Chương 32
Nói xong những câu nói này, Tần Phi từ từ nhắm mắt lại, thân thể hướng về sau nhích tới.
Giang Ninh nghiêng đầu, yên lặng nhìn Tần Phi, nhận thức Tần Phi lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu thấy trên mặt anh có loại biểu hiện mệt mỏi thế này.
Bất giác cậu vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má Tần Phi, nhưng cậu lại nghĩ đến điều gì đó, tay khựng lại giữa không trung, do dự một lát, mới chậm rãi vươn tới.
Khuôn mặt Tần Phi có chút lạnh lẽo, Giang Ninh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày anh.
Tần Phi chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, lại nói: “Mẹ tôi cũng là nữ nhân có vận mệnh thăng trầm, đối với chuyện làm ăn bà làm rất tốt, nhưng do thân thể suy yếu, thời điểm tôi lên năm tuổi bà liền qua đời. Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ của bà ra sao tôi không còn nhớ rõ, đối với bà ấn tượng duy nhất, cũng chỉ còn sót lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, tuy bà không phải là một người mẹ tốt nhưng lại là một bà chủ tốt.
Ở Tần gia, chỉ có ông ngoại là chân tâm thật lòng đối tốt với tôi, ông ngoại chỉ có mẹ là con một, sau khi mẹ mất, ông đè nén xuống nỗi mất mát khi đứa con ra gái ra đi, gắng gượng chuyện làm ăn của gia tộc, thân thể của ông cũng không được tốt, một mình chống lưng đến tận mười mấy năm, mãi đến tận sau đó ông phát bệnh nặng, mới đành phải về hưu.
Lúc đó thằng cha họ Vương muốn tranh cổ phần xí nghiệp Tần thị, nhưng ông ngoại cố ý để cho tôi kế thừa, khi đó tôi mới 17 tuổi cái gì cũng không hiểu, một công ty lớn như vậy đè nặng lên vai tôi, hơn ngàn người đều hi vọng Tần thị sẽ nuôi sống gia đình họ, bắt đầu từ đó, tôi liền biết, trên thế giới này ai cũng không thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Nghe Tần Phi nói như thế, Giang Ninh rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Anh rất mạnh mẽ, theo tôi được biết, thời điểm anh tiếp nhận, công trạng của Tần thị không quá nổi bật, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, anh đem Tần thị làm được quy mô lớn như vậy, đây đúng là thực lực của anh.”
Đây là lần đầu tiên, Từ Phi từ trong miệng Giang Ninh nghe được lời tán thưởng, anh có chút kinh ngạc nhìn Giang Ninh.
Ngón tay Giang Ninh sượt lên gò má Tần Phi, ánh mắt sâu thẳm nói: “Như vậy ba anh bên kia thì sao?”
“Ở Tiếu gia, ông nội cùng anh hai đối xử với tôi rất tốt, đáng tiếc vào thời điểm mười tuổi ông đã qua đời. Ông ngoại lại bận rộn chuyện làm ăn, tôi cùng thằng cha họ Vương không có cách nào ở chung, một thời gian dài đã từng rời nhà trốn đi. Vào lúc ấy tôi không có chỗ để đi, liền đi nhờ vả anh hai, anh hai lúc đó được phân công công tác đến thị trấn Sơn Tây làm bí thư huyện ủy, tôi một mình đi mua vé xe lửa chạy đến huyện nhỏ kia tìm anh, anh hai biết được thời điểm đó tôi bị oan ức nên đứng phía sau bảo vệ tôi.”
Tần Phi thở dài một hơi, nâng đôi mắt lên nhìn về phía Giang Ninh, đối diện ánh mắt Giang Ninh cực kỳ phức tạp.
Một cái chớp mắt như vậy, Tần Phi cảm thấy trong ánh mắt này có bao nhiêu là phức tạp, là bao hàm tình cảm không nói nên lời.
Tần Phi cười mỉa mai: “Thôi được rồi, không nói chuyện xưa tích cũ nữa, đi ngủ sớm một chút!”
Nói xong, anh nhấc chăn chui vào trong.
Giang Ninh thẳng lưng ngồi một lúc lâu, mới đưa tay tắt đèn ngủ, cũng tiến vào trong chăn.
Tần Phi cũng không ngủ, anh từ từ hướng về phía trong hơi di chuyển thân mình, dán lên người Giang Ninh mát mẻ.
Thân thể Giang Ninh cứng ngắc trong chốc lát, chậm rãi đưa tay kéo Tần Phi vào trong lòng ngực.
Hai người cao 1 mét 8 ôm nhau ngủ cũng không thoải mái, nhưng Tần Phi vẫn cứ dựa vào Giang Ninh, rất nhanh, tâm tư ngổn ngang đều biến mất, trong lòng yên tĩnh, bình tĩnh ngủ say.
Cả một đêm Giang Ninh mở to hai mắt nhìn đêm đen, cảm thụ người đàn ông kề sát vào chính mình hô hấp vững vàng đều đều, như thế nào cũng đều không ngủ được.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, hai người không nhắc lại chuyện đêm đó nữa.
Qua mấy ngày sau, Tiếu Cẩn trở về nước.
Hai giờ chiều máy bay mới đáp xuống, còn chưa tới giữa trưa, Tần Phi liền lái xe tới trước cửa đài truyền hình, đợi Giang Ninh rồi trực tiếp đi tới sân bay.
Giang Ninh được nghỉ nửa ngày đi ra cổng, cậu vừa lên xe liền thấy vẻ mặt Tần Phi có chút sung sướng, đè lại tay Tần Phi, nhẹ giọng nói: “Để tôi lái đi!”
Tần Phi gật đầu, hai người đổi vị trí, Giang Ninh lái xe, Tần Phi ngồi bên cạnh ghế tài xế.
Thời gian này trên đường rất thông thoáng, không kẹt xe, một giờ trưa bọn họ đã đến sân bay.
Hai người đợi hơn một giờ, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống.
Ở lối chờ, Tần Phi vẫn như cũ tâm tình vui sướng, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình Tiếu Cẩn.
Mà Giang Ninh đứng ở phía sau cách anh không xa, nhìn chăm chú trước mắt người đàn ông làm bạn với cậu mấy tháng nay, tâm tư trong lòng càng ngày càng xoắn xuýt.
“Anh, Nham Nham, ở chỗ này!” Tần Phi vẫy tay kịch liệt hô lên.
“Tiểu thúc!” Một đứa bé trai chạy thật nhanh tới đây, đầu va vào trong lòng ngực Tần Phi, cao hứng hô lên, “Tiểu thúc, chú đến đón con với ba rồi!”
Tần Phi xoa tóc bé trai, cưng chiều nói: “Tiểu tử con lại lớn lên nhiều rồi, tiểu thúc muốn ôm con cũng không được.”
Thằng bé này lớn lên rất xinh đẹp, mắt to ngăm đen, chu cái miệng lên nói: “Con được 11 tuổi rồi, chú còn muốn ôm con hả?!”
Tần Phi ha ha cười lớn, nhéo lên mặt thằng bé: “Tiểu tử này càng ngày càng nghịch ngợm, 11 tuổi rồi còn không nói thành thật.”
Thằng bé hừ một tiếng: “Ba con nói lúc chú 11 tuổi khi đó còn nghịch ngợm hơn cả con!”
Tần Phi cười tính bóp vào mông thằng bé, bé trai liền nhảy sang một bên.
Lúc này từ trong đám người đi ra một người đàn ông, vóc người cùng Tần Phi cao xấp xỉ, tóc ngắn, khuôn mặt trắng nõn, đeo kính mắt gọng vàng, cả người phong độ như dân trí thức, có vẻ rất nho nhã.
Tần Phi nhìn thấy người đến, nở nụ cười tự đáy lòng, tiến lên phía trước duỗi hai tay ra đem người ôm lấy, kêu một tiếng: “Anh.”
Nam nhân tướng tá nho nhã chính là anh trai Tần Phi – Tiếu Cẩn, anh em gặp lại, đương nhiên không thể thiếu một phen hỏi han ân cần.
Hai người nói đơn giản mấy câu, Tiếu Cẩn nhấc mắt, liền thấy Giang Ninh đứng phía sau cách đó không xa.
Ánh mắt Tiếu Cẩn vừa lúc cùng Giang Ninh va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt, Tiếu Cẩn cảm giác được ánh mắt này có chút quen thuộc, không biết vì cái gì trong lòng anh đột nhiên run rẩy lên, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới nhiều năm về trước đã từng phát sinh chuyện kia.
Trong lòng anh rùng mình, lần thứ hai nhìn lại, ánh mắt của đối phương đã trở nên trong suốt sáng sủa, nào có nửa điểm lạnh giá?
Lẽ nào vừa nãy là ảo giác sao?
Tiếu Cẩn còn chưa kịp suy nghĩ, Tần Phi kéo anh, mỉm cười nói: “Anh, em còn dẫn theo một người tới đón anh.” Nói xong, Tần Phi quay đầu hướng Giang Ninh chào hỏi: “Tiểu Ninh, đây chính là anh hai của tôi Tiếu Cẩn. Anh, đây là người lần trước em đã nói với anh, khụ khụ, người yêu của em, Giang Ninh.”
Không biết tại sao, Tần đại thiếu da mặt dày như xi măng, khi nói ra câu này gò má không tự chủ được liền đỏ ửng lên.
Giang Ninh cũng không nghĩ tới, Tần Phi lại nói câu “Người yêu” để giới thiệu chính mình như vậy, nhất thời cũng ngẩn ra.
Tiếu Cẩn gật đầu với Giang Ninh, ôn thanh nói: “Cậu có khỏe không?”
Giang Ninh vẫn không đáp lại, đứng ở một bên nhìn Nham Nham nhảy ra ngoài, “Tiểu thúc, người yêu là gì vậy ạ?”
Cả ba người đàn ông đều sửng sốt, Tần Phi cùng Tiếu Cẩn đều bật cười.
Tần Phi dùng tay chọc vào trán thằng bé: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, hỏi lung tung cái gì đó? Chuyện của người lớn không cho phép con xen vào hỏi.”
Nham Nham bất mãn lầm bầm nói: “Chú mới là tiểu tổ tông, con đây 11 tuổi rồi. Đừng tưởng con không biết, người yêu chính là cả hai người nói chuyện yêu đương, chú cùng anh trai này đang nói chuyện yêu đương!”
Sắc mặt Tần Phi tối sầm, điều này không thể được, đứa nhỏ này cái gì cũng biết, chính mình lại đem cháu trai của mình nghĩ sai lệch đi, lại nói tại sao lại gọi Giang Ninh là anh trai, chính mình nhỏ như thế, thật không ra thể thống gì.
Tần Phi giả bộ trầm mặt nói: “Phải gọi chú Giang, không được kêu anh trai!”
Nham Nham hướng về Tần Phi làm mặt quỷ, chạy đến phía sau Giang Ninh trốn.
Tiếu Cẩn đứng một bên ôn hòa cười, nhìn đôi chú cháu đang chơi đùa cùng nhau.
Lúc này Tần Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chung quanh một hồi, hỏi: “Anh, chị dâu đâu?”
Sắc mặt Tiếu Cẩn cứng đờ, còn chưa kịp nói, Nham Nham đã giành nói: “Tiểu thúc, ba mẹ con ly hôn rồi.”
Tần Phi sửng sốt, hỏi dò nhìn về phía Tiếu Cẩn: “Anh……”
Tiếu Cẩn miễn cưỡng gật gật đầu: “Lên xe đi, rồi anh sẽ nói sau.”
Tần Phi biết anh của chính mình cùng chị dâu cảm tình bắt đầu rạn nứt, trước đó cùng anh hai gọi điện thoại cũng nói về vụ này, thế nhưng khi nói đến đề tài này, Tiếu Cẩn nói vài câu liền không nói nữa. Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền ly hôn.
Mọi người nhấc hành lý đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe. Giang Ninh chủ động lái xe, Nham Nham nhất định phải ngồi bằng được ghế phụ, hai anh em Tần Phi cùng Tiếu Cẩn an vị ở phía sau.
Tiếu Cẩn chủ động nói: “Lần này ở bên nước Mỹ anh làm chính sự chính là ly hôn, anh với Từ Yến đã không còn cảm tình, sớm muộn gì cũng phải ly hôn, sau này Nham Nham sẽ theo anh.”
Tần Phi ban đầu vui sướng hiện tại đảo qua một cái quét sạch sành sanh, anh nhớ tới nửa năm trước anh có qua nước Mỹ, nhìn thấy anh hai chị dâu tuy rằng hai người có chút bằng mặt không bằng lòng, nhưng dù sao còn ở cùng một chỗ, khi đó anh còn nghĩ tình cảm của bọn họ qua một quãng thời gian dài sẽ huề nhau, ai biết chỉ nửa năm ngắn ngủi, hai người đã ly hôn.
Anh nhìn Nham Nham ngồi ở trước mặt hứng khởi nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi xúc động, trên thế giới này lại có thêm một người giống như anh gia đình không tròn vẹn.
Tiếu Cẩn khẽ nói: “Từ Yến ở bên ngoài cặp bồ, tiếp tục như vậy đối với tụi anh, đối với Nham Nham cũng không ổn, ngược lại anh cũng muốn về nước cùng ba sinh hoạt chung một chỗ, đồng thời cũng hi vọng Nham Nham có thể tiếp thu nền giáo dục quốc nội, vì lẽ đó về nước là lựa chọn tốt nhất mà anh đã chọn.
Tần Phi thở dài: “Được rồi, anh đồng ý trở về thế là tốt rồi.” Anh còn nhớ Tiếu Cẩn năm đó rời bỏ công việc quốc nội, khăng khăng đòi xuất ngoại, không ai có thể ngăn cản được.
Tần Phi nhìn về phía Tiếu Cẩn, nhíu mày nói: “Anh, muốn cùng ông ở cùng một chỗ?”
Đương nhiên hai người đều biết, từ “Ông” này chính là ba của bọn họ.
Tiếu Cẩn nói: “Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, năm nay đã về hưu, một người sống như vậy quá cô độc, có anh cùng Nham Nham ở bên cạnh dù sao cũng giúp ông vui hưởng về già, còn có thể chăm sóc cho ông.
Tần Phi hừ một tiếng, không nói chuyện.
Hết chương 32
Giang Ninh nghiêng đầu, yên lặng nhìn Tần Phi, nhận thức Tần Phi lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu thấy trên mặt anh có loại biểu hiện mệt mỏi thế này.
Bất giác cậu vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má Tần Phi, nhưng cậu lại nghĩ đến điều gì đó, tay khựng lại giữa không trung, do dự một lát, mới chậm rãi vươn tới.
Khuôn mặt Tần Phi có chút lạnh lẽo, Giang Ninh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày anh.
Tần Phi chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, lại nói: “Mẹ tôi cũng là nữ nhân có vận mệnh thăng trầm, đối với chuyện làm ăn bà làm rất tốt, nhưng do thân thể suy yếu, thời điểm tôi lên năm tuổi bà liền qua đời. Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ của bà ra sao tôi không còn nhớ rõ, đối với bà ấn tượng duy nhất, cũng chỉ còn sót lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, tuy bà không phải là một người mẹ tốt nhưng lại là một bà chủ tốt.
Ở Tần gia, chỉ có ông ngoại là chân tâm thật lòng đối tốt với tôi, ông ngoại chỉ có mẹ là con một, sau khi mẹ mất, ông đè nén xuống nỗi mất mát khi đứa con ra gái ra đi, gắng gượng chuyện làm ăn của gia tộc, thân thể của ông cũng không được tốt, một mình chống lưng đến tận mười mấy năm, mãi đến tận sau đó ông phát bệnh nặng, mới đành phải về hưu.
Lúc đó thằng cha họ Vương muốn tranh cổ phần xí nghiệp Tần thị, nhưng ông ngoại cố ý để cho tôi kế thừa, khi đó tôi mới 17 tuổi cái gì cũng không hiểu, một công ty lớn như vậy đè nặng lên vai tôi, hơn ngàn người đều hi vọng Tần thị sẽ nuôi sống gia đình họ, bắt đầu từ đó, tôi liền biết, trên thế giới này ai cũng không thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Nghe Tần Phi nói như thế, Giang Ninh rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Anh rất mạnh mẽ, theo tôi được biết, thời điểm anh tiếp nhận, công trạng của Tần thị không quá nổi bật, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, anh đem Tần thị làm được quy mô lớn như vậy, đây đúng là thực lực của anh.”
Đây là lần đầu tiên, Từ Phi từ trong miệng Giang Ninh nghe được lời tán thưởng, anh có chút kinh ngạc nhìn Giang Ninh.
Ngón tay Giang Ninh sượt lên gò má Tần Phi, ánh mắt sâu thẳm nói: “Như vậy ba anh bên kia thì sao?”
“Ở Tiếu gia, ông nội cùng anh hai đối xử với tôi rất tốt, đáng tiếc vào thời điểm mười tuổi ông đã qua đời. Ông ngoại lại bận rộn chuyện làm ăn, tôi cùng thằng cha họ Vương không có cách nào ở chung, một thời gian dài đã từng rời nhà trốn đi. Vào lúc ấy tôi không có chỗ để đi, liền đi nhờ vả anh hai, anh hai lúc đó được phân công công tác đến thị trấn Sơn Tây làm bí thư huyện ủy, tôi một mình đi mua vé xe lửa chạy đến huyện nhỏ kia tìm anh, anh hai biết được thời điểm đó tôi bị oan ức nên đứng phía sau bảo vệ tôi.”
Tần Phi thở dài một hơi, nâng đôi mắt lên nhìn về phía Giang Ninh, đối diện ánh mắt Giang Ninh cực kỳ phức tạp.
Một cái chớp mắt như vậy, Tần Phi cảm thấy trong ánh mắt này có bao nhiêu là phức tạp, là bao hàm tình cảm không nói nên lời.
Tần Phi cười mỉa mai: “Thôi được rồi, không nói chuyện xưa tích cũ nữa, đi ngủ sớm một chút!”
Nói xong, anh nhấc chăn chui vào trong.
Giang Ninh thẳng lưng ngồi một lúc lâu, mới đưa tay tắt đèn ngủ, cũng tiến vào trong chăn.
Tần Phi cũng không ngủ, anh từ từ hướng về phía trong hơi di chuyển thân mình, dán lên người Giang Ninh mát mẻ.
Thân thể Giang Ninh cứng ngắc trong chốc lát, chậm rãi đưa tay kéo Tần Phi vào trong lòng ngực.
Hai người cao 1 mét 8 ôm nhau ngủ cũng không thoải mái, nhưng Tần Phi vẫn cứ dựa vào Giang Ninh, rất nhanh, tâm tư ngổn ngang đều biến mất, trong lòng yên tĩnh, bình tĩnh ngủ say.
Cả một đêm Giang Ninh mở to hai mắt nhìn đêm đen, cảm thụ người đàn ông kề sát vào chính mình hô hấp vững vàng đều đều, như thế nào cũng đều không ngủ được.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, hai người không nhắc lại chuyện đêm đó nữa.
Qua mấy ngày sau, Tiếu Cẩn trở về nước.
Hai giờ chiều máy bay mới đáp xuống, còn chưa tới giữa trưa, Tần Phi liền lái xe tới trước cửa đài truyền hình, đợi Giang Ninh rồi trực tiếp đi tới sân bay.
Giang Ninh được nghỉ nửa ngày đi ra cổng, cậu vừa lên xe liền thấy vẻ mặt Tần Phi có chút sung sướng, đè lại tay Tần Phi, nhẹ giọng nói: “Để tôi lái đi!”
Tần Phi gật đầu, hai người đổi vị trí, Giang Ninh lái xe, Tần Phi ngồi bên cạnh ghế tài xế.
Thời gian này trên đường rất thông thoáng, không kẹt xe, một giờ trưa bọn họ đã đến sân bay.
Hai người đợi hơn một giờ, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống.
Ở lối chờ, Tần Phi vẫn như cũ tâm tình vui sướng, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình Tiếu Cẩn.
Mà Giang Ninh đứng ở phía sau cách anh không xa, nhìn chăm chú trước mắt người đàn ông làm bạn với cậu mấy tháng nay, tâm tư trong lòng càng ngày càng xoắn xuýt.
“Anh, Nham Nham, ở chỗ này!” Tần Phi vẫy tay kịch liệt hô lên.
“Tiểu thúc!” Một đứa bé trai chạy thật nhanh tới đây, đầu va vào trong lòng ngực Tần Phi, cao hứng hô lên, “Tiểu thúc, chú đến đón con với ba rồi!”
Tần Phi xoa tóc bé trai, cưng chiều nói: “Tiểu tử con lại lớn lên nhiều rồi, tiểu thúc muốn ôm con cũng không được.”
Thằng bé này lớn lên rất xinh đẹp, mắt to ngăm đen, chu cái miệng lên nói: “Con được 11 tuổi rồi, chú còn muốn ôm con hả?!”
Tần Phi ha ha cười lớn, nhéo lên mặt thằng bé: “Tiểu tử này càng ngày càng nghịch ngợm, 11 tuổi rồi còn không nói thành thật.”
Thằng bé hừ một tiếng: “Ba con nói lúc chú 11 tuổi khi đó còn nghịch ngợm hơn cả con!”
Tần Phi cười tính bóp vào mông thằng bé, bé trai liền nhảy sang một bên.
Lúc này từ trong đám người đi ra một người đàn ông, vóc người cùng Tần Phi cao xấp xỉ, tóc ngắn, khuôn mặt trắng nõn, đeo kính mắt gọng vàng, cả người phong độ như dân trí thức, có vẻ rất nho nhã.
Tần Phi nhìn thấy người đến, nở nụ cười tự đáy lòng, tiến lên phía trước duỗi hai tay ra đem người ôm lấy, kêu một tiếng: “Anh.”
Nam nhân tướng tá nho nhã chính là anh trai Tần Phi – Tiếu Cẩn, anh em gặp lại, đương nhiên không thể thiếu một phen hỏi han ân cần.
Hai người nói đơn giản mấy câu, Tiếu Cẩn nhấc mắt, liền thấy Giang Ninh đứng phía sau cách đó không xa.
Ánh mắt Tiếu Cẩn vừa lúc cùng Giang Ninh va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt, Tiếu Cẩn cảm giác được ánh mắt này có chút quen thuộc, không biết vì cái gì trong lòng anh đột nhiên run rẩy lên, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới nhiều năm về trước đã từng phát sinh chuyện kia.
Trong lòng anh rùng mình, lần thứ hai nhìn lại, ánh mắt của đối phương đã trở nên trong suốt sáng sủa, nào có nửa điểm lạnh giá?
Lẽ nào vừa nãy là ảo giác sao?
Tiếu Cẩn còn chưa kịp suy nghĩ, Tần Phi kéo anh, mỉm cười nói: “Anh, em còn dẫn theo một người tới đón anh.” Nói xong, Tần Phi quay đầu hướng Giang Ninh chào hỏi: “Tiểu Ninh, đây chính là anh hai của tôi Tiếu Cẩn. Anh, đây là người lần trước em đã nói với anh, khụ khụ, người yêu của em, Giang Ninh.”
Không biết tại sao, Tần đại thiếu da mặt dày như xi măng, khi nói ra câu này gò má không tự chủ được liền đỏ ửng lên.
Giang Ninh cũng không nghĩ tới, Tần Phi lại nói câu “Người yêu” để giới thiệu chính mình như vậy, nhất thời cũng ngẩn ra.
Tiếu Cẩn gật đầu với Giang Ninh, ôn thanh nói: “Cậu có khỏe không?”
Giang Ninh vẫn không đáp lại, đứng ở một bên nhìn Nham Nham nhảy ra ngoài, “Tiểu thúc, người yêu là gì vậy ạ?”
Cả ba người đàn ông đều sửng sốt, Tần Phi cùng Tiếu Cẩn đều bật cười.
Tần Phi dùng tay chọc vào trán thằng bé: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, hỏi lung tung cái gì đó? Chuyện của người lớn không cho phép con xen vào hỏi.”
Nham Nham bất mãn lầm bầm nói: “Chú mới là tiểu tổ tông, con đây 11 tuổi rồi. Đừng tưởng con không biết, người yêu chính là cả hai người nói chuyện yêu đương, chú cùng anh trai này đang nói chuyện yêu đương!”
Sắc mặt Tần Phi tối sầm, điều này không thể được, đứa nhỏ này cái gì cũng biết, chính mình lại đem cháu trai của mình nghĩ sai lệch đi, lại nói tại sao lại gọi Giang Ninh là anh trai, chính mình nhỏ như thế, thật không ra thể thống gì.
Tần Phi giả bộ trầm mặt nói: “Phải gọi chú Giang, không được kêu anh trai!”
Nham Nham hướng về Tần Phi làm mặt quỷ, chạy đến phía sau Giang Ninh trốn.
Tiếu Cẩn đứng một bên ôn hòa cười, nhìn đôi chú cháu đang chơi đùa cùng nhau.
Lúc này Tần Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chung quanh một hồi, hỏi: “Anh, chị dâu đâu?”
Sắc mặt Tiếu Cẩn cứng đờ, còn chưa kịp nói, Nham Nham đã giành nói: “Tiểu thúc, ba mẹ con ly hôn rồi.”
Tần Phi sửng sốt, hỏi dò nhìn về phía Tiếu Cẩn: “Anh……”
Tiếu Cẩn miễn cưỡng gật gật đầu: “Lên xe đi, rồi anh sẽ nói sau.”
Tần Phi biết anh của chính mình cùng chị dâu cảm tình bắt đầu rạn nứt, trước đó cùng anh hai gọi điện thoại cũng nói về vụ này, thế nhưng khi nói đến đề tài này, Tiếu Cẩn nói vài câu liền không nói nữa. Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền ly hôn.
Mọi người nhấc hành lý đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe. Giang Ninh chủ động lái xe, Nham Nham nhất định phải ngồi bằng được ghế phụ, hai anh em Tần Phi cùng Tiếu Cẩn an vị ở phía sau.
Tiếu Cẩn chủ động nói: “Lần này ở bên nước Mỹ anh làm chính sự chính là ly hôn, anh với Từ Yến đã không còn cảm tình, sớm muộn gì cũng phải ly hôn, sau này Nham Nham sẽ theo anh.”
Tần Phi ban đầu vui sướng hiện tại đảo qua một cái quét sạch sành sanh, anh nhớ tới nửa năm trước anh có qua nước Mỹ, nhìn thấy anh hai chị dâu tuy rằng hai người có chút bằng mặt không bằng lòng, nhưng dù sao còn ở cùng một chỗ, khi đó anh còn nghĩ tình cảm của bọn họ qua một quãng thời gian dài sẽ huề nhau, ai biết chỉ nửa năm ngắn ngủi, hai người đã ly hôn.
Anh nhìn Nham Nham ngồi ở trước mặt hứng khởi nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi xúc động, trên thế giới này lại có thêm một người giống như anh gia đình không tròn vẹn.
Tiếu Cẩn khẽ nói: “Từ Yến ở bên ngoài cặp bồ, tiếp tục như vậy đối với tụi anh, đối với Nham Nham cũng không ổn, ngược lại anh cũng muốn về nước cùng ba sinh hoạt chung một chỗ, đồng thời cũng hi vọng Nham Nham có thể tiếp thu nền giáo dục quốc nội, vì lẽ đó về nước là lựa chọn tốt nhất mà anh đã chọn.
Tần Phi thở dài: “Được rồi, anh đồng ý trở về thế là tốt rồi.” Anh còn nhớ Tiếu Cẩn năm đó rời bỏ công việc quốc nội, khăng khăng đòi xuất ngoại, không ai có thể ngăn cản được.
Tần Phi nhìn về phía Tiếu Cẩn, nhíu mày nói: “Anh, muốn cùng ông ở cùng một chỗ?”
Đương nhiên hai người đều biết, từ “Ông” này chính là ba của bọn họ.
Tiếu Cẩn nói: “Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, năm nay đã về hưu, một người sống như vậy quá cô độc, có anh cùng Nham Nham ở bên cạnh dù sao cũng giúp ông vui hưởng về già, còn có thể chăm sóc cho ông.
Tần Phi hừ một tiếng, không nói chuyện.
Hết chương 32
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất