Chương 55: Rút đơn kiện
Giang Ninh từ trong nhà Tần Phi đi ra, đầy người đau đớn ngồi vào trong xe.
Bụng đau xót dần dần bị cánh tay đau đớn che dấu, cậu nhắm mắt lại, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.
Trong quãng đường nhân sinh trải qua hai mươi năm, khi mẹ qua đời là một đêm gian nan nhất, cậu ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo ngồi trên băng ghế dài cả một đêm, thân thể nho nhỏ cuộn mình ôm vào nhau, đối với tất cả xung quanh mê man cùng hoảng sợ.
Cậu cho rằng chỉ có đêm hôm đó là chịu đựng đủ rồi, cả đời này sẽ không còn phải chịu thêm thời khắc khổ sở nào nữa, nhưng không ngờ tới, tối nay cậu phải chịu thêm đau đớn, sâu sắc lên tới hàng ngàn, hàng vạn lần.
Giang Ninh xuyên thấu qua kính cửa sổ xe nhìn về phía nhà Tần Phi, đột nhiên cảm thấy, từ giờ khắc này, khi gặp lại người kia sẽ rất khó khăn.
Giang Ninh ngồi ở trong xe ngủ thiếp đi, sau đó, di động trong túi chấn động đánh thức cậu, khi tỉnh lại bên ngoài đã đen kịt một màu, tựa hồ đã qua nửa đêm.
Giang Ninh khó khăn bắt máy, là Bạch Soái gọi tới: “Ninh tử, khuya rồi sao cậu chưa về? Đừng quên ngày mai có trận thi đấu.”
Đại não Giang Ninh hỗn loạn, rất lâu mới phản ứng được, ngày mai ở trường học bắt đầu có trận thi đấu tennis, cậu được hi vọng sẽ đem cúp về cho cả lớp đây.
“Bạch Soái, tôi…… Hình như tay tôi bị gãy rồi.”
Cúp máy, Giang Ninh lần thứ hai nhấc đầu lên nhìn về phía trước cửa sổ nhà Tần Phi, không có bật đèn.
Người kia ngủ chưa? Hay vẫn giống như cậu khó ngủ?
Đã từng không biết quý trọng vật trân quý, hiện nay lại thành hi vọng xa vời, thế giới này thật biết chơi người!
Bạch Soái rất nhanh chạy tới, trực tiếp đem Giang Ninh đưa tới bệnh viện.
Cánh tay Giang Ninh quả nhiên bị gãy xương, vết thương ngay bụng cũng rất nghiêm trọng.
Bạch Soái nhìn thấy kết quả kiểm tra thì khiếp sợ đến ngây ngẩn, vốn muốn hỏi Giang Ninh là ai lại tàn nhẫn đem cậu đánh thành như vậy, thế nhưng vẻ mặt Giang Ninh lạnh lùng rõ ràng là không muốn nói ra, khiến cho Bạch Soái không dám hỏi nhiều.
Giang Ninh không thể không nằm viện, làm tốt các thủ tục về sau, cậu đối với Bạch Soái nói: “Cậu kêu Bạch Băng tới đây, tôi có hai vấn đề muốn hỏi nó.”
Bạch Soái vừa nghe liền phát hỏa: “Cậu bị thương như vậy là có liên quan đến Bạch Băng? Mẹ nó, cái thằng nhóc này lại gây ra rắc rối, tôi về phải đánh gãy chân nó mới được!”
Giang Ninh mệt mỏi xua xua tay: “Cậu đừng có tức giận lung tung, tôi chỉ hỏi nó một vấn đề thôi, tôi bị thương không liên quan đến nó, đều là tôi gieo gió gặt bão.”
Bạch Soái đối với Giang Ninh vẫn rất kính nể, Giang Ninh mặt lạnh tính nết cũng lạnh lùng, nhưng chính vì tính tình như vậy mới có thể trị được Bạch Soái miệng còn hôi sữa kia.
Bạch Băng bị Bạch Soái từ trong chăn xách ra, sáng sớm liền chạy tới bệnh viện.
Giang Ninh thấy Bạch Soái đi vào, liền hỏi: “Bạch Băng, không phải em từ trong laptop anh chụp trộm mấy bức ảnh chứ?”
Thời điểm Giang Ninh nhìn thấy những bức ảnh kia, trước hết liền nghĩ đến người tiết lộ ra những hình ảnh này chính là Bạch Băng, kỳ thực ngày đó Bạch Băng xuất hiện trong phòng cậu thì cậu liền cảnh giác, thế nhưng từ sau khi chia tay Tần Phi tinh thần cậu không tốt lắm, năng lực suy nghĩ cũng giảm xuống, lúc đó không có truy cứu, hiện tại hồi tưởng lại thấy hối hận không thôi.
Bạch Băng ngay từ đầu né tránh không muốn thừa nhận, sau lại nhìn đến sắc mặt Giang Ninh từ từ lạnh xuống, biết mình chọc vào ổ kiến lửa rồi, liền đem mấy tấm hình chụp trộm từ laptop Giang Ninh và di động bị mất nói ra hết.
Nói xong những lời này, Bạch Băng liền khóc sướt mướt cầu xin Giang Ninh tha thứ, nói cậu không phải cố ý, chỉ là lòng hiếu kỳ bất chợt bộc phát mà thôi.
Giang Ninh hiện tại không có tâm tình gì đi xử lý chuyện Bạch Băng, tỉ mỉ hỏi di động ném đi ở nơi nào, có người nào khác xem qua chưa, sau đó để Bạch Băng rời đi.
Giang Ninh nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cơ bản đã có dự định, chuyện mấy bức ảnh này không thể để nó làm ảnh hưởng phạm vi lớn, nếu là cậu gây nên, phải để cho cậu giải quyết.
Thậm chí Tần Phi…… Vẫn là câu nói kia, sẽ không kết thúc.
##
Tần Phi chuyển nhà tới Tây Trực ở, ngược lại hiện tại cũng không cần đi đến công ty, không cần cân nhắc vấn đề khoảng cách xa gần.
Mấy ngày nay anh vẫn bận với chuyện thành lập công ty mới.
Cổ phần Tần thị bên kia anh tạm thời không có dự định động tới, bây giờ chỉ có thể thuyên chuyển tài sản của chính mình, thế nhưng khoảng cách mục tiêu của anh còn kém rất xa, bởi vậy anh cũng đang tìm kiếm nhà đầu tư hợp tác làm ăn lâu dài.
Tần thị lấy ngành khám chữa bệnh là ngành sản xuất lập nghiệp, sau này khi Tần Phi tiếp nhận, từ từ đem nghiệp vụ hướng về các ngành nghề công nghiệp đa dạng hơn, chính vì như vậy Tần thị ở trong tay Tần Phi từ từ bành trướng.
Tần Phi hiểu rất rõ thị trường chữa bệnh tại quốc nội, mặc kệ là y dược nào, hay khí giới gì, phàm là các loại đồ vật ở Trung Quốc, cũng phải dựa vào quan hệ, lúc trước Thẩm Trung Hoa trăm phương ngàn kế muốn Tần Phi giúp lão lo lót thị trường, cũng là coi trọng mạng lưới liên lạc của Tần thị.
Công ty mới không cần làm theo phương diện này. Cần kiếm tiền để làm gì chứ, chỉ cần có Tần Phi con đường phát tài dần dần hiện ra.
Trợ lý Trương hiệu suất làm việc cũng rất cao, Tần Phi bàn giao cho cậu vài sự tình liền rất nhanh đã làm xong.
Người nhà các gia đình thợ mỏ gặp nạn cùng luật sư Chu đi thưa kiện kia, rất dễ dàng liền thu phục được, làm cái nghề luật sư này, không khó để nắm lấy nhược điểm.
Thậm chí các gia đình thợ mỏ nơi đó, công tác tương đối có khó khăn tí, có điều nhờ có trợ lý Trương nỗ lực cố gắng, có hai gia đình đã đồng ý, mấy người khác cũng có dấu hiệu buông lỏng.
Tần Phi nghe đến mấy cái báo cáo này, liền gật đầu: “Giang Ninh ở nơi đó có động tĩnh gì không?”
Phái người đi làm những việc này không có gì phải giấu diếm, ngược lại, anh làm rất kiêu ngạo, chính là muốn cho Giang Ninh biết, lão tử đang chỉnh cậu đấy!
Trợ lý Trương trả lời: “Giang tiên sinh ở nơi đó không có bất kỳ hướng đi gì, từ lúc luật sư Chu quyết định từ chối tố tụng luật sư, tự mình gọi điện cho Giang tiên sinh, lúc ấy tôi đứng ở một bên nghe thấy, Giang tiên sinh chỉ nói một câu ‘Vậy cũng tốt’, không nhiều lời, ngay cả một câu giữ lại cũng không có.”
Trợ lý Trương theo Tần Phi nhiều năm, biết rõ ông chủ mình tính khí ra sao, đừng xem hiện tại anh phân phó chuyện hãm hại Giang Ninh, thế nhưng từ trước Tần Phi đối xử tốt với Giang Ninh cậu nhìn thấy rõ ràng trong mắt, tuy rằng không biết hai người vì cái gì quậy tung lên thành như bây giờ, nhưng cậu biết Giang Ninh đối với Tần Phi mà nói, đó là người quan trọng nhất ở trong lòng, cho nên khi cậu nhắc đến Giang Ninh đều dùng lời lẽ khách khí.
Tần Phi đăm chiêu nói: “Ừ.”
Trợ lý Trương còn nói: “Có hai gia đình thợ mỏ nhận lấy tiền đáp ứng rút đơn kiện, khẳng định Giang tiên sinh cũng biết đến điều này, chỉ là cậu vẫn không hề lộ diện, cũng không hề lưu ý.”
Tần Phi không lên tiếng, chỉ là ở trong lòng cười lạnh, Giang Ninh vẫn là người trầm tĩnh đến thế, điểm ấy anh khẳng định chắc chắn.
“Đúng rồi, Tần tổng, còn có một việc, Giang tiên sinh bị thương, đang nằm viện tại bệnh viện Triều Dương, tôi có tra qua hồ sơ bệnh án, cánh tay phải của cậu bị gãy xương, thân thể còn có vài chỗ ngoại thương.”
“Ồ.” Tần Phi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Xem ra ngày đó ra tay xác thực không nhẹ, đánh đến nỗi phải vào bệnh viện, cánh tay phải bị gãy xương, nhớ tới cậu dùng cánh tay phải chơi tennis……
“Tra xét tài sản Giang Ninh thế nào rồi?” Tần Phi nhanh chóng chuyển đề tài.
“Trong nội thành có một khu nhà ở Hải Điến đứng tên trên danh nghĩa của cậu, hai căn phòng trị giá ước lượng khoảng tám trăm vạn, còn có hai chiếc xe, một chiếc Audi A8 ước tính 80 vạn, một chiếc Audi R8 nhập khẩu ước tính 260 vạn, mặt khác, lúc Giang tiên sinh học cao trung năm ba có làm đầu tư, cổ phiếu, giao hàng kỳ hạn, ngoại hối, thậm chí đồ cổ, toàn bộ đều đã từng làm, hiện tại trong ngân hàng quốc nội tài khoản cậu có được ước tính 560 vạn, trong đó phần lớn đều là khi cậu học cấp ba đầu tư mà có được.”
Tần Phi hơi kinh ngạc một chút, anh biết Giang Ninh không thiếu tiền, dù sao Giang Như Hải làm ăn hơn ba mươi năm, trên tay lại có các mối quan hệ làm ăn, Giang Ninh tuy rằng không phải con trai ruột Giang Như Hải, nhưng nhìn dáng vẻ cũng xác định chắc chắc cậu sẽ là người thừa kế tài sản Giang Như Hải. Nhưng ở trong mắt Tần Phi, Giang Ninh cũng chỉ là tiểu phú nhị đại mà thôi, không nghĩ tới người ta bốn năm trước đã tự mình kiếm tiền!
Tài sản Giang Ninh, ngoại trừ phòng ở và xe không nói, chỉ là có hơn 500 vạn kia đối với lứa tuổi bằng bạn bằng bè mà nói thật khó có thể so sánh. Mẹ nó, sớm biết đã không mua chiếc xe cho nó! Buồn cười nhất chính là Giang Như Hải vẫn luôn cho rằng Giang Ninh đối với chuyện làm ăn trong nhà không có hứng thú, người ta làm ăn buôn bán so với ông già còn giỏi hơn nhiều!
Xem ra trên thế giới này người ta không biết Giang Ninh ra sao, ngay cả cha nuôi Giang Ninh cũng không biết đứa con chính mình dưỡng dục dưỡng ra thành một cái bánh bao có nhân thật to.
Trợ lý Trương còn nói: “Có điều, mấy ngày nay trong tài khoản Giang tiên sinh nhiều lần chuyển tiền ra ngoài.”
“Chuyển ra ngoài? Hắn đang làm gì?”
“Tôi quan sát con đường chuyển tiền đi, hẳn là hướng về người thu mua mấy bức hình kia.”
“……”
Tần Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trợ lý Trương, anh đương nhiên biết ảnh đó là gì, hai ngày nay anh còn đang buồn bực, dựa theo trình độ Vương Chí Đạt hận anh năm đó, không thể chỉ vì vậy liền xong, như thế nào cũng bắt anh lộ ra ánh sáng, làm xấu đi thanh danh của anh, nhưng mấy ngày nay các tạp chí bát quái cùng các trang web báo lá cải không còn thấy đưa tin về “Phú thương phong lưu cùng bạn – tình – đồng – tính lộ ra ảnh nóng”, hóa ra có người dùng tiền giúp anh giải quyết tốt hậu quả.
Ha ha, Giang Ninh đang làm cái gì đây? Hối cải? Bù đắp? Xin lỗi?
Mặc kệ là cái gì, lão tử không mua món nợ này!
Tần Phi thờ ơ nhún vai: “Hắn có nhiều tiền như vậy, thích mua thì cứ cho mua!”
Trợ lý Trương đi rồi, Tần Phi cảm giác tâm tình mình rất tốt, chỉ cần Giang Ninh trải qua khốn khó, anh liền thoải mái ngay!
Tâm tình tốt lên Tần Phi bắt đầu tham gia một chút xã hội thượng lưu, vì chính công ty mình tìm kiếm bạn hợp tác làm ăn.
Mà Tiếu Cẩn ở tòa án, anh đã tìm được quan hệ, mời luật sư, các loại thủ đoạn nào cũng đều vận dụng hết.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, chiếu theo tiến độ này, cho dù không thể khiến Tiếu Cẩn triệt để thoát tội, nhưng tối thiểu Giang Ninh ở ngay tòa án sẽ không thuận buồm xuôi gió.
Đối mặt với những hành vi quấy rối mà Tần Phi gây ra, Giang Ninh vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, bình tĩnh đến nỗi giống như ở ngay trên tòa án cậu nhất định giành chiến thắng vậy, căn bản không để ý có người quấy nhiễu.
Đảo mắt, đã đến ngày mở phiên tòa.
Thẩm phán không đối ngoại công khai, Tần Phi cũng không đến hiện trường, ngồi ở trong xe, ở bên ngoài tòa án chờ đợi.
Trong lòng anh cũng rất khổ tâm, muốn Tiếu Cẩn hoàn toàn vô tội là điều không thể, thế nhưng anh mời tới toàn bộ đều là những luật sư tốt nhất trên toàn quốc vì Tiếu Cẩn biện hộ, mà Giang Ninh bên kia liên hợp chống án lại gặp người nhà các thợ mỏ gặp nạn đang không ngừng giảm đi, hết thảy mọi hướng đều có lợi cho Tiếu Cẩn.
Tần Phi còn tưởng rằng phải đợi trong thời gian rất lâu, không nghĩ tới còn chưa tới một giờ, Tiếu Cẩn cùng luật sư đi ra ngoài.
Tần Phi nhìn thấy Tiếu Cẩn rất kinh ngạc, mau chóng mở cửa xuống xe.
Luật sư cười nói với Tần Phi: “Tần tổng, nguyên cáo ở trước phiên tòa có thay đổi tố tụng, hủy bỏ tố tụng đối với Tiếu tiên sinh, thẩm tra xử lí chỉ nhằm vào Thẩm Trung Hoa cùng với nhân viên có liên quan mật thiết với lão.”
Tần Phi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại: “Anh đang nói, Giang Ninh rút đơn kiện?”
“Ừ.” Tiếu Cẩn gật đầu, “Cậu ta lấy ra đơn tố tụng đã thay đổi, đó là một đơn tố tụng mới, không hề có chữ nào nhắc tới tên anh.”
Tần Phi vẫn không thể tin vào tai của mình, Giang Ninh một lòng muốn đem Tiếu Cẩn đưa vào trại giam lại rút đơn kiện sao?
Lúc này, anh nhìn thấy đoàn người đi ra từ cửa lớn tòa án, Giang Ninh đi đầu tiên, cánh tay gãy xương còn đeo băng vải, buộc trên bờ vai.
Ánh mắt Giang Ninh hướng về phía bên anh nhìn sang, cùng ánh mắt Tần Phi chạm vào nhau.
Bụng đau xót dần dần bị cánh tay đau đớn che dấu, cậu nhắm mắt lại, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.
Trong quãng đường nhân sinh trải qua hai mươi năm, khi mẹ qua đời là một đêm gian nan nhất, cậu ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo ngồi trên băng ghế dài cả một đêm, thân thể nho nhỏ cuộn mình ôm vào nhau, đối với tất cả xung quanh mê man cùng hoảng sợ.
Cậu cho rằng chỉ có đêm hôm đó là chịu đựng đủ rồi, cả đời này sẽ không còn phải chịu thêm thời khắc khổ sở nào nữa, nhưng không ngờ tới, tối nay cậu phải chịu thêm đau đớn, sâu sắc lên tới hàng ngàn, hàng vạn lần.
Giang Ninh xuyên thấu qua kính cửa sổ xe nhìn về phía nhà Tần Phi, đột nhiên cảm thấy, từ giờ khắc này, khi gặp lại người kia sẽ rất khó khăn.
Giang Ninh ngồi ở trong xe ngủ thiếp đi, sau đó, di động trong túi chấn động đánh thức cậu, khi tỉnh lại bên ngoài đã đen kịt một màu, tựa hồ đã qua nửa đêm.
Giang Ninh khó khăn bắt máy, là Bạch Soái gọi tới: “Ninh tử, khuya rồi sao cậu chưa về? Đừng quên ngày mai có trận thi đấu.”
Đại não Giang Ninh hỗn loạn, rất lâu mới phản ứng được, ngày mai ở trường học bắt đầu có trận thi đấu tennis, cậu được hi vọng sẽ đem cúp về cho cả lớp đây.
“Bạch Soái, tôi…… Hình như tay tôi bị gãy rồi.”
Cúp máy, Giang Ninh lần thứ hai nhấc đầu lên nhìn về phía trước cửa sổ nhà Tần Phi, không có bật đèn.
Người kia ngủ chưa? Hay vẫn giống như cậu khó ngủ?
Đã từng không biết quý trọng vật trân quý, hiện nay lại thành hi vọng xa vời, thế giới này thật biết chơi người!
Bạch Soái rất nhanh chạy tới, trực tiếp đem Giang Ninh đưa tới bệnh viện.
Cánh tay Giang Ninh quả nhiên bị gãy xương, vết thương ngay bụng cũng rất nghiêm trọng.
Bạch Soái nhìn thấy kết quả kiểm tra thì khiếp sợ đến ngây ngẩn, vốn muốn hỏi Giang Ninh là ai lại tàn nhẫn đem cậu đánh thành như vậy, thế nhưng vẻ mặt Giang Ninh lạnh lùng rõ ràng là không muốn nói ra, khiến cho Bạch Soái không dám hỏi nhiều.
Giang Ninh không thể không nằm viện, làm tốt các thủ tục về sau, cậu đối với Bạch Soái nói: “Cậu kêu Bạch Băng tới đây, tôi có hai vấn đề muốn hỏi nó.”
Bạch Soái vừa nghe liền phát hỏa: “Cậu bị thương như vậy là có liên quan đến Bạch Băng? Mẹ nó, cái thằng nhóc này lại gây ra rắc rối, tôi về phải đánh gãy chân nó mới được!”
Giang Ninh mệt mỏi xua xua tay: “Cậu đừng có tức giận lung tung, tôi chỉ hỏi nó một vấn đề thôi, tôi bị thương không liên quan đến nó, đều là tôi gieo gió gặt bão.”
Bạch Soái đối với Giang Ninh vẫn rất kính nể, Giang Ninh mặt lạnh tính nết cũng lạnh lùng, nhưng chính vì tính tình như vậy mới có thể trị được Bạch Soái miệng còn hôi sữa kia.
Bạch Băng bị Bạch Soái từ trong chăn xách ra, sáng sớm liền chạy tới bệnh viện.
Giang Ninh thấy Bạch Soái đi vào, liền hỏi: “Bạch Băng, không phải em từ trong laptop anh chụp trộm mấy bức ảnh chứ?”
Thời điểm Giang Ninh nhìn thấy những bức ảnh kia, trước hết liền nghĩ đến người tiết lộ ra những hình ảnh này chính là Bạch Băng, kỳ thực ngày đó Bạch Băng xuất hiện trong phòng cậu thì cậu liền cảnh giác, thế nhưng từ sau khi chia tay Tần Phi tinh thần cậu không tốt lắm, năng lực suy nghĩ cũng giảm xuống, lúc đó không có truy cứu, hiện tại hồi tưởng lại thấy hối hận không thôi.
Bạch Băng ngay từ đầu né tránh không muốn thừa nhận, sau lại nhìn đến sắc mặt Giang Ninh từ từ lạnh xuống, biết mình chọc vào ổ kiến lửa rồi, liền đem mấy tấm hình chụp trộm từ laptop Giang Ninh và di động bị mất nói ra hết.
Nói xong những lời này, Bạch Băng liền khóc sướt mướt cầu xin Giang Ninh tha thứ, nói cậu không phải cố ý, chỉ là lòng hiếu kỳ bất chợt bộc phát mà thôi.
Giang Ninh hiện tại không có tâm tình gì đi xử lý chuyện Bạch Băng, tỉ mỉ hỏi di động ném đi ở nơi nào, có người nào khác xem qua chưa, sau đó để Bạch Băng rời đi.
Giang Ninh nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cơ bản đã có dự định, chuyện mấy bức ảnh này không thể để nó làm ảnh hưởng phạm vi lớn, nếu là cậu gây nên, phải để cho cậu giải quyết.
Thậm chí Tần Phi…… Vẫn là câu nói kia, sẽ không kết thúc.
##
Tần Phi chuyển nhà tới Tây Trực ở, ngược lại hiện tại cũng không cần đi đến công ty, không cần cân nhắc vấn đề khoảng cách xa gần.
Mấy ngày nay anh vẫn bận với chuyện thành lập công ty mới.
Cổ phần Tần thị bên kia anh tạm thời không có dự định động tới, bây giờ chỉ có thể thuyên chuyển tài sản của chính mình, thế nhưng khoảng cách mục tiêu của anh còn kém rất xa, bởi vậy anh cũng đang tìm kiếm nhà đầu tư hợp tác làm ăn lâu dài.
Tần thị lấy ngành khám chữa bệnh là ngành sản xuất lập nghiệp, sau này khi Tần Phi tiếp nhận, từ từ đem nghiệp vụ hướng về các ngành nghề công nghiệp đa dạng hơn, chính vì như vậy Tần thị ở trong tay Tần Phi từ từ bành trướng.
Tần Phi hiểu rất rõ thị trường chữa bệnh tại quốc nội, mặc kệ là y dược nào, hay khí giới gì, phàm là các loại đồ vật ở Trung Quốc, cũng phải dựa vào quan hệ, lúc trước Thẩm Trung Hoa trăm phương ngàn kế muốn Tần Phi giúp lão lo lót thị trường, cũng là coi trọng mạng lưới liên lạc của Tần thị.
Công ty mới không cần làm theo phương diện này. Cần kiếm tiền để làm gì chứ, chỉ cần có Tần Phi con đường phát tài dần dần hiện ra.
Trợ lý Trương hiệu suất làm việc cũng rất cao, Tần Phi bàn giao cho cậu vài sự tình liền rất nhanh đã làm xong.
Người nhà các gia đình thợ mỏ gặp nạn cùng luật sư Chu đi thưa kiện kia, rất dễ dàng liền thu phục được, làm cái nghề luật sư này, không khó để nắm lấy nhược điểm.
Thậm chí các gia đình thợ mỏ nơi đó, công tác tương đối có khó khăn tí, có điều nhờ có trợ lý Trương nỗ lực cố gắng, có hai gia đình đã đồng ý, mấy người khác cũng có dấu hiệu buông lỏng.
Tần Phi nghe đến mấy cái báo cáo này, liền gật đầu: “Giang Ninh ở nơi đó có động tĩnh gì không?”
Phái người đi làm những việc này không có gì phải giấu diếm, ngược lại, anh làm rất kiêu ngạo, chính là muốn cho Giang Ninh biết, lão tử đang chỉnh cậu đấy!
Trợ lý Trương trả lời: “Giang tiên sinh ở nơi đó không có bất kỳ hướng đi gì, từ lúc luật sư Chu quyết định từ chối tố tụng luật sư, tự mình gọi điện cho Giang tiên sinh, lúc ấy tôi đứng ở một bên nghe thấy, Giang tiên sinh chỉ nói một câu ‘Vậy cũng tốt’, không nhiều lời, ngay cả một câu giữ lại cũng không có.”
Trợ lý Trương theo Tần Phi nhiều năm, biết rõ ông chủ mình tính khí ra sao, đừng xem hiện tại anh phân phó chuyện hãm hại Giang Ninh, thế nhưng từ trước Tần Phi đối xử tốt với Giang Ninh cậu nhìn thấy rõ ràng trong mắt, tuy rằng không biết hai người vì cái gì quậy tung lên thành như bây giờ, nhưng cậu biết Giang Ninh đối với Tần Phi mà nói, đó là người quan trọng nhất ở trong lòng, cho nên khi cậu nhắc đến Giang Ninh đều dùng lời lẽ khách khí.
Tần Phi đăm chiêu nói: “Ừ.”
Trợ lý Trương còn nói: “Có hai gia đình thợ mỏ nhận lấy tiền đáp ứng rút đơn kiện, khẳng định Giang tiên sinh cũng biết đến điều này, chỉ là cậu vẫn không hề lộ diện, cũng không hề lưu ý.”
Tần Phi không lên tiếng, chỉ là ở trong lòng cười lạnh, Giang Ninh vẫn là người trầm tĩnh đến thế, điểm ấy anh khẳng định chắc chắn.
“Đúng rồi, Tần tổng, còn có một việc, Giang tiên sinh bị thương, đang nằm viện tại bệnh viện Triều Dương, tôi có tra qua hồ sơ bệnh án, cánh tay phải của cậu bị gãy xương, thân thể còn có vài chỗ ngoại thương.”
“Ồ.” Tần Phi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Xem ra ngày đó ra tay xác thực không nhẹ, đánh đến nỗi phải vào bệnh viện, cánh tay phải bị gãy xương, nhớ tới cậu dùng cánh tay phải chơi tennis……
“Tra xét tài sản Giang Ninh thế nào rồi?” Tần Phi nhanh chóng chuyển đề tài.
“Trong nội thành có một khu nhà ở Hải Điến đứng tên trên danh nghĩa của cậu, hai căn phòng trị giá ước lượng khoảng tám trăm vạn, còn có hai chiếc xe, một chiếc Audi A8 ước tính 80 vạn, một chiếc Audi R8 nhập khẩu ước tính 260 vạn, mặt khác, lúc Giang tiên sinh học cao trung năm ba có làm đầu tư, cổ phiếu, giao hàng kỳ hạn, ngoại hối, thậm chí đồ cổ, toàn bộ đều đã từng làm, hiện tại trong ngân hàng quốc nội tài khoản cậu có được ước tính 560 vạn, trong đó phần lớn đều là khi cậu học cấp ba đầu tư mà có được.”
Tần Phi hơi kinh ngạc một chút, anh biết Giang Ninh không thiếu tiền, dù sao Giang Như Hải làm ăn hơn ba mươi năm, trên tay lại có các mối quan hệ làm ăn, Giang Ninh tuy rằng không phải con trai ruột Giang Như Hải, nhưng nhìn dáng vẻ cũng xác định chắc chắc cậu sẽ là người thừa kế tài sản Giang Như Hải. Nhưng ở trong mắt Tần Phi, Giang Ninh cũng chỉ là tiểu phú nhị đại mà thôi, không nghĩ tới người ta bốn năm trước đã tự mình kiếm tiền!
Tài sản Giang Ninh, ngoại trừ phòng ở và xe không nói, chỉ là có hơn 500 vạn kia đối với lứa tuổi bằng bạn bằng bè mà nói thật khó có thể so sánh. Mẹ nó, sớm biết đã không mua chiếc xe cho nó! Buồn cười nhất chính là Giang Như Hải vẫn luôn cho rằng Giang Ninh đối với chuyện làm ăn trong nhà không có hứng thú, người ta làm ăn buôn bán so với ông già còn giỏi hơn nhiều!
Xem ra trên thế giới này người ta không biết Giang Ninh ra sao, ngay cả cha nuôi Giang Ninh cũng không biết đứa con chính mình dưỡng dục dưỡng ra thành một cái bánh bao có nhân thật to.
Trợ lý Trương còn nói: “Có điều, mấy ngày nay trong tài khoản Giang tiên sinh nhiều lần chuyển tiền ra ngoài.”
“Chuyển ra ngoài? Hắn đang làm gì?”
“Tôi quan sát con đường chuyển tiền đi, hẳn là hướng về người thu mua mấy bức hình kia.”
“……”
Tần Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trợ lý Trương, anh đương nhiên biết ảnh đó là gì, hai ngày nay anh còn đang buồn bực, dựa theo trình độ Vương Chí Đạt hận anh năm đó, không thể chỉ vì vậy liền xong, như thế nào cũng bắt anh lộ ra ánh sáng, làm xấu đi thanh danh của anh, nhưng mấy ngày nay các tạp chí bát quái cùng các trang web báo lá cải không còn thấy đưa tin về “Phú thương phong lưu cùng bạn – tình – đồng – tính lộ ra ảnh nóng”, hóa ra có người dùng tiền giúp anh giải quyết tốt hậu quả.
Ha ha, Giang Ninh đang làm cái gì đây? Hối cải? Bù đắp? Xin lỗi?
Mặc kệ là cái gì, lão tử không mua món nợ này!
Tần Phi thờ ơ nhún vai: “Hắn có nhiều tiền như vậy, thích mua thì cứ cho mua!”
Trợ lý Trương đi rồi, Tần Phi cảm giác tâm tình mình rất tốt, chỉ cần Giang Ninh trải qua khốn khó, anh liền thoải mái ngay!
Tâm tình tốt lên Tần Phi bắt đầu tham gia một chút xã hội thượng lưu, vì chính công ty mình tìm kiếm bạn hợp tác làm ăn.
Mà Tiếu Cẩn ở tòa án, anh đã tìm được quan hệ, mời luật sư, các loại thủ đoạn nào cũng đều vận dụng hết.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, chiếu theo tiến độ này, cho dù không thể khiến Tiếu Cẩn triệt để thoát tội, nhưng tối thiểu Giang Ninh ở ngay tòa án sẽ không thuận buồm xuôi gió.
Đối mặt với những hành vi quấy rối mà Tần Phi gây ra, Giang Ninh vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, bình tĩnh đến nỗi giống như ở ngay trên tòa án cậu nhất định giành chiến thắng vậy, căn bản không để ý có người quấy nhiễu.
Đảo mắt, đã đến ngày mở phiên tòa.
Thẩm phán không đối ngoại công khai, Tần Phi cũng không đến hiện trường, ngồi ở trong xe, ở bên ngoài tòa án chờ đợi.
Trong lòng anh cũng rất khổ tâm, muốn Tiếu Cẩn hoàn toàn vô tội là điều không thể, thế nhưng anh mời tới toàn bộ đều là những luật sư tốt nhất trên toàn quốc vì Tiếu Cẩn biện hộ, mà Giang Ninh bên kia liên hợp chống án lại gặp người nhà các thợ mỏ gặp nạn đang không ngừng giảm đi, hết thảy mọi hướng đều có lợi cho Tiếu Cẩn.
Tần Phi còn tưởng rằng phải đợi trong thời gian rất lâu, không nghĩ tới còn chưa tới một giờ, Tiếu Cẩn cùng luật sư đi ra ngoài.
Tần Phi nhìn thấy Tiếu Cẩn rất kinh ngạc, mau chóng mở cửa xuống xe.
Luật sư cười nói với Tần Phi: “Tần tổng, nguyên cáo ở trước phiên tòa có thay đổi tố tụng, hủy bỏ tố tụng đối với Tiếu tiên sinh, thẩm tra xử lí chỉ nhằm vào Thẩm Trung Hoa cùng với nhân viên có liên quan mật thiết với lão.”
Tần Phi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại: “Anh đang nói, Giang Ninh rút đơn kiện?”
“Ừ.” Tiếu Cẩn gật đầu, “Cậu ta lấy ra đơn tố tụng đã thay đổi, đó là một đơn tố tụng mới, không hề có chữ nào nhắc tới tên anh.”
Tần Phi vẫn không thể tin vào tai của mình, Giang Ninh một lòng muốn đem Tiếu Cẩn đưa vào trại giam lại rút đơn kiện sao?
Lúc này, anh nhìn thấy đoàn người đi ra từ cửa lớn tòa án, Giang Ninh đi đầu tiên, cánh tay gãy xương còn đeo băng vải, buộc trên bờ vai.
Ánh mắt Giang Ninh hướng về phía bên anh nhìn sang, cùng ánh mắt Tần Phi chạm vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất