Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Chương 69: Ngoại truyện 7
Bách Lăng cố giữ bình tĩnh, cố gắng phớt lờ tiếng “thình thịch” phát ra từ lồng ngực. Anh ấy cười với Kiều Mạn Mạn như mọi lần, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng đã ý thức được vừa hỏi một câu vô tri.
Ngoại trừ mua trà sữa, cô ấy còn có thể tới đây làm gì?
Cũng không thể là tới thăm anh ấy được.
Anh ấy không nhịn được bật cười.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy lần thứ hai Bách Lăng cười hơi kỳ lạ, nhưng không để trong lòng, cũng không cảm thấy Bách Lăng hỏi “tới đây làm gì” là nhảm nhí.
Cô ấy ngoan ngoãn giải thích với anh ấy: “Vừa tập xe xong, đến đây mua trà sữa uống ạ.”
Bách Lăng gật gật đầu.
Anh ấy hẹn khách hàng, tuy thời gian không tính là gấp, nhưng đến muộn hoặc đến sát giờ thì không tốt lắm, vậy nên không thể tán gẫu cùng Mạn Mạn quá lâu, chỉ hàn huyên vài câu.
Anh ấy nói: “Nếu không có việc gì thì lên trên ngồi một lát. Ba giờ sẽ có phục vụ trà chiều.”
Anh ấy thuận miệng nhắc.
Lý do thoái thác như vậy không khác gì câu “Có rảnh thì lên uống trà”, “Lần sau có thời gian thì ăn cơm cùng nhau”, là lời khách sáo của người trưởng thành, nghe thôi là được, không nên cho là thật.
Nhưng mà, sao Kiều Ngốc Ngốc biết anh ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ?
Tất nhiên cô ấy cho là thật.
Cô ấy không nghĩ ngợi gì đã cười đồng ý: “Được ạ!”
Bách Lăng ngẩn người.
Kiều Mạn Mạn nhìn anh ấy, hỏi: “Anh Bách Lăng, khi nào anh về?”
Cô ấy thấy Bách Lăng cầm theo cặp văn kiện, còn có thư ký theo phía sau, không ngốc đến mức không nhìn ra là họ phải ra ngoài, vì thế không nhịn được hỏi.
Bách Lăng cố ý nói: “Chắc là không về trước khi phục vụ trà chiều được.”
Kiều Mạn Mạn: “… Thế em còn được ăn đồ ngọt của buổi trà chiều không?”
Bách Lăng bật cười: “Nếu em lên văn phòng anh chờ, chắc sẽ có người hỏi xem em có muốn uống trà chiều không.”
Ý là cô ấy có thể được dùng phần trà chiều của Bách lăng.
Vì thế, Kiều Mạn Mạn vui vẻ gọi điện cho chú quản gia, nói buổi trưa không về nhà ăn cơm nữa.
Chú quản gia không có ý kiến gì, nhưng đột nhiên tò mò hỏi một câu có phải cô ấy ăn cơm ở ngoài cùng bạn bè không.
Kiều Mạn Mạn nói: “Không phải, cháu muốn đi ăn chực anh Bách Lăng.”
Quản gia: “… Hả? Thế thì ngại quá, cô chủ, hay là cháu đến công ty cậu chủ ăn cơm đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu chủ” mà quản gia nói là Kiều Tắc.
Kiều Mạn Mạn từ chối, bởi vì trà chiều của công ty anh trai không nhiều bằng công ty Bách Lăng.
Chú quản gia tỏ vẻ cô ấy vui là được.
Thư ký của Bách Lăng biết Kiều Tắc, cũng biết hai em gái của Kiều Tắc. Đều nói con gái đến tuổi 18 sẽ thay đổi, ban đầu không nhận ra, nhưng nghe thấy cô ấy gọi “anh Bách Lăng” liền biết cô ấy là ai.
Nghe lời cô ấy nói có ý muốn theo họ đi gặp khách hàng để ăn chực, ánh mắt cô thư ký kín đáo nhìn sếp nhà mình.
Người lớn nói chuyện công việc, sao có thể đưa trẻ con đi được?
Anh ấy muốn khách hàng nghĩ gì chứ!!
Bách Lăng giả vờ không thấy ánh mắt của thư ký, quay đầu nói với cô gái bên cạnh: “Ừ, thế em lên văn phòng anh trước đi. Sắp đến giờ cơm rồi, em có thể đến nhà ăn nhân viên, cũng có thể đi tìm anh trai em.”
Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Kiều Mạn Mạn đưa mắt nhìn Bách Lăng rời đi, nghĩ đến đúng là công ty của anh trai cũng ở gần đây, nhưng trước tiên cô ấy phải tới tiệm trà sữa đằng trước mua trà sữa đã.
Cô ấy gọi trà sữa cho mình xong, ngẫm nghĩ, lại gọi thêm cho anh trai một cốc trà sữa mà anh không thích uống. Sau đó mang theo hai cốc trà sữa đi tìm anh trai ăn chực.
Kiều Tắc thấy em gái tới thăm mình, còn mang trà sữa cho anh, cực kỳ cảm động.
Đáng tiếc là, em gái ngốc nhớ lộn, anh không thích uống vị mới này.
Kiều Mạn Mạn đành phải tự uống cả hai cốc trà sữa.
Buổi trưa Kiều Mạn Mạn ăn cơm cùng anh trai, Kiều Tắc bận rộn cả buổi sáng, có vài chi tiết không chú ý tới. Cuối cùng lúc ăn cơm mới thoát khỏi bầu không khí làm việc khẩn trương, nghĩ đến những chuyện đã bỏ qua.
Kiều Tắc nhìn em gái mình, hỏi: “Sao hôm nay em lại tới đây?”
Ánh mắt anh mang theo nghi ngờ: “Em không giống người sẽ tốt bụng mang trà sữa cho anh uống.”
Không có việc thì không đến gõ cửa, câu này là đang nói cô ấy.
Mắt Kiều Mạn Mạn tràn đầy chân thành: “Sao có thể! Đương nhiên là em tới mời anh trai uống trà sữa mà!”
Kiều Tắc: “Anh không tin.”
Đứa ngốc này ngay cả vị trà sữa bình thường anh thích mà cũng nhớ lộn.
Kiều Mạn Mạn lộ ra biểu cảm buồn bã đau lòng: “Được rồi, ngày mai em học lái xe xong sẽ mua trà sữa anh thích rồi đi tìm anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “… Em vui là được.”
Kiều Mạn Mạn: “Ồ.”
Ăn cơm trưa xong, Kiều Mạn Mạn không nói với Kiều Tắc rằng định đến công ty Bách Lăng uống trà chiều, Kiều Tắc tưởng cô ấy muốn về nhà, dặn dò mấy câu “Chú ý an toàn.”
Kiều Mạn Mạn gật đầu “Dạ dạ”, sau đó quay đầu sang phía bên Bách Lăng.
Lúc Kiều Mạn Mạn đến công ty Bách Lăng, Bách Lăng còn chưa về. Nhưng anh ấy đã dặn dò nhân viên, nếu em gái của Kiều Tắc tới thì chuẩn bị cho cô ấy một phần trà chiều, bảo cô ấy đến văn phòng của anh ấy.
Bách Lăng không hề nghi ngờ mức độ yêu thích đồ ngọt của Kiều Mạn Mạn, nhất định cô ấy sẽ đến dùng trà chiều. Nhưng anh ấy không nghĩ tới lúc trở về vẫn gặp được cô ấy, vốn nghĩ cô ấy uống trà sữa ăn đồ ngọt xong sẽ đi về, không ngờ là cô ấy còn ở văn phòng đợi anh ấy về.
Bách Lăng hơi bất ngờ.
Giờ tan làm là 6 giờ, bây giờ đã hơn 4 giờ, Kiều Mạn Mạn ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn Bách Lăng, hỏi: “Anh Bách Lăng, tối nay anh có phải tăng ca không?”
Bách Lăng nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong mắt phản chiếu gương mặt của cô ấy, không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Hai tay Kiều Mạn Mạn chống cằm, mở to mắt nhìn.
Cô ấy nói chậm rãi: “Buổi trưa đi ăn cơm của anh trai rồi, nhưng em vẫn chưa ăn cơm của anh Bách Lăng, không nên nặng bên này nhẹ bên kia.”
“Có lẽ, tối nay anh nên mời em ăn cơm nhỉ?”
…
Chạng vạng tối, chú quản gia lại nhận được điện thoại của Kiều Mạn Mạn, nói buổi tối không về nhà ăn cơm.
Chú quản gia không lạ gì.
Dù sao nghỉ đông và nghỉ hè trước kia Kiều Mạn Mạn luôn thích chơi ở ngoài với bạn bè, chơi muộn thì dứt khoát ở ngoài ăn cơm tối xong mới về.
Chú nghĩ lần này cũng giống vậy.
Nhưng, chú quản gia vẫn lắm miệng hỏi một câu có phải cô ấy ăn cơm ở ngoài cùng bạn bè không.
Kiều Mạn Mạn nói: “Không phải đâu, anh Bách Lăng nói muốn mời cháu ăn cơm tối.”
Quản gia: “… Hả?”
Chạng vạng tối, Kiều Tắc vẫn đang tăng ca ở công ty, không về nhà ăn cơm.
7 giờ tối, Giang Vọng Hạ nhìn bàn ăn trống rỗng trước mặt, thầm nghĩ: Họ Kiều hai người đều không về nhà ăn cơm, tốt nhất là không phải hai người lén lút giấu em ăn ở ngoài xong mới về đó.
Lời vừa nói ra khỏi miệng đã ý thức được vừa hỏi một câu vô tri.
Ngoại trừ mua trà sữa, cô ấy còn có thể tới đây làm gì?
Cũng không thể là tới thăm anh ấy được.
Anh ấy không nhịn được bật cười.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy lần thứ hai Bách Lăng cười hơi kỳ lạ, nhưng không để trong lòng, cũng không cảm thấy Bách Lăng hỏi “tới đây làm gì” là nhảm nhí.
Cô ấy ngoan ngoãn giải thích với anh ấy: “Vừa tập xe xong, đến đây mua trà sữa uống ạ.”
Bách Lăng gật gật đầu.
Anh ấy hẹn khách hàng, tuy thời gian không tính là gấp, nhưng đến muộn hoặc đến sát giờ thì không tốt lắm, vậy nên không thể tán gẫu cùng Mạn Mạn quá lâu, chỉ hàn huyên vài câu.
Anh ấy nói: “Nếu không có việc gì thì lên trên ngồi một lát. Ba giờ sẽ có phục vụ trà chiều.”
Anh ấy thuận miệng nhắc.
Lý do thoái thác như vậy không khác gì câu “Có rảnh thì lên uống trà”, “Lần sau có thời gian thì ăn cơm cùng nhau”, là lời khách sáo của người trưởng thành, nghe thôi là được, không nên cho là thật.
Nhưng mà, sao Kiều Ngốc Ngốc biết anh ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ?
Tất nhiên cô ấy cho là thật.
Cô ấy không nghĩ ngợi gì đã cười đồng ý: “Được ạ!”
Bách Lăng ngẩn người.
Kiều Mạn Mạn nhìn anh ấy, hỏi: “Anh Bách Lăng, khi nào anh về?”
Cô ấy thấy Bách Lăng cầm theo cặp văn kiện, còn có thư ký theo phía sau, không ngốc đến mức không nhìn ra là họ phải ra ngoài, vì thế không nhịn được hỏi.
Bách Lăng cố ý nói: “Chắc là không về trước khi phục vụ trà chiều được.”
Kiều Mạn Mạn: “… Thế em còn được ăn đồ ngọt của buổi trà chiều không?”
Bách Lăng bật cười: “Nếu em lên văn phòng anh chờ, chắc sẽ có người hỏi xem em có muốn uống trà chiều không.”
Ý là cô ấy có thể được dùng phần trà chiều của Bách lăng.
Vì thế, Kiều Mạn Mạn vui vẻ gọi điện cho chú quản gia, nói buổi trưa không về nhà ăn cơm nữa.
Chú quản gia không có ý kiến gì, nhưng đột nhiên tò mò hỏi một câu có phải cô ấy ăn cơm ở ngoài cùng bạn bè không.
Kiều Mạn Mạn nói: “Không phải, cháu muốn đi ăn chực anh Bách Lăng.”
Quản gia: “… Hả? Thế thì ngại quá, cô chủ, hay là cháu đến công ty cậu chủ ăn cơm đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu chủ” mà quản gia nói là Kiều Tắc.
Kiều Mạn Mạn từ chối, bởi vì trà chiều của công ty anh trai không nhiều bằng công ty Bách Lăng.
Chú quản gia tỏ vẻ cô ấy vui là được.
Thư ký của Bách Lăng biết Kiều Tắc, cũng biết hai em gái của Kiều Tắc. Đều nói con gái đến tuổi 18 sẽ thay đổi, ban đầu không nhận ra, nhưng nghe thấy cô ấy gọi “anh Bách Lăng” liền biết cô ấy là ai.
Nghe lời cô ấy nói có ý muốn theo họ đi gặp khách hàng để ăn chực, ánh mắt cô thư ký kín đáo nhìn sếp nhà mình.
Người lớn nói chuyện công việc, sao có thể đưa trẻ con đi được?
Anh ấy muốn khách hàng nghĩ gì chứ!!
Bách Lăng giả vờ không thấy ánh mắt của thư ký, quay đầu nói với cô gái bên cạnh: “Ừ, thế em lên văn phòng anh trước đi. Sắp đến giờ cơm rồi, em có thể đến nhà ăn nhân viên, cũng có thể đi tìm anh trai em.”
Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Kiều Mạn Mạn đưa mắt nhìn Bách Lăng rời đi, nghĩ đến đúng là công ty của anh trai cũng ở gần đây, nhưng trước tiên cô ấy phải tới tiệm trà sữa đằng trước mua trà sữa đã.
Cô ấy gọi trà sữa cho mình xong, ngẫm nghĩ, lại gọi thêm cho anh trai một cốc trà sữa mà anh không thích uống. Sau đó mang theo hai cốc trà sữa đi tìm anh trai ăn chực.
Kiều Tắc thấy em gái tới thăm mình, còn mang trà sữa cho anh, cực kỳ cảm động.
Đáng tiếc là, em gái ngốc nhớ lộn, anh không thích uống vị mới này.
Kiều Mạn Mạn đành phải tự uống cả hai cốc trà sữa.
Buổi trưa Kiều Mạn Mạn ăn cơm cùng anh trai, Kiều Tắc bận rộn cả buổi sáng, có vài chi tiết không chú ý tới. Cuối cùng lúc ăn cơm mới thoát khỏi bầu không khí làm việc khẩn trương, nghĩ đến những chuyện đã bỏ qua.
Kiều Tắc nhìn em gái mình, hỏi: “Sao hôm nay em lại tới đây?”
Ánh mắt anh mang theo nghi ngờ: “Em không giống người sẽ tốt bụng mang trà sữa cho anh uống.”
Không có việc thì không đến gõ cửa, câu này là đang nói cô ấy.
Mắt Kiều Mạn Mạn tràn đầy chân thành: “Sao có thể! Đương nhiên là em tới mời anh trai uống trà sữa mà!”
Kiều Tắc: “Anh không tin.”
Đứa ngốc này ngay cả vị trà sữa bình thường anh thích mà cũng nhớ lộn.
Kiều Mạn Mạn lộ ra biểu cảm buồn bã đau lòng: “Được rồi, ngày mai em học lái xe xong sẽ mua trà sữa anh thích rồi đi tìm anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “… Em vui là được.”
Kiều Mạn Mạn: “Ồ.”
Ăn cơm trưa xong, Kiều Mạn Mạn không nói với Kiều Tắc rằng định đến công ty Bách Lăng uống trà chiều, Kiều Tắc tưởng cô ấy muốn về nhà, dặn dò mấy câu “Chú ý an toàn.”
Kiều Mạn Mạn gật đầu “Dạ dạ”, sau đó quay đầu sang phía bên Bách Lăng.
Lúc Kiều Mạn Mạn đến công ty Bách Lăng, Bách Lăng còn chưa về. Nhưng anh ấy đã dặn dò nhân viên, nếu em gái của Kiều Tắc tới thì chuẩn bị cho cô ấy một phần trà chiều, bảo cô ấy đến văn phòng của anh ấy.
Bách Lăng không hề nghi ngờ mức độ yêu thích đồ ngọt của Kiều Mạn Mạn, nhất định cô ấy sẽ đến dùng trà chiều. Nhưng anh ấy không nghĩ tới lúc trở về vẫn gặp được cô ấy, vốn nghĩ cô ấy uống trà sữa ăn đồ ngọt xong sẽ đi về, không ngờ là cô ấy còn ở văn phòng đợi anh ấy về.
Bách Lăng hơi bất ngờ.
Giờ tan làm là 6 giờ, bây giờ đã hơn 4 giờ, Kiều Mạn Mạn ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn Bách Lăng, hỏi: “Anh Bách Lăng, tối nay anh có phải tăng ca không?”
Bách Lăng nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong mắt phản chiếu gương mặt của cô ấy, không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Hai tay Kiều Mạn Mạn chống cằm, mở to mắt nhìn.
Cô ấy nói chậm rãi: “Buổi trưa đi ăn cơm của anh trai rồi, nhưng em vẫn chưa ăn cơm của anh Bách Lăng, không nên nặng bên này nhẹ bên kia.”
“Có lẽ, tối nay anh nên mời em ăn cơm nhỉ?”
…
Chạng vạng tối, chú quản gia lại nhận được điện thoại của Kiều Mạn Mạn, nói buổi tối không về nhà ăn cơm.
Chú quản gia không lạ gì.
Dù sao nghỉ đông và nghỉ hè trước kia Kiều Mạn Mạn luôn thích chơi ở ngoài với bạn bè, chơi muộn thì dứt khoát ở ngoài ăn cơm tối xong mới về.
Chú nghĩ lần này cũng giống vậy.
Nhưng, chú quản gia vẫn lắm miệng hỏi một câu có phải cô ấy ăn cơm ở ngoài cùng bạn bè không.
Kiều Mạn Mạn nói: “Không phải đâu, anh Bách Lăng nói muốn mời cháu ăn cơm tối.”
Quản gia: “… Hả?”
Chạng vạng tối, Kiều Tắc vẫn đang tăng ca ở công ty, không về nhà ăn cơm.
7 giờ tối, Giang Vọng Hạ nhìn bàn ăn trống rỗng trước mặt, thầm nghĩ: Họ Kiều hai người đều không về nhà ăn cơm, tốt nhất là không phải hai người lén lút giấu em ăn ở ngoài xong mới về đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất