Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 4: Tiêu diệt

Trước Sau
Bên lửa trại lụp bụp, Vu Cẩn bẹp bẹp gặm chân thỏ, không hề có lương tâm giác ngộ đang chén thịt đồng loại.

Ăn xong chân thỏ, cậu cần mẫn thu dọn đồ thừa, tiếp tục ngồi ngay ngắn dưới gốc cây.

Bên đống lửa có mấy thứ bị lão đại tùy tay vứt xuốn, sau bữa tối lại không thấy người đâu.

Màn đêm dần buông xuống, trong bãi phi lao vừa lạnh vừa ẩm được ngọn lửa ấm áp xua tan.

Vu Cẩn nghĩ, cho dù muốn ra ngoài báo cảnh sát cũng phải chờ thêm một ngày, nhịn không được gật gà gật gù ngủ gật.

Nhưng mà cậu vẫn nhớ kỹ chức trách tiểu đệ của mình.

Cho dù buồn ngủ đến mờ cả mắt, Vu Cẩn vẫn cẩn thận nắm dây thừng, một đầu buộc vào cổ tay của mình đầu dây kia là đồ đạc lão đại để lại, một đầu khác buộc chặn trên cổ tay mình.

Một giây sau, Vu Cẩn liền dựa vào gốc cây ngủ say sưa —— sinh tồn gian khổ, trong mơ cái gì cũng có!

Mấy tiếng sau, Vu Cẩn bị một trận tiếng động cơ nho nhỏ đánh thức.

Đêm đen nhánh như mực, dưới chân núi, hai tuyển thủ bị loại nằm trên bờ sông, ẩn ẩn truyền đến tạp âm của cánh quạt và máy móc.

Vu Cẩn mờ mịt nhìn mấy giây, nháy mắt sau tỉnh cả ngủ.

Cậu nhanh chóng kéo dây thừng trên cổ tay muốn giấu đồ của lão đại đi. Nhưng mà đầu dây thừng trống không.

Vu Cẩn ngẩn người, cứng đờ quay đầu lại nhìn ——

Lửa trại đã gần tắt, vị lão đại kia không biết trở về khi nào đang lãnh đạm dựa vào thân cây, nhìn về phía bờ sông dưới chân núi. Tay trái xuôi bên hông, theo đường cong cơ bắp mơ hồ có thể thấy được vết sẹo, tay phải tùy ý chơi đùa với khẩu súng lúc trước đặt trên đầu Vu Cẩn.

"Lại đây." Nam nhân mở miệng, cũng không quay đầu lại.

Vu Cẩn nằm ở đáy chuỗi thực vật giật mình một cái, nhanh chóng chạy tới bên cạnh lão đại, đứng yên chờ lệnh.

Vị lão đại này cao hơn Vu Cẩn không ít, hắn cúi đầu xem xét, Vu Cẩn cũng không biết đến tột cùng là đang nhìn cái gì.

Nhưng mà trực giác tiểu động vật luôn luôn nhạy bén, Vu Cẩn loáng thoáng phát hiện, lão đại hình như rất vừa lòng.

"Học dùng súng bao giờ chưa?" Nam nhân hỏi.

Vu Cẩn thành khẩn lắc đầu.

Nam nhân rút từ phía sau ra một thứ vũ khí có tạo hình kỳ lạ, ném cho Vu Cẩn.

Vu Cẩn hoảng hốt nhận lấy phần thưởng ban cho tiểu đệ này, không nghĩ tới thứ này cũng khá nặng. Cậu bị mất đà lùi lại một bước —— lại dựa vào khả năng vũ đạo xuất sắc ổn định thân mình nhanh chóng.

Đây là một cây súng cán dài, nòng súng màu xám đậm giống như súng bắn đạn ghém(1) trong mấy tạp chí quân sự, đường kính nòng súng lại nhỏ đến khó tin. Vu Cẩn vô cùng hoài nghi, không có bất cứ loại đạn nào có thể đi được loại nòng hẹp đến thế này. Một bên cán súng khắc mấy chữ nhỏ "A12 chùm".

(1) Súng Shotgun hay còn gọi súng bắn đạn hoa cải, súng bắn đạn ghém... tùy vào loại đạn mà nó bắn ra, loại súng này được thiết kế để bắn khi tựa vào vai, bắn ra loại đạn là một tập hợp các viên đạn nhỏ như hạt tiêu (chỉ gây sát thương cao khi dùng ở khoảng cách gần) hay loại đạn đặc và lớn (dùng với khoảng cách xa) đôi khi bên trong có thể là thuốc nổ hay những thứ khác như các chất hóa học... nguồn wikipedia

Vu Cẩn không hiểu liền hỏi: "Đại ca! Đây là cái gì!"

Nam nhân giải thích có lệ: "Thứ mà khỉ cũng dùng để giết người được."

"......" Vu Cẩn rốt cuộc ý thức được trong cảm nhận của lão đại thì khả năng của mình còn thấp hơn một bậc, nhưng mà nghĩ lại thì được đại ca cho súng chính là chuyện tốt!

Lui 10 nghìn bước, nghề này cần có chuyên môn, mình được đào tạo để làm idol trong nhóm nhạc nam, rõ ràng khác với định hướng công việc của lão đại.

Vu Cẩn ôm súng, vui vẻ nói tiếng cảm ơn. Nghĩ thầm sau này tổ chức show ra mắt nhất định phải gửi thêm mấy vé mời cho lão đại để báo đáp ân cứu mạng!

Cậu lại nhìn theo tầm mắt của lão đại. Bên bờ sông, trực thăng hình như đang vớt thứ gì đó dưới nước, lúc này đã có kết quả, hai quả cầu ướt đẫm được kéo lên.

Giây tiếp theo, Vu Cẩn há to miệng dại ra ——

Quả cầu kim loại được mở ra, bên trong là hai tuyển thủ bị lão đại đánh gục, hai tên kia như xác chết vùng dậy giận dữ nhảy ra, ra sức khiếu nại với máy chấp pháp: "Tên kia nhất định là chơi bẩn! Còn chưa thấy bóng người, đạn cỡ nòng.22, tầm bắn 200m, sao có thể tới đúng chỗ chúng ta?!"

Quả cầu máy lạnh như băng hồi phục: "Báo cáo thất bại, khiếu nại bị bác bỏ. Tuyển thủ 300010 bị loại, tuyển thủ 299967 bị loại."

Tuyển thủ vẫn còn đang giải thích: "Tuyệt đối không thể, bản đồ này tôi đã tới hơn mười lần, bình thường không bị giết như vậy ——"



Quả cầu máy phiền phức vô cùng, không biết ra mệnh lệnh gì, hai tên lại bị ném vào khoang bạc, bị trực thăng lắc lư xách đi.

"Xem xong rồi chứ?" Nam nhân đã sớm rời tầm mắt, chuyển cái nhìn về phía Vu Cẩn.

Chuyện ở bờ sông đối với hắn như thể trò khôi hài, gương mặt ngốc nghếch của Vu Cẩn còn xuất sắc hơn.

Vu Cẩn: "Hắn hắn hắn...... Bọn họ không chết?!"

Nam nhân nhướng mày, thích thú: "Cậu nghĩ sao? Đây là chương trình thực tế, không phải hiện trường thảm sát."

Vu Cẩn sửng sốt.

Trong đầu một mảnh mờ mịt, tứ chi vốn lạnh lẽo rốt cuộc ấm áp trở lại.

"Đi thôi." Lão đại không nhiều lời vô nghĩa, ý bảo Vu Cẩn đuổi theo.

Phía sau đột nhiên cẩn cẩn dực dực thò ra một cái đầu: "Đại ca...... Vậy thì, tôi cũng sẽ không chết đúng không?"

Bước chân nam nhân dừng lại.

Ngốc ngếch lại nhiều chuyện —— Sao mình lại nhặt con thỏ hoang này nhỉ.

*Đậu: vợ anh đó, không nhặt về bị bắt mất thì sao, lúc ấy thì đứng có mà khóc nhá

Thỏ con lông mềm phía dưới chớp chớp đôi mắt, mỡ dính bên mép còn chưa lau sạch, được cho ăn một lần đã đắc ý thổi bong bóng.

Ngón trỏ trên cán súng hơi nhấc lên, nam nhân không chút để ý "Ân" một tiếng.

Vu Cẩn rốt cuộc yên lòng, nháy mắt khôi phục sức sống, sung sướng đuổi theo: "Đại ca! anh có muốn ngủ một lát không, bổ sung thể lực?"

"Không cần." Đại lão mở miệng: "Hừng đông sẽ kết thúc thi đấu."

Vu Cẩn ngạc nhiên: "Không phải nói buổi chiều ——"

Sau đó lại vượt lên, mặt nhỏ nộn nộn cười tủm tỉm: "Đại ca, anh ra ngoài có việc à? Chuyện gì vậy? Chúng ta có thể lưu phương thức liên hệ không? Tôi tên Vu Cẩn! Còn chưa biết tên—— tên thường gọi của đại ca là gì?"

"Về nhà uy mèo." Nam nhân thuận miệng cho có lệ, thấy Vu Cẩn còn đang chờ, miễn cưỡng mở miệng: "Tôi là Vệ Thời."

Lúc hai người ra khỏi rừng, Vu Cẩn đoán là một hai giờ sáng gì đó.

Nơi này đối với Vệ Thời hiển nhiên quen thuộc vô cùng, tay thủ sẵn súng nòng.22 làm hai vị tuyển thủ "Chết không nhắm mắt" kia, một bên đi theo dòng nước như đang đi dạo vườn hoa sau nhà.

Vu Cẩn để ý, lúc này hắn cầm súng bằng tay trái, vừa rồi mình ngủ lại là tay phải.

Tay áo Vệ Thời vốn cuộn lên đã được thả xuống, đi đường khi cũng không nói chuyện, đáy mắt một mảnh đen kịt, ngay cả con ngươi cũng không thấy rõ. Trong bóng đêm, dáng người cường tráng thẳng tắp, như mãnh thú đội lốt người.

Xuôi theo dòng sông đi xuống, nơi đồi núi và thảo nguyên giao nhau xuất hiện trong tầm mắt, bãi phi lao tan hoang bị cây to thay thế.

Giống như hai địa hình hoàn toàn bất đồng, được kết nối bởi bàn tay của thượng đế.

Vu Cẩn còn cho rằng Vệ Thời tuyệt đối sẽ không mở miệng giải thích thì lão đại lại đột nhiên mở miệng.

"Mỗi bản đồ trong thoát hiểm đều có khu vực tài nguyên được thiết lập sẵn." Vệ Thời chậm rãi nói, để cho Vu Cẩn thời gian tiêu hóa thông tin: "Vũ khí, đồ phòng vệ, thực phẩm, cùng tất cả những vật dụng cậu có thể nghĩ đến. Người dự thi phải tích luỹ trang bị trong thời gian ngắn. Ra khỏi khu vực tài nguyên chính là dã chiến."

Vu Cẩn gật đầu a gật đầu, ngoan ngoãn nghe lão đại chỉ dạy.

"6 tiếng, nhớ kỹ thời gian này." Trước ánh mắt kinh ngạc của Vu Cẩn, Vệ Thời ném súng trở lại balo trang bị: "Bản đồ lần này quy định thời gian tối đa để chuẩn bị đối chiến là 6 giờ, Trong thời gian đó tuyển thủ phải tham gia chiến đấu một lần."

Vu Cẩn giơ tay phát biểu: "Nếu hai tuyển thủ trước đó đã bắt tay giả vờ đánh lẫn nhau, có phải cũng coi là hợp lệ không?"

Vệ Thời lắc đầu: "Tham gia chiến đấu, cần phải có một tuyển thủ bị loại. Còn tổ đội," hắn cười nhạo: "Sáu tiếng đồng hồ không loại được đối thủ, xuống tay với đồng đội có khối người."

Vu Cẩn hiểu rõ.

Sáu tiếng trước, hai tên tuyển thủ "Chiến đấu" với mình ở bờ sông cuối cùng đã bị Vệ Thời loại. Mình ở giữa hưởng lợi mới có thể bình yên vượt qua quy tắc "Thời gian chuẩn bị chiến đấu tối đa".

Còn sáu tiếng tiếp theo ——

Vu Cẩn trắc trở nhìn về phía Vệ Thời.



Trong sáu tiếng không loại được đối thủ, xuống tay với đồng đội có khối người......

Vệ Thời nhàn nhạt nhìn cậu một cái, ánh mắt không giống như đang nhìn lương thực dự trữ mà là suy nghĩ gì đó.

Vu Cẩn hoàn toàn không đoán ra được dụng ý của Vệ Thời.

Cho cậu vũ khí, dạy quy tắc.

Cho dù Vu Cẩn ngây thơ cũng sẽ không nghĩ lão đại...... Ưu ái cậu vì gương mặt này đi.

Lúc cậu gặp mọi người bên trong, không thể nghi ngờ Vệ Thời là người tỉnh táo nhất.

"271." Trong bóng đêm, Vệ Thời bỗng nhiên đọc một con số.

Vu Cẩn mờ mịt: "Sao cơ ——"

"Hướng 271." Vệ Thời bỗng nhiên tới gần, khí tức xâm lược của nam nhân làm sống lưng Vu Cẩn cảm thấy tê dại. Nhưng mà động tác của Vệ Thời quá nhanh, trang phục bảo hộ xoẹt qua một cái, cánh tay cơ bắp cứng rắn như thiết toát ra uy hiếp.

Vệ Thời quyêt đoán xoay thỏ tinh về một hướng, dùng tay trái đang cầm súng giữ lấy khuỷu tay cậu. Vu Cẩn kinh ngạc phát hiện, không biết lão đại làm thế nào mà mình bị khống chế nhấc súng lên!

Vu Cẩn: "!!!!!"

Vệ Thời nhẹ giọng hỏi: "Thấy không?"

Vu Cẩn mê man: "Gì cơ......"

Vệ Thời sách một tiếng: "Tiểu hạt tử(2)." Nói xong ra lệnh: "Nổ súng."

(2) hạt = mù, ý Vệ Thời là Vu Cẩn kém cỏi không thấy gì cả

Vu Cẩn nháy mắt cứng đờ: "Tôi, tôi còn chưa ——"

Vệ Thời ở sau vành tai cậu không kiên nhẫn lên tiếng: "Tôi nói rồi, cây súng này, khỉ cũng dùng để giết người được."

Ngón tay thô ráp của nam nhân bá đạo đè lên ngón tay Vu Cẩn đặt trên cò súng, dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế, dần dần hướng ngón tay Vu Cẩn kéo cò ——

Đoàng một tiếng.

Nòng súng bắn ra không phải viên đạn, mà là một chùm sáng nóng cháy.

Cách 300m ngoài thảo nguyên, tuyển thủ bị bắn trúng lập tức bị loại.

Cabin hình cầu màu bạc ngay sau đó bật ra, lăn tròn trên cỏ.

Màn hình đồng hồ trên tay phải Vu Cẩn vốn im ắng bỗng nhiên hiện lên một chùm pháo hoa cùng một hàng chữ nhỏ: "Tuyển thủ 300012, tiêu diệt: 1."

Vệ Thời đứng dậy: "Đi thôi, tìm người hạ thêm."

Vu Cẩn vẫn không nhúc nhích.

Vệ Thời: "Sao, choáng váng à?"

Vẻ mặt Vu Cẩn mê mang, cúi đầu nhìn tay phải của mình: "Tôi vừa rồi ——"

Vệ Thời còn tưởng rằng tiểu ngốc tử này còn rối rắm chuyện tuyển thủ bị loại có bị một súng bắn chết hay không, không ngờ Vu Cẩn lại đột nhiên kích động, mắt mở tròn xoe: "Tôi vừa rồi bắn trúng người hả?!"

Vệ Thời: "......"

Vu Cẩn lại đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì tiêu diệt 1: "Tôi nhắm hả? Tôi bắn trúng người hả?!"

Vệ Thời lạnh nhạt: "Súng này tự động nhắm chuẩn."

Vu Cẩn định mở miệng, Vệ Thời lại thêm một đao: "Cò súng là tôi thay cậu kéo."

Vu Cẩn rốt cuộc bình tĩnh lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào, khỉ cũng dùng để giết người được...... Tôi không nhắm chuẩn, cũng không nổ súng...... Thế tôi có tác dụng gì......"

Vệ Thời nghĩ nghĩ: "Cậu chính là con khỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau