Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Chương 70: Ngoại truyện 8
Kiều Mạn Mạn nói được làm được, nói tặng trà sữa cho anh trai, ngày hôm sau học lái xe xong liền đi mua trà sữa, mang qua cho anh trai.
Kiều Mạn Mạn mang tới một vị trà sữa khác mà Kiều Tắc không thích.
Kiều Tắc không kiềm được rơi vào suy nghĩ: “… Kiều Mạn Mạn, anh nghi ngờ là em cố ý.”
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc giơ hai bàn tay lên, che miệng: “Hả, lẽ nào em nhớ sai rồi? Anh, anh không thích uống vị này sao?”
Kiều Tắc cố gắng nhịn lại xúc động muốn trợn trắng mắt, giọng điệu tràn đầy sự hoài nghi: “Anh nghi ngờ vì em muốn uống hai cốc trà sữa nên cố tình mua vị mà anh không thích.”
Kiều Mạn Mạn lắc lắc đầu phủ nhận, tỏ vẻ bản thân không phải loại người như vậy.
Hấp thụ quá nhiều caffein không tốt cho cơ thể, Kiều Tắc nói với em gái: “Em mang qua cho Bách Lăng, cứ nói là anh mời cậu ấy uống.”
“Yên tâm, anh sẽ nói với cậu ấy dù có mang trà sữa đi vứt cũng không cho em uống, đừng mơ được uống cốc trà sữa thứ hai.”
Kiều Tắc diễn tả cực kỳ sinh động cho em gái xem trò đùa “Nhìn thấy cốc trà sữa này chưa”, “Có đổ đi cũng không cho em uống.”
Mạn Mạn ngốc vô cùng tức giận, nói anh trai là tên bủn xỉn, trà sữa anh không uống lại đem đi cho anh Bách Lăng chứ không cho cô ấy!
Cô ấy nói: “Anh, anh còn keo kiệt như thế sẽ không tìm được bạn gái đâu!”
Kiều Tắc mặt không biến sắc: “Ừ.”
Kiều Mạn Mạn: “Anh trai, em cảm thấy làm người nên rộng lượng một chút!”
Kiều Tắc mặt vẫn không biến sắc như cũ: “Ừ.”
Kiều Mạn Mạn: “Anh…”
Kiều Tắc vẫn còn một đống công việc bận rộn, thật sự không muốn lãng phí oxi với em gái nữa, mở miệng đuổi người: “Đi nhanh đi nhanh, nếu không đá trong trà sữa tan hết uống không ngon.”
Kiều Mạn Mạn “Dạ” một tiếng, do dự hỏi: “Lát nữa em qua đây ăn cơm với anh nhé?”
Kiều Tắc không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời không đổ mưa, anh thầm nghĩ: Thật sự quá kì lạ, sao Mạn Mạn lại nghĩ đến qua đây ăn cơm với anh?
Cô ấy không về nhà ăn cơm sao?
Anh hỏi thành lời.
Kiều Mạn Mạn nói chậm rì: “Tiểu Hạ không về nhà, buổi trưa chỉ có một mình em, chán lắm, không có ai nói chuyện cùng em.”
Cô ấy thích nói chuyện với người khác.
Kiều Tắc thật sự có quá nhiều việc phải xử lý, không có thời gian ăn cơm trò chuyện cùng em gái, cho nên quyết định đẩy người anh em của mình vào hố lửa: “Cũng sắp đến giờ cơm rồi, hay là em ăn cơm với Bách Lăng luôn đi.”
Anh nói: “Em tặng trà sữa cho cậu ấy, để cậu ấy mời em một bữa cơm ngon, nhất định cậu ấy sẽ bằng lòng.”
Kiều Mạn Mạn: “Em...”
Kiều Tắc quyết định đuổi người: “Đi đi đi đi, đi nhanh.”
Kiều Mạn Mạn bị đuổi ra khỏi văn phòng trách nhiệm nặng nề, dưới lời uy hiếp “Em mà dám uống trà sữa của anh sẽ chặn luôn tiền tiêu vặt của em”, tỏ ra vô cùng không tình nguyện, không thể không tặng trà sữa cho Bách Lăng.
Liên tục thấy Kiều Mạn Mạn tới đây hai ngày, Bách Lăng ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không thấy trời đổ mưa, chợt có chút cảm giác được cưng mà sợ.
Không ngờ Mạn Mạn lại tới tìm anh ấy.
Kiều Mạn Mạn thấy động tác của Bách Lăng, hơi quen quen nhỉ, cô ấy nhàn nhạt nhìn anh ấy, nói: “Anh em nói anh ấy không thích trà sữa em mua cho anh ấy, bảo em mang qua đây tặng anh.”
Nghe xem, là anh trai không thích trà sữa cô ấy mua.
Nói tủi thân ghê nha.
Sao có thể là do cô ấy cố tình mua trà sữa anh trai không thích chứ?
Bách Lăng chỉ nghe ra sự tủi thân của cô ấy, bèn mở miệng giải thích với cô ấy: “Không phải anh trai em không thích trà sữa em mua, chỉ là trùng hợp không thích vị này thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Anh ấy nói: “Anh trai em lắm chuyện thế đấy, em kệ cậu ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Mạn Mạn không nóng không lạnh “Dạ” một tiếng.
Bách Lăng không thích uống trà sữa, anh ấy nhận xong lại đẩy về, nói: “Em uống đi.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, hỏi: “Anh trai mà biết thì không tốt lắm nhỉ?”
Bách Lăng: “Chúng mình không nói, sao mà cậu ấy biết được?”
Kiều Mạn Mạn: “Không chắc đâu, nhỡ có ai đấy mách lẻo thì sao?”
Bách Lăng: “… Ai mách lẻo?”
Kiều Mạn Mạn cây ngay không sợ chết đứng: “Em nè!”
Bách Lăng hơi sửng sốt, không khỏi bật cười, sau đó cười hỏi cô ấy: “Cho nên lý do mà em mách lẻo là?”
Kiều Mạn Mạn: “Vẫn chưa nghĩ ra ạ.”
Cô ấy nói: “Có thể do anh không cho em ké trà chiều ở công ty anh, em không vui. Em không vui thì có thể sẽ mách lẻo với anh trai.”
Nghe xong câu trả lời mơ hồ ấy, Bách Lăng buồn cười, lại hỏi: “Em mách lẻo có ích gì chứ?”
Kiều Mạn Mạn nghiêm túc nói: “Anh em rất cưng em, anh ấy mà biết nhất định sẽ tìm anh tính sổ đấy. Sau đó quan hệ giữa hai người sẽ xấu đi, nói không chừng sẽ không làm bạn bè nữa.”
Biểu cảm cô ấy cực kỳ nghiêm túc, như thể đang nói một sự thật cực kỳ nghiêm trọng.
Bầu không khí đã dâng cao đến mức này rồi, nếu không phối hợp thì có hơi phụ công cô ấy nhỉ.
Anh ấy ra vẻ suy nghĩ sâu xa, như là thật sự lo lắng sẽ mất đi người bạn tốt, người anh em tốt này, lộ ra vẻ mặt lo lắng, thỉnh giáo cô giáo nhỏ trước mặt: “Vậy anh nên làm gì bây giờ?”
Kiều Mạn Mạn: “Anh nên để em ké trà chiều của công ty!”
Bách Lăng: “Được.”
Kiều Mạn Mạn: “Buổi tối anh nên tiếp tục mời em ăn cơm!”
Bách Lăng: “Được! … Hả?”
Bách Lăng đồng ý theo bản năng, nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng...
Hả?
Tiếp tục mời cô ấy ăn cơm?
Kiều Mạn Mạn nhìn anh ấy, uy hiếp: “Nếu anh không mời em ăn cơm, em sẽ mách lẻo với anh trai đấy!”
Bách Lăng tỏ vẻ bị uy hiếp, vội vàng đồng ý nhất định sẽ mời cô ấy ăn cơm, nói cô ấy giơ cao đánh khẽ, đừng có mách lẻo với Kiều Tắc.
Anh ấy vô cùng đau đớn: “Tình nghĩa hơn 20 năm giữa anh và anh trai em, không thể cứ sụp đổ như vậy được.”
Kiều Mạn Mạn diễn xuất vụng về cuối cùng không giữ được nữa, bật cười ra tiếng, nhưng chưa cười được mấy tiếng đã thu ý cười lại, nói như thật: “Tốt nhất anh nói được làm được.”
Bách Lăng cũng phối hợp, nói: “Đương nhiên nói được làm được, anh có lừa em bao giờ chưa?”
Nghe được câu này, Kiều Mạn Mạn ngẫm nghĩ, đúng là Bách Lăng chưa lừa cô ấy bao giờ.
“Được rồi, đương nhiên em tin anh.”
…
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ câu “ăn cơm một mình quá chán” của Kiều Mạn Mạn, cái ý thức trách nhiệm chết tiệt của Kiều Tắc khiến anh cảm thấy hơi có lỗi, quyết định đặt những công việc sứt đầu mẻ trán kia sang một bên, về nhà ăn tối cùng hai em gái.
6 giờ 40 phút tối, Giang Vọng Hạ ngồi trên sofa chơi di động thấy Kiều Tắc về liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời lặn ở phía Tây chứ không phải ở phía Đông.
Thật sự quá đáng ngạc nhiên, người cuồng tăng ca về nhà trước 10 giờ?
Cô nói: “Lẽ nào là khách hàng hẹn lịch xong rồi lại cho anh leo cây?”
Nếu không sao anh về nhà rồi?
Kiều Tắc thầm nghĩ: Thật sự là miệng chó không phun được ngà voi. Nghe câu này xem, giống cái dạng gì chứ?
Làm như anh chỉ lo công việc không để ý đến lũ trẻ đợi đi ngủ ở nhà vậy.
Anh nhẫn nại, nói: “Anh nghĩ hai đứa ăn cơm ở nhà có thể sẽ hơi vắng vẻ, nên về sớm chút.”
Không thấy Kiều Mạn Mạn, lại hỏi: “Mạn Mạn đâu?”
Bị hỏi như vậy, nháy mắt sắc mặt Giang Vọng Hạ trở nên kỳ quái, ngước mắt lên nhìn Kiều Tắc, nói: “Cậu ấy không nói cho anh sao? Cậu ấy nói lại không về nhà ăn cơm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc:?
Kiều Tắc bị chữ “lại” này làm cho bối rối: “Đợi chút, em nói con bé “lại” không về nhà ăn cơm?”
Không thể nào không thể nào?
Anh cố ý về nhà ăn tối cùng hai em gái, kết quả hai thiếu một?
Đừng đối xử với anh như thế chứ!!
Nhìn thấy anh ruột hơi phát điên, Giang Vọng Hạ biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, nói: “Mấy ngày nay cậu ấy không về nhà ăn tối, hình như buổi trưa cũng không về.”
Buổi sáng Giang Vọng Hạ tập lái xong thì đến viện cờ, buổi trưa ở lại viện cờ, không về nhà ăn trưa, tất nhiên sẽ không biết buổi trưa Kiều Mạn Mạn có về nhà không.
Nhưng cô đoán là không.
Kiều Tắc khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, lập tức truy hỏi: “Con bé không về nhà ăn cơm thì đi đâu chứ?”
Anh cực kỳ giống những phụ huynh nghe thấy con gái đêm không về nhà ngủ, tự bổ não một đống chuyện linh tinh.
Giang Vọng Hạ nhún vai, tỏ vẻ cô không biết.
Quan hệ giữa hai người đúng là rất tốt, nhưng vẫn cần có không gian riêng tư của mình. Giống như Kiều Mạn Mạn chưa bao giờ hỏi chuyện của cô và Trần Linh Vũ, cô sẽ không hỏi Kiều Ngốc Ngốc.
Nếu Kiều Ngốc Ngốc chủ động đề cập với cô, vậy thì khác.
Nhưng mà, Kiều Ngốc Ngốc không chủ động đề cập.
Kiều Tắc cho rằng hành vi mấy ngày liên tục không về nhà ăn trưa, ăn tối của Kiều Mạn Mạn rất khả nghi, có chuyện của Kỳ Mộ và cuộc đụng độ lần trước, anh không thể không tự bổ não và mở ra đủ hình thức lo lắng. Trong lòng nghi ngờ có phải có thằng khốn nào bắt cóc Kiều Mạn Mạn rồi không.
Cô gái như Kiều Ngốc Ngốc, rất dễ bị bắt cóc.
Anh bình tĩnh cầm di động lên, bấm số của em gái ngốc.
Chuông chưa vang mấy tiếng, điện thoại đã được nhận, đầu bên kia truyền đến giọng của Kiều Mạn Mạn: “Alo, anh tìm em có chuyện gì đấy?”
Kiều Tắc đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Em đang ở cùng ai?”
Kiều Mạn Mạn: “Ở với anh Bách Lăng ạ.”
Kiều Tắc nghe xong, hóa ra là ở cùng Bách Lăng, thế thì yên tâm rồi.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Bách Lăng bắt cóc Kiều Mạn Mạn. Đừng hỏi, hỏi thì chính là anh tin tưởng vô điều kiện với bạn tốt.
Anh dặn dò em gái vài câu, sau đó lại bảo cô đưa di động cho Bách Lăng, dặn Bách Lăng chăm sóc tốt cho Kiều Mạn Mạn, đưa cô về nhà sớm chút, Bách Lăng đương nhiên sẽ không nói “Không được.”
Giang Vọng Hạ duy trì tư thế ngồi nghịch di động trên sofa, nói chuyện với Trần Linh Vũ, nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng đến việc cô dỏng tai lên nghe Kiều Tắc nói chuyện với Kiều Mạn Mạn, Bách Lăng.
Tuy rằng không nghe được hai người đầu bên kia nói gì, nhưng dựa vào câu hỏi và câu trả lời của Kiều Tắc, vẫn có thể đoán được đại khái.
Kiều Tắc kết thúc cuộc gọi, thấy Giang Vọng Hạ mặt ô cảm nhìn mình, nhất thời không hiểu sao.
Kiều Tắc hỏi em gái: “Sao em lại nhìn anh bằng cái ánh mắt ấy?”
Ánh mắt Giang Vọng Hạ lặng như nước, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy Kiều Mạn Mạn cùng ra ngoài với Bách Lăng rất có vấn đề sao?”
Kiều Tắc không hiểu có vấn đề gì.
Kiều Tắc: “Trước kia Mạn Mạn thích đi theo người khác, Bách Lăng là người kiên nhẫn với con bé nhất. Họ ra ngoài ăn cơm cùng nhau không có vấn đề gì mà?”
Giang Vọng Hạ: “… Anh, hình như em hơi hiểu sao anh lại độc thân đến giờ rồi.”
Giang Vọng Hạ: “Loại trai thẳng như anh, hết cứu rồi.”
Kiều Tắc:??
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Tắc: Báo cáo, nơi này có người một lời không hợp liền công kích nhân thân.
Kiều Mạn Mạn mang tới một vị trà sữa khác mà Kiều Tắc không thích.
Kiều Tắc không kiềm được rơi vào suy nghĩ: “… Kiều Mạn Mạn, anh nghi ngờ là em cố ý.”
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc giơ hai bàn tay lên, che miệng: “Hả, lẽ nào em nhớ sai rồi? Anh, anh không thích uống vị này sao?”
Kiều Tắc cố gắng nhịn lại xúc động muốn trợn trắng mắt, giọng điệu tràn đầy sự hoài nghi: “Anh nghi ngờ vì em muốn uống hai cốc trà sữa nên cố tình mua vị mà anh không thích.”
Kiều Mạn Mạn lắc lắc đầu phủ nhận, tỏ vẻ bản thân không phải loại người như vậy.
Hấp thụ quá nhiều caffein không tốt cho cơ thể, Kiều Tắc nói với em gái: “Em mang qua cho Bách Lăng, cứ nói là anh mời cậu ấy uống.”
“Yên tâm, anh sẽ nói với cậu ấy dù có mang trà sữa đi vứt cũng không cho em uống, đừng mơ được uống cốc trà sữa thứ hai.”
Kiều Tắc diễn tả cực kỳ sinh động cho em gái xem trò đùa “Nhìn thấy cốc trà sữa này chưa”, “Có đổ đi cũng không cho em uống.”
Mạn Mạn ngốc vô cùng tức giận, nói anh trai là tên bủn xỉn, trà sữa anh không uống lại đem đi cho anh Bách Lăng chứ không cho cô ấy!
Cô ấy nói: “Anh, anh còn keo kiệt như thế sẽ không tìm được bạn gái đâu!”
Kiều Tắc mặt không biến sắc: “Ừ.”
Kiều Mạn Mạn: “Anh trai, em cảm thấy làm người nên rộng lượng một chút!”
Kiều Tắc mặt vẫn không biến sắc như cũ: “Ừ.”
Kiều Mạn Mạn: “Anh…”
Kiều Tắc vẫn còn một đống công việc bận rộn, thật sự không muốn lãng phí oxi với em gái nữa, mở miệng đuổi người: “Đi nhanh đi nhanh, nếu không đá trong trà sữa tan hết uống không ngon.”
Kiều Mạn Mạn “Dạ” một tiếng, do dự hỏi: “Lát nữa em qua đây ăn cơm với anh nhé?”
Kiều Tắc không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời không đổ mưa, anh thầm nghĩ: Thật sự quá kì lạ, sao Mạn Mạn lại nghĩ đến qua đây ăn cơm với anh?
Cô ấy không về nhà ăn cơm sao?
Anh hỏi thành lời.
Kiều Mạn Mạn nói chậm rì: “Tiểu Hạ không về nhà, buổi trưa chỉ có một mình em, chán lắm, không có ai nói chuyện cùng em.”
Cô ấy thích nói chuyện với người khác.
Kiều Tắc thật sự có quá nhiều việc phải xử lý, không có thời gian ăn cơm trò chuyện cùng em gái, cho nên quyết định đẩy người anh em của mình vào hố lửa: “Cũng sắp đến giờ cơm rồi, hay là em ăn cơm với Bách Lăng luôn đi.”
Anh nói: “Em tặng trà sữa cho cậu ấy, để cậu ấy mời em một bữa cơm ngon, nhất định cậu ấy sẽ bằng lòng.”
Kiều Mạn Mạn: “Em...”
Kiều Tắc quyết định đuổi người: “Đi đi đi đi, đi nhanh.”
Kiều Mạn Mạn bị đuổi ra khỏi văn phòng trách nhiệm nặng nề, dưới lời uy hiếp “Em mà dám uống trà sữa của anh sẽ chặn luôn tiền tiêu vặt của em”, tỏ ra vô cùng không tình nguyện, không thể không tặng trà sữa cho Bách Lăng.
Liên tục thấy Kiều Mạn Mạn tới đây hai ngày, Bách Lăng ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không thấy trời đổ mưa, chợt có chút cảm giác được cưng mà sợ.
Không ngờ Mạn Mạn lại tới tìm anh ấy.
Kiều Mạn Mạn thấy động tác của Bách Lăng, hơi quen quen nhỉ, cô ấy nhàn nhạt nhìn anh ấy, nói: “Anh em nói anh ấy không thích trà sữa em mua cho anh ấy, bảo em mang qua đây tặng anh.”
Nghe xem, là anh trai không thích trà sữa cô ấy mua.
Nói tủi thân ghê nha.
Sao có thể là do cô ấy cố tình mua trà sữa anh trai không thích chứ?
Bách Lăng chỉ nghe ra sự tủi thân của cô ấy, bèn mở miệng giải thích với cô ấy: “Không phải anh trai em không thích trà sữa em mua, chỉ là trùng hợp không thích vị này thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Anh ấy nói: “Anh trai em lắm chuyện thế đấy, em kệ cậu ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Mạn Mạn không nóng không lạnh “Dạ” một tiếng.
Bách Lăng không thích uống trà sữa, anh ấy nhận xong lại đẩy về, nói: “Em uống đi.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, hỏi: “Anh trai mà biết thì không tốt lắm nhỉ?”
Bách Lăng: “Chúng mình không nói, sao mà cậu ấy biết được?”
Kiều Mạn Mạn: “Không chắc đâu, nhỡ có ai đấy mách lẻo thì sao?”
Bách Lăng: “… Ai mách lẻo?”
Kiều Mạn Mạn cây ngay không sợ chết đứng: “Em nè!”
Bách Lăng hơi sửng sốt, không khỏi bật cười, sau đó cười hỏi cô ấy: “Cho nên lý do mà em mách lẻo là?”
Kiều Mạn Mạn: “Vẫn chưa nghĩ ra ạ.”
Cô ấy nói: “Có thể do anh không cho em ké trà chiều ở công ty anh, em không vui. Em không vui thì có thể sẽ mách lẻo với anh trai.”
Nghe xong câu trả lời mơ hồ ấy, Bách Lăng buồn cười, lại hỏi: “Em mách lẻo có ích gì chứ?”
Kiều Mạn Mạn nghiêm túc nói: “Anh em rất cưng em, anh ấy mà biết nhất định sẽ tìm anh tính sổ đấy. Sau đó quan hệ giữa hai người sẽ xấu đi, nói không chừng sẽ không làm bạn bè nữa.”
Biểu cảm cô ấy cực kỳ nghiêm túc, như thể đang nói một sự thật cực kỳ nghiêm trọng.
Bầu không khí đã dâng cao đến mức này rồi, nếu không phối hợp thì có hơi phụ công cô ấy nhỉ.
Anh ấy ra vẻ suy nghĩ sâu xa, như là thật sự lo lắng sẽ mất đi người bạn tốt, người anh em tốt này, lộ ra vẻ mặt lo lắng, thỉnh giáo cô giáo nhỏ trước mặt: “Vậy anh nên làm gì bây giờ?”
Kiều Mạn Mạn: “Anh nên để em ké trà chiều của công ty!”
Bách Lăng: “Được.”
Kiều Mạn Mạn: “Buổi tối anh nên tiếp tục mời em ăn cơm!”
Bách Lăng: “Được! … Hả?”
Bách Lăng đồng ý theo bản năng, nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng...
Hả?
Tiếp tục mời cô ấy ăn cơm?
Kiều Mạn Mạn nhìn anh ấy, uy hiếp: “Nếu anh không mời em ăn cơm, em sẽ mách lẻo với anh trai đấy!”
Bách Lăng tỏ vẻ bị uy hiếp, vội vàng đồng ý nhất định sẽ mời cô ấy ăn cơm, nói cô ấy giơ cao đánh khẽ, đừng có mách lẻo với Kiều Tắc.
Anh ấy vô cùng đau đớn: “Tình nghĩa hơn 20 năm giữa anh và anh trai em, không thể cứ sụp đổ như vậy được.”
Kiều Mạn Mạn diễn xuất vụng về cuối cùng không giữ được nữa, bật cười ra tiếng, nhưng chưa cười được mấy tiếng đã thu ý cười lại, nói như thật: “Tốt nhất anh nói được làm được.”
Bách Lăng cũng phối hợp, nói: “Đương nhiên nói được làm được, anh có lừa em bao giờ chưa?”
Nghe được câu này, Kiều Mạn Mạn ngẫm nghĩ, đúng là Bách Lăng chưa lừa cô ấy bao giờ.
“Được rồi, đương nhiên em tin anh.”
…
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ câu “ăn cơm một mình quá chán” của Kiều Mạn Mạn, cái ý thức trách nhiệm chết tiệt của Kiều Tắc khiến anh cảm thấy hơi có lỗi, quyết định đặt những công việc sứt đầu mẻ trán kia sang một bên, về nhà ăn tối cùng hai em gái.
6 giờ 40 phút tối, Giang Vọng Hạ ngồi trên sofa chơi di động thấy Kiều Tắc về liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời lặn ở phía Tây chứ không phải ở phía Đông.
Thật sự quá đáng ngạc nhiên, người cuồng tăng ca về nhà trước 10 giờ?
Cô nói: “Lẽ nào là khách hàng hẹn lịch xong rồi lại cho anh leo cây?”
Nếu không sao anh về nhà rồi?
Kiều Tắc thầm nghĩ: Thật sự là miệng chó không phun được ngà voi. Nghe câu này xem, giống cái dạng gì chứ?
Làm như anh chỉ lo công việc không để ý đến lũ trẻ đợi đi ngủ ở nhà vậy.
Anh nhẫn nại, nói: “Anh nghĩ hai đứa ăn cơm ở nhà có thể sẽ hơi vắng vẻ, nên về sớm chút.”
Không thấy Kiều Mạn Mạn, lại hỏi: “Mạn Mạn đâu?”
Bị hỏi như vậy, nháy mắt sắc mặt Giang Vọng Hạ trở nên kỳ quái, ngước mắt lên nhìn Kiều Tắc, nói: “Cậu ấy không nói cho anh sao? Cậu ấy nói lại không về nhà ăn cơm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc:?
Kiều Tắc bị chữ “lại” này làm cho bối rối: “Đợi chút, em nói con bé “lại” không về nhà ăn cơm?”
Không thể nào không thể nào?
Anh cố ý về nhà ăn tối cùng hai em gái, kết quả hai thiếu một?
Đừng đối xử với anh như thế chứ!!
Nhìn thấy anh ruột hơi phát điên, Giang Vọng Hạ biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, nói: “Mấy ngày nay cậu ấy không về nhà ăn tối, hình như buổi trưa cũng không về.”
Buổi sáng Giang Vọng Hạ tập lái xong thì đến viện cờ, buổi trưa ở lại viện cờ, không về nhà ăn trưa, tất nhiên sẽ không biết buổi trưa Kiều Mạn Mạn có về nhà không.
Nhưng cô đoán là không.
Kiều Tắc khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, lập tức truy hỏi: “Con bé không về nhà ăn cơm thì đi đâu chứ?”
Anh cực kỳ giống những phụ huynh nghe thấy con gái đêm không về nhà ngủ, tự bổ não một đống chuyện linh tinh.
Giang Vọng Hạ nhún vai, tỏ vẻ cô không biết.
Quan hệ giữa hai người đúng là rất tốt, nhưng vẫn cần có không gian riêng tư của mình. Giống như Kiều Mạn Mạn chưa bao giờ hỏi chuyện của cô và Trần Linh Vũ, cô sẽ không hỏi Kiều Ngốc Ngốc.
Nếu Kiều Ngốc Ngốc chủ động đề cập với cô, vậy thì khác.
Nhưng mà, Kiều Ngốc Ngốc không chủ động đề cập.
Kiều Tắc cho rằng hành vi mấy ngày liên tục không về nhà ăn trưa, ăn tối của Kiều Mạn Mạn rất khả nghi, có chuyện của Kỳ Mộ và cuộc đụng độ lần trước, anh không thể không tự bổ não và mở ra đủ hình thức lo lắng. Trong lòng nghi ngờ có phải có thằng khốn nào bắt cóc Kiều Mạn Mạn rồi không.
Cô gái như Kiều Ngốc Ngốc, rất dễ bị bắt cóc.
Anh bình tĩnh cầm di động lên, bấm số của em gái ngốc.
Chuông chưa vang mấy tiếng, điện thoại đã được nhận, đầu bên kia truyền đến giọng của Kiều Mạn Mạn: “Alo, anh tìm em có chuyện gì đấy?”
Kiều Tắc đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Em đang ở cùng ai?”
Kiều Mạn Mạn: “Ở với anh Bách Lăng ạ.”
Kiều Tắc nghe xong, hóa ra là ở cùng Bách Lăng, thế thì yên tâm rồi.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Bách Lăng bắt cóc Kiều Mạn Mạn. Đừng hỏi, hỏi thì chính là anh tin tưởng vô điều kiện với bạn tốt.
Anh dặn dò em gái vài câu, sau đó lại bảo cô đưa di động cho Bách Lăng, dặn Bách Lăng chăm sóc tốt cho Kiều Mạn Mạn, đưa cô về nhà sớm chút, Bách Lăng đương nhiên sẽ không nói “Không được.”
Giang Vọng Hạ duy trì tư thế ngồi nghịch di động trên sofa, nói chuyện với Trần Linh Vũ, nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng đến việc cô dỏng tai lên nghe Kiều Tắc nói chuyện với Kiều Mạn Mạn, Bách Lăng.
Tuy rằng không nghe được hai người đầu bên kia nói gì, nhưng dựa vào câu hỏi và câu trả lời của Kiều Tắc, vẫn có thể đoán được đại khái.
Kiều Tắc kết thúc cuộc gọi, thấy Giang Vọng Hạ mặt ô cảm nhìn mình, nhất thời không hiểu sao.
Kiều Tắc hỏi em gái: “Sao em lại nhìn anh bằng cái ánh mắt ấy?”
Ánh mắt Giang Vọng Hạ lặng như nước, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy Kiều Mạn Mạn cùng ra ngoài với Bách Lăng rất có vấn đề sao?”
Kiều Tắc không hiểu có vấn đề gì.
Kiều Tắc: “Trước kia Mạn Mạn thích đi theo người khác, Bách Lăng là người kiên nhẫn với con bé nhất. Họ ra ngoài ăn cơm cùng nhau không có vấn đề gì mà?”
Giang Vọng Hạ: “… Anh, hình như em hơi hiểu sao anh lại độc thân đến giờ rồi.”
Giang Vọng Hạ: “Loại trai thẳng như anh, hết cứu rồi.”
Kiều Tắc:??
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Tắc: Báo cáo, nơi này có người một lời không hợp liền công kích nhân thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất