Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại
Chương 37: Tuyết Yêu
Du Trì nhìn cái tủ lạnh khổng lồ trước mặt, hai cánh cửa tủ lạnh mở ra một cửa, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở bên trong. Từ ánh đèn màu vàng ấm nhu hòa tản mát ra từ trong tủ có thể thấy được tủ lạnh này có cắm điện.
Tủ lạnh hẳn là được cải tạo qua, không có chia ra ngăn lạnh và ngăn đông, Du Trì có thể nhìn thấy khí lạnh tản ra từ bốn phía. Cảnh tượng này đối với Du Trì mà nói, có chút quỷ dị.
La Dung nhìn hai vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, bỏ túi khoai chiên trong tay xuống bên cạnh, thần sắc đề phòng, trả lời: "Cậu quản tôi ở đâu làm gì, tôi ở trong tủ lạnh nhà cậu hả?"
Du Trì lắc đầu một cái: "Không có..."
Tủ lạnh nhà cậu cũng không lớn như vậy, lớn đến mức có thể chứa được một người trưởng thành.
Ngôn Dục nhìn lướt qua La Dung, cuối cùng nhìn Du Trì, giải thích với cậu: "Tuyết Yêu rất sợ nóng."
Du Trì nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nghe Ngôn Dục nói, La Dung ngẩn người, lập tức kinh hãi đến biến sắc: "Anh là ai, sao anh biết được thân phận của tôi?"
La Dung vừa nói chuyện vừa từ trong tủ lạnh đứng lên, một cái chân duỗi ra khỏi tủ lạnh, còn chưa đợi cái chân còn lại duỗi ra thì trong nháy mắt cô đã rụt trở lại. Rút chân vào tủ lạnh, La Dung ngồi xổm người xuống ôm cánh tay của mình run lẩy bẩy. Khí thế mới vừa mở miệng lúc nãy không còn chút nào.
Du Trì nhìn La Dung: "???"
Run cái gì?
Run dữ dội như vậy, rốt cuộc là nóng hay lạnh?
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì cũng hỏi như vậy: "Cô lạnh nên mới run như vậy sao?"
La Dung ôm lấy ly coca đá bên cạnh uống một ngụm lớn, sau đó nói: "Không, nhiệt độ bên ngoài quá cao, tôi nóng."
Vừa rồi chỉ rời khỏi tủ lạnh có một chút mà cô cảm thấy mình muốn tan chảy, vô cùng không khỏe.
Du Trì: "Nóng mà cô còn run."
La Dung nhìn ánh mắt như nhìn kẻ ngu si nhìn Du Trì: "Tôi là Tuyết Yêu, sẽ không lạnh đến mức phát run, chỉ có nóng đến phát run thôi, không phải lúc nào tôi cũng run?"
Có lý, có chứng cứ, khiến người ta tin phục... mới là lạ!
Hơn nữa không biết có phải bởi vì tâm tình quá khích hay không, từ trong giọng nói của La Dung Du Trì nghe được khẩu âm. Giọng nói này, nghe ra được là người tới từ đông bắc.
Dừng một chút, Du Trì mới nói: "Thật ra cô có thể không run."
La Dung: "Nhưng không run thì nóng."
Ngôn Dục nhàn nhạt mở miệng: "Lòng yên tĩnh tự nhiên nguội lạnh."
Thân thể run run của La Dung hơi ngưng lại, từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên nhìn Du Trì và Ngôn Dục, phản xạ vòng cung cực kỳ dài: "Đúng rồi, các anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở đây?"
Du Trì: "Nếu tôi nói là chúng tôi chỉ đi ngang qua, cô tin không?"
Tuyết Yêu La Dung này không giống như trong tưởng tượng của Du Trì, không có tóc trắng, không có áo dài bay bay, không có gì cả. Chỉ có ngồi xổm trong tủ lạnh bị nóng đến run lẩy bẩy. Một lần nữa ảo tưởng của Du Trì với yêu bị hủy diệt.
Đối với lời giải thích qua loa như vậy, đương nhiên là La Dung không tin, cô tức giận nhìn cậu một cái: "Tôi ở trong nhà đóng cửa làm gì có đường mà đi ngang qua?"
Loại lý do không chân chính như thế này mà nói được, đang lừa kẻ ngu sao?
Du Trì cũng không ngại ngùng vì lời nói dối của mình bị vạch trần, nhìn La Dung, trở tay ném vấn đề về cho cô: "Vậy cô nghĩ rằng chúng tôi tới làm gì?"
Ánh mắt La Dung đảo qua trên người Du Trì và Ngôn Dục, chậm rãi mở miệng: "Lạc đường đi lộn vào đây thì cứ nói thẳng, tôi cũng không cười hai người."
Nghe La Dung nói, Du Trì ngẩn người, sau đó đảo mắt nhìn Ngôn Dục bên cạnh mình, ý là, Tuyết Yêu này tinh khiết đến bất ngờ luôn.
Ngôn Dục không có độc tâm thuật, Du Trì chỉ nhìn anh nhíu mày, anh cũng không thể lần nào cũng đoán ra chính xác ý tứ của cậu được. Sau đó Du Trì chỉ thấy Ngôn Dục vẫn luôn không biểu tình gì lại có chút không rõ nhìn cậu, sau đó không hề báo trước mà mở to mắt nhìn cậu.
Cái gì gọi là bạo kích? Cái gì gọi là tương phản manh?
Chính là đây.
Ngày hôm nay Du Trì vốn suy nghĩ nhiều về Ngôn Dục, lần này bị một cái chớp mắt của anh mà đứng tại chỗ sửng sốt vài giây. Ở trong lòng Du Trì nghĩ, đại lão này bình thường lạnh như băng đột nhiên chớp mắt với mình như vậy, có chút chịu không nổi.
Du Trì nhìn Ngôn Dục trầm mặc, Ngôn Dục cũng không nói, cuối cùng cũng có người cảm thấy không khí có gì đó sai sai, La Dung lên tiếng: "Này, thật ngại quá phải quấy rầy một chút, hai người muốn liếc mắt đưa tình có thể đổi chỗ khác hay không?"
Cô nàng độc thân 633 năm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy vô cùng không khỏe. Trời ạ, đến nay cô cũng đã 633 tuổi rồi.
Ở trong lòng La Dung yên lặng phun tào, trước đây đều là chúc tình nhân trong thiên hạ đều là huynh muội, bây giờ còn muốn thêm một câu, chúc tình nhân trong thiên hạ đều trở thành anh em ruột!
Không thể nhìn nổi!
La Dung bỗng nhiên nói chen vào, Du Trì đột nhiên hoàn hồn, có chút bối rối dời ánh mắt không nhìn Ngôn Dục. Mà Ngôn Dục thì lại cảm thấy ngày hôm nay Du Trì có chút kỳ quái, có đôi khi anh cảm thấy cậu đang cố ý né tránh anh. Giống như bây giờ vậy.
Ngôn Dục nhìn chăm chú vào gò má của Du Trì, nhẹ nhàng nhíu mày một cái.
Nói đi nói lại, La Dung cũng đã săn sóc tìm xong lý do cho bọn họ rồi, Du Trì cũng đành đâm lao phải theo lao: "Thật ngại quá, không được cô cho phép đã vào rồi."
La Dung không ngần ngại chút nào phất tay một cái: "Không phải chuyện lớn gì, không cần để ý."
Nhà gỗ nơi cô làm việc tuy rằng hẻo lánh thế nhưng không chịu nổi nhiều du khách của Hoan Nhạc cốc, cho nên thỉnh thoảng vẫn có du khách đến gõ cửa nhà cô. Nhưng mà trước giờ cô không thích trốn việc, cho nên đều dùng thái độ không để ý tới, những người khác không đột nhiên xuất hiện như Du Trì và Ngôn Dục là được rồi.
Du Trì nhìn La Dung, tò mò: "Tuyết trong Vương quốc băng tuyết đều là cô làm rồi sao?"
Nếu đã bại lộ thân phận, thấy Du Trì và Ngôn Dục cũng không giống như người xấu, cho nên La Dung không che giấu: "Đúng vậy."
Sau khi nói xong La Dung còn thở dài, bộ dáng rất phiền muộn: "Hiện tại nơi này chỉ có một Tuyết Yêu là tôi, không có ai để thay ca thay phiên nghỉ, tôi cảm thấy thời gian làm việc một ngày quá dài, đặc biệt là mùa hè, lượng công việc của tôi càng lớn hơn."
Nghe rất là thảm thương.
Du Trì nhìn lướt qua trang hoàng đơn giản trong nhà gỗ nhỏ, không nhịn được hỏi: "Cô ở lại đây hả?"
La Dung ngồi xổm trong tủ lạnh, Du Trì và Ngôn Dục đứng bên ngoài, cho nên cô rất ngưỡng mộ hai người: "Hai người muốn duy trì tư thế như vậy nói chuyện với tôi sao?"
Nhìn Du Trì và Ngôn Dục, La Dung cảm thấy cổ của mình có chút mỏi.
Hoan Nhạc cốc là nơi mở 24h, buổi tối còn có pháo hoa để xem, cho nên cô đã không ngủ không nghỉ làm việc trong một thời gian dài, coi như là yêu có trách nhiệm, biết gánh vác.
Du Trì liếc mắt nhìn bốn phía, lui về phía sau vài bước: "Vấn đề là nơi này của cô cũng không có chỗ có thể ngồi."
La Dung nhìn cậu, vỗ vỗ tủ lạnh của mình, hỏi ngược lại: "Tôi không ra khỏi tủ lạnh, mua ghế làm gì?"
Du Trì: "..."
Vô cùng có đạo lý.
Ngôn Dục nhìn bộ dáng của La Dung, nhíu nhíu mày: "Lương một tháng của cô nhiều hay ít, được nghỉ mấy ngày?"
La Dung thở dài xa xôi: "Tôi không có lương, Hoan Nhạc cốc còn hoạt động, Tuyết nữ không nghỉ."
La Dung đi làm lâu như vậy chưa từng được nghỉ ngơi một ngày nào, chỉ có buổi tối du khách ít đi mới có thể hơi hơi thả lỏng một chút.
Nghe La Dung nói, Du Trì cả kinh: "Không có lương?"
La Dung: "Bao ăn, bao tủ lạnh, mỗi ngày còn có thể gọi một chút thức ăn bên ngoài."
Du Trì nghe xong có chút không biết làm sao: "Cô cũng thật dễ dàng thỏa mãn."
Còn Ngôn Dục thì cau mày, công việc này của La Dung trả giá và thu về chênh lệch rất nghiêm trọng, cũng chỉ có thể đến Cục bảo vệ yêu quái để khiếu nại.
La Dung nhìn qua cửa thủy tinh thấy tình hình bên ngoài, phát hiện tuyết rơi hơi nhỏ thì nhanh chóng gia tăng cường độ tuyết rơi, làm xong lại nhìn Du Trì và Ngôn Dục, nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, lúc trước tôi ở cực nam, nơi đó hai người cũng biết rồi đó, bốn mùa như một, khí trời rất lạnh. Nhưng năm nay tôi đến đây du lịch, không tính ngày cho tốt, chờ phát hiện ra thì bên này đã là mùa xuân."
"Nhiệt độ bên ngoài quá cao, tôi không dám ra khỏi cửa, mỗi ngày ở trong khách sạn đều phải bật điều hòa mức nhiệt độ thấp nhất, qua mấy ngày đã xài hết tiền rồi."
Cuối cùng trằn trọc trở mình, La Dung tìm được một việc bao tủ lạnh, bao ăn, hơn nữa còn là công việc trong lĩnh vực cô am hiểu, cho nên cô cứ như vậy mà nhận việc.
Du Trì: "Cấp trên của cô biết cô là Tuyết nữ không?"
La Dung gật gật đầu: "Biết, cái tủ lạnh này của tôi cũng là được hắn thuê người cải tạo, nhà gỗ nhỏ này cũng là hắn sắp xếp cho tôi có thể ở trong này yên tĩnh làm việc, giám đốc của tôi là người tốt."
Một ngày ba bữa của La Dung, đều là giám đốc tự mình đưa tới cho cô. La Dung cảm thấy ở nơi nóng bức như mùa hạ này, giám đốc của cô chính là cái lạnh ở cực nam kia, quả thực là lửa trong tuyết, cho cô vô vàn hy vọng.
Nhìn hoàn cảnh làm việc của La Dung, suy nghĩ thêm về việc cô làm việc trong thời gian dài không được nghỉ ngơi, như thế nào Du Trì cũng không tin giám đốc của cô là người tốt.
Người tốt mà chèn ép nhân viên như vậy sao?
Còn không phát lương, chỉ dùng một cái tủ lạnh là giữ được nhân viên làm không công rồi.
Nhưng mà biểu tình trên mặt La Dung biểu thị, giám đốc của tôi là người tốt nhất, Du Trì và Ngôn Dục cũng không tiện nói gì thêm.
Sau khi đi xa khỏi nhà gỗ nhỏ, Du Trì mới cau mày hỏi Ngôn Dục: "Không cần phải để ý tới sao?"
Trong lòng Du Trì, La Dung không biết là giám đốc của cô đang bắt nạt cô.
Ngôn Dục nhìn cậu: "Em muốn làm gì?"
Du Trì suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện như vậy Ngôn ca các anh có quản không?"
Ngôn Dục lắc đầu: "Cục bảo vệ yêu quái quản."
Du Trì dừng bước lại có chút bất ngờ nhìn anh: "Còn có ngành này?"
Ngôn Dục: "Ừm."
Du Trì: "Vậy chúng ta đi thông báo một chút được không?"
Ngôn Dục lấy điện thoại di động ra, tìm trong album một tấm ảnh, sau đó cho Du Trì xem: "Không cần phiền phức như vậy, có thể trực tiếp gọi điện thoại."
Du Trì định thần nhìn lại, chỉ thấy trong ảnh là danh thiếp nền trắng chữ màu xanh lam – Cục bảo vệ yêu quái, hết sức trung thành, vì ngài phục vụ, điện thoại liên hệ: 133235...
Phía dưới còn có địa chỉ và bản đồ thu nhỏ của Cục bảo vệ yêu quái, có thể nói là rất nhanh chóng thức thời.
Nhưng mà thẩm mỹ này cần phải nâng cao, hình và chữ trên danh thiếp có chút loạn. Ngay sau đó Du Trì thấy Ngôn Dục bấm số Cục bảo vệ yêu quái, đơn giản nói rõ ràng tình huống bên này của La Dung.
Cúp điện thoại, Ngôn Dục đưa điện thoại cho Du Trì xem: "Được rồi, bọn họ nói chút nữa sẽ tới tìm hiểu tình huống, chúng ta đi thôi."
Du Trì nhìn Ngôn Dục, sau vài giây mới gật gật đầu: "A, dạ."
Sau khi nói xong Du Trì liền cúi đầu cùng Ngôn Dục đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ trong lòng – xong rồi, trong phút chốc vừa nãy mình vậy mà lại nhìn Phó bộ trưởng đến thất thần...
Du Trì cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì tình hình của mình sẽ không ổn, cậu phải giữ khoảng cách với anh. Để tránh khỏi tự mình một người mà cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ với một yêu.
Sau đó Ngôn Dục và Du Trì cũng chơi các trò chơi khác, nhưng Du Trì đều vô tình hay cố ý mà giữ khoảng cách với Ngôn Dục.
Ngôn Dục hạ mắt nhìn Du Trì, trong lòng hơi nghi hoặc một chút – đột nhiên làm sao vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Canh cá nấu chua: Vợ bé nhỏ làm sao vậy?
Tủ lạnh hẳn là được cải tạo qua, không có chia ra ngăn lạnh và ngăn đông, Du Trì có thể nhìn thấy khí lạnh tản ra từ bốn phía. Cảnh tượng này đối với Du Trì mà nói, có chút quỷ dị.
La Dung nhìn hai vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, bỏ túi khoai chiên trong tay xuống bên cạnh, thần sắc đề phòng, trả lời: "Cậu quản tôi ở đâu làm gì, tôi ở trong tủ lạnh nhà cậu hả?"
Du Trì lắc đầu một cái: "Không có..."
Tủ lạnh nhà cậu cũng không lớn như vậy, lớn đến mức có thể chứa được một người trưởng thành.
Ngôn Dục nhìn lướt qua La Dung, cuối cùng nhìn Du Trì, giải thích với cậu: "Tuyết Yêu rất sợ nóng."
Du Trì nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nghe Ngôn Dục nói, La Dung ngẩn người, lập tức kinh hãi đến biến sắc: "Anh là ai, sao anh biết được thân phận của tôi?"
La Dung vừa nói chuyện vừa từ trong tủ lạnh đứng lên, một cái chân duỗi ra khỏi tủ lạnh, còn chưa đợi cái chân còn lại duỗi ra thì trong nháy mắt cô đã rụt trở lại. Rút chân vào tủ lạnh, La Dung ngồi xổm người xuống ôm cánh tay của mình run lẩy bẩy. Khí thế mới vừa mở miệng lúc nãy không còn chút nào.
Du Trì nhìn La Dung: "???"
Run cái gì?
Run dữ dội như vậy, rốt cuộc là nóng hay lạnh?
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì cũng hỏi như vậy: "Cô lạnh nên mới run như vậy sao?"
La Dung ôm lấy ly coca đá bên cạnh uống một ngụm lớn, sau đó nói: "Không, nhiệt độ bên ngoài quá cao, tôi nóng."
Vừa rồi chỉ rời khỏi tủ lạnh có một chút mà cô cảm thấy mình muốn tan chảy, vô cùng không khỏe.
Du Trì: "Nóng mà cô còn run."
La Dung nhìn ánh mắt như nhìn kẻ ngu si nhìn Du Trì: "Tôi là Tuyết Yêu, sẽ không lạnh đến mức phát run, chỉ có nóng đến phát run thôi, không phải lúc nào tôi cũng run?"
Có lý, có chứng cứ, khiến người ta tin phục... mới là lạ!
Hơn nữa không biết có phải bởi vì tâm tình quá khích hay không, từ trong giọng nói của La Dung Du Trì nghe được khẩu âm. Giọng nói này, nghe ra được là người tới từ đông bắc.
Dừng một chút, Du Trì mới nói: "Thật ra cô có thể không run."
La Dung: "Nhưng không run thì nóng."
Ngôn Dục nhàn nhạt mở miệng: "Lòng yên tĩnh tự nhiên nguội lạnh."
Thân thể run run của La Dung hơi ngưng lại, từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên nhìn Du Trì và Ngôn Dục, phản xạ vòng cung cực kỳ dài: "Đúng rồi, các anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở đây?"
Du Trì: "Nếu tôi nói là chúng tôi chỉ đi ngang qua, cô tin không?"
Tuyết Yêu La Dung này không giống như trong tưởng tượng của Du Trì, không có tóc trắng, không có áo dài bay bay, không có gì cả. Chỉ có ngồi xổm trong tủ lạnh bị nóng đến run lẩy bẩy. Một lần nữa ảo tưởng của Du Trì với yêu bị hủy diệt.
Đối với lời giải thích qua loa như vậy, đương nhiên là La Dung không tin, cô tức giận nhìn cậu một cái: "Tôi ở trong nhà đóng cửa làm gì có đường mà đi ngang qua?"
Loại lý do không chân chính như thế này mà nói được, đang lừa kẻ ngu sao?
Du Trì cũng không ngại ngùng vì lời nói dối của mình bị vạch trần, nhìn La Dung, trở tay ném vấn đề về cho cô: "Vậy cô nghĩ rằng chúng tôi tới làm gì?"
Ánh mắt La Dung đảo qua trên người Du Trì và Ngôn Dục, chậm rãi mở miệng: "Lạc đường đi lộn vào đây thì cứ nói thẳng, tôi cũng không cười hai người."
Nghe La Dung nói, Du Trì ngẩn người, sau đó đảo mắt nhìn Ngôn Dục bên cạnh mình, ý là, Tuyết Yêu này tinh khiết đến bất ngờ luôn.
Ngôn Dục không có độc tâm thuật, Du Trì chỉ nhìn anh nhíu mày, anh cũng không thể lần nào cũng đoán ra chính xác ý tứ của cậu được. Sau đó Du Trì chỉ thấy Ngôn Dục vẫn luôn không biểu tình gì lại có chút không rõ nhìn cậu, sau đó không hề báo trước mà mở to mắt nhìn cậu.
Cái gì gọi là bạo kích? Cái gì gọi là tương phản manh?
Chính là đây.
Ngày hôm nay Du Trì vốn suy nghĩ nhiều về Ngôn Dục, lần này bị một cái chớp mắt của anh mà đứng tại chỗ sửng sốt vài giây. Ở trong lòng Du Trì nghĩ, đại lão này bình thường lạnh như băng đột nhiên chớp mắt với mình như vậy, có chút chịu không nổi.
Du Trì nhìn Ngôn Dục trầm mặc, Ngôn Dục cũng không nói, cuối cùng cũng có người cảm thấy không khí có gì đó sai sai, La Dung lên tiếng: "Này, thật ngại quá phải quấy rầy một chút, hai người muốn liếc mắt đưa tình có thể đổi chỗ khác hay không?"
Cô nàng độc thân 633 năm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy vô cùng không khỏe. Trời ạ, đến nay cô cũng đã 633 tuổi rồi.
Ở trong lòng La Dung yên lặng phun tào, trước đây đều là chúc tình nhân trong thiên hạ đều là huynh muội, bây giờ còn muốn thêm một câu, chúc tình nhân trong thiên hạ đều trở thành anh em ruột!
Không thể nhìn nổi!
La Dung bỗng nhiên nói chen vào, Du Trì đột nhiên hoàn hồn, có chút bối rối dời ánh mắt không nhìn Ngôn Dục. Mà Ngôn Dục thì lại cảm thấy ngày hôm nay Du Trì có chút kỳ quái, có đôi khi anh cảm thấy cậu đang cố ý né tránh anh. Giống như bây giờ vậy.
Ngôn Dục nhìn chăm chú vào gò má của Du Trì, nhẹ nhàng nhíu mày một cái.
Nói đi nói lại, La Dung cũng đã săn sóc tìm xong lý do cho bọn họ rồi, Du Trì cũng đành đâm lao phải theo lao: "Thật ngại quá, không được cô cho phép đã vào rồi."
La Dung không ngần ngại chút nào phất tay một cái: "Không phải chuyện lớn gì, không cần để ý."
Nhà gỗ nơi cô làm việc tuy rằng hẻo lánh thế nhưng không chịu nổi nhiều du khách của Hoan Nhạc cốc, cho nên thỉnh thoảng vẫn có du khách đến gõ cửa nhà cô. Nhưng mà trước giờ cô không thích trốn việc, cho nên đều dùng thái độ không để ý tới, những người khác không đột nhiên xuất hiện như Du Trì và Ngôn Dục là được rồi.
Du Trì nhìn La Dung, tò mò: "Tuyết trong Vương quốc băng tuyết đều là cô làm rồi sao?"
Nếu đã bại lộ thân phận, thấy Du Trì và Ngôn Dục cũng không giống như người xấu, cho nên La Dung không che giấu: "Đúng vậy."
Sau khi nói xong La Dung còn thở dài, bộ dáng rất phiền muộn: "Hiện tại nơi này chỉ có một Tuyết Yêu là tôi, không có ai để thay ca thay phiên nghỉ, tôi cảm thấy thời gian làm việc một ngày quá dài, đặc biệt là mùa hè, lượng công việc của tôi càng lớn hơn."
Nghe rất là thảm thương.
Du Trì nhìn lướt qua trang hoàng đơn giản trong nhà gỗ nhỏ, không nhịn được hỏi: "Cô ở lại đây hả?"
La Dung ngồi xổm trong tủ lạnh, Du Trì và Ngôn Dục đứng bên ngoài, cho nên cô rất ngưỡng mộ hai người: "Hai người muốn duy trì tư thế như vậy nói chuyện với tôi sao?"
Nhìn Du Trì và Ngôn Dục, La Dung cảm thấy cổ của mình có chút mỏi.
Hoan Nhạc cốc là nơi mở 24h, buổi tối còn có pháo hoa để xem, cho nên cô đã không ngủ không nghỉ làm việc trong một thời gian dài, coi như là yêu có trách nhiệm, biết gánh vác.
Du Trì liếc mắt nhìn bốn phía, lui về phía sau vài bước: "Vấn đề là nơi này của cô cũng không có chỗ có thể ngồi."
La Dung nhìn cậu, vỗ vỗ tủ lạnh của mình, hỏi ngược lại: "Tôi không ra khỏi tủ lạnh, mua ghế làm gì?"
Du Trì: "..."
Vô cùng có đạo lý.
Ngôn Dục nhìn bộ dáng của La Dung, nhíu nhíu mày: "Lương một tháng của cô nhiều hay ít, được nghỉ mấy ngày?"
La Dung thở dài xa xôi: "Tôi không có lương, Hoan Nhạc cốc còn hoạt động, Tuyết nữ không nghỉ."
La Dung đi làm lâu như vậy chưa từng được nghỉ ngơi một ngày nào, chỉ có buổi tối du khách ít đi mới có thể hơi hơi thả lỏng một chút.
Nghe La Dung nói, Du Trì cả kinh: "Không có lương?"
La Dung: "Bao ăn, bao tủ lạnh, mỗi ngày còn có thể gọi một chút thức ăn bên ngoài."
Du Trì nghe xong có chút không biết làm sao: "Cô cũng thật dễ dàng thỏa mãn."
Còn Ngôn Dục thì cau mày, công việc này của La Dung trả giá và thu về chênh lệch rất nghiêm trọng, cũng chỉ có thể đến Cục bảo vệ yêu quái để khiếu nại.
La Dung nhìn qua cửa thủy tinh thấy tình hình bên ngoài, phát hiện tuyết rơi hơi nhỏ thì nhanh chóng gia tăng cường độ tuyết rơi, làm xong lại nhìn Du Trì và Ngôn Dục, nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, lúc trước tôi ở cực nam, nơi đó hai người cũng biết rồi đó, bốn mùa như một, khí trời rất lạnh. Nhưng năm nay tôi đến đây du lịch, không tính ngày cho tốt, chờ phát hiện ra thì bên này đã là mùa xuân."
"Nhiệt độ bên ngoài quá cao, tôi không dám ra khỏi cửa, mỗi ngày ở trong khách sạn đều phải bật điều hòa mức nhiệt độ thấp nhất, qua mấy ngày đã xài hết tiền rồi."
Cuối cùng trằn trọc trở mình, La Dung tìm được một việc bao tủ lạnh, bao ăn, hơn nữa còn là công việc trong lĩnh vực cô am hiểu, cho nên cô cứ như vậy mà nhận việc.
Du Trì: "Cấp trên của cô biết cô là Tuyết nữ không?"
La Dung gật gật đầu: "Biết, cái tủ lạnh này của tôi cũng là được hắn thuê người cải tạo, nhà gỗ nhỏ này cũng là hắn sắp xếp cho tôi có thể ở trong này yên tĩnh làm việc, giám đốc của tôi là người tốt."
Một ngày ba bữa của La Dung, đều là giám đốc tự mình đưa tới cho cô. La Dung cảm thấy ở nơi nóng bức như mùa hạ này, giám đốc của cô chính là cái lạnh ở cực nam kia, quả thực là lửa trong tuyết, cho cô vô vàn hy vọng.
Nhìn hoàn cảnh làm việc của La Dung, suy nghĩ thêm về việc cô làm việc trong thời gian dài không được nghỉ ngơi, như thế nào Du Trì cũng không tin giám đốc của cô là người tốt.
Người tốt mà chèn ép nhân viên như vậy sao?
Còn không phát lương, chỉ dùng một cái tủ lạnh là giữ được nhân viên làm không công rồi.
Nhưng mà biểu tình trên mặt La Dung biểu thị, giám đốc của tôi là người tốt nhất, Du Trì và Ngôn Dục cũng không tiện nói gì thêm.
Sau khi đi xa khỏi nhà gỗ nhỏ, Du Trì mới cau mày hỏi Ngôn Dục: "Không cần phải để ý tới sao?"
Trong lòng Du Trì, La Dung không biết là giám đốc của cô đang bắt nạt cô.
Ngôn Dục nhìn cậu: "Em muốn làm gì?"
Du Trì suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện như vậy Ngôn ca các anh có quản không?"
Ngôn Dục lắc đầu: "Cục bảo vệ yêu quái quản."
Du Trì dừng bước lại có chút bất ngờ nhìn anh: "Còn có ngành này?"
Ngôn Dục: "Ừm."
Du Trì: "Vậy chúng ta đi thông báo một chút được không?"
Ngôn Dục lấy điện thoại di động ra, tìm trong album một tấm ảnh, sau đó cho Du Trì xem: "Không cần phiền phức như vậy, có thể trực tiếp gọi điện thoại."
Du Trì định thần nhìn lại, chỉ thấy trong ảnh là danh thiếp nền trắng chữ màu xanh lam – Cục bảo vệ yêu quái, hết sức trung thành, vì ngài phục vụ, điện thoại liên hệ: 133235...
Phía dưới còn có địa chỉ và bản đồ thu nhỏ của Cục bảo vệ yêu quái, có thể nói là rất nhanh chóng thức thời.
Nhưng mà thẩm mỹ này cần phải nâng cao, hình và chữ trên danh thiếp có chút loạn. Ngay sau đó Du Trì thấy Ngôn Dục bấm số Cục bảo vệ yêu quái, đơn giản nói rõ ràng tình huống bên này của La Dung.
Cúp điện thoại, Ngôn Dục đưa điện thoại cho Du Trì xem: "Được rồi, bọn họ nói chút nữa sẽ tới tìm hiểu tình huống, chúng ta đi thôi."
Du Trì nhìn Ngôn Dục, sau vài giây mới gật gật đầu: "A, dạ."
Sau khi nói xong Du Trì liền cúi đầu cùng Ngôn Dục đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ trong lòng – xong rồi, trong phút chốc vừa nãy mình vậy mà lại nhìn Phó bộ trưởng đến thất thần...
Du Trì cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì tình hình của mình sẽ không ổn, cậu phải giữ khoảng cách với anh. Để tránh khỏi tự mình một người mà cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ với một yêu.
Sau đó Ngôn Dục và Du Trì cũng chơi các trò chơi khác, nhưng Du Trì đều vô tình hay cố ý mà giữ khoảng cách với Ngôn Dục.
Ngôn Dục hạ mắt nhìn Du Trì, trong lòng hơi nghi hoặc một chút – đột nhiên làm sao vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Canh cá nấu chua: Vợ bé nhỏ làm sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất