Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Chương 68: Ngoại truyện 6
Giang Vọng Hạ chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng sự đối xử khác biệt lại là từ chỗ Bách Lăng.
Trước kia, cho dù là nhà họ Kiều hay là Giang Ngôn Nhất, tất cả đều đang cố gắng cân bằng cả hai bên.
Họ cố gắng không làm ra những hành vi thiên vị quá mức.
Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn luôn có thể cảm nhận được sự công bằng mà mấy vị phụ huynh cố gắng thể hiện ra bên ngoài, chưa từng có kinh nghiệm bị đối xử bất công.
Giờ phút này, Giang Vọng Hạ vì sự “không công bằng” mà lâm vào trầm mặc.
Hai vị đương sự khác dường như không ý thức được hành vi không công bằng này, đang chuyện trò vui vẻ.
Trầm mặc một lúc lâu, cô ngước mắt, ánh mắt nâng lên từ từ, rơi vào người đàn ông ngồi trên ghế lái, trong đầu không nhịn được nảy ra thuyết âm mưu: Không lẽ người này đi chung đường với Kỳ Mộ, muốn châm ngòi quan hệ giữa cô và Mạn Mạn?
Cô không khỏi mím môi.
Giang Vọng Hạ không thân với Bách Lăng, hơn nữa còn sắp thi đại học, không muốn chia ra quá nhiều tinh lực và sự chú ý để xử lý chuyện khác ngoài chuyện học. Cô nghĩ Kiều Tắc hiểu Bách Lăng hơn, tối hôm đó liền tìm Kiều Tắc nói chuyện.
Giang Vọng Hạ nói: “Em cảm thấy anh ấy bụng dạ khó lường, anh đừng để anh ấy lắc lư trước mặt Mạn Mạn nữa.”
Kiều Tắc nghe xong cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt trừng to nhìn em gái, vài giây sau thì lộ ra vẻ mặt lo lắng, bắt đầu lẩm bẩm: “Xong rồi, lẽ nào áp lực học tập của em lớn quá, choáng váng đầu óc luôn rồi?”
Giang Vọng Hạ: “…”
Giang Vọng Hạ:?
Kiều Tắc: “Bách Lăng nhìn Mạn Mạn lớn lên, sẽ không làm chuyện không tốt với Mạn Mạn đâu.”
Nói không khoa trương chút nào, trước đây khi Kiều Mạn Mạn động tý là khóc thút thít, thật sự so với người anh trai là anh thì Bách Lăng còn lo lắng cho cô ấy hơn nhiều. Nhiều khi Bách Lăng sẽ là người đầu tiên dỗ dành bé mít ướt.
Nghĩ đến đây, Kiều Tắc lau mồ hôi.
Sao cứ có cảm giác Bách Lăng giống anh trai của Kiều Mạn Mạn hơn cả anh nhỉ?
Kiều Tắc: Mẹ nó.
Đối với lời giải thích của Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không phải, việc anh ấy không làm chuyện tổn hại tới Kiều Mạn Mạn và việc anh ấy muốn khiêu khích quan hệ giữa em và Mạn Mạn không ảnh hưởng gì tới nhau.”
Cô nói: “Nhỡ anh ấy vì em mà tới thì sao?”
Kiều Tắc: “Cậu ấy thì có ý đồ gì chứ?”
Giang Vọng Hạ: “Không biết, nhưng ngoài chuyện đó ra thì rất khó giải thích được tại sao anh ấy chỉ mua trà sữa cho Mạn Mạn.”
Kiều Tắc có hơi cạn lời.
Kiều Tắc: “Được rồi được rồi, cậu ấy không mua cho em, anh mua cho em, được chưa?”
Giang Vọng Hạ không từ chối, chỉ nói: “Thế thôi cứ chiết khấu cho em đi.”
Kiều Tắc: “…”
…
Kiều Tắc liên tục nhấn mạnh, Bách Lăng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì xấu với Kiều Mạn Mạn, càng không châm ngòi quan hệ giữa hai người. Nhưng Giang Vọng Hạ vẫn không tin, vẫn duy trì thái độ nghi ngờ.
Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, Kiều Tắc đăng ký học lái xe cho hai em gái. Từ trước đến nay Kiều Mạn Mạn được nuông chiều, giờ phải đội mặt trời chói chang tập lái xe có hơi không chịu nổi.
Hôm nay phàn nàn trời quá nóng, ngày mai lại phàn nàn da bị đen đi một tông, ngày kia thì phàn nàn vừa nắng nóng vừa bị đen da, sắp thành cảm nắng luôn rồi.
Có lúc cô ấy sẽ đăng hẳn lên nhóm bạn bè để phàn nàn, có lúc lại chỉ phàn nàn khi trò chuyện cùng người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bách Lăng liên tục đọc được những lời chê bai, không nhịn được bật cười.
Anh ấy suy nghĩ một chút, đánh chữ gửi tin nhắn cho Kiều Mạn Mạn: Anh nghe nói hiệu quả chống nắng của XX rất tốt, anh gửi cho em nhé.
Kiều Mạn Mạn trả lời: Hả? Anh Bách Lăng nghe ai nói vậy?
Bách Lăng: Đồng nghiệp.
Kiều Mạn Mạn: Ồ.
Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ tiền trảm hậu tấu mua nhà trong Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai, Kiều Mạn Mạn cực kỳ hâm mộ, muốn noi gương hành động của Tiểu Hạ mua một căn nhà. Vì vậy cô ấy hỏi Kiều Tắc có thể đổi Lamborghini lấy nhà được không.
Kiều Tắc từ chối.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy vô cùng tức giận và bất mãn, cho rằng anh trai là kẻ bủn xỉn, ngay cả nhà cũng không mua cho cô ấy!
Cô ấy phàn nàn với Bách Lăng.
Cô ấy nói mình muốn làm hàng xóm với Tiểu Hạ, muốn mua nhà ở vị trí trước sau trái phải nhà của Tiểu Hạ, tiện cho sau này qua chơi.
Kiều Mạn Mạn: Nhà chỉ có 4 căn!
Kiều Mạn Mạn: Bán một căn bớt một căn, anh ấy lo lót tiền cho em mua nhà trước thì sao chứ? Sao lại không được!!
Kiều Mạn Mạn: Em thật sự rất tức giận!!
Nói thật, Bách Lăng không hiểu nổi thao tác mua nhà của Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ.
Nhưng từ trước đến nay anh ấy có thói quen dỗ dành Kiều Mạn Mạn. Thấy cô ấy tức giận bèn thuận theo dỗ dành vài câu, hơn nữa còn trái lương tâm phụ họa mắng Kiều Tắc một lúc, ít nhiều có hơi đâm sau lưng anh em.
Nói chung Kiều Mạn Mạn không tức giận quá lâu.
Vì sau đó, Kiều Mạn Mạn vẫn thành hàng xóm với Tiểu Hạ.
…
Đúng là Bách Lăng và rất nhiều người bạn đều coi Kiều Mạn Mạn như em gái mình, nhưng không thể bảo đảm phần tình cảm này có bị biến chất không.
Xã hội có đủ loại người.
Không phải ai trong số họ cũng trầm mê công việc như Kiều Tắc, Bách Lăng, ế từ trong bụng mẹ tới giờ. Có mấy người thay bạn gái liên tục, rồi có mấy người bề ngoài thì độc thân, nhưng bên người chưa bao giờ thiếu bạn gái.
Quả thật Kiều Mạn Mạn có một túi da rất xinh đẹp, càng lớn càng đẹp.
Thời gian nghỉ hè đi xăm lông mày và xăm môi, khuôn mặt vốn đã xinh xắn được tăng thêm đôi phần thành thục. Cho dù là tuổi tác hay vẻ ngoài, đều không còn là một đứa trẻ nữa.
Cô ấy 18 tuổi rồi, đã là người trưởng thành rồi.
Kiều Tắc và Bách Lăng có chung một người bạn tốt tên Hà Khải Kỳ. Người đó tình cờ thấy Kiều Mạn Mạn, sau đó chưa tới hai ngày đã nhiệt tình theo đuổi Kiều Mạn Mạn.
Kiều Mạn Mạn rất ngơ ngác, Kiều Tắc cũng rất ngơ ngác.
Vì thế, Kiều Tắc mắng Hà Khải Kỳ không ít.
Nói thật thì, dựa theo ý của Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết, về sau rất có thể họ sẽ tìm đối tượng cho Kiều Mạn Mạn trong vòng tròn của nhà họ Kiều và Kiều Tắc.
Nhưng đó là chuyện của sau này, nhất định phải để các vị phụ huynh kiểm định trước. Họ cảm thấy OK rồi mới hỏi ý kiến của Kiều Mạn Mạn.
Xem mắt là xem mắt, nếu hai người đều nhìn trúng nhau thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Nhưng thằng nhãi nhà mày dám mơ ước em gái tao là sai!!
Kiều Tắc vô cùng tức giận, nhắn tin mắng, gọi điện mắng. Buổi trưa ăn cơm còn kéo Bách Lăng mắng chung.
Kiều Tắc mắng Hà Khải Kỳ không phải người, không bằng cầm thú, súc sinh!!
Bách Lăng cũng đành phải mắng Hà Khải Kỳ không phải người, không bằng cầm thú, súc sinh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “Chết tiệt, thằng nhãi kia không nhìn xem mình là loại hàng gì. Bạn gái cũ một bàn tay đếm không hết, có chỗ nào xứng được với Mạn Mạn??”
“Theo những gì tao biết, ít nhất có hai người cũ không phải người dễ đối phó. Lỡ như mấy cô đó ghen tị sinh hận, làm gì Mạn Mạn thì sao?”
“Sao tao có thể để Mạn Mạn yêu đương cùng nó được, thằng đó nghĩ đẹp ghê!”
Kiều Tắc vừa bắt đầu mắng, Bách Lăng liền thầm nghĩ: Không khoa trương như mày nói chứ?
Đúng là Hà Khải Kỳ từng có mấy người bạn gái, nhưng đều chia tay trong vui vẻ, không đến nỗi kinh khủng như vậy. Dù ở phương diện nam nữ đúng là có gì đó, nhưng nhân phẩm có lẽ không có vấn đề gì.
Chẳng qua khi nghe đến đoạn sau, Bách Lăng cảm thấy Kiều Tắc nói rất có lý.
Lỡ như người cũ của cậu ta đầu óc động kinh, nghĩ không thông rồi làm gì Mạn Mạn thì sao?
Hứ.
Bách Lăng: “Thằng nhãi Hà Khải Kỳ này đúng là không phải người!”
Kiều Tắc: “Không sai, tên khốn mơ ước em gái tao đều không phải người!”
Chuyện Hà Khải Kỳ theo đuổi Kiều Mạn Mạn không thành.
…
Quỹ đạo cuộc sống của Bách Lăng và Kiều Mạn Mạn hoàn toàn khác nhau. Từ tháng tư đến nghỉ hè, tổng cộng chỉ gặp ba lần.
Tháng bảy, Bách Lăng nghe Kiều Tắc chê Kiều Mạn Mạn đi làm thẩm mỹ, suýt bị dọa hết hồn. Sau đó mới biết chỉ xăm lông mày và môi, không tính là phẫu thuật thẩm mỹ, cùng lắm chỉ là chỉnh sửa chút thôi.
Kiều Tắc nói: “So với trước kia hơi khác, nhìn không được tự nhiên.”
Bách Lăng chỉ mới thấy cô ấy xăm lông mày và môi trong nhóm bạn bè của Kiều Mạn Mạn.
Anh ấy nói: “Hả? Không phải khá đẹp sao, đẹp hơn trước nhiều đó.”
Kiều Tắc: “… Ừm, chỉ là trông có hơi không tự nhiên.”
Kiều Tắc nói: “Đợi mày gặp nó, mày sẽ biết vì sao tao nói như vậy.”
Nhưng mà, Bách Lăng không có cơ hội gặp Kiều Mạn Mạn.
Có một ngày cuối tuần, Kiều Mạn Mạn đi tập lái xe như thường lệ, nhưng chú Lý trong nhà không có thời gian đi đón cô ấy, đành phải tự bắt xe về nhà.
Trước khi về nhà, là một người yêu thích đồ ngọt, cô ấy cố ý dừng lại mua trà sữa.
Tiệm trà sữa ở ngay dưới cổng công ty Bách Lăng.
Đúng lúc Bách lăng đi gặp khách hàng, đi từ trong công ty ra, thấy một cô gái nhìn hơi quen mắt, sửng sốt một chút. Bởi vì dáng vẻ của cô ấy không giống trong trí nhớ, anh ấy không dám mở miệng xác nhận.
Kiều Mạn Mạn thấy Bách Lăng đi từ công ty ra, khá bất ngờ, vui mừng cười với anh ấy, gọi một tiếng “Anh Bách Lăng.”
Ngày đó cô ấy mặc váy hoa màu lam, dịu dàng trong sáng, làm nổi bật làn da mềm mại trắng tới phát sáng, vô cùng bắt mắt.
Một ánh mắt liền nhận ra trong biển người.
Cực kỳ chấn động thị giác.
Con gái 18 tuổi, mặc trang phục thường ngày và đồng phục học sinh đem tới cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trước kia còn cảm thấy cô ấy là em gái, là trẻ con, giờ đột nhiên được nhắc nhở, cô ấy đã không còn là đứa trẻ khóc thút thít cần dùng kẹo để dỗ nữa rồi.
Đột nhiên Bách Lăng nhớ tới lời Kiều Tắc nói.
Tên khốn nào thèm muốn em gái anh đều không phải người.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Danh sách 100 cái tên trúng thưởng, chắc là mọi người trúng thưởng hết nhỉ??
Trước kia, cho dù là nhà họ Kiều hay là Giang Ngôn Nhất, tất cả đều đang cố gắng cân bằng cả hai bên.
Họ cố gắng không làm ra những hành vi thiên vị quá mức.
Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn luôn có thể cảm nhận được sự công bằng mà mấy vị phụ huynh cố gắng thể hiện ra bên ngoài, chưa từng có kinh nghiệm bị đối xử bất công.
Giờ phút này, Giang Vọng Hạ vì sự “không công bằng” mà lâm vào trầm mặc.
Hai vị đương sự khác dường như không ý thức được hành vi không công bằng này, đang chuyện trò vui vẻ.
Trầm mặc một lúc lâu, cô ngước mắt, ánh mắt nâng lên từ từ, rơi vào người đàn ông ngồi trên ghế lái, trong đầu không nhịn được nảy ra thuyết âm mưu: Không lẽ người này đi chung đường với Kỳ Mộ, muốn châm ngòi quan hệ giữa cô và Mạn Mạn?
Cô không khỏi mím môi.
Giang Vọng Hạ không thân với Bách Lăng, hơn nữa còn sắp thi đại học, không muốn chia ra quá nhiều tinh lực và sự chú ý để xử lý chuyện khác ngoài chuyện học. Cô nghĩ Kiều Tắc hiểu Bách Lăng hơn, tối hôm đó liền tìm Kiều Tắc nói chuyện.
Giang Vọng Hạ nói: “Em cảm thấy anh ấy bụng dạ khó lường, anh đừng để anh ấy lắc lư trước mặt Mạn Mạn nữa.”
Kiều Tắc nghe xong cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt trừng to nhìn em gái, vài giây sau thì lộ ra vẻ mặt lo lắng, bắt đầu lẩm bẩm: “Xong rồi, lẽ nào áp lực học tập của em lớn quá, choáng váng đầu óc luôn rồi?”
Giang Vọng Hạ: “…”
Giang Vọng Hạ:?
Kiều Tắc: “Bách Lăng nhìn Mạn Mạn lớn lên, sẽ không làm chuyện không tốt với Mạn Mạn đâu.”
Nói không khoa trương chút nào, trước đây khi Kiều Mạn Mạn động tý là khóc thút thít, thật sự so với người anh trai là anh thì Bách Lăng còn lo lắng cho cô ấy hơn nhiều. Nhiều khi Bách Lăng sẽ là người đầu tiên dỗ dành bé mít ướt.
Nghĩ đến đây, Kiều Tắc lau mồ hôi.
Sao cứ có cảm giác Bách Lăng giống anh trai của Kiều Mạn Mạn hơn cả anh nhỉ?
Kiều Tắc: Mẹ nó.
Đối với lời giải thích của Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không phải, việc anh ấy không làm chuyện tổn hại tới Kiều Mạn Mạn và việc anh ấy muốn khiêu khích quan hệ giữa em và Mạn Mạn không ảnh hưởng gì tới nhau.”
Cô nói: “Nhỡ anh ấy vì em mà tới thì sao?”
Kiều Tắc: “Cậu ấy thì có ý đồ gì chứ?”
Giang Vọng Hạ: “Không biết, nhưng ngoài chuyện đó ra thì rất khó giải thích được tại sao anh ấy chỉ mua trà sữa cho Mạn Mạn.”
Kiều Tắc có hơi cạn lời.
Kiều Tắc: “Được rồi được rồi, cậu ấy không mua cho em, anh mua cho em, được chưa?”
Giang Vọng Hạ không từ chối, chỉ nói: “Thế thôi cứ chiết khấu cho em đi.”
Kiều Tắc: “…”
…
Kiều Tắc liên tục nhấn mạnh, Bách Lăng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì xấu với Kiều Mạn Mạn, càng không châm ngòi quan hệ giữa hai người. Nhưng Giang Vọng Hạ vẫn không tin, vẫn duy trì thái độ nghi ngờ.
Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, Kiều Tắc đăng ký học lái xe cho hai em gái. Từ trước đến nay Kiều Mạn Mạn được nuông chiều, giờ phải đội mặt trời chói chang tập lái xe có hơi không chịu nổi.
Hôm nay phàn nàn trời quá nóng, ngày mai lại phàn nàn da bị đen đi một tông, ngày kia thì phàn nàn vừa nắng nóng vừa bị đen da, sắp thành cảm nắng luôn rồi.
Có lúc cô ấy sẽ đăng hẳn lên nhóm bạn bè để phàn nàn, có lúc lại chỉ phàn nàn khi trò chuyện cùng người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bách Lăng liên tục đọc được những lời chê bai, không nhịn được bật cười.
Anh ấy suy nghĩ một chút, đánh chữ gửi tin nhắn cho Kiều Mạn Mạn: Anh nghe nói hiệu quả chống nắng của XX rất tốt, anh gửi cho em nhé.
Kiều Mạn Mạn trả lời: Hả? Anh Bách Lăng nghe ai nói vậy?
Bách Lăng: Đồng nghiệp.
Kiều Mạn Mạn: Ồ.
Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ tiền trảm hậu tấu mua nhà trong Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai, Kiều Mạn Mạn cực kỳ hâm mộ, muốn noi gương hành động của Tiểu Hạ mua một căn nhà. Vì vậy cô ấy hỏi Kiều Tắc có thể đổi Lamborghini lấy nhà được không.
Kiều Tắc từ chối.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy vô cùng tức giận và bất mãn, cho rằng anh trai là kẻ bủn xỉn, ngay cả nhà cũng không mua cho cô ấy!
Cô ấy phàn nàn với Bách Lăng.
Cô ấy nói mình muốn làm hàng xóm với Tiểu Hạ, muốn mua nhà ở vị trí trước sau trái phải nhà của Tiểu Hạ, tiện cho sau này qua chơi.
Kiều Mạn Mạn: Nhà chỉ có 4 căn!
Kiều Mạn Mạn: Bán một căn bớt một căn, anh ấy lo lót tiền cho em mua nhà trước thì sao chứ? Sao lại không được!!
Kiều Mạn Mạn: Em thật sự rất tức giận!!
Nói thật, Bách Lăng không hiểu nổi thao tác mua nhà của Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ.
Nhưng từ trước đến nay anh ấy có thói quen dỗ dành Kiều Mạn Mạn. Thấy cô ấy tức giận bèn thuận theo dỗ dành vài câu, hơn nữa còn trái lương tâm phụ họa mắng Kiều Tắc một lúc, ít nhiều có hơi đâm sau lưng anh em.
Nói chung Kiều Mạn Mạn không tức giận quá lâu.
Vì sau đó, Kiều Mạn Mạn vẫn thành hàng xóm với Tiểu Hạ.
…
Đúng là Bách Lăng và rất nhiều người bạn đều coi Kiều Mạn Mạn như em gái mình, nhưng không thể bảo đảm phần tình cảm này có bị biến chất không.
Xã hội có đủ loại người.
Không phải ai trong số họ cũng trầm mê công việc như Kiều Tắc, Bách Lăng, ế từ trong bụng mẹ tới giờ. Có mấy người thay bạn gái liên tục, rồi có mấy người bề ngoài thì độc thân, nhưng bên người chưa bao giờ thiếu bạn gái.
Quả thật Kiều Mạn Mạn có một túi da rất xinh đẹp, càng lớn càng đẹp.
Thời gian nghỉ hè đi xăm lông mày và xăm môi, khuôn mặt vốn đã xinh xắn được tăng thêm đôi phần thành thục. Cho dù là tuổi tác hay vẻ ngoài, đều không còn là một đứa trẻ nữa.
Cô ấy 18 tuổi rồi, đã là người trưởng thành rồi.
Kiều Tắc và Bách Lăng có chung một người bạn tốt tên Hà Khải Kỳ. Người đó tình cờ thấy Kiều Mạn Mạn, sau đó chưa tới hai ngày đã nhiệt tình theo đuổi Kiều Mạn Mạn.
Kiều Mạn Mạn rất ngơ ngác, Kiều Tắc cũng rất ngơ ngác.
Vì thế, Kiều Tắc mắng Hà Khải Kỳ không ít.
Nói thật thì, dựa theo ý của Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết, về sau rất có thể họ sẽ tìm đối tượng cho Kiều Mạn Mạn trong vòng tròn của nhà họ Kiều và Kiều Tắc.
Nhưng đó là chuyện của sau này, nhất định phải để các vị phụ huynh kiểm định trước. Họ cảm thấy OK rồi mới hỏi ý kiến của Kiều Mạn Mạn.
Xem mắt là xem mắt, nếu hai người đều nhìn trúng nhau thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Nhưng thằng nhãi nhà mày dám mơ ước em gái tao là sai!!
Kiều Tắc vô cùng tức giận, nhắn tin mắng, gọi điện mắng. Buổi trưa ăn cơm còn kéo Bách Lăng mắng chung.
Kiều Tắc mắng Hà Khải Kỳ không phải người, không bằng cầm thú, súc sinh!!
Bách Lăng cũng đành phải mắng Hà Khải Kỳ không phải người, không bằng cầm thú, súc sinh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “Chết tiệt, thằng nhãi kia không nhìn xem mình là loại hàng gì. Bạn gái cũ một bàn tay đếm không hết, có chỗ nào xứng được với Mạn Mạn??”
“Theo những gì tao biết, ít nhất có hai người cũ không phải người dễ đối phó. Lỡ như mấy cô đó ghen tị sinh hận, làm gì Mạn Mạn thì sao?”
“Sao tao có thể để Mạn Mạn yêu đương cùng nó được, thằng đó nghĩ đẹp ghê!”
Kiều Tắc vừa bắt đầu mắng, Bách Lăng liền thầm nghĩ: Không khoa trương như mày nói chứ?
Đúng là Hà Khải Kỳ từng có mấy người bạn gái, nhưng đều chia tay trong vui vẻ, không đến nỗi kinh khủng như vậy. Dù ở phương diện nam nữ đúng là có gì đó, nhưng nhân phẩm có lẽ không có vấn đề gì.
Chẳng qua khi nghe đến đoạn sau, Bách Lăng cảm thấy Kiều Tắc nói rất có lý.
Lỡ như người cũ của cậu ta đầu óc động kinh, nghĩ không thông rồi làm gì Mạn Mạn thì sao?
Hứ.
Bách Lăng: “Thằng nhãi Hà Khải Kỳ này đúng là không phải người!”
Kiều Tắc: “Không sai, tên khốn mơ ước em gái tao đều không phải người!”
Chuyện Hà Khải Kỳ theo đuổi Kiều Mạn Mạn không thành.
…
Quỹ đạo cuộc sống của Bách Lăng và Kiều Mạn Mạn hoàn toàn khác nhau. Từ tháng tư đến nghỉ hè, tổng cộng chỉ gặp ba lần.
Tháng bảy, Bách Lăng nghe Kiều Tắc chê Kiều Mạn Mạn đi làm thẩm mỹ, suýt bị dọa hết hồn. Sau đó mới biết chỉ xăm lông mày và môi, không tính là phẫu thuật thẩm mỹ, cùng lắm chỉ là chỉnh sửa chút thôi.
Kiều Tắc nói: “So với trước kia hơi khác, nhìn không được tự nhiên.”
Bách Lăng chỉ mới thấy cô ấy xăm lông mày và môi trong nhóm bạn bè của Kiều Mạn Mạn.
Anh ấy nói: “Hả? Không phải khá đẹp sao, đẹp hơn trước nhiều đó.”
Kiều Tắc: “… Ừm, chỉ là trông có hơi không tự nhiên.”
Kiều Tắc nói: “Đợi mày gặp nó, mày sẽ biết vì sao tao nói như vậy.”
Nhưng mà, Bách Lăng không có cơ hội gặp Kiều Mạn Mạn.
Có một ngày cuối tuần, Kiều Mạn Mạn đi tập lái xe như thường lệ, nhưng chú Lý trong nhà không có thời gian đi đón cô ấy, đành phải tự bắt xe về nhà.
Trước khi về nhà, là một người yêu thích đồ ngọt, cô ấy cố ý dừng lại mua trà sữa.
Tiệm trà sữa ở ngay dưới cổng công ty Bách Lăng.
Đúng lúc Bách lăng đi gặp khách hàng, đi từ trong công ty ra, thấy một cô gái nhìn hơi quen mắt, sửng sốt một chút. Bởi vì dáng vẻ của cô ấy không giống trong trí nhớ, anh ấy không dám mở miệng xác nhận.
Kiều Mạn Mạn thấy Bách Lăng đi từ công ty ra, khá bất ngờ, vui mừng cười với anh ấy, gọi một tiếng “Anh Bách Lăng.”
Ngày đó cô ấy mặc váy hoa màu lam, dịu dàng trong sáng, làm nổi bật làn da mềm mại trắng tới phát sáng, vô cùng bắt mắt.
Một ánh mắt liền nhận ra trong biển người.
Cực kỳ chấn động thị giác.
Con gái 18 tuổi, mặc trang phục thường ngày và đồng phục học sinh đem tới cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trước kia còn cảm thấy cô ấy là em gái, là trẻ con, giờ đột nhiên được nhắc nhở, cô ấy đã không còn là đứa trẻ khóc thút thít cần dùng kẹo để dỗ nữa rồi.
Đột nhiên Bách Lăng nhớ tới lời Kiều Tắc nói.
Tên khốn nào thèm muốn em gái anh đều không phải người.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Danh sách 100 cái tên trúng thưởng, chắc là mọi người trúng thưởng hết nhỉ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất