Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 23: Không muốn quản Giang Ninh

Trước Sau
Giang Ninh không nghĩ tới Tần Phi đột nhiên hôn tại đây, bờ môi hai người dán vào nhau, đầu tiên là cậu sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, né tránh môi Tần Phi.

Tần Phi cũng sững sờ, anh không nghĩ tới Giang Ninh từ chối thẳng thừng như vậy.

Giang Ninh rũ mắt xuống nói: “Đừng hôn ở chỗ này.”

Tần Phi nhấp môi nhìn cậu mấy lần, hừ cười nói: “Bạn học cậu nói đúng lắm, mỗi người khi có ý với cậu đều phải mang tâm lý công năng phòng ngự.”

Giang Ninh lông mi thật dài chớp động mấy cái, không nói lời nào.

Tần Phi không nói nữa, lái xe trở về chung cư Đông Tam Hoàn.

Trên đường, trong lòng Tần Phi có chút bực, anh thừa nhận vừa nãy chính mình có chút kích động, xe của anh lại dừng bên lề đường, cách trường học Giang Ninh chỉ hai ngàn mét, ở đây làm ra cử chỉ thân mật quá đáng không phải là ý kiến hay.

Thế nhưng anh không nhịn được!

Từ khi thấy Giang Ninh nở nụ cười, phát ra tự tận chân tâm, anh cảm giác được, hai người dây dưa lâu như thế, chỉ một khắc vừa nãy thôi, Tần Phi cảm thấy Giang Ninh đối với mình cũng không phải là không có cảm giác.

Chính một nụ cười nho nhỏ như thế, khiến tâm anh hoàn toàn rối loạn!

Tần Phi cân nhắc lại cảm giác gần đây mình thật sự quá quan tâm Giang Ninh, hầu như có chuyện gì đều theo Giang Ninh, ngay cả trước đó sự kiện Giang Ninh mạnh mẽ làm chuyện đó, đảo đi đảo lại anh cũng không tra cứu, cái này không thể được, lão tử quá quan tâm Giang Ninh, không có quyền chủ động.

Tần Phi âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa về đến nhà nói chuyện với Giang Ninh, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa!

Bên trong xe im lặng trầm mặc, hai người đều mang tâm sự riêng.

Đêm khuya trên đường Tam Hoàn rất ít xe cộ, bên cạnh có chiếc xe thể thao có mái che di dộng, bên trong xe bật nhạc rock and roll, hai cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh trong trời đêm, lái xe chính là người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng, vừa nhìn chính là rich kid thích chơi trội, vượt qua xe Tần Phi tên thanh niên tóc vàng hướng Tần Phi huýt sáo, ánh mắt khiêu khích tựa như nói: Lamborghini có gì ghê gớm, còn không phải bị lão tử vượt lên à.

Đổi lại là trước kia, Tần Phi nhất định sẽ đuổi theo, cùng chiếc xe thể thao kia tranh tài cao thấp, giới chơi xe ai mà không biết, lão tử đã từng đua xe mười mấy năm qua rồi.

Nhưng ngày hôm nay Tần Phi không có một chút hứng thú nào, anh xem như không nhìn thấy, vẫn duy trì tốc độ tám mươi cây số, mặc cho chiếc xe kia cố ý đi chậm lại, người trong xe hướng về anh vẫy tay ra dấu, Tần Phi vẫn không thèm để ý.

Nhưng thật ra Giang Ninh có híp mắt nhìn một lúc, mở miệng nói: “Hắn mời anh, anh không vui đùa với hắn sao?”

Tần Phi miễn cưỡng nói: “Có gì vui đâu? Ngày mai sẽ có một chồng biên lai đóng phạt lúc đó chỉ có mình hắn ta ký tên vào thôi.”

Giang Ninh hừ nhẹ nói: “Nói thật nếu như là anh trước đây chắc sẽ không bình chân như vại thế đâu.”

Tần Phi cạn lời, bị tiểu tử này nói quá chuẩn, chính mình mấy năm trước đúng là có ham chơi thật, xác thực không làm ít loại sự tình ngu ngốc.

“Tôi phát hiện có đôi khi thấy cậu rất là căm phẫn, khi nói chuyện ghét cái ác như đối với kẻ thù, đặc biệt căm hận những người giàu có bất nhân, không hổ là thanh niên được tổ quốc bồi dưỡng ra, nếu hiện tại người trẻ tuổi nào cũng đều giống như cậu, quốc gia chúng ta có hi vọng rồi.”

Giang Ninh mắt nhìn phía trước, lặng yên một lúc lâu mới nói: “Anh không cần phải trêu chọc tôi, tôi không có vĩ đại như vậy đâu, chênh lệch giàu nghèo là chuyện không có cách nào thay đổi được, tôi cũng không cảm thấy những người giàu có đều đáng trách, đáng trách chính là những tay cầm quyền kia, máu lạnh giết người không dấu vết.”

Tần Phi choáng váng, quay đầu liếc Giang Ninh: “Chắc không phải cậu ám chỉ tôi đi? Mấy năm qua lão tử làm từ thiện, nâng cấp trường học cho cậu tiêu tốn không dưới mấy chục triệu đấy!”

Giang Ninh khẽ nói: “Tôi biết anh có làm từ thiện, không có ý nói đến anh.”

“Quả nhiên cậu vẫn căm phẫn một trăm phần trăm không hơn không kém!” Tần Phi nói xong, lại nhìn Giang Ninh một chút, chỉ cảm thấy trong ánh mắt Giang Ninh lóe lên một chút tâm tình anh xem nhưng không hiểu gì.

Xe thể thao bên ngoài thấy Tần Phi không hưởng ứng, nhàm chán huýt sáo vài lần, sau đó lái xe rời đi.

Về đến nhà, Tần Phi đi thẳng đến phòng tắm.

Tắm xong, đổi một bộ đồ tắm mới, lại phát hiện Giang Ninh không ở trong phòng khách, anh tìm một vòng khắp cả nhà nhưng không thấy người, liền đi lên tầng hai, nhìn thấy Giang Ninh đứng hút thuốc ngay tại bồn hoa.

Chung cư Tần Phi có một bồn hoa lộ thiên, mỗi khi đến mùa hè dây leo mọc đầy chậu, ngồi ở bồn hoa ngắm nhìn sao trời, cũng là một loại thích ý.

Tần Phi đi tới phía sau Giang Ninh, nhìn thấy tóc Giang Ninh vẫn còn ẩm ướt, Tần Phi mặc trên người một bộ quần áo cũ, quần có chút ngắn, lộ ra làn da bóng loáng trắng nõn, khớp xương mắt cá chân rõ ràng.

Tần Phi nhìn đến trong lòng rung động, bụng dưới lạnh lẽo. Anh đi lên phía trước, đoạt lấy điếu thuốc trên tay Giang Ninh, đặt ở miệng mình hút vài hơi, nhướng mày nhìn Giang Ninh.

Tần Phi từ khi sinh ra đã có đôi mắt phượng, bình thường đôi mắt của anh cũng đã rất đẹp rồi, chỉ cần anh hơi biểu lộ một chút phong tình thôi, đôi mắt này sẽ hiển lộ ra một loại quyến rũ khác thường, loại quyến rũ này một khi tỏa ra, đa số tất cả mọi người đều không thể chống lại, bất luận là nam hay nữ. Cái này cũng là nguyên do ở bên cạnh anh chưa bao giờ khuyết thiếu bạn tình, Tần đại thiếu phong tình có thể nói là mị lực vô hạn.

Tần Phi một bên hút thuốc, một bên nghiêng đầu nhìn Giang Ninh, tư thái phong lưu tiêu sái, thật sự là một đòn trí mạng.



Ánh mắt Giang Ninh dần dần thâm thúy, hai mắt đối diện cùng Tần Phi, tầm mắt trên không trung dây dưa.

Bỗng nhiên Tần Phi ném điếu thuốc xuống, tiến lên một bước đè lòng ngực Giang Ninh, hôn môi Giang Ninh, khói trong miệng ở bên môi hai người thả ra ngoài.

Giang Ninh không chống cự, nhắm mắt lại tùy ý để Tần Phi hôn môi, tay vuốt ve vòng eo Tần Phi có chút run rẩy, dường như cậu đã dự liệu được sớm muộn gì cũng sẽ đến giờ phút này, chuẩn bị tốt tâm lý đầy đủ.

Tần Phi hôn một lúc lâu, tình dục liền xông tới, xoay người muốn đem Giang Ninh đặt ở trên ghế nằm chỗ bồn hoa, đúng lúc này, di động để ở trên bàn cà phê vang lên, là di động Giang Ninh.

Tiếng chuông đột ngột xóa tan đi hết thảy bầu không khí ám muội.

Tần Phi nhíu mày, liếc nhìn một chút, nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ: Bạch Soái.

Anh nhất thời tức giận, cầm di động lên muốn ném xuống, Giang Ninh liền đưa tay đoạt lại.

Tần Phi nhìn Giang Ninh có ý muốn nghe điện thoại, không vui gầm nhẹ nói: “CMN cậu cố ý đi!”

Giang Ninh ánh mắt ngăm đen nhìn anh, bình tĩnh nói: “Bạch Soái sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, nhất định là đang có việc hệ trọng.” Khi nói chuyện cậu không hề có sắc thái tình dục, Tần Phi lúc này mới biết được, vừa rồi Giang Ninh căn bản không có động tình, động tình chỉ có chính mình mà thôi.

“Nửa đêm canh ba thì có chuyện gì nhỉ, hay là Bạch Soái tìm cậu cùng đi bắt gian em trai cậu ấy?!” Trong lòng Tần Phi đố kị ghen ghét, lại một bụng □□ không có chỗ phát tiết, khẩu khí tự nhiên hướng về cậu.

Giang Ninh theo dõi anh nhìn mấy lần, không lên tiếng, quay người thấp giọng tiếp điện thoại: “Này?”

Tần Phi nổi giận đùng đùng, mắng một câu “ĐM”, xoay người đi vào nhà.

Rút ra một điếu thuốc, ngồi ở trên ghế phòng gym, tự giễu nghĩ: Lão tử thật sự quá rộng lượng, tính làm người tốt chuyện tốt, mẹ nó muốn thành Lôi Phong rồi.

Giang Ninh từ bên ngoài trở về, đi tới trước mặt Tần Phi, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện rồi.”

CMN lại có chuyện! Tần Phi hừ lạnh, không chịu nói chuyện.

“Bạch Băng ở trong nhà Âu Tư Xuân tự sát.” Giang Ninh nói.

Đột nhiên Tần Phi ngẩng đầu, liền đứng lên, đúng là xảy ra vấn đề rồi!!

Hai người đi xuống lầu thay đổi đồ, lúc này Tần Phi mới phát hiện di động mình đặt trong túi áo không lấy ra ngoài, khi lấy ra nhìn thấy hơn hai chục cuộc gọi không bắt máy, tất cả đều do Đại Xuân Tử gọi.

Tần Phi một bên bận quần áo, một bên gọi điện cho Đại Xuân Tử.

Đại Xuân Tử như muốn khóc: “Anh Phi, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại, xảy ra vấn đề rồi.”

Tần Phi tỉnh táo nói: “Ừ, cứ từ từ nói.”

“Tiểu tiện nhân Bạch Băng kia mẹ nó quá tàn nhẫn, thừa dịp em không có ở nhà chạy đến nhà em uống một lượng lớn thuốc ngủ, nằm trên giường chờ chết, may mà em về nhà sớm phát hiện, hiện tại đã đưa đến bệnh viện rồi, bằng không không chừng sẽ chết trong nhà em, còn có thằng anh trai điên khùng kia, nó tuyên bố muốn chém em.”

“Người ra sao rồi?”

“Không biết, còn trong bệnh viện cấp cứu.”

Đầu óc Tần Phi chuyển động thật nhanh, căn dặn Đại Xuân Tử: “Cậu tìm một chỗ ẩn nấp tạm trốn đi, không được đi đến bệnh viện, không đi ra cửa, không tiếp nhận điện thoại quá dễ dãi, nếu như không phải người tín nhiệm muốn gặp cậu, tuyệt đối không được gặp!”

Thân phận Đại Xuân Tử đặc thù, xảy ra chuyện như thế này liên lụy quá nhiều người, chuyện này vốn dĩ lớn có thể làm nhỏ đi, nhưng nếu như bị người khác bắt được nhược điểm rồi điều tra Đại Xuân Tử, khó tránh khỏi sẽ bị người bất lương rắp tâm làm hành động, huống hồ hiện tại xã hội này, mạng lưới phát triển, một khi xử lý không tốt, chẳng mấy chốc thông tin sẽ được truyền tải lên mạng internet, một khi khiến cư dân mạng bất mãn, vậy coi như cho dù có nói cái gì đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn được.

Đại Xuân Tử luôn mồm nói: “Tôi biết, tôi đã nhờ Hạ Tranh đi xử lý, hiện tại Hạ Tranh đang ở trong bệnh viện, tôi chạy đến biệt thự bên Thuận Nghĩa ẩn nấp rồi.”

“Hạ Tranh?”

“Ừ, trước đó không phải tôi đã từng đề cập cho anh rồi sao, hiện tại tôi đang ở cùng anh ấy, anh ấy tên Hạ Tranh, anh đến bệnh viện liền có thể nhìn thấy Hạ Tranh.”

Tần Phi “Ừ” đáp lại một tiếng, cúp máy xong không khỏi cân nhắc, Đại Xuân Tử tin tưởng người tình như thế kia, lấy chuyện này giao cho đối phương xử lý, xem ra Hạ Tranh này không phải là người bình thường.

Anh thu hồi di động, chuẩn bị nắm chìa khóa xe, nhìn thấy Giang Ninh đã bận áo khoác, đứng ở bên cạnh hai tay vây quanh nhìn anh.

Ánh mắt Giang Ninh sâu thẳm, không ngừng đánh giá anh.



Tần Phi đón lấy ánh mắt cậu, nhíu mày.

Giang Ninh nói: “Xử lý chuyện như vậy, dường như anh rất có kinh nghiệm.” Trong lời nói tràn ngập trào phúng, tiểu tử này, thật sự căm phẫn trăm phần trăm không hơn không kém.

Tần Phi đi lên phía trước, đè lại bờ vai cậu, hai mảnh môi mỏng mút vào mấy cái, thấp giọng nói: “Mau chóng xử lý cho xong việc, trở về tiếp tục chuyện của đôi ta.”

Giang Ninh híp mắt nhìn anh, vẻ mặt trong mắt làm người khác không thể phỏng đoán.

Sau khi đến bệnh viện, từ đằng xa hai người nhìn thấy Bạch Soái đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu, ngoài dự đoán, Bạch Soái không có đòi đánh đòi giết, mà là hai tay ôm đầu, thân thể lọm khọm ngồi ở trên ghế, trước đó còn hung hăng kiêu ngạo, lúc này nhìn qua lại có chút bất lực.

“Bạch Soái.” Giang Ninh đi tới, đè lại bờ vai cậu.

Bạch Soái nhấc đầu lên, bên trong viền mắt lóe lên thủy quang, giọng nói khàn khàn: “Ninh tử, Băng Băng nó…… Nó lại làm chuyện rồ dại……”

Giang Ninh thở dài, ngồi vào bên người Bạch Soái, vỗ về sau lưng Bạch Soái thấp giọng an ủi.

Tần Phi nhìn một vòng, không phát hiện phóng viên cùng paparazzi, nỗi lòng lo lắng buông xuống, xem ra chuyện này vẫn chưa lộ ra.

Anh đi đến phòng trực bác sĩ, tìm hiểu một chút về tình huống Bạch Băng, mới vừa đi tới cửa, bên trong bước ra một người, cùng Tần Phi mặt đối mặt.

Người này sửng sốt một chút, lập tức cười nhạt nói: “Là Tần tổng đi, anh khỏe chứ?”

Tần Phi chăm chú nhìn lại, trước mắt là nam tử hơn ba mươi tuổi, cao lớn đoan chính, mi thanh mục tú.

“Tôi là Hạ Tranh, không biết Xuân Tử có đề cập tôi với anh không?”

Tần Phi gật đầu nói: “Ừ, anh khỏe chứ?”

Tần Phi đánh giá Hạ Tranh, người này ánh mắt thanh minh, nụ cười trên mặt khéo léo, vừa nhìn chính là người thường hay giải quyết các trường hợp này, hơn nữa người này chỉ nhìn một chút liền nhận ra mình, xem ra không phải nhân vật đơn giản, không nghĩ tới lần này Đại Xuân Tử tìm được người cùng tưởng tượng của chính mình hoàn toàn khác nhau, trước Tần Phi còn tưởng Đại Xuân Tử tìm ra được tiểu bạch kiểm đấy.

“Tình huống Bạch Băng sao rồi?” Tần Phi hỏi.

Hạ Tranh nói: “Vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giải phẫu đã làm hơn một giờ, anh trai Bạch Băng nói trước đây đứa nhỏ này đã từng uống thuốc ngủ một lần, lần này là lần thứ hai, vì lẽ đó tình huống không được khả quan lắm.”

Tần Phi nghe Hạ Tranh nói rõ ràng, càng ngày càng cảm thấy Đại Xuân Tử tìm ra được một người thật không đơn giản.

“Cảm xúc hiện tại của Bạch Soái, là do anh ổn định lại?”

“Ừ.” Hạ Tranh gật gật đầu.

Tần Phi không nhiều lời, trong lòng có mấy phần kinh ngạc, cảm thấy Hạ Tranh có nhiều thủ đoạn thật.

Hai người trở về trước cửa phòng giải phẫu, Giang Ninh lại đây chào hỏi, rất lễ phép nắm tay cùng Hạ Tranh, trong lời nói lúc đó, Tần Phi mới biết, hóa ra Hạ Tranh làm biên đạo kênh tin tức trong đài truyền hình thành phố, vài tiết mục tin tức nổi danh đều xuất phát từ tay anh. Hơn nữa người này tốt nghiệp hệ tin tức trong đại học X, xem như là đàn anh Giang Ninh.

Giải phẫu đến tận rạng sáng 5 giờ mới kết thúc, bác sĩ nói lần này phát hiện đúng lúc, đưa tới cũng đúng lúc, tạm thời Bạch Băng không nguy hiểm đến tính mạng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó Tần Phi gọi điện thoại cho Đại Xuân Tử, Đại Xuân Tử lau mồ hôi lạnh, nói may mà có chủ ý từ Hạ Tranh, để cậu ngay lập tức đem người đưa đến bệnh viện, bằng không nếu xảy ra án mạng, ba cậu sẽ đem cậu đánh đến chết.

Tần Phi không nói gì.

Từ bệnh viện đi ra, đã là hơn 8 giờ sáng, Giang Ninh cùng Tần Phi lái xe trở về nhà, vừa vặn đang giờ cao điểm, kẹt xe ngay trên đường Tam Hoàn.

Tần Phi than thở: “Lần này hú hồn một hồi.”

“Đứa bé Bạch Băng này đặc biệt chấp nhất, trước đây nó từng giao du qua một người bạn trai, được hơn một năm, đối phương thay lòng đổi dạ, kết giao người tình mới sau đó đá nó đi, khi đó Bạch Băng nghĩ quẩn liền tự sát một lần, thật vất vả mới bảo vệ được tính mạng, nhưng tính cách liền thay đổi, thường xuyên ra vào những nơi không đứng đắn, hoàn toàn sa đọa, không nghĩ tới lần này vì Âu Tư Xuân lại làm chuyện điên rồ.” Giang Ninh thở dài một hơi, “Biết rõ không thể, vẫn là ấu trĩ như thế.”

Tần Phi quay mặt nhìn Giang Ninh: “Không thể tưởng được cậu lại cảm khái nhiều như vậy, nếu cậu nói như thế, Bạch Băng đúng là quá si tình, có điều loại si tình này dùng trên người Đại Xuân Tử, thật sự quá lãng phí.”

“Đúng nha, loại người như vậy làm gì có cảm tình.” Giang Ninh ý vị thâm trường nói.

Lời này Tần Phi nghe vào lỗ tai có chút hụt hẫng, anh ho nhẹ một tiếng: “Cái gì chứ, cậu cũng đừng vì một cái cây chết mà đốn hết cả cánh rừng, tôi cùng Đại Xuân Tử tuy rằng ham chơi, nhưng tính cách hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau.”

Giang Ninh nhìn về phía Tần Phi, sau một lúc lâu, như suy tư nói: “Tần Phi, nếu như có một ngày anh cũng gặp chuyện giống như Bạch Băng, vậy anh sẽ làm gì?”

“Hả? Ý của cậu là gì? Lẽ nào cậu muốn đá tôi?” Tần Phi nheo hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau