Chương 6: Phiên ngoại · Mục Thuận Phong
Edit: Lynn J
Mục Thuận Phong làm một giấc mộng rất dài.
Rất nhiều cảnh tượng trong mộng đều mơ hồ, ký ức duy độc về một người lại vô cùng rõ ràng.
Triệu Minh Dương.
Nam nhân kia có một đôi mắt vừa đen vừa lượng, tóc đen hơi hơi hỗn độn, đôi môi nhợt nhạt, độ cung cằm hơi nghiêng, chỉ là đơn giản liếc nhìn, liền có cảm giác bị đối phương kéo vào một thế giới khác.
Mục Thuận Phong bình sinh gặp qua mỹ nhân cực kì nhiều, ngay cả chính hắn trưởng thành cũng coi như thượng đẳng, cố tình liếc mắt một cái đã bị người này hấp dẫn, tự đáy lòng tán thưởng, khát vọng kết bạn với anh ta, đến gần anh ta.
Sau đó, bọn họ có một lần vui sướng nói chuyện với nhau, trao đổi cả phương thức liên hệ, có lẽ đối phương chỉ cho là sơ giao, nhưng Mục Thuận Phong tin tưởng, bọn họ hợp ý nhau như vậy, thời gian dài, chắc chắn có thể trở thành bạn thân cả đời.
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới Triệu Minh Dương sẽ bị một nữ ma đầu cuốn vào thế giới hắc ám khác.
Đó là thế giới sóng ngầm mãnh liệt thuộc về dị năng, gien cải tạo và siêu năng lực.
Từ trước tới nay hắn có hai cái thân phận, một cái bên ngoài là người thừa kế tập đoàn tài chính, phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa có lễ, một cái trong tối là con dao của tổ chức, thị huyết tàn bạo, vì theo đuổi lý tưởng của tổ chức mà có thể hy sinh hết thảy.
Cả đời của bất kỳ một người bình thường nào đều không thể cũng không cho phép biết được chân tướng ẩn sâu trong thế giới này, bọn họ chỉ cần an an ổn ổn, khoái hoạt vui sướng sống hết một đời là được rồi, một khi phát sinh ngoài ý muốn, tỷ như năng lực giả nào đó chạy trốn khỏi tổ chức lại bại lộ ở xã hội người thường, Ama cũng có đủ năng lực làm hắn ta chết không toàn thây, hơn nữa còn chế tạo ra một chuyện ngoài ý muốn to lớn để giấu trời qua biển.
Đó là cách giải quyết bất đắc dĩ nếu người quá nhiều, còn khi chỉ rải rác vài người thường, tắc sẽ bị cưỡng chế “Mất trí nhớ”, nhưng không thể nói ra chính là, những người vô tội này không chỉ mất đi một đoạn ký ức ngắn, mà còn cả một đoạn sinh mệnh dài.
Mục Thuận Phong tất nhiên sẽ không đồng tình với những người vô tội đó, dù sao cũng là giúp bọn họ sống sót, trả giá một đoạn sinh mệnh làm thù lao có gì không được đâu? Ít nhất bọn họ còn có thể tiếp tục hô hấp không khí mới mẻ.
Nhưng mà, đương chuyện này phát sinh trên người Triệu Minh Dương, đối với hắn mà nói, liền không quá mỹ diệu.
Hắn giãy giụa qua, do dự qua, vẫn là quyết định tự mình nói với anh, cũng nhìn anh ta nuốt viên thuốc kia.
—— quả nhiên, cả đời của hắn căn bản không có tư cách thu hoạch một phần hữu nghị bình thường.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy, cũng có lẽ là do tâm lý nào đó quấy phá, sau này tuy rằng hắn không hề liên hệ cùng Triệu Minh Dương, cho dù nói chuyện hợp tác cũng không tự mình lộ diện, nhưng vẫn yên lặng chú ý nhất cử nhất động của đối phương.
Nhìn anh ta trên TV tuy rằng có chút tái nhợt nhưng tươi cười lại tự tin loá mắt hơn cả lúc trước, nếu…… Không có sự kiện trước đó, có lẽ người nam nhân này sẽ phát ra quang mang càng thêm xán lạn, thậm chí chiếu sáng toàn bộ thế giới?
Dần dà, Mục Thuận Phong chú ý Triệu Minh Dương cơ hồ đến trình độ nhập ma, thời gian không hề làm hắn quên đi đối phương, ngược lại làm người nam nhân kinh tài phong dật kia trở thành tồn tại đặt thù trong lòng hắn, không bắt chước biến thái mà đi theo dõi chụp lén, đã là hàm dưỡng tốt nhất của hắn.
Trong mộng hết thảy đều chân thật như vậy, chân thật đến nỗi hắn cảm thấy đây mới là thế giới chân chính, nhưng mà, lúc nghe tới tin tức Triệu Minh Dương bệnh chết, trong lòng hắn trống rỗng, hết thảy cảnh trong mộng dần dần vỡ thành mảnh nhỏ.
—— hắn tỉnh.
Đây mới là thế giới mà hắn biết, hết thảy vừa mới bắt đầu.
Hắn sẽ bảo hộ Triệu Minh Dương vui vẻ an bình cả đời.
Trình Tuấn? Chỉ là một nhân vật nhỏ mà muốn phá hủy Triệu gia do hắn bảo hộ, dũng khí đáng khen. Còn nói năng lỗ mãng với Triệu Minh Dương? Thực tốt, không lột sạch một tầng da của gã, tên hắn không phải Mục Thuận Phong.
Cuối cùng, Trình Tuấn bị hắn chỉnh đến nhảy lầu tự sát, Triệu Minh Dương cũng cùng hắn trở thành bằng hữu chân chính.
Bất quá, hắn vẫn luôn vô cùng rõ ràng, đây không người mà hắn muốn.
Nhưng vậy thì thế nào đâu?
Đã mất thì không bao giờ có lại được.
Mục Thuận Phong làm một giấc mộng rất dài.
Rất nhiều cảnh tượng trong mộng đều mơ hồ, ký ức duy độc về một người lại vô cùng rõ ràng.
Triệu Minh Dương.
Nam nhân kia có một đôi mắt vừa đen vừa lượng, tóc đen hơi hơi hỗn độn, đôi môi nhợt nhạt, độ cung cằm hơi nghiêng, chỉ là đơn giản liếc nhìn, liền có cảm giác bị đối phương kéo vào một thế giới khác.
Mục Thuận Phong bình sinh gặp qua mỹ nhân cực kì nhiều, ngay cả chính hắn trưởng thành cũng coi như thượng đẳng, cố tình liếc mắt một cái đã bị người này hấp dẫn, tự đáy lòng tán thưởng, khát vọng kết bạn với anh ta, đến gần anh ta.
Sau đó, bọn họ có một lần vui sướng nói chuyện với nhau, trao đổi cả phương thức liên hệ, có lẽ đối phương chỉ cho là sơ giao, nhưng Mục Thuận Phong tin tưởng, bọn họ hợp ý nhau như vậy, thời gian dài, chắc chắn có thể trở thành bạn thân cả đời.
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới Triệu Minh Dương sẽ bị một nữ ma đầu cuốn vào thế giới hắc ám khác.
Đó là thế giới sóng ngầm mãnh liệt thuộc về dị năng, gien cải tạo và siêu năng lực.
Từ trước tới nay hắn có hai cái thân phận, một cái bên ngoài là người thừa kế tập đoàn tài chính, phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa có lễ, một cái trong tối là con dao của tổ chức, thị huyết tàn bạo, vì theo đuổi lý tưởng của tổ chức mà có thể hy sinh hết thảy.
Cả đời của bất kỳ một người bình thường nào đều không thể cũng không cho phép biết được chân tướng ẩn sâu trong thế giới này, bọn họ chỉ cần an an ổn ổn, khoái hoạt vui sướng sống hết một đời là được rồi, một khi phát sinh ngoài ý muốn, tỷ như năng lực giả nào đó chạy trốn khỏi tổ chức lại bại lộ ở xã hội người thường, Ama cũng có đủ năng lực làm hắn ta chết không toàn thây, hơn nữa còn chế tạo ra một chuyện ngoài ý muốn to lớn để giấu trời qua biển.
Đó là cách giải quyết bất đắc dĩ nếu người quá nhiều, còn khi chỉ rải rác vài người thường, tắc sẽ bị cưỡng chế “Mất trí nhớ”, nhưng không thể nói ra chính là, những người vô tội này không chỉ mất đi một đoạn ký ức ngắn, mà còn cả một đoạn sinh mệnh dài.
Mục Thuận Phong tất nhiên sẽ không đồng tình với những người vô tội đó, dù sao cũng là giúp bọn họ sống sót, trả giá một đoạn sinh mệnh làm thù lao có gì không được đâu? Ít nhất bọn họ còn có thể tiếp tục hô hấp không khí mới mẻ.
Nhưng mà, đương chuyện này phát sinh trên người Triệu Minh Dương, đối với hắn mà nói, liền không quá mỹ diệu.
Hắn giãy giụa qua, do dự qua, vẫn là quyết định tự mình nói với anh, cũng nhìn anh ta nuốt viên thuốc kia.
—— quả nhiên, cả đời của hắn căn bản không có tư cách thu hoạch một phần hữu nghị bình thường.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy, cũng có lẽ là do tâm lý nào đó quấy phá, sau này tuy rằng hắn không hề liên hệ cùng Triệu Minh Dương, cho dù nói chuyện hợp tác cũng không tự mình lộ diện, nhưng vẫn yên lặng chú ý nhất cử nhất động của đối phương.
Nhìn anh ta trên TV tuy rằng có chút tái nhợt nhưng tươi cười lại tự tin loá mắt hơn cả lúc trước, nếu…… Không có sự kiện trước đó, có lẽ người nam nhân này sẽ phát ra quang mang càng thêm xán lạn, thậm chí chiếu sáng toàn bộ thế giới?
Dần dà, Mục Thuận Phong chú ý Triệu Minh Dương cơ hồ đến trình độ nhập ma, thời gian không hề làm hắn quên đi đối phương, ngược lại làm người nam nhân kinh tài phong dật kia trở thành tồn tại đặt thù trong lòng hắn, không bắt chước biến thái mà đi theo dõi chụp lén, đã là hàm dưỡng tốt nhất của hắn.
Trong mộng hết thảy đều chân thật như vậy, chân thật đến nỗi hắn cảm thấy đây mới là thế giới chân chính, nhưng mà, lúc nghe tới tin tức Triệu Minh Dương bệnh chết, trong lòng hắn trống rỗng, hết thảy cảnh trong mộng dần dần vỡ thành mảnh nhỏ.
—— hắn tỉnh.
Đây mới là thế giới mà hắn biết, hết thảy vừa mới bắt đầu.
Hắn sẽ bảo hộ Triệu Minh Dương vui vẻ an bình cả đời.
Trình Tuấn? Chỉ là một nhân vật nhỏ mà muốn phá hủy Triệu gia do hắn bảo hộ, dũng khí đáng khen. Còn nói năng lỗ mãng với Triệu Minh Dương? Thực tốt, không lột sạch một tầng da của gã, tên hắn không phải Mục Thuận Phong.
Cuối cùng, Trình Tuấn bị hắn chỉnh đến nhảy lầu tự sát, Triệu Minh Dương cũng cùng hắn trở thành bằng hữu chân chính.
Bất quá, hắn vẫn luôn vô cùng rõ ràng, đây không người mà hắn muốn.
Nhưng vậy thì thế nào đâu?
Đã mất thì không bao giờ có lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất