Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy
Chương 28
Trì Ngư nép vào chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng Hạng Phi. Co cái đuôi thành một cục, tiếp tục chuyện trước đó chưa làm xong, cầm quyển sách đặt ở cạnh giường, tiếp tục đọc dọc theo ghi chép trước đó.
Không biết bao lâu Hạng Phỉ mới có thể trở về. Hình như anh làm quá muộn rồi, trên thuyền một đống chuyện đều đang chờ anh xử lý.
Đầu bút của hắn vẽ một đường ngang trên trang sách ở chỗ trống của Hạng Phỉ "Những năm xx tiêu biểu nhất của sự phát triển loài người." Trì Ngư thêm ở phía bên kia là "Những năm xx tiêu biểu nhất của sự phát triển loài người" Hình thành đối xứng hoàn mỹ, ngay cả chữ viết cũng không khác biệt lắm.
Đó là niềm vui xấu xa của hắn.
Trên người Nhị Hoàng Tử còn mang theo một ít hương vị quen thuộc của hắn, nhưng quá nhạt, mặc dù khứu giác của Trì Ngư rất mẫn cảm nhưng chỉ dựa vào mùi hương giữ lại trong phòng sắp tiêu tán thì vẫn không thể thành công gợi lên ký ức của Trì Ngư.
Thời gian vô tình trôi qua, kim trên đồng hồ tích tắc. Hắn không bật đèn làm ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rèm cửa che nắng không kéo lên, trong phòng có chút mờ mịt, ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có ánh sáng.
Từ tiếng bước chân chậm rãi từ xa đến gần, cửa bị mở ra, Hạng Phỉ cầm một đĩa cá nướng trong tay, còn có hai chén rượu.
Hạng Phỉ đẩy cửa đi vào nhìn thấy căn phòng tối tăm nên anh hơi giật mình một chút, đặt khay lên bàn, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng rất nhanh có một tiếng ấm áp vang lên, "Hạng Phỉ, bật đèn lên."
Hóa ra hắn vẫn chưa đi sao... Tay Hạng Phỉ ấn công tắc, anh rũ mi mắt xuống.
Trì Ngư đặt sách sang một bên, hắn phát hiện Hạng Phỉ cầm một ít thức ăn.
Phòng lập tức sáng lên, Trì Ngư lười biếng nằm trên sô pha, ánh đèn chiếu vào sự ấm áp của hắn, ngay cả sợi tóc màu bạc cũng có vẻ rất ấm áp chứ không phải lạnh như bình thường.
Gần cửa sổ có một cái bàn nhỏ, Hạng Phỉ kéo hai cái ghế, anh với Trì Ngư ngồi đối diện nhau, trên bàn giàu lãng mạn cắm một đóa hoa hồng, hương thơm của cá nướng tràn lan, rượu vang đỏ thơm thuần.
"Ăn đi thôi." Hạng Phỉ bày thức ăn xong, cá nướng rất lớn, hoàn toàn đủ cho hai người ăn, dao nĩa màu bạc cắt cá nướng từ giữa ra, anh chọn một miếng ít xương đặt vào đĩa Trì Ngư.
"Rất thơm." Trì Ngư khen ngợi.
"Nếu như có cơ hội thì dẫn anh đi ăn thức ăn trên đất liền." Hạng Phỉ tiếp tục cắt cá nướng, giọng của anh giống nước chảy róc rách, nói lơ đãng.
"Khi tôi làm nhiệm vụ ở trong một trại nhỏ, dọc theo bờ sông đi hai trăm mét, theo bùn mềm ướt sũng mò xuống dưới là có thể tìm được một loại cá sống trong bùn, không có xương, thịt cá trắng như tuyết."
"Hoặc ở thủ đô, có một cửa hàng nhỏ nằm khuất trong hẻm sâu, nơi ông chủ làm cá say là món ngon nhất, hắn ta có bí quyết độc đáo."
"Ở vùng địa cực, đội bắt được con cá đầu tiên nhảy ra khỏi hồ băng..."
Trì Ngư lẳng lặng nghe Hạng Phỉ kể chuyện, đó là thế giới loài người hắn chưa từng tiếp xúc qua.
Hạng Phỉ nói rất lâu, cho đến khi sắp ăn xong cá của họ.
Hai má Trì Ngư hơi đỏ lên, hắn uống rượu bị đỏ mặt nhưng không biết.
"Chuyện trên thuyền đều đã xử lý xong rồi hả?"
Hạng Phỉ gật đầu, "May mà thương vong không lớn."
Anh vừa uống một ngụm rượu thì chợt nghe thấy Trì Ngư bất ngờ mở miệng nói, "Hôm nay có người trên thuyền đến phòng em."
Chỉ có một người đủ can đảm đến phòng của anh.
Trì Ngư ăn một miếng cá, Hạng Phỉ hỏi hắn: "Hắn ta có phát hiện ra anh không?"
Ngón tay Trì Ngư gõ lên bàn phát ra thanh âm thanh thúy, tay kia của hắn nâng cằm, "Em nói xem có phát hiện hay không? Nếu hắn ta phát hiện ra mà tôi còn có thể xuất hiện ở đây?"
"Sớm nên bị cắt lát làm nghiên cứu." Hắn đùa.
Hạng Phỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi Nhị Hoàng Tử tới nơi này làm gì? Rõ ràng không có gì ngạc nhiên về điều này.
Thoạt nhìn giống như đã sớm có dự đoán.
Trì Ngư nâng má suy nghĩ một chút, "Hắn ta lật qua rất nhiều thứ của em, nhìn như là tìm cái gì đó."
"Hắn ta nghi tôi tìm được thứ gì đó trên đảo hoàng hôn mà không nói cho hắn ta biết." Hạng Phỉ nói.
Khi anh trở lại thuyền thì Nhị Hoàng Tử liền nói bóng nói gió hỏi thăm, nhưng đều bị Hạng Phỉ kín đáo ngăn cản, nhân ngư tồn tại là một bí mật, anh không hy vọng bất luận kẻ nào biết.
Trì Ngư "Ừ" một tiếng, cắm một miếng cá trên đĩa trước mặt, Hạng Phỉ không động đậy nói, "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi nói sau, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Anh không muốn Trì Ngư lo lắng về những cái này.
Hai chén rượu xuống bụng đã uống có chút say say. Tửu lượng của Trì Ngư cũng không tốt, hắn lắc ly trong tay, ánh đèn lờ mờ ám muội, mắt Hạng Phỉ lấp lánh nhìn hắn như tràn đầy ánh sáng.
Hắn ấn cánh tay Hạng Phỉ một chút, "Lúc trước đã muốn hỏi em, cánh tay này là bị làm sao?"
Ánh mắt Hạng Phỉ lơ đãng dừng lại trên đầu ngón tay tái nhợt của hắn, móng tay hơi phiếm hồng. Anh mở miệng nói, "Lúc trước chấp hành nhiệm vụ cánh tay nổ tung bị thương."
Tình huống lúc đó so với hiện tại anh miêu tả nghiêm trọng hơn nhiều, cánh tay Hạng Phỉ từ bắp tay đi xuống không có khả năng chữa trị. Mà lúc đó đội trưởng hiện tại của quân đoàn 114 cũng chính là cấp trên trực tiếp của Hạng Phỉ, Hạng lão tiên sinh không thể trơ mắt nhìn Hạng Phỉ mất đi cánh tay, dưới sự đồng ý của Hạng Phỉ thì bí mật làm thí nghiệm này, lắp đặt cánh tay robot.
Nước mắt của thần biển khảm nạm ở bên trong làm năng lượng, cuồn cuộn không ngừng bổ sung năng lượng vũ khí cho Hạng Phỉ.
"Nếu như nguồn năng lượng bên trong mất đi thì cánh tay cũng tương đương với phế." Trì Ngư nghe thấy Hạng Phỉ mở miệng bổ sung.
Là "nước mắt của thần biển" chống đỡ cánh tay Hạng Phỉ, vậy thì có chút phiền toái, Trì Ngư nghĩ.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng treo trên cao, thời gian không còn sớm, muốn trở về biển cả.
Ở trong nước càng có lợi cho việc dưỡng thương, hơn nữa gần đây thân thể hắn dần dần suy yếu, ở trong phòng sĩ quan sẽ làm cho hắn có loại cảm giác người khác đang nắm sinh mệnh của mình trong tay.
Hạng Phỉ thản nhiên rũ mắt xuống hỏi, "Anh phải đi rồi à?"
Anh nói là giọng điệu chắc chắn.
Trì Ngư "Ừ" một tiếng, kinh ngạc trước sự nhạy bén của Hạng Phỉ, hắn cười nói, "Tôi cũng không thể luôn chiếm phòng của em."
Đuôi cá chống xuống đất, nhân ngư đẩy ghế ra.
Trong phòng không có âm thanh gì, trên trần nhà là bức tranh con người bị xúc tu quấn quanh lộ ra nụ cười đau thương.
Trái tim Hạng Phỉ hơi nhảy lên, anh tiến về phía trước một bước, đau đớn ở chân không ngừng kích thích thần kinh của anh.
Cổ họng của anh hơi khô, ngước mắt lên nói với Trì Ngư, "Tôi không ngại, anh có thể ở trong phòng của tôi mãi."
Trì Ngư sửng sốt một chút, hắn luôn cảm thấy Hạng Phỉ của hôm nay không thích hợp lắm, từ lúc Hạng Phỉ gọi một tiếng "Trì Ngư" đến bây giờ và những lời này ẩn chứa ý tứ gì đó.
Thần kinh nhạy bén muốn chạm tới một sợi dây, hắn gật gật đầu nói với Hạng Phỉ, "Nhưng tôi vẫn thích hợp với biển hơn." Trì Ngư nói.
Hạng Phỉ không trả lời.
Anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, giày quân đội uốn cong, ngón tay chạm vào đuôi cá Trì Ngư, vảy lạnh lẽo đang nhắc nhở Hạng Phỉ lúc này anh đang làm cái gì.
Vuốt ve vây đuôi, nhẹ nhàng vuốt ve mép vết thương của Trì Ngư.
Một lỗ hổng thật dài xuyên qua đó, gần như có thể thấy được lúc ấy hắn bị thương như nào. Nhưng tác phẩm nghệ thuật bị tổn hại chỉ làm tăng thêm vài phần khiếm khuyết trên vẻ đẹp, càng đẹp đến mức khiến người ta si mê.
Ngứa kỳ lạ đang lan rộng, vây đuôi của hắn vểnh lên.
"Miệng vết thương còn chưa lành, tôi cho anh chút thuốc." Hạng Phỉ nói, anh không đợi Trì Ngư từ chối đã cầm lấy rương thuốc.
- - Sự phát triển kỳ lạ.
Thẳng đến khi Trì Ngư ngồi trên giường thì hắn mới phát giác bị Hạng Phỉ lợi dụng.
Sĩ quan rất cẩn thận bôi thuốc cho hắn, rõ ràng vết thương ở đuôi cá đã không còn nghiêm trọng, cũng không chảy máu. Nhưng Hạng Phỉ cẩn thận phun thuốc xịt, lại rắc bột thuốc đặc chế.
Trì Ngư cúi đầu dựa vào Hạng Phỉ nửa ngồi xổm, tóc của anh rất mềm mại, sợi tóc màu đen thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Trì Ngư nói: "Hôm đó tôi nghe được cuộc nói chuyện của em và hắn ta, Hạng Phỉ."
Hạng Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
Trì Ngư nói, "Em muốn trái tim của tôi hả?"
Trái tim ngày thường đập chậm rãi giờ đang bịch bịch, nhưng Trì Ngư vẫn nói toạc ra vấn đề giữa hai người bọn họ, có lẽ một khi mở miệng sẽ tạo thành vết nứt thật lớn.
Có lẽ đó là mối quan hệ bình thường, Trì Ngư nghĩ. Từ trước đến nay chỉ có quái vật biển với con người đấu đến chết đi sống lại, không phải ngươi chết thì là ta sống, làm gì có thể như hắn với Hạng Phỉ, không giống quân địch cũng không giống bạn bè.
Hạng Phỉ khẽ cười rộ lên, anh nói: "Không, tôi muốn chính là tâm của anh, Trì Ngư."
.....????????????????????????????????.....
9/2/2022
#NTT
Không biết bao lâu Hạng Phỉ mới có thể trở về. Hình như anh làm quá muộn rồi, trên thuyền một đống chuyện đều đang chờ anh xử lý.
Đầu bút của hắn vẽ một đường ngang trên trang sách ở chỗ trống của Hạng Phỉ "Những năm xx tiêu biểu nhất của sự phát triển loài người." Trì Ngư thêm ở phía bên kia là "Những năm xx tiêu biểu nhất của sự phát triển loài người" Hình thành đối xứng hoàn mỹ, ngay cả chữ viết cũng không khác biệt lắm.
Đó là niềm vui xấu xa của hắn.
Trên người Nhị Hoàng Tử còn mang theo một ít hương vị quen thuộc của hắn, nhưng quá nhạt, mặc dù khứu giác của Trì Ngư rất mẫn cảm nhưng chỉ dựa vào mùi hương giữ lại trong phòng sắp tiêu tán thì vẫn không thể thành công gợi lên ký ức của Trì Ngư.
Thời gian vô tình trôi qua, kim trên đồng hồ tích tắc. Hắn không bật đèn làm ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rèm cửa che nắng không kéo lên, trong phòng có chút mờ mịt, ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có ánh sáng.
Từ tiếng bước chân chậm rãi từ xa đến gần, cửa bị mở ra, Hạng Phỉ cầm một đĩa cá nướng trong tay, còn có hai chén rượu.
Hạng Phỉ đẩy cửa đi vào nhìn thấy căn phòng tối tăm nên anh hơi giật mình một chút, đặt khay lên bàn, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng rất nhanh có một tiếng ấm áp vang lên, "Hạng Phỉ, bật đèn lên."
Hóa ra hắn vẫn chưa đi sao... Tay Hạng Phỉ ấn công tắc, anh rũ mi mắt xuống.
Trì Ngư đặt sách sang một bên, hắn phát hiện Hạng Phỉ cầm một ít thức ăn.
Phòng lập tức sáng lên, Trì Ngư lười biếng nằm trên sô pha, ánh đèn chiếu vào sự ấm áp của hắn, ngay cả sợi tóc màu bạc cũng có vẻ rất ấm áp chứ không phải lạnh như bình thường.
Gần cửa sổ có một cái bàn nhỏ, Hạng Phỉ kéo hai cái ghế, anh với Trì Ngư ngồi đối diện nhau, trên bàn giàu lãng mạn cắm một đóa hoa hồng, hương thơm của cá nướng tràn lan, rượu vang đỏ thơm thuần.
"Ăn đi thôi." Hạng Phỉ bày thức ăn xong, cá nướng rất lớn, hoàn toàn đủ cho hai người ăn, dao nĩa màu bạc cắt cá nướng từ giữa ra, anh chọn một miếng ít xương đặt vào đĩa Trì Ngư.
"Rất thơm." Trì Ngư khen ngợi.
"Nếu như có cơ hội thì dẫn anh đi ăn thức ăn trên đất liền." Hạng Phỉ tiếp tục cắt cá nướng, giọng của anh giống nước chảy róc rách, nói lơ đãng.
"Khi tôi làm nhiệm vụ ở trong một trại nhỏ, dọc theo bờ sông đi hai trăm mét, theo bùn mềm ướt sũng mò xuống dưới là có thể tìm được một loại cá sống trong bùn, không có xương, thịt cá trắng như tuyết."
"Hoặc ở thủ đô, có một cửa hàng nhỏ nằm khuất trong hẻm sâu, nơi ông chủ làm cá say là món ngon nhất, hắn ta có bí quyết độc đáo."
"Ở vùng địa cực, đội bắt được con cá đầu tiên nhảy ra khỏi hồ băng..."
Trì Ngư lẳng lặng nghe Hạng Phỉ kể chuyện, đó là thế giới loài người hắn chưa từng tiếp xúc qua.
Hạng Phỉ nói rất lâu, cho đến khi sắp ăn xong cá của họ.
Hai má Trì Ngư hơi đỏ lên, hắn uống rượu bị đỏ mặt nhưng không biết.
"Chuyện trên thuyền đều đã xử lý xong rồi hả?"
Hạng Phỉ gật đầu, "May mà thương vong không lớn."
Anh vừa uống một ngụm rượu thì chợt nghe thấy Trì Ngư bất ngờ mở miệng nói, "Hôm nay có người trên thuyền đến phòng em."
Chỉ có một người đủ can đảm đến phòng của anh.
Trì Ngư ăn một miếng cá, Hạng Phỉ hỏi hắn: "Hắn ta có phát hiện ra anh không?"
Ngón tay Trì Ngư gõ lên bàn phát ra thanh âm thanh thúy, tay kia của hắn nâng cằm, "Em nói xem có phát hiện hay không? Nếu hắn ta phát hiện ra mà tôi còn có thể xuất hiện ở đây?"
"Sớm nên bị cắt lát làm nghiên cứu." Hắn đùa.
Hạng Phỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi Nhị Hoàng Tử tới nơi này làm gì? Rõ ràng không có gì ngạc nhiên về điều này.
Thoạt nhìn giống như đã sớm có dự đoán.
Trì Ngư nâng má suy nghĩ một chút, "Hắn ta lật qua rất nhiều thứ của em, nhìn như là tìm cái gì đó."
"Hắn ta nghi tôi tìm được thứ gì đó trên đảo hoàng hôn mà không nói cho hắn ta biết." Hạng Phỉ nói.
Khi anh trở lại thuyền thì Nhị Hoàng Tử liền nói bóng nói gió hỏi thăm, nhưng đều bị Hạng Phỉ kín đáo ngăn cản, nhân ngư tồn tại là một bí mật, anh không hy vọng bất luận kẻ nào biết.
Trì Ngư "Ừ" một tiếng, cắm một miếng cá trên đĩa trước mặt, Hạng Phỉ không động đậy nói, "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi nói sau, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Anh không muốn Trì Ngư lo lắng về những cái này.
Hai chén rượu xuống bụng đã uống có chút say say. Tửu lượng của Trì Ngư cũng không tốt, hắn lắc ly trong tay, ánh đèn lờ mờ ám muội, mắt Hạng Phỉ lấp lánh nhìn hắn như tràn đầy ánh sáng.
Hắn ấn cánh tay Hạng Phỉ một chút, "Lúc trước đã muốn hỏi em, cánh tay này là bị làm sao?"
Ánh mắt Hạng Phỉ lơ đãng dừng lại trên đầu ngón tay tái nhợt của hắn, móng tay hơi phiếm hồng. Anh mở miệng nói, "Lúc trước chấp hành nhiệm vụ cánh tay nổ tung bị thương."
Tình huống lúc đó so với hiện tại anh miêu tả nghiêm trọng hơn nhiều, cánh tay Hạng Phỉ từ bắp tay đi xuống không có khả năng chữa trị. Mà lúc đó đội trưởng hiện tại của quân đoàn 114 cũng chính là cấp trên trực tiếp của Hạng Phỉ, Hạng lão tiên sinh không thể trơ mắt nhìn Hạng Phỉ mất đi cánh tay, dưới sự đồng ý của Hạng Phỉ thì bí mật làm thí nghiệm này, lắp đặt cánh tay robot.
Nước mắt của thần biển khảm nạm ở bên trong làm năng lượng, cuồn cuộn không ngừng bổ sung năng lượng vũ khí cho Hạng Phỉ.
"Nếu như nguồn năng lượng bên trong mất đi thì cánh tay cũng tương đương với phế." Trì Ngư nghe thấy Hạng Phỉ mở miệng bổ sung.
Là "nước mắt của thần biển" chống đỡ cánh tay Hạng Phỉ, vậy thì có chút phiền toái, Trì Ngư nghĩ.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng treo trên cao, thời gian không còn sớm, muốn trở về biển cả.
Ở trong nước càng có lợi cho việc dưỡng thương, hơn nữa gần đây thân thể hắn dần dần suy yếu, ở trong phòng sĩ quan sẽ làm cho hắn có loại cảm giác người khác đang nắm sinh mệnh của mình trong tay.
Hạng Phỉ thản nhiên rũ mắt xuống hỏi, "Anh phải đi rồi à?"
Anh nói là giọng điệu chắc chắn.
Trì Ngư "Ừ" một tiếng, kinh ngạc trước sự nhạy bén của Hạng Phỉ, hắn cười nói, "Tôi cũng không thể luôn chiếm phòng của em."
Đuôi cá chống xuống đất, nhân ngư đẩy ghế ra.
Trong phòng không có âm thanh gì, trên trần nhà là bức tranh con người bị xúc tu quấn quanh lộ ra nụ cười đau thương.
Trái tim Hạng Phỉ hơi nhảy lên, anh tiến về phía trước một bước, đau đớn ở chân không ngừng kích thích thần kinh của anh.
Cổ họng của anh hơi khô, ngước mắt lên nói với Trì Ngư, "Tôi không ngại, anh có thể ở trong phòng của tôi mãi."
Trì Ngư sửng sốt một chút, hắn luôn cảm thấy Hạng Phỉ của hôm nay không thích hợp lắm, từ lúc Hạng Phỉ gọi một tiếng "Trì Ngư" đến bây giờ và những lời này ẩn chứa ý tứ gì đó.
Thần kinh nhạy bén muốn chạm tới một sợi dây, hắn gật gật đầu nói với Hạng Phỉ, "Nhưng tôi vẫn thích hợp với biển hơn." Trì Ngư nói.
Hạng Phỉ không trả lời.
Anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, giày quân đội uốn cong, ngón tay chạm vào đuôi cá Trì Ngư, vảy lạnh lẽo đang nhắc nhở Hạng Phỉ lúc này anh đang làm cái gì.
Vuốt ve vây đuôi, nhẹ nhàng vuốt ve mép vết thương của Trì Ngư.
Một lỗ hổng thật dài xuyên qua đó, gần như có thể thấy được lúc ấy hắn bị thương như nào. Nhưng tác phẩm nghệ thuật bị tổn hại chỉ làm tăng thêm vài phần khiếm khuyết trên vẻ đẹp, càng đẹp đến mức khiến người ta si mê.
Ngứa kỳ lạ đang lan rộng, vây đuôi của hắn vểnh lên.
"Miệng vết thương còn chưa lành, tôi cho anh chút thuốc." Hạng Phỉ nói, anh không đợi Trì Ngư từ chối đã cầm lấy rương thuốc.
- - Sự phát triển kỳ lạ.
Thẳng đến khi Trì Ngư ngồi trên giường thì hắn mới phát giác bị Hạng Phỉ lợi dụng.
Sĩ quan rất cẩn thận bôi thuốc cho hắn, rõ ràng vết thương ở đuôi cá đã không còn nghiêm trọng, cũng không chảy máu. Nhưng Hạng Phỉ cẩn thận phun thuốc xịt, lại rắc bột thuốc đặc chế.
Trì Ngư cúi đầu dựa vào Hạng Phỉ nửa ngồi xổm, tóc của anh rất mềm mại, sợi tóc màu đen thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Trì Ngư nói: "Hôm đó tôi nghe được cuộc nói chuyện của em và hắn ta, Hạng Phỉ."
Hạng Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
Trì Ngư nói, "Em muốn trái tim của tôi hả?"
Trái tim ngày thường đập chậm rãi giờ đang bịch bịch, nhưng Trì Ngư vẫn nói toạc ra vấn đề giữa hai người bọn họ, có lẽ một khi mở miệng sẽ tạo thành vết nứt thật lớn.
Có lẽ đó là mối quan hệ bình thường, Trì Ngư nghĩ. Từ trước đến nay chỉ có quái vật biển với con người đấu đến chết đi sống lại, không phải ngươi chết thì là ta sống, làm gì có thể như hắn với Hạng Phỉ, không giống quân địch cũng không giống bạn bè.
Hạng Phỉ khẽ cười rộ lên, anh nói: "Không, tôi muốn chính là tâm của anh, Trì Ngư."
.....????????????????????????????????.....
9/2/2022
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất