiều Trạch cầm cuốn sổ nhỏ sửng sốt, ra vẻ học sinh giỏi ham học, hỏi hắn: “Tổ trưởng, anh phán đoán trên căn cứ gì thế?”

Hai hiện trường cách nhau không đến một trăm mét, hai thi thể nam giới bị ngâm trong thùng dầu, vết thương đều là do dao, dù nhìn từ góc độ nào, khả năng cùng một người vứt xác là rất lớn.



“Các cậu chú ý vết dầu dưới đất.” Đôi mắt dài hẹp của Lục Tuấn Trì hơi híp lại, hắn chỉ xuống vết dầu tung tóe dưới đất, có vài vết dầu nhỏ xuống khi pháp y di chuyển thi thể vẫn còn ướt, rất dễ phân biệt với những vết dầu cũ.

“Những vết dầu cũ kia là một vòng tròn khá đều, không giống dầu bắn ra ngoài khi trút dầu, mà rất có thể là tràn ra khi thả thi thể vào.”

Hắn chỉ sang dấu vết cạnh thùng dầu, nói tiếp.

“Xung quanh thùng dầu chứa thi thể thứ nhất rất sạch sẽ, chỉ có một vài giọt bắn ra, còn xung quanh thùng này rất lộn xộn, rất nhiều vết dầu. Tôi nghi ngờ thùng đầu tiên là thả thi thể vào trước, để tránh thi thể thối rữa bốc mùi, hung thủ mới trút dầu vào. Còn thùng thứ hai này là hung thủ đổ hơn nửa thùng dầu vào trước rồi mới nhét thi thể vào sau.”

Trịnh Bách khó hiểu hỏi: “Tại sao phải đổ dầu trước rồi mới thả thi thể vào?”

Lục Tuấn Trì nói: “Chúng ta không ở hiện trường, rất khó đoán được chuyện này, có thể hung thủ luống cuống quá nên nhầm bước, cũng có thể thùng và dầu đều có sẵn ở đây rồi, hung thủ chỉ lợi dụng để vứt xác thôi.”

Tất cả dấu vết ở đây đều chứng minh rằng lần vứt xác thứ hai này, hung thủ hoảng loạn hơn lần đầu tiên rất nhiều.

Tô Hồi ho vài tiếng, nhìn Lục Tuấn Trì bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó anh nói: “Tôi bổ sung thêm một chút, hai thi thể này có đều không thấp. Nhất là thi thể thứ hai, ngoài những hư hại do hiện tượng dầu tan, chắc hẳn trọng lượng của nạn nhân trước khi chết là từ bảy mươi lăm đến một trăm kilogram, một người đàn ông trưởng thành cũng khó mà di chuyển được cái xác nặng như vậy. Thùng dầu cao khoảng một mét ba, đường kính cũng gần vậy. Dù thoạt trông rất lớn nhưng vẫn hơi nhỏ so với thi thể này, thậm chí còn không thể xoay chuyển thi thể khi đã cho vào thùng. Thi thể đầu tiên được thả ngược vào, cách này khá đơn giản, cũng phù hợp với lẽ thường, thi thể thứ hai lại được thả vào theo hình chữ V, khó hơn rất nhiều.”

Cách thả thi thể bình thường là cho đầu xuống trước rồi gập chân, hoặc cho chân xuống trước rồi gập người, còn đặt mông xuống trước thì rất khác thường.

Hơn nữa cách đặt thi thể như vậy khó hơn thi thể đầu tiên rất nhiều, không có lý do nào lần hành động thứ hai lại thiếu kinh nghiệm hơn lần trước.

Kiều Trạch ghi chép tới đây, ngẩng đầu hỏi: “Vậy hung thủ nhét xác vào bằng cách nào?”

Trịnh Bách cúi đầu nghĩ: “Hoặc là bế công chúa, hoặc là…”

Anh ta nói tới đây thì khựng lại, không nghĩ ra cách nào khác nữa.

Trịnh Bách nghĩ một lát rồi quay sang nói với Kiều Trạch, “Cái này thì thử là biết mà.” Nói tới đây, anh ta không đợi Kiều Trạch kịp hiểu đã bế cậu lên.

Kiều Trạch bỗng nhiên bị bế lên, sợ hãi thét một tiếng, cậu vươn tay túm lấy áo Trịnh Bách, siết chặt tay sợ mình ném đi.

Trịnh Bách cười xấu xa nhìn cậu, “Sợ cái gì, anh chỉ ví dụ thôi mà, có ném em vào thùng dầu thật đâu.”

Nói xong anh ta còn khiêu khích đung đưa, bước lại gần thùng dầu.

Kiều Trạch nắm chặt áo Trịnh Bách, nghiến răng nói: “Trịnh Bách, anh dám ném em xuống, mấy biên bản này lát anh phải làm hết đó!”

Nói vậy nhưng cậu vẫn rất phối hợp, thử tạo dáng giống khi người chết bị thả vào thùng dầu, còn chỉ đạo Trịnh Bách: “Này, anh làm vậy không đúng, thi thể có ngồi đâu, phải đặt vào giống chữ V cơ!”

Trịnh Bách nói: “Em còn ngọ nguậy nữa là rơi xuống thật đấy.”

Càng nói đến tư thế lại càng khó làm, chẳng mấy chốc, trán Trịnh Bách đã ướt mồ hôi.

Trịnh Bách cao gần một mét chín, cơ bắp đầy người, Kiều Trạch chỉ có một mét bảy mấy, vóc dáng thiên gầy. Hai người có vóc dáng và cân nặng chênh lệch như vậy, mà hắn muốn thả Kiều Trạch vào thùng trong tư thế kia cũng là chuyện khó khăn.

Đã vậy người sống còn phối hợp nhưng người chết thì không.

Lục Tuấn Trì thấy vậy cũng cảm giác cách này không khả thi, “Nhìn thi thể thứ hai có thể thấy đây là một người béo cao gần một mét tám, chắc chắn là nặng hơn Kiều Trạch, thí nghiệm vừa rồi của các cậu có thể chứng minh tư thế bế công chúa không khả thi.”

Trịnh Bách hỏi: “Có khi nào hung thủ nghiêng thùng dầu rồi đặt thi thể vào không?”

“Thùng có dầu mà!” Kiều Trạch nhéo anh ta một phát, “Anh quên dấu dầu tràn dưới đất rồi à?”

Tô Hồi nhìn động tác của họ, chợt nghĩ ra gì đó, anh nói: “Trừ phi… là hai người cùng khiêng.”

Tư thế người chết buông thõng hai tay có vẻ giống bị hai người khiêng hơn, một người đỡ dưới nách, một người nâng phần chân, thả vào trong thùng.

Câu nói của anh lập tức “khai sáng” mọi người.

Lục Tuấn Trì cẩn thận quan sát dấu vết bắn ra quanh thùng dầu, kết luận càng chắc chắn hơn: “Vết dầu bắn ra ở chỗ tôi đang đứng và vị trí đối xứng 180 độ ít hơn những chỗ khác, mà hai vị trí này chính là vị trí đặt đầu và chân ban đầu. Điều này chứng tỏ cơ thể của hai người vứt xác đã chặn bớt một phần dầu bắt ra.”

Đất trong trại chăn nuôi toàn là đất vụn, vừa rồi pháp chứng đã thử lấy dấu chân nhưng tìm cả buổi trời vẫn không thấy dấu chân hoàn chỉnh, cơ mà những vết dầu này cũng đã tiết lộ số người vứt xác và vị trí đứng của họ.

Lục Tuấn Trì quan sát một lát, nói: “Một trong hai người có dấu chân hơi nhỏ… Có thể là phụ nữ.”

Hai khoảng trống khác nhau rõ ràng, diện tích của một trong hai vị trí đó nhỏ hơn bên còn lại nhiều, hơn nữa còn nằm ở hướng chân thi thể.

Kiều Trạch hỏi: “Có thể nào là người chưa trưởng thành không?”

Lục Tuấn Trì nhìn kỹ lại vết dầu, nói: “Giày có thể có đầu nhọn, trông giống giày cao gót hơn, không giống trẻ vị thành niên.”

Chắc chắn người vứt xác phải biết chuyện hung thủ giết người, càng lúc càng có nhiều người liên quan đến vụ án này…

Lúc này Trịnh Bách mới thả Kiều Trạch xuống, “Vậy tức là hung thủ liên hoàn giết người? Nhưng có nhiều người tham gia vào quá trình vứt xác? Ví dụ như bố mẹ vứt xác giúp con?”



“Vẫn còn rất nhiều trường hợp khác nữa…” Mùi hương trong này quá khó chịu, mùi xăng nồng nặc khiến anh chẳng nghĩ được gì nhiều, nói tới đây, Tô Hồi lại ho sặc sụa.

Mấy người tiến hành phân tích những dấu vết xuất hiện tại hiện trường, nghe xong, vụ án này càng có vẻ phức tạp.

Lục Tuấn Trì nói: “Chúng ta đợi kết quả của pháp y và giám định vật chứng đã, trước đó chúng ta sẽ đối chiếu danh sách mất tích, xác định thân phận nạn nhân.”

Hắn nhìn đồng hồ, nói với hai cấp dưới: “Hai người hỏi thăm người dân quanh đây trước đi.”

Ra khỏi hiện trường vứt xác, Tô Hồi mới thấy dễ thở hơn. Ngoài pháp chứng phải thu thập vật chứng, pháp y đưa thi thể về giải phẫu, mấy cảnh sát hình sự như họ còn phải hỏi thăm người dân xung quanh.

Trịnh Bách và Kiều Trạch một nhóm, ăn ý đi cùng nhau. Lục Tuấn Trì cũng tìm một cảnh sát khác cùng hỏi thăm người phát hiện thi thể ban đầu.

Tô Hồi nhìn giám định vật chứng tất bật một hồi, anh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Quanh khu này không có xóm làng hay cửa hiệu gì, dỡ cũng chẳng dỡ, bán cũng không bán, dân cư ít ỏi, người sống quanh đây cũng không nhiều.

Hơn mười một giờ, thời tiết dần ấm lên, Tô Hồi đang ngồi ngẩn ngơ bỗng thấy một chai nước suối lắc lư trước mặt mình.

Anh ngẩng đầu lên, thấy Lục Tuấn Trì đang nhìn mình.

Tô Hồi nhận chai nước, thấy nước còn ấm mới tò mò hỏi: “Anh mua ở đâu thế? Vẫn còn ấm này.”

Lục Tuấn Trì ngồi xuống cạnh anh, đáp: “Tự mang theo, lúc khóa xe tôi có để hai chai vào ghế sau, phơi ở đó một lúc nước sẽ ấm lên, vừa đủ uống.”

Lục Tuấn Trì thấy mang cốc giữ nhiệt không được tiện, họ thường xuyên phải ra ngoài, lúc nào trên xe cũng có một thùng nước suối. Mùa xuân, mùa hè khi trời nóng, nhiệt độ trong xe có thể lên tới năm mươi độ, tới mùa đông thì bỏ nước vào khoang máy một lát là nước ấm lên. Nhựa đựng thực phẩm chịu nhiệt tới bảy mươi độ, cũng không đến mức nóng chảy nhựa.

Hắn không nghĩ làm cảnh sát thì nhất định phải dầm mưa dãi nắng, từ nhỏ Lục Tuấn Trì đã quen chăm sóc em trai, sau khi đi làm thì chăm sóc đồng nghiệp.

Trước đây Tô Hồi vẫn nghĩ làm cảnh sát hình sự rất vất vả, ở tổ trọng án lại càng áp lực hơn vì nhịp điệu làm việc rất nhanh. Nhưng Lục Tuấn Trì vẫn luôn có bản lĩnh dàn xếp mọi chuyện đâu vào đấy, không chút rối loạn. Hắn chưa từng để mình thiệt thòi, chịu khó khăn, thậm chí còn có thể chăm sóc chu đáo cả những người xung quanh.

Tô Hồi uống nước, cúi đầu nghĩ, Lục Tuấn Trì chăm chút cho người khác rất tỉ mỉ, hơn nữa sự chu đáo của hắn cũng không khiến người ta thấy áp lực.

Từ khi có hắn ở cùng, Tô Hồi nhận ra nhà mình dần trở nên gọn gàng, sạch sẽ, ấm áp và ngăn nắp hơn nhiều, còn có ngày ba bữa với những món đa dạng.

Có lúc Tô Hồi chỉ cần cau mày, Lục Tuấn Trì đã biết anh muốn lấy gì, muốn làm gì.

Hắn thường xuyên nhắc anh dậy sớm, nhắc anh mang ô.

Lúc nào trong văn phòng của anh cũng có sẵn đủ thứ, mấy loại thuốc thường dùng, dụng cụ, văn phòng phẩm anh cần, tất cả đều được sắp xếp gọn hàng, tựa như một hòm kho báu.

Một người bạn, một người đồng nghiệp thế này rất khó để anh không có hảo cảm. Đến hai con mèo trong nhà cũng rất thích hắn, đôi lúc lại nằm phơi bụng ra cho hắn vuốt ve.

Tô Hồi dường như không thể chống cự sự dịu dàng này.

Khi ở cùng hắn, cũng có lúc anh quên mất người này còn nhỏ hơn anh vài tuổi.

Anh không dám chắc rằng cục trưởng Đàm phái cho anh một bảo vệ hay một bảo mẫu.

Đã vậy Lục Tuấn Trì còn rất đẹp trai, có thể dựa dẫm, mang đến cảm giác an toàn…

Nghĩ hồi, Tô Hồi lại thấy mặt mình nóng lên.

Anh dán chai nước lên mặt, muốn hạ nhiệt, cuối cùng mới nhớ ra chai nước kia cũng ấm, khiến mặt anh càng nóng hơn.

Trong thời gian này, Kiều Trạch và Trịnh Bách cũng đã quay về, hai người nóng mướt mải mồ hôi. Lục Tuấn Trì ném hai chai nước qua, hai người họ bắt lấy, uống mấy ngụm rồi mới nói.

Trịnh Bách: “Chúng tôi tìm ra nguồn gốc của thùng dầu rồi, gần đây có một trạm xăng dầu nhỏ bỏ hoang, đã không có người làm từ lâu. Ở đó có vài thùng dầu rỗng, dưới đáy cũng còn có ít xăng. Pháp y nói dầu ngâm xác là hỗn hợp dầu ăn và xăng, dầu ăn có thể là hung thủ tự mang đến.”

Lục Tuấn Trì nghĩ hồi, nói: “Lát nữa hai cậu hỏi mấy cửa hàng quanh đây, xem có đơn hàng nào lạ không, ngoài ra còn thông tin hữu ích nào khác không?”

Trịnh Bách bổ sung: “Có một hộ gần đây nói họ từng thấy một chiếc xe đỗ trong khu đất trống này vào một buổi tối tháng trước.”

Một tháng trước, có thể đó là lúc thi thể thứ hai bị vứt vào đây.

“Họ có nhớ được thời gian cụ thể không?”

“Họ nói chỉ nhớ là vào thứ sáu, tôi nghĩ chúng ta có thể suy luận ra thời gian khi kết hợp với báo cáo của pháp y.”

Nói tới đây, Hà Vĩ bên pháp chứng chạy tới, kích động nói: “Tổ trưởng Lục, tổ trưởng Lục, chúng tôi quét được mấy dấu vân tay rất rõ ràng trên thùng dầu đầu tiên.”

Nghe tin này, mọi người lập tức phấn chấn lên, có dấu vân tay, cũng tức là họ đã đến gần hung thủ thêm một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau