Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi
Chương 6: Bị thương
Cuộc chiến tàn nhẫn kia vẫn còn tiếp tục, căn nhà giam thường xuyên bị đập ầm ầm do thân thể hoặc đuôi đập thẳng lên tường. Bởi vì nãy giờ vẫn có dã thú bảo vệ cho bọn cậu, nên bọn cậu chỉ bị trầy xước chảy chút máu mà thôi.
Phương Dung quỳ trên mặt đất, kéo Trương Trịnh dậy. Trương Trịnh bị rượt hết cả một đường, đã nhận thức đủ sự lợi hại của dã thú kia rồi, chân giờ đã bị dọa cho mềm nhũn, không đi đường nổi, cơ bản đều là do Phương Dung kéo y đi.
“Tê!”
Cái đuôi không biết từ đâu quật tới, chóp đuôi có xước mang rô quẹt lên vai cậu, máu tươi ấm áp chảy xuống bả vai, làm ướt sũng quần áo. Phương Dung cố gắng không dùng tay che lại vết thương kia.
Tách! Tách tách!
Một giọt chất lỏng không rõ rơi vào tóc cậu, Phương Dung động đậy bả vai bị thương, dùng tay lau đi, trong lòng bàn tay xuất hiện một mảng màu đỏ, không biết là con dã thú nào bị thương giống cậu nữa.
Thực ra, Phương Dung có chút khẩn trương. Cậu sợ con dã thú cứu bọn cậu bị thương không thể chiến đấu được nữa, sợ nó bị bọn cậu liên lụy.
Ầm!
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, lại có thêm tiếng ô ô ô của dã thú kêu, xem ra con dã thú kia bị đau rồi, hoặc là đột nhiên tự biết mình không phải là đối thủ nên chợt an tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, từ gần đến xa, hình như có một con dã rời đi.
Phương Dung không biết con nào đi, con nào ở lại, nên càng lo lắng hơn, dùng tay che lại miệng và mũi của Trương Trịnh để tránh cho con dã thú kia nghe thấy.
Kinh nghiệm nhiều năm khi làm nhân viên chăn nuôi nói cho cậu biết, dã thú thường dựa vào khứu giác và thính giác phán đoán con mồi. Ở đây khắp nơi đều là máu tươi, bình chữa lửa lại không ngừng phụt ra sương khói, tiếng xè xè kêu lên không ngừng. Thính giác và khứu giác đã bị trở ngại, dã thú không chắc có thể tìm được bọn họ.
*thính giác: nghe, khứu giác: ngửi
Ánh mắt màu đỏ của dã thú trong sương khói từ từ tới gần. Tuy không chắc nó có thể nhìn thấy Phương Dung, nhưng Phương Dung có thể nhìn thấy đôi mắt kia rất rõ ràng.
Đi! Đi mau đi!
Cậu thầm cầu nguyện.
Không biết có phải lời cầu nguyện của cậu đã ứng nghiệm hay không, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất chỉnh tề, một giọng nói đàn ông chợt vang lên, “Ở đây có người không? Chúng tôi là đại đội cứu viện khẩn cấp!”
Đôi mắt màu đỏ trong làn sương khỏi từ từ biến mất. Nó hình như cũng đã phát hiện ra những người đó, nên không ở lại đây nữa, nó dẫm bẹp cái bình chữa lửa xong liền rời đi ngay.
Chờ nó đi rồi, Phương Dung mới dám lên tiếng, “Ở đây có người. Chúng tôi ở trong này.”
Bởi vì vừa rồi quá căng thẳng, cậu không cảm thấy đau đớn, giờ bình tĩnh lại cậu mới phát hiện bả vai mình đang co rút đau đớn từng cơn.
Nhân viên cứu viện nghe thấy tiếng nói liền bước nhanh qua, có chiến sĩ mặc cơ giáp, cũng có người dẫn theo dị năng giả và một vài người biến dị.
Bọn họ để lại vài người rồi tiếp tục đi qua chỗ khác. Có hai người mang hai cái cáng đến. Phương Dung chỉ bị thương cánh tay nên không chịu ngồi lên, “Bên trong có người cần cáng hơn tôi.”
Trương Trịnh vốn muốn ngồi lên nhưng giờ cũng lộ vẻ ngại ngùng, “Đúng vậy. Bên trong có rất nhiều nhân viên chăm sóc, cô dì quét tước và một trăm công nhân. Chúng tôi chỉ bị thương nhẹ nên không cần đâu.”
Nhân viên cứu viện dùng ánh mắt tán thưởng nhìn họ, sẵn tiện bảo họ lui đến chỗ đằng sau, phía sau đã được dọn dẹp, có không ít công nhân bị thương đang nâng đỡ nhau đi về phía đó, chờ người đến cứu chữa.
Phương Dung nâng Trương Trịnh đi ra ngoài, được nhân viên chữa trị đơn giản băng bó một chút.
Bên ngoài có rất nhiều người, đại đa số là xe cứu thương, có một vài quân đội phòng ngự, chính là nhân viên tới cứu viện.
Công ty mà cậu làm thuộc về xí nghiệp nhà nước, là căn cứ thực nghiệm quan trọng do quốc gia yêu cầu chăn nuôi, vì thế căn cứ vừa xảy ra chuyện quốc gia liền lập tức phong tỏa.
Phương Dung lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở tòa nhà đối diện xếp đầy nhóc súng điện, cơ giáp cũng có không ít, quân đội dị năng từ bốn phương tám hướng cũng đã tới, thậm chí còn có vài người còn mang theo gậy gộc trên vai. Có thể thấy các sếp trên rất để ý đến vụ bạo động lần này, không tiếc hết thảy tất cả để áp chế vụ này xuống.
Phương Dung vừa mới được băng bó vết thương xong thì đã bị bọn họ đuổi ra ngoài, “Người không có chức vụ không được ở lại. Đi nhanh đi!”
Cậu và Trương Trịnh tự đỡ nhau đi ra ngoài. Sếp tổng của công ty cũng tới đây an ủi bọn cậu, “Xem như là nghỉ phép vài ngày. Mấy ngày tới không cần đến làm.” Bởi vì Phương Dung là người đầu tiên phát hiện, nếu không có cậu, tình huống cũng không thể khống chế tốt như vậy, vì thế sếp tổng đặc biệt vỗ vai cậu, “Cậu vất vả rồi.”
Phương Dung được quan tâm mà phát sợ. Cậu rất ít khi nhìn thấy vị sếp tổng này, cơ hồ một năm cũng chưa gặp được một lần. Ngược lại, các sếp kia thì thấy không ít, nghe nói sếp tổng này là một trong những người đầu tư, bình thường chỉ phụ trách quản lý.
Giờ không thể như trước kia được. Người có được dị năng thì chỉ số thông minh càng thêm phát triển, càng thông minh hơn so với trước kia.
Trước kia, căn cứ thí nghiệm chỉ có nhà nước mới được mở, nhưng giờ chỉ cần được sự tín nhiệm của nhà nước thì đã có thể thành xí nghiệp của nhà nước rồi. Một phần cũng là vì để tiết kiệm, dù sao thì mấy năm nay đều liên tục đi đánh giặc, chi phí cho quân sự quá nhiều nhưng không thu lại được bao nhiêu, vì lãnh thổ chiếm đóng trên tinh cầu này quá nhỏ, quốc gia cũng vì thế mà phải liều mạng chiến đấu.
Thứ hai là bởi vì không có nhiều người rảnh rỗi để đi quản căn cứ như vậy. Nếu thả mấy căn cứ thực nghiệm này ra cho các thương nhân khác làm, phương diện đầu tư có thể giảm được một bút chi tiêu rất lớn. Phải biết là, muốn nuôi lớn một người biến dị phải tốn rất nhiều tiền, lại còn không dễ dàng.
Hiện tại quốc nạn đã xuất hiện, mỗi người đều phải tự xuất lực cứu giúp.
Nhân viên chăm sóc là một loại công tác hồi báo có độ nguy hiểm cao, công ty bao ăn bao ở, ngũ hiểm nhất kim*, làm lâu thì còn được phân nhà phân xe.
*ngũ hiểm nhất kim: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm chấn thương công nghiệp và bảo hiểm thai sản (Theo fangsuifan0506.wordpress.com)
Phương Dung cũng được phân phòng phân xe. Phòng không lớn, xe cũng không phải xe tốt, nhưng thẳng ở chỗ có đầy đủ. Bất quá, bởi vì công ty phân cho nhà ở rất gần chỗ làm, ngay tại tòa nhà kế bên, cậu lại là trạch nam tự bế, bình thường trầm mặc ít lời, cũng không thích dạo phố, cho nên rất ít khi lái xe, khi tan tầm chỉ tự mình đi bộ về nhà.
Bởi vì trần tầng trệt có hơi cao, cho nên công ty cố ý trang bị thêm thang máy. Phương Dung vừa mới bước vào thang máy, liền phát hiện có dấu máu men theo góc tường, thẳng đến hành lang bên trong mới biến mất. Cậu lần theo vết máu này leo cầu thang bộ, thẳng đến khi leo tới tầng thứ bảy mới chịu không nổi nữa, cậu lại có chút sợ, nên dứt khoát không đi tiếp, lập tức gọi điện báo cảnh sát để cảnh sát xử lý.
Cậu ra khỏi thang bộ, chui vào thang máy bấm lên tầng mười. Công nhân của công ty khá nhiều, phòng được phân cũng rất nhiều, phòng kế bên chính là của đồng nghiệp. Phương Dung không thích nói chuyện nên không có tới chào hỏi, tự mình tiến vào phòng.
Trong phòng tối thui, cậu vỗ tay vài cái, đèn trong nhà không tự động bật lên, cậu ấn vào nút bật đèn cũng không lên. Phương Dung đoán có thể nguồn điện của tòa nhà thực nghiệm đã bị đám dã thú kia làm hư rồi ảnh hưởng đến nơi này.
May mà ở đầu giường có đèn điện dự phòng, Phương Dung đang muốn bật đèn lên thì chợt vang lên tiếng đập cửa.
Cậu mò mẫm đi ra. Thông qua mắt mèo, cậu thấy có hai người đàn ông mặc đồng phục, liền mở cửa ra, “Có chuyện gì không?”
Hai người kia rất có lễ độ, “Cậu nãy giờ vẫn ở trong phòng à? Có nhìn thấy người biến dị đi qua đi lại nơi này không?”
Phương Dung lắc đầu, “Không thấy. Nhưng vừa nãy tôi thấy vết máu trong hành lang, không biết có phải là máu của người biến dị hay không. Mấy người tự đi xem đi!”
Hai người liếc nhau một cái, nói cám ơn với cậu xong liền đi.
Phương Dung đóng cửa lại, mở đèn ở trên tủ đầu giường lên. Mỗi lần cậu viết nhật ký đều dùng cái đèn này, có đôi khi gặp ác mộng không dám ngủ tiếp, cậu mở đèn này lên cũng an tâm hơn nhiều.
Đèn bàn không sáng lắm, nhưng cũng có thể chiếu ra được một phạm vi nhất định, Phương Dung rất dễ nhìn ra được trên giường cậu có một người đang nằm.
Cậu hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là suy đoán sự liên hệ giữa người này và máu trong hành lang. Vết máu lan kia so với cậu tưởng còn cao hơn. Cậu leo đến tầng bảy liền mệt chả muốn động nên mới gọi cảnh sát. Hai người cảnh sát vừa rồi chắc là đến để truy đuổi tên này rồi.
Tay chân Phương Dung run rẩy, vừa nãy mới phát sinh bạo động, bản thân cậu còn chưa được hoàn hồn đâu.
Cậu vừa mới chuẩn bị chạy, đột nhiên cảm thấy có một cỗ sức mạnh đang giữ chặt góc áo của cậu. Sức mạnh kia rất nhỏ, rất yếu ớt, không có lấy nửa điểm uy hiếp, cậu rất dễ tránh thoát.
Nhưng không biết vì sao, cậu dừng lại, cố lấy dũng khí quay đầu lại nhìn.
Trên giường lộ ra một cái đầu màu bạc, lông mi rất dài run rẩy, vẻ mặt mỏi mệt. Cậu xốc chăn lên, một cỗ mùi máu tươi nồng nặc lan ra, giọng nói không nhanh không chậm của Phương Hoa vang lên.
“Xin lỗi. Tôi làm dơ chăn của anh rồi.”
Phương Dung quỳ trên mặt đất, kéo Trương Trịnh dậy. Trương Trịnh bị rượt hết cả một đường, đã nhận thức đủ sự lợi hại của dã thú kia rồi, chân giờ đã bị dọa cho mềm nhũn, không đi đường nổi, cơ bản đều là do Phương Dung kéo y đi.
“Tê!”
Cái đuôi không biết từ đâu quật tới, chóp đuôi có xước mang rô quẹt lên vai cậu, máu tươi ấm áp chảy xuống bả vai, làm ướt sũng quần áo. Phương Dung cố gắng không dùng tay che lại vết thương kia.
Tách! Tách tách!
Một giọt chất lỏng không rõ rơi vào tóc cậu, Phương Dung động đậy bả vai bị thương, dùng tay lau đi, trong lòng bàn tay xuất hiện một mảng màu đỏ, không biết là con dã thú nào bị thương giống cậu nữa.
Thực ra, Phương Dung có chút khẩn trương. Cậu sợ con dã thú cứu bọn cậu bị thương không thể chiến đấu được nữa, sợ nó bị bọn cậu liên lụy.
Ầm!
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, lại có thêm tiếng ô ô ô của dã thú kêu, xem ra con dã thú kia bị đau rồi, hoặc là đột nhiên tự biết mình không phải là đối thủ nên chợt an tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, từ gần đến xa, hình như có một con dã rời đi.
Phương Dung không biết con nào đi, con nào ở lại, nên càng lo lắng hơn, dùng tay che lại miệng và mũi của Trương Trịnh để tránh cho con dã thú kia nghe thấy.
Kinh nghiệm nhiều năm khi làm nhân viên chăn nuôi nói cho cậu biết, dã thú thường dựa vào khứu giác và thính giác phán đoán con mồi. Ở đây khắp nơi đều là máu tươi, bình chữa lửa lại không ngừng phụt ra sương khói, tiếng xè xè kêu lên không ngừng. Thính giác và khứu giác đã bị trở ngại, dã thú không chắc có thể tìm được bọn họ.
*thính giác: nghe, khứu giác: ngửi
Ánh mắt màu đỏ của dã thú trong sương khói từ từ tới gần. Tuy không chắc nó có thể nhìn thấy Phương Dung, nhưng Phương Dung có thể nhìn thấy đôi mắt kia rất rõ ràng.
Đi! Đi mau đi!
Cậu thầm cầu nguyện.
Không biết có phải lời cầu nguyện của cậu đã ứng nghiệm hay không, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất chỉnh tề, một giọng nói đàn ông chợt vang lên, “Ở đây có người không? Chúng tôi là đại đội cứu viện khẩn cấp!”
Đôi mắt màu đỏ trong làn sương khỏi từ từ biến mất. Nó hình như cũng đã phát hiện ra những người đó, nên không ở lại đây nữa, nó dẫm bẹp cái bình chữa lửa xong liền rời đi ngay.
Chờ nó đi rồi, Phương Dung mới dám lên tiếng, “Ở đây có người. Chúng tôi ở trong này.”
Bởi vì vừa rồi quá căng thẳng, cậu không cảm thấy đau đớn, giờ bình tĩnh lại cậu mới phát hiện bả vai mình đang co rút đau đớn từng cơn.
Nhân viên cứu viện nghe thấy tiếng nói liền bước nhanh qua, có chiến sĩ mặc cơ giáp, cũng có người dẫn theo dị năng giả và một vài người biến dị.
Bọn họ để lại vài người rồi tiếp tục đi qua chỗ khác. Có hai người mang hai cái cáng đến. Phương Dung chỉ bị thương cánh tay nên không chịu ngồi lên, “Bên trong có người cần cáng hơn tôi.”
Trương Trịnh vốn muốn ngồi lên nhưng giờ cũng lộ vẻ ngại ngùng, “Đúng vậy. Bên trong có rất nhiều nhân viên chăm sóc, cô dì quét tước và một trăm công nhân. Chúng tôi chỉ bị thương nhẹ nên không cần đâu.”
Nhân viên cứu viện dùng ánh mắt tán thưởng nhìn họ, sẵn tiện bảo họ lui đến chỗ đằng sau, phía sau đã được dọn dẹp, có không ít công nhân bị thương đang nâng đỡ nhau đi về phía đó, chờ người đến cứu chữa.
Phương Dung nâng Trương Trịnh đi ra ngoài, được nhân viên chữa trị đơn giản băng bó một chút.
Bên ngoài có rất nhiều người, đại đa số là xe cứu thương, có một vài quân đội phòng ngự, chính là nhân viên tới cứu viện.
Công ty mà cậu làm thuộc về xí nghiệp nhà nước, là căn cứ thực nghiệm quan trọng do quốc gia yêu cầu chăn nuôi, vì thế căn cứ vừa xảy ra chuyện quốc gia liền lập tức phong tỏa.
Phương Dung lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở tòa nhà đối diện xếp đầy nhóc súng điện, cơ giáp cũng có không ít, quân đội dị năng từ bốn phương tám hướng cũng đã tới, thậm chí còn có vài người còn mang theo gậy gộc trên vai. Có thể thấy các sếp trên rất để ý đến vụ bạo động lần này, không tiếc hết thảy tất cả để áp chế vụ này xuống.
Phương Dung vừa mới được băng bó vết thương xong thì đã bị bọn họ đuổi ra ngoài, “Người không có chức vụ không được ở lại. Đi nhanh đi!”
Cậu và Trương Trịnh tự đỡ nhau đi ra ngoài. Sếp tổng của công ty cũng tới đây an ủi bọn cậu, “Xem như là nghỉ phép vài ngày. Mấy ngày tới không cần đến làm.” Bởi vì Phương Dung là người đầu tiên phát hiện, nếu không có cậu, tình huống cũng không thể khống chế tốt như vậy, vì thế sếp tổng đặc biệt vỗ vai cậu, “Cậu vất vả rồi.”
Phương Dung được quan tâm mà phát sợ. Cậu rất ít khi nhìn thấy vị sếp tổng này, cơ hồ một năm cũng chưa gặp được một lần. Ngược lại, các sếp kia thì thấy không ít, nghe nói sếp tổng này là một trong những người đầu tư, bình thường chỉ phụ trách quản lý.
Giờ không thể như trước kia được. Người có được dị năng thì chỉ số thông minh càng thêm phát triển, càng thông minh hơn so với trước kia.
Trước kia, căn cứ thí nghiệm chỉ có nhà nước mới được mở, nhưng giờ chỉ cần được sự tín nhiệm của nhà nước thì đã có thể thành xí nghiệp của nhà nước rồi. Một phần cũng là vì để tiết kiệm, dù sao thì mấy năm nay đều liên tục đi đánh giặc, chi phí cho quân sự quá nhiều nhưng không thu lại được bao nhiêu, vì lãnh thổ chiếm đóng trên tinh cầu này quá nhỏ, quốc gia cũng vì thế mà phải liều mạng chiến đấu.
Thứ hai là bởi vì không có nhiều người rảnh rỗi để đi quản căn cứ như vậy. Nếu thả mấy căn cứ thực nghiệm này ra cho các thương nhân khác làm, phương diện đầu tư có thể giảm được một bút chi tiêu rất lớn. Phải biết là, muốn nuôi lớn một người biến dị phải tốn rất nhiều tiền, lại còn không dễ dàng.
Hiện tại quốc nạn đã xuất hiện, mỗi người đều phải tự xuất lực cứu giúp.
Nhân viên chăm sóc là một loại công tác hồi báo có độ nguy hiểm cao, công ty bao ăn bao ở, ngũ hiểm nhất kim*, làm lâu thì còn được phân nhà phân xe.
*ngũ hiểm nhất kim: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm chấn thương công nghiệp và bảo hiểm thai sản (Theo fangsuifan0506.wordpress.com)
Phương Dung cũng được phân phòng phân xe. Phòng không lớn, xe cũng không phải xe tốt, nhưng thẳng ở chỗ có đầy đủ. Bất quá, bởi vì công ty phân cho nhà ở rất gần chỗ làm, ngay tại tòa nhà kế bên, cậu lại là trạch nam tự bế, bình thường trầm mặc ít lời, cũng không thích dạo phố, cho nên rất ít khi lái xe, khi tan tầm chỉ tự mình đi bộ về nhà.
Bởi vì trần tầng trệt có hơi cao, cho nên công ty cố ý trang bị thêm thang máy. Phương Dung vừa mới bước vào thang máy, liền phát hiện có dấu máu men theo góc tường, thẳng đến hành lang bên trong mới biến mất. Cậu lần theo vết máu này leo cầu thang bộ, thẳng đến khi leo tới tầng thứ bảy mới chịu không nổi nữa, cậu lại có chút sợ, nên dứt khoát không đi tiếp, lập tức gọi điện báo cảnh sát để cảnh sát xử lý.
Cậu ra khỏi thang bộ, chui vào thang máy bấm lên tầng mười. Công nhân của công ty khá nhiều, phòng được phân cũng rất nhiều, phòng kế bên chính là của đồng nghiệp. Phương Dung không thích nói chuyện nên không có tới chào hỏi, tự mình tiến vào phòng.
Trong phòng tối thui, cậu vỗ tay vài cái, đèn trong nhà không tự động bật lên, cậu ấn vào nút bật đèn cũng không lên. Phương Dung đoán có thể nguồn điện của tòa nhà thực nghiệm đã bị đám dã thú kia làm hư rồi ảnh hưởng đến nơi này.
May mà ở đầu giường có đèn điện dự phòng, Phương Dung đang muốn bật đèn lên thì chợt vang lên tiếng đập cửa.
Cậu mò mẫm đi ra. Thông qua mắt mèo, cậu thấy có hai người đàn ông mặc đồng phục, liền mở cửa ra, “Có chuyện gì không?”
Hai người kia rất có lễ độ, “Cậu nãy giờ vẫn ở trong phòng à? Có nhìn thấy người biến dị đi qua đi lại nơi này không?”
Phương Dung lắc đầu, “Không thấy. Nhưng vừa nãy tôi thấy vết máu trong hành lang, không biết có phải là máu của người biến dị hay không. Mấy người tự đi xem đi!”
Hai người liếc nhau một cái, nói cám ơn với cậu xong liền đi.
Phương Dung đóng cửa lại, mở đèn ở trên tủ đầu giường lên. Mỗi lần cậu viết nhật ký đều dùng cái đèn này, có đôi khi gặp ác mộng không dám ngủ tiếp, cậu mở đèn này lên cũng an tâm hơn nhiều.
Đèn bàn không sáng lắm, nhưng cũng có thể chiếu ra được một phạm vi nhất định, Phương Dung rất dễ nhìn ra được trên giường cậu có một người đang nằm.
Cậu hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là suy đoán sự liên hệ giữa người này và máu trong hành lang. Vết máu lan kia so với cậu tưởng còn cao hơn. Cậu leo đến tầng bảy liền mệt chả muốn động nên mới gọi cảnh sát. Hai người cảnh sát vừa rồi chắc là đến để truy đuổi tên này rồi.
Tay chân Phương Dung run rẩy, vừa nãy mới phát sinh bạo động, bản thân cậu còn chưa được hoàn hồn đâu.
Cậu vừa mới chuẩn bị chạy, đột nhiên cảm thấy có một cỗ sức mạnh đang giữ chặt góc áo của cậu. Sức mạnh kia rất nhỏ, rất yếu ớt, không có lấy nửa điểm uy hiếp, cậu rất dễ tránh thoát.
Nhưng không biết vì sao, cậu dừng lại, cố lấy dũng khí quay đầu lại nhìn.
Trên giường lộ ra một cái đầu màu bạc, lông mi rất dài run rẩy, vẻ mặt mỏi mệt. Cậu xốc chăn lên, một cỗ mùi máu tươi nồng nặc lan ra, giọng nói không nhanh không chậm của Phương Hoa vang lên.
“Xin lỗi. Tôi làm dơ chăn của anh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất